Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1712
Chương 1712
Trong đầu Đường Duy lướt qua cảnh năm đó Tô Nhan giơ dao nhỏ, đâm từng nhát từng nhát lên thân thể Từ Dao, con ngươi đen nhánh mở lên, trên mặt là máu nóng, cùng với tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô, vừa khóc vừa nói xin lỗi.
Xin lỗi tôi!
Nói xin lỗi tôi!
Giống như địa ngục trần gian vậy.
Khi đó là cô đang trút giận sao.
Không phải, một phương diện nào đó, là đang tự sát!
Người bị từng nhát dao đó đâm chết, rất có thể là bản thân cô ấy.
Vừa lúc này, nghe thấy âm thanh ầm ï bên ngoài, Lam Thất Thất dẫn theo mọi người ra nhìn xem, thì nhìn thấy một cô gái mặc trang phục lộng lẫy đứng ở trước mặt Đường Duy, tay bụm mặt, khóc lã chã.
Phản ứng đầu tiên của Lam Thất Thất chính là, con mẹ nó không phải chứ, Đường Duy nhìn một lòng một dạ, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài để người ta tới tìm Tô Nhan chứ!
Sakahara Sakurako nhận ra là em gái mình kêu mộ: “Sakahara Sakurako! Em đang làm gì vậy!
Đường Duy và Tô Nhan quay đầu lại nhìn bạn bè vừa chạy tới, thoáng nhìn một cái liền nghe thấy lời nói thấm thía của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân “Cậu hãy nói thật đi có phải cậu trêu hoa ghẹo nguyệt không” đập vào tai, coi cậu thành cái gì vậy, khóe mắt Đường Duy giật giật.
“Nghĩ bậy bạ gì vậy!”
Lam Thất Thất nhìn Từ Thánh Mân chỉ vào Sakahara Sakurako nói: “Vậy anh nói xem cô ta là ai?”
Sẽ không phải là cái loại tìm bên ngoài…
Lam Thất Thất càng nghĩ càng suốt ru: lường Duy à, cậu ngàn vạn lần không thể học Từ Thánh Mân năm đó…”
“Từ Thánh Mân vẻ mặt ngơ ngác, “Vì sao lại nói đến chuyện năm đó của anh rồi!”
Lam Thất Thất không chút nghĩ ngợi nói, “Bởi vì trong đám người chúng ta chỉ có anh lúc đó là phong lưu nhất!”
Ý vào mình lớn hơn bọn họ một tuổi, càng thành thạo hơn bọn họ, ở khắp nơi ghẹo gái, nghĩ lại chuyện khi xưa Lam Thất Thất rất sợ, sợ Đường Duy cũng sẽ biến thành như thế thật.
Nhưng mà… Lam Thất Thất căn cứ vào tình huống hiện tại nghiêm túc sờ lên cằm nghiền ngẫm, hình như Đường Duy đỡ hơn Từ Thánh Mân một chút.
Mặc dù tác phong hành động của cậu ta tàn ác hơn cả Từ Thánh Mân, nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ này, cậu ta chưa từng có chuyện gì lộn xộn xảy ra, cô còn nhớ chuyện của Từ Dao, cậu ta không hề chạm vào một cọng tóc của cô ta.
Nói đến phương diện tình cảm này thì hoàn toàn có thể coi như cậu ta không có cảm giác với con gái.
Lam Thất Thất có chút yên tâm, cô liền đem ánh mắt nhìn về phía Sakahara Sakurako, “Hình như tôi không có mời cô thì phải? Xin hỏi cô là…”
“Tôi là em gái của Sakahara Kurosawa.” Sakahara Sakurako tiến lên một bước, tư thế tiêu chuẩn chào hỏi Lam Thất Thất, “Xin chào, cô Lam”
Trên mặt Lam Thất Thất lộ ra biểu cảm “cô là ai”, sau đó nhìn thoáng qua Từ Thánh Mân, “Do anh gọi tới sao?”
Từ Thánh Mân thật thà lắc đầu.
