Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
Chương 378: Muốn tạo phản sao mà phải cưới cô ta
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Nhưng mà, sau khi Bà cụ Bạc nói xong câu: "Nên để Đường Thi ngồi tù.”, Bạc Dạ vốn đang ngồi im lặng thì ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy, hung dữ giống như thủ lĩnh của đàn sói đang đứng dưới ánh trăng lưỡi liềm.
Bà cụ Bạc bị ánh mắt của cháu mình dọa tới mức chấn động, rất nhanh liền hoàn hồn, không tình nguyện giơ tay chỉ vào Bạc Dạ: “Ánh mắt của con có ý gì? Con muốn tạo phản với bà sao?” Phản rồi, phản rồi! Cháu ngoan của bà cánh cứng cáp rồi, bây giờ dùng ánh mắt đó nhìn bà!
Bạc Dạ không nói gì, lại hồi phục trạng thái như trước, không quan tâm bà cụ Bạc dồn ép hỏi, anh đều nói một câu: Con không biết! Con chưa nghĩ xong!
Sau đó, bà cụ Bạc quá tức giận, vỗ ngực hét lên: "Bà nội hỏi con, con có phải là thích con tiện nhân Đường Thi đó?"
Tiện nhân?
Ấn đường của Bạc Dạ nhảy lên một cái, Ánh mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng đến bên miệng lại lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Không có!" Lúc này bà cụ Bạc mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như cháu trai của bà bị cái cô Đường Thi đó mê hoặc, bà chắc sẽ bị tức chết!
"Không có thì tốt, con bây giờ lầm đường mà biết quay lại còn kịp, qua vài ngày nữa liền cùng An Mật đi lĩnh chứng kết hôn, mau chóng kết hôn đi, đem chuyện này áp xuống!”
Bà cụ Bạc vẫn còn lo lắng Bạc Dạ bị Đường Thi mê hoặc tới thần hồn điên đảo, trong ấn tượng của bà, Nhà họ Bạc vĩnh viễn không có khả năng phạm sai lầm, cho dù sai, thì cũng là đối phương đáng đời nhận được.
Nhưng mà đối với việc kết hôn với An Mật, Bạc Dạ lại trầm mặc, không nói câu nào, sau đó bà cụ Bạc phát tiết cơn thịnh nộ của mình, Bạc Dạ mới chịu đi. Bạc Dạ không có dừng lại, trực tiếp đi ra cửa lớn của Nhà họ Bạc, hiện tại An Mật đang sống tại Nhà họ Bạc, anh thực sự không muốn trở về, mỗi ngày đều lại chung cư của mình.
An Mật ngồi trên xe đẩy nhìn Bạc Dạ đi ra ngoài, trong lòng không cam tâm, cùng đi ra ngoài, hét lên: "Anh D.."
Bước chân của Bạc Dạ ngừng lại, nhìn thấy An Mật đang loay hoay chuyển động xe đẩy đuổi theo, sau đó bước chân chậm lại: “Em qua đây làm gì?”
“Anh Da, anh muốn đi đâu?”
"Tôi trở về chung cư của tôi.”
"Anh không ở đây sao?”
An Mật kéo tay của Bạc Da: "Có phải anh... có phải vì em ở đây, cho nên không về đây ở?” Bạc Dạ không nói gì, hiện tại đối với An Mật, anh chỉ có thể trầm mặc.
Anh thực sự không thể nhìn thấu người con gái trước mặt nữa.
An Mật nhận ra sự trầm mặc của Bạc Dạ, nghĩ đến việc trong lòng của Bạc Dạ, hình tượng của cô không bằng trước đây nữa rồi, rất nóng vội: “Anh Dạ, có phải là vì chuyện của Đường Thi, cho nên anh có thành kiến với em?”
Bạc Dạ không nói gì, Sau đó An Mật cầm chặt tay anh không cho anh đi, Bạc Dạ lạnh nhạt nói: "Bỏ tay ra!"
