Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-201
Chương 199: Chính là đã chết, cũng là tiểu tam!
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Đường Thi vừa mở cửa đã nhìn thấy Bạc Dạ, liền đóng cửa lại ngay không chút nghĩ ngợi.
Bạc Dạ vẫn nhanh chóng chặn lại động tác của cô như trước, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”
"Nói chuyện sao?"
Đường Thi giống như nghe được một câu chuyện cười: "Tôi có thể cùng anh nói chuyện gì? Nói về cái chết của anh tôi, hay chuyện Đường Duy bị bắt cóc?"
Giọng điệu sắc bén của cô khiến trái tim Bạc Dạ đau nhói.
Nam nhân rút lại nụ cười tự giễu: "Đường Thi, ở trong mắt em, tôi là người kinh khủng như vậy sao?"
Đường Thi hất cằm lên: “Không phải ngay từ đầu anh cũng đối xử với tôi kinh khủng như vậy sao?"
Bạc Dạ cảm thấy dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của cô, cả người đều lạnh lẽo.
"Tôi đến gặp em vì một chuyện."
"Chúng tôi lại không muốn nói chuyện với ba." Nhưng mà, Đường Thì còn chưa nói, Đường Duy lại ở phía sau anh lên tiếng.
Cậu bé đứng chắn trước mặt Đường Thi như một người lớn, cố gắng dùng thân hình nhỏ bé của mình để ngăn cản Bạc Dạ mang đến công kích cho Đường Thi. Hành động của cậu bé làm cay mắt Bạc Dạ, có thể thấy, con trai ruột của anh lại bày ra tư thế phòng thủ như vậy trước mặt anh. Suy cho cùng thì thật là trớ trêu.
Đường Duy nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạc Dạ: “Nếu không có gì để nói, ba có thể trở về."
Bạc Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình, trong lòng chợt cảm thấy xa lạ.
Đứa nhỏ này rõ ràng có một nửa dòng máu trong người là của anh, nhưng cậu bé lại không bao giờ đến gần anh, thậm chí còn tìm mọi cách để trả thù gây thương tổn cho anh.
Người làm ba như anh gặp tình trạng này, cũng quả thật là buồn cười.
Đường Thi đứng ngoài cửa thở dài, nhìn thấy vết thương cũ trên tay Bạc Dạ, nghĩ đến vết thương anh đánh vào cửa kính xe còn chưa được chữa lành, Đường Thi đưa mắt sang một bên nói: "Bạc Dạ, không cần thiết, nếu là anh ở đây nói về chuyện của Giang Tuệ Ngọc, xin mời trở về đi."
Cô cố gắng hết sức để nói chuyện rất lịch sự, nhưng chính sự lịch sự này lại khiến Bạc Dạ cảm thấy hai người cách xa nhau đến mức ngay cả người xa lạ cũng không thể sánh bằng.
Bạc Dạ nắm lấy cánh cửa: “Đường Thi, em đi ra đây, chúng ta nói chuyện của năm năm trước..."
"Năm năm trước?"
Đường Thi nghe lời này cười mia mai: "Anh muốn biết cái gì?"
"Tôi muốn giải thích với em, em đừng đọc mấy tin vịt trên mạng. Năm năm trước, Giang Tuệ Ngọc không có chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng ta..."
"Câm miệng!" Nghe xong những lời này, Đường Thi như muốn nổ tung: "Bạc Dạ, chuyện năm năm trước, anh không có tư cách giải thích với tôi bất
cứ điều gì!"
Cơn tức giận đột ngột của cô khiến Bạc Dạ giật thót : "Tôi.."
