Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1266
Chương 1266
Bữa tiệc thị giác, tình cờ gặp gỡ trên máy bay không biết bắt đầu từ khi nào, cái tên của người luôn đồng hành lớn lên với Đường Duy, đã chẳng còn là Bạc Nhan nữa rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng đấy là Từ Dao. Từ Dao mới là người cùng học tập với Đường Duy, Từ Dao mới là người tồn tại trong cả thanh xuân tươi đẹp của Đường Duy
Vậy thì... vậy thì cô ở đâu?
Bạc Nhan cảm thấy, tuy rằng bản thân mình đã tự chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng vẫn bị sự tình lạnh lẽo như băng khiến chính mình quá đau đớn.
Siết chặt lấy năm tay, cô mím môi quay về vị trí của mình. Diệp Tiêu thấy cô quay lại với vẻ mặt chẳng thể coi là tốt lắm, nhíu mày:
Lại chuyện gì nữa?" “Không gì cả."
Bạc Nhan ngồi xuống: “Trên đường đi nghe được vài tin đồn” “Có liên quan đến cô à?"
Diệp Tiêu rất khoan khoái khi nhìn thấy bộ mặt này của cô, vì cậu ta luôn cảm thấy cô chỉ đang giả vờ như mình thiệt thòi lắm: “Bị người ta nói móc sau lưng à?”
Chắc chắn sinh hoạt trong góc khuất của đứa con gái này hần là chẳng biết kiềm chế gì đây.
Bạc Nhan ngẩng đầu dậy nhìn Diệp Tiêu, im lặng hồi lâu cô mới thấm thi: “Nếu có thể bị người ta măng sau lưng, thì điều đó cũng chứng tỏ rằng tôi có tồn tại"
Thì điều đó cũng chứng tỏ rằng có người nhớ rõ đến Bạc Nhan cô.
Chứ không như bây giờ, quá khứ bị tráo đi, bị người ta thể chỗ, tất cả mọi ký ức đều thuộc sở hữu bởi tên một người khác. Mà chẳng ai nhớ rõ rằng, chính là Bạc Nhan cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa đồng hành trong suốt quãng đường tuổi trẻ của Đường Duy. trang web cập nhật nhanh nhất
Cô cũng muốn hỏi chính mình một chút. Từ khi năm tuổi, đến mười tám tuổi, mười ba năm ròng rã như vậy có đáng giá hay không?
Đi mò tôm bắt tép suốt buổi sáng, cuối cùng tôm tép đều ở trong giỏ của người khác, mình chẳng có danh cũng chẳng có phận. Tất cả mọi chuyện đều chỉ có mình có tự nhận định mà thôi.
Bạc Nhan chìm đắm vào nỗi lặng thinh dài đăng đẳng, Diệp Tiêu ngồi bên cạnh chán chết lật xem cuốn tạp chí chuẩn bị sản trên máy bay. Cảm thấy có hơi khát, liền gọi tiếp viên hàng không đến đây: “Phiền cô mang cho tôi một ly nước.
Cô tiếp viên hàng không vốn là khăng khăng đứng đăng sau chú ý mỗi mình Đường Duy, đi lên hàng ghế phía trước, không ngờ rằng chỗ này cũng có một anh đẹp trai tuấn tú đang ngồi. Mày kiếm mắt sáng, vừa nhìn là biết ngay đây là một người đàn ông lạnh lùng băng giả. Trong lòng cô tiếp viên bằng chốc có hoa nở tưng bừng vui sướng.
Hôm nay đúng là được phục vụ một bữa tiệc thị giác mà Cô bạn gái ngồi cạnh anh đẹp trai lạnh lùng này hắn là con lai. Ôi trai xinh gái đẹp tự lại một chỗ, thật mãn nhãn quá đi mất “Dạ vâng, tôi sẽ lập tức mang đến cho anh ạ.
Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi: “Xin cho hỏi bạn gái của anh có cần gì thêm không ạ?”
Diệp Tiêu liếc nhìn Bạc Nhan thêm một chút, cũng biết dẻ chừng vì mối quan hệ giữa hai nhà, nên mới mở lời hỏi một câu: “Bạc Nhan, có muốn uống nước luôn không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, ấy là thanh âm một ly thủy tình rơi trên mặt đất, vỡ tan tành ngay sau đó.
