Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1267
Chương 1267: Có chuyện ngoài ý muốn, cần người đi cùng
Ngôi ở hàng sau nơi chẳng ai hay, Đường Duy nhìn chăm chăm nước đọng trên mặt đất mà ngẩn người, Đơn Giản nói gì cũng chẳng nghe vào, trong đầu chỉ còn lại cái tên được gọi lên ban nãy truyền đến từ dãy ghế ngồi phía trước.
Bạc Nhan, Bạc Nhan, là cô ấy ư?
Đơn Giản gọi hai lần mà vẫn chẳng nghe thấy Đường Duy đáp lại, thế là tiếp tục gọi lần nữa. Đường Duy bấy giờ mới bừng tỉnh, hồi hồn lại: “Sao?” “Anh... Nước nóng lắm à?"
Đơn Giản nhìn mất Đường Duy cứ hướng về phía nước đọng dưới sàn, cô tiếp viên hàng không đang cần thận dọn dẹp, sau đấy rót thêm cho Đường Duy một ly mới: “Cậu Đường, của cậu đây a. “Cảm ơn cô
Đường Duy nhận lấy ly nước, nhẹ giọng nói một câu, sau đẩy quay đầu sang phía Đơn Giản nói rằng: “Danh sách khách ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay này, anh có lấy được không?”
Đơn Giản ngớ cả người “Cậu chủ à, cậu sai bảo vậy vì tưởng tôi là hacker à? Quan trọng là tôi cũng không có cái nghĩa vụ đó. " “Thế anh đi cùng tôi thì có ích gì.
Đường Duy lạnh lùng liếc xéo “Đưa laptop cho tôi, trên máy bay cũng có wifi, để tôi tự làm cũng được
Đơn Giản càng giật mình hơn: “Cậu chủ, cậu định làm cái gì vậy! Nếu như cậu tỉnh làm chuyện gì trái pháp luật, ông chủ Bạc Dạ sẽ không cho phép “Tự tôi sẽ tra ra tin tức!”
Đường Duy không nhịn nổi nữa "Con mẹ nó anh có phải trợ lý của tôi không! Hay vốn đi anh là giảm thị mà ba tôi kêu tới
Đơn Giản yên lặng câm miệng lại, ngồi bên cạnh đưa cho Đường Duy một chiếc laptop.
Mười phút sau, Đường Duy tra xét toàn bộ thông tin của toàn bộ hành khách có trên chuyến bay này, sau đấy tìm ra được thông tin của Bạc Nhan. Nhấp vào mở ra ghi chép của kiểm tra hàng không về cô, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.
Không phải sự trùng hợp trùng tên trùng họ, mà thật sự là Bạc Nhan
Đường Duy cảm thấy bàn tay đặt trên laptop của mình bây giờ đang run rẩy. Từ ngay trong tiềm thức của mình, cậu cũng chưa bao giờ ngờ đến rằng Bạc Nhan cũng sẽ đi trên chuyển bay này, mà còn... đi theo một người đàn ông khác!
Người đàn ông ban nãy nói chuyện với cô ấy, rốt cuộc là ai?
Đường Duy muốn đứng phắt dậy tiến lên xem thử tình hình phía trước, nhưng e ngại rằng trên máy bay đi qua đi lại như thế cũng không hay lầm, hơn nữa, nếu bây giờ cậu lập tức đứng bật dậy thì cũng sẽ gây chú ý, chỉ đành ngồi yên một chỗ, trong đầu chẳng cách nào dừng lại nỗi suy tư rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng nhẽ, lần này ông chủ họ Phương ấy cũng mời Bạc Nhan?
Đích đến của bọn họ có giống nhau hay không đây? Nhưng Đường Duy chẳng suy tư nghĩ ngợi được bao lâu cả, đáng trước đã có người đứng lên, giơ tay lên gọi với theo tiếp viên hàng không “Cho hỏi có nhiệt kế không?”
Là người đàn ông kia. Thần kinh Đường Duy lập tức căng ra, cậu nghe thấy cuộc đối thoại ở hàng ghế phía trước ấy "Sắc mặt cô khó coi quá đấy. Nếu không thoải mái sao không nói sớm?” "Không quan trọng gì đâu...
