Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 161: Lần này trở về nhà, không bao giờ xa nhau nữa
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Đường Thi quả thực đúng là không biết cơ thể nho nhỏ của Đường Duy đã trải qua một kiếp nạn đáng sợ đến như vậy, vào thời điểm cuối tuần cô vẫn còn đang ngủ, cửa nhà đã bị người ta ấn chuông vang lên.
Đường Thi mặc đồ ngủ đi mở cửa, không nghĩ tới lại đối diện một đôi mắt màu xanh lục, Tô Kỳ đứng ở bên ngoài, một đầu tóc vàng, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn luôn treo ý cười khó kiềm chế, khuỷu tay kẹp một đứa nhỏ, anh ta nói:
"Xin chào người đẹp, lại đây dẫn con trai của em về nè."
Đường Duy từ trong lòng anh ta nhảy xuống, chạy tới nhào vào lòng của
Đường Thi:
"Mommy! Con rất nhớ mẹ á!"
Chỉ có ở trước mặt Đường Thi, cậu bé mới là một thằng nhóc ngây ngô ngốc nghếch.
Tâm của Đường Thi run lên, theo phản xạ hỏi ngược lại:
"Tại sao con lại trở về?"
"Từ bây giờ trở đi con muốn sống cùng với mẹ ạ!"
Đường Duy cười vươn tay nắm lấy ngón tay của Đường Thi:
"Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau bởi vì Bạc Dạ nữa!"
Cậu bé thật sự hận Bạc Dạ đến thấu xương.
Đường Thi dường như là không thể tin được, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của Đường Duy:
"Thật vậy sao? Trời ạ... Con lại trở về bên cạnh mẹ.."
Ông trời ơi, rốt cuộc người cũng đã cho phép chúng con được đoàn tụ...
Tô Kỳ còn đứng ở ngoài cửa, nhìn cái trường hợp hai mẹ con đoàn tụ này cũng rất cảm động, anh ta trực tiếp sải một bước dài đi vào trong:
"Haiz, tôi đã đưa con trai em về đây, em không muốn nói lời gì với tôi sao?"
Rất nhanh Đường Thi đã ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó giả vờ kinh ngạc nhìn về phía sau của anh ta:
“Tô Phi Phi? Sao cô lại tới đây?"
Chết tiệt, đứa em gái bà cố tổ kia của mình cũng tới đây sao?
Lông tơ của Tô Kỳ run lên, khoảnh khắc anh ta quay đầu lại xem, Đường
Thi nhân cơ hội này trực tiếp đóng cửa lại trước mặt anh ta.
Một tiếng ầm vang lên, Tô Kỳ phát hiện phía sau mình không có một bóng người, rõ ràng là bị lừa gạt, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cánh cửa ở đối diện đã bị đóng kín.
"Được lắm, xem như em giỏi!"
Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi đi về, vừa đi vừa mắng:
"Mẹ nó, cái đồ lòng lang dạ sói, tốt xấu gì tôi cũng đã chăm con trai của em nửa tháng trời! Còn không phải là lúc trước khi vừa mới quen biết bị tôi chọc ghẹo một chút thôi sao, mẹ nó, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển."
Đường Thi ôm Đường Duy đứng ở cửa sổ thấy Tô Kỳ vào thang máy đi xuống, liền thở phào nhẹ nhõm, ôm Đường Duy ngồi trên sô pha, cô yêu chiều mà nhìn con trai của mình, cười nói:
Con trở về như thế nào vậy?"
Đường Duy nhìn chăm chú vào đôi mắt của mẹ mình, hít sâu một hơi, mới bắt đầu kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra, kể đến cuối cùng hốc mắt của Đường Thi đã đỏ lên, cô duỗi bàn tay run rẩy ấn chặt bả vai của Đường Duy: "Duy Duy... Con..."
Cô khóc không thành tiếng.
Thì ra, con trai của cô muốn trở lại bên cạnh cô tới như vậy, mà cô, lại lựa chọn vứt bỏ thằng bé.
Đường Thì một tay kéo Đường Duy vào trong lòng mình:
"Không sao rồi, không có gì rồi, sau này sẽ không có bất kỳ có thể tách rời chúng ta ra nữa. Nếu Bạc Dạ còn dám tới đây làm loạn nữa, cho dù mẹ có phải liều mạng với anh ta, mẹ cũng sẽ không để anh ta dẫn con đi nữa!"
Đường Duy mim cười, an ủi mẹ của mình:
"Mommy, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ mãi mãi."
Đứa nhỏ này là lễ vật mà ông trời ban cho cô, là sự cứu rỗi trong những ngày tháng sinh hoạt đen tối của cô.
