Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1034
Chương 1034: Giới thiệu người quen, cả hai người đều độc thân
Đường Dịch cùng Hàn Băng đứng ở ngoài cửa, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai người đều sững sờ hồi lâu, sau đó Hàn Băng chỉ vào mặt Đường Dịch và nói với Đường Thi: "Đường Thi, người này rất giống em."
Đường Thi bước tới giúp Hàn Băng thu dọn đống đồ vừa mua về, mim cười nói: "Đây là anh trai của em, Đường Dịch." "Đây chính là người anh trong truyền thuyết của em sao..."
Hàn Băng cười toe toét nói: "Trời ơi, chị thực sự ghen tị với em đẩy, có một người anh đẹp trai như vậy. Không giống chị, chỉ có một người anh trai bị liệt cơ mặt và một đứa em trai ngày nào cũng gây chuyện." Cậu em trai ngày nào cũng gây chuyện Hàn Nhượng xấu hổ sờ sờ mũi: “Chị ơi, dù sao em cũng chưa từng khiến chị xấu hổ" “Lời này không thể nói bừa được đâu!" Hàn Băng đi lên búng trán Hàn Nhượng. "Hồi cấp ba, có chuyện gì xảy ra đều là chị thay em bị đánh, anh trai Hàn Thâm của em không hề quan. tâm. Chị đúng là vừa làm chị, vừa làm mẹ!" "Có vẻ cô rất vất vả." Đường Dịch đứng bên cạnh mỉm cười phụ họa: "Không ngờ Hàn Nhượng cấp ba lại nghịch ngợm như vậy”. “Có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, thậm chí còn có người nhờ tôi mang thư tình cho nó nữa." Hàn Băng kéo Khương Thích ngồi xuống ghế sô pha, ân cần đẩy túi đồ đến trước mặt Đường Thi và những người khác: "Đường Thi, em chọn đi, thích cái gì cứ lấy, đừng ngại." "Chị Băng Băng, như thế không hay läm?"
Đường Thi bế đia trái cây đã gọt sẵn ra: “Hôm nay hai người sao lại nghĩ đến chuyện đi mua sắm thế?"
Hàn Băng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khi cười càng trở nên xinh đẹp hơn nữa: nhiên là nói lời tạm biệt cuộc sống độc thân rồi, Thích Thích sắp gá vào nhà chị rồi, dù sao thì cũng nên đi dạo mua để lưu lại kỷ niệm chứ. Sau này Thích Thích sẽ là dâu nhà chị rồi!"
Hai chữ "con dâu" khiến Khương Thích mặt, sau đó cô ta nói: "Chị đừng nói vậy, em vẫn còn hơi căng "Em căng cái gì chứ? Người nhà chúng ta dễ bị lừa Họ đều là người dễ nói Hàn Băng nhéo nhéo mũi của Khương Thích: lo lắng, sẽ không có ai làm khó dễ em đâu. Nếu có, thì cũng chỉ có thể là Hàn Nhượng bắt nạt em, nếu nó dám bắt nạt em, sẽ đứng về phía em."
Đường Thi và Khương Thích từ lâu đã biết người nhà họ Hàn vô cùng tốt bụng và lương thiên. Khương Thích thậm chí còn cho rằng người nhà họ Hàn quá tốt, Khương Thích canh cánh mãi rằng mình không xứng với Hàn Nhượng.
Nhà họ Hàn tốt như vậy, họ nên tìm được một cô con dâu tốt hơn Khương Thích.
Mọi người đều biết Hàn Nhượng đã kiên trì theo đuổi Khương Thích rất lâu, vì họ mới yên tâm để Khương Thích đi theo Hàn Nhượng. Nếu hai người họ đến với nhau, cũng coi như những người xung quanh bớt một chuyện phải lo
Đường Dịch bên cạnh hỏi Đường Thi: Duy đâu?" "Đang ở trong phòng sách Đường Thi nói đến đây, trong lòng vẫn có chút lo lắng. "Từ sau khi thằng bé học, nó bắt đầu tự học. Mỗi ngày nó đều đọc đọc những thứ gì đó vô cùng khó hiểu, em cũng không biết liệu bé có thể tiếp nhận được không?" “Em có thể thử tìm vài người bạn cùng tuổi cho bé xem?" Hàn Băng nhiệt tình đưa ra ý kiến. "Có lẽ như thế có thể giúp thắng bé dần dần bước ra khỏi thế giới của mình. Nếu không, một đứa trẻ dù có thông minh đến đâu, nếu hàng ngày không có ai nói chuyện và chơi đùa cùng, rất có thể sẽ khiến trẻ bị trầm cảm và tự kỷ, ảnh hưởng rất lớn tương lai. " "Vâng." Đường Thi gật đầu: “Cũng có lý, hay là vài ngày nữa em đón Bạc Nhan qua đây chơi với Đường Duy?” "Em không sợ hai đứa nó đánh nhau à?” Đường Dịch nói đùa, hip mắt cười: "Với tính tình của Đường Duy, chắc chắn nó sẽ đánh nhau với Bạc Nhan." "Không đâu." Đường Thi liec nhìn phòng sách, rồi khẽ thì thầm: “Bạc Nhan là một cô bé ngoan, thật đây"
Đường Dịch cùng Hàn Băng đứng ở ngoài cửa, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai người đều sững sờ hồi lâu, sau đó Hàn Băng chỉ vào mặt Đường Dịch và nói với Đường Thi: "Đường Thi, người này rất giống em."
