Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Ngồi trên xe ngựa Dương Thiên Phong không ngừng ba hoa về hoàng cung to lớn cao đẹp thế nào. Nhạc Xích Vũ chỉ là im lặng ngồi nghe chung thủy cười không đáp. Nàng đương nhiên biết hoàng cung Kim quốc so với Nhạc quốc là to hơn xa hoa lộng lẫy hơn rồi.
“Nương tử nương tử, chút nữa gặp phụ hoàng nàng không nên để phụ hoàng giận như hôm qua nữa, được không được không?” Dương Thiên Phong cầm lấy tay của nàng lắc qua lắc lại như tiểu hài tử đang đòi mua thứ gì đó.
Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng gật đầu không đáp. Nàng lại nhớ về Dương Thiên An, Mai thị, Dư thị cùng Dương Cảnh Phong, bọn họ rất tốt với nàng, mỗi lần có thời gian nàng cùng sỏa trượng phu luôn là đến phủ đệ của bọn họ chơi.
Cả hai tiến đến đông cung thỉnh an Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu, cung nhân không ai không nhìn bọn họ. Ai cũng là không biết nên nói gì cho phải. Xương vương gia tuyệt mỹ lại phải phối với xấu nữ, nếu là không bị chuyện năm đó nhất định hiện tại đứng bên cạnh hắn sẽ là đệ nhất mỹ nhân đại lục rồi. Vậy thì mới gọi là tuyệt phối chứ.
Dương Thiên Phong vẫn cười tươi tắn nắm lấy tay thê tử bất chấp người ngoài nghĩ gì mà tung tăng bước. Hắn vừa đi vừa kể nàng nghe về mọi người trong hoàng thất. Trong giọng nói như rất cao hứng như là chào đón nàng gia nhập hoàng thất Kim quốc vậy.
Cả hai tiến điện, Nhạc Xích Vũ phải chậm rãi tiến đến hành lễ, còn Dương Thiên Long chỉ có chạy ào lên trên ôm lấy Thiệu Khánh hậu.
“Phụ hoàng mẫu hậu.”
Thiệu Khánh hậu cười đến híp mắt vuốt tóc của hắn, gật gật đầu: “Lão nhị hôm nay tiến cung làm sao lại trễ như vậy?” Mọi lần hắn đều là người tiến cung sớm nhất a.
“Đêm qua ngủ không ngon, lại sợ phụ hoàng mẫu hậu còn giận nương tử nha.” Dương Thiên Phong vờ như có chút e ngại đưa ánh mắt nhìn Thiệu Khánh đế rồi lại rất nhanh cụp mắt xuống, như thể sợ bị mắng vậy.
Thiệu Khánh đế nhìn qua hắn rồi lại nhìn Nhạc Xích Vũ đang quỳ gối úp mặt bên dưới, ánh mắt có chút ghét bỏ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Nhạc Xích Vũ nói xong chậm rãi thẳng thắt lưng. Ngay lúc nàng muốn đứng lên đã thấy sỏa trượng phu lại chạy xuống đỡ lấy nàng.
“Nương tử nương tử, hoàng tẩu đệ muội cũng không có hành lễ như nàng vậy đâu.” Ý hắn chính là không cần dùng đại lễ như vậy.
Những người còn lại lần đầu nhìn đến gương mặt kia của Nhạc Xích Vũ đều là chấn kinh đến nói không nên lời. Đến khi thấy được Dương Thiên Phong đối với Nhạc Xích Vũ ân cần như vậy bọn họ hoảng càng thêm hoảng.
Lúc đầu nghe nói cũng biết Nhạc Xích Vũ là xấu nữ nhưng nghĩ không ra không chỉ xấu mà là dọa người như vậy. Vậy thì lý do gì Dương Thiên Phong lại đối với nàng yêu thích, đến cả đệ nhất mỹ nhân cũng không thèm nhìn đến một mắt?
Thiệu Khánh hậu cũng là ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Nhạc Xích Vũ, nói: “Nhị nhi tức cũng ngồi đi, sau này không cần hành đại lễ như vậy.”
Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng ứng một tiếng ‘vâng’ rồi theo sỏa trượng phu đến bên vị trí của mình ngồi xuống. Đầu nàng chôn thật thấp, nàng biết bản thân sẽ dọa người.
Thiệu Khánh đế quét mắt nhìn hết mọi người chung quanh rồi lại lên giọng hỏi: “Vậy chuyện hôm qua ngươi thế nào hồi đáp Trẫm?” Sáng sớm nghe tin Dương Thiên Phong cả đêm ngủ ở bên ngoài sài phòng thê tử của hắn đau lòng biết bao nhiêu cầu xin. Nếu nữ nhân này vẫn là lòng dạ sắt đá liền trực tiếp cùng Nhạc quốc khiêu chiến, phản chính liền là bớt đi một địch nhân hâm he xâu xé bổn quốc.
“Hồi hoàng thượng, Xích Vũ hôm qua hành động hồ đồ, hôm nay đã suy nghĩ kỹ nên đến hứa cùng người, sẽ không bỏ trốn nữa.” Nhạc Xích Vũ đứng lên chậm rãi hồi đáp.
Thiệu Khánh hậu nghe vậy lập tức đại duyệt, nụ cười trên môi nở ra không ít: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Hướng Thiệu Khánh đế nói xong câu đó lại hướng Nhạc Xích Vũ hỏi: “Nhị nhi tức gương mặt của ngươi là thế nào? Có thể nói cho bổn cung biết, biết đâu có thể có biện pháp...”
Ánh mắt của Nhạc Xích Vũ tối đi, mím chặt đến không thấy hai phiến môi, đôi tay nắm càng chặt hơn không ít. Đời trước chỉ có Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu, hiện ở đây rất nhiều người. Nếu là nói ra nàng trúng độc nhất định là hoàng thất Nhạc quốc không có chút mặt mũi nào nữa.
“Thế nào không nói?” Thiếu Khánh đế có chút không kiên nhẫn mở miệng giục. Đáng lẽ biết bản thân xấu dung liền phải mang mạn che tránh dọa người mới đúng, đây chính là phô hết ra ngoài là thế nào.
Dương Thiên Phong đọc hiểu ý nghĩ của Thiệu Khánh đế liền vươn tay kéo kéo tay áo của thê tử thúc giục: “Nương tử nương tử, nàng rất đẹp, nếu là chữa hết còn đẹp nữa, nàng mau nói cho mẫu hậu nghe đi.” Hắn chính là muốn để mọi người biết thê tử không mang mạn che mặt chính là ý của hắn, hắn thấy nàng như thế rất đẹp nên không cho mang mạn che.
Dương Cảnh Phong quan sát đôi phu thê này rất lâu. Hắn đã từng nghĩ Dương Thiên Phong là giả ngốc để qua mắt mọi người nhưng hiện...không giống nha. Đã là nam tử, mọi người đều yêu thích mỹ nhân, lý nào mỹ nhân đến tay lại còn từ chối để lấy một xấu nữ. Đây là thật ngốc hay là cố ý làm thế đánh lạc hướng hắn?
“Nhị hoàng huynh cảm thấy nhị hoàng tẩu xinh đẹp?”
“Ân.” Dương Thiên Phong ngây thơ quay sang Dương Cảnh Phong gật đầu một cái: “Tam hoàng đệ không thấy được nương tử ta đẹp?” Biểu tình trên mặt chỉ có khó chịu hoàn toàn không có thứ gì khác nữa. Cứ y như chính là Nhạc Xích Vũ đẹp là chuyện ai cũng biết chỉ có mỗi con mắt của Dương Cảnh Phong có vấn đề nên nhìn không thấy.
Dương Thiên An thấy như vậy liền cười ném cho Dương Cảnh Phong bậc thang: “Nhị hoàng tẩu là xinh đẹp, tam hoàng huynh chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Kỳ thực, nàng chẳng có thấy Nhạc Xích Vũ đẹp gì đâu, nói chính xác là cũng không dám nhìn nên không dám đánh giá lung tung.