Trong đầu Đường Duy lướt qua cảnh năm đó Tô Nhan giơ dao nhỏ, đâm từng nhát từng nhát lên thân thể Từ Dao, con ngươi đen nhánh mở lên, trên mặt là máu nóng, cùng với tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô, vừa khóc vừa nói xin lỗi.
Xin lỗi tôi!
Nói xin lỗi tôi!
Giống như địa ngục trần gian vậy.
Khi đó là cô đang trút giận sao.
Không phải, một phương diện nào đó, là đang tự sát!
Người bị từng nhát dao đó đâm chết, rất có thể là bản thân cô ấy.
Vừa lúc này, nghe thấy âm thanh ầm ï bên ngoài, Lam Thất Thất dẫn theo mọi người ra nhìn xem, thì nhìn thấy một cô gái mặc trang phục lộng lẫy đứng ở trước mặt Đường Duy, tay bụm mặt, khóc lã chã.
Phản ứng đầu tiên của Lam Thất Thất chính là, con mẹ nó không phải chứ, Đường Duy nhìn một lòng một dạ, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài để người ta tới tìm Tô Nhan chứ!
Sakahara Sakurako nhận ra là em gái mình kêu mộ: “Sakahara Sakurako! Em đang làm gì vậy!
Đường Duy và Tô Nhan quay đầu lại nhìn bạn bè vừa chạy tới, thoáng nhìn một cái liền nghe thấy lời nói thấm thía của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân “Cậu hãy nói thật đi có phải cậu trêu hoa ghẹo nguyệt không” đập vào tai, coi cậu thành cái gì vậy, khóe mắt Đường Duy giật giật.
“Nghĩ bậy bạ gì vậy!”
Lam Thất Thất nhìn Từ Thánh Mân chỉ vào Sakahara Sakurako nói: “Vậy anh nói xem cô ta là ai?”
Sẽ không phải là cái loại tìm bên ngoài…
Lam Thất Thất càng nghĩ càng suốt ru: lường Duy à, cậu ngàn vạn lần không thể học Từ Thánh Mân năm đó…”
“Từ Thánh Mân vẻ mặt ngơ ngác, “Vì sao lại nói đến chuyện năm đó của anh rồi!”
Lam Thất Thất không chút nghĩ ngợi nói, “Bởi vì trong đám người chúng ta chỉ có anh lúc đó là phong lưu nhất!”
Ý vào mình lớn hơn bọn họ một tuổi, càng thành thạo hơn bọn họ, ở khắp nơi ghẹo gái, nghĩ lại chuyện khi xưa Lam Thất Thất rất sợ, sợ Đường Duy cũng sẽ biến thành như thế thật.
Nhưng mà… Lam Thất Thất căn cứ vào tình huống hiện tại nghiêm túc sờ lên cằm nghiền ngẫm, hình như Đường Duy đỡ hơn Từ Thánh Mân một chút.
Mặc dù tác phong hành động của cậu ta tàn ác hơn cả Từ Thánh Mân, nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ này, cậu ta chưa từng có chuyện gì lộn xộn xảy ra, cô còn nhớ chuyện của Từ Dao, cậu ta không hề chạm vào một cọng tóc của cô ta.
Nói đến phương diện tình cảm này thì hoàn toàn có thể coi như cậu ta không có cảm giác với con gái.
Lam Thất Thất có chút yên tâm, cô liền đem ánh mắt nhìn về phía Sakahara Sakurako, “Hình như tôi không có mời cô thì phải? Xin hỏi cô là…”
“Tôi là em gái của Sakahara Kurosawa.” Sakahara Sakurako tiến lên một bước, tư thế tiêu chuẩn chào hỏi Lam Thất Thất, “Xin chào, cô Lam”
Trên mặt Lam Thất Thất lộ ra biểu cảm “cô là ai”, sau đó nhìn thoáng qua Từ Thánh Mân, “Do anh gọi tới sao?”
Từ Thánh Mân thật thà lắc đầu.