Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1593
Câu nói như trục xuất này đã khiến cho Sakurahara Kurosawa như xuất thần một lúc.
Người anh đầy tức giận, nhưng giờ lại gần như mất hết can đảm để trút đi.
Vì Cố Mang thờ ơ và nắm chắc phần thẳng, nên dường như.
Sakurahara Kurosawa chẳng có gì đế đe dọa gì đến cậu ta, nên cậu ta mới nhẹ nhàng nói ra những lời đẩy Sakurahara Kurosawa ra khỏi thế giới của Lạc Du Du như vậy.
Còn Sakurahara Kurosawa, anh ngay cả một chút sức lực cũng.
không còn để chống trả.
Ngực anh như thủng một lỗ lớn, gió lạnh thổi vào, Sakurahara.
Kurosawa không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, nhưng nhìn Cố Mang ra ra vào vào nhà Lạc Du Du, còn anh thì như người vô hình, anh cảm thấy như mình đang bị tát chẳng bằng.
Đó là một sự tương phản rõ ràng, thái độ của anh rất quyết liệt nhưng cũng thật vô lý, anh không có vẻ gì là quá đáng, nhưng lại càng có vẻ… thảm hại hơn. Thật đáng thương.
Một đứa trẻ đáng thương đang cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.
Cố Mang xách vali của Luo Lạc Du Du rời đi, chiếc vali màu hồng có hình Doraemon vẫn còn trên đó, nét hồn nhiên trẻ thơ như vẫn còn thời cắp sách đến trường.
Lạc Du Du như vậy có lẽ thật sự muốn rời xa anh rồi.
Sakurahara Kurosawa cũng chẳng biết cảm xúc của mình lúc này.
ra sao, chỉ cảm thấy hụt hãng. Cố Mang lặng lẽ bỏ đi không chào tạm †, cứ xem như anh chẳng tồn tại. Ngôi nhà này lại một lần nữa bị bỏ trống, như thể tất cả mọi người đã biến mất, chưa bao giờ tồn tại.
Có vẻ như từ đầu đến cuối, anh là người duy nhất canh giữ một cánh cửa mà Lạc Du Du sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Sakahara Kurosawa khịt mũi, lại cảm thấy có chút cảm xúc sắp trào ra hốc mắt, anh cảm thấy xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nghiến răng nghiến lợi. Anh đã cố gắng để chống lại cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc cảm đã hết hạn bị vứt trong thùng rác, hàng rào phòng ngự cuối cùng của anh đã bị sụp đổ. Anh không thể nhịn được nữa. Nước mắt trào ra như mưa, anh khóc đến khản cả cổ.
Sakahara Kurosawa thậm chí còn không biết rằng giọng nói của mình có thể khó chịu đến thế, như thể ai đó đã xé nát cổ họng của anh, anh khóc đến độ nôn mửa và ho ra máu.
Lạc Du Du bị cảm lạnh rồi vậy mà anh chẳng biết gì cả, còn tự.
tay…còn tự tay đẩy cô ấy cho người khác.
Anh ấy đã làm gì thế này… Vốn dĩ anh đã bàn bạc ổn thỏa với Từ Thánh Mân muốn đuổi Lạc Du Du về, vậy mà.
Sakahara Kurosawa đã nhớ ra điều gì đó, anh run rẩy lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lạc Du Du, nhưng khi vừa gọi, anh nghe thấy tiếng nhắc nhở người nhận cuộc gọi đang bận. Lần thứ hai và thứ ba, mọi chuyện cứ như vậy, một sự ngột ngạt từ từ ập đến, Sakahara Kurosawa cầm điện thoại như cầm dao, anh để điện thoại xuống, lòng bàn tay như sắp bị cắt ra máu.
Anh như bị bóng tối bủa vây.
Số điện thoại di động của anh đã bị Lạc Du Du đưa vào danh sách đen.
Những gì anh đã làm với cô trong quá khứ giờ đã được cô trả lại.
Sakahara Kurosawa không thể tin được điều này, đầu óc anh bây giờ trống rỗng, cả thế giới bắt đầu quay cuồng.
Anh than trời liệu đây có phải báo ứng!
Gọi điện không được, anh liền mở WeChat và gửi tin nhắn thoại nhưng màn hình lại xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.
Bây giờ đến cả WeChat cũng đã bị chặn.
Tất cả những gì mà anh đã làm với Lạc Du Du trước đây đều là sự: bác bỏ và thờ ơ, bây giờ thì mọi thứ đã đảo ngược, Sakahara Kurosawa.
là người phải gánh chịu mọi thứ.
Chính là anh, Sakahara Kurosawa, người đã tự gài bẫy mình trong vực thắm của quá khứ.
Đừng như vậy mà… đau quá… Sakurahara Kurosawa cảm thấy mình gần như không thể thở được.
Lúc này, anh mới nhận ra rằng Lạc Du Du, người rất dễ thương và hoạt bát, lại có thể tàn nhãn như vậy khi không yêu một ai đó.