"Em biết anh có thành kiến với em!”
Mắt của An Mật đỏ lên, nhìn bộ dáng như sắp rơi nước mắt: “Anh Bạc, em thừa nhận Đường Thi là một người vô tội bị thương, nhưng anh lựa chọn cách thức công khai, anh có bao giờ đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ hay chưa? Anh chỉ biết nợ Đường Thi, phải trả sạch nợ, vậy thì còn nợ của em?"
An Mật gầm lên có chút rát cổ bỏng họng, Bạc Dạ ngước mắt nhìn lên, thưởng thức dáng vẻ của cô, người đàn ông bỗng nhiên liếm môi cười một cái.
"An Mật"
Âm thanh này nghe có vẻ ám muội và mơ hồ, nhưng An Mật không biết vì lý do gì, cảm thấy một trận rùng mình ớn lạnh.
Người đàn ông đang cười trước mặt cô, cô đã... đã không dám bảo đảm còn thể nhìn thấu anh ta rồi.. "Chân của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Bạc Dạ hít một hơi sâu, ngoảnh lại nhìn An Mật, ánh mắt mang một vẻ phức tạp mà An Mật không thể nào nhìn thấu.
"Còn những cái khác, nếu cô đánh chủ ý lên người Đường Thi...” Bạc Dạ từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm vào mặt của An Mật: “Đừng trách tôi trở mặt.”
Trong lòng An Mật mãnh liệt hoảng sợ, không lẽ Bạc Dạ... Bạc Dạ đã tra ra được cái gì rồi, nhưng mà vì cô đã mất đi đôi chân, nên luôn nhẫn nhịn không nói."
Tại sao anh ấy lại không nói? Rốt cuộc là anh ấy đã biết rồi, hay là vẫn chưa biết?
An Mật không dám tự ý đi thăm dò, sợ rằng mình cũng đang bị Bạc Dạ thăm dò, cô chỉ có thể cắn môi, nước mắt rơi lã chã: “Anh Dạ,... không cần hung dữ như vậy, em sợ!”
Bạc Dạ nhằm mắt lại, quay người rồi đi, An Mật ngồi trên xe lăn, nhìn về bóng dáng đã đi xa của Bạc Dạ, tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, siết chặt từng ngón một.
Mấy ngày qua cuộc sống của Đường Thi ngược lại rất nhàn hạ, công ty của Vưu Kim cũng đang nghỉ, Khắc Lý Tư và Vưu Kim vẫn chưa từng một lần ăn tết Bạch thành, cho nên năm nay cán bộ cốt cán của công ty đều ở đây đón tết, Khắc Lý Tư và Vưu Kim đều cùng vào ở biệt thự của Hàn Nhượng, dù sao nhà không thiếu gì ngoài phòng ở, anh em họ vào ở chung càng thêm náo nhiệt. Ngày nào Khương Thích cũng cùng với bọn họ chơi đấu địa chủ, trong phòng luôn đầy ắp tiếng cười.
Đêm giao thừa, Hàn Nhượng chuẩn bị một bàn thức ăn, Đường Duy đang ở trong phòng gọi facetime với sư phụ của mình, đối diện mà hình là R7CKY và Ventus mặc một đen một trắng, Ventus như thường lệ vẫn là khuôn mặt lạnh như băng, R7CKY ngược lại cười rất vui vẻ: “Thầy trước chúc em năm mới vui vẻ!”
"Thầy cũng vậy, năm mới vui vẻ!” Đường Duy chia tay ra: “Nhớ tặng cho em lì xì đấy!”
"Quỷ đòi nợ!"
R7CKY cười mắng một câu: “Đợi thầy làm xong việc, xem xem còn ở trong nước hay không, nếu còn ở trong nước, thầy sẽ đến chỗ em đón năm mới.”
"Được ạ, được ạ!" Đường Duy vui vẻ: "Vừa hay gia đình con nhiều người tới chơi, ngài và anh Ventus cùng đến đây đi, anh Hàn Nhượng nấu ăn rất ngon.”
