Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
- Tối nay đi chơi đâu không? – Minh hỏi
- Không đâu, tao ở nhà, hôm nay lặn lội trên rừng giờ đau hết cả chân rồi, bọn mày đi đâu thì đi – Tuyết trả lời
- Em cũng thế, mỏi chân lắm – Thiên Anh
- Em cũng ở nhà – Vy
- Ha ha – Nam cười…
- Cười gì? - Tuyết lườm
- Đâu có, thế tối nay 3 cô nương ở lại dưỡng sức nhé, mấy thanh niên bọn tôi đi chơi lúc – Nam hí hửng, tay chân hoạt động không ngừng
- Đúng đấy! – Hoàng lên tiếng
- Khánh Anh đi không? – Nam
- Có!
Mấy thằng hí hửng cười, sắp thể hiện tài năng tán gái rồi…
Thành phố lên đèn, gió thổi vi vu, không gian nơi đây thật đẹp và lộng lẫy
Khánh Anh chỉ mặc chiếc áo raglan thân xám đậm tay đen, quần jean mài rách cực chất cùng chiếc khuyên tai hình bọ cạp lấp lánh một bên tai khiến cho các cô gái và chàng trai đều phải đứng nhìn và ngất lần lượt
Minh nổi bật trong chiếc áo khoác kéo xéo màu xanh tím, mũ phớt tròn trắng cùng chiếc quần jean đen phong cách làm cho mọi hoạt động của mọi người phải lập tức dừng lại khi anh bước qua…
Hoàng diện trên mình chiếc áo thun trơn dài tay, được chủ nhân kéo ống tay lên gần khủy tay, trông nhanh nhẹn và cá tính hơn,quần jean túi rộng và sợi dây xích dài vắt chéo qua hông làm không ít người phải hỏi thăm và tiếp máu trong viện khi nhìn thấy anh.
Nam áo khoác thun tròng cổ có mũ màu café, quần côn hiphop cùng chiếc mũ hiphop đội ngược về phía sau trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu. Những chàng trai có vẻ đẹp như này chắc không có nhiều, đẹp đến mức khiến những chàng trai xung quanh đau đầu ghen tị, đến khổ khi bạn gái mình cứ ngắm nghía người con trai khác mãi không thôi, hai mắt như muốn long sòng sọc ra ngoài. Họ tự nhủ : Hay là mình chết quách đi cho rồi…
Bốn con người với bốn vẻ đẹp khác nhau khiến không gian nơi đây tràn đầy thú vị. Họ quá đẹp và hoản hảo từ gương mặt đến dáng đi, đấy là họ chưa cười thôi, nếu còn cười nữa thì các chàng trai ở đây phải đưa bạn gái mình đi viện vì bệnh mắt hoặc mũi rồi.
Ánh trăng lên lúc mờ lúc tỏ. Ở đây không lạnh bằng Hà Nội nhưng cũng không thấy con gái ăn mặc hở hang nhiều nhưng cũng chưa phải dạng ít.
- Ai xin số và nhận được nhiều tin nhắn làm quen nhất thì chiến thắng, ba người còn lại phải chi tiền khao người chiến thắng một bữa linh đình nhé. Người nào liệt không có tin nhắn nào thì khao cả 3 người con lại… Ha ha, và người chiến thắng không ai khác sẽ là…- Nam định tự sướng “sẽ là tao…” thì sáu con mắt chĩa thẳng vào mặt Nam đang đầy phấn khích kia mà lườm. Nếu sáu con mắt ấy phóng được ra lửa chắc bây giờ Nam đang nằm trong khoa chữa bỏng và chờ hi sinh rồi. – Một trong bốn chúng ta – Nam hớn hở nói tiếp. Không là một trong bốn chúng ta thì còn là ai nữa hả thánh…
- 11h chốt, hẹn nhau ở cổng chợ Bến Thành, thằng nào không đến đúng hẹn…xác định khao đi là vừa – Minh tuyên bố
- Ok – Tất cả đồng ý và đồng thanh
…
Đi bộ qua mấy dãy phố, không tìm được điểm thích hợp để mình dừng chân. Khánh Anh quyết định không đi nữa mà bắt taxi vào bar chơi.
Tiếng nhạc xập xình dẫn lối cho Khánh Anh đến, ánh sáng lập lòe cũng đủ cho anh thấy ở đây nhiều “gái” đến nhường nào. Nhưng anh không tìm đến thứ đó mà thứ anh hướng tới lại là rượu.
Anh vào bar có một mình và anh chẳng để ý đây là bar có hoạt động như thế nào, và tất nhiên anh cũng chẳng biết đây lại chính là hang ổ của địch.
Bồi bàn phục vụ nhiệt tình thật đấy, nơi đây náo nhiệt thật đấy nhưng không biết nguy hiểm nó sẽ rình rập mình ra sao đây??
- Quen thật. Kia phải chăng là…- Chàng trai ngồi trong bóng tối khẽ mấp máy môi lên tiếng, ánh mắt nhìn vào Khánh Anh đầy hoài nghi
- Ông chủ. Có điện thoại – Tiếng nhân viên bên cạnh đánh thức suy nghĩ của chàng trai kia. Hắn cầm điện thoại lên và nghe nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn vào Khánh Anh. Nghe điện thoại xong, hắn hơi quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ
“Trái đất thật tròn, đi đâu cũng gặp được là sao?. Hắn mà biết mình ở đây chắc sẽ không để yên cho mình đâu”
Hắn lặng lẽ ngồi quan sát Khánh Anh, hai tay chống lên cằm vẻ nghĩ ngợi và có đôi chút ngạc nhiên vô cùng lớn.
“ Đây phải Kevin, thủ lĩnh của Hắc Long không? Không gặp bao lâu mà hắn ta đã lăng nhăng thế kia ư? Thiên Anh à? Anh có nên cho em biết chuyện này không nhỉ?”
Khánh Anh đang ngồi nói chuyện và “tán tỉnh” mấy em trong bar, em nào cũng đổ rầm rầm, bề ngoài toát ra một vẻ lạnh lùng nhưng trình độ tán gái của anh phải đạt đến trình độ cao ngất ngưỡng.
So về độ xinh,độ quyến rũ của các em trong đây với Thiên Anh thì sao nhỉ? Chắc Thiên Anh không bằng một góc với họ rồi. Nhưng Khánh Anh chẳng có chút rung động gì trước các vẻ đẹp ở đây, anh vẫn lạnh băng cảm xúc trong trái tim mình. Ngoài mặt thì vẫn lên dây cót “cua gái”
Anh tạm dừng cuộc chơi. Đi vào sâu bên trong để tìm wc, anh đi không hề e ngại một bước chân nào của ai trong đây, cứ như thể anh là chủ quán khiến mọi người nhìn anh đều cảm thấy dè chừng.
Hắn thấy anh đi đến gần chỗ hắn đang ngồi, nghĩ là anh nhận ra nên đứng dậy lảnh đi chỗ khác.
Đôi mắt anh hơi quét lên cái bóng dáng ấy một lượt, nhếch mép cười một cái rồi đi tiếp. Có lẽ anh cũng đã phát hiện ra điều gì đấy..
Nam. Hoàng. Minh mỗi người một nơi, cứ liên tục lên dây cót để tán gái, mồm thằng nào cũng bon như xe vừa được thay xích. Nghiêng đến đâu là gái nghiêng theo đến đấy. Ham hố nhất vẫn là Minh, đến cả hoa đã có chủ