Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1289
Chương 1289: Ầm ĩ
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Công tước đại nhân nhắn lại rất nhanh: [Được, Tiểu Ngũ nói không đổi thì không đổi. Vậy ga trải giường ở phòng ngủ của chúng ta có cần 3thay đổi không?] Cung Ngũ siết tay lại, muốn đáNHÂNgười, lại trả lời: “Em cảm thấy màu sắc hiện tại cực kỳ đẹp, rất phù hợp với phong 2cách của cả phòng, không cần đổi cái gì hết. Anh Tiểu Bảo aNHÂNghỉ ngơi sớm đi, aNHÂNgủ ngon..
Nhưng Công tước đại nhân không 5thức thời một chút nào: [Tiểu Ngũ, bây giờ mới có hơn bảy giờ, em thật sự muốn chúc aNHÂNgủ ngon à? (Mỉm cười) Tiểu Ngũ, ngày mai có m4ột bộ phim điện ảnh mới, anh đưa Tiểu Ngũ đi xem phim được không? Cung Ngũ ghét bỏ: [Ngày mai là thứ tư, bây giờ em phải đi học rồi. A0nh Tiểu Bảo đưa Cải Trắng Nhỏ đi xem đi.] Công tước đại nhân: [Cải Trắng Nhỏ còn bé quá, xem không hiểu được, huống hồ đó còn là phim tiếng nước ngoài nữa, Cải Trắng Nhỏ càng không hiểu.] Cung Ngũ tức giận thật rồi, cô quyết định tốn mấy đồng tiền điện thoại gọi cho Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”
Giọng Công tước đại nhân rất dịu dàng, giọng nói tức giận của Cung Ngủ không khiến anh cảm thấy chột dạ một chút nào, aNHÂNói: “Tiểu Ngũ không đọc sách nữa à?” Cung Ngũ thở hổn hển: “Đọc, ai nói em không đọc sách. Anh Tiểu Bảo anh cứ hỏi này hỏi kia mãi, em không làm sao mà tĩnh tâm đọc sách được, chỉ có thể nói hết với anh Tiểu Bảo một lần cho xong rồi mới đọc sách thôi.”
Công tước đại nhân: “Vậy tối mai Tiểu Ngũ có thời gian đi xem phim không?”
May mà giáo viên hướng dẫn vẫn khá có trách nhiệm, dù sao cũng chẳng mấy khi bên cạnh xuất hiện kiểu học sinh vì bị bệnh mà chậm trễ chương trình học, còn chủ động tìm giáo viên học bù như Cung Ngũ.
Trước kia có lúc Cung Ngũ còn dẫn theo cả Cải Trắng Nhỏ, giáo viên còn đùa cô: “Cây Cải Trắng Nhỏ nhà em lớn có tốt không?”
Cung Ngũ cười trả lời: “Tốt ạ, Cải Trắng Nhỏ nhà em tươi non mơn mởn, bao nhiêu con heo con ngấp nghé, nhưng em bảo vệ tốt, những con heo con kia đừng mơ.” Buổi sáng học xong, buổi chiều chuẩn bị đi ăn đồ nướng, hai người cùng trở về nhà họ Yến đón Cải Trắng Nhỏ.
Sau khi xuống xe, Yến Đại Bảo chạy vào trong nhà như một làn khói. Cô vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Lý Nhất Địch và Công tước đại nhân đang ngồi trên sofa nói chuyện vui vẻ, nhìn là biết hai người đã nói chuyện rất lâu rồi.
Thấy Yến Đại Bảo chạy vào, Lý Nhất Địch đứng lên: “Đại Bảo về rồi à?”
“Không có.” Cung Ngũ trợn mắt, “Anh Tiểu Bảo anh còn chuyện gì thì nói luôn một lần đi, nói xong rồi em mới có thể yên tâm đọc sách được.”
Công tước đại nhân: “Chuyện khác hả? Ngày mai Đại Bảo nói muốn đi ăn đồ nướng, Tiểu Ngũ có đi không?” Cung Ngũ mở to mắt: “Yến Đại Bảo nói chiều mai muốn đi ăn đồ nướng ạ? Em không nghe thấy cậu ấy nói gì cả?” Với cái tính đó của Yến Đại Bảo, cô ấy mà muốn đi ăn đồ nướng thật thì sẽ bố lô ba la nói khắp nơi!
Công tước đại nhân khẳng định: “Ừ chiều mai, địa điểm cũng hẹn xong rồi. Nếu không tin, Tiểu Ngũ có thể hỏi Đại Bảo.”
Cung Ngũ đáp một tiếng, sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, cô định gọi điện thoại hỏi Yến Đại Bảo. Cùng lúc đó, Công tước đại nhân cúp điện thoại rồi lập tức đứng lên tìm Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, chiều mai chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, nướng trên đỉNHÂNúi mà em thích nhất ấy. Đừng quên gọi Tiểu Ngũ.”
Yến Đại Bảo lập tức trợn to hai mắt: “Thật không ạ? Em muốn đi!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Vậy em nói với Tiểu Ngũ một tiếng...” Sau đó điện thoại của Yến Đại Bảo vang lên, cô cầm lên, cười nói với Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ gọi điện thoại đến, em bảo cậu ấy luôn.” Yến Đại Bảo cầm điện thoại lớn tiếng nói: “Tiểu Ngũ! Ngày mai chúng ta đi ăn đồ nướng đi!” Cung Ngũ bất ngờ không kịp đề phòng, “A... a, được.” “Tiểu Ngũ, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?” Yến Đại Bảo tò mò. Cung Ngũ vội vàng nói: “Không có gì, tớ nhớ Cải Trắng Nhỏ rồi, ngày mai đưa cả nó đi nhé.” Yến Đại Bảo: “Cậu không nói tớ cũng đưa Cải Trắng Nhỏ đi mà.” Cung Ngũ đáp một tiếng, “Tớ cúp máy đây. Tớ phải đọc sách rồi, tớ bị bỏ lỡ nhiều tiết học nên phải chăm chỉ mới được.” Sau khi cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, vẫn nhắn lại cho Công tước đại nhân: [Em biết rồi, vậy thì đi ăn đồ nướng đi.]
