Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150: Quay về đi làm đi, chuyện này không trách cô!
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Sắc mặt cô không tốt nhưng vẫn cười: "Thế anh muốn hỏi tôi chuyện gì đây? Có phải nếu tôi nói: “Đúng, tôi đã từng là tình nhân của Bạc Dạ." vậy thì anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút không?"
Cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng lên giọng với Tùng Sam như thế. Gần đây khi làm việc chung, Đường Thi vẫn luôn dùng ánh mắt lệ thuộc đó nhìn anh. Anh ta hiểu rõ, Đường Thi nhìn thấy một người khác thông qua anh, ta, cô lệ thuộc vào anh ta là vì cảm thấy trên người anh ta có hình bóng của anh trai mình. Có thể cũng nhờ như thế mà thái độ của cô cũng ôn hòa hơn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi nóng như thế.
Tùng Sam suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Trở lại làm việc đi."
Đường Thi che mặt cười: "Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người, bởi vì tôi mà Bạc Dạ mới từ chối tài trợ."
Đây là một sự thừa nhận thẳng thắn.
Tùng Sam hơi nhíu mày: "Quả nhiên, cô và Bạc Dạ thật sự đã xảy ra chuyện."
Đường Thi thất thần lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, tôi không chỉ có quan hệ với anh ta mà hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta còn là kiểu một sống một chết nữa đấy!"
Nó có vẻ khá kịch tính.
Tùng Sam nhìn chằm chằm biểu hiện trên khuôn mặt Đường Thi một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng đó cũng không phải là lý do để cô không đi làm. Công ty chúng ta không phải không có Bạc Dạ thì sẽ chết, mọi người vẫn có thể tìm một nhà đầu tư khác, cô cũng không cần phải tự trách như thế."
Đường Thi cười, cô nói: "Anh cho rằng, nếu Bạc Dạ đã biết tôi làm ở đây thì vẫn ung dung bỏ qua cho tôi như thế sao?"
Những ngày tiếp theo, có thể anh sẽ lập lại lệnh chặn đứng mọi hoạt động của studio cô như lần trước, khiến trò chơi của nhóm Tùng Sam cũng rơi vào trạng thái đóng băng. Khiến bọn họ đường đi vốn đã chẳng dễ dàng gì của họ lại trở nên gian nan.
Tùng Sam hiểu ý Đường Thi, ánh mắt chìm xuống, nhìn dáng vẻ đau khổ của Đường Thi, hắn thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Giữa tôi và anh ấy sao?"
Đó là lần đầu tiên Tùng Sam nhìn Đường Thi nghiêm túc như thế và nhìn vẻ tuyệt vọng, trong ánh mắt lạnh lùng như bão tuyết của cô. Lần đầu tiên, anh ta thực sự cảm thấy hóa ra con người cũng có một vẻ mặt mạnh mẽ, tàn khốc đến như thế.
Đường Thi cười tự giễu một tiếng: "Nhắc lại chuyện cũ cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại anh ta đã biết tôi làm việc trong studio của mọi người. Chắc chắn rằng anh ta sẽ tấn công chúng ta, cho nên chỉ cần tôi rời đi, mọi người mới có thể tiếp tục làm việc."
"Cô đừng nghĩ chúng tôi yếu đuối như thế"
Sau khi nghe xong những gì Đường Thi nói, Tùng Sam nhẹ giọng lên tiếng: "Mọi người đều không nhỏ bé, yếu đuối như cô nghĩ đâu. Vì thế cô quay về đi, tôi có thể thấy, họ vô cùng yêu mến cô."
Lục Khủng Long, lão Vương bên cạnh, Phương Phương, cô nàng mạnh mẽ Tiểu Nguyệt Lượng, và ngay cả người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đang ngồi trước mặt cô đây. Đây quả thật là một studio vô cùng ấm áp, vì thế
Đường Thi mới không muốn làm liên lụy đến họ.
