Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1834
Chương 1834
Nói xong ôm chặt Tô Nahn, Tô Nhan nhìn trần nhà, từng câu từng chữ nói, “Giữa mùa hè đang bật máy lạnh, nếu anh lạnh, tôi đổi thành máy sưởi cho anh nhé?”
“Tới gần em sẽ ấm áp” Người này đúng là không biết xấu hổ cực độ, Đườn Duy nhếch miệng cười vui vẻ, “Ngủ ngon, cục cưng”
Tim Tô Nhan đột ngột run lên.
Cô cũng không biết mình ngủ thế nào, sau khi tỉnh dậy đã thấy mình và Đường Duy mặt đối mặt, đầu cô rúc trong lồng ngực của Đường Duy, người đàn ông đang nhảm mắt ngủ say, lông mi cong vút run run cùng với hô hấp, mũi thắng, môi mỏng.
Cậu đẹp như vậy, thật là vô lý.
Lại rất đương nhiên.
Tô Nhan sờ soạng mặt mình một cái, tự giều mà cười, vừa đúng lúc này Đường Duy sắp tỉnh, thấy Tô Nhan đang mở to mắt nhìn cậu, người đàn ông khàn giọng nói, “Hôm này là Tô Tiểu Cường số mấy”
Tô Tiểu Cường”
Tô Nhan nói, “Số 1”
“ Đường Duy dịch qua ôm lấy cô, “Em đã trở lại rồi, ngày hôm qua em cực kỳ hung dữ với anh, em có biết không?”
Tô Nhan có kí ức rất mơ hồ với ngày hôm qua, nhưng mà sau khi bệnh trạng trở nhiều như vậy, cô đã tự bắt đầu điều chỉnh thích ứng, nhìn cái kiểu năm một góc ngủ cùng Đường Duy, nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết hôm qua một nhân cách khác nhất định đã làm chuyện rất khác ngư: Nhưng mà.. cho dù là khác người, cô lại không bị đuổi ra, còn thành thật kiên định ngủ cùng Đường Duy.
Cô nói, “Hôm qua có phải chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Đường Duy nói, “Không có”
Nói đùa, vì khoảng thời gian ngản như vậy, sao có thể để Tô Nhan biết, mặt mũi biết đặt ở chỗ nào.
Tô Nhan cau mày nhìn Đường Duy một hồi lâu, thấy cậu nhanh chóng bày ra bộ dáng phản bác thì có chút nghỉ ngờ, nhưng cũng không xác định được cái gì, chỉ có thể tạm thời tin lời của cậu, sau đó cô lật người lại.
Không còn là tư thế nằm ngủ đối diện với Đường Duy nữa.
Sau đó, Đường Duy lại ôm cô từ phía sau, mà lần này cậu quả nhiên lại bị Tô Nhan chống cự.
Cô bắt lấy tay cậu, cũng không thèm quay mặt lại khi nói chuyện, “Em phải đi rồi”
Khi Đường Duy đang suy nghĩ phải làm gì với Tô Nhan bây giờ, thì người mẹ như một vị thần của cậu lại gõ cửa vào đúng lúc này.
“Nhan Nhan? Hai con đã tỉnh chưa? Xuông dưới ăn sáng đi”
Đường Duy cười ngay tại cl Tô Nhan có thể từ chối bất cứ người nào, nhưng chỉ duy nhất Đường Thi là không thế từ chối được. Vừa nghe thấy âm thanh của Đường Thì thì sảc mặt của Tô Nhan liền thay đổi. Đường Thi gõ cửa rồi đi vào, vừa nhìn thấy Tô Nhan thì nở một nụ cười vô cùng thân thiết, “Nhan Nhan, ngày hôm qua ngủ có ngon không?”
Khá tốt, một giấc ngủ mà khi tỉnh dậy thì cô phát hiện mình đang nằm cạnh Đường Duy, khiến cô sợ đến ngây người…
Tô Nhan đối mặt với Đường Thi thì căn bản không thể nói ra được câu từ chối, cả người lắp bắp nói, “Cảm ơn dì Đường Thi, con ngủ ngon…”
Đường Thi duỗi tay sờ khuôn mặt cô, “Ngon là được, mau rời giường đi, dì đã làm bữa sáng, cũng không biết con có thích hay không”
Đường Thì đích thân là bữa sáng cho cô!
Cả người Tô Nhan nóng lên, Đường Thi còn cười tủm tỉm mà xoay người đi ra ngoài, để dành thời gian rời giường cho hai đứa trẻ. Lúc này Đường Duy xốc chăn bông lên, nói với Tô Nhan, “Đứng lên đi.”
