Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
Chương 143: Sẽ nhanh chóng trở lại thôi
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Dù biết không, có thể bởi vì dì xem tôi là một đứa trẻ nên dì mới thất bại đấy. Rất nhiều lần tôi nghe thấy dì ở nhà họ Bạc này gọi điện thoại kêu người chuẩn bị bắt cóc tôi." Đường Duy cười một tiếng: "Tôi lười phơi bày dì, bởi vì tôi cảm thấy lần này vừa khéo cũng là một cơ hội."
"Một người có thể khiến cho mẹ tôi và ngài Dạ có thể cắt đứt toàn bộ %3D quan hệ."
Nghĩ đến những lời mà cậu bé đã từng nói với mẹ mình: "Mẹ à, chúng ta sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi." Lúc ấy, Đường Thi cũng đã nhận ra trong mắt của cậu bé có những suy nghĩ không hề tầm thường.
Cậu bé vẫn luôn giả vờ rất tốt, luôn giả vờ chính mình là một đứa trẻ ngây tho.
An Như đã bị lợi dụng... Cô ta quá thông minh thì cuối cùng cũng sẽ bị thông minh hại một thôi, cuối cùng cô ta lại bị một đứa trẻ năm tuổi lợi dụng!
Thế nhưng người đứng đằng sau tất cả chuyện này... Lại là một đứa trẻ!
An Như nhớ tới những phản ứng lúc trước của Đường Duy khi ở nhà Bạc Dạ, cô ta nhớ ra rồi. Ánh mắt của cậu bé mỗi khi nhìn cô ta đều mang theo vẻ gì đó vô cùng quái dị!
Cả người An Như trở nên run rẩy: "Cháu... Rốt cuộc cháu là ai chứ?
Không thể nào, cháu chính là một đứa giả thần giả quỷ! Bạc Dạ chắc chắn sẽ không tin cháu đâu!" Đường Duy cười khẽ mấy tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm mà nhanh
chóng lên lầu. Những đứa trẻ luôn non nớt như vậy, thế nhưng cậu bé thì lại khác, suy nghĩ của cậu bé đã sớm vượt ra khỏi phạm vi của một đứa trẻ!
Từng ngón tay An Như siết chặt lại, nhìn bóng người đang đi lên lầu của Đường Duy, trong mắt cô ta hiện lên vẻ đằng đẳng sát khí.
Nếu đã như thế thì đứa trẻ này không thể sống được!
Phát hiện sau lưng mình có một ánh mắt vô cùng hung tợn, sau khi Đường Duy đóng cửa phòng lại thì đứng tựa lưng vào cửa, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười.
Đúng, đúng như thế đây dì An Như à, thứ tôi cần chính là sự thù ghét của di! Cái vẻ hận không thể giết chết tôi được đấy của dì!
Trong tay cậu bé nắm chặt chiếc điện thoại di động, vẫn luôn không buông ra.
Cậu bé nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đợi con nhé! Chờ con một chút thôi, con sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm mẹ!"
***
Đường Thi lại không ngờ Tô Phi Phi sẽ tới tìm mình.
Chắc chắn người phụ nữ kiêu ngạo này đến đây là để thuyết phục giúp anh mình, quả nhiên lúc mới bước vào quán cà phê và ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Phi Phi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào mặt Đường Thi: "Anh tôi nói tôi tới đầy kêu cô đến công ty anh ấy làm việc. Không phải gần đây cô đang tìm việc sao?"
Đường Thi không chút suy nghĩ nói: "Tôi nhớ rằng mình đã từ chối lời mời này một lần rồi." Tô Phi Phi nổi giận: "Cô đừng có không biết điều như thế, anh của tôi là đang thương hại cô đấy!" "Sao? Tôi không cần sự thương hại của anh ta!" Đường Thi nhanh chóng gọi một ly cà phê: "Mong cô hãy nói với anh ta hãy thu lại sự thương hại của mình đi, tôi không thể nào chấp nhận lời mời của anh ta được."
