Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 132: Chưa bao giờ có được thì sao có thể gọi là mất đi?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Tối nay Đường Thi đến nhà Khương Thích cùng Khắc Lý Tư, ba người cùng chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, cô cảm thấy đã lâu rồi mình không được vui vẻ như vậy, vì chuyện dây dưa giữa Đường Duy và Bạc Dạ kéo dài quá lâu khiến cô có cảm giác dường như bản thân đang chìm trong một cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm.
Đến hôm nay, rốt cuộc thì cơn ác mộng đó cũng đã tỉnh dậy rồi.
Đường Thi nhớ Đường Duy vô cùng, nhưng cô không thể chịu đựng nổi việc phải chung sống cùng với Bạc Dạ. Cô không thể kiềm chế sự tức giận của mình mỗi khi nhớ lại vẻ mặt bao che cho An Như của anh, mỗi lần nhớ lại như thế cố đều cảm thấy oán hận vô cùng.
Hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã vậy thì cứ giữ vững lòng dạ sắt đá thì hơn, giây phút mất đi Đường Duy cũng không làm tổn thương được trái tim của cô thì bây giờ cô đã không còn sợ bất cứ lời đe dọa nào của Bạc Dạ nữa.
Bạc Dạ đã không còn điều gì khiến cô cảm thấy lưu luyến nữa rồi.
Trong bữa tối, Đường Thi cảm nhận được dường như tâm trạng của Khương Thích không được tốt lắm, sau khi hỏi ra thì mới biết hóa ra vì chuyện gần đây của Dư Tiêu khiến Khương Thích cảm thấy vô cùng áp lực.
"Cậu bị từ hôn hay là do cậu muốn chủ động rời xa Dư Tiêu?"
Đường Thi thấy Khương Thích liên tục uống rượu vang, cô không thể chịu nổi cảnh bạn thân của mình cũng vì chuyện tình cảm mà đau khổ nên cô ôm lấy Khương Thích: "Cậu đừng uống, đừng uống nữa."
Khương Thích ngả đầu vào vai Đường Thi: "Là do tớ, tớ không yêu Dư Tiêu nên tớ đã chủ động nói lời chia tay, sau đó tớ đã công khai mọi chuyện ra bên ngoài rằng tớ là người bị hủy hôn."
Cô ta cố gắng bảo vệ danh tiếng cho Dư Tiêu, đây là sự đền bù lớn nhất mà Khương Thích dành cho Dư Tiêu rồi.
"Nếu không thích thì tại sao trước đây cậu lại muốn ở bên cạnh anh ta?" Đường Thi sờ khuôn mặt đỏ bừng của bạn mình, rồi nghĩ lại dường như bản thân cũng đã từng vì Bạc Dạ mà đau khổ một lần.
Trong tình yêu, phụ nữ lúc nào cũng vậy, luôn mù quáng và tự giày vò bản thân.
Khương Thích nở nụ cười: “Vì Diệp Kinh Đường bảo tớ đi dụ dỗ anh ta bởi nhà họ Dư và nhà họ Diệp có một mối làm ăn cần bàn bạc."
Đường Thi ngẩn người, cô không hề biết Khương Thích và Diệp Kinh Đường lại có mối quan hệ như vậy, Khương Thích có yêu Diệp Kinh Đường không? Khương Thích cũng không hề yêu Diệp Kinh Đường, vậy tại sao cô ta có thể vì Diệp Kinh Đường mà làm chuyện này đây?
Khương Thích uống nhiều rồi nên Đường Thi và Khắc Lý Tư đỡ cô ta vào phòng, sau đó hai người đi sang một phòng khác, lúc ấy Đường Thi mới thở dài một tiếng.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Em và bạn của em cũng không dễ dàng gì." Khắc Lý Tư ngả người xuống lớp chăn: "Tình yêu có bao giờ đơn giản đâu cơ chứ? Chỉ dựa vào sự nỗ lực của một người thì sao có thể... thì cũng chỉ giống như hai người đang chơi đùa với nhau thôi."
Đường Thi nở nụ cười, cô xốc nửa bên chăn bông còn lại bên cạnh Khắc Lý Tư rồi nằm xuống, hai người tắt đèn rúc vào trong chăn. Cô cũng biết Khắc Lý Tư cũng không dễ dàng gì, bởi tình yêu đồng giới nào có dễ dàng như vậy, trên lưng anh ta phải gánh rất nhiều áp lực, áp lực đó còn nhiều hơn cả thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ người anh ta. Mười hai giờ tối, có một cuộc điện thoại từ người lạ gọi tới đánh thức Đường Thi từ trong giấc ngủ, cô cũng không nhìn xem là ai gọi mà bắt máy nghe luôn: "Alo?"