Đường Thi bước tới giúp Hàn Băng thu dọn đống đồ vừa mua về, mim cười nói: "Đây là anh trai của em, Đường Dịch." "Đây chính là người anh trong truyền thuyết của em sao..."
Hàn Băng cười toe toét nói: "Trời ơi, chị thực sự ghen tị với em đẩy, có một người anh đẹp trai như vậy. Không giống chị, chỉ có một người anh trai bị liệt cơ mặt và một đứa em trai ngày nào cũng gây chuyện." Cậu em trai ngày nào cũng gây chuyện Hàn Nhượng xấu hổ sờ sờ mũi: “Chị ơi, dù sao em cũng chưa từng khiến chị xấu hổ" “Lời này không thể nói bừa được đâu!" Hàn Băng đi lên búng trán Hàn Nhượng. "Hồi cấp ba, có chuyện gì xảy ra đều là chị thay em bị đánh, anh trai Hàn Thâm của em không hề quan. tâm. Chị đúng là vừa làm chị, vừa làm mẹ!" "Có vẻ cô rất vất vả." Đường Dịch đứng bên cạnh mỉm cười phụ họa: "Không ngờ Hàn Nhượng cấp ba lại nghịch ngợm như vậy”. “Có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, thậm chí còn có người nhờ tôi mang thư tình cho nó nữa." Hàn Băng kéo Khương Thích ngồi xuống ghế sô pha, ân cần đẩy túi đồ đến trước mặt Đường Thi và những người khác: "Đường Thi, em chọn đi, thích cái gì cứ lấy, đừng ngại." "Chị Băng Băng, như thế không hay läm?"
Đường Thi bế đia trái cây đã gọt sẵn ra: “Hôm nay hai người sao lại nghĩ đến chuyện đi mua sắm thế?"
Hàn Băng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khi cười càng trở nên xinh đẹp hơn nữa: nhiên là nói lời tạm biệt cuộc sống độc thân rồi, Thích Thích sắp gá vào nhà chị rồi, dù sao thì cũng nên đi dạo mua để lưu lại kỷ niệm chứ. Sau này Thích Thích sẽ là dâu nhà chị rồi!"
Hai chữ "con dâu" khiến Khương Thích mặt, sau đó cô ta nói: "Chị đừng nói vậy, em vẫn còn hơi căng "Em căng cái gì chứ? Người nhà chúng ta dễ bị lừa Họ đều là người dễ nói Hàn Băng nhéo nhéo mũi của Khương Thích: lo lắng, sẽ không có ai làm khó dễ em đâu. Nếu có, thì cũng chỉ có thể là Hàn Nhượng bắt nạt em, nếu nó dám bắt nạt em, sẽ đứng về phía em."
Đường Thi và Khương Thích từ lâu đã biết người nhà họ Hàn vô cùng tốt bụng và lương thiên. Khương Thích thậm chí còn cho rằng người nhà họ Hàn quá tốt, Khương Thích canh cánh mãi rằng mình không xứng với Hàn Nhượng.
Nhà họ Hàn tốt như vậy, họ nên tìm được một cô con dâu tốt hơn Khương Thích.
Mọi người đều biết Hàn Nhượng đã kiên trì theo đuổi Khương Thích rất lâu, vì họ mới yên tâm để Khương Thích đi theo Hàn Nhượng. Nếu hai người họ đến với nhau, cũng coi như những người xung quanh bớt một chuyện phải lo
Đường Dịch bên cạnh hỏi Đường Thi: Duy đâu?" "Đang ở trong phòng sách Đường Thi nói đến đây, trong lòng vẫn có chút lo lắng. "Từ sau khi thằng bé học, nó bắt đầu tự học. Mỗi ngày nó đều đọc đọc những thứ gì đó vô cùng khó hiểu, em cũng không biết liệu bé có thể tiếp nhận được không?" “Em có thể thử tìm vài người bạn cùng tuổi cho bé xem?" Hàn Băng nhiệt tình đưa ra ý kiến. "Có lẽ như thế có thể giúp thắng bé dần dần bước ra khỏi thế giới của mình. Nếu không, một đứa trẻ dù có thông minh đến đâu, nếu hàng ngày không có ai nói chuyện và chơi đùa cùng, rất có thể sẽ khiến trẻ bị trầm cảm và tự kỷ, ảnh hưởng rất lớn tương lai. " "Vâng." Đường Thi gật đầu: “Cũng có lý, hay là vài ngày nữa em đón Bạc Nhan qua đây chơi với Đường Duy?” "Em không sợ hai đứa nó đánh nhau à?” Đường Dịch nói đùa, hip mắt cười: "Với tính tình của Đường Duy, chắc chắn nó sẽ đánh nhau với Bạc Nhan." "Không đâu." Đường Thi liec nhìn phòng sách, rồi khẽ thì thầm: “Bạc Nhan là một cô bé ngoan, thật đây"