Đường Thi vuốt ve mặt của Đường Duy, cố ý trêu ghẹo nói sang chuyện khác:
"Vậy xem ra ở bệnh viện cái chú Tô Kỳ kia đối xử với con vẫn rất tốt, Đường Duy nhà chúng ta tròn lên nhiều rồi nè."
"Ý của mẹ là con béo lên hà?!" Khuôn mặt của Đường Duy hoàng sợ:
"Không, con không muốn bị béo, bắt đầu từ ngày mai mommy phải cùng còn chạy bộ buổi sáng đó!”
“Béo xinh mà, con nít béo một chút cũng không sao, ngày mai mẹ và chị Khương Thích dẫn con ra ngoài mua quần áo mới có chịu không?"
Đường Duy đồng ý, sau đó Đường Thi nắm tay cậu bé đi qua phòng của Khương Thích, Khương Thích rõ ràng là buổi sáng mới vừa ngủ, đến bây giờ còn chưa ngủ đủ giấc. Cô ta xoa xoa đôi mắt, vừa mở mắt ra đã thấy một cái phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ đứng trước mặt, bị sốc mà tỉnh dậy, lấy lại tinh thần nói:
"Duy Duy! Em trở về rồi à!" Đường Duy nắm chặt tay Đường Thị:
"Vâng ạ, em trở về để sống chung với mẹ ạ!”
Khương Thích quả thực yêu thích Đường Duy đến mức không muốn buông tay ra, trực tiếp ngồi xổm xuống bẹo cái khuôn mặt phúng phính thịt của cậu bé:
"Ai da, sao em lại đáng yêu như vậy cơ chứ, thật là tri kỷ quá rồi, đi thôi, đêm nay đi ăn một bữa thịnh soạn đi, chị mời khách!"
"Vâng ạ!" Đường Duy cất cao giọng nói đáp lại, sau đó nói:
Cảm ơn chị Khương Thích ạ.”
Khương Thích che ngực lại lặp lại vài lần câu nói thằng nhóc này sao có thể đáng yêu ngoan ngoãn như vậy cơ chứ, vẻ mặt như trúng tiếng sét ái tình:
“Tớ chịu hết nổi rồi, Đường Thi cậu làm kiểu gì mà sinh ra được thằng bé đáng yêu như vậy, tớ muốn cướp con trai của cậu quá à!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Đường Thi quả thực đúng là không biết cơ thể nho nhỏ của Đường Duy đã trải qua một kiếp nạn đáng sợ đến như vậy, vào thời điểm cuối tuần cô vẫn còn đang ngủ, cửa nhà đã bị người ta ấn chuông vang lên.
Đường Thi mặc đồ ngủ đi mở cửa, không nghĩ tới lại đối diện một đôi mắt màu xanh lục, Tô Kỳ đứng ở bên ngoài, một đầu tóc vàng, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn luôn treo ý cười khó kiềm chế, khuỷu tay kẹp một đứa nhỏ, anh ta nói:
"Xin chào người đẹp, lại đây dẫn con trai của em về nè."
Đường Duy từ trong lòng anh ta nhảy xuống, chạy tới nhào vào lòng của
Đường Thi:
"Mommy! Con rất nhớ mẹ á!"
Chỉ có ở trước mặt Đường Thi, cậu bé mới là một thằng nhóc ngây ngô ngốc nghếch.
Tâm của Đường Thi run lên, theo phản xạ hỏi ngược lại:
"Tại sao con lại trở về?"
"Từ bây giờ trở đi con muốn sống cùng với mẹ ạ!"
Đường Duy cười vươn tay nắm lấy ngón tay của Đường Thi:
"Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau bởi vì Bạc Dạ nữa!"
Cậu bé thật sự hận Bạc Dạ đến thấu xương.
Đường Thi dường như là không thể tin được, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của Đường Duy:
"Thật vậy sao? Trời ạ... Con lại trở về bên cạnh mẹ.."
Ông trời ơi, rốt cuộc người cũng đã cho phép chúng con được đoàn tụ...
Tô Kỳ còn đứng ở ngoài cửa, nhìn cái trường hợp hai mẹ con đoàn tụ này cũng rất cảm động, anh ta trực tiếp sải một bước dài đi vào trong:
"Haiz, tôi đã đưa con trai em về đây, em không muốn nói lời gì với tôi sao?"
Rất nhanh Đường Thi đã ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó giả vờ kinh ngạc nhìn về phía sau của anh ta:
“Tô Phi Phi? Sao cô lại tới đây?"
Chết tiệt, đứa em gái bà cố tổ kia của mình cũng tới đây sao?