Công tước đại nhân: [Được.]
Một đêm nhiều mộng mị, Cung Ngũ nằm mơ thấy Công tước đại nhân. Cô cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy anh. Trong mơ aNHÂNằm ở trên giường bệnh, bộ dạng yếu ớt, aNHÂNói với cô anh sắp chết rồi, không còn nhiều thời gian, hy vọng có thể sống bên cô nhiều hơn.
Lúc tỉnh dậy mặt Cung Ngũ toàn là nước mắt, vừa sợ hãi vừa tức giận, người gì thế không biết, tại sao có thể bắt nạt người ta như vậy!
Sáng sớm bị giật mình thức dậy, vì tức giận khiến tâm trạng Cung Ngủ không tốt cho lắm nhưng cô vẫn đi tìm giáo viên hướng dẫn. Dù sao cô cũng đã nghỉ học hai ba tháng, muốn sang năm không phải ôn lại thì chỉ còn cách nhờ giáo viên giúp đỡ.
Trước kia có lúc Cung Ngũ còn dẫn theo cả Cải Trắng Nhỏ, giáo viên còn đùa cô: “Cây Cải Trắng Nhỏ nhà em lớn có tốt không?”
Cung Ngũ cười trả lời: “Tốt ạ, Cải Trắng Nhỏ nhà em tươi non mơn mởn, bao nhiêu con heo con ngấp nghé, nhưng em bảo vệ tốt, những con heo con kia đừng mơ.” Buổi sáng học xong, buổi chiều chuẩn bị đi ăn đồ nướng, hai người cùng trở về nhà họ Yến đón Cải Trắng Nhỏ.
Sau khi xuống xe, Yến Đại Bảo chạy vào trong nhà như một làn khói. Cô vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Lý Nhất Địch và Công tước đại nhân đang ngồi trên sofa nói chuyện vui vẻ, nhìn là biết hai người đã nói chuyện rất lâu rồi.
Thấy Yến Đại Bảo chạy vào, Lý Nhất Địch đứng lên: “Đại Bảo về rồi à?”
“Anh Bánh Bao anh cũng ở đây à, có phải anh cũng đi ăn nướng cùng bọn em không?”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Đúng thế, anh muốn đi ăn nướng với Đại Bảo, Đại Bảo có chào đón anh không?”
Anh ta mỉm cười, đồng thời giơ tay ra, Yến Đại Bảo lập tức chạy tới, lao vào lòng anh ta, “Ảnh Bánh Bao, chúng ta cùng đi là tốt nhất!” Cung Ngũ đứng ở cửa, trợn mắt, hít mũi, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Công tước đại nhân nhìn về phía Cung Ngũ, mỉm cười, “Tiểu Ngũ chuẩn bị xong rồi chứ? Chúng ta sắp xuất phát rồi.” Cung Ngũ nhìn xung quanh, hỏi: “Ơ: Cải Trắng Nhỏ đâu?” Công tước đại nhân: “Chú Yên đang luyện quyền, hìNHÂNhư Cải Trắng Nhỏ rất thích xem, cho nên chú ấy bế nó lên xem chú ấy luyện quyền rồi.” Cung Ngũ: “Chúng ta đưa cả Cải Trắng Nhỏ đi cùng đi.” Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, nhìn Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch một cái, trả lời: “Cải Trắng Nhỏ đi cũng không thể ăn gì cả, chỉ có thể uống sữa. Hơn nữa nơi đó ít nhiều vẫn có mùi khói dầu, anh cảm thấy không tốt với trẻ con. Em muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi thật sao?” Yến Đại Bảo bên kia đột nhiên giơ ngón tay trỏ ra, đặt bên miệng, nói với Công tước đại nhân: “Suyt! Chúng ta nói bé thôi, đừng để cho ba biết!” Nếu như Yển Hồi biết Yến Đại Bảo cùng Lý Nhất Địch đi ra ngoài ăn nướng, còn không tức chết sao. Cung Ngũ kinh hãi: “Cải Trắng Nhỏ vẫn còn ở bên chỗ chú Yên, không đưa nó đi cùng thật sao?” Yến Đại Bảo chắp hai tay với Cung Ngũ, “Thật sự không thể để cho ba biết, nếu như ba biết thì tớ sẽ xong đời, ba nhất định sẽ làm ầm lên. Tiểu Ngũ chúng ta đi nhanh lên, nếu không ba lại phiền phức lại đòi treo cổ, hôm nay chúng ta chắc chắn không ăn được thịt nướng đâu!” Cung Ngũ trợn mắt, ngây ra một lúc, cuối cùng nói: “Vậy... vậy ngay cả nhìn Cải Trắng Nhỏ một cái tớ cũng không được nhìn à!” Yến Đại Bảo: “Buổi tối về chúng ta vẫn có thể nhìn mà! Đi thôi đi thôi!” Sau đó cô đẩy Cung Ngũ ra ngoài. Lúc chuẩn bị lên xe, Yến Đại Bảo xoắn xuýt lại, nhìn như già đi ba tuổi: “Làm thế nào đây? Tớ muốn ngồi với Tiểu Ngũ, lại muốn ngồi với anh Bánh Bao!” Lý Nhất Địch nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Anh theo sắp xếp của Đại Bảo Bảo, chỉ cần Đại Bảo Bảo đưa anh đi cùng là được rồi.” Yến Đại Bảo lập tức ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với anh ta, “Vậy em ngồi cùng xe với anh Bánh Bao!” Cung Ngũ ở phía sau trợn mắt, trong sắc khinh bạn chính là dùng để nói người như Yến Đại Bảo. Cô xem thường cô ấy! Yến Đại Bảo ở phía trước kéo Lý Nhất Địch lên xe, hai người phía sau còn cần phải nói sao? Nhất định là Cung Ngũ và Công tước đại nhân đi chung một xe rồi.
