Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1481: Cô không sợ tôi, vậy cô có sợ chết không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trêи miệng hô ra bốn chữ này đã hao hết toàn bộ sức lực của Tô Nhan, cô hung hăng đè Liễu Tố Vân ở trêи mặt đất, liều mạng không ngừng cấu xé và dứt tóc bà ta: “Là bà. Chính là bà, chính là bà đã hại chết Nghiêu Nghiêu!”
Tô Nghiêu đã làm sai điều gì, mà Tô Nhan cô đã làm sai điều gì, ông trời ơi, làm ơn hãy… bỏ qua cho cô đi…
Cô biết mình là con gái của An Mật, cô biết mình là con ruột của kẻ phạm tội, cô biết mình phải gánh vác rất nhiều, thế nhưng nếu đã muốn tính sổ, đó cũng là chuyện mà Đường Duy phải giải quyết, tại sao… Tại sao Từ Dao lại đối xử với cô như thế?
Tô Nhan hận đến đỏ mắt ¡ sẽ không bỏ qua cho các người, các người còn sống thì chính là tôi chết!”
Cô đau đớn thấu tim gan mà gào thét: “Tôi có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Tô Nhan!”
Từ Chấn đi lên bắt lấy cô, Đường Duy trực tiếp ra tay ngăn cản: “Từ Chấn, ông định làm gì?”
“Đường Duy, cậu ngăn cản tôi?”
Từ Chấn nhìn chằm chằm vào Đường Duy: “Tô Nhan đối xử với vợ của tôi như vậy, chẳng lẽ tôi phải chừa mặt mũi cho cô ta sao?”
“Mặt mũi?”
Tô Nhan giống như nghe được chuyện cười: “Ông không cảm thấy xấu hổ khi được gọi là bề trêи à? Bao che dung túng cho con gái và vợ mình làm nhiều việc ác, ông còn đáng mặt bề trêи sao?”
“Tô Nhan cô câm miệng cho tôi!”
Cùng lắm thì để mẹ của cô ta gánh tội thay cô ta là được.
Dù sao cũng không làm bẩn đến tay của cô ta.
Vẻ mặt này khiến đáy lòng của Tô Nhan nổi lên từng đợt sóng gió, cô lắc đầu, như thể bị dồn vào ngõ cụt.
Tại sao có thể… Nước mắt rơi xuống, ngón tay của cô run rẩy: “Tại sao có thể… Tàn nhẫn đoạt đi mạng sống của Nghiêu Nghiêu như vậy chứ…”
Tất cả đều do cô mà ra, loại người nghiệp chướng nặng nề giống như cô, tại sao cứ luôn làm liên luy đến người khác vậy?
Tâm nhìn bắt đầu rung chuyển, giống như linh hồn của cô đang run rẩy kịch liệt.
Ai đó, hãy tới cứu cô với.
Bên trong cái cuộc sống địa ngục này, ai là chúa cứu thế của cô?
Từ Dao tiếp tục nói: “Không chừng chính là cậu ta lái xe nhanh nên không cẩn thận bị tai nạn, cô đừng có mơ tưởng giội chậu nước bẩn này lên đầu tôi…
Không. Một cước đạp hụt, Tô Nhan rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Chúa cứu thế cái gì. Cô không cần.
Một giây sau, thứ gì đó lạnh lẽo chợt lóe lên trước mặt tất cả mọi người, nhanh đến mức giống như mũi tên bay ra ngoài khi kéo căng dây cung, bay phù một tiếng trầm đục, đó là tiếng mũi tên bắn trúng con mồi.
Từ Dao không thể tin nổi cúi đầu, nhìn thấy trêи bụng mình ghim một con dao.
Cái này… Lấy ở đâu ra… Dao?
Cô ta nhớ lại… Thời điểm Đường Duy giúp Tô Nhan gọt hoa quả… Là Đường Duy gọi điện thoại bảo người mang lên…
“Cô… Cô dám…
Cô ta phun ra một ngụm máu: “Tô Nghiêu… Chết chưa hết tội…
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Trong cơn tuyệt vọng, là ai đã giơ cao con dao rồi hạ xuống một lần nữa, trêи mặt tường dính những vệt máu khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình, máu đỏ bắn tung tóe lên toàn bộ bức tường.
Từng dao từng dao, là cách mà cô báo thù khi tiến vào bước đường cùng nơi địa ngục trần gian này, là chính cô đã nhảy xuống từ trêи vách núi mà không quay đầu lại.
Đôi cánh của ác quỷ dang rộng sau lưng của thiếu nữ thuần khiết, lý trí con người của cô đã bị nỗi đau cắn nuốt không còn một mảnh.
Tại thời khắc này, cô đã hóa thành ác quỷ báo thù.
