Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1340
Chương 1340: Tự bản thân thay tên đổi họ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nhan lại tiếp tục nói: “Làm phiền các vị đưa anh ta đi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
“Bạc Nhan, cô điên rồi!”
Đường Duy vô cùng tức giận, nhưng không biết tại sao ngoài tức giận, từ đáy lòng lại có một cảm xúc khác. Đó là gì... là hoảng sợ sao?
Hoảng sợ vì từ trước đến nay Bạc Nhan không bao giờ dám làm như vậy, nhưng bây giờ...
“Tôi không phải là Bạc Nhan, trêи đời này đã không còn Bạc Nhan nữa rồi.” Vào giữa đêm, một người phụ nữ đang đứng trêи bậc thềm với đôi mắt xanh xám pha trộn trêи khuôn mặt trắng bệch...
Đây đã là định mệnh khi cô được coi như một cậu bé năm đó, càng là một trò đùa cho sự nhầm lẫn.
Ở bên cạnh bọn họ, ngoại tộc chỉ có nhà họ Tô.
“Bởi vậy nếu anh còn gọi tôi là Bạc Nhan thì tôi sẽ không thưa đâu.”
Nói xong Tô Nhan kéo Tô Nghiêu đi vào và đóng cửa lại.
Lúc rời đi, cô nói: “Tự mình lo liệu đi, Đường Duy.”
Tự mình lo liệu sao!
Trái tim của Đường Duy giống như bị người nào đó thô bạo kéo rơi xuống hầm băng.
Lạnh, lạnh đến thấu xương...
"Bạc..."
Bạc Nhan đã sớm không còn nữa, cậu gọi như vậy là để cho ai nghe đây?
“Đừng mà..."
Đường Duy bị bắt ngồi vào xe của cảnh sát nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa nhà họ Tô, giống như muốn phát điên lên vậy, mãi cho đến lúc cửa xe đóng lại anh mới giật mình nhận ra là bản thân đang bị bắt đi.
“Dừng lại... tôi không cho phép..."
Đường Duy tỉnh táo trở lại, cảnh sát bên cạnh hét lên: “Đừng nhúc nhích! Uống nhiều rồi chạy tới cửa nhà người ta giở trò côn đồ, không biết xấu hổ à!”
“Ai cho phép cô thay đổi tên và họ của mình!”
Đường Duy hét qua kính xe, như muốn gầm thét lên: “Bạc Nhan! Ai cho phép cô đổi tên, cô nghĩ cô có thể đổi như vậy à, bắt cô chào mà không chào à...”
“Đừng hòng thoát khỏi thế giới của tôi!”
Giọng nói của Đường Duy cùng với âm thanh của tiếng còi cảnh sát dần xa, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Nhan đầy căng thẳng dựa vào cửa, tiếp theo giống như một quả bóng xì hơi, cả người từng chút một trượt xuống cửa.
Tô Nghiêu tiến lên đỡ cô: “Chị..."
“Không sao..."
Tô Nhan nắm lấy tay Tô Nghiêu như nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Trong mắt cô dường như không còn thấy gì nữa và cũng không biết đang nói cho ai nghe: "Không sao, tất cả đều qua rồi, đều qua rồi...
Bạc Dạ nhận được thông báo con trai mình gặp nạn đang ở đồn cảnh sát, nửa đêm bật dậy chạy đến đồn cảnh sát đón người thì thấy Đường Duy đang ngồi gục đầu ở đó, anh không tức giận rồi dẫn con trai đi, lúc lên xe anh hỏi: “Nửa đêm con làm gì vậy? Sao lại bị người ta gọi điện báo cảnh sát bắt con đi?”
"Con..."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nhan lại tiếp tục nói: “Làm phiền các vị đưa anh ta đi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
“Bạc Nhan, cô điên rồi!”
Đường Duy vô cùng tức giận, nhưng không biết tại sao ngoài tức giận, từ đáy lòng lại có một cảm xúc khác. Đó là gì... là hoảng sợ sao?
Hoảng sợ vì từ trước đến nay Bạc Nhan không bao giờ dám làm như vậy, nhưng bây giờ...
“Tôi không phải là Bạc Nhan, trêи đời này đã không còn Bạc Nhan nữa rồi.” Vào giữa đêm, một người phụ nữ đang đứng trêи bậc thềm với đôi mắt xanh xám pha trộn trêи khuôn mặt trắng bệch...
Đây đã là định mệnh khi cô được coi như một cậu bé năm đó, càng là một trò đùa cho sự nhầm lẫn.
Ở bên cạnh bọn họ, ngoại tộc chỉ có nhà họ Tô.
“Bởi vậy nếu anh còn gọi tôi là Bạc Nhan thì tôi sẽ không thưa đâu.”
Nói xong Tô Nhan kéo Tô Nghiêu đi vào và đóng cửa lại.
Lúc rời đi, cô nói: “Tự mình lo liệu đi, Đường Duy.”
Tự mình lo liệu sao!
Trái tim của Đường Duy giống như bị người nào đó thô bạo kéo rơi xuống hầm băng.
Lạnh, lạnh đến thấu xương...
"Bạc..."
Bạc Nhan đã sớm không còn nữa, cậu gọi như vậy là để cho ai nghe đây?
“Đừng mà..."
Đường Duy bị bắt ngồi vào xe của cảnh sát nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa nhà họ Tô, giống như muốn phát điên lên vậy, mãi cho đến lúc cửa xe đóng lại anh mới giật mình nhận ra là bản thân đang bị bắt đi.
“Dừng lại... tôi không cho phép..."
Đường Duy tỉnh táo trở lại, cảnh sát bên cạnh hét lên: “Đừng nhúc nhích! Uống nhiều rồi chạy tới cửa nhà người ta giở trò côn đồ, không biết xấu hổ à!”
“Ai cho phép cô thay đổi tên và họ của mình!”
Đường Duy hét qua kính xe, như muốn gầm thét lên: “Bạc Nhan! Ai cho phép cô đổi tên, cô nghĩ cô có thể đổi như vậy à, bắt cô chào mà không chào à...”
“Đừng hòng thoát khỏi thế giới của tôi!”
Giọng nói của Đường Duy cùng với âm thanh của tiếng còi cảnh sát dần xa, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Nhan đầy căng thẳng dựa vào cửa, tiếp theo giống như một quả bóng xì hơi, cả người từng chút một trượt xuống cửa.
Tô Nghiêu tiến lên đỡ cô: “Chị..."
“Không sao..."
Tô Nhan nắm lấy tay Tô Nghiêu như nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Trong mắt cô dường như không còn thấy gì nữa và cũng không biết đang nói cho ai nghe: "Không sao, tất cả đều qua rồi, đều qua rồi...
Bạc Dạ nhận được thông báo con trai mình gặp nạn đang ở đồn cảnh sát, nửa đêm bật dậy chạy đến đồn cảnh sát đón người thì thấy Đường Duy đang ngồi gục đầu ở đó, anh không tức giận rồi dẫn con trai đi, lúc lên xe anh hỏi: “Nửa đêm con làm gì vậy? Sao lại bị người ta gọi điện báo cảnh sát bắt con đi?”
"Con..."