"Hàn Nhượng?”
R7CKY sờ cằm, nói với Đường Duy: “Ừm, thầy nhớ rồi, chính là đầu bếp Michelin Hàn Nhượng phải không?”
Đường Duy còn chưa kịp trả lời, R7CKY tiếp tục nói: “Thầy nhớ... nhớ thân phận của anh ấy là con trai nhà họ Hàn, cũng là một người rất có bối cảnh, em và anh ta quen biết nhau sao?”
"Em và anh Hàn Nhượng quen biết được một khoảng thời gian rồi.” Đường Duy cười nheo mắt: "Thầy rốt cuộc là đang làm nhiệm vụ gì vậy, lâu như vậy sao? Nhanh chóng làm xong mọi việc, trở lại đây chơi cùng với bọn em.”
R7CKY không tiện nói là nhiệm vụ lần này có liên quan đến Đường Duy, nếu như thằng nhóc này biết được, đoán chừng lại mắc bệnh đa nghi.
Chỉ có thể tùy tiện cười haha: "Không có việc gì, đúng rồi, gần đây thầy lần theo dấu vết thì có người đang điều tra chúng ta, em cẩn thận một chút.”
"Bọn em đắc tội ai rồi phải không?”
"Cậu ta đắc tội với quá nhiều người rồi.” Ventus đứng cạnh bên đột nhiên chen lời: “Dường như cả thế giới đều là kẻ thù.”
Đường Duy rụt cổ lại: “Tại sao em lại nhận phần tử phạm tội làm thầy cơ chứ?”
"Muốn chạy? Không có cửa đâu em! Miễn trả hàng!” R7CKY vung tay: "Sau này em chính là trên danh sách đen ám sát đứng thứ nhất người của hacker R7CKY, nhớ bảo vệ thầy.”
Đường Duy nói: "Khủng bố như vậy?” Cảm giác như tiến vào hang ổ của kẻ trộm...
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Nhưng mà, sau khi Bà cụ Bạc nói xong câu: "Nên để Đường Thi ngồi tù.”, Bạc Dạ vốn đang ngồi im lặng thì ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy, hung dữ giống như thủ lĩnh của đàn sói đang đứng dưới ánh trăng lưỡi liềm.
Bà cụ Bạc bị ánh mắt của cháu mình dọa tới mức chấn động, rất nhanh liền hoàn hồn, không tình nguyện giơ tay chỉ vào Bạc Dạ: “Ánh mắt của con có ý gì? Con muốn tạo phản với bà sao?” Phản rồi, phản rồi! Cháu ngoan của bà cánh cứng cáp rồi, bây giờ dùng ánh mắt đó nhìn bà!
Bạc Dạ không nói gì, lại hồi phục trạng thái như trước, không quan tâm bà cụ Bạc dồn ép hỏi, anh đều nói một câu: Con không biết! Con chưa nghĩ xong!
Sau đó, bà cụ Bạc quá tức giận, vỗ ngực hét lên: "Bà nội hỏi con, con có phải là thích con tiện nhân Đường Thi đó?"
Tiện nhân?
Ấn đường của Bạc Dạ nhảy lên một cái, Ánh mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng đến bên miệng lại lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Không có!" Lúc này bà cụ Bạc mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như cháu trai của bà bị cái cô Đường Thi đó mê hoặc, bà chắc sẽ bị tức chết!
"Không có thì tốt, con bây giờ lầm đường mà biết quay lại còn kịp, qua vài ngày nữa liền cùng An Mật đi lĩnh chứng kết hôn, mau chóng kết hôn đi, đem chuyện này áp xuống!”
Bà cụ Bạc vẫn còn lo lắng Bạc Dạ bị Đường Thi mê hoặc tới thần hồn điên đảo, trong ấn tượng của bà, Nhà họ Bạc vĩnh viễn không có khả năng phạm sai lầm, cho dù sai, thì cũng là đối phương đáng đời nhận được.
