Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1814
Chương 1814
Trái tim sắp chết của Sakahara Kurosawa đã nhìn thấy hy vọng, như là được một ngọn cỏ cứu mạng bên bờ vực quấn chặt lấy, anh ta lại nằm lấy tay Lạc Du Du một lần nữa, lần này, anh ta không hề buông ra.
Anh ta biết, nếu buông ra, đó sẽ là vực sâu thăm thảm.
“Nếu như em không định kết hôn… như vậy có nghĩa là anh vẫn còn có cơ hội mãi mãi Lông mi của Lạc Du Du run lên, cảm giác nước mắt vốn sắp dừng lại lập tức muốn rơi xuống, kích thích trái tìm của cô ta lại đau nhói lần nữa, “Tại sao anh lại.. Sakahara Kurosawa, tại sao lại phải chấp nhất như thế, vì sao..”
Còn không chịu từ bỏ em.
“Anh biết sự khổ sở đó, anh không muốn trải qua sự mất mát một lần nữa”
Đôi mất đen láy của Sakahara Kurosawa giống như là một cái hố đen, dẻ dàng hòa tan Lạc Du Du, “Chỉ cần không kết hôn, ai cũng không thể dùng đạo.
đức nói anh được, Lạc Du Du – ban đầu là em đợi anh nhiều năm như vậy, bây giờ đổi thành anh chờ em”
Bây giờ đổi thành anh chờ em.
Một câu như lưỡi đao xuyên thấu qua lồng ngực mảnh khảnh của Lạc Du Du, trái tìm yếu ớt trong lồng ngực như được nạp đạn lên nòng mà đập mạnh và bùng cháy dữ dội, giống như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta đẩy mạnh Sakahara Kurosawa ra, “Anh điên rồi! Anh quên em, em quên anh.. mỗi chúng ta đều có tương lai tốt đẹp của riêng mình..”
“Sao mà quên được!”
Sakahara Kurosawa điên cưồng đấm ngực của mình, giống như làm vậy là có thế móc trái tìm của mình ra cho Lạc Du Du nhìn, “Năm đó ông đây ăn một bát mì của em nhớ thương nhiều năm như vậy! Nhiều năm như vậy! Sao anh có thể quên được, lấy cái gì mà quên! Lạc Du Du – anh chính là một kẻ hèn nhát, anh cũng có những chuyện không có cách nào phản kháng được, anh không dám phản kháng gia tộc, nhưng lại không thể không thừa nhận gia tộc cho anh vinh dự và điều kiện ưu việt, đây là anh không đúng, nhưng Lạc Du Du…”
Bát mỉ mà năm đó Lạc Du Du và anh ta cãi nhau làm đố kia, cuối cùng lại trở thành sự an ủi trong lòng anh ta.
‘Vừa nghĩ lại, là đã nhớ đến nhiều năm như vậy rồi.
Lạc Du Du lùi ra phía sau một bước.
‘Sakahara Kurosawa nấm lấy tay của cô ta, đặt ở trên mặt mình, từng giọt nước mắt rơi từ trong mắt anh ta xuống, nóng hổi, khiến đầu ngón tay Lạc Du Du như bị đốt cháy.
Anh ta nói, “Bây giờ anh mới biết, ông trời lừa em đến đính hôn với anh, hóa ra là chuyện may mắn nhất của anh… Anh hối hận, anh muốn kết hôn với em..
Chỉ cần em không kết hôn, anh sẽ vĩnh viễn chờ đợi, đông thời vĩnh viễn chủ động. Nghe rõ chưa?”
Lạc Du Du không dám tin tưởng nhìn Sakahara Kurosawa, trong ấn tượng của cô ta, hình như chưa bao giờ thấy Sakahara Kurosawa như thế này.. như là quyết tâm không thèm đếm xỉa đến tính mạng vậy.
Chàng trai trong đạo quán trước kia dường như lại trở về tới trước mắt cô ta, đôi mắt đen láy cứng rắn phát ra ánh sáng lấp lánh.
Nói xong, Sakahara Kurosawa liền túm lấy tay Lạc Du Du đi ra cửa, Lạc Du Du nói bằng giọng mũi, “Anh làm gì thế?”
“Đi ăn cơm!” Sakahara Kurosawa nói, “Em phải ăn thật ngon cho anh Trước khi anh chưa theo đuổi được em, không cho phép em gầy như vậy!”
Lạc Du Du nghe thấy anh ta nói như vậy, vừa muốn khóc, nhưng lúc Sakahara Kurosawa dất cô ta đi đến trước cửa phòng, anh ta lại quay sang dùng sức lau nước mắt cho cô ta, nói, “Được rồi, đừng khóc nữa”
Lạc Du Du hít một cái, Sakahara Kurosawa đẩy cửa ra, tất cả mọi người bên trong đã gọi món bắt đầu ăn rồi, thấy hai người đi vào đều nói, “Ngồi xuống trước đi, đừng lãng phí đồ ăn”
Lạc Du Du đi về chỗ, Cố Mang kéo ghế ra cho cô ta, thấy đôi mắt cô ta ửng.
đỏ liền hỏi, “‘Khóc?”
Lạc Du Du lúng túng cười, “Em nói không có, anh có tin không?”
