Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1477: Trả thù, nâng cao cảnh giác
Trong nháy mắt, có vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Tô Nhan, cô run rẩy, đưa tay lấy cái đĩa U kia.
Giây phút nhận lấy nắm chặt nó trong tay, máu tươi nhuộm lên ngón tay cô.
Tô Nhan lắc đầu, không chịu tin tưởng thực tế này, sau đó đĩa U được Đường Duy tiếp nhận, cậu nói: “Yên tâm, anh sẽ không để dữ liệu bên trong bị tổn hạ Thì ra chỉ là muốn dùng video giám sát chứng minh sự trong sạch của Tô Nhan, hiện tại lại biến thành thảm kịch bi tráng như vậy, Tô Nhan như thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao trêи thế giới lại có người ác ý lớn như vậy với cô, nhất định phải ép cô đến đường cùng sao?
Cô nắm chặt ngón tay, hốc mắt Tô Nhan đỏ bừng: “Tôi muốn Từ Dao trả giá đắt… Tôi muốn cho Từ Dao… Và mẹ cô ta… Phải trả giá!”
Bạch Việt và Giang Lăng nhìn nhau một cái, thở dài lắc đầu đi vào hỗ trợ, chỉ còn lại hai người Tô Nhan và Đường Duy đứng ở bên ngoài, Đường Duy dùng khăn giấy quấn lấy đĩa U, sau đó nói: “Đơn Giản gửi cho anh tin tức, nói là xe thương mại được người khác chỉ đạo.”
Chắc chắn là như vậy!
Tô Nhan sốt ruột nhìn Đường Duy: “Có biết người đứng sau chuyện này không?”
Đường Duy không do dự: “Muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Giống như bị người dùng đao nhỏ dứt khoát đâm một cái, cả người đều run rẩy theo. Tô Nhan nói: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Khoảnh khắc đó, Đường Duy nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu xám xanh của Tô Nhan, giống như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu có thể chạm vào trái tim Tô Nhan.
Cậu nói: “Không cần biết em sẽ phải trả giá như thế nào sao?”
Từng ngón tay siết chặt, Tô Nhan gắt gao nghiến răng, dùng sức đến răng miệng có thể nếm được mùi máu, cô nói: “Nói cho tôi biết…
Trêи mặt cô lộ ra biểu tình không quan tâm.
Đường Duy đưa tay ôm Tô Nhan vào trong lòng mình, trong nháy mắt linh hồn của hai người giống như hai con rắn quấn quýt lấy nhau, trong lòng cậu điên cuồng không yên, bọn họ không hề phòng bị nên ác ma ở phía sau có cơ hội giơ cao lưỡi liềm cướp đi tính mạng.
“Liễu Tố Vân”
Trong nháy mắt tên này được thốt ra, đáy mắt Tô Nhan nổi lên lửa giận động trời.
Trước đó Đường Duy có lẽ sẽ giấu đi, bởi vì cậu sợ Tô Nhan biết sự thật sẽ làm ra chuyện gì đối với Liễu Tố Vân, cậu sợ Tô Nhan xúc động ra tay không ý thức, như vậy sẽ phá huỷ tương lai của cô. Cho nên cậu sẽ im lặng không lên tiếng, tự mình thay Tô Nhan làm tất cả.
Nhưng bây giờ, Đường Duy không sợ.
Không có gì hấp dẫn hơn việc ác ma bị tra tấn.
“Tôi muốn trở về, đến gặp Từ Dao và Liễu Tố Vân, tôi sẽ không để bọn họ được yên ổn”
Đường Duy cắn chặt răng, ánh mắt đen như mực, dường như cậu biết chuyện gì sắp xảy ra: “Nếu đã chuẩn bị tốt, thì đi báo thù đi”
‘Tô Nghiêu không còn nữa.
Lúc Bạch Việt và Giang Lăng đi ra, biểu tình trêи gương mặt bọn họ đã nói rõ tất cả.
Trong nháy mắt đó, Tô Nhan cảm giác bầu trời đều sụp đổ.
Tô Nghiêu nói chuyện không lớn không nhỏ, làm chuyện gì cũng không hề để tâm, Tô Nghiêu vô tư thoải mái, làm sao có thể… Làm thế nào có thể biến mất được?
Tuy răng cậu vẫn luôn đối xử hung dữ với Tô Nhan, nhưng Tô Nhan biết, trong lòng Tô Nghiêu không hề ác ý, cậu chính là một cậu con trai tính tình trẻ con còn chưa trưởng thành.
Cậu có thể nói những lời ngoan độc, nói ra một ngàn lần một vạn lần, nhưng khi xảy ra chuyện vẫn kiên quyết đứng về phía Tô Nhan, cho dù không giúp được gì…
Cậu ta chưa bao giờ… Chưa từng hại cô…
Tô Nhan lảo đảo quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu, bên tai ùù.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, cô thậm chí không thể nhận ra cơn đau.