"Cô..." Tô Phi Phi suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Cô đúng là một người phụ nữ nhẹ nhàng thì lại không muốn!" Đường Thi không lên tiếng, cô cũng không từ chối nhận xét đó.
"Tôi cảm thấy cô cũng không cần từ chối sự giúp đỡ của anh tôi. Dù sao thì bây giờ không phải cô đang rất rảnh rỗi sao? Dù sao thì tập đoàn nhà họ Tô cũng thế, cô vào công ty làm việc thì có sao đâu chứ, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền. Có chuyện gì mà cô phải từ chối tiền như thế này?" Tô Phi Phi cảm thấy không hiểu nồi, một người đẹp trai như anh cô ta, vẫn luôn ra ám hiệu ngầm với Đường Thi. Thế nhưng sao Đường Thi lại không hề có cảm giác gì cả chứ?
Không đúng, phải nói là, cô ta cảm thấy dường như Đường Thi không hề nhận ra vậy. "Tôi chẳng có vấn đề gì với tiền cả." Đường Thi trả lời, nói thẳng: "Chẳng qua chỉ là tôi cảm thấy ghét anh cô mà thôi."
Tô Phi Phi nghẹn lời.
Không được, Tô Kỳ, anh cô ta đã nói bằng mọi giá phải dụ được Đường Thi tới công ty làm việc. Nếu cô ta có thể làm được thì Tô Kỳ sẽ mua cho cô ta một chiếc xe thể thao mới!
Tô Phi Phi cố gắng kìm nén sự kích động, từng bước từng bước dụ dỗ Đường Thi: "Dù sao thì anh tôi cũng chỉ là một vị cấp trên mà thôi, bình thường cô sẽ không nhận ra được. Thế nhưng nếu cô tới làm thì tôi đảm bảo cô sẽ không mất một miếng thịt nào đâu." Cầu xin cô hãy đi làm đi mà, xe thể thao của cô ta hoàn toàn phụ thuộc và Đường Thi đấy!
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Dù biết không, có thể bởi vì dì xem tôi là một đứa trẻ nên dì mới thất bại đấy. Rất nhiều lần tôi nghe thấy dì ở nhà họ Bạc này gọi điện thoại kêu người chuẩn bị bắt cóc tôi." Đường Duy cười một tiếng: "Tôi lười phơi bày dì, bởi vì tôi cảm thấy lần này vừa khéo cũng là một cơ hội."
"Một người có thể khiến cho mẹ tôi và ngài Dạ có thể cắt đứt toàn bộ %3D quan hệ."
Nghĩ đến những lời mà cậu bé đã từng nói với mẹ mình: "Mẹ à, chúng ta sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi." Lúc ấy, Đường Thi cũng đã nhận ra trong mắt của cậu bé có những suy nghĩ không hề tầm thường.
Cậu bé vẫn luôn giả vờ rất tốt, luôn giả vờ chính mình là một đứa trẻ ngây tho.
An Như đã bị lợi dụng... Cô ta quá thông minh thì cuối cùng cũng sẽ bị thông minh hại một thôi, cuối cùng cô ta lại bị một đứa trẻ năm tuổi lợi dụng!
Thế nhưng người đứng đằng sau tất cả chuyện này... Lại là một đứa trẻ!
An Như nhớ tới những phản ứng lúc trước của Đường Duy khi ở nhà Bạc Dạ, cô ta nhớ ra rồi. Ánh mắt của cậu bé mỗi khi nhìn cô ta đều mang theo vẻ gì đó vô cùng quái dị!
Cả người An Như trở nên run rẩy: "Cháu... Rốt cuộc cháu là ai chứ?
Không thể nào, cháu chính là một đứa giả thần giả quỷ! Bạc Dạ chắc chắn sẽ không tin cháu đâu!" Đường Duy cười khẽ mấy tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm mà nhanh
chóng lên lầu. Những đứa trẻ luôn non nớt như vậy, thế nhưng cậu bé thì lại khác, suy nghĩ của cậu bé đã sớm vượt ra khỏi phạm vi của một đứa trẻ!
