Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-216
Chương 216: Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (7)
Đường Tăng mở ra hình thức lải nhải, khuyên nhủ nàng, "Công chúa, chúng ta từ đông thổ Đại Đường mà đến, vạn dặm xa xôi......"
Vân Y lập tức thủ thế "stop"!
Đáng tiếc, Đường Tăng này căn bản là nhìn không hiểu.
"Dù sao các ngươi cũng đã dùng gần mười mấy năm gian khổ để đến Tây Thiên, cần gì phải để ý một tháng này? Bằng không, ta khiến cho phụ vương trực tiếp giữ các ngươi lại." Vân Y uy hiếp.
"Được được được, một tháng thì một tháng." Đường Tăng đang muốn phản bác, Tôn Ngộ Không lập tức đánh gãy, thừa cơ nói.
"Vậy được, ngày mai gặp lại." Vân Y cũng không muốn ở chỗ này ngây người mãi. Nàng rời đi ngay sau đó.
Nàng vừa rời đi, Đường Tăng liền bắt đầu trách cứ Tôn Ngộ Không.
"Ngộ Không, ngươi vì sao phải đáp ứng công chúa ở chỗ này lưu lại một tháng? Chúng ta đang vội vàng đi đến Lôi Âm Tự, không phải sao?"
Đường Tăng ngũ quan nhíu lại, nhìn bộ dáng Tôn Ngộ Không, không ngờ hắn lại đồng ý với yêu cầu của công chúa thật.
"Hầu ca, ngươi không phải là được công chúa sùng bái cho nên muốn đáp ứng nàng nhé?" Trư Bát Giới nhe răng trợn mắt, không vui.
"Nhị sư huynh, còn ngươi thì không vui vì công chúa không sùng bái ngươi nha?" Sa Ngộ Tĩnh nhìn Trư Bát Giới, ở nơi đó phá đám.
"cái gì vậy, làm sao lại nói tới ta, ta là thấy sư phụ sầu lo cho nên mới nói vậy, hơn nữa, nói nữa, chúng ta còn vội vàng đi lấy kinh mà?" Trư Bát Giới đối phất tay áo, vội vàng ngăn Sa Ngộ Tĩnh.
"Ha ha, Bát Giới, ngươi bình thường gặp được địa phương có ăn cơm có nghỉ ngơi, không phải đều muốn lưu lại sao? Lần này được nghỉ ngơi mấy ngày, làm sao lại đổi tính rồi?" Tôn Ngộ Không có chút buồn cười mà nhìn Trư Bát Giới.
"Chỉ sợ là ghen ghét Đại sư huynh ngươi rồi?" Sa Ngộ Tĩnh tiếp tục ủng hộ Tôn Ngộ Không nói tiếp.
"Sư phụ, ngươi xem, ngươi xem bọn hắn." Một lời không hợp liền tìm sư phụ, đây là Trư Bát Giới lệ thường.
"Ngộ Không." Đường Tăng lại hô một tiếng.
"Sư phụ, chẳng lẽ, người nghĩ hôm nay người sẽ cùng Trúc quốc công chúa thành thân sao?" Tôn Ngộ Không trắng liếc mắt một cái, vị sư phụ này, là giết không được, thương cũng thương không xong.
"Đương nhiên là không." Đường Tăng tức giận mà nói một tiếng, "Vi sư là người đã xuất gia, làm sao có thể đón dâu?"
"Hầu ca, ta xem công chúa căn bản là là coi trọng ngươi đấy?" Trư Bát Giới đố kỵ.
Rõ ràng hai người, không đúng, trừ bỏ sư phụ thì cả ba người đều lớn lên xấu như thế.
Bằng cái gì?
Bằng cái gì công chúa cũng chỉ là sùng bái Hầu ca, nói Hầu ca lợi hại.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lão heo hắn không lợi hại sao?
Nhớ năm đó, hắn chính là Thiên Bồng Nguyên Soái chưởng quản thiên hà, có ba mươi sáu phép biến hóa, có thể lên trời cao, có thể đi xuống biển.
Cho nên nói, lúc này Trư Bát Giới chính là không bằng lòng.
"Kể cũng lạ, từ lúc công chúa tiến vào, cũng không hề liếc mắt nhìn sư phụ một cái, nếu nàng coi trọng sư phụ ắt phải dính ở bên người sư phụ mới đúng. Nhưng nàng vừa mới vào cửa vẫn luôn ở trước mặt Đại sư huynh, còn nói...... mình rất sùng bái Đại sư huynh, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?"
Sa hòa thượng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề như thế, nhíu mày, tay mân mê chuỗi hạt trước ngực.