Giây phút nhận lấy nắm chặt nó trong tay, máu tươi nhuộm lên ngón tay cô.
Tô Nhan lắc đầu, không chịu tin tưởng thực tế này, sau đó đĩa U được Đường Duy tiếp nhận, cậu nói: “Yên tâm, anh sẽ không để dữ liệu bên trong bị tổn hạ Thì ra chỉ là muốn dùng video giám sát chứng minh sự trong sạch của Tô Nhan, hiện tại lại biến thành thảm kịch bi tráng như vậy, Tô Nhan như thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao trêи thế giới lại có người ác ý lớn như vậy với cô, nhất định phải ép cô đến đường cùng sao?
Cô nắm chặt ngón tay, hốc mắt Tô Nhan đỏ bừng: “Tôi muốn Từ Dao trả giá đắt… Tôi muốn cho Từ Dao… Và mẹ cô ta… Phải trả giá!”
Bạch Việt và Giang Lăng nhìn nhau một cái, thở dài lắc đầu đi vào hỗ trợ, chỉ còn lại hai người Tô Nhan và Đường Duy đứng ở bên ngoài, Đường Duy dùng khăn giấy quấn lấy đĩa U, sau đó nói: “Đơn Giản gửi cho anh tin tức, nói là xe thương mại được người khác chỉ đạo.”
Chắc chắn là như vậy!
Tô Nhan sốt ruột nhìn Đường Duy: “Có biết người đứng sau chuyện này không?”
Đường Duy không do dự: “Muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Giống như bị người dùng đao nhỏ dứt khoát đâm một cái, cả người đều run rẩy theo. Tô Nhan nói: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Khoảnh khắc đó, Đường Duy nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu xám xanh của Tô Nhan, giống như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu có thể chạm vào trái tim Tô Nhan.
Cậu nói: “Không cần biết em sẽ phải trả giá như thế nào sao?”
Từng ngón tay siết chặt, Tô Nhan gắt gao nghiến răng, dùng sức đến răng miệng có thể nếm được mùi máu, cô nói: “Nói cho tôi biết…
Trêи mặt cô lộ ra biểu tình không quan tâm.
Đường Duy đưa tay ôm Tô Nhan vào trong lòng mình, trong nháy mắt linh hồn của hai người giống như hai con rắn quấn quýt lấy nhau, trong lòng cậu điên cuồng không yên, bọn họ không hề phòng bị nên ác ma ở phía sau có cơ hội giơ cao lưỡi liềm cướp đi tính mạng.
“Liễu Tố Vân”
Trong nháy mắt tên này được thốt ra, đáy mắt Tô Nhan nổi lên lửa giận động trời.
Trước đó Đường Duy có lẽ sẽ giấu đi, bởi vì cậu sợ Tô Nhan biết sự thật sẽ làm ra chuyện gì đối với Liễu Tố Vân, cậu sợ Tô Nhan xúc động ra tay không ý thức, như vậy sẽ phá huỷ tương lai của cô. Cho nên cậu sẽ im lặng không lên tiếng, tự mình thay Tô Nhan làm tất cả.
Nhưng bây giờ, Đường Duy không sợ.
Không có gì hấp dẫn hơn việc ác ma bị tra tấn.
“Tôi muốn trở về, đến gặp Từ Dao và Liễu Tố Vân, tôi sẽ không để bọn họ được yên ổn”
Đường Duy cắn chặt răng, ánh mắt đen như mực, dường như cậu biết chuyện gì sắp xảy ra: “Nếu đã chuẩn bị tốt, thì đi báo thù đi”
‘Tô Nghiêu không còn nữa.
Lúc Bạch Việt và Giang Lăng đi ra, biểu tình trêи gương mặt bọn họ đã nói rõ tất cả.
Trong nháy mắt đó, Tô Nhan cảm giác bầu trời đều sụp đổ.
Tô Nghiêu nói chuyện không lớn không nhỏ, làm chuyện gì cũng không hề để tâm, Tô Nghiêu vô tư thoải mái, làm sao có thể… Làm thế nào có thể biến mất được?
Tuy răng cậu vẫn luôn đối xử hung dữ với Tô Nhan, nhưng Tô Nhan biết, trong lòng Tô Nghiêu không hề ác ý, cậu chính là một cậu con trai tính tình trẻ con còn chưa trưởng thành.
Cậu có thể nói những lời ngoan độc, nói ra một ngàn lần một vạn lần, nhưng khi xảy ra chuyện vẫn kiên quyết đứng về phía Tô Nhan, cho dù không giúp được gì…
Cậu ta chưa bao giờ… Chưa từng hại cô…
Tô Nhan lảo đảo quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu, bên tai ùù.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, cô thậm chí không thể nhận ra cơn đau.