Nhưng mà đối với việc kết hôn với An Mật, Bạc Dạ lại trầm mặc, không nói câu nào, sau đó bà cụ Bạc phát tiết cơn thịnh nộ của mình, Bạc Dạ mới chịu đi. Bạc Dạ không có dừng lại, trực tiếp đi ra cửa lớn của Nhà họ Bạc, hiện tại An Mật đang sống tại Nhà họ Bạc, anh thực sự không muốn trở về, mỗi ngày đều lại chung cư của mình.
An Mật ngồi trên xe đẩy nhìn Bạc Dạ đi ra ngoài, trong lòng không cam tâm, cùng đi ra ngoài, hét lên: "Anh D.."
Bước chân của Bạc Dạ ngừng lại, nhìn thấy An Mật đang loay hoay chuyển động xe đẩy đuổi theo, sau đó bước chân chậm lại: “Em qua đây làm gì?”
“Anh Da, anh muốn đi đâu?”
"Tôi trở về chung cư của tôi.”
"Anh không ở đây sao?”
An Mật kéo tay của Bạc Da: "Có phải anh... có phải vì em ở đây, cho nên không về đây ở?” Bạc Dạ không nói gì, hiện tại đối với An Mật, anh chỉ có thể trầm mặc.
Anh thực sự không thể nhìn thấu người con gái trước mặt nữa.
An Mật nhận ra sự trầm mặc của Bạc Dạ, nghĩ đến việc trong lòng của Bạc Dạ, hình tượng của cô không bằng trước đây nữa rồi, rất nóng vội: “Anh Dạ, có phải là vì chuyện của Đường Thi, cho nên anh có thành kiến với em?”
Bạc Dạ không nói gì, Sau đó An Mật cầm chặt tay anh không cho anh đi, Bạc Dạ lạnh nhạt nói: "Bỏ tay ra!"
"Em biết anh có thành kiến với em!”
Mắt của An Mật đỏ lên, nhìn bộ dáng như sắp rơi nước mắt: “Anh Bạc, em thừa nhận Đường Thi là một người vô tội bị thương, nhưng anh lựa chọn cách thức công khai, anh có bao giờ đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ hay chưa? Anh chỉ biết nợ Đường Thi, phải trả sạch nợ, vậy thì còn nợ của em?"
An Mật gầm lên có chút rát cổ bỏng họng, Bạc Dạ ngước mắt nhìn lên, thưởng thức dáng vẻ của cô, người đàn ông bỗng nhiên liếm môi cười một cái.
"An Mật"
Âm thanh này nghe có vẻ ám muội và mơ hồ, nhưng An Mật không biết vì lý do gì, cảm thấy một trận rùng mình ớn lạnh.
Người đàn ông đang cười trước mặt cô, cô đã... đã không dám bảo đảm còn thể nhìn thấu anh ta rồi.. "Chân của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Bạc Dạ hít một hơi sâu, ngoảnh lại nhìn An Mật, ánh mắt mang một vẻ phức tạp mà An Mật không thể nào nhìn thấu.
"Còn những cái khác, nếu cô đánh chủ ý lên người Đường Thi...” Bạc Dạ từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm vào mặt của An Mật: “Đừng trách tôi trở mặt.”
Trong lòng An Mật mãnh liệt hoảng sợ, không lẽ Bạc Dạ... Bạc Dạ đã tra ra được cái gì rồi, nhưng mà vì cô đã mất đi đôi chân, nên luôn nhẫn nhịn không nói."
Tại sao anh ấy lại không nói? Rốt cuộc là anh ấy đã biết rồi, hay là vẫn chưa biết?
An Mật không dám tự ý đi thăm dò, sợ rằng mình cũng đang bị Bạc Dạ thăm dò, cô chỉ có thể cắn môi, nước mắt rơi lã chã: “Anh Dạ,... không cần hung dữ như vậy, em sợ!”