Người anh đầy tức giận, nhưng giờ lại gần như mất hết can đảm để trút đi.
Vì Cố Mang thờ ơ và nắm chắc phần thẳng, nên dường như.
Sakurahara Kurosawa chẳng có gì đế đe dọa gì đến cậu ta, nên cậu ta mới nhẹ nhàng nói ra những lời đẩy Sakurahara Kurosawa ra khỏi thế giới của Lạc Du Du như vậy.
Còn Sakurahara Kurosawa, anh ngay cả một chút sức lực cũng.
không còn để chống trả.
Ngực anh như thủng một lỗ lớn, gió lạnh thổi vào, Sakurahara.
Kurosawa không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, nhưng nhìn Cố Mang ra ra vào vào nhà Lạc Du Du, còn anh thì như người vô hình, anh cảm thấy như mình đang bị tát chẳng bằng.
Đó là một sự tương phản rõ ràng, thái độ của anh rất quyết liệt nhưng cũng thật vô lý, anh không có vẻ gì là quá đáng, nhưng lại càng có vẻ… thảm hại hơn. Thật đáng thương.
Một đứa trẻ đáng thương đang cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.
Cố Mang xách vali của Luo Lạc Du Du rời đi, chiếc vali màu hồng có hình Doraemon vẫn còn trên đó, nét hồn nhiên trẻ thơ như vẫn còn thời cắp sách đến trường.
Lạc Du Du như vậy có lẽ thật sự muốn rời xa anh rồi.
Sakurahara Kurosawa cũng chẳng biết cảm xúc của mình lúc này.
ra sao, chỉ cảm thấy hụt hãng. Cố Mang lặng lẽ bỏ đi không chào tạm †, cứ xem như anh chẳng tồn tại. Ngôi nhà này lại một lần nữa bị bỏ trống, như thể tất cả mọi người đã biến mất, chưa bao giờ tồn tại.
Có vẻ như từ đầu đến cuối, anh là người duy nhất canh giữ một cánh cửa mà Lạc Du Du sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Sakahara Kurosawa khịt mũi, lại cảm thấy có chút cảm xúc sắp trào ra hốc mắt, anh cảm thấy xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nghiến răng nghiến lợi. Anh đã cố gắng để chống lại cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc cảm đã hết hạn bị vứt trong thùng rác, hàng rào phòng ngự cuối cùng của anh đã bị sụp đổ. Anh không thể nhịn được nữa. Nước mắt trào ra như mưa, anh khóc đến khản cả cổ.
Sakahara Kurosawa thậm chí còn không biết rằng giọng nói của mình có thể khó chịu đến thế, như thể ai đó đã xé nát cổ họng của anh, anh khóc đến độ nôn mửa và ho ra máu.
Lạc Du Du bị cảm lạnh rồi vậy mà anh chẳng biết gì cả, còn tự.
tay…còn tự tay đẩy cô ấy cho người khác.
Anh ấy đã làm gì thế này… Vốn dĩ anh đã bàn bạc ổn thỏa với Từ Thánh Mân muốn đuổi Lạc Du Du về, vậy mà.
Sakahara Kurosawa đã nhớ ra điều gì đó, anh run rẩy lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lạc Du Du, nhưng khi vừa gọi, anh nghe thấy tiếng nhắc nhở người nhận cuộc gọi đang bận. Lần thứ hai và thứ ba, mọi chuyện cứ như vậy, một sự ngột ngạt từ từ ập đến, Sakahara Kurosawa cầm điện thoại như cầm dao, anh để điện thoại xuống, lòng bàn tay như sắp bị cắt ra máu.
Anh như bị bóng tối bủa vây.
Số điện thoại di động của anh đã bị Lạc Du Du đưa vào danh sách đen.
Những gì anh đã làm với cô trong quá khứ giờ đã được cô trả lại.
Sakahara Kurosawa không thể tin được điều này, đầu óc anh bây giờ trống rỗng, cả thế giới bắt đầu quay cuồng.
Anh than trời liệu đây có phải báo ứng!
Gọi điện không được, anh liền mở WeChat và gửi tin nhắn thoại nhưng màn hình lại xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.
Bây giờ đến cả WeChat cũng đã bị chặn.
Tất cả những gì mà anh đã làm với Lạc Du Du trước đây đều là sự: bác bỏ và thờ ơ, bây giờ thì mọi thứ đã đảo ngược, Sakahara Kurosawa.
là người phải gánh chịu mọi thứ.
Chính là anh, Sakahara Kurosawa, người đã tự gài bẫy mình trong vực thắm của quá khứ.
Đừng như vậy mà… đau quá… Sakurahara Kurosawa cảm thấy mình gần như không thể thở được.
Lúc này, anh mới nhận ra rằng Lạc Du Du, người rất dễ thương và hoạt bát, lại có thể tàn nhãn như vậy khi không yêu một ai đó.