“Haha...” Dương Cảnh Phong cười lên vài tiếng lại nói: “Hoàng muội nói đúng ý của đệ, nhị hoàng huynh đừng để tâm, hy vọng nhị hoàng tẩu chớ trách.”
“Sẽ không, tam vương gia quá lời rồi.” Nhạc Xích Vũ đáp một câu. Dương Thiên Phong nghe vậy cười đến vô hại ôm lấy thê tử hôn lên cái trán đầy mụn nước của nàng: “Nương tử nương tử, mọi người đều nói nàng đẹp nha.”
Hành động kia được mọi người thu vào tầm mắt không ai dám còn có ý nghi ngờ gì nữa. Cả chuyện này cũng không kiêng kỵ nhất định là không thể nào giả được. Nếu là giả dối nhất định làm không được như vậy, bọn họ nhìn thôi đã thấy sợ đừng nói chi là hôn lên đó.
Mai thị cũng có ý nghĩ như Dương Thiên An, dung mạo đối với nữ tử chính là cũng quan trọng như sinh mệnh vậy, mà vị công chúa này có dung mạo thế này không lý nào hoàng thất Nhạc quốc không người quan tâm.
Thấy được trọng tâm của câu chuyện bị dịch chuyển liền khẽ giọng nói: “Nhị đệ muội cũng nói một chút nghe xem, mỗi quốc gia có một cách trị liệu khác nhau, biết đâu Kim quốc có thể chữa được không chừng.”
Dư thị thấy được hành động của Dương Thiên Phong mắt sáng đến cực điểm. Nàng quay sang vị trượng phu của mình lườm một cái. Khi thấy hắn quay sang nhìn mình liền hừ một tiếng cho hắn xem sắc mặt.
Thiệu Khánh đế cũng lên tiếng: “Đã là người một nhà không cần xưng hô xa lạ như vậy, nhị nhi tức mau nói ra đi, Trẫm cho người truyền thái y.”
Nhạc Xích Vũ ứng qua tiếng lại như đời trước chậm rãi kể ra chuyện của mình. Mọi chuyện diễn tiến cũng hệt như kiếp trước. Thái y vẫn là vừa nhìn liền phát hiện ra không cần chẩn mạch. Cả những câu nói kia cũng trùng khớp không sai một chữ.
Mọi người nghe được cực kỳ ngạc nhiên. Một công chúa cư nhiên trúng độc không người biết, vậy thái y của Nhạc quốc chính là một đám thùng cơm rồi.
Người người đồng loạt ném ánh mắt thương cảm cho Nhạc Xích Vũ như thể đồng cảm với nàng. Nhìn dáng vẻ nhu nhược gầy gò kia mọi người chỉ là nghĩ nàng trên đường hòa thân gian khổ chứ không ai nghĩ đến nàng chính là ba năm trong Lãnh cung đâu.
Dương Thiên An thầm thở dài, cùng là công chúa thế mà nàng so với Nhạc Xích Vũ chính là một trời một vực. Mai thị cũng là thập phần thương cảm, nhưng ít nhất Nhạc Xích Vũ còn có Dương Thiên Phong yêu thương, còn nàng...Ai...trượng phu cũng mất, đến hài tử cũng không có.
Dương Cảnh Phong nhàn nhạt nhìn, biểu tình tuy là lạnh nhạt nhưng cũng không phải giả. Xem ra Nhạc quốc chính là mang phế phẩm ném cho Kim quốc, đây chính là không nể mặt. Khi bọn hắn thực sự toàn là tàn hoa bại liễu sao?
Dư thị nhíu chặt mày nhìn lên những nốt mụn nước kia. Nàng ở hiện đại chính là từng có một thời kỳ mụn mọc đến đáng sợ, cũng phải đi bác sĩ da liễu trị rất lâu mới hết. Chỉ là ở đây không có bác sĩ da liễu lại còn trúng độc nữa a. Nữ nhân này thật là đáng thương!!!
Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu nghe xong cũng không lời bình luận. Nếu là có thể chữa được thì quá tốt rồi. Thiệu Khánh hậu cũng làm mẫu thân của người ta, nếu Dương Thiên An thực sự trúng loại độc này, nàng cũng nhất quyết không bỏ rơi.
“Nương tử nương tử, chút nữa gặp phụ hoàng nàng không nên để phụ hoàng giận như hôm qua nữa, được không được không?” Dương Thiên Phong cầm lấy tay của nàng lắc qua lắc lại như tiểu hài tử đang đòi mua thứ gì đó.
Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng gật đầu không đáp. Nàng lại nhớ về Dương Thiên An, Mai thị, Dư thị cùng Dương Cảnh Phong, bọn họ rất tốt với nàng, mỗi lần có thời gian nàng cùng sỏa trượng phu luôn là đến phủ đệ của bọn họ chơi.
Cả hai tiến đến đông cung thỉnh an Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu, cung nhân không ai không nhìn bọn họ. Ai cũng là không biết nên nói gì cho phải. Xương vương gia tuyệt mỹ lại phải phối với xấu nữ, nếu là không bị chuyện năm đó nhất định hiện tại đứng bên cạnh hắn sẽ là đệ nhất mỹ nhân đại lục rồi. Vậy thì mới gọi là tuyệt phối chứ.
Dương Thiên Phong vẫn cười tươi tắn nắm lấy tay thê tử bất chấp người ngoài nghĩ gì mà tung tăng bước. Hắn vừa đi vừa kể nàng nghe về mọi người trong hoàng thất. Trong giọng nói như rất cao hứng như là chào đón nàng gia nhập hoàng thất Kim quốc vậy.
Cả hai tiến điện, Nhạc Xích Vũ phải chậm rãi tiến đến hành lễ, còn Dương Thiên Long chỉ có chạy ào lên trên ôm lấy Thiệu Khánh hậu.
“Phụ hoàng mẫu hậu.”
Thiệu Khánh hậu cười đến híp mắt vuốt tóc của hắn, gật gật đầu: “Lão nhị hôm nay tiến cung làm sao lại trễ như vậy?” Mọi lần hắn đều là người tiến cung sớm nhất a.
“Đêm qua ngủ không ngon, lại sợ phụ hoàng mẫu hậu còn giận nương tử nha.” Dương Thiên Phong vờ như có chút e ngại đưa ánh mắt nhìn Thiệu Khánh đế rồi lại rất nhanh cụp mắt xuống, như thể sợ bị mắng vậy.
Thiệu Khánh đế nhìn qua hắn rồi lại nhìn Nhạc Xích Vũ đang quỳ gối úp mặt bên dưới, ánh mắt có chút ghét bỏ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Nhạc Xích Vũ nói xong chậm rãi thẳng thắt lưng. Ngay lúc nàng muốn đứng lên đã thấy sỏa trượng phu lại chạy xuống đỡ lấy nàng.
“Nương tử nương tử, hoàng tẩu đệ muội cũng không có hành lễ như nàng vậy đâu.” Ý hắn chính là không cần dùng đại lễ như vậy.
Những người còn lại lần đầu nhìn đến gương mặt kia của Nhạc Xích Vũ đều là chấn kinh đến nói không nên lời. Đến khi thấy được Dương Thiên Phong đối với Nhạc Xích Vũ ân cần như vậy bọn họ hoảng càng thêm hoảng.
Lúc đầu nghe nói cũng biết Nhạc Xích Vũ là xấu nữ nhưng nghĩ không ra không chỉ xấu mà là dọa người như vậy. Vậy thì lý do gì Dương Thiên Phong lại đối với nàng yêu thích, đến cả đệ nhất mỹ nhân cũng không thèm nhìn đến một mắt?
Thiệu Khánh hậu cũng là ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Nhạc Xích Vũ, nói: “Nhị nhi tức cũng ngồi đi, sau này không cần hành đại lễ như vậy.”
Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng ứng một tiếng ‘vâng’ rồi theo sỏa trượng phu đến bên vị trí của mình ngồi xuống. Đầu nàng chôn thật thấp, nàng biết bản thân sẽ dọa người.