Cung Ngũ khoanh tay trước ngực, bày ra tư thái cao ngạo, không nhìn người bên cạnh.
Vì vậy Công tước đại nhân bắt đầu bày trò, anh giơ tay ra nói: “Tiểu Ngũ, anh có quà cho Tiểu Ngũ này.”
Ban đầu Cung Ngũ kiên quyết không nhìn, kết quả liếc thấy đổ gì lấp lánh, con ngươi không tự chủ được bị thu hút, thấy trong lòng bàn tay Công tước đại nhân là hòn non bộ điều khắc vàng óng.
Cung Ngũ nhìn hòn non bộ kia, lại nhìn Công tước đại nhân, không nhịn được hỏi: “Đây là một ngọn núi à?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, đây là một ngọn núi, một ngọn núi bằng vàng, anh tặng cho Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ trợn to mắt: “Bằng vàng?” Công tước đại nhân lại gật đầu: “Đúng, bằng vàng! Tiểu Ngũ có thích không?” Cung Ngũ vốn kiên quyết giữ vẻ mặt lạnh lùng bị thất bại, “Woa! Đây là núi vàng hả!” Cô nhìn anh một cái, “Không phải là mạ vàng chứ?”
Công tước đại nhân cười lắc đầu: “Không phải, là vàng ròng, anh đặc biệt sai người chế tạo làm quà tặng cho Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ cảnh giác, hỏi: “Quà gì thế?” Công tước đại nhân: “Quà Tiểu Ngũ một mình dũng cảm sinh ra Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ cọ tay lên đùi, không biết có nên nhận hay không. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn không nhịn được giơ tay nhận lấy: “Nếu là quà, vậy được rồi, em nhận. Cảm ơn anh.” Cô lật qua lật lại xem, một khối nhỏ xíu, đặc biệt tinh xảo, cảm thấy mình phát tài rồi! Núi vàng đó! Cung Ngũ chặc lưỡi nói một câu: “Núi vàng biển bạc, em cũng có núi vàng rồi, sau này không sợ nghèo nữa.” Công tước đại nhân cười nói: “Ừ, sau này nhà chúng ta phải dựa vào núi vàng để sống. Cuộc sống của Cải Trắng Nhỏ cũng sẽ rất tốt.” “Chắc chắn tốt hơn lúc em còn bé.” Cổ nói: “Lúc còn bé em nghèo chết đi được, không ngờ sau khi lớn lên còn có núi vàng để dựa vào.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn.” Cung Ngũ nhét núi vàng vào trong túi xách, nói: “Anh Tiểu Bảo, cảm ơn anh đã tặng núi vàng cho em.”
Sau khi cảm ơn, sắc mặt cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng như vừa rồi, cũng không biết sao cô có thể trở nhanh mặt như vậy. Lúc nhận tiền thì vui mừng hớn hở, nhận tiền xong thì đổi thành cái vẻ mặt này, đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Xe đi trên đường quốc lộ đến quán nướng. Cung Ngũ đã không nhớ được đường đi nữa, có điều có thật sự nhớ đã từng đến quán nướng đó một lần, lần đó không có Lý Nhất Địch.
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: “Em không nhớ đường, tất cả các tài xế lái xe thật là lợi hại, lại nhớ được hết đi như thế nào.” Công tước đại nhân: “Lúc lái xe thần kinh tài xế rất căng thẳng, cho nên trí nhớ cũng sẽ không tự chủ được tăng cường. Không phải Tiểu Ngũ đã lấy được bằng lái rồi sao? Vậy thì Tiểu Ngũ cũng có thể.” Cung Ngũ nghiêng mặt đi không nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới rụt cổ lại, cúi đầu, đung đưa chân, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Tiểu Bảo vẫn phải trở về Gaddles sao?”
Công tước đại nhân cười một tiếng, trả lời: “Anh định cư ở Thanh Thành, hàng năm dành ra chút thời gian đưa Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ đến Gaddles nghỉ ngơi, thuận tiện xử lý việc làm ăn trong nhà. Hoặc là anh có thể cân nhắc chia việc làm ăn của gia tộc ra, phân cho chi bên của gia tộc Edward, vậy thì một mình anh cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.” ANHÂNghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, nói tiếp: “Thật ra anh muốn sau khi phân xí nghiệp của gia tộc Edward ra, còn có ít tài sản nhạy cảm thì quyền tặng cho quốc gia. Ví dụ như cái mỏ vàng khiến Quốc vương cũ canh cánh trong lòng đó, cái mỏ đó thật sự rất thú vị, nhưng càng có tiền, lại càng dễ bị người khác để mắt tới. Nếu như anh không muốn gánh vác áp lực lớn như vậy nữa, vậy thì anh sẽ không thể chiếm đoạt cái tài nguyên đó. Có được càng nhiều, cái giá phải bỏ ra... cũng càng nhiều.”