Bạc Dạ nhằm mắt lại, quay người rồi đi, An Mật ngồi trên xe lăn, nhìn về bóng dáng đã đi xa của Bạc Dạ, tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, siết chặt từng ngón một.
Mấy ngày qua cuộc sống của Đường Thi ngược lại rất nhàn hạ, công ty của Vưu Kim cũng đang nghỉ, Khắc Lý Tư và Vưu Kim vẫn chưa từng một lần ăn tết Bạch thành, cho nên năm nay cán bộ cốt cán của công ty đều ở đây đón tết, Khắc Lý Tư và Vưu Kim đều cùng vào ở biệt thự của Hàn Nhượng, dù sao nhà không thiếu gì ngoài phòng ở, anh em họ vào ở chung càng thêm náo nhiệt. Ngày nào Khương Thích cũng cùng với bọn họ chơi đấu địa chủ, trong phòng luôn đầy ắp tiếng cười.
Đêm giao thừa, Hàn Nhượng chuẩn bị một bàn thức ăn, Đường Duy đang ở trong phòng gọi facetime với sư phụ của mình, đối diện mà hình là R7CKY và Ventus mặc một đen một trắng, Ventus như thường lệ vẫn là khuôn mặt lạnh như băng, R7CKY ngược lại cười rất vui vẻ: “Thầy trước chúc em năm mới vui vẻ!”
"Thầy cũng vậy, năm mới vui vẻ!” Đường Duy chia tay ra: “Nhớ tặng cho em lì xì đấy!”
"Quỷ đòi nợ!"
R7CKY cười mắng một câu: “Đợi thầy làm xong việc, xem xem còn ở trong nước hay không, nếu còn ở trong nước, thầy sẽ đến chỗ em đón năm mới.”
"Được ạ, được ạ!" Đường Duy vui vẻ: "Vừa hay gia đình con nhiều người tới chơi, ngài và anh Ventus cùng đến đây đi, anh Hàn Nhượng nấu ăn rất ngon.”
"Hàn Nhượng?”
R7CKY sờ cằm, nói với Đường Duy: “Ừm, thầy nhớ rồi, chính là đầu bếp Michelin Hàn Nhượng phải không?”
Đường Duy còn chưa kịp trả lời, R7CKY tiếp tục nói: “Thầy nhớ... nhớ thân phận của anh ấy là con trai nhà họ Hàn, cũng là một người rất có bối cảnh, em và anh ta quen biết nhau sao?”
"Em và anh Hàn Nhượng quen biết được một khoảng thời gian rồi.” Đường Duy cười nheo mắt: "Thầy rốt cuộc là đang làm nhiệm vụ gì vậy, lâu như vậy sao? Nhanh chóng làm xong mọi việc, trở lại đây chơi cùng với bọn em.”
R7CKY không tiện nói là nhiệm vụ lần này có liên quan đến Đường Duy, nếu như thằng nhóc này biết được, đoán chừng lại mắc bệnh đa nghi.
Chỉ có thể tùy tiện cười haha: "Không có việc gì, đúng rồi, gần đây thầy lần theo dấu vết thì có người đang điều tra chúng ta, em cẩn thận một chút.”
"Bọn em đắc tội ai rồi phải không?”
"Cậu ta đắc tội với quá nhiều người rồi.” Ventus đứng cạnh bên đột nhiên chen lời: “Dường như cả thế giới đều là kẻ thù.”
Đường Duy rụt cổ lại: “Tại sao em lại nhận phần tử phạm tội làm thầy cơ chứ?”
"Muốn chạy? Không có cửa đâu em! Miễn trả hàng!” R7CKY vung tay: "Sau này em chính là trên danh sách đen ám sát đứng thứ nhất người của hacker R7CKY, nhớ bảo vệ thầy.”
Đường Duy nói: "Khủng bố như vậy?” Cảm giác như tiến vào hang ổ của kẻ trộm...
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter