Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Lại qua đi một tháng Dương Thiên An cũng đáp ứng hòa thân. Mọi việc lại trở về như bình thường. Hôm nay tuy là cuối đông nhưng thời tiết tốt, tuyết không rơi Dư thị hẹn Nhạc Xích Vũ đi dạo, bảo là không ra ngoài nhất định ở trong phủ mốc meo.
Dương Thiên Phong bị thê tử cấm túc không cho đi cùng. Hắn nháo cỡ nào cũng vô dụng, thê tử chính là không chút động tâm. Thôi kệ đi, hắn cũng vẫn là chuyên tâm chuyện của mình trước, mau chóng hoàn tất nói thật cho thê tử biết còn hơn.
Dư thị nhìn thấy Nhạc Xích Vũ liền ôm bụng cười không chút ý tứ: “Ngươi có cần phải như vậy không, A Vũ, ta nói ngươi cũng không nên mang cả đấu lạp như vậy.”
“Dọa phải người cũng là một tội khó dung nha.” Nhạc Xích Vũ không chút buồn bả đáp trả.
Cả hai đi dạo không ít nơi, đến nha hoàn cũng không mang theo. Dư thị bảo không quen có người ở bên cạnh. Nhạc Xích Vũ cũng không thích nên để Phong Linh ở lại trong phủ để nàng ta cùng Trạch Nghiễm nói chuyện nhiều một chút vung đắp tình cảm.
Dư thị bảo với nàng có rủ Mai thị đi cùng nhưng nàng ta lo lắng cái phủ không người quản lý nên cự tuyệt. Dương Thiên An là công chúa không thể tự ý xuất cung, đó là chưa nói đến sắp phải hòa thân nên rất nhiều thứ phải học.
Cả hai đến một trà lâu bao một gian trang nhã ngồi dùng trà. Chỉ là trà còn chưa lên đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Cứ như vậy cả hai ngã xuống hôn mê.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Dương thiên Phong ngồi trong thư phòng đến trưa lại tới chiều vẫn chưa thấy thê tử trở về. Mí mắt hắn giật liên tục như thể có chuyện không may xảy ra vậy.
Đột nhiên ám vệ cả người đầy máu xông vào trong thư phòng. Dùng sức nói ‘vương phi...’ còn chưa xong đã đoạn khí. Chỉ là thấy được máu của hắn chảy ra hắc sắc, bên trên lưng còn cắm một cây phi tiêu, kèm theo một cuộn giấy nhỏ.
Dương Thiên Phong có chút khẩn trương, mày mày nhăn lại, hắn lấy một chiếc khăn tay phủ lên phi tiêu lấy cuộn giấy nhỏ ra. Bên trong ghi rõ nếu hắn muốn gặp lại thê tử thì đến miếu hoang ở đông giao cách Kim đô hai mươi dặm.
Hắn biết rõ ràng hơn ai hết đây là do người nào gửi. Nhìn bút tích không còn gì có thể khiến hắn do dự nữa.
Vốn là trước khi thê tử rời đi cố ý lưu Phong Linh lại để Trạch Nghiễm bồi đắp tình cảm. Hắn cũng không muốn giả ngốc quá nhiều, nhìn thấy bọn họ khanh khanh ta ta lại nhớ thê tử, thôi thì làm theo ý nguyện của thê tử đi nên thuận tiện đẩy hai người bọn họ sang nơi khác. Nhất tiễn hạ tam điêu, cớ sao không làm, nghĩ không ra nàng lại xảy ra chuyện không may.
Trong hộc tủ hắn lấy ra một hay đồng quản bắn lên trời ra ám hiệu cho Trạch Nghiễm trở về. Rất nhanh Trạch Nghiễm bước vào thư phòng. Nhìn thấy thi thể cũng tự hiểu rõ không nói gì chỉ quỳ một chân đợi chủ tử phân phó.
“Cho người xử lý thi thể, chuẩn bị ngựa bổn vương lập tức đến đông giao.”
“Gia, như vậy nguy hiểm người vẫn không nên đi tránh lộ bí mật.” Trạch Nghiễm không chút do dự mở miệng khuyên ngăn.
Dương Thiên Phong lắc đầu cự tuyệt: “Đại hoàng huynh muốn gặp bổn vương, chỉ cần bổn vương xuất hiện liền được.” Hắn biết đại hoàng huynh sẽ không làm gì thê tử của hắn, nên một chút gấp gáp hắn cũng không có. Ngược lại hắn lo lắng thê tử phát hiện.
Vì sao huynh đệ bọn họ lại đi đến tình cảnh này tàn sát này? Đại hoàng huynh lại vì sao thống hận hắn như vậy? Thê tử của hắn bị bắt vậy Dư thị thì sao?
“Vâng.” Trạch Nghiễm nhận lệnh lập tức thối lui ra ngoài.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Dư thị cùng Nhạc Xích Vũ tỉnh lại liền phải hiện cả hai bị trói đưa lưng về phía nhau ở trong một miếu hoang, hai tay bị cột chặt để ở sau lưng, cả miệng cùng bị bít kín. Đây là huống trạng gì?
Vì sao bắt bọn họ những nữ nhân tay trói gà không chặt? Nàng xấu nữ bán cũng không có giá. Biết bọn họ là người của hoàng thất nên bắt cóc tống tiền?
Đầu lắc lắc vùng vẫy nhưng cũng không có tác dụng gì. Cả hai ngồi đối lưng với nhau, xung quanh một chút tiếng động cũng không có, một bóng người cũng không thấy.
Chỉ thấy có chuột gián nhện bò qua bò lại. Dư thị sợ đến khóc, miệng liên tục phát ra những tiếng hốt hoảng, tay sức nắm chặt tay của Nhạc Xích Vũ cần sự trấn an. Trái lại Nhạc Xích Vũ cực kỳ trấn định, nàng ở Lãnh cung, ở Ngạn quốc thứ gì chưa thấy qua.
Rất nhanh nghe được âm thanh của Dương Thiên Phong truyền vào trong tai. Nhạc Xích Vũ lập tức quay sang hướng cửa nhìn lại, đầu nàng nhớ lại thích khách lần đó. Chẳng lẽ chuyện này nhắm vào hắn cùng Dương Cảnh Phong sao? Nếu không hắn sẽ không thể biết chỗ này mà đến được.
Trong lòng Dư thị mắng chữi tên khốn khiếp Dương Cảnh Phong không tiếc lời. Dương Thiên Phong là một kẻ si ngốc cũng xuất hiện thế mà hắn đến bóng dáng cũng không thấy. Tuy rằng ngày thường nàng chống đối hắn nhưng cũng không nên tuyệt tình như vậy.
Quả nhiên cả hai thấy được Dương Thiên Phong đầy trán mồ hôi chạy vào: “Nương tử nương tử...”
Nàng sợ hắn trúng bẫy liền dùng đôi chân bị cột chặt cố sức lếch đến phía cửa mà dẫm. Nếu may mắn dẫm cái bẫy kia lộ ra vậy sỏa trượng phu sẽ không có vẫn đề.
Chỉ là nàng bị cột cùng Dư thị thế nên không thể xoay người là sao dẫm được cái bẫy được che lấp cẩn thận cách các nàng đến hai bước chân.
Dương Thiên Phong sớm đoán được nên mắt cũng nhìn xuống đó. Chỉ là đang trang sỏa trước mặt nàng nên không thể không giả vờ mắc bẫy được.
Ngày khi chân đặt vào bẫy, tay hắn rất nhanh phóng ra hai viên đá vào huyệt ngủ của hai nữ nhân. Bản thân rơi vào hố, hai chân dang ngang không để mình rơi quá sâu. Bên trên lưới rơi xuống, hắn rút chủy thủ sớm giấu trong ngực áo ra chém rách.
Cầm chắc chủy thủy đâm vào thành đất trước mặt, chậm rãi nhích mà lên. Khi mắt hắn vừa trồi lên mặt đất, ánh vào mi mắt chính là bánh của chiếc mộc lăn, bên cạnh còn có một đôi hài.
Âm thanh quen thuộc từ bên trên truyền vào trong tai hắn: “Nhị hoàng đệ cư nhiên trang sỏa nhập thần như vậy, mọi người đều bị gạt a.”
Đôi mày kiếm của Dương Thiên Phong khẽ cau, tay vươn lên nắm chặt tìm bàn đạp nhảy lên, đứng vững thân người ở bên cạnh thê tử.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy cảnh trước mắt cực kỳ ngạc nhiên nhưng được hắn ẩn giấu tốt. Không chỉ bởi vì ở trước mặt hắn chính là Dương Cảnh Phong cùng đại hoàng huynh mà cứ ngỡ là đã tạ thế Dương Hoài Phong, mà còn là người ngồi mộc lăn chính là Dương Hoài Phong. Có ai nói cho hắn nghe đây là chuyện gì không?
Rất nhanh thu hồi tầm mắt, hắn có chút khó chịu nói: “Cũng vẫn thua kém đại hoàng huynh cùng tam hoàng đệ khá xa. Nghĩ không ra tam hoàng đệ đến thê tử cũng tính kế chỉ vì muốn vi huynh xuất mã!” Hai người này sớm đã cũng một phe thế mà hắn một chút cũng không biết, ám vệ cũng không phát hiện?
Hắn quỵ một chân dưới đất tỉ mỉ thay thê tử cùng Dư thị cởi trói rồi lại ôm nàng vào trong lòng kiểm tra một phen. Cũng may nàng không có bị thương.
Dương Hoài Phong cẩn thận quan sát cử động của Dương Thiên Phong, quả nhiên hắn đối với vị thê tử này rất lưu ý. Nếu không cũng sẽ không thể dụ được hắn xuất mã. Lúc đầu hắn nghe báo lại cũng không tin nên mới dùng nhiều thứ để thử, hiện ở trước mắt có thế nào không tin. Nhưng vì sao lại đối với một xấu nữ để ý như vậy? Nguyên nhân mục đích lại nằm ở đâu?
Nhàn nhàn mở miệng vấn: “Nhị hoàng đệ không có gì muốn hỏi?”
Dương Thiên Phong cau mày phun ra một câu: “Tối nay đệ sẽ đến Việt vương phủ, đến lúc đó hảo hảo nói. Chuyện hôm nay sẽ là tam hoàng đệ đưa người đến cứu kịp thời, thỉnh hoàng huynh cùng hoàng đệ phối hợp.” Nói xong hắn ôm thê tử bước ra ngoài mã xa. Trạch Nghiễm sớm ngồi ở vị trí đánh xe chờ đợi. Mã xa tuyệt trần chạy về phương hướng Kim đô.
Dương Thiên Phong bị thê tử cấm túc không cho đi cùng. Hắn nháo cỡ nào cũng vô dụng, thê tử chính là không chút động tâm. Thôi kệ đi, hắn cũng vẫn là chuyên tâm chuyện của mình trước, mau chóng hoàn tất nói thật cho thê tử biết còn hơn.
Dư thị nhìn thấy Nhạc Xích Vũ liền ôm bụng cười không chút ý tứ: “Ngươi có cần phải như vậy không, A Vũ, ta nói ngươi cũng không nên mang cả đấu lạp như vậy.”
“Dọa phải người cũng là một tội khó dung nha.” Nhạc Xích Vũ không chút buồn bả đáp trả.
Cả hai đi dạo không ít nơi, đến nha hoàn cũng không mang theo. Dư thị bảo không quen có người ở bên cạnh. Nhạc Xích Vũ cũng không thích nên để Phong Linh ở lại trong phủ để nàng ta cùng Trạch Nghiễm nói chuyện nhiều một chút vung đắp tình cảm.
Dư thị bảo với nàng có rủ Mai thị đi cùng nhưng nàng ta lo lắng cái phủ không người quản lý nên cự tuyệt. Dương Thiên An là công chúa không thể tự ý xuất cung, đó là chưa nói đến sắp phải hòa thân nên rất nhiều thứ phải học.
Cả hai đến một trà lâu bao một gian trang nhã ngồi dùng trà. Chỉ là trà còn chưa lên đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Cứ như vậy cả hai ngã xuống hôn mê.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Dương thiên Phong ngồi trong thư phòng đến trưa lại tới chiều vẫn chưa thấy thê tử trở về. Mí mắt hắn giật liên tục như thể có chuyện không may xảy ra vậy.
Đột nhiên ám vệ cả người đầy máu xông vào trong thư phòng. Dùng sức nói ‘vương phi...’ còn chưa xong đã đoạn khí. Chỉ là thấy được máu của hắn chảy ra hắc sắc, bên trên lưng còn cắm một cây phi tiêu, kèm theo một cuộn giấy nhỏ.
Dương Thiên Phong có chút khẩn trương, mày mày nhăn lại, hắn lấy một chiếc khăn tay phủ lên phi tiêu lấy cuộn giấy nhỏ ra. Bên trong ghi rõ nếu hắn muốn gặp lại thê tử thì đến miếu hoang ở đông giao cách Kim đô hai mươi dặm.
Hắn biết rõ ràng hơn ai hết đây là do người nào gửi. Nhìn bút tích không còn gì có thể khiến hắn do dự nữa.
Vốn là trước khi thê tử rời đi cố ý lưu Phong Linh lại để Trạch Nghiễm bồi đắp tình cảm. Hắn cũng không muốn giả ngốc quá nhiều, nhìn thấy bọn họ khanh khanh ta ta lại nhớ thê tử, thôi thì làm theo ý nguyện của thê tử đi nên thuận tiện đẩy hai người bọn họ sang nơi khác. Nhất tiễn hạ tam điêu, cớ sao không làm, nghĩ không ra nàng lại xảy ra chuyện không may.
Trong hộc tủ hắn lấy ra một hay đồng quản bắn lên trời ra ám hiệu cho Trạch Nghiễm trở về. Rất nhanh Trạch Nghiễm bước vào thư phòng. Nhìn thấy thi thể cũng tự hiểu rõ không nói gì chỉ quỳ một chân đợi chủ tử phân phó.
“Cho người xử lý thi thể, chuẩn bị ngựa bổn vương lập tức đến đông giao.”
“Gia, như vậy nguy hiểm người vẫn không nên đi tránh lộ bí mật.” Trạch Nghiễm không chút do dự mở miệng khuyên ngăn.
Dương Thiên Phong lắc đầu cự tuyệt: “Đại hoàng huynh muốn gặp bổn vương, chỉ cần bổn vương xuất hiện liền được.” Hắn biết đại hoàng huynh sẽ không làm gì thê tử của hắn, nên một chút gấp gáp hắn cũng không có. Ngược lại hắn lo lắng thê tử phát hiện.
Vì sao huynh đệ bọn họ lại đi đến tình cảnh này tàn sát này? Đại hoàng huynh lại vì sao thống hận hắn như vậy? Thê tử của hắn bị bắt vậy Dư thị thì sao?
“Vâng.” Trạch Nghiễm nhận lệnh lập tức thối lui ra ngoài.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Dư thị cùng Nhạc Xích Vũ tỉnh lại liền phải hiện cả hai bị trói đưa lưng về phía nhau ở trong một miếu hoang, hai tay bị cột chặt để ở sau lưng, cả miệng cùng bị bít kín. Đây là huống trạng gì?
Vì sao bắt bọn họ những nữ nhân tay trói gà không chặt? Nàng xấu nữ bán cũng không có giá. Biết bọn họ là người của hoàng thất nên bắt cóc tống tiền?
Đầu lắc lắc vùng vẫy nhưng cũng không có tác dụng gì. Cả hai ngồi đối lưng với nhau, xung quanh một chút tiếng động cũng không có, một bóng người cũng không thấy.
Chỉ thấy có chuột gián nhện bò qua bò lại. Dư thị sợ đến khóc, miệng liên tục phát ra những tiếng hốt hoảng, tay sức nắm chặt tay của Nhạc Xích Vũ cần sự trấn an. Trái lại Nhạc Xích Vũ cực kỳ trấn định, nàng ở Lãnh cung, ở Ngạn quốc thứ gì chưa thấy qua.
Rất nhanh nghe được âm thanh của Dương Thiên Phong truyền vào trong tai. Nhạc Xích Vũ lập tức quay sang hướng cửa nhìn lại, đầu nàng nhớ lại thích khách lần đó. Chẳng lẽ chuyện này nhắm vào hắn cùng Dương Cảnh Phong sao? Nếu không hắn sẽ không thể biết chỗ này mà đến được.
Trong lòng Dư thị mắng chữi tên khốn khiếp Dương Cảnh Phong không tiếc lời. Dương Thiên Phong là một kẻ si ngốc cũng xuất hiện thế mà hắn đến bóng dáng cũng không thấy. Tuy rằng ngày thường nàng chống đối hắn nhưng cũng không nên tuyệt tình như vậy.
