Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lát sau cả hai cũng tiến cung thỉnh an lại trở về, Nhạc Xích Vũ muốn đến Việt vương phủ tìm Dư thị. Dương Thiên Phong bị bắt ở lại phủ chép phạt mà hắn cũng vốn bận rộn cũng không muốn đến đó.
Nhạc Xích Vũ mang theo Phong Linh liền ngồi xe ngựa đến Việt vương phủ. Hôm nay Dư thị bị Dương Cảnh Phong bắt ở trong phủ xắp xếp lại mọi thứ cùng tính toán sổ sách nên vẫn không có thời gian đi thỉnh an Thiệu Khánh hậu.
Khi Nhạc Xích Vũ tiến vào chỉ thấy nàng ta nằm dài trên bàn, vẻ mặt như bị hút hết sinh khí vậy. Trước mặt là mấy cuốn sổ to nhỏ bị vứt lung tung, gió thổi bay hết vài trang, nghiên mực bút bàn tính đều đặt lộn xộn trên bàn.
“A Tịch, ta tới thăm ngươi.” Nàng mở thanh, chân đồng thời bước đến.
Dư thị nghe được có người đến lập tức tỉnh táo khởi thẳng thắt lưng. Vui vẻ lắp đầy khuôn mặt, tay vẫy vẫy gọi: “A Vũ ngươi đến thật đúng lúc, mau đến giúp ta a.” Nàng đâu phải nữ tử cổ đại a, ngay cả bàn tính nàng còn không biết tính nữa nha làm sao vật lộn với đống sổ sách này được. Tên khốn kia thật biết làm khó nàng.
Nhạc Xích Vũ tiến đến ngồi bên cạnh Dư thị. Mắt nàng đảo qua một vòng rồi cao hứng mở miệng hỏi: “Ta đến vì sao lại đúng lúc? Là có thể chữa được bệnh của vương gia rồi?” Hôm nay nàng đến chính là vì lý do này.
Dư thị lắc đầu: “Vẫn chưa.” Dụng cụ người ta còn chưa giao tới. Nàng đẩy sổ sách cùng bàn tính đến trước mặt Nhạc Xích Vũ: “Trước hết ngươi giúp ta những thứ này đi.” Hiện nàng chính là mang chuyện của mình đẩy cho người khác, cũng không trách nàng được, nàng đâu biết làm đâu.
Nhạc Xích Vũ cười khổ đáp trả: “Ta không biết những thứ này.” Nàng là một công chúa thất sủng không được học quản gia. Đời trước lại phải bận rộn chăm sóc sỏa trượng phu nên mọi thứ đều là Trạch Nghiễm xử lý, Thiệu Khánh hậu cũng không nói gì đến chuyện này nên thôi.
Sợ Dư thị không hiểu nàng bồi thêm: “Mỗi ngày ta đều cùng vương gia nên không cần quản lý sổ sách.”
Tia hy vọng của Dư thị bị dập tắt có chút lưu tình, gương mặt cũng xị xuống không ít. Cứ tưởng gặp được cứu tinh, nghĩ không ra cũng y hệt như nàng, một chút cũng không biết.
“Ai...đều cho tên vương bát đản Dương Cảnh Phong cả, nếu hắn không vô sự tìm sự thì ta đâu có phiền phức như vậy.” Đúng là bản thân bận rộn cũng muốn kéo theo nàng a.
Nhạc Xích Vũ phì cười với cái dàng vẻ quen thuộc tận hai đời của Dư thị. Lần nào cũng là do Dương Cảnh Phong khiến cho nàng ta chật vật thanh bộ dạng này.
“Ta không giúp được gì, thay vì than vãn thì tiếp tục làm đi, đỡ phí thời gian nha.”
Dư thị khép hờ mắt ném bút xuống đất sinh khí hô: “Ta làm sao biết những thứ này. Ta muốn đến thái y viện làm cơ, quản lý mấy thứ này phiền chết được.”
Nhạc Xích Vũ đảo mắt qua hoa viên quen thuộc lại nhìn đến dáng dấp nặng nề cùng kiện y phục khác người của Dư thị lại một trận cười. Đời trước Dư thị cùng Dương Cảnh Phong chính là luôn gây gổ về vấn đề y phục này. Đương nhiên lúc tiến cung loại y phục này sẽ không được mặc, nhưng ở trong phủ thì lại luôn thấy nàng mặc.
Dư thị cho rằng, y phục quá rườm rà rất khó hoạt động. Dương Cảnh Phong lại bảo là đến nữ tử thanh lâu cũng sẽ không ai mặc quá hở hang như nàng. Đó cùng không trách được hắn so sánh như vậy, vì Dư thị đến tiết khố cũng không chịu phẫn mà nhất mực muốn lộ đôi chân thon dài của nàng a.
Dư thị có một sở thích rất lạ, chính là không thích vận y phục ống tay rộng dài, thế nên ống tay của nàng chỉ ngắn đến khuỷu ta mà lại có chút loe chứ không như y phục của nàng hiện tại, lộ ra cả phần tay trắng noãn thon dài. Cả phần chân váy cũng được cắt ngắn.
Dư thị từng nói cùng nàng, muốn váy ngắn trên gối nhưng Dương Cảnh Phong lại nơi nơi áp chế không phép quá ngắn thế nên bất đắc dĩ liền ngắn dưới đầu gối một chút. Chân mang ngoa tử thêu đặc sắc, lại còn có phần gót cao nữa.
Dư thị từng bảo nàng cũng nên thử mang loại này nhưng nàng cự tuyệt vì nếu nàng thử nhất định không thể chơi cùng sỏa trượng phu. Bất quá, qua một đời người, nàng cũng muốn thử một chút nha. Dù gì lúc ở Ngạn quốc, quốc phục cùng là có độ ngắn như vậy, cũng là mang ngoa tử chỉ là không có cái gót cao kia thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Xích Vũ đang dừng ở trên đôi ngoa tử của mình, mắt của Dư thị sáng rõ, xem ra có người cùng sở thích nha.
“Thế nào? Thích không? Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân là phải biết nghĩ cho bản thân. Bạc kiếm được đều nên đổ vào làm đẹp cùng hưởng thụ không nên để nam nhân chi phối mình.”
Dư thị cực kỳ đắc ý mang tư tưởng hiện đại ra chỉ giáo cho một người cổ đại như Nhạc Xích Vũ. Đương nhiên nàng cũng hy vọng tư tưởng của Nhạc Xích Vũ nhanh chóng đả thong, không nên như Mai thị khuyên ngược lại nàng.
Nhạc Xích Vũ không chút do dự gật đầu, mở thanh: “Ta cũng muốn thử, không biết A Tịch đặt làm ở đâu?” Đem thứ này đến Ngạn quốc cũng rất thú vị nha. Đời này nàng không muốn chơi cùng sỏa trượng phu nữa.
Nhưng thứ Dư thị nói hệt nhưng đời trước vậy. Khi nàng đau khổ nhất chính là nhớ đến lời của Dư thị nên hạ quyết tâm rời khỏi Dương Thiên Phong. Trong khi mọi người trong hoàng thất ai nấy đều khuyên nàng không nên làm như vậy thì Dư thị lại rất nhiệt tình ủng hộ hòa ly.
Dư thị cho rằng nếu là đau khổ chỉ bằng sớm cắt đứt. Nàng ta bảo nếu nàng có níu kéo thì mối quan hệ này cũng không đi được đến đâu vì lòng của Dương Thiên Phong không hề có nàng. Nàng càng níu kéo sẽ chỉ càng đau khổ, chỉ bằng sống cho thật tốt để hắn sau này gặp lại sẽ cảm thấy hối hận với quyết định ngày hôm nay.
Dư thị còn khuyên nàng hòa ly xong đến Việt vương phủ ở cùng nàng ta. Dương Cảnh Phong cũng nhiệt liệt hoang nghênh nàng đến đó. Chỉ là nàng không đáp ứng, chỉ là lặng lẽ lấy xong hưu thư liền rời đi.
Nhưng, quả như Dư thị nói, khi Dương Thiên Phong gặp lại nàng, thấy trong mắt hắn có hối hận, có kinh ngạc, tâm nàng quả có chút kiêu ngạo như Dư thị nói. Chỉ là nàng không muốn đối diện với hắn, nhìn hắn chỉ khiến nàng nhớ lại bản thân ngu ngốc cố chấp của lúc trước, nhớ lại sỏa trượng phu của mình. Hắn không phải, nàng không thừa nhận hắn.
Dư thị vỗ hai tay vài nhau tạo nên một âm thanh hung phấn: “Ta còn rất nhiều đôi như vậy, đi, ta đưa ngươi đi xem.” Nói xong, nàng đứng lên, nắm tay Nhạc Xích Vũ kéo đi đến phương hướng phòng của mình.
Nhạc Xích Vũ vẫn chưa đứng lên mà nhìn sổ sách trên bàn: “Còn thứ này...” Không nói hết câu nhưng nàng biết Dư thị sẽ hiểu sự do dự của nàng.
Dư thị đến nhìn cũng không nhìn một mắt xua xua tay: “Để ý đến làm gì, để Dương Cảnh Phong tên khó tính kia một mình xử lý đi.”
Nhạc Xích Vũ khẽ thở dài liền theoDư thị đến viện của nàng ta. Phong Linh cùng đám hạ nhân cũng lon ton chạy theo phía sau.
Đi một hồi cuối cùng cũng đến viện của Dư thị, quang cảnh ở đây vẫn như đời trước, không hề thay đổi. Nàng theo chân Dư thị bước vào trong phòng của nàng ta.
Nàng rất thích phòng của Dư thị, bên trong được trang trí bạch sắc, nếu gỗ có bạch sắc sợ là Dư thị cũng mang đi làm phòng rồi. Dương Cảnh Phong thường nói cứ hệt như nhà có tang nhưng Dư thị lại nói đây là thuần khiết, chê hắn hủ lậu.
Đầu giường của Dư thị có trang trí ba cái vòng tròn to, cái ở giữa to nhất, hai cái hai bên kích cỡ bằng nhau. Bên trong chính là được giăng rất nhiều chỉ trắng tạo nên hình thù khác biệt cứ như mạng nhện. Bên dưới mỗi vòng tròn treo lủng lẳng ba sợi chỉ trắng được tết gọn, ở phần đuôi cột ba chiếc lông vũ trắng.
Lúc trước nàng không biết liền hỏi, Dư thị nói đó được gọi là dreamcatcher. Nói nó giúp ta ngủ ngon hơn, hút đi ác mộng kinh khủng. Khi đến Ngạn quốc nàng cùng Dương Thiên An cũng tự làm cho bản thân một cái nhỏ, treo ở đầu giường. Đúng như lời của Dư thị, nàng ngủ rất ngon.
Dư thị hưng phấn, lôi hết ngoa tử cùng y phục của bản thân ra cho Nhạc Xích Vũ xem. Đương nhiên y phục của nàng chính là chất cao như núi khiến người nhìn choáng váng, chỉ là Nhạc Xích Vũ đã thấy qua ở đời trước nên đời này đối mặt lại không chút biểu tình. Điều này càng khiến Dư thị cho rằng Nhạc Xích Vũ cùng chung chí hướng với mình.
“Ngươi xem, ta có rất nhiều a, ngươi thích cái nào cứ lấy thử đi. Nếu thích ta tặng ngươi.”
Nhạc Xích Vũ khẽ cười bước đến cầm lấy xem: “Tạ qua ý tốt của ngươi, chỉ là ta sẽ không lấy thứ yêu thích của người khác, ta có thể tự mua.”
Thế là cả hai chụm đầu vào chọn lựa y phục, nhân tiện thảo luận không ít vấn đề.
Nhạc Xích Vũ mang theo Phong Linh liền ngồi xe ngựa đến Việt vương phủ. Hôm nay Dư thị bị Dương Cảnh Phong bắt ở trong phủ xắp xếp lại mọi thứ cùng tính toán sổ sách nên vẫn không có thời gian đi thỉnh an Thiệu Khánh hậu.
Khi Nhạc Xích Vũ tiến vào chỉ thấy nàng ta nằm dài trên bàn, vẻ mặt như bị hút hết sinh khí vậy. Trước mặt là mấy cuốn sổ to nhỏ bị vứt lung tung, gió thổi bay hết vài trang, nghiên mực bút bàn tính đều đặt lộn xộn trên bàn.
“A Tịch, ta tới thăm ngươi.” Nàng mở thanh, chân đồng thời bước đến.
Dư thị nghe được có người đến lập tức tỉnh táo khởi thẳng thắt lưng. Vui vẻ lắp đầy khuôn mặt, tay vẫy vẫy gọi: “A Vũ ngươi đến thật đúng lúc, mau đến giúp ta a.” Nàng đâu phải nữ tử cổ đại a, ngay cả bàn tính nàng còn không biết tính nữa nha làm sao vật lộn với đống sổ sách này được. Tên khốn kia thật biết làm khó nàng.
Nhạc Xích Vũ tiến đến ngồi bên cạnh Dư thị. Mắt nàng đảo qua một vòng rồi cao hứng mở miệng hỏi: “Ta đến vì sao lại đúng lúc? Là có thể chữa được bệnh của vương gia rồi?” Hôm nay nàng đến chính là vì lý do này.
Dư thị lắc đầu: “Vẫn chưa.” Dụng cụ người ta còn chưa giao tới. Nàng đẩy sổ sách cùng bàn tính đến trước mặt Nhạc Xích Vũ: “Trước hết ngươi giúp ta những thứ này đi.” Hiện nàng chính là mang chuyện của mình đẩy cho người khác, cũng không trách nàng được, nàng đâu biết làm đâu.
Nhạc Xích Vũ cười khổ đáp trả: “Ta không biết những thứ này.” Nàng là một công chúa thất sủng không được học quản gia. Đời trước lại phải bận rộn chăm sóc sỏa trượng phu nên mọi thứ đều là Trạch Nghiễm xử lý, Thiệu Khánh hậu cũng không nói gì đến chuyện này nên thôi.
Sợ Dư thị không hiểu nàng bồi thêm: “Mỗi ngày ta đều cùng vương gia nên không cần quản lý sổ sách.”
Tia hy vọng của Dư thị bị dập tắt có chút lưu tình, gương mặt cũng xị xuống không ít. Cứ tưởng gặp được cứu tinh, nghĩ không ra cũng y hệt như nàng, một chút cũng không biết.
“Ai...đều cho tên vương bát đản Dương Cảnh Phong cả, nếu hắn không vô sự tìm sự thì ta đâu có phiền phức như vậy.” Đúng là bản thân bận rộn cũng muốn kéo theo nàng a.
Nhạc Xích Vũ phì cười với cái dàng vẻ quen thuộc tận hai đời của Dư thị. Lần nào cũng là do Dương Cảnh Phong khiến cho nàng ta chật vật thanh bộ dạng này.
“Ta không giúp được gì, thay vì than vãn thì tiếp tục làm đi, đỡ phí thời gian nha.”
Dư thị khép hờ mắt ném bút xuống đất sinh khí hô: “Ta làm sao biết những thứ này. Ta muốn đến thái y viện làm cơ, quản lý mấy thứ này phiền chết được.”
Nhạc Xích Vũ đảo mắt qua hoa viên quen thuộc lại nhìn đến dáng dấp nặng nề cùng kiện y phục khác người của Dư thị lại một trận cười. Đời trước Dư thị cùng Dương Cảnh Phong chính là luôn gây gổ về vấn đề y phục này. Đương nhiên lúc tiến cung loại y phục này sẽ không được mặc, nhưng ở trong phủ thì lại luôn thấy nàng mặc.
Dư thị cho rằng, y phục quá rườm rà rất khó hoạt động. Dương Cảnh Phong lại bảo là đến nữ tử thanh lâu cũng sẽ không ai mặc quá hở hang như nàng. Đó cùng không trách được hắn so sánh như vậy, vì Dư thị đến tiết khố cũng không chịu phẫn mà nhất mực muốn lộ đôi chân thon dài của nàng a.
Dư thị có một sở thích rất lạ, chính là không thích vận y phục ống tay rộng dài, thế nên ống tay của nàng chỉ ngắn đến khuỷu ta mà lại có chút loe chứ không như y phục của nàng hiện tại, lộ ra cả phần tay trắng noãn thon dài. Cả phần chân váy cũng được cắt ngắn.
Dư thị từng nói cùng nàng, muốn váy ngắn trên gối nhưng Dương Cảnh Phong lại nơi nơi áp chế không phép quá ngắn thế nên bất đắc dĩ liền ngắn dưới đầu gối một chút. Chân mang ngoa tử thêu đặc sắc, lại còn có phần gót cao nữa.
Dư thị từng bảo nàng cũng nên thử mang loại này nhưng nàng cự tuyệt vì nếu nàng thử nhất định không thể chơi cùng sỏa trượng phu. Bất quá, qua một đời người, nàng cũng muốn thử một chút nha. Dù gì lúc ở Ngạn quốc, quốc phục cùng là có độ ngắn như vậy, cũng là mang ngoa tử chỉ là không có cái gót cao kia thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Xích Vũ đang dừng ở trên đôi ngoa tử của mình, mắt của Dư thị sáng rõ, xem ra có người cùng sở thích nha.
“Thế nào? Thích không? Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân là phải biết nghĩ cho bản thân. Bạc kiếm được đều nên đổ vào làm đẹp cùng hưởng thụ không nên để nam nhân chi phối mình.”
Dư thị cực kỳ đắc ý mang tư tưởng hiện đại ra chỉ giáo cho một người cổ đại như Nhạc Xích Vũ. Đương nhiên nàng cũng hy vọng tư tưởng của Nhạc Xích Vũ nhanh chóng đả thong, không nên như Mai thị khuyên ngược lại nàng.
Nhạc Xích Vũ không chút do dự gật đầu, mở thanh: “Ta cũng muốn thử, không biết A Tịch đặt làm ở đâu?” Đem thứ này đến Ngạn quốc cũng rất thú vị nha. Đời này nàng không muốn chơi cùng sỏa trượng phu nữa.
Nhưng thứ Dư thị nói hệt nhưng đời trước vậy. Khi nàng đau khổ nhất chính là nhớ đến lời của Dư thị nên hạ quyết tâm rời khỏi Dương Thiên Phong. Trong khi mọi người trong hoàng thất ai nấy đều khuyên nàng không nên làm như vậy thì Dư thị lại rất nhiệt tình ủng hộ hòa ly.
Dư thị cho rằng nếu là đau khổ chỉ bằng sớm cắt đứt. Nàng ta bảo nếu nàng có níu kéo thì mối quan hệ này cũng không đi được đến đâu vì lòng của Dương Thiên Phong không hề có nàng. Nàng càng níu kéo sẽ chỉ càng đau khổ, chỉ bằng sống cho thật tốt để hắn sau này gặp lại sẽ cảm thấy hối hận với quyết định ngày hôm nay.
Dư thị còn khuyên nàng hòa ly xong đến Việt vương phủ ở cùng nàng ta. Dương Cảnh Phong cũng nhiệt liệt hoang nghênh nàng đến đó. Chỉ là nàng không đáp ứng, chỉ là lặng lẽ lấy xong hưu thư liền rời đi.
Nhưng, quả như Dư thị nói, khi Dương Thiên Phong gặp lại nàng, thấy trong mắt hắn có hối hận, có kinh ngạc, tâm nàng quả có chút kiêu ngạo như Dư thị nói. Chỉ là nàng không muốn đối diện với hắn, nhìn hắn chỉ khiến nàng nhớ lại bản thân ngu ngốc cố chấp của lúc trước, nhớ lại sỏa trượng phu của mình. Hắn không phải, nàng không thừa nhận hắn.
Dư thị vỗ hai tay vài nhau tạo nên một âm thanh hung phấn: “Ta còn rất nhiều đôi như vậy, đi, ta đưa ngươi đi xem.” Nói xong, nàng đứng lên, nắm tay Nhạc Xích Vũ kéo đi đến phương hướng phòng của mình.
Nhạc Xích Vũ vẫn chưa đứng lên mà nhìn sổ sách trên bàn: “Còn thứ này...” Không nói hết câu nhưng nàng biết Dư thị sẽ hiểu sự do dự của nàng.
Dư thị đến nhìn cũng không nhìn một mắt xua xua tay: “Để ý đến làm gì, để Dương Cảnh Phong tên khó tính kia một mình xử lý đi.”
Nhạc Xích Vũ khẽ thở dài liền theoDư thị đến viện của nàng ta. Phong Linh cùng đám hạ nhân cũng lon ton chạy theo phía sau.
Đi một hồi cuối cùng cũng đến viện của Dư thị, quang cảnh ở đây vẫn như đời trước, không hề thay đổi. Nàng theo chân Dư thị bước vào trong phòng của nàng ta.
Nàng rất thích phòng của Dư thị, bên trong được trang trí bạch sắc, nếu gỗ có bạch sắc sợ là Dư thị cũng mang đi làm phòng rồi. Dương Cảnh Phong thường nói cứ hệt như nhà có tang nhưng Dư thị lại nói đây là thuần khiết, chê hắn hủ lậu.
Đầu giường của Dư thị có trang trí ba cái vòng tròn to, cái ở giữa to nhất, hai cái hai bên kích cỡ bằng nhau. Bên trong chính là được giăng rất nhiều chỉ trắng tạo nên hình thù khác biệt cứ như mạng nhện. Bên dưới mỗi vòng tròn treo lủng lẳng ba sợi chỉ trắng được tết gọn, ở phần đuôi cột ba chiếc lông vũ trắng.
Lúc trước nàng không biết liền hỏi, Dư thị nói đó được gọi là dreamcatcher. Nói nó giúp ta ngủ ngon hơn, hút đi ác mộng kinh khủng. Khi đến Ngạn quốc nàng cùng Dương Thiên An cũng tự làm cho bản thân một cái nhỏ, treo ở đầu giường. Đúng như lời của Dư thị, nàng ngủ rất ngon.
Dư thị hưng phấn, lôi hết ngoa tử cùng y phục của bản thân ra cho Nhạc Xích Vũ xem. Đương nhiên y phục của nàng chính là chất cao như núi khiến người nhìn choáng váng, chỉ là Nhạc Xích Vũ đã thấy qua ở đời trước nên đời này đối mặt lại không chút biểu tình. Điều này càng khiến Dư thị cho rằng Nhạc Xích Vũ cùng chung chí hướng với mình.
“Ngươi xem, ta có rất nhiều a, ngươi thích cái nào cứ lấy thử đi. Nếu thích ta tặng ngươi.”
Nhạc Xích Vũ khẽ cười bước đến cầm lấy xem: “Tạ qua ý tốt của ngươi, chỉ là ta sẽ không lấy thứ yêu thích của người khác, ta có thể tự mua.”
Thế là cả hai chụm đầu vào chọn lựa y phục, nhân tiện thảo luận không ít vấn đề.