Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Chương 220: Thích con trai hay là con gái
Từng yêu không?
Nói không có thì đó là lừa người, cô từng yêu Bạch Hồng Phi, yêu rất sâu đậm.
Nhưng mà giờ phút này cô không thể nói như vậy, mà phải tuyệt tình cắt đứt mối quan hệ: “Em chưa bao giờ yêu anh.”
Những giọt nước mắt cố nén bấy lâu lúc đã rơi xuống.
Tiếng sấm đoàng, đoàng, đoàng trên trời lóe lên.
Hai chân của Bạch Hồng Phi mềm nhũn ngã xuống, anh dùng hết sức lực chống đỡ, chỉ vì muốn gặp cô một lần, nhưng mà lần gặp mặt này so với việc giết chết anh còn khó chịu hơn.
Anh không còn nhận thức chỉ cảm thấy hô hấp rất khó khăn…
Đi được một đoạn không xa Trình Dục Ôn lại quay lại, ôm lấy đầu anh, dùng sức vỗ vào mặt anh, ấn thật mạnh vào huyệt nhân trung của anh: “Bạch Hồng Phi cậu mau tỉnh lại…”
Tông Khải Phong không lập tức rời đi, mà cứ nhìn Trình Dục Tú: “Đi xem một chút không?”
Nước mắt của Trình Dục Tú giống như những chuỗi trân châu, từng chuỗi từng chuỗi lăn xuống.
Cô lắc đầu: “Đi thôi.”
Nếu đã hạ quyết tâm, không dứt khoát, chỉ làm đau khổ lẫn nhau mà thôi.
“Chắc chắn?” Tông Khải Phong lại hỏi một câu, thực ra là đang thăm dò cô có bao nhiêu sự kiên định.
“Em chắc chắn.” Trình Dục Tú ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào chứng minh sự quyết tâm trong đay lòng lớn như thế nào.
Vào lúc này, Tông Khải Phong mới phát hiện cái vẻ ngoài mềm yếu của người phụ nữ này thật ra rất mạnh mẽ.
Sau khi anh đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái xe rời đi.
Trong không khí còn quanh quẩn giọng nói gọi 120 của Trình Dục Ôn.
Lúc trở lại bệnh viện, đúng lúc Văn Nhàn tới, cô ngồi ở ghế lái phụ trong một chiếc xe màu đen, bên cạnh là một người đàn đông dáng dấp rất xuất sắc, bởi vì cách lớp kính cản gió nên Tông Khải Phong nhìn không rõ, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông này nhất định là người yêu của Văn Nhàn.
Mắt anh bỗng tối lại.
Văn Nhàn quang sang nhìn, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tử Ý anh về trước đi nhé.”
Trương Tử Ý gật đầu một cái: “Em tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Văn Nhàn gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
Lúc này Tông Khải Phong cũng vừa hay xuống, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau, nhìn nhau vài giây, Tông Khải Phong thu hồi ánh mắt trước, anh xoay người mở cửa sau xe ôm Trình Dục Tú ra, toàn bộ quá trình anh lặng im không nói gì.
Trình Dục Tú cũng vậy, tâm tình rất tệ.
Anh bước lên bậc cầu thang, đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại: “Em về đi, hôm nay anh chăm sóc cô ấy.”
Bước chân của Văn Nhàn đi theo anh bỗng dừng một cái, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của anh, rất lâu sau mới lên tiếng: “Được, sức khỏe hiện tại của cô ấy không tiện lắm, sau này cố gắng đừng ra ngoài, chờ ổn định…”
“Em quan tâm như vậy, sao không tự mình sinh?” Bỗng nhiên Tông Khải Phong chen ngang lời dặn dò quan tâm của cô.
Anh cô nhìn chằm chằm: “Người vừa nãy là người em thích à?”
Văn Nhàn mím môi: “Khải Phong anh đừng như vậy…”
Tông Khải Phong cười nói: “Em muốn anh phải như nào? Muốn anh phải làm sao? Vợ của mình hẹn hò với người đàn ông khác, anh không thể hỏi hay sao?”
