Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 6. Niềm tin chính là mạng sống của tôi!
Chương 6. Niềm tin chính là mạng sống của tôi!
Khi ngẩng lên nhìn một lần nữa, một ngón tay út bị chặt cụt lọt vào trong tầm nhìn của anh. Tay phải của Đường Thi không có đủ năm ngón, ngón tay út của cô đã bị chặt dứt, nó vừa trơ trọi mà vừa nhức mắt.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông có khuôn mặt dep trai cuối cùng cũng không thể kiểm chế được giọng nói của mình, anh nói một cách đau đớn: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Đường Thi cười điên cuống như năm năm về trước, cô như một kẻ mất trí, trong mắt phản chiều biểu cảm kinh ngạc của Bạc Dạ: "Đây không phải là món quà lớn mà anh tặng cho tôi sao! Bạc Dạ, kiếp này tôi đã chịu đủ mọi đẳng cay mà anh dành cho tôi, xin anh hãy giơ tay đánh khẽ buông tha cho tôi!"
Xin anh hãy giơ tay đánh khẽ buông tha cho tôi!
Bạc Dạ lùi lại vài bước, anh thả tay cô ra một cách yếu ớt và nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Trong đôi mắt tan vỡ đó đã không còn tình yêu, mà chỉ có sự thù hận, loại thù hận đã được khắc sâu vào xương tủy, nó bùng cháy trong mắt cô.
Cơn đau lan đến bất ngờ, giống như vươn tay ra muốn nằm lấy thứ gì đó, nhưng giây tiếp theo nó lập tức vỡ tan thành từng mảnh, loại cảm giác đau đớn này không có cách nào ngăn chặn mà bắt đầu lan rộng khắp cơ thể.
Phải...là anh muốn tổng cô vào tù và khiến cô phải hối hận suốt đời, nhưng tại sao lại biến thành như vậy..
Là ai đã bạo hành cô ở trong tù, là ai đã hủy hoại niềm kiêu hãnh của cô?
Bạc Dạ cứ nhìn Đường Thi như vậy, đột nhiên trong lòng anh có một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ hiểu được người phụ nữ ở trước mặt mình. Rõ ràng họ đã kết hôn năm năm, nhưng tại sao, anh lại xa lạ với cô như vậy?
Bạc Dạ không hiểu, trong năm năm, Đường Thi đã từng điên rồ, đã từng ngốc nghếch và mất đi lý trí, sự tuyệt vọng trong năm năm đó đã khiến cô chết đi vô số lần và biến cô hoàn toàn trở thành một trò cười!
Khi anh ngầng đầu nhìn lên một lần nữa, trong mắt Đường Thi chỉ còn lại sự hận thù.
Bạc Dạ rời khỏi nhà Đường Thi như thể đang chạy trốn, khi anh hung hăng đá cửa ra, anh đứng ở cửa giữ chặt lấy cổ áo của mình---anh không thể thở nổi, giống như bị nghẹt thở vậy.
Tại sao Đường Thi....lại trở nên như vậy? Chuyện gì đã xảy ra với cô trong năm năm đó...
Đây rõ ràng là những gì anh muốn thấy, nhưng tại sao ...
Cách một cánh cửa, cơ thể của Đường Thị trượt xuống và dựa vào Đường Duy, một loại thống khổ không thành tiếng.
Hồi lâu, cô cố gắng kìm nén, như thể muốn gào thét xuyên qua tâm hồn của chính mình.
Tất cả những cơn sóng được cô che đậy dưới sự bình tĩnh đều ập đến một cách dữ dội vào thời khắc này, những tháng ngày đen tối đó dường như lại đang kêu gào muốn kéo cô vào một lần nữa, cơ thể Đường Thi run lên, Đường Duy bị cô dựa vào ngược lại duỗi thẳng lưng chống đỡ cho cô.
“Mẹ...Có muốn uống sữa không?"
Đường Thi nhắm mắt, những giọt nước mắt nóng hồi không ngừng rơi xuống,
Sau một đêm điên cuồng, vốn nghĩ rằng Bạc Dạ sẽ không đến làm phiền hai mẹ con họ nữa, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, việc khiến Đường Thi không kịp phòng bị đã xảy ra.
Đường Dịch gọi điện nói không đón được Đường Duy ở nhà trẻ, trường khoa nói nhìn thấy người đón cậu bé đi rồi.
Theo mô tả của trường khoa, người đó chắc chắn là Bạc Da!
Đường Thi rời khỏi giường và vội vã mở ngăn kéo ra. Cô nhét hết mấy viên thuốc đã lâu không uống vào cổ họng. Cô nôn khan vài tiếng, cố gắng nuốt hết chúng xuống, sau đó cô lau nước mắt trên mặt và đứng dậy.
Đôi mắt đỏ hoe mang theo sự hận thù rất rõ ràng, cô nắm chặt vùng áo trên ngực, những ngón tay không ngừng run rẩy,
Không sao...không cần phải sợ.