"Cả buổi sáng cô không đến làm, bọn họ rất nóng lòng." Tùng Sam cầm lấy bình nước trên bàn rót cho mình một ly nước: "A Long nói rằng cậu ấy sẽ gọi cảnh sát, vì sợ rằng cô nghĩ không thông. Vì vậy, cậu ấy đã cử tôi đi tìm cô đấy."
"Anh không trách tôi sao?"
"Không thể nào." Tùng Sam khẽ liếc nhìn cô. "Những người trong studio của chúng tôi không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy."
Ánh mắt Đường Thi có chút đỏ lên, nếu nói không cảm động thì là nói dối.
"Hãy dẹp hết những suy nghĩ không hay đó của cô đi. Nếu như cô cảm thấy có lỗi với mọi người vậy thì chi bằng cô hãy thiết kế thêm nhiều kiểu dáng trang phục mới đi. Tháng sau trò chơi chúng ta phải đưa ra thị trường rồi, hơn nữa còn phải tiếp nhận phỏng vấn nữa. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ tiến hành một vòng kiểm tra cô, cô có đồng ý không?" Tùng Sam gõ ngón tay lên mặt bàn. Chi tiết này lại giống với Đường Dịch. Mỗi khi rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, Đường Dịch thường gõ theo nhịp trên mặt bàn như thế.
Cô vừa mới cảm thấy anh ta không giống anh mình, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy chi tiết này lại vô cùng giống. Ông trời đúng là thích đùa giỡn như thế, người đàn ông trước mặt này cùng với người anh đã rời khỏi thế giới này của cô rõ ràng chính là hai người khác nhau. Thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy dường như đây là định mệnh khiến cô gặp lại anh một lần nữa. mất Đường Dịch nên mới gặp Tùng Sam. Ngay cả khi họ là người lạ và Cô không có quan hệ huyết thống.
Đường Thi khịt mũi, dồn hết tâm tư vào trong lòng xuống, sau đó mỉm cười với Tùng Sam: "Thật vô cùng vinh hạnh!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Sắc mặt cô không tốt nhưng vẫn cười: "Thế anh muốn hỏi tôi chuyện gì đây? Có phải nếu tôi nói: “Đúng, tôi đã từng là tình nhân của Bạc Dạ." vậy thì anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút không?"
Cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng lên giọng với Tùng Sam như thế. Gần đây khi làm việc chung, Đường Thi vẫn luôn dùng ánh mắt lệ thuộc đó nhìn anh. Anh ta hiểu rõ, Đường Thi nhìn thấy một người khác thông qua anh, ta, cô lệ thuộc vào anh ta là vì cảm thấy trên người anh ta có hình bóng của anh trai mình. Có thể cũng nhờ như thế mà thái độ của cô cũng ôn hòa hơn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi nóng như thế.
Tùng Sam suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Trở lại làm việc đi."
Đường Thi che mặt cười: "Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người, bởi vì tôi mà Bạc Dạ mới từ chối tài trợ."
Đây là một sự thừa nhận thẳng thắn.
Tùng Sam hơi nhíu mày: "Quả nhiên, cô và Bạc Dạ thật sự đã xảy ra chuyện."
Đường Thi thất thần lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, tôi không chỉ có quan hệ với anh ta mà hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta còn là kiểu một sống một chết nữa đấy!"
Nó có vẻ khá kịch tính.
Tùng Sam nhìn chằm chằm biểu hiện trên khuôn mặt Đường Thi một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng đó cũng không phải là lý do để cô không đi làm. Công ty chúng ta không phải không có Bạc Dạ thì sẽ chết, mọi người vẫn có thể tìm một nhà đầu tư khác, cô cũng không cần phải tự trách như thế."
Đường Thi cười, cô nói: "Anh cho rằng, nếu Bạc Dạ đã biết tôi làm ở đây thì vẫn ung dung bỏ qua cho tôi như thế sao?"