Bạc Nhan vẫn ôm chặt lấy bụng: “Bụng khó chịu thì tôi đinh ninh cứ uống thuốc như lần trước là ổn rồi."
Chẳng ngờ rằng cảm giác quen thuộc này lại quay lại nhanh như thế. Cô nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch “Diệp Tiêu, tôi muốn... ngủ một lát. “Đo nhiệt độ cơ thể một cái đã.
Diệp Tiêu nhận lấy nhiệt kế điện tử từ tay của cô tiếp viên, nhưng trên nhiệt kế thể hiện rõ Bạc Nhan không hề phát sốt.
Vậy thì tại sao...
Tiếp viên hàng không đứng bên cạnh hỏi một câu: “Thưa anh, bạn gái của anh có khi nào là đang đau bụng do tới kỳ hay không?"
Sắc mặt Diệp Tiêu cứng đờ, Bạc Nhan cũng khựng lại. Cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã cảm giác được một cơn đau quặn thắt trong bụng đáp úp mình, nhưng đang xoắn lại siết chặt bụng dưới, nơi tử cung. Đau đến mức cô hít sâu một hơi lạnh toát.
Tiếp viên hàng không lập tức chạy đi lấy băng vệ sinh. Khi đưa vào trong tay Diệp Tiêu, lông mày Diệp Tiêu cau chặt, đưa qua cho Bạc Nhan “Tự cô đi vào nhà vệ sinh đi “Thưa anh, phụ nữ khi đến kỳ kinh nguyệt bụng sẽ cực kỳ đau đớn. Tôi nhìn qua bạn gái của anh, có thể cần người dìu đi...
Diệp Tiêu ngớ cả người, Đường Duy ngồi phía sau cũng ngơ ra như thế
Khi ngẩng đầu nhìn lại, cậu thấy Diệp Tiêu đứng đầy trực tiếp cúi xuống ôm bổng Bạc Nhan mảnh mai lên, sải bước thật dài ôm cô đi thẳng vào nhà vệ sinh trên máy bay.
Ngôi ở hàng sau nơi chẳng ai hay, Đường Duy nhìn chăm chăm nước đọng trên mặt đất mà ngẩn người, Đơn Giản nói gì cũng chẳng nghe vào, trong đầu chỉ còn lại cái tên được gọi lên ban nãy truyền đến từ dãy ghế ngồi phía trước.
Bạc Nhan, Bạc Nhan, là cô ấy ư?
Đơn Giản gọi hai lần mà vẫn chẳng nghe thấy Đường Duy đáp lại, thế là tiếp tục gọi lần nữa. Đường Duy bấy giờ mới bừng tỉnh, hồi hồn lại: “Sao?” “Anh... Nước nóng lắm à?"
Đơn Giản nhìn mất Đường Duy cứ hướng về phía nước đọng dưới sàn, cô tiếp viên hàng không đang cần thận dọn dẹp, sau đấy rót thêm cho Đường Duy một ly mới: “Cậu Đường, của cậu đây a. “Cảm ơn cô
Đường Duy nhận lấy ly nước, nhẹ giọng nói một câu, sau đẩy quay đầu sang phía Đơn Giản nói rằng: “Danh sách khách ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay này, anh có lấy được không?”
Đơn Giản ngớ cả người “Cậu chủ à, cậu sai bảo vậy vì tưởng tôi là hacker à? Quan trọng là tôi cũng không có cái nghĩa vụ đó. " “Thế anh đi cùng tôi thì có ích gì.
Đường Duy lạnh lùng liếc xéo “Đưa laptop cho tôi, trên máy bay cũng có wifi, để tôi tự làm cũng được
Đơn Giản càng giật mình hơn: “Cậu chủ, cậu định làm cái gì vậy! Nếu như cậu tỉnh làm chuyện gì trái pháp luật, ông chủ Bạc Dạ sẽ không cho phép “Tự tôi sẽ tra ra tin tức!”