HìNHÂNhư tâm trạng cô tốt lên đôi chút, cho nên cô quyết định đối xử với anh tốt hơn một chút. “Anh Tiểu Bảo,” Cung Ngũ lại mở miệng, giọng nói hiển nhiên mềm mỏng hơn vừa rồi không ít, “Sau hai năm, anh Tiểu Bảo nhìn thấy em, anh có tâm tình thế nào?”
Công tước đại nhân đầu tiên hơi khựng lại, sau đó aNHÂNghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, nụ cười tràn ngập khuôn mặt anh tuấn, aNHÂNói: “Có kích động, có áy náy, có nhớ nhung, có vui mừng... anh không hình dung được cụ thể là loại tâm tìNHÂNào. Nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Ngũ, anh biết anh vui vẻ nhiều hơn. Anh bỏ lỡ hai năm của Tiểu Ngũ, cuối cùng anh có thể nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, lúc đó anh cảm thấy thật tốt, aNHÂNhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.”
Cung Ngũ bĩu môi, gật đầu, nói: “Cũng đúng. Em cũng cảm thấy thật tốt. Em hy vọng sau này em và Cải Trắng Nhỏ sẽ không xa nhau.” Dùng một chút, cô liếc anh một cái, lại bổ sung một câu, nói: “Còn có anh Tiểu Bảo nữa...” Nụ cười trên mặt Công tước đại nhân lập tức tươi tắn, aNHÂNói: “Sau này chúng ta sẽ không xa nhau, tất cả những kế hoạch của chúng ta đều có nhau, được không?” Cung Ngũ mím môi, cô hắng giọng, nói: “Vâng...” Sau đó, Cung Ngũ cảm thấy aNHÂNắm lấy tay mình. Bàn tay ấm áp của anh phủ lên tay cô, đan ngón tay vào tay cô rồi giơ lên đặt bên miệng, cúi đầu hôn một cái.
Cung Ngũ vốn muốn kiêu ngạo rút tay về, kết quả rút không thành công, sau đó cô không nhúc nhích nữa. Nếu như cứ mãi như vậy cũng không tệ, cô không để ý chút chuyện này. Nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cô cũng không tự chủ được mang theo ý cười. Nếu như sau này cả nhà thật sự không cần xa nhau, vậy thì cô có thể tha thứ cho những gì đã từng xảy ra. Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Cung Ngũ và Công tước đại nhân xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Nhất Địch và Yến Đại Bảo đang đi qua đây. Yến Đại Bảo vòng hai tay ôm lấy cánh tay Lý Nhất Địch, dựa hẳn lên người anh ta, Công tước đại nhân nhìn mà khóe mắt giật giật. Yến Đại Bảo không phát hiện ra nhưng Lý Nhất Địch thì nhìn thấy, anh ta cười híp mắt nhìn về phía Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ gần đây khỏe chứ?”
Nhờ phúc của Cung Ngũ, mất mấy tháng cái đầu trọc lốc của Yến Đại Bảo mới dần dần khôi phục lại kiểu tóc. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cũng từ cô gái đáng yêu biến thành thiếu niên đẹp trai anh tuấn tóc ngắn, nếu không phải hai người vẫn mặc quần áo con gái, thật sự người ta sẽ nghi ngờ là con trai. “Khỏe lắm, anh Lý thì sao?” Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo một cái, hỏi: “Nhìn anh Lý cũng rất tốt nha.”
Lý Nhất Địch cười đáp một tiếng, “Cũng không tệ lắm.” Trừ việc chủ Yến ngày ngày vác súng oanh tạc ở cửa Tuyệt Địa ra thì tất cả đều rất tốt. Ban đầu, Yến Hồi ném một quả pháo rồi chạy mất, Lý Tấn Dương còn gọi điện thoại tìm ông ta tính sổ. Dù sao kết quả cũng là không đòi được tiền, đánh chết Yến Hồi cũng không trả. Sau đó, ông ta lại ném tiếp, sau ba lần, Lý Tấn Dương giao cho Lý Nhất Địch xử lý. Lý Nhất Địch có thể làm gì chứ? Yến Hồi là ai? Ông ta sẽ bị Lý Nhất Địch uy hiếp được chắc?
Sau đó Lý Nhất Địch chỉ có thể nhận thua, hết cách rồi, anh ta có thể làm gì người đó chứ?
Cho dù là phương diện nào, Lý Nhất Địch cũng không thắng được Yến Hồi, chỉ riêng vai vế đã ép chết người rồi, các cái khác càng không cần nói nữa. Nhưng ông ta là ba của Đại Bảo Bảo, là chú Yến của anh ta, còn là anh em của ba anh ta, người đàn ông của dì Triển, anh ta có thể làm thế nào?
Yến Đại Bảo chạy tung tăng phía trước, kéo cánh tay Lý Nhất Địch không buông ra, Công tước đại nhân hắng giọng: “Đại Bảo!” Yến Đại Bảo quay đầu lại: “Sao thế anh?”
Công tước đại nhân ra hiệu cho cô buông tay ra, kết quả Yến Đại Bảo hếch cằm lên nhìn anh, không những không buông tay, còn ôm chặt hơn. Cung Ngũ ở bên cạNHÂNhìn, bĩu môi. Công tước đại nhân chính là điển hình của việc anh thế nào cũng được, Yến Đại Bảo thì không được.
Cô lườm một cái, cũng không nói gì, lẳng lặng đi ở phía sau. May mà Công tước đại nhân đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, giơ tay ra với cô: “Tiểu Ngũ, nhanh lên!” Anh giơ tay ra giữa không trung, Cung Ngũ nhìn anh một cái, sau đó đi đến nắm lấy tay anh. Hai người tay trong tay đi về phía trước.
