Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1592
Ngay cả khi cậu ta hỏi câu này xong, cả căn phòng vẫn im lặng.
Sau một vài giây, Sakahara Kurosawa đứng dậy khỏi ghế sô pha, khuôn mặt gượng gạo bước đến trước mặt Cố Mang hỏi: “Cậu đến đây để làm gì?”
“Mấy ngày nay Lạc Du Du không khỏe”
Cố Mang vuốt tóc, so với sự bốc đồng mất kiểm soát của Sakahara Kurosawa bây giờ, anh ta trông điềm tĩnh và giống một người chiến thẳng hơn nhiều.
Mim cười, Cố Mang nói: “Sao, anh không biết à? Lạc Du Du bị sốt rồi”
Lạc Du Du bị sốt sao.
Trong cơn nóng không thể kiềm chế, Sakahara Kurosawa như bị dội một chậu nước lạnh vào người, anh nói mà môi không khỏi run lên mấp mấy những từ: “Cô ấy… khi nào mà…”
“Khi tôi đến làm việc ở công ty thì sắc mặt cô ấy đã tái nhợt rồi”
Cố Mang cười mỉa mai: “Đó là lý do tại sao tôi xin nghỉ làm sớm để đưa cô ấy đi bệnh viện đấy. Chứ anh nghĩ gì chứ?”
Nghĩ gì sao? Sakahara Kurosawa thầm hỏi lòng.
Bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt nhợt nhạt, biểu cảm yếu ớt và giọng nói khàn khàn của Lạc Du Du khi nói chuyện với Sakahara Kurosawa, từng chỉ tiết đều cho thấy rằng cô bị ốm.
Vậy mà anh hề không nhận ra.
Sau khi nghe Cố Mang nói sự thật về việc đến muộn, lòng Sakahara Kurosawa như bị ai xé nát, nghĩ đến những gì mình đã làm trước đây, giờ anh muốn tự tát mình thêm vài cái nữa.
Anh… anh đã làm cái quái gì thế cơ chứ..
Khi Lạc Du Du bị sốt, anh liên tục bức bách cô, đối xử tệ bạc với cô, còn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh giẫm lên nỗi bưồn của cô ấy dưới chân, chỉ để trút bỏ cảm xúc của mình…
Sakurahara Kurosawa đôi chân run rẩy lùi lại vài bước. Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc và đau đớn, không nói được lời nào, cố gắng hết sức mới nói được cả câu: “Tại sao cô ấy lại… lúc đó, đừng nói với tôi là…”
Tại sao, mọi thứ đều do một người âm thầm gánh chịu chứ…
“Trách cô ấy không nói cho anh biết?”
Trong khi tìm thuốc cho Lạc Du Du, Cố Mang nhìn lại người đàn ông tuyệt vọng, nhún vai và lắc đầu.
“Anh không thể nào tự mình tìm hiểu được à? Tôi không đợi cô ấy nói cũng đã biết được rồi”
Cố Mang còn làm được gì, tại sao Sakahara Kurosawa lại không thể chứ?
Thật ra, cẩn thận một chút thì ai cũng có thế làm được, ngay cả đồng nghiệp của Lạc Du Du cũng có thể phát hiện ra điều gì đó không ốn, Sakahara Kurosawa sao lại không phát hiện ra chứ?
Đơn giản chỉ vì anh không quan tâm mà thôi.
“Đừng biện minh cho sự thờ ơ của mình”
Cố Mang cứ tùy tiện tìm cũng tìm được vài bộ quần áo của Lạc Du Du, anh ta bỏ hết vào vali. Liếc nhìn bàn trang điểm, anh lại thắc mắc không biết nên mang món mỹ phẩm thường dùng nào của Lạc Du Du về, không buồn ngẩng đầu nói: “Lạc Du Du là do chính anh từ bỏ đấy, Sakahara Kurosawa. Tôi đã từng nghĩ anh chỉ là một kẻ cứng miệng.
không tìm được tiếng lòng của mình nhưng giờ thì tôi phát hiện ra anh không phải như vậy. Thực ra anh đã tìm được tiếng gọi từ trái tim của mình nhưng anh lại lựa chọn trốn chạy. Anh không đành lòng chịu trách nhiệm trước tình yêu của mình, cũng không sãn sàng chấp nhận nó”
Trái tim của Sakurahara Kurosawa dường như đã chết, anh thậm chí còn cảm thấy rằng trong một giây tới, tim mình có thể ngừng “Nếu không có chuyện gì, đừng ở lại đây nữa” Thu dọn hành lý xong, Cố Mang rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đang đứng giữa phòng khách, Sakahara Kurosawa đứng đó vẻ mặt bất lực, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, rồi nói: “Đây cũng không phải là nhà của anh, vả lại Lạc Du Du cũng không muốn gặp anh, cô ấy sẽ đối chỗ ở, còn anh cứ về nước mà lo chuyện kinh doanh của anh đi”
Sau một vài giây, Sakahara Kurosawa đứng dậy khỏi ghế sô pha, khuôn mặt gượng gạo bước đến trước mặt Cố Mang hỏi: “Cậu đến đây để làm gì?”