Thiệu Khánh đế quét mắt nhìn hết mọi người chung quanh rồi lại lên giọng hỏi: “Vậy chuyện hôm qua ngươi thế nào hồi đáp Trẫm?” Sáng sớm nghe tin Dương Thiên Phong cả đêm ngủ ở bên ngoài sài phòng thê tử của hắn đau lòng biết bao nhiêu cầu xin. Nếu nữ nhân này vẫn là lòng dạ sắt đá liền trực tiếp cùng Nhạc quốc khiêu chiến, phản chính liền là bớt đi một địch nhân hâm he xâu xé bổn quốc.
“Hồi hoàng thượng, Xích Vũ hôm qua hành động hồ đồ, hôm nay đã suy nghĩ kỹ nên đến hứa cùng người, sẽ không bỏ trốn nữa.” Nhạc Xích Vũ đứng lên chậm rãi hồi đáp.
Thiệu Khánh hậu nghe vậy lập tức đại duyệt, nụ cười trên môi nở ra không ít: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Hướng Thiệu Khánh đế nói xong câu đó lại hướng Nhạc Xích Vũ hỏi: “Nhị nhi tức gương mặt của ngươi là thế nào? Có thể nói cho bổn cung biết, biết đâu có thể có biện pháp...”
Ánh mắt của Nhạc Xích Vũ tối đi, mím chặt đến không thấy hai phiến môi, đôi tay nắm càng chặt hơn không ít. Đời trước chỉ có Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu, hiện ở đây rất nhiều người. Nếu là nói ra nàng trúng độc nhất định là hoàng thất Nhạc quốc không có chút mặt mũi nào nữa.
“Thế nào không nói?” Thiếu Khánh đế có chút không kiên nhẫn mở miệng giục. Đáng lẽ biết bản thân xấu dung liền phải mang mạn che tránh dọa người mới đúng, đây chính là phô hết ra ngoài là thế nào.
Dương Thiên Phong đọc hiểu ý nghĩ của Thiệu Khánh đế liền vươn tay kéo kéo tay áo của thê tử thúc giục: “Nương tử nương tử, nàng rất đẹp, nếu là chữa hết còn đẹp nữa, nàng mau nói cho mẫu hậu nghe đi.” Hắn chính là muốn để mọi người biết thê tử không mang mạn che mặt chính là ý của hắn, hắn thấy nàng như thế rất đẹp nên không cho mang mạn che.
Dương Cảnh Phong quan sát đôi phu thê này rất lâu. Hắn đã từng nghĩ Dương Thiên Phong là giả ngốc để qua mắt mọi người nhưng hiện...không giống nha. Đã là nam tử, mọi người đều yêu thích mỹ nhân, lý nào mỹ nhân đến tay lại còn từ chối để lấy một xấu nữ. Đây là thật ngốc hay là cố ý làm thế đánh lạc hướng hắn?
“Nhị hoàng huynh cảm thấy nhị hoàng tẩu xinh đẹp?”
“Ân.” Dương Thiên Phong ngây thơ quay sang Dương Cảnh Phong gật đầu một cái: “Tam hoàng đệ không thấy được nương tử ta đẹp?” Biểu tình trên mặt chỉ có khó chịu hoàn toàn không có thứ gì khác nữa. Cứ y như chính là Nhạc Xích Vũ đẹp là chuyện ai cũng biết chỉ có mỗi con mắt của Dương Cảnh Phong có vấn đề nên nhìn không thấy.
Dương Thiên An thấy như vậy liền cười ném cho Dương Cảnh Phong bậc thang: “Nhị hoàng tẩu là xinh đẹp, tam hoàng huynh chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Kỳ thực, nàng chẳng có thấy Nhạc Xích Vũ đẹp gì đâu, nói chính xác là cũng không dám nhìn nên không dám đánh giá lung tung.
“Haha...” Dương Cảnh Phong cười lên vài tiếng lại nói: “Hoàng muội nói đúng ý của đệ, nhị hoàng huynh đừng để tâm, hy vọng nhị hoàng tẩu chớ trách.”