Bạc Dạ, anh đã cướp đi niềm tin cuối cùng của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Vietwriter
Chương 6. Niềm tin chính là mạng sống của tôi!
Khi ngẩng lên nhìn một lần nữa, một ngón tay út bị chặt cụt lọt vào trong tầm nhìn của anh. Tay phải của Đường Thi không có đủ năm ngón, ngón tay út của cô đã bị chặt dứt, nó vừa trơ trọi mà vừa nhức mắt.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông có khuôn mặt dep trai cuối cùng cũng không thể kiểm chế được giọng nói của mình, anh nói một cách đau đớn: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Đường Thi cười điên cuống như năm năm về trước, cô như một kẻ mất trí, trong mắt phản chiều biểu cảm kinh ngạc của Bạc Dạ: "Đây không phải là món quà lớn mà anh tặng cho tôi sao! Bạc Dạ, kiếp này tôi đã chịu đủ mọi đẳng cay mà anh dành cho tôi, xin anh hãy giơ tay đánh khẽ buông tha cho tôi!"
Xin anh hãy giơ tay đánh khẽ buông tha cho tôi!
Bạc Dạ lùi lại vài bước, anh thả tay cô ra một cách yếu ớt và nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Trong đôi mắt tan vỡ đó đã không còn tình yêu, mà chỉ có sự thù hận, loại thù hận đã được khắc sâu vào xương tủy, nó bùng cháy trong mắt cô.
Cơn đau lan đến bất ngờ, giống như vươn tay ra muốn nằm lấy thứ gì đó, nhưng giây tiếp theo nó lập tức vỡ tan thành từng mảnh, loại cảm giác đau đớn này không có cách nào ngăn chặn mà bắt đầu lan rộng khắp cơ thể.
Phải...là anh muốn tổng cô vào tù và khiến cô phải hối hận suốt đời, nhưng tại sao lại biến thành như vậy..
Là ai đã bạo hành cô ở trong tù, là ai đã hủy hoại niềm kiêu hãnh của cô?
Bạc Dạ cứ nhìn Đường Thi như vậy, đột nhiên trong lòng anh có một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ hiểu được người phụ nữ ở trước mặt mình. Rõ ràng họ đã kết hôn năm năm, nhưng tại sao, anh lại xa lạ với cô như vậy?
Bạc Dạ không hiểu, trong năm năm, Đường Thi đã từng điên rồ, đã từng ngốc nghếch và mất đi lý trí, sự tuyệt vọng trong năm năm đó đã khiến cô chết đi vô số lần và biến cô hoàn toàn trở thành một trò cười!
Khi anh ngầng đầu nhìn lên một lần nữa, trong mắt Đường Thi chỉ còn lại sự hận thù.
Bạc Dạ rời khỏi nhà Đường Thi như thể đang chạy trốn, khi anh hung hăng đá cửa ra, anh đứng ở cửa giữ chặt lấy cổ áo của mình---anh không thể thở nổi, giống như bị nghẹt thở vậy.
Tại sao Đường Thi....lại trở nên như vậy? Chuyện gì đã xảy ra với cô trong năm năm đó...
Đây rõ ràng là những gì anh muốn thấy, nhưng tại sao ...
Cách một cánh cửa, cơ thể của Đường Thị trượt xuống và dựa vào Đường Duy, một loại thống khổ không thành tiếng.
Hồi lâu, cô cố gắng kìm nén, như thể muốn gào thét xuyên qua tâm hồn của chính mình.
Tất cả những cơn sóng được cô che đậy dưới sự bình tĩnh đều ập đến một cách dữ dội vào thời khắc này, những tháng ngày đen tối đó dường như lại đang kêu gào muốn kéo cô vào một lần nữa, cơ thể Đường Thi run lên, Đường Duy bị cô dựa vào ngược lại duỗi thẳng lưng chống đỡ cho cô.
“Mẹ...Có muốn uống sữa không?"
Đường Thi nhắm mắt, những giọt nước mắt nóng hồi không ngừng rơi xuống,
Sau một đêm điên cuồng, vốn nghĩ rằng Bạc Dạ sẽ không đến làm phiền hai mẹ con họ nữa, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, việc khiến Đường Thi không kịp phòng bị đã xảy ra.
Đường Dịch gọi điện nói không đón được Đường Duy ở nhà trẻ, trường khoa nói nhìn thấy người đón cậu bé đi rồi.
Theo mô tả của trường khoa, người đó chắc chắn là Bạc Da!
Đường Thi rời khỏi giường và vội vã mở ngăn kéo ra. Cô nhét hết mấy viên thuốc đã lâu không uống vào cổ họng. Cô nôn khan vài tiếng, cố gắng nuốt hết chúng xuống, sau đó cô lau nước mắt trên mặt và đứng dậy.
Đôi mắt đỏ hoe mang theo sự hận thù rất rõ ràng, cô nắm chặt vùng áo trên ngực, những ngón tay không ngừng run rẩy,
Không sao...không cần phải sợ.
Bạc Dạ, anh đã cướp đi niềm tin cuối cùng của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Vietwriter