Đường Duy không nhịn nổi nữa "Con mẹ nó anh có phải trợ lý của tôi không! Hay vốn đi anh là giảm thị mà ba tôi kêu tới
Đơn Giản yên lặng câm miệng lại, ngồi bên cạnh đưa cho Đường Duy một chiếc laptop.
Mười phút sau, Đường Duy tra xét toàn bộ thông tin của toàn bộ hành khách có trên chuyến bay này, sau đấy tìm ra được thông tin của Bạc Nhan. Nhấp vào mở ra ghi chép của kiểm tra hàng không về cô, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.
Không phải sự trùng hợp trùng tên trùng họ, mà thật sự là Bạc Nhan
Đường Duy cảm thấy bàn tay đặt trên laptop của mình bây giờ đang run rẩy. Từ ngay trong tiềm thức của mình, cậu cũng chưa bao giờ ngờ đến rằng Bạc Nhan cũng sẽ đi trên chuyển bay này, mà còn... đi theo một người đàn ông khác!
Người đàn ông ban nãy nói chuyện với cô ấy, rốt cuộc là ai?
Đường Duy muốn đứng phắt dậy tiến lên xem thử tình hình phía trước, nhưng e ngại rằng trên máy bay đi qua đi lại như thế cũng không hay lầm, hơn nữa, nếu bây giờ cậu lập tức đứng bật dậy thì cũng sẽ gây chú ý, chỉ đành ngồi yên một chỗ, trong đầu chẳng cách nào dừng lại nỗi suy tư rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng nhẽ, lần này ông chủ họ Phương ấy cũng mời Bạc Nhan?
Đích đến của bọn họ có giống nhau hay không đây? Nhưng Đường Duy chẳng suy tư nghĩ ngợi được bao lâu cả, đáng trước đã có người đứng lên, giơ tay lên gọi với theo tiếp viên hàng không “Cho hỏi có nhiệt kế không?”
Là người đàn ông kia. Thần kinh Đường Duy lập tức căng ra, cậu nghe thấy cuộc đối thoại ở hàng ghế phía trước ấy "Sắc mặt cô khó coi quá đấy. Nếu không thoải mái sao không nói sớm?” "Không quan trọng gì đâu...
Bạc Nhan vẫn ôm chặt lấy bụng: “Bụng khó chịu thì tôi đinh ninh cứ uống thuốc như lần trước là ổn rồi."
Chẳng ngờ rằng cảm giác quen thuộc này lại quay lại nhanh như thế. Cô nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch “Diệp Tiêu, tôi muốn... ngủ một lát. “Đo nhiệt độ cơ thể một cái đã.
Diệp Tiêu nhận lấy nhiệt kế điện tử từ tay của cô tiếp viên, nhưng trên nhiệt kế thể hiện rõ Bạc Nhan không hề phát sốt.
Vậy thì tại sao...
Tiếp viên hàng không đứng bên cạnh hỏi một câu: “Thưa anh, bạn gái của anh có khi nào là đang đau bụng do tới kỳ hay không?"
Sắc mặt Diệp Tiêu cứng đờ, Bạc Nhan cũng khựng lại. Cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã cảm giác được một cơn đau quặn thắt trong bụng đáp úp mình, nhưng đang xoắn lại siết chặt bụng dưới, nơi tử cung. Đau đến mức cô hít sâu một hơi lạnh toát.
Tiếp viên hàng không lập tức chạy đi lấy băng vệ sinh. Khi đưa vào trong tay Diệp Tiêu, lông mày Diệp Tiêu cau chặt, đưa qua cho Bạc Nhan “Tự cô đi vào nhà vệ sinh đi “Thưa anh, phụ nữ khi đến kỳ kinh nguyệt bụng sẽ cực kỳ đau đớn. Tôi nhìn qua bạn gái của anh, có thể cần người dìu đi...
Diệp Tiêu ngớ cả người, Đường Duy ngồi phía sau cũng ngơ ra như thế
Khi ngẩng đầu nhìn lại, cậu thấy Diệp Tiêu đứng đầy trực tiếp cúi xuống ôm bổng Bạc Nhan mảnh mai lên, sải bước thật dài ôm cô đi thẳng vào nhà vệ sinh trên máy bay.