Đường Tăng mở ra hình thức lải nhải, khuyên nhủ nàng, "Công chúa, chúng ta từ đông thổ Đại Đường mà đến, vạn dặm xa xôi......"
Vân Y lập tức thủ thế "stop"!
Đáng tiếc, Đường Tăng này căn bản là nhìn không hiểu.
"Dù sao các ngươi cũng đã dùng gần mười mấy năm gian khổ để đến Tây Thiên, cần gì phải để ý một tháng này? Bằng không, ta khiến cho phụ vương trực tiếp giữ các ngươi lại." Vân Y uy hiếp.
"Được được được, một tháng thì một tháng." Đường Tăng đang muốn phản bác, Tôn Ngộ Không lập tức đánh gãy, thừa cơ nói.
"Vậy được, ngày mai gặp lại." Vân Y cũng không muốn ở chỗ này ngây người mãi. Nàng rời đi ngay sau đó.
Nàng vừa rời đi, Đường Tăng liền bắt đầu trách cứ Tôn Ngộ Không.
"Ngộ Không, ngươi vì sao phải đáp ứng công chúa ở chỗ này lưu lại một tháng? Chúng ta đang vội vàng đi đến Lôi Âm Tự, không phải sao?"
Đường Tăng ngũ quan nhíu lại, nhìn bộ dáng Tôn Ngộ Không, không ngờ hắn lại đồng ý với yêu cầu của công chúa thật.
"Hầu ca, ngươi không phải là được công chúa sùng bái cho nên muốn đáp ứng nàng nhé?" Trư Bát Giới nhe răng trợn mắt, không vui.
"Nhị sư huynh, còn ngươi thì không vui vì công chúa không sùng bái ngươi nha?" Sa Ngộ Tĩnh nhìn Trư Bát Giới, ở nơi đó phá đám.
"cái gì vậy, làm sao lại nói tới ta, ta là thấy sư phụ sầu lo cho nên mới nói vậy, hơn nữa, nói nữa, chúng ta còn vội vàng đi lấy kinh mà?" Trư Bát Giới đối phất tay áo, vội vàng ngăn Sa Ngộ Tĩnh.
"Ha ha, Bát Giới, ngươi bình thường gặp được địa phương có ăn cơm có nghỉ ngơi, không phải đều muốn lưu lại sao? Lần này được nghỉ ngơi mấy ngày, làm sao lại đổi tính rồi?" Tôn Ngộ Không có chút buồn cười mà nhìn Trư Bát Giới.
"Chỉ sợ là ghen ghét Đại sư huynh ngươi rồi?" Sa Ngộ Tĩnh tiếp tục ủng hộ Tôn Ngộ Không nói tiếp.
"Sư phụ, ngươi xem, ngươi xem bọn hắn." Một lời không hợp liền tìm sư phụ, đây là Trư Bát Giới lệ thường.
"Ngộ Không." Đường Tăng lại hô một tiếng.
"Sư phụ, chẳng lẽ, người nghĩ hôm nay người sẽ cùng Trúc quốc công chúa thành thân sao?" Tôn Ngộ Không trắng liếc mắt một cái, vị sư phụ này, là giết không được, thương cũng thương không xong.
"Đương nhiên là không." Đường Tăng tức giận mà nói một tiếng, "Vi sư là người đã xuất gia, làm sao có thể đón dâu?"
"Hầu ca, ta xem công chúa căn bản là là coi trọng ngươi đấy?" Trư Bát Giới đố kỵ.
Rõ ràng hai người, không đúng, trừ bỏ sư phụ thì cả ba người đều lớn lên xấu như thế.
Bằng cái gì?
Bằng cái gì công chúa cũng chỉ là sùng bái Hầu ca, nói Hầu ca lợi hại.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lão heo hắn không lợi hại sao?
Nhớ năm đó, hắn chính là Thiên Bồng Nguyên Soái chưởng quản thiên hà, có ba mươi sáu phép biến hóa, có thể lên trời cao, có thể đi xuống biển.
Cho nên nói, lúc này Trư Bát Giới chính là không bằng lòng.
"Kể cũng lạ, từ lúc công chúa tiến vào, cũng không hề liếc mắt nhìn sư phụ một cái, nếu nàng coi trọng sư phụ ắt phải dính ở bên người sư phụ mới đúng. Nhưng nàng vừa mới vào cửa vẫn luôn ở trước mặt Đại sư huynh, còn nói...... mình rất sùng bái Đại sư huynh, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?"
Sa hòa thượng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề như thế, nhíu mày, tay mân mê chuỗi hạt trước ngực.