Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1248
Chương 1248: Càng thờ ơ càng lạnh như băng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi câu nói này lọt vào tai Đường Duy, y như một cái gai đâm vào nơi sâu nhất của trái tim cậu, vừa ngữa ngáy vừa đau nhói, khiến cậu có hơi thất thần.
Từ khi nào, bạn bè xung quanh cậu bắt đầu dùng bốn từ này để miêu tả mối quan hệ giữa cậu và Bạc Nhan?
Sau một hồi thất thần, Đường Duy liền tỉnh táo lại, cậu vẫn không hề nhượng bộ: “Không phải anh đi tìm Lam Thất Thất rất dễ dàng sao?"
“Cậu nói thì đơn giản quá.” Đối mặt với sự giễu cợt của Đường Duy, ánh mắt Từ Thánh Mẫn có chút lạnh lùng.
"Dù sao, tôi sẽ không đi hỏi cô ấy giúp cậu, tự mình nghĩ cách giải quyết đi. Cậu là người muốn tìm người, giờ sao lại trở thành tôi giúp cậu đi hỏi tin tức cô ấy rồi?"
Từ Thánh Mẫn thực sự muốn trở thành một cây gậy người xấu đứng ở một bên.
Khi Đường Duy không thể lựa chọn, anh ta sẽ đứng phía sau thêm dầu vào lửa, điều này cũng có nghĩ tâm tình anh ta sẽ tốt lên trong một thời gian. Cho nên thích làm mọi thứ rối tinh rối mù lên.
Anh ta cũng không quan tâm đến cảm giác của Bạc Nhan, vì anh ta chẳng liên quan gì.
Nhưng bây giờ Đường Duy lại muốn kéo anh ta vào, vậy anh ta chắc chắn sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn.
So với sự thờ ơ thẳng thắn của Đường Duy, sự thờ ơ tận sâu trong trái tim anh ta có thể không thể so sánh được với tính khí bạc bẽo tệ hại của Đường Duy.
Trước sự từ chối của Từ Thánh Mân, Đường Duy im lặng một lúc.
Thật lâu sau, cậu dựa vào lưng ghế, ánh mắt trống rỗng, lồng ngực hít một hơi thật dài, tựa như nãy giờ vẫn luôn không ngừng hít thở.
Cậu nhắm mắt lại: "Vậy coi như xong đi."
"Cái gì?"
Từ Thánh Mân giống như vừa nghe được một chuyện gì đó rất khó tin: "Cậu nói gì vậy?"
“Tôi đã nói, vậy thì coi như xong."
Bạc Nhan muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không tìm nữa.” Lời này không biết là đang nói với ai, khi Đường Duy mở mắt ra lần nữa, bóng tối con người của cậu đã không còn, như một hố đen sâu vô tận.
Một hố đen không cảm xúc.
"Cậu chắc chắn mình không muốn đi tìm sao? Dù cho sau này cô ấy trở về thì cũng đã lập gia đình."
Lập gia đình.
Lời này khiến lông mày của Đường Duy nhạy cảm giật một cái, luôn cảm thấy có cái gì đó muốn phá lồng ngực chui ra ngoài, nhưng...
Cậu căng thẳng, dùng hết sức lực cũng không cho phép mình biểu lộ một chút tâm tình nào có liên quan đến Bạc Nhan.
Vẻ mặt của Đường Duy càng ngày càng lãnh đạm: “Kết hôn thì kết hôn, xưa nay cô ta đâu có khả năng sẽ kết hôn với tôi? Thế nên đương nhiên là sẽ lấy người khác rồi."
"Cậu có biết mình đang nói gì không?"
Từ Thánh Mân chậc lưỡi, đến cái bàn đối diện Đường Duy: “Cậu không hối hận sao?"
Con người của Đường Duy mạnh mẽ co rút.
Không hối hận sao?
Một cô gái theo đuổi mình từ nhỏ đến lớn, giờ đã trở thành một diện mạo hoàn toàn khác mà chính cậu không hề hay biết. Gai góc, địch ý, với lớp vỏ tự vệ dày cộm giống như cô bé nhu nhược năm kia không phải là chính cô bé mà là hoán đổi linh hồn khác.
Không hối hận sao?
Từng bước một, ép cô thành bộ dạng này. Đường Duy cúi đầu, cổ họng khàn khàn không phát ra âm thanh nào.
Cậu nghĩ, cậu khẳng định rằng mình không cam lòng, hoặc là trong lòng không cách nào giãi bày, bởi ý niệm bẩn thỉu muốn chiếm làm của riêng vẫn còn quấy phá.
Cậu sẽ hối hận.
Cậu nhất định sẽ hối hận.
Nhưng dù vậy, người đàn ông vẫn kiên quyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như vật vô chi, giọng nói lạnh tựa đã ngấm qua băng.
