Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1362
Chương 1362: Chỉ cần giả vờ là ổn, sẽ không có người biết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Lạc Du Du lại cúi đầu, sau khi nghe thấy những lời của Sakahara Kurosawa nói, theo bản năng lấy tay nắm chặt làn vảy, mãi cho đến khi Sakahara Kurosawa nói: “Sao cô nhìn như sắp khóc đến nơi vậy?”
Lạc Du Du vội vàng ngẩng đầu, bối rối tìm một lý do: “Không có mà, lúc nãy vừa mới ngáp một cái thôi."
Chỉ cần giả vờ là ổn.
Sẽ không có ai biết cô ta đang đau lòng.
Sakahara Kurosawa liếc cô ta hồi lâu, thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía Lam Thất Thất: “Lại nói cô chủ hôm nay ăn mặc cũng khá là hợp với xe điện của Từ Thánh Mẫn lái đó nha.
Lam Thất Thất nhớ lại, cúi đầu nhìn mình một cái: “Thì làm sao?"
Từ Thánh Mẫn từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Ngay từ đầu đã muốn hỏi cô, vì sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài?”
Không phải trước đây cô ta rất thích ăn mặc kín đảo sao? Một tuần bảy ngày ăn mặc cũng không quá khó nhìn, ngay cả phụ kiện bông tai cũng có phối theo phong cách mới mẻ, mà bây giờ lại mặc đồ ngủ ra ngoài, điều này không phù hợp với phong cách của cô ta. “Xem ra Thất Thất đã coi chúng ta như là người trong nhà rồi." Nhậm Cầu lúc này mới giàn hòa: "Cho nên mới không hề kiên dè mặc đồ ngủ trước mặt chúng ta như vậy.
Lời này không biết nói trúng phải điểm yếu gì của Lam Thất Thất, cô đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tôi Cũng đâu có coi đám đàn ông cặn bã các anh là người trong nhà đầu
Từ Thánh Mẫn liền híp mắt nhìn cô, ánh mắt kia nhìn đến cả người Lam Thất Thất trêи dưới đều không thoải mái, vì không muốn phải khó xử, cô tùy ý kéo ra một cái ghế ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống, Từ Thánh Mẫn đi qua nói: "Sao cô lại ngồi kế bên tôi vậy chứ?”
Mę kiep!!!
Trái tim của Lam Thất Thất iểu chút nữa từ cổ họng mà nhảy ra, tại sao vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy! Cô chỉ có thể vặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Tôi chỉ thấy là nơi này có chỗ trống.. “Ngôi ở đâu cũng được mà, Thất Thất cậu đến muộn, mau gọi thêm đồ ăn đi, muốn ăn món gì?" Lạc Du Du rất hiểu ý mà đưa thực đơn qua: "Đúng rồi, qua hai ngày nữa chính là sinh nhật tớ, cậu có muốn đến không?
Lam Thất Thất mở to hai mặt: “Oa, sao không nói trước cho tớ biết, tớ còn đi chuẩn bị quà nữa!” "Người tới là tốt rồi." Lạc Du Du không che giấu được niềm vui trêи mặt: "Tớ đã mời mọi người rồi, cũng mời cá... Sakahara Kurosawa."
Cô ta cẩn thận nói ra tên của Sakahara Kurosawa, đối phương không thèm để ý ừ một tiếng, sau đó nói: "Để xem xem, rảnh rồi thì sẽ tới."
Khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Du Du liền sụp đổ.
Lam Thất Thất gọi xong món ăn, thuận miệng mà hỏi Từ Thánh Mẫn bên cạnh một câu: "Anh có muốn ăn cái gì không?”
Từ Thánh Mẫn đang lướt điện thoại, nghe thấy Lam
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Lạc Du Du lại cúi đầu, sau khi nghe thấy những lời của Sakahara Kurosawa nói, theo bản năng lấy tay nắm chặt làn vảy, mãi cho đến khi Sakahara Kurosawa nói: “Sao cô nhìn như sắp khóc đến nơi vậy?”
Lạc Du Du vội vàng ngẩng đầu, bối rối tìm một lý do: “Không có mà, lúc nãy vừa mới ngáp một cái thôi."
Chỉ cần giả vờ là ổn.
Sẽ không có ai biết cô ta đang đau lòng.
Sakahara Kurosawa liếc cô ta hồi lâu, thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía Lam Thất Thất: “Lại nói cô chủ hôm nay ăn mặc cũng khá là hợp với xe điện của Từ Thánh Mẫn lái đó nha.
Lam Thất Thất nhớ lại, cúi đầu nhìn mình một cái: “Thì làm sao?"
Từ Thánh Mẫn từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Ngay từ đầu đã muốn hỏi cô, vì sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài?”
Không phải trước đây cô ta rất thích ăn mặc kín đảo sao? Một tuần bảy ngày ăn mặc cũng không quá khó nhìn, ngay cả phụ kiện bông tai cũng có phối theo phong cách mới mẻ, mà bây giờ lại mặc đồ ngủ ra ngoài, điều này không phù hợp với phong cách của cô ta. “Xem ra Thất Thất đã coi chúng ta như là người trong nhà rồi." Nhậm Cầu lúc này mới giàn hòa: "Cho nên mới không hề kiên dè mặc đồ ngủ trước mặt chúng ta như vậy.
Lời này không biết nói trúng phải điểm yếu gì của Lam Thất Thất, cô đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tôi Cũng đâu có coi đám đàn ông cặn bã các anh là người trong nhà đầu
Từ Thánh Mẫn liền híp mắt nhìn cô, ánh mắt kia nhìn đến cả người Lam Thất Thất trêи dưới đều không thoải mái, vì không muốn phải khó xử, cô tùy ý kéo ra một cái ghế ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống, Từ Thánh Mẫn đi qua nói: "Sao cô lại ngồi kế bên tôi vậy chứ?”
Mę kiep!!!
Trái tim của Lam Thất Thất iểu chút nữa từ cổ họng mà nhảy ra, tại sao vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy! Cô chỉ có thể vặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Tôi chỉ thấy là nơi này có chỗ trống.. “Ngôi ở đâu cũng được mà, Thất Thất cậu đến muộn, mau gọi thêm đồ ăn đi, muốn ăn món gì?" Lạc Du Du rất hiểu ý mà đưa thực đơn qua: "Đúng rồi, qua hai ngày nữa chính là sinh nhật tớ, cậu có muốn đến không?
Lam Thất Thất mở to hai mặt: “Oa, sao không nói trước cho tớ biết, tớ còn đi chuẩn bị quà nữa!” "Người tới là tốt rồi." Lạc Du Du không che giấu được niềm vui trêи mặt: "Tớ đã mời mọi người rồi, cũng mời cá... Sakahara Kurosawa."
Cô ta cẩn thận nói ra tên của Sakahara Kurosawa, đối phương không thèm để ý ừ một tiếng, sau đó nói: "Để xem xem, rảnh rồi thì sẽ tới."
Khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Du Du liền sụp đổ.
Lam Thất Thất gọi xong món ăn, thuận miệng mà hỏi Từ Thánh Mẫn bên cạnh một câu: "Anh có muốn ăn cái gì không?”
Từ Thánh Mẫn đang lướt điện thoại, nghe thấy Lam