Một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng truyền tới bên tai của Bạc Dạ khiến anh có cảm giác mình như phát nghiện người vợ cũ một cách kinh khủng.
"Đường Thi..."
Giọng nói của người đàn ông khiến Đường Thi tỉnh ngủ ngay lập tức, Khắc Lý Tư đang nằm bên cạnh nghe thấy cô nói chuyện điện thoại thì cũng tiện miệng mà hỏi một câu: "Ai thế? Nửa đêm rồi mà không cho người khác ngủ à?"
Bạc Dạ đang ngồi uống rượu ở nhà, chẳng hiểu vì sao mà anh lại bấm số điện thoại của Đường Thi rồi gọi đi, anh càng không hiểu vì sao mà mình lại... muốn nghe giọng nói của cô một cách điên cuồng như vậy, dù cô có mắng anh cũng không sao.
Nhưng anh... sợ cô coi thường và thờ ơ với mình.
Thế nhưng giây phút ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, còn mang theo một chút bực bội và cáu kinh, câu hỏi "Ai đó?" của người đàn ông kia khiến đáy lòng Bạc Dạ trở nên lạnh lẽo trong phút chốc, cứ như thể cả người anh đang tiến vào trong hầm bằng vậy.
Đường Thi thẳng tay cúp máy, thậm chí không để thời gian cho Bạc Dạ kịp phản ứng. Anh nghe thấy tiếng đô đô phát ra từ đầu dây bên kia thì ngần cả người, rất lâu sau mới tĩnh tâm lại, cảm giác chếnh choáng say bị hiện thực lạnh lẽo như băng đâm một nhát cho tỉnh táo lại, Bạc Dạ không kiềm chế được mà đập tan ly rượu trong tay.
"Cậu Dạ..." Lâm Từ đứng một bên phục vụ Bạc Dạ uống rưou, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của anh khiến Lâm Từ cảm thấy hơi lo: "Cậu Dạ, đừng uống nữa."
"Lâm Từ.." Rất lâu sau Bạc Dạ mới lẩm bẩm: "Có phải con người ta sẽ luôn bị những thứ mà mình đã đánh mất quấy nhiễu hay không?"
Lâm Từ không nói gì cả, rất lâu sau cậu ta mới lên tiếng: "Cậu Dạ, cậu chưa bao giờ đánh mất thứ gì cả."
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Tối nay Đường Thi đến nhà Khương Thích cùng Khắc Lý Tư, ba người cùng chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, cô cảm thấy đã lâu rồi mình không được vui vẻ như vậy, vì chuyện dây dưa giữa Đường Duy và Bạc Dạ kéo dài quá lâu khiến cô có cảm giác dường như bản thân đang chìm trong một cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm.
Đến hôm nay, rốt cuộc thì cơn ác mộng đó cũng đã tỉnh dậy rồi.
Đường Thi nhớ Đường Duy vô cùng, nhưng cô không thể chịu đựng nổi việc phải chung sống cùng với Bạc Dạ. Cô không thể kiềm chế sự tức giận của mình mỗi khi nhớ lại vẻ mặt bao che cho An Như của anh, mỗi lần nhớ lại như thế cố đều cảm thấy oán hận vô cùng.
Hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã vậy thì cứ giữ vững lòng dạ sắt đá thì hơn, giây phút mất đi Đường Duy cũng không làm tổn thương được trái tim của cô thì bây giờ cô đã không còn sợ bất cứ lời đe dọa nào của Bạc Dạ nữa.
Bạc Dạ đã không còn điều gì khiến cô cảm thấy lưu luyến nữa rồi.
Trong bữa tối, Đường Thi cảm nhận được dường như tâm trạng của Khương Thích không được tốt lắm, sau khi hỏi ra thì mới biết hóa ra vì chuyện gần đây của Dư Tiêu khiến Khương Thích cảm thấy vô cùng áp lực.
"Cậu bị từ hôn hay là do cậu muốn chủ động rời xa Dư Tiêu?"
Đường Thi thấy Khương Thích liên tục uống rượu vang, cô không thể chịu nổi cảnh bạn thân của mình cũng vì chuyện tình cảm mà đau khổ nên cô ôm lấy Khương Thích: "Cậu đừng uống, đừng uống nữa."
Khương Thích ngả đầu vào vai Đường Thi: "Là do tớ, tớ không yêu Dư Tiêu nên tớ đã chủ động nói lời chia tay, sau đó tớ đã công khai mọi chuyện ra bên ngoài rằng tớ là người bị hủy hôn."
Cô ta cố gắng bảo vệ danh tiếng cho Dư Tiêu, đây là sự đền bù lớn nhất mà Khương Thích dành cho Dư Tiêu rồi.