Hốc mắt Văn Nhàn đỏ rực: “Em nói rồi, trước lúc anh yêu ai, em sẽ không đối tốt với anh ấy, hôm nay chỉ là gặp mặt bình thường, em không biết sẽ gặp anh…”
“Anh không muốn nghe, em đi đi.”
Nói xong Tông Khải Phong tiếp tục bước đi.
Xuyên qua ánh đèn, đi qua hành lang sặc mùi khử trùng, rất nhanh anh ôm cô trở về phòng bệnh của Trình Dục Tú, người giúp việc dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, lúc này còn đang cắm hoa.
Bác sĩ nói trong phòng nên để những loại như là hoa cỏ màu xanh, không khí tốt cũng có thể làm cho tâm trạng của bà bầu tốt hơn.
Vì vậy Văn Nhàn dặn dò cô mua ít hoa cắm ở trong phòng bệnh.
Nhìn thấy hai người họ quay về, cô vội vàng đặt công việc trên tay xuống, vén chăn lên: “Đây là vừa ra ngoài ạ?”
Tông Khải Phong tâm trạng không được tốt, không trả lời, Trình Dục Tú cũng không tốt hơn là bao, trên mặt còn có nước mắt.
Hoàn toàn không để ý tới người giúp việc.
Người giúp việc của có mắt nhìn, vén chăn lên sau đó lùi sang một bên nói.
“Cô ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.” Tông Khải Phong đắp chăn lên cho Trình Dục Tú.
Người giúp việc nói vâng sau đó liền đi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tông Khải Phong đỡ Trình Dục Tú nằm xuống: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trình Dục Tú lắc đầu.
Tông Khải Phong kéo chăn lên giúp cô, cúi đầu, rất nghiêm túc.
Trình Dục Tú nhìn anh, biết trong lòng anh chắc chắn đang không vui, nếu không thì anh sẽ không ở trước cửa chất vẫn Văn Nhàn.
Không kiềm được có vài chuyện muốn hỏi anh, có chuyện gì tức giận hơn chuyện nhìn người phụ nữ mình thích trong đầu luôn nghĩ tới người đàn ông khác chứ?
“Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì hãy nhìn em này, em còn thê thảm hơn anh.” Trình Dục Tú nhẹ nhàng nhếch đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn.
Tông Khải Phong nhìn cô một cái: “Mình đầy thương tích còn muốn an ủi anh à?”
Trình Dục Tú cười căng môi, lộ ra một điệu cười gượng gạo: “Em nói xem có phải hai chúng ta rất có duyên với nhau hay không?”
“Ừm”
“Đều thảm hại như nhau.”
Tông Khải Phong: “…”
Ở bệnh viện suốt một tuần lễ, cuối cùng Trình Dục Tú cũng xuất viện.
Cũng có thể xuống đất đi bộ, nhưng không đi được nhiều, phải nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng mà nhà rất rộng, có chỗ đi bộ, cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện.
Bởi vì sức khỏe của cô không tiện cho lắm nên chuyển xuống ở dưới lầu, Văn Nhàn cũng ở đó.
Tông Khải Phong một mình ở trên lầu.
Quan hệ trong nhà rất kỳ diệu, cực kỳ hòa hợp.
Nhiều khi Trình Dục Tú cảm thấy bản thân giống như một người mang thai hộ.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, cô không phải người mang thai hộ hay sao?
Càng nghĩ môi cô lại nhếch lên cười một tiếng.
“Cười cái gì vậy?” Văn Nhàn đang gấp quần áo, nhìn thấy Trình Dục Tú cười liền hỏi một câu.
Trình Dục Tú ngây người một lát, không ngờ biểu cảm của mình lọt vào trong mắt của cô.
Trình Dục Tú thản nhiên nói: “Không cười cái gì, chỉ là nghĩ đến một câu chuyện cười.”
“Truyện gì?” Văn Nhàn thuận miệng hỏi, cũng đang rảnh rỗi, trò chuyện một lát giết thời gian.