Cung Ngũ ở sau lưng aNHÂNhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Bảo, em nói cho anh biết, thật ra bây giờ em đang nể mặt anh, cái này không có nghĩa là xí xóa chuyện của chúng ta lúc trước đâu.” Công tước đại nhân cười gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng Công tước đại nhân không 5thức thời một chút nào: [Tiểu Ngũ, bây giờ mới có hơn bảy giờ, em thật sự muốn chúc aNHÂNgủ ngon à? (Mỉm cười) Tiểu Ngũ, ngày mai có m4ột bộ phim điện ảnh mới, anh đưa Tiểu Ngũ đi xem phim được không? Cung Ngũ ghét bỏ: [Ngày mai là thứ tư, bây giờ em phải đi học rồi. A0nh Tiểu Bảo đưa Cải Trắng Nhỏ đi xem đi.] Công tước đại nhân: [Cải Trắng Nhỏ còn bé quá, xem không hiểu được, huống hồ đó còn là phim tiếng nước ngoài nữa, Cải Trắng Nhỏ càng không hiểu.] Cung Ngũ tức giận thật rồi, cô quyết định tốn mấy đồng tiền điện thoại gọi cho Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”
Giọng Công tước đại nhân rất dịu dàng, giọng nói tức giận của Cung Ngủ không khiến anh cảm thấy chột dạ một chút nào, aNHÂNói: “Tiểu Ngũ không đọc sách nữa à?” Cung Ngũ thở hổn hển: “Đọc, ai nói em không đọc sách. Anh Tiểu Bảo anh cứ hỏi này hỏi kia mãi, em không làm sao mà tĩnh tâm đọc sách được, chỉ có thể nói hết với anh Tiểu Bảo một lần cho xong rồi mới đọc sách thôi.”
Công tước đại nhân: “Vậy tối mai Tiểu Ngũ có thời gian đi xem phim không?”
May mà giáo viên hướng dẫn vẫn khá có trách nhiệm, dù sao cũng chẳng mấy khi bên cạnh xuất hiện kiểu học sinh vì bị bệnh mà chậm trễ chương trình học, còn chủ động tìm giáo viên học bù như Cung Ngũ.
Trước kia có lúc Cung Ngũ còn dẫn theo cả Cải Trắng Nhỏ, giáo viên còn đùa cô: “Cây Cải Trắng Nhỏ nhà em lớn có tốt không?”
Cung Ngũ cười trả lời: “Tốt ạ, Cải Trắng Nhỏ nhà em tươi non mơn mởn, bao nhiêu con heo con ngấp nghé, nhưng em bảo vệ tốt, những con heo con kia đừng mơ.” Buổi sáng học xong, buổi chiều chuẩn bị đi ăn đồ nướng, hai người cùng trở về nhà họ Yến đón Cải Trắng Nhỏ.
Sau khi xuống xe, Yến Đại Bảo chạy vào trong nhà như một làn khói. Cô vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Lý Nhất Địch và Công tước đại nhân đang ngồi trên sofa nói chuyện vui vẻ, nhìn là biết hai người đã nói chuyện rất lâu rồi.
Thấy Yến Đại Bảo chạy vào, Lý Nhất Địch đứng lên: “Đại Bảo về rồi à?”
“Không có.” Cung Ngũ trợn mắt, “Anh Tiểu Bảo anh còn chuyện gì thì nói luôn một lần đi, nói xong rồi em mới có thể yên tâm đọc sách được.”
Công tước đại nhân: “Chuyện khác hả? Ngày mai Đại Bảo nói muốn đi ăn đồ nướng, Tiểu Ngũ có đi không?” Cung Ngũ mở to mắt: “Yến Đại Bảo nói chiều mai muốn đi ăn đồ nướng ạ? Em không nghe thấy cậu ấy nói gì cả?” Với cái tính đó của Yến Đại Bảo, cô ấy mà muốn đi ăn đồ nướng thật thì sẽ bố lô ba la nói khắp nơi!
Công tước đại nhân khẳng định: “Ừ chiều mai, địa điểm cũng hẹn xong rồi. Nếu không tin, Tiểu Ngũ có thể hỏi Đại Bảo.”
Cung Ngũ đáp một tiếng, sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, cô định gọi điện thoại hỏi Yến Đại Bảo. Cùng lúc đó, Công tước đại nhân cúp điện thoại rồi lập tức đứng lên tìm Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, chiều mai chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, nướng trên đỉNHÂNúi mà em thích nhất ấy. Đừng quên gọi Tiểu Ngũ.”
Yến Đại Bảo lập tức trợn to hai mắt: “Thật không ạ? Em muốn đi!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Vậy em nói với Tiểu Ngũ một tiếng...” Sau đó điện thoại của Yến Đại Bảo vang lên, cô cầm lên, cười nói với Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ gọi điện thoại đến, em bảo cậu ấy luôn.” Yến Đại Bảo cầm điện thoại lớn tiếng nói: “Tiểu Ngũ! Ngày mai chúng ta đi ăn đồ nướng đi!” Cung Ngũ bất ngờ không kịp đề phòng, “A... a, được.” “Tiểu Ngũ, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?” Yến Đại Bảo tò mò. Cung Ngũ vội vàng nói: “Không có gì, tớ nhớ Cải Trắng Nhỏ rồi, ngày mai đưa cả nó đi nhé.” Yến Đại Bảo: “Cậu không nói tớ cũng đưa Cải Trắng Nhỏ đi mà.” Cung Ngũ đáp một tiếng, “Tớ cúp máy đây. Tớ phải đọc sách rồi, tớ bị bỏ lỡ nhiều tiết học nên phải chăm chỉ mới được.” Sau khi cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, vẫn nhắn lại cho Công tước đại nhân: [Em biết rồi, vậy thì đi ăn đồ nướng đi.]
Công tước đại nhân: [Được.]
Một đêm nhiều mộng mị, Cung Ngũ nằm mơ thấy Công tước đại nhân. Cô cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy anh. Trong mơ aNHÂNằm ở trên giường bệnh, bộ dạng yếu ớt, aNHÂNói với cô anh sắp chết rồi, không còn nhiều thời gian, hy vọng có thể sống bên cô nhiều hơn.
Lúc tỉnh dậy mặt Cung Ngũ toàn là nước mắt, vừa sợ hãi vừa tức giận, người gì thế không biết, tại sao có thể bắt nạt người ta như vậy!
Sáng sớm bị giật mình thức dậy, vì tức giận khiến tâm trạng Cung Ngủ không tốt cho lắm nhưng cô vẫn đi tìm giáo viên hướng dẫn. Dù sao cô cũng đã nghỉ học hai ba tháng, muốn sang năm không phải ôn lại thì chỉ còn cách nhờ giáo viên giúp đỡ.
Trước kia có lúc Cung Ngũ còn dẫn theo cả Cải Trắng Nhỏ, giáo viên còn đùa cô: “Cây Cải Trắng Nhỏ nhà em lớn có tốt không?”
Cung Ngũ cười trả lời: “Tốt ạ, Cải Trắng Nhỏ nhà em tươi non mơn mởn, bao nhiêu con heo con ngấp nghé, nhưng em bảo vệ tốt, những con heo con kia đừng mơ.” Buổi sáng học xong, buổi chiều chuẩn bị đi ăn đồ nướng, hai người cùng trở về nhà họ Yến đón Cải Trắng Nhỏ.
Sau khi xuống xe, Yến Đại Bảo chạy vào trong nhà như một làn khói. Cô vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Lý Nhất Địch và Công tước đại nhân đang ngồi trên sofa nói chuyện vui vẻ, nhìn là biết hai người đã nói chuyện rất lâu rồi.
Thấy Yến Đại Bảo chạy vào, Lý Nhất Địch đứng lên: “Đại Bảo về rồi à?”
“Anh Bánh Bao anh cũng ở đây à, có phải anh cũng đi ăn nướng cùng bọn em không?”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Đúng thế, anh muốn đi ăn nướng với Đại Bảo, Đại Bảo có chào đón anh không?”
Anh ta mỉm cười, đồng thời giơ tay ra, Yến Đại Bảo lập tức chạy tới, lao vào lòng anh ta, “Ảnh Bánh Bao, chúng ta cùng đi là tốt nhất!” Cung Ngũ đứng ở cửa, trợn mắt, hít mũi, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Công tước đại nhân nhìn về phía Cung Ngũ, mỉm cười, “Tiểu Ngũ chuẩn bị xong rồi chứ? Chúng ta sắp xuất phát rồi.” Cung Ngũ nhìn xung quanh, hỏi: “Ơ: Cải Trắng Nhỏ đâu?” Công tước đại nhân: “Chú Yên đang luyện quyền, hìNHÂNhư Cải Trắng Nhỏ rất thích xem, cho nên chú ấy bế nó lên xem chú ấy luyện quyền rồi.” Cung Ngũ: “Chúng ta đưa cả Cải Trắng Nhỏ đi cùng đi.” Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, nhìn Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch một cái, trả lời: “Cải Trắng Nhỏ đi cũng không thể ăn gì cả, chỉ có thể uống sữa. Hơn nữa nơi đó ít nhiều vẫn có mùi khói dầu, anh cảm thấy không tốt với trẻ con. Em muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi thật sao?” Yến Đại Bảo bên kia đột nhiên giơ ngón tay trỏ ra, đặt bên miệng, nói với Công tước đại nhân: “Suyt! Chúng ta nói bé thôi, đừng để cho ba biết!” Nếu như Yển Hồi biết Yến Đại Bảo cùng Lý Nhất Địch đi ra ngoài ăn nướng, còn không tức chết sao. Cung Ngũ kinh hãi: “Cải Trắng Nhỏ vẫn còn ở bên chỗ chú Yên, không đưa nó đi cùng thật sao?” Yến Đại Bảo chắp hai tay với Cung Ngũ, “Thật sự không thể để cho ba biết, nếu như ba biết thì tớ sẽ xong đời, ba nhất định sẽ làm ầm lên. Tiểu Ngũ chúng ta đi nhanh lên, nếu không ba lại phiền phức lại đòi treo cổ, hôm nay chúng ta chắc chắn không ăn được thịt nướng đâu!” Cung Ngũ trợn mắt, ngây ra một lúc, cuối cùng nói: “Vậy... vậy ngay cả nhìn Cải Trắng Nhỏ một cái tớ cũng không được nhìn à!” Yến Đại Bảo: “Buổi tối về chúng ta vẫn có thể nhìn mà! Đi thôi đi thôi!” Sau đó cô đẩy Cung Ngũ ra ngoài. Lúc chuẩn bị lên xe, Yến Đại Bảo xoắn xuýt lại, nhìn như già đi ba tuổi: “Làm thế nào đây? Tớ muốn ngồi với Tiểu Ngũ, lại muốn ngồi với anh Bánh Bao!” Lý Nhất Địch nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Anh theo sắp xếp của Đại Bảo Bảo, chỉ cần Đại Bảo Bảo đưa anh đi cùng là được rồi.” Yến Đại Bảo lập tức ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với anh ta, “Vậy em ngồi cùng xe với anh Bánh Bao!” Cung Ngũ ở phía sau trợn mắt, trong sắc khinh bạn chính là dùng để nói người như Yến Đại Bảo. Cô xem thường cô ấy! Yến Đại Bảo ở phía trước kéo Lý Nhất Địch lên xe, hai người phía sau còn cần phải nói sao? Nhất định là Cung Ngũ và Công tước đại nhân đi chung một xe rồi.