Tiếng tiếng động ấy, Diệp Tiêu cau mày quay đầu lại nhìn thử xem. Nhưng mà ai nấy cũng đều ngồi trên ghế, phần lưng ghế chắn kha khá tầm nhìn của mình, nên cậu ta đành quay đầu về. Nhìn Bạc Nhan chẳng ừ hừ gì bèn lên tiếng: “Cô ấy chắc không uống nước đâu, lấy một lỵ là được rồi.” Diệp Tiêu vừa dứt lời, Bạc Nhan đột nhiên thốt lên: “Tôi hiểu rồi." “Một ly latte, độ ẩm vừa phải, cảm ơn.
Cô tiếp viên hàng không cười mỉm, lên tiếng đáp lời rồi đi lấy đồ uống, phía đăng sau, một vì tiếp viên khác đang giúp khách của mình dọn dẹp ly thủy tinh bị bể và nước rơi vãi xong rồi đưa cho khách hàng một ly nước mới. Trên khoang hạng nhất của máy bay lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng Diệp Tiêu lại chẳng hề thoải mái chút nào, qua đầu sang nói Bạc Nhan: “Ban nãy sao cô lại không nói?” “Thì đang suy nghĩ xem nên uống gì mà " “Tôi thấy cô cố ý thì có Diệp Tiêu "bộp” một tiếng đóng sầm cuốn tạp chỉ trong tay “Cố tình ngắt lời tôi chứ gì?” “Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói của Bạc Nhan hơi nhuốm màu uể oải: “Chỉ là tự nhiên hơi ngơ ra tí thôi."
Diệp Tiêu cười lạnh một tiếng, không thèm vào mà nhắc lại nữa, Bạc Nhan thì vui vẻ thảnh thơi. Nhưng người ngồi đẳng sau văng vẳng mấy câu: “Ôi cậu Đường à."
Đơn Giản lẩm bẩm trong miệng: lai: “Tự nhiên sao lại làm rớt bế lý nước thế, thật là
Bữa tiệc thị giác, tình cờ gặp gỡ trên máy bay không biết bắt đầu từ khi nào, cái tên của người luôn đồng hành lớn lên với Đường Duy, đã chẳng còn là Bạc Nhan nữa rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng đấy là Từ Dao. Từ Dao mới là người cùng học tập với Đường Duy, Từ Dao mới là người tồn tại trong cả thanh xuân tươi đẹp của Đường Duy
Vậy thì... vậy thì cô ở đâu?
Bạc Nhan cảm thấy, tuy rằng bản thân mình đã tự chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng vẫn bị sự tình lạnh lẽo như băng khiến chính mình quá đau đớn.
Siết chặt lấy năm tay, cô mím môi quay về vị trí của mình. Diệp Tiêu thấy cô quay lại với vẻ mặt chẳng thể coi là tốt lắm, nhíu mày:
Lại chuyện gì nữa?" “Không gì cả."
Bạc Nhan ngồi xuống: “Trên đường đi nghe được vài tin đồn” “Có liên quan đến cô à?"
Diệp Tiêu rất khoan khoái khi nhìn thấy bộ mặt này của cô, vì cậu ta luôn cảm thấy cô chỉ đang giả vờ như mình thiệt thòi lắm: “Bị người ta nói móc sau lưng à?”
Chắc chắn sinh hoạt trong góc khuất của đứa con gái này hần là chẳng biết kiềm chế gì đây.
Bạc Nhan ngẩng đầu dậy nhìn Diệp Tiêu, im lặng hồi lâu cô mới thấm thi: “Nếu có thể bị người ta măng sau lưng, thì điều đó cũng chứng tỏ rằng tôi có tồn tại"
Thì điều đó cũng chứng tỏ rằng có người nhớ rõ đến Bạc Nhan cô.