“Mấy ngày nay Lạc Du Du không khỏe”
Cố Mang vuốt tóc, so với sự bốc đồng mất kiểm soát của Sakahara Kurosawa bây giờ, anh ta trông điềm tĩnh và giống một người chiến thẳng hơn nhiều.
Mim cười, Cố Mang nói: “Sao, anh không biết à? Lạc Du Du bị sốt rồi”
Lạc Du Du bị sốt sao.
Trong cơn nóng không thể kiềm chế, Sakahara Kurosawa như bị dội một chậu nước lạnh vào người, anh nói mà môi không khỏi run lên mấp mấy những từ: “Cô ấy… khi nào mà…”
“Khi tôi đến làm việc ở công ty thì sắc mặt cô ấy đã tái nhợt rồi”
Cố Mang cười mỉa mai: “Đó là lý do tại sao tôi xin nghỉ làm sớm để đưa cô ấy đi bệnh viện đấy. Chứ anh nghĩ gì chứ?”
Nghĩ gì sao? Sakahara Kurosawa thầm hỏi lòng.
Bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt nhợt nhạt, biểu cảm yếu ớt và giọng nói khàn khàn của Lạc Du Du khi nói chuyện với Sakahara Kurosawa, từng chỉ tiết đều cho thấy rằng cô bị ốm.
Vậy mà anh hề không nhận ra.
Sau khi nghe Cố Mang nói sự thật về việc đến muộn, lòng Sakahara Kurosawa như bị ai xé nát, nghĩ đến những gì mình đã làm trước đây, giờ anh muốn tự tát mình thêm vài cái nữa.
Anh… anh đã làm cái quái gì thế cơ chứ..
Khi Lạc Du Du bị sốt, anh liên tục bức bách cô, đối xử tệ bạc với cô, còn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh giẫm lên nỗi bưồn của cô ấy dưới chân, chỉ để trút bỏ cảm xúc của mình…
Sakurahara Kurosawa đôi chân run rẩy lùi lại vài bước. Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc và đau đớn, không nói được lời nào, cố gắng hết sức mới nói được cả câu: “Tại sao cô ấy lại… lúc đó, đừng nói với tôi là…”
Tại sao, mọi thứ đều do một người âm thầm gánh chịu chứ…
“Trách cô ấy không nói cho anh biết?”
Trong khi tìm thuốc cho Lạc Du Du, Cố Mang nhìn lại người đàn ông tuyệt vọng, nhún vai và lắc đầu.
“Anh không thể nào tự mình tìm hiểu được à? Tôi không đợi cô ấy nói cũng đã biết được rồi”
Cố Mang còn làm được gì, tại sao Sakahara Kurosawa lại không thể chứ?
Thật ra, cẩn thận một chút thì ai cũng có thế làm được, ngay cả đồng nghiệp của Lạc Du Du cũng có thể phát hiện ra điều gì đó không ốn, Sakahara Kurosawa sao lại không phát hiện ra chứ?
Đơn giản chỉ vì anh không quan tâm mà thôi.
“Đừng biện minh cho sự thờ ơ của mình”
Cố Mang cứ tùy tiện tìm cũng tìm được vài bộ quần áo của Lạc Du Du, anh ta bỏ hết vào vali. Liếc nhìn bàn trang điểm, anh lại thắc mắc không biết nên mang món mỹ phẩm thường dùng nào của Lạc Du Du về, không buồn ngẩng đầu nói: “Lạc Du Du là do chính anh từ bỏ đấy, Sakahara Kurosawa. Tôi đã từng nghĩ anh chỉ là một kẻ cứng miệng.
không tìm được tiếng lòng của mình nhưng giờ thì tôi phát hiện ra anh không phải như vậy. Thực ra anh đã tìm được tiếng gọi từ trái tim của mình nhưng anh lại lựa chọn trốn chạy. Anh không đành lòng chịu trách nhiệm trước tình yêu của mình, cũng không sãn sàng chấp nhận nó”
Trái tim của Sakurahara Kurosawa dường như đã chết, anh thậm chí còn cảm thấy rằng trong một giây tới, tim mình có thể ngừng “Nếu không có chuyện gì, đừng ở lại đây nữa” Thu dọn hành lý xong, Cố Mang rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đang đứng giữa phòng khách, Sakahara Kurosawa đứng đó vẻ mặt bất lực, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, rồi nói: “Đây cũng không phải là nhà của anh, vả lại Lạc Du Du cũng không muốn gặp anh, cô ấy sẽ đối chỗ ở, còn anh cứ về nước mà lo chuyện kinh doanh của anh đi”