“Sẽ không, tam vương gia quá lời rồi.” Nhạc Xích Vũ đáp một câu. Dương Thiên Phong nghe vậy cười đến vô hại ôm lấy thê tử hôn lên cái trán đầy mụn nước của nàng: “Nương tử nương tử, mọi người đều nói nàng đẹp nha.”
Hành động kia được mọi người thu vào tầm mắt không ai dám còn có ý nghi ngờ gì nữa. Cả chuyện này cũng không kiêng kỵ nhất định là không thể nào giả được. Nếu là giả dối nhất định làm không được như vậy, bọn họ nhìn thôi đã thấy sợ đừng nói chi là hôn lên đó.
Mai thị cũng có ý nghĩ như Dương Thiên An, dung mạo đối với nữ tử chính là cũng quan trọng như sinh mệnh vậy, mà vị công chúa này có dung mạo thế này không lý nào hoàng thất Nhạc quốc không người quan tâm.
Thấy được trọng tâm của câu chuyện bị dịch chuyển liền khẽ giọng nói: “Nhị đệ muội cũng nói một chút nghe xem, mỗi quốc gia có một cách trị liệu khác nhau, biết đâu Kim quốc có thể chữa được không chừng.”
Dư thị thấy được hành động của Dương Thiên Phong mắt sáng đến cực điểm. Nàng quay sang vị trượng phu của mình lườm một cái. Khi thấy hắn quay sang nhìn mình liền hừ một tiếng cho hắn xem sắc mặt.
Thiệu Khánh đế cũng lên tiếng: “Đã là người một nhà không cần xưng hô xa lạ như vậy, nhị nhi tức mau nói ra đi, Trẫm cho người truyền thái y.”
Nhạc Xích Vũ ứng qua tiếng lại như đời trước chậm rãi kể ra chuyện của mình. Mọi chuyện diễn tiến cũng hệt như kiếp trước. Thái y vẫn là vừa nhìn liền phát hiện ra không cần chẩn mạch. Cả những câu nói kia cũng trùng khớp không sai một chữ.
Mọi người nghe được cực kỳ ngạc nhiên. Một công chúa cư nhiên trúng độc không người biết, vậy thái y của Nhạc quốc chính là một đám thùng cơm rồi.
Người người đồng loạt ném ánh mắt thương cảm cho Nhạc Xích Vũ như thể đồng cảm với nàng. Nhìn dáng vẻ nhu nhược gầy gò kia mọi người chỉ là nghĩ nàng trên đường hòa thân gian khổ chứ không ai nghĩ đến nàng chính là ba năm trong Lãnh cung đâu.
Dương Thiên An thầm thở dài, cùng là công chúa thế mà nàng so với Nhạc Xích Vũ chính là một trời một vực. Mai thị cũng là thập phần thương cảm, nhưng ít nhất Nhạc Xích Vũ còn có Dương Thiên Phong yêu thương, còn nàng...Ai...trượng phu cũng mất, đến hài tử cũng không có.
Dương Cảnh Phong nhàn nhạt nhìn, biểu tình tuy là lạnh nhạt nhưng cũng không phải giả. Xem ra Nhạc quốc chính là mang phế phẩm ném cho Kim quốc, đây chính là không nể mặt. Khi bọn hắn thực sự toàn là tàn hoa bại liễu sao?
Dư thị nhíu chặt mày nhìn lên những nốt mụn nước kia. Nàng ở hiện đại chính là từng có một thời kỳ mụn mọc đến đáng sợ, cũng phải đi bác sĩ da liễu trị rất lâu mới hết. Chỉ là ở đây không có bác sĩ da liễu lại còn trúng độc nữa a. Nữ nhân này thật là đáng thương!!!
Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu nghe xong cũng không lời bình luận. Nếu là có thể chữa được thì quá tốt rồi. Thiệu Khánh hậu cũng làm mẫu thân của người ta, nếu Dương Thiên An thực sự trúng loại độc này, nàng cũng nhất quyết không bỏ rơi.