"Giang Tuệ Ngọc không phải tiểu tam, vậy An Mật thì sao! An Mật có tính là tiểu tam không? Bạc Dạ, anh cho rằng việc gian dối trong hôn nhân của mình là chính đáng sao!” Đường Thi đỏ mắt hỏi: "Tôi là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng đưa vào nhà họ Bạc, anh lại ngày đêm ở bên An Mật! Bây giờ anh giải thích với tôi là cuộc hôn nhân đó không có ai chen chân vào, anh cho rằng An Mật sau khi chết rồi sẽ không tồn tại sao? Cô ta chết rồi cũng không thể thay đổi thân phận tiểu tam thật sự!"
Đường Thi đau lòng hét lên, Tùng Sam đang ngồi trong phòng khách nghe rõ, hai tay đang chơi game bỗng dừng lại.
Năm năm trước đây...?
Bạc Dạ ngoài cửa bị lời nói của Đường Thi ép tới mức tâm hồn đều run lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ trước mặt, trong cổ họng không thốt nên lời.
Trước kia nếu Đường Thi dám nói xấu An Mật, Bạc Dạ nhất định sẽ bóp cổ cho cô chết, bây giờ Đường Thi nói An Mật là tiểu tam, Bạc Dạ cũng không thể phản kích nổi.
Nhìn thấy cô khàn giọng và đôi mắt đỏ đau lòng của cô, anh giống như bị một con dao lăng trì.
Anh không biết tại sao mình lại đau như vậy, chỉ nhìn Đường Thi đau lòng, anh cũng đau muốn chết.
Nghĩ lại cô năm năm trước và người phụ nữ điên cuồng trước mặt năm năm sau, Bạc Dạ cảm thấy thân thể đau đớn.
Điều anh phải thừa nhận là anh đã hủy hoại hai người phụ nữ, hủy hoại người anh yêu An Mật và hủy hoại người yêu anh Đường Thi.
Bạc Dạ hai tay run lên: “Đường Thi, bình tĩnh, chúng ta không tính nợ cũ nữa được không..."
"Không tính nợ cũ?" Đường Thi cười rộ lên: "Lẽ nào chúng ta lại bàn chuyện tương lai? Bạc Dạ, anh và tôi chỉ có thù cũ, không thể nào có tương lai!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Đường Thi vừa mở cửa đã nhìn thấy Bạc Dạ, liền đóng cửa lại ngay không chút nghĩ ngợi.
Bạc Dạ vẫn nhanh chóng chặn lại động tác của cô như trước, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”
"Nói chuyện sao?"
Đường Thi giống như nghe được một câu chuyện cười: "Tôi có thể cùng anh nói chuyện gì? Nói về cái chết của anh tôi, hay chuyện Đường Duy bị bắt cóc?"
Giọng điệu sắc bén của cô khiến trái tim Bạc Dạ đau nhói.
Nam nhân rút lại nụ cười tự giễu: "Đường Thi, ở trong mắt em, tôi là người kinh khủng như vậy sao?"
Đường Thi hất cằm lên: “Không phải ngay từ đầu anh cũng đối xử với tôi kinh khủng như vậy sao?"
Bạc Dạ cảm thấy dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của cô, cả người đều lạnh lẽo.
"Tôi đến gặp em vì một chuyện."
"Chúng tôi lại không muốn nói chuyện với ba." Nhưng mà, Đường Thì còn chưa nói, Đường Duy lại ở phía sau anh lên tiếng.
Cậu bé đứng chắn trước mặt Đường Thi như một người lớn, cố gắng dùng thân hình nhỏ bé của mình để ngăn cản Bạc Dạ mang đến công kích cho Đường Thi. Hành động của cậu bé làm cay mắt Bạc Dạ, có thể thấy, con trai ruột của anh lại bày ra tư thế phòng thủ như vậy trước mặt anh. Suy cho cùng thì thật là trớ trêu.
Đường Duy nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạc Dạ: “Nếu không có gì để nói, ba có thể trở về."
Bạc Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình, trong lòng chợt cảm thấy xa lạ.
Đứa nhỏ này rõ ràng có một nửa dòng máu trong người là của anh, nhưng cậu bé lại không bao giờ đến gần anh, thậm chí còn tìm mọi cách để trả thù gây thương tổn cho anh.