Những ngày tiếp theo, có thể anh sẽ lập lại lệnh chặn đứng mọi hoạt động của studio cô như lần trước, khiến trò chơi của nhóm Tùng Sam cũng rơi vào trạng thái đóng băng. Khiến bọn họ đường đi vốn đã chẳng dễ dàng gì của họ lại trở nên gian nan.
Tùng Sam hiểu ý Đường Thi, ánh mắt chìm xuống, nhìn dáng vẻ đau khổ của Đường Thi, hắn thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Giữa tôi và anh ấy sao?"
Đó là lần đầu tiên Tùng Sam nhìn Đường Thi nghiêm túc như thế và nhìn vẻ tuyệt vọng, trong ánh mắt lạnh lùng như bão tuyết của cô. Lần đầu tiên, anh ta thực sự cảm thấy hóa ra con người cũng có một vẻ mặt mạnh mẽ, tàn khốc đến như thế.
Đường Thi cười tự giễu một tiếng: "Nhắc lại chuyện cũ cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại anh ta đã biết tôi làm việc trong studio của mọi người. Chắc chắn rằng anh ta sẽ tấn công chúng ta, cho nên chỉ cần tôi rời đi, mọi người mới có thể tiếp tục làm việc."
"Cô đừng nghĩ chúng tôi yếu đuối như thế"
Sau khi nghe xong những gì Đường Thi nói, Tùng Sam nhẹ giọng lên tiếng: "Mọi người đều không nhỏ bé, yếu đuối như cô nghĩ đâu. Vì thế cô quay về đi, tôi có thể thấy, họ vô cùng yêu mến cô."
Lục Khủng Long, lão Vương bên cạnh, Phương Phương, cô nàng mạnh mẽ Tiểu Nguyệt Lượng, và ngay cả người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đang ngồi trước mặt cô đây. Đây quả thật là một studio vô cùng ấm áp, vì thế
Đường Thi mới không muốn làm liên lụy đến họ.
"Cả buổi sáng cô không đến làm, bọn họ rất nóng lòng." Tùng Sam cầm lấy bình nước trên bàn rót cho mình một ly nước: "A Long nói rằng cậu ấy sẽ gọi cảnh sát, vì sợ rằng cô nghĩ không thông. Vì vậy, cậu ấy đã cử tôi đi tìm cô đấy."
"Anh không trách tôi sao?"
"Không thể nào." Tùng Sam khẽ liếc nhìn cô. "Những người trong studio của chúng tôi không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy."
Ánh mắt Đường Thi có chút đỏ lên, nếu nói không cảm động thì là nói dối.
"Hãy dẹp hết những suy nghĩ không hay đó của cô đi. Nếu như cô cảm thấy có lỗi với mọi người vậy thì chi bằng cô hãy thiết kế thêm nhiều kiểu dáng trang phục mới đi. Tháng sau trò chơi chúng ta phải đưa ra thị trường rồi, hơn nữa còn phải tiếp nhận phỏng vấn nữa. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ tiến hành một vòng kiểm tra cô, cô có đồng ý không?" Tùng Sam gõ ngón tay lên mặt bàn. Chi tiết này lại giống với Đường Dịch. Mỗi khi rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, Đường Dịch thường gõ theo nhịp trên mặt bàn như thế.
Cô vừa mới cảm thấy anh ta không giống anh mình, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy chi tiết này lại vô cùng giống. Ông trời đúng là thích đùa giỡn như thế, người đàn ông trước mặt này cùng với người anh đã rời khỏi thế giới này của cô rõ ràng chính là hai người khác nhau. Thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy dường như đây là định mệnh khiến cô gặp lại anh một lần nữa. mất Đường Dịch nên mới gặp Tùng Sam. Ngay cả khi họ là người lạ và Cô không có quan hệ huyết thống.
Đường Thi khịt mũi, dồn hết tâm tư vào trong lòng xuống, sau đó mỉm cười với Tùng Sam: "Thật vô cùng vinh hạnh!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net