Lông tơ của Tô Kỳ run lên, khoảnh khắc anh ta quay đầu lại xem, Đường
Thi nhân cơ hội này trực tiếp đóng cửa lại trước mặt anh ta.
Một tiếng ầm vang lên, Tô Kỳ phát hiện phía sau mình không có một bóng người, rõ ràng là bị lừa gạt, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cánh cửa ở đối diện đã bị đóng kín.
"Được lắm, xem như em giỏi!"
Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi đi về, vừa đi vừa mắng:
"Mẹ nó, cái đồ lòng lang dạ sói, tốt xấu gì tôi cũng đã chăm con trai của em nửa tháng trời! Còn không phải là lúc trước khi vừa mới quen biết bị tôi chọc ghẹo một chút thôi sao, mẹ nó, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển."
Đường Thi ôm Đường Duy đứng ở cửa sổ thấy Tô Kỳ vào thang máy đi xuống, liền thở phào nhẹ nhõm, ôm Đường Duy ngồi trên sô pha, cô yêu chiều mà nhìn con trai của mình, cười nói:
Con trở về như thế nào vậy?"
Đường Duy nhìn chăm chú vào đôi mắt của mẹ mình, hít sâu một hơi, mới bắt đầu kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra, kể đến cuối cùng hốc mắt của Đường Thi đã đỏ lên, cô duỗi bàn tay run rẩy ấn chặt bả vai của Đường Duy: "Duy Duy... Con..."
Cô khóc không thành tiếng.
Thì ra, con trai của cô muốn trở lại bên cạnh cô tới như vậy, mà cô, lại lựa chọn vứt bỏ thằng bé.
Đường Thì một tay kéo Đường Duy vào trong lòng mình:
"Không sao rồi, không có gì rồi, sau này sẽ không có bất kỳ có thể tách rời chúng ta ra nữa. Nếu Bạc Dạ còn dám tới đây làm loạn nữa, cho dù mẹ có phải liều mạng với anh ta, mẹ cũng sẽ không để anh ta dẫn con đi nữa!"
Đường Duy mim cười, an ủi mẹ của mình:
"Mommy, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ mãi mãi."
Đứa nhỏ này là lễ vật mà ông trời ban cho cô, là sự cứu rỗi trong những ngày tháng sinh hoạt đen tối của cô.
Đường Thi vuốt ve mặt của Đường Duy, cố ý trêu ghẹo nói sang chuyện khác:
"Vậy xem ra ở bệnh viện cái chú Tô Kỳ kia đối xử với con vẫn rất tốt, Đường Duy nhà chúng ta tròn lên nhiều rồi nè."
"Ý của mẹ là con béo lên hà?!" Khuôn mặt của Đường Duy hoàng sợ:
"Không, con không muốn bị béo, bắt đầu từ ngày mai mommy phải cùng còn chạy bộ buổi sáng đó!”
“Béo xinh mà, con nít béo một chút cũng không sao, ngày mai mẹ và chị Khương Thích dẫn con ra ngoài mua quần áo mới có chịu không?"
Đường Duy đồng ý, sau đó Đường Thi nắm tay cậu bé đi qua phòng của Khương Thích, Khương Thích rõ ràng là buổi sáng mới vừa ngủ, đến bây giờ còn chưa ngủ đủ giấc. Cô ta xoa xoa đôi mắt, vừa mở mắt ra đã thấy một cái phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ đứng trước mặt, bị sốc mà tỉnh dậy, lấy lại tinh thần nói:
"Duy Duy! Em trở về rồi à!" Đường Duy nắm chặt tay Đường Thị:
"Vâng ạ, em trở về để sống chung với mẹ ạ!”
Khương Thích quả thực yêu thích Đường Duy đến mức không muốn buông tay ra, trực tiếp ngồi xổm xuống bẹo cái khuôn mặt phúng phính thịt của cậu bé:
"Ai da, sao em lại đáng yêu như vậy cơ chứ, thật là tri kỷ quá rồi, đi thôi, đêm nay đi ăn một bữa thịnh soạn đi, chị mời khách!"
"Vâng ạ!" Đường Duy cất cao giọng nói đáp lại, sau đó nói:
Cảm ơn chị Khương Thích ạ.”
Khương Thích che ngực lại lặp lại vài lần câu nói thằng nhóc này sao có thể đáng yêu ngoan ngoãn như vậy cơ chứ, vẻ mặt như trúng tiếng sét ái tình:
“Tớ chịu hết nổi rồi, Đường Thi cậu làm kiểu gì mà sinh ra được thằng bé đáng yêu như vậy, tớ muốn cướp con trai của cậu quá à!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net