Chứ không như bây giờ, quá khứ bị tráo đi, bị người ta thể chỗ, tất cả mọi ký ức đều thuộc sở hữu bởi tên một người khác. Mà chẳng ai nhớ rõ rằng, chính là Bạc Nhan cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa đồng hành trong suốt quãng đường tuổi trẻ của Đường Duy. trang web cập nhật nhanh nhất
Cô cũng muốn hỏi chính mình một chút. Từ khi năm tuổi, đến mười tám tuổi, mười ba năm ròng rã như vậy có đáng giá hay không?
Đi mò tôm bắt tép suốt buổi sáng, cuối cùng tôm tép đều ở trong giỏ của người khác, mình chẳng có danh cũng chẳng có phận. Tất cả mọi chuyện đều chỉ có mình có tự nhận định mà thôi.
Bạc Nhan chìm đắm vào nỗi lặng thinh dài đăng đẳng, Diệp Tiêu ngồi bên cạnh chán chết lật xem cuốn tạp chí chuẩn bị sản trên máy bay. Cảm thấy có hơi khát, liền gọi tiếp viên hàng không đến đây: “Phiền cô mang cho tôi một ly nước.
Cô tiếp viên hàng không vốn là khăng khăng đứng đăng sau chú ý mỗi mình Đường Duy, đi lên hàng ghế phía trước, không ngờ rằng chỗ này cũng có một anh đẹp trai tuấn tú đang ngồi. Mày kiếm mắt sáng, vừa nhìn là biết ngay đây là một người đàn ông lạnh lùng băng giả. Trong lòng cô tiếp viên bằng chốc có hoa nở tưng bừng vui sướng.
Hôm nay đúng là được phục vụ một bữa tiệc thị giác mà Cô bạn gái ngồi cạnh anh đẹp trai lạnh lùng này hắn là con lai. Ôi trai xinh gái đẹp tự lại một chỗ, thật mãn nhãn quá đi mất “Dạ vâng, tôi sẽ lập tức mang đến cho anh ạ.
Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi: “Xin cho hỏi bạn gái của anh có cần gì thêm không ạ?”
Diệp Tiêu liếc nhìn Bạc Nhan thêm một chút, cũng biết dẻ chừng vì mối quan hệ giữa hai nhà, nên mới mở lời hỏi một câu: “Bạc Nhan, có muốn uống nước luôn không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, ấy là thanh âm một ly thủy tình rơi trên mặt đất, vỡ tan tành ngay sau đó.
Tiếng tiếng động ấy, Diệp Tiêu cau mày quay đầu lại nhìn thử xem. Nhưng mà ai nấy cũng đều ngồi trên ghế, phần lưng ghế chắn kha khá tầm nhìn của mình, nên cậu ta đành quay đầu về. Nhìn Bạc Nhan chẳng ừ hừ gì bèn lên tiếng: “Cô ấy chắc không uống nước đâu, lấy một lỵ là được rồi.” Diệp Tiêu vừa dứt lời, Bạc Nhan đột nhiên thốt lên: “Tôi hiểu rồi." “Một ly latte, độ ẩm vừa phải, cảm ơn.
Cô tiếp viên hàng không cười mỉm, lên tiếng đáp lời rồi đi lấy đồ uống, phía đăng sau, một vì tiếp viên khác đang giúp khách của mình dọn dẹp ly thủy tinh bị bể và nước rơi vãi xong rồi đưa cho khách hàng một ly nước mới. Trên khoang hạng nhất của máy bay lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng Diệp Tiêu lại chẳng hề thoải mái chút nào, qua đầu sang nói Bạc Nhan: “Ban nãy sao cô lại không nói?” “Thì đang suy nghĩ xem nên uống gì mà " “Tôi thấy cô cố ý thì có Diệp Tiêu "bộp” một tiếng đóng sầm cuốn tạp chỉ trong tay “Cố tình ngắt lời tôi chứ gì?” “Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói của Bạc Nhan hơi nhuốm màu uể oải: “Chỉ là tự nhiên hơi ngơ ra tí thôi."
Diệp Tiêu cười lạnh một tiếng, không thèm vào mà nhắc lại nữa, Bạc Nhan thì vui vẻ thảnh thơi. Nhưng người ngồi đẳng sau văng vẳng mấy câu: “Ôi cậu Đường à."
Đơn Giản lẩm bẩm trong miệng: lai: “Tự nhiên sao lại làm rớt bế lý nước thế, thật là