Nói xong ôm chặt Tô Nahn, Tô Nhan nhìn trần nhà, từng câu từng chữ nói, “Giữa mùa hè đang bật máy lạnh, nếu anh lạnh, tôi đổi thành máy sưởi cho anh nhé?”
“Tới gần em sẽ ấm áp” Người này đúng là không biết xấu hổ cực độ, Đườn Duy nhếch miệng cười vui vẻ, “Ngủ ngon, cục cưng”
Tim Tô Nhan đột ngột run lên.
Cô cũng không biết mình ngủ thế nào, sau khi tỉnh dậy đã thấy mình và Đường Duy mặt đối mặt, đầu cô rúc trong lồng ngực của Đường Duy, người đàn ông đang nhảm mắt ngủ say, lông mi cong vút run run cùng với hô hấp, mũi thắng, môi mỏng.
Cậu đẹp như vậy, thật là vô lý.
Lại rất đương nhiên.
Tô Nhan sờ soạng mặt mình một cái, tự giều mà cười, vừa đúng lúc này Đường Duy sắp tỉnh, thấy Tô Nhan đang mở to mắt nhìn cậu, người đàn ông khàn giọng nói, “Hôm này là Tô Tiểu Cường số mấy”
Tô Tiểu Cường”
Tô Nhan nói, “Số 1”
“ Đường Duy dịch qua ôm lấy cô, “Em đã trở lại rồi, ngày hôm qua em cực kỳ hung dữ với anh, em có biết không?”
Tô Nhan có kí ức rất mơ hồ với ngày hôm qua, nhưng mà sau khi bệnh trạng trở nhiều như vậy, cô đã tự bắt đầu điều chỉnh thích ứng, nhìn cái kiểu năm một góc ngủ cùng Đường Duy, nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết hôm qua một nhân cách khác nhất định đã làm chuyện rất khác ngư: Nhưng mà.. cho dù là khác người, cô lại không bị đuổi ra, còn thành thật kiên định ngủ cùng Đường Duy.
Cô nói, “Hôm qua có phải chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Đường Duy nói, “Không có”
Nói đùa, vì khoảng thời gian ngản như vậy, sao có thể để Tô Nhan biết, mặt mũi biết đặt ở chỗ nào.
Tô Nhan cau mày nhìn Đường Duy một hồi lâu, thấy cậu nhanh chóng bày ra bộ dáng phản bác thì có chút nghỉ ngờ, nhưng cũng không xác định được cái gì, chỉ có thể tạm thời tin lời của cậu, sau đó cô lật người lại.
Không còn là tư thế nằm ngủ đối diện với Đường Duy nữa.
Sau đó, Đường Duy lại ôm cô từ phía sau, mà lần này cậu quả nhiên lại bị Tô Nhan chống cự.
Cô bắt lấy tay cậu, cũng không thèm quay mặt lại khi nói chuyện, “Em phải đi rồi”
Khi Đường Duy đang suy nghĩ phải làm gì với Tô Nhan bây giờ, thì người mẹ như một vị thần của cậu lại gõ cửa vào đúng lúc này.
“Nhan Nhan? Hai con đã tỉnh chưa? Xuông dưới ăn sáng đi”
Đường Duy cười ngay tại cl Tô Nhan có thể từ chối bất cứ người nào, nhưng chỉ duy nhất Đường Thi là không thế từ chối được. Vừa nghe thấy âm thanh của Đường Thì thì sảc mặt của Tô Nhan liền thay đổi. Đường Thi gõ cửa rồi đi vào, vừa nhìn thấy Tô Nhan thì nở một nụ cười vô cùng thân thiết, “Nhan Nhan, ngày hôm qua ngủ có ngon không?”
Khá tốt, một giấc ngủ mà khi tỉnh dậy thì cô phát hiện mình đang nằm cạnh Đường Duy, khiến cô sợ đến ngây người…
Tô Nhan đối mặt với Đường Thi thì căn bản không thể nói ra được câu từ chối, cả người lắp bắp nói, “Cảm ơn dì Đường Thi, con ngủ ngon…”
Đường Thi duỗi tay sờ khuôn mặt cô, “Ngon là được, mau rời giường đi, dì đã làm bữa sáng, cũng không biết con có thích hay không”
Đường Thì đích thân là bữa sáng cho cô!
Cả người Tô Nhan nóng lên, Đường Thi còn cười tủm tỉm mà xoay người đi ra ngoài, để dành thời gian rời giường cho hai đứa trẻ. Lúc này Đường Duy xốc chăn bông lên, nói với Tô Nhan, “Đứng lên đi.”