Trái tim sắp chết của Sakahara Kurosawa đã nhìn thấy hy vọng, như là được một ngọn cỏ cứu mạng bên bờ vực quấn chặt lấy, anh ta lại nằm lấy tay Lạc Du Du một lần nữa, lần này, anh ta không hề buông ra.
Anh ta biết, nếu buông ra, đó sẽ là vực sâu thăm thảm.
“Nếu như em không định kết hôn… như vậy có nghĩa là anh vẫn còn có cơ hội mãi mãi Lông mi của Lạc Du Du run lên, cảm giác nước mắt vốn sắp dừng lại lập tức muốn rơi xuống, kích thích trái tìm của cô ta lại đau nhói lần nữa, “Tại sao anh lại.. Sakahara Kurosawa, tại sao lại phải chấp nhất như thế, vì sao..”
Còn không chịu từ bỏ em.
“Anh biết sự khổ sở đó, anh không muốn trải qua sự mất mát một lần nữa”
Đôi mất đen láy của Sakahara Kurosawa giống như là một cái hố đen, dẻ dàng hòa tan Lạc Du Du, “Chỉ cần không kết hôn, ai cũng không thể dùng đạo.
đức nói anh được, Lạc Du Du – ban đầu là em đợi anh nhiều năm như vậy, bây giờ đổi thành anh chờ em”
Bây giờ đổi thành anh chờ em.
Một câu như lưỡi đao xuyên thấu qua lồng ngực mảnh khảnh của Lạc Du Du, trái tìm yếu ớt trong lồng ngực như được nạp đạn lên nòng mà đập mạnh và bùng cháy dữ dội, giống như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta đẩy mạnh Sakahara Kurosawa ra, “Anh điên rồi! Anh quên em, em quên anh.. mỗi chúng ta đều có tương lai tốt đẹp của riêng mình..”
“Sao mà quên được!”
Sakahara Kurosawa điên cưồng đấm ngực của mình, giống như làm vậy là có thế móc trái tìm của mình ra cho Lạc Du Du nhìn, “Năm đó ông đây ăn một bát mì của em nhớ thương nhiều năm như vậy! Nhiều năm như vậy! Sao anh có thể quên được, lấy cái gì mà quên! Lạc Du Du – anh chính là một kẻ hèn nhát, anh cũng có những chuyện không có cách nào phản kháng được, anh không dám phản kháng gia tộc, nhưng lại không thể không thừa nhận gia tộc cho anh vinh dự và điều kiện ưu việt, đây là anh không đúng, nhưng Lạc Du Du…”
Bát mỉ mà năm đó Lạc Du Du và anh ta cãi nhau làm đố kia, cuối cùng lại trở thành sự an ủi trong lòng anh ta.
‘Vừa nghĩ lại, là đã nhớ đến nhiều năm như vậy rồi.
Lạc Du Du lùi ra phía sau một bước.
‘Sakahara Kurosawa nấm lấy tay của cô ta, đặt ở trên mặt mình, từng giọt nước mắt rơi từ trong mắt anh ta xuống, nóng hổi, khiến đầu ngón tay Lạc Du Du như bị đốt cháy.
Anh ta nói, “Bây giờ anh mới biết, ông trời lừa em đến đính hôn với anh, hóa ra là chuyện may mắn nhất của anh… Anh hối hận, anh muốn kết hôn với em..
Chỉ cần em không kết hôn, anh sẽ vĩnh viễn chờ đợi, đông thời vĩnh viễn chủ động. Nghe rõ chưa?”
Lạc Du Du không dám tin tưởng nhìn Sakahara Kurosawa, trong ấn tượng của cô ta, hình như chưa bao giờ thấy Sakahara Kurosawa như thế này.. như là quyết tâm không thèm đếm xỉa đến tính mạng vậy.
Chàng trai trong đạo quán trước kia dường như lại trở về tới trước mắt cô ta, đôi mắt đen láy cứng rắn phát ra ánh sáng lấp lánh.
Nói xong, Sakahara Kurosawa liền túm lấy tay Lạc Du Du đi ra cửa, Lạc Du Du nói bằng giọng mũi, “Anh làm gì thế?”
“Đi ăn cơm!” Sakahara Kurosawa nói, “Em phải ăn thật ngon cho anh Trước khi anh chưa theo đuổi được em, không cho phép em gầy như vậy!”
Lạc Du Du nghe thấy anh ta nói như vậy, vừa muốn khóc, nhưng lúc Sakahara Kurosawa dất cô ta đi đến trước cửa phòng, anh ta lại quay sang dùng sức lau nước mắt cho cô ta, nói, “Được rồi, đừng khóc nữa”
Lạc Du Du hít một cái, Sakahara Kurosawa đẩy cửa ra, tất cả mọi người bên trong đã gọi món bắt đầu ăn rồi, thấy hai người đi vào đều nói, “Ngồi xuống trước đi, đừng lãng phí đồ ăn”
Lạc Du Du đi về chỗ, Cố Mang kéo ghế ra cho cô ta, thấy đôi mắt cô ta ửng.
đỏ liền hỏi, “‘Khóc?”
Lạc Du Du lúng túng cười, “Em nói không có, anh có tin không?”