Từng ngón tay An Như siết chặt lại, nhìn bóng người đang đi lên lầu của Đường Duy, trong mắt cô ta hiện lên vẻ đằng đẳng sát khí.
Nếu đã như thế thì đứa trẻ này không thể sống được!
Phát hiện sau lưng mình có một ánh mắt vô cùng hung tợn, sau khi Đường Duy đóng cửa phòng lại thì đứng tựa lưng vào cửa, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười.
Đúng, đúng như thế đây dì An Như à, thứ tôi cần chính là sự thù ghét của di! Cái vẻ hận không thể giết chết tôi được đấy của dì!
Trong tay cậu bé nắm chặt chiếc điện thoại di động, vẫn luôn không buông ra.
Cậu bé nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đợi con nhé! Chờ con một chút thôi, con sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm mẹ!"
***
Đường Thi lại không ngờ Tô Phi Phi sẽ tới tìm mình.
Chắc chắn người phụ nữ kiêu ngạo này đến đây là để thuyết phục giúp anh mình, quả nhiên lúc mới bước vào quán cà phê và ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Phi Phi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào mặt Đường Thi: "Anh tôi nói tôi tới đầy kêu cô đến công ty anh ấy làm việc. Không phải gần đây cô đang tìm việc sao?"
Đường Thi không chút suy nghĩ nói: "Tôi nhớ rằng mình đã từ chối lời mời này một lần rồi." Tô Phi Phi nổi giận: "Cô đừng có không biết điều như thế, anh của tôi là đang thương hại cô đấy!" "Sao? Tôi không cần sự thương hại của anh ta!" Đường Thi nhanh chóng gọi một ly cà phê: "Mong cô hãy nói với anh ta hãy thu lại sự thương hại của mình đi, tôi không thể nào chấp nhận lời mời của anh ta được."
"Cô..." Tô Phi Phi suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Cô đúng là một người phụ nữ nhẹ nhàng thì lại không muốn!" Đường Thi không lên tiếng, cô cũng không từ chối nhận xét đó.
"Tôi cảm thấy cô cũng không cần từ chối sự giúp đỡ của anh tôi. Dù sao thì bây giờ không phải cô đang rất rảnh rỗi sao? Dù sao thì tập đoàn nhà họ Tô cũng thế, cô vào công ty làm việc thì có sao đâu chứ, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền. Có chuyện gì mà cô phải từ chối tiền như thế này?" Tô Phi Phi cảm thấy không hiểu nồi, một người đẹp trai như anh cô ta, vẫn luôn ra ám hiệu ngầm với Đường Thi. Thế nhưng sao Đường Thi lại không hề có cảm giác gì cả chứ?
Không đúng, phải nói là, cô ta cảm thấy dường như Đường Thi không hề nhận ra vậy. "Tôi chẳng có vấn đề gì với tiền cả." Đường Thi trả lời, nói thẳng: "Chẳng qua chỉ là tôi cảm thấy ghét anh cô mà thôi."
Tô Phi Phi nghẹn lời.
Không được, Tô Kỳ, anh cô ta đã nói bằng mọi giá phải dụ được Đường Thi tới công ty làm việc. Nếu cô ta có thể làm được thì Tô Kỳ sẽ mua cho cô ta một chiếc xe thể thao mới!
Tô Phi Phi cố gắng kìm nén sự kích động, từng bước từng bước dụ dỗ Đường Thi: "Dù sao thì anh tôi cũng chỉ là một vị cấp trên mà thôi, bình thường cô sẽ không nhận ra được. Thế nhưng nếu cô tới làm thì tôi đảm bảo cô sẽ không mất một miếng thịt nào đâu." Cầu xin cô hãy đi làm đi mà, xe thể thao của cô ta hoàn toàn phụ thuộc và Đường Thi đấy!
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net