Người làm ba như anh gặp tình trạng này, cũng quả thật là buồn cười.
Đường Thi đứng ngoài cửa thở dài, nhìn thấy vết thương cũ trên tay Bạc Dạ, nghĩ đến vết thương anh đánh vào cửa kính xe còn chưa được chữa lành, Đường Thi đưa mắt sang một bên nói: "Bạc Dạ, không cần thiết, nếu là anh ở đây nói về chuyện của Giang Tuệ Ngọc, xin mời trở về đi."
Cô cố gắng hết sức để nói chuyện rất lịch sự, nhưng chính sự lịch sự này lại khiến Bạc Dạ cảm thấy hai người cách xa nhau đến mức ngay cả người xa lạ cũng không thể sánh bằng.
Bạc Dạ nắm lấy cánh cửa: “Đường Thi, em đi ra đây, chúng ta nói chuyện của năm năm trước..."
"Năm năm trước?"
Đường Thi nghe lời này cười mia mai: "Anh muốn biết cái gì?"
"Tôi muốn giải thích với em, em đừng đọc mấy tin vịt trên mạng. Năm năm trước, Giang Tuệ Ngọc không có chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng ta..."
"Câm miệng!" Nghe xong những lời này, Đường Thi như muốn nổ tung: "Bạc Dạ, chuyện năm năm trước, anh không có tư cách giải thích với tôi bất
cứ điều gì!"
Cơn tức giận đột ngột của cô khiến Bạc Dạ giật thót : "Tôi.."
"Giang Tuệ Ngọc không phải tiểu tam, vậy An Mật thì sao! An Mật có tính là tiểu tam không? Bạc Dạ, anh cho rằng việc gian dối trong hôn nhân của mình là chính đáng sao!” Đường Thi đỏ mắt hỏi: "Tôi là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng đưa vào nhà họ Bạc, anh lại ngày đêm ở bên An Mật! Bây giờ anh giải thích với tôi là cuộc hôn nhân đó không có ai chen chân vào, anh cho rằng An Mật sau khi chết rồi sẽ không tồn tại sao? Cô ta chết rồi cũng không thể thay đổi thân phận tiểu tam thật sự!"
Đường Thi đau lòng hét lên, Tùng Sam đang ngồi trong phòng khách nghe rõ, hai tay đang chơi game bỗng dừng lại.
Năm năm trước đây...?
Bạc Dạ ngoài cửa bị lời nói của Đường Thi ép tới mức tâm hồn đều run lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ trước mặt, trong cổ họng không thốt nên lời.
Trước kia nếu Đường Thi dám nói xấu An Mật, Bạc Dạ nhất định sẽ bóp cổ cho cô chết, bây giờ Đường Thi nói An Mật là tiểu tam, Bạc Dạ cũng không thể phản kích nổi.
Nhìn thấy cô khàn giọng và đôi mắt đỏ đau lòng của cô, anh giống như bị một con dao lăng trì.
Anh không biết tại sao mình lại đau như vậy, chỉ nhìn Đường Thi đau lòng, anh cũng đau muốn chết.
Nghĩ lại cô năm năm trước và người phụ nữ điên cuồng trước mặt năm năm sau, Bạc Dạ cảm thấy thân thể đau đớn.
Điều anh phải thừa nhận là anh đã hủy hoại hai người phụ nữ, hủy hoại người anh yêu An Mật và hủy hoại người yêu anh Đường Thi.
Bạc Dạ hai tay run lên: “Đường Thi, bình tĩnh, chúng ta không tính nợ cũ nữa được không..."
"Không tính nợ cũ?" Đường Thi cười rộ lên: "Lẽ nào chúng ta lại bàn chuyện tương lai? Bạc Dạ, anh và tôi chỉ có thù cũ, không thể nào có tương lai!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net