Máu tươi nhuộm đỏ hai tay: “Còn có cái gì mà cô không làm được hả? Cô không sợ tôi, vậy cô có sợ chết không?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trêи miệng hô ra bốn chữ này đã hao hết toàn bộ sức lực của Tô Nhan, cô hung hăng đè Liễu Tố Vân ở trêи mặt đất, liều mạng không ngừng cấu xé và dứt tóc bà ta: “Là bà. Chính là bà, chính là bà đã hại chết Nghiêu Nghiêu!”
Tô Nghiêu đã làm sai điều gì, mà Tô Nhan cô đã làm sai điều gì, ông trời ơi, làm ơn hãy… bỏ qua cho cô đi…
Cô biết mình là con gái của An Mật, cô biết mình là con ruột của kẻ phạm tội, cô biết mình phải gánh vác rất nhiều, thế nhưng nếu đã muốn tính sổ, đó cũng là chuyện mà Đường Duy phải giải quyết, tại sao… Tại sao Từ Dao lại đối xử với cô như thế?
Tô Nhan hận đến đỏ mắt ¡ sẽ không bỏ qua cho các người, các người còn sống thì chính là tôi chết!”
Cô đau đớn thấu tim gan mà gào thét: “Tôi có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Tô Nhan!”
Từ Chấn đi lên bắt lấy cô, Đường Duy trực tiếp ra tay ngăn cản: “Từ Chấn, ông định làm gì?”
“Đường Duy, cậu ngăn cản tôi?”
Từ Chấn nhìn chằm chằm vào Đường Duy: “Tô Nhan đối xử với vợ của tôi như vậy, chẳng lẽ tôi phải chừa mặt mũi cho cô ta sao?”
“Mặt mũi?”
Tô Nhan giống như nghe được chuyện cười: “Ông không cảm thấy xấu hổ khi được gọi là bề trêи à? Bao che dung túng cho con gái và vợ mình làm nhiều việc ác, ông còn đáng mặt bề trêи sao?”
“Tô Nhan cô câm miệng cho tôi!”
Cùng lắm thì để mẹ của cô ta gánh tội thay cô ta là được.
Dù sao cũng không làm bẩn đến tay của cô ta.
Vẻ mặt này khiến đáy lòng của Tô Nhan nổi lên từng đợt sóng gió, cô lắc đầu, như thể bị dồn vào ngõ cụt.
Tại sao có thể… Nước mắt rơi xuống, ngón tay của cô run rẩy: “Tại sao có thể… Tàn nhẫn đoạt đi mạng sống của Nghiêu Nghiêu như vậy chứ…”
Tất cả đều do cô mà ra, loại người nghiệp chướng nặng nề giống như cô, tại sao cứ luôn làm liên luy đến người khác vậy?
Tâm nhìn bắt đầu rung chuyển, giống như linh hồn của cô đang run rẩy kịch liệt.
Ai đó, hãy tới cứu cô với.
Bên trong cái cuộc sống địa ngục này, ai là chúa cứu thế của cô?
Từ Dao tiếp tục nói: “Không chừng chính là cậu ta lái xe nhanh nên không cẩn thận bị tai nạn, cô đừng có mơ tưởng giội chậu nước bẩn này lên đầu tôi…
Không. Một cước đạp hụt, Tô Nhan rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Chúa cứu thế cái gì. Cô không cần.
Một giây sau, thứ gì đó lạnh lẽo chợt lóe lên trước mặt tất cả mọi người, nhanh đến mức giống như mũi tên bay ra ngoài khi kéo căng dây cung, bay phù một tiếng trầm đục, đó là tiếng mũi tên bắn trúng con mồi.
Từ Dao không thể tin nổi cúi đầu, nhìn thấy trêи bụng mình ghim một con dao.
Cái này… Lấy ở đâu ra… Dao?
Cô ta nhớ lại… Thời điểm Đường Duy giúp Tô Nhan gọt hoa quả… Là Đường Duy gọi điện thoại bảo người mang lên…
“Cô… Cô dám…
Cô ta phun ra một ngụm máu: “Tô Nghiêu… Chết chưa hết tội…
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Trong cơn tuyệt vọng, là ai đã giơ cao con dao rồi hạ xuống một lần nữa, trêи mặt tường dính những vệt máu khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình, máu đỏ bắn tung tóe lên toàn bộ bức tường.
Từng dao từng dao, là cách mà cô báo thù khi tiến vào bước đường cùng nơi địa ngục trần gian này, là chính cô đã nhảy xuống từ trêи vách núi mà không quay đầu lại.
Đôi cánh của ác quỷ dang rộng sau lưng của thiếu nữ thuần khiết, lý trí con người của cô đã bị nỗi đau cắn nuốt không còn một mảnh.
Tại thời khắc này, cô đã hóa thành ác quỷ báo thù.
Máu tươi nhuộm đỏ hai tay: “Còn có cái gì mà cô không làm được hả? Cô không sợ tôi, vậy cô có sợ chết không?”