Quả nhiên cả hai thấy được Dương Thiên Phong đầy trán mồ hôi chạy vào: “Nương tử nương tử...”
Nàng sợ hắn trúng bẫy liền dùng đôi chân bị cột chặt cố sức lếch đến phía cửa mà dẫm. Nếu may mắn dẫm cái bẫy kia lộ ra vậy sỏa trượng phu sẽ không có vẫn đề.
Chỉ là nàng bị cột cùng Dư thị thế nên không thể xoay người là sao dẫm được cái bẫy được che lấp cẩn thận cách các nàng đến hai bước chân.
Dương Thiên Phong sớm đoán được nên mắt cũng nhìn xuống đó. Chỉ là đang trang sỏa trước mặt nàng nên không thể không giả vờ mắc bẫy được.
Ngày khi chân đặt vào bẫy, tay hắn rất nhanh phóng ra hai viên đá vào huyệt ngủ của hai nữ nhân. Bản thân rơi vào hố, hai chân dang ngang không để mình rơi quá sâu. Bên trên lưới rơi xuống, hắn rút chủy thủ sớm giấu trong ngực áo ra chém rách.
Cầm chắc chủy thủy đâm vào thành đất trước mặt, chậm rãi nhích mà lên. Khi mắt hắn vừa trồi lên mặt đất, ánh vào mi mắt chính là bánh của chiếc mộc lăn, bên cạnh còn có một đôi hài.
Âm thanh quen thuộc từ bên trên truyền vào trong tai hắn: “Nhị hoàng đệ cư nhiên trang sỏa nhập thần như vậy, mọi người đều bị gạt a.”
Đôi mày kiếm của Dương Thiên Phong khẽ cau, tay vươn lên nắm chặt tìm bàn đạp nhảy lên, đứng vững thân người ở bên cạnh thê tử.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy cảnh trước mắt cực kỳ ngạc nhiên nhưng được hắn ẩn giấu tốt. Không chỉ bởi vì ở trước mặt hắn chính là Dương Cảnh Phong cùng đại hoàng huynh mà cứ ngỡ là đã tạ thế Dương Hoài Phong, mà còn là người ngồi mộc lăn chính là Dương Hoài Phong. Có ai nói cho hắn nghe đây là chuyện gì không?
Rất nhanh thu hồi tầm mắt, hắn có chút khó chịu nói: “Cũng vẫn thua kém đại hoàng huynh cùng tam hoàng đệ khá xa. Nghĩ không ra tam hoàng đệ đến thê tử cũng tính kế chỉ vì muốn vi huynh xuất mã!” Hai người này sớm đã cũng một phe thế mà hắn một chút cũng không biết, ám vệ cũng không phát hiện?
Hắn quỵ một chân dưới đất tỉ mỉ thay thê tử cùng Dư thị cởi trói rồi lại ôm nàng vào trong lòng kiểm tra một phen. Cũng may nàng không có bị thương.
Dương Hoài Phong cẩn thận quan sát cử động của Dương Thiên Phong, quả nhiên hắn đối với vị thê tử này rất lưu ý. Nếu không cũng sẽ không thể dụ được hắn xuất mã. Lúc đầu hắn nghe báo lại cũng không tin nên mới dùng nhiều thứ để thử, hiện ở trước mắt có thế nào không tin. Nhưng vì sao lại đối với một xấu nữ để ý như vậy? Nguyên nhân mục đích lại nằm ở đâu?
Nhàn nhàn mở miệng vấn: “Nhị hoàng đệ không có gì muốn hỏi?”
Dương Thiên Phong cau mày phun ra một câu: “Tối nay đệ sẽ đến Việt vương phủ, đến lúc đó hảo hảo nói. Chuyện hôm nay sẽ là tam hoàng đệ đưa người đến cứu kịp thời, thỉnh hoàng huynh cùng hoàng đệ phối hợp.” Nói xong hắn ôm thê tử bước ra ngoài mã xa. Trạch Nghiễm sớm ngồi ở vị trí đánh xe chờ đợi. Mã xa tuyệt trần chạy về phương hướng Kim đô.