Trình Dục Tú khôi phục lại tâm trạng, căn bản không phải nghĩ đến chuyện cười, bị Văn Nhàn hỏi, cô liền cứng họng không kịp phản ứng lại, nhớ lại câu chuyện hồi còn nhỏ: “Tôi nhớ lúc còn là sinh viên năm nhất, có một lần thầy giáo đặt ra câu hỏi, câu hỏi là ‘Ai biết trên thế giới này có bao nhiêu quốc gia’ điều đặc biệt là cả lớp đều giơ tay, thầy giáo gọi bừa một sinh viên trả lời, kết quả bạn đó trả lời là: “Hai quốc gia”, cả lớp im lặng một lát, thầy giáo lại hỏi: “Tại sao chỉ có hai quốc gia vậy?” Thế là bạn đó trả lời: “Nước Z và nước ngoài.” Kết quả là cả lớp lại im lặng mất một giây sau đó liền cười haha.”
Văn Nhàn cưới: “Bạn học đó của cô đúng là tấu hài thực sự.”
Trình Dục Tú cũng cười, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Tông Khải Phong trở về nhìn thầy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách nói nói cười cười rất vui vẻ, trong nháy mắt anh cảm thấy mình là người thừa thãi nhất trong căn nhà này.
Nhìn thấy anh đi tới, tiếng cười của hai người cũng thu lại, Văn Nhàn gấp xong quần áo đứng lên: “Em đi cất vào tủ.”
Trình Dục Tú cũng theo cô đứng lên: “Tôi giúp chị cầm một ít.”
Hai người một trước một sau từ ghế sofa đứng lên đi vào trong phòng, để mặc Tông Khải Phong đứng ở không tin được vào mắt mình, hai người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đi vào liền đứng dậy rời đi, chân mày anh càng nhíu sâu hơn.
Tại sao đều trốn anh?
Văn Nhàn ừ thì bỏ qua đi.
Nhưng cả Trình Dục Tú cũng trốn anh.
Trong lòng không nhịn được cảm thấy có cái gì đó rất khó chịu.
Buổi tối đến lúc ăn cơm, Văn Nhàn bỗng nhiên hỏi Trình Dục Tú một câu: “Cô thích con trai hay là con gái?”
Từng yêu không?
Nói không có thì đó là lừa người, cô từng yêu Bạch Hồng Phi, yêu rất sâu đậm.
Nhưng mà giờ phút này cô không thể nói như vậy, mà phải tuyệt tình cắt đứt mối quan hệ: “Em chưa bao giờ yêu anh.”
Những giọt nước mắt cố nén bấy lâu lúc đã rơi xuống.
Tiếng sấm đoàng, đoàng, đoàng trên trời lóe lên.
Hai chân của Bạch Hồng Phi mềm nhũn ngã xuống, anh dùng hết sức lực chống đỡ, chỉ vì muốn gặp cô một lần, nhưng mà lần gặp mặt này so với việc giết chết anh còn khó chịu hơn.
Anh không còn nhận thức chỉ cảm thấy hô hấp rất khó khăn…
Đi được một đoạn không xa Trình Dục Ôn lại quay lại, ôm lấy đầu anh, dùng sức vỗ vào mặt anh, ấn thật mạnh vào huyệt nhân trung của anh: “Bạch Hồng Phi cậu mau tỉnh lại…”
Tông Khải Phong không lập tức rời đi, mà cứ nhìn Trình Dục Tú: “Đi xem một chút không?”
Nước mắt của Trình Dục Tú giống như những chuỗi trân châu, từng chuỗi từng chuỗi lăn xuống.
Cô lắc đầu: “Đi thôi.”
Nếu đã hạ quyết tâm, không dứt khoát, chỉ làm đau khổ lẫn nhau mà thôi.
“Chắc chắn?” Tông Khải Phong lại hỏi một câu, thực ra là đang thăm dò cô có bao nhiêu sự kiên định.
“Em chắc chắn.” Trình Dục Tú ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào chứng minh sự quyết tâm trong đay lòng lớn như thế nào.
Vào lúc này, Tông Khải Phong mới phát hiện cái vẻ ngoài mềm yếu của người phụ nữ này thật ra rất mạnh mẽ.
Sau khi anh đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái xe rời đi.
Trong không khí còn quanh quẩn giọng nói gọi 120 của Trình Dục Ôn.
Lúc trở lại bệnh viện, đúng lúc Văn Nhàn tới, cô ngồi ở ghế lái phụ trong một chiếc xe màu đen, bên cạnh là một người đàn đông dáng dấp rất xuất sắc, bởi vì cách lớp kính cản gió nên Tông Khải Phong nhìn không rõ, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông này nhất định là người yêu của Văn Nhàn.
Mắt anh bỗng tối lại.
Văn Nhàn quang sang nhìn, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tử Ý anh về trước đi nhé.”
Trương Tử Ý gật đầu một cái: “Em tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Văn Nhàn gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
Lúc này Tông Khải Phong cũng vừa hay xuống, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau, nhìn nhau vài giây, Tông Khải Phong thu hồi ánh mắt trước, anh xoay người mở cửa sau xe ôm Trình Dục Tú ra, toàn bộ quá trình anh lặng im không nói gì.
Trình Dục Tú cũng vậy, tâm tình rất tệ.
Anh bước lên bậc cầu thang, đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại: “Em về đi, hôm nay anh chăm sóc cô ấy.”
Bước chân của Văn Nhàn đi theo anh bỗng dừng một cái, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của anh, rất lâu sau mới lên tiếng: “Được, sức khỏe hiện tại của cô ấy không tiện lắm, sau này cố gắng đừng ra ngoài, chờ ổn định…”
“Em quan tâm như vậy, sao không tự mình sinh?” Bỗng nhiên Tông Khải Phong chen ngang lời dặn dò quan tâm của cô.
Anh cô nhìn chằm chằm: “Người vừa nãy là người em thích à?”
Văn Nhàn mím môi: “Khải Phong anh đừng như vậy…”
Tông Khải Phong cười nói: “Em muốn anh phải như nào? Muốn anh phải làm sao? Vợ của mình hẹn hò với người đàn ông khác, anh không thể hỏi hay sao?”
Hốc mắt Văn Nhàn đỏ rực: “Em nói rồi, trước lúc anh yêu ai, em sẽ không đối tốt với anh ấy, hôm nay chỉ là gặp mặt bình thường, em không biết sẽ gặp anh…”
“Anh không muốn nghe, em đi đi.”
Nói xong Tông Khải Phong tiếp tục bước đi.
Xuyên qua ánh đèn, đi qua hành lang sặc mùi khử trùng, rất nhanh anh ôm cô trở về phòng bệnh của Trình Dục Tú, người giúp việc dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, lúc này còn đang cắm hoa.
Bác sĩ nói trong phòng nên để những loại như là hoa cỏ màu xanh, không khí tốt cũng có thể làm cho tâm trạng của bà bầu tốt hơn.
Vì vậy Văn Nhàn dặn dò cô mua ít hoa cắm ở trong phòng bệnh.
Nhìn thấy hai người họ quay về, cô vội vàng đặt công việc trên tay xuống, vén chăn lên: “Đây là vừa ra ngoài ạ?”
Tông Khải Phong tâm trạng không được tốt, không trả lời, Trình Dục Tú cũng không tốt hơn là bao, trên mặt còn có nước mắt.
Hoàn toàn không để ý tới người giúp việc.
Người giúp việc của có mắt nhìn, vén chăn lên sau đó lùi sang một bên nói.
“Cô ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.” Tông Khải Phong đắp chăn lên cho Trình Dục Tú.
Người giúp việc nói vâng sau đó liền đi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tông Khải Phong đỡ Trình Dục Tú nằm xuống: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trình Dục Tú lắc đầu.
Tông Khải Phong kéo chăn lên giúp cô, cúi đầu, rất nghiêm túc.
Trình Dục Tú nhìn anh, biết trong lòng anh chắc chắn đang không vui, nếu không thì anh sẽ không ở trước cửa chất vẫn Văn Nhàn.
Không kiềm được có vài chuyện muốn hỏi anh, có chuyện gì tức giận hơn chuyện nhìn người phụ nữ mình thích trong đầu luôn nghĩ tới người đàn ông khác chứ?
“Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì hãy nhìn em này, em còn thê thảm hơn anh.” Trình Dục Tú nhẹ nhàng nhếch đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn.
Tông Khải Phong nhìn cô một cái: “Mình đầy thương tích còn muốn an ủi anh à?”
Trình Dục Tú cười căng môi, lộ ra một điệu cười gượng gạo: “Em nói xem có phải hai chúng ta rất có duyên với nhau hay không?”
“Ừm”
“Đều thảm hại như nhau.”
Tông Khải Phong: “…”
Ở bệnh viện suốt một tuần lễ, cuối cùng Trình Dục Tú cũng xuất viện.
Cũng có thể xuống đất đi bộ, nhưng không đi được nhiều, phải nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng mà nhà rất rộng, có chỗ đi bộ, cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện.
Bởi vì sức khỏe của cô không tiện cho lắm nên chuyển xuống ở dưới lầu, Văn Nhàn cũng ở đó.
Tông Khải Phong một mình ở trên lầu.
Quan hệ trong nhà rất kỳ diệu, cực kỳ hòa hợp.
Nhiều khi Trình Dục Tú cảm thấy bản thân giống như một người mang thai hộ.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, cô không phải người mang thai hộ hay sao?
Càng nghĩ môi cô lại nhếch lên cười một tiếng.
“Cười cái gì vậy?” Văn Nhàn đang gấp quần áo, nhìn thấy Trình Dục Tú cười liền hỏi một câu.
Trình Dục Tú ngây người một lát, không ngờ biểu cảm của mình lọt vào trong mắt của cô.
Trình Dục Tú thản nhiên nói: “Không cười cái gì, chỉ là nghĩ đến một câu chuyện cười.”
“Truyện gì?” Văn Nhàn thuận miệng hỏi, cũng đang rảnh rỗi, trò chuyện một lát giết thời gian.
Trình Dục Tú khôi phục lại tâm trạng, căn bản không phải nghĩ đến chuyện cười, bị Văn Nhàn hỏi, cô liền cứng họng không kịp phản ứng lại, nhớ lại câu chuyện hồi còn nhỏ: “Tôi nhớ lúc còn là sinh viên năm nhất, có một lần thầy giáo đặt ra câu hỏi, câu hỏi là ‘Ai biết trên thế giới này có bao nhiêu quốc gia’ điều đặc biệt là cả lớp đều giơ tay, thầy giáo gọi bừa một sinh viên trả lời, kết quả bạn đó trả lời là: “Hai quốc gia”, cả lớp im lặng một lát, thầy giáo lại hỏi: “Tại sao chỉ có hai quốc gia vậy?” Thế là bạn đó trả lời: “Nước Z và nước ngoài.” Kết quả là cả lớp lại im lặng mất một giây sau đó liền cười haha.”
Văn Nhàn cưới: “Bạn học đó của cô đúng là tấu hài thực sự.”
Trình Dục Tú cũng cười, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Tông Khải Phong trở về nhìn thầy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách nói nói cười cười rất vui vẻ, trong nháy mắt anh cảm thấy mình là người thừa thãi nhất trong căn nhà này.
Nhìn thấy anh đi tới, tiếng cười của hai người cũng thu lại, Văn Nhàn gấp xong quần áo đứng lên: “Em đi cất vào tủ.”
Trình Dục Tú cũng theo cô đứng lên: “Tôi giúp chị cầm một ít.”
Hai người một trước một sau từ ghế sofa đứng lên đi vào trong phòng, để mặc Tông Khải Phong đứng ở không tin được vào mắt mình, hai người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đi vào liền đứng dậy rời đi, chân mày anh càng nhíu sâu hơn.
Tại sao đều trốn anh?
Văn Nhàn ừ thì bỏ qua đi.
Nhưng cả Trình Dục Tú cũng trốn anh.
Trong lòng không nhịn được cảm thấy có cái gì đó rất khó chịu.
Buổi tối đến lúc ăn cơm, Văn Nhàn bỗng nhiên hỏi Trình Dục Tú một câu: “Cô thích con trai hay là con gái?”