Khoảnh khắc đó, động vào ý
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi câu nói này lọt vào tai Đường Duy, y như một cái gai đâm vào nơi sâu nhất của trái tim cậu, vừa ngữa ngáy vừa đau nhói, khiến cậu có hơi thất thần.
Từ khi nào, bạn bè xung quanh cậu bắt đầu dùng bốn từ này để miêu tả mối quan hệ giữa cậu và Bạc Nhan?
Sau một hồi thất thần, Đường Duy liền tỉnh táo lại, cậu vẫn không hề nhượng bộ: “Không phải anh đi tìm Lam Thất Thất rất dễ dàng sao?"
“Cậu nói thì đơn giản quá.” Đối mặt với sự giễu cợt của Đường Duy, ánh mắt Từ Thánh Mẫn có chút lạnh lùng.
"Dù sao, tôi sẽ không đi hỏi cô ấy giúp cậu, tự mình nghĩ cách giải quyết đi. Cậu là người muốn tìm người, giờ sao lại trở thành tôi giúp cậu đi hỏi tin tức cô ấy rồi?"
Từ Thánh Mẫn thực sự muốn trở thành một cây gậy người xấu đứng ở một bên.
Khi Đường Duy không thể lựa chọn, anh ta sẽ đứng phía sau thêm dầu vào lửa, điều này cũng có nghĩ tâm tình anh ta sẽ tốt lên trong một thời gian. Cho nên thích làm mọi thứ rối tinh rối mù lên.
Anh ta cũng không quan tâm đến cảm giác của Bạc Nhan, vì anh ta chẳng liên quan gì.
Nhưng bây giờ Đường Duy lại muốn kéo anh ta vào, vậy anh ta chắc chắn sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn.
So với sự thờ ơ thẳng thắn của Đường Duy, sự thờ ơ tận sâu trong trái tim anh ta có thể không thể so sánh được với tính khí bạc bẽo tệ hại của Đường Duy.
Trước sự từ chối của Từ Thánh Mân, Đường Duy im lặng một lúc.
Thật lâu sau, cậu dựa vào lưng ghế, ánh mắt trống rỗng, lồng ngực hít một hơi thật dài, tựa như nãy giờ vẫn luôn không ngừng hít thở.
Cậu nhắm mắt lại: "Vậy coi như xong đi."
"Cái gì?"
Từ Thánh Mân giống như vừa nghe được một chuyện gì đó rất khó tin: "Cậu nói gì vậy?"
“Tôi đã nói, vậy thì coi như xong."
Bạc Nhan muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không tìm nữa.” Lời này không biết là đang nói với ai, khi Đường Duy mở mắt ra lần nữa, bóng tối con người của cậu đã không còn, như một hố đen sâu vô tận.
Một hố đen không cảm xúc.
"Cậu chắc chắn mình không muốn đi tìm sao? Dù cho sau này cô ấy trở về thì cũng đã lập gia đình."
Lập gia đình.
Lời này khiến lông mày của Đường Duy nhạy cảm giật một cái, luôn cảm thấy có cái gì đó muốn phá lồng ngực chui ra ngoài, nhưng...
Cậu căng thẳng, dùng hết sức lực cũng không cho phép mình biểu lộ một chút tâm tình nào có liên quan đến Bạc Nhan.
Vẻ mặt của Đường Duy càng ngày càng lãnh đạm: “Kết hôn thì kết hôn, xưa nay cô ta đâu có khả năng sẽ kết hôn với tôi? Thế nên đương nhiên là sẽ lấy người khác rồi."
"Cậu có biết mình đang nói gì không?"
Từ Thánh Mân chậc lưỡi, đến cái bàn đối diện Đường Duy: “Cậu không hối hận sao?"
Con người của Đường Duy mạnh mẽ co rút.
Không hối hận sao?
Một cô gái theo đuổi mình từ nhỏ đến lớn, giờ đã trở thành một diện mạo hoàn toàn khác mà chính cậu không hề hay biết. Gai góc, địch ý, với lớp vỏ tự vệ dày cộm giống như cô bé nhu nhược năm kia không phải là chính cô bé mà là hoán đổi linh hồn khác.
Không hối hận sao?
Từng bước một, ép cô thành bộ dạng này. Đường Duy cúi đầu, cổ họng khàn khàn không phát ra âm thanh nào.
Cậu nghĩ, cậu khẳng định rằng mình không cam lòng, hoặc là trong lòng không cách nào giãi bày, bởi ý niệm bẩn thỉu muốn chiếm làm của riêng vẫn còn quấy phá.
Cậu sẽ hối hận.
Cậu nhất định sẽ hối hận.
Nhưng dù vậy, người đàn ông vẫn kiên quyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như vật vô chi, giọng nói lạnh tựa đã ngấm qua băng.
Khoảnh khắc đó, động vào ý