"Nếu không thích thì tại sao trước đây cậu lại muốn ở bên cạnh anh ta?" Đường Thi sờ khuôn mặt đỏ bừng của bạn mình, rồi nghĩ lại dường như bản thân cũng đã từng vì Bạc Dạ mà đau khổ một lần.
Trong tình yêu, phụ nữ lúc nào cũng vậy, luôn mù quáng và tự giày vò bản thân.
Khương Thích nở nụ cười: “Vì Diệp Kinh Đường bảo tớ đi dụ dỗ anh ta bởi nhà họ Dư và nhà họ Diệp có một mối làm ăn cần bàn bạc."
Đường Thi ngẩn người, cô không hề biết Khương Thích và Diệp Kinh Đường lại có mối quan hệ như vậy, Khương Thích có yêu Diệp Kinh Đường không? Khương Thích cũng không hề yêu Diệp Kinh Đường, vậy tại sao cô ta có thể vì Diệp Kinh Đường mà làm chuyện này đây?
Khương Thích uống nhiều rồi nên Đường Thi và Khắc Lý Tư đỡ cô ta vào phòng, sau đó hai người đi sang một phòng khác, lúc ấy Đường Thi mới thở dài một tiếng.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Em và bạn của em cũng không dễ dàng gì." Khắc Lý Tư ngả người xuống lớp chăn: "Tình yêu có bao giờ đơn giản đâu cơ chứ? Chỉ dựa vào sự nỗ lực của một người thì sao có thể... thì cũng chỉ giống như hai người đang chơi đùa với nhau thôi."
Đường Thi nở nụ cười, cô xốc nửa bên chăn bông còn lại bên cạnh Khắc Lý Tư rồi nằm xuống, hai người tắt đèn rúc vào trong chăn. Cô cũng biết Khắc Lý Tư cũng không dễ dàng gì, bởi tình yêu đồng giới nào có dễ dàng như vậy, trên lưng anh ta phải gánh rất nhiều áp lực, áp lực đó còn nhiều hơn cả thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ người anh ta. Mười hai giờ tối, có một cuộc điện thoại từ người lạ gọi tới đánh thức Đường Thi từ trong giấc ngủ, cô cũng không nhìn xem là ai gọi mà bắt máy nghe luôn: "Alo?"
Một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng truyền tới bên tai của Bạc Dạ khiến anh có cảm giác mình như phát nghiện người vợ cũ một cách kinh khủng.
"Đường Thi..."
Giọng nói của người đàn ông khiến Đường Thi tỉnh ngủ ngay lập tức, Khắc Lý Tư đang nằm bên cạnh nghe thấy cô nói chuyện điện thoại thì cũng tiện miệng mà hỏi một câu: "Ai thế? Nửa đêm rồi mà không cho người khác ngủ à?"
Bạc Dạ đang ngồi uống rượu ở nhà, chẳng hiểu vì sao mà anh lại bấm số điện thoại của Đường Thi rồi gọi đi, anh càng không hiểu vì sao mà mình lại... muốn nghe giọng nói của cô một cách điên cuồng như vậy, dù cô có mắng anh cũng không sao.
Nhưng anh... sợ cô coi thường và thờ ơ với mình.
Thế nhưng giây phút ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, còn mang theo một chút bực bội và cáu kinh, câu hỏi "Ai đó?" của người đàn ông kia khiến đáy lòng Bạc Dạ trở nên lạnh lẽo trong phút chốc, cứ như thể cả người anh đang tiến vào trong hầm bằng vậy.
Đường Thi thẳng tay cúp máy, thậm chí không để thời gian cho Bạc Dạ kịp phản ứng. Anh nghe thấy tiếng đô đô phát ra từ đầu dây bên kia thì ngần cả người, rất lâu sau mới tĩnh tâm lại, cảm giác chếnh choáng say bị hiện thực lạnh lẽo như băng đâm một nhát cho tỉnh táo lại, Bạc Dạ không kiềm chế được mà đập tan ly rượu trong tay.
"Cậu Dạ..." Lâm Từ đứng một bên phục vụ Bạc Dạ uống rưou, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của anh khiến Lâm Từ cảm thấy hơi lo: "Cậu Dạ, đừng uống nữa."
"Lâm Từ.." Rất lâu sau Bạc Dạ mới lẩm bẩm: "Có phải con người ta sẽ luôn bị những thứ mà mình đã đánh mất quấy nhiễu hay không?"
Lâm Từ không nói gì cả, rất lâu sau cậu ta mới lên tiếng: "Cậu Dạ, cậu chưa bao giờ đánh mất thứ gì cả."
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net