Cung Ngũ khoanh tay trước ngực, bày ra tư thái cao ngạo, không nhìn người bên cạnh.
Vì vậy Công tước đại nhân bắt đầu bày trò, anh giơ tay ra nói: “Tiểu Ngũ, anh có quà cho Tiểu Ngũ này.”
Ban đầu Cung Ngũ kiên quyết không nhìn, kết quả liếc thấy đổ gì lấp lánh, con ngươi không tự chủ được bị thu hút, thấy trong lòng bàn tay Công tước đại nhân là hòn non bộ điều khắc vàng óng.
Cung Ngũ nhìn hòn non bộ kia, lại nhìn Công tước đại nhân, không nhịn được hỏi: “Đây là một ngọn núi à?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, đây là một ngọn núi, một ngọn núi bằng vàng, anh tặng cho Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ trợn to mắt: “Bằng vàng?” Công tước đại nhân lại gật đầu: “Đúng, bằng vàng! Tiểu Ngũ có thích không?” Cung Ngũ vốn kiên quyết giữ vẻ mặt lạnh lùng bị thất bại, “Woa! Đây là núi vàng hả!” Cô nhìn anh một cái, “Không phải là mạ vàng chứ?”
Công tước đại nhân cười lắc đầu: “Không phải, là vàng ròng, anh đặc biệt sai người chế tạo làm quà tặng cho Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ cảnh giác, hỏi: “Quà gì thế?” Công tước đại nhân: “Quà Tiểu Ngũ một mình dũng cảm sinh ra Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ cọ tay lên đùi, không biết có nên nhận hay không. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn không nhịn được giơ tay nhận lấy: “Nếu là quà, vậy được rồi, em nhận. Cảm ơn anh.” Cô lật qua lật lại xem, một khối nhỏ xíu, đặc biệt tinh xảo, cảm thấy mình phát tài rồi! Núi vàng đó! Cung Ngũ chặc lưỡi nói một câu: “Núi vàng biển bạc, em cũng có núi vàng rồi, sau này không sợ nghèo nữa.” Công tước đại nhân cười nói: “Ừ, sau này nhà chúng ta phải dựa vào núi vàng để sống. Cuộc sống của Cải Trắng Nhỏ cũng sẽ rất tốt.” “Chắc chắn tốt hơn lúc em còn bé.” Cổ nói: “Lúc còn bé em nghèo chết đi được, không ngờ sau khi lớn lên còn có núi vàng để dựa vào.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn.” Cung Ngũ nhét núi vàng vào trong túi xách, nói: “Anh Tiểu Bảo, cảm ơn anh đã tặng núi vàng cho em.”
Sau khi cảm ơn, sắc mặt cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng như vừa rồi, cũng không biết sao cô có thể trở nhanh mặt như vậy. Lúc nhận tiền thì vui mừng hớn hở, nhận tiền xong thì đổi thành cái vẻ mặt này, đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Xe đi trên đường quốc lộ đến quán nướng. Cung Ngũ đã không nhớ được đường đi nữa, có điều có thật sự nhớ đã từng đến quán nướng đó một lần, lần đó không có Lý Nhất Địch.
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: “Em không nhớ đường, tất cả các tài xế lái xe thật là lợi hại, lại nhớ được hết đi như thế nào.” Công tước đại nhân: “Lúc lái xe thần kinh tài xế rất căng thẳng, cho nên trí nhớ cũng sẽ không tự chủ được tăng cường. Không phải Tiểu Ngũ đã lấy được bằng lái rồi sao? Vậy thì Tiểu Ngũ cũng có thể.” Cung Ngũ nghiêng mặt đi không nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới rụt cổ lại, cúi đầu, đung đưa chân, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Tiểu Bảo vẫn phải trở về Gaddles sao?”
Công tước đại nhân cười một tiếng, trả lời: “Anh định cư ở Thanh Thành, hàng năm dành ra chút thời gian đưa Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ đến Gaddles nghỉ ngơi, thuận tiện xử lý việc làm ăn trong nhà. Hoặc là anh có thể cân nhắc chia việc làm ăn của gia tộc ra, phân cho chi bên của gia tộc Edward, vậy thì một mình anh cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.” ANHÂNghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, nói tiếp: “Thật ra anh muốn sau khi phân xí nghiệp của gia tộc Edward ra, còn có ít tài sản nhạy cảm thì quyền tặng cho quốc gia. Ví dụ như cái mỏ vàng khiến Quốc vương cũ canh cánh trong lòng đó, cái mỏ đó thật sự rất thú vị, nhưng càng có tiền, lại càng dễ bị người khác để mắt tới. Nếu như anh không muốn gánh vác áp lực lớn như vậy nữa, vậy thì anh sẽ không thể chiếm đoạt cái tài nguyên đó. Có được càng nhiều, cái giá phải bỏ ra... cũng càng nhiều.”
HìNHÂNhư tâm trạng cô tốt lên đôi chút, cho nên cô quyết định đối xử với anh tốt hơn một chút. “Anh Tiểu Bảo,” Cung Ngũ lại mở miệng, giọng nói hiển nhiên mềm mỏng hơn vừa rồi không ít, “Sau hai năm, anh Tiểu Bảo nhìn thấy em, anh có tâm tình thế nào?”
Công tước đại nhân đầu tiên hơi khựng lại, sau đó aNHÂNghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, nụ cười tràn ngập khuôn mặt anh tuấn, aNHÂNói: “Có kích động, có áy náy, có nhớ nhung, có vui mừng... anh không hình dung được cụ thể là loại tâm tìNHÂNào. Nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Ngũ, anh biết anh vui vẻ nhiều hơn. Anh bỏ lỡ hai năm của Tiểu Ngũ, cuối cùng anh có thể nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, lúc đó anh cảm thấy thật tốt, aNHÂNhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.”
Cung Ngũ bĩu môi, gật đầu, nói: “Cũng đúng. Em cũng cảm thấy thật tốt. Em hy vọng sau này em và Cải Trắng Nhỏ sẽ không xa nhau.” Dùng một chút, cô liếc anh một cái, lại bổ sung một câu, nói: “Còn có anh Tiểu Bảo nữa...” Nụ cười trên mặt Công tước đại nhân lập tức tươi tắn, aNHÂNói: “Sau này chúng ta sẽ không xa nhau, tất cả những kế hoạch của chúng ta đều có nhau, được không?” Cung Ngũ mím môi, cô hắng giọng, nói: “Vâng...” Sau đó, Cung Ngũ cảm thấy aNHÂNắm lấy tay mình. Bàn tay ấm áp của anh phủ lên tay cô, đan ngón tay vào tay cô rồi giơ lên đặt bên miệng, cúi đầu hôn một cái.
Cung Ngũ vốn muốn kiêu ngạo rút tay về, kết quả rút không thành công, sau đó cô không nhúc nhích nữa. Nếu như cứ mãi như vậy cũng không tệ, cô không để ý chút chuyện này. Nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cô cũng không tự chủ được mang theo ý cười. Nếu như sau này cả nhà thật sự không cần xa nhau, vậy thì cô có thể tha thứ cho những gì đã từng xảy ra. Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Cung Ngũ và Công tước đại nhân xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Nhất Địch và Yến Đại Bảo đang đi qua đây. Yến Đại Bảo vòng hai tay ôm lấy cánh tay Lý Nhất Địch, dựa hẳn lên người anh ta, Công tước đại nhân nhìn mà khóe mắt giật giật. Yến Đại Bảo không phát hiện ra nhưng Lý Nhất Địch thì nhìn thấy, anh ta cười híp mắt nhìn về phía Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ gần đây khỏe chứ?”
Nhờ phúc của Cung Ngũ, mất mấy tháng cái đầu trọc lốc của Yến Đại Bảo mới dần dần khôi phục lại kiểu tóc. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cũng từ cô gái đáng yêu biến thành thiếu niên đẹp trai anh tuấn tóc ngắn, nếu không phải hai người vẫn mặc quần áo con gái, thật sự người ta sẽ nghi ngờ là con trai. “Khỏe lắm, anh Lý thì sao?” Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo một cái, hỏi: “Nhìn anh Lý cũng rất tốt nha.”
Lý Nhất Địch cười đáp một tiếng, “Cũng không tệ lắm.” Trừ việc chủ Yến ngày ngày vác súng oanh tạc ở cửa Tuyệt Địa ra thì tất cả đều rất tốt. Ban đầu, Yến Hồi ném một quả pháo rồi chạy mất, Lý Tấn Dương còn gọi điện thoại tìm ông ta tính sổ. Dù sao kết quả cũng là không đòi được tiền, đánh chết Yến Hồi cũng không trả. Sau đó, ông ta lại ném tiếp, sau ba lần, Lý Tấn Dương giao cho Lý Nhất Địch xử lý. Lý Nhất Địch có thể làm gì chứ? Yến Hồi là ai? Ông ta sẽ bị Lý Nhất Địch uy hiếp được chắc?
Sau đó Lý Nhất Địch chỉ có thể nhận thua, hết cách rồi, anh ta có thể làm gì người đó chứ?
Cho dù là phương diện nào, Lý Nhất Địch cũng không thắng được Yến Hồi, chỉ riêng vai vế đã ép chết người rồi, các cái khác càng không cần nói nữa. Nhưng ông ta là ba của Đại Bảo Bảo, là chú Yến của anh ta, còn là anh em của ba anh ta, người đàn ông của dì Triển, anh ta có thể làm thế nào?
Yến Đại Bảo chạy tung tăng phía trước, kéo cánh tay Lý Nhất Địch không buông ra, Công tước đại nhân hắng giọng: “Đại Bảo!” Yến Đại Bảo quay đầu lại: “Sao thế anh?”
Công tước đại nhân ra hiệu cho cô buông tay ra, kết quả Yến Đại Bảo hếch cằm lên nhìn anh, không những không buông tay, còn ôm chặt hơn. Cung Ngũ ở bên cạNHÂNhìn, bĩu môi. Công tước đại nhân chính là điển hình của việc anh thế nào cũng được, Yến Đại Bảo thì không được.
Cô lườm một cái, cũng không nói gì, lẳng lặng đi ở phía sau. May mà Công tước đại nhân đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, giơ tay ra với cô: “Tiểu Ngũ, nhanh lên!” Anh giơ tay ra giữa không trung, Cung Ngũ nhìn anh một cái, sau đó đi đến nắm lấy tay anh. Hai người tay trong tay đi về phía trước.
Cung Ngũ ở sau lưng aNHÂNhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Bảo, em nói cho anh biết, thật ra bây giờ em đang nể mặt anh, cái này không có nghĩa là xí xóa chuyện của chúng ta lúc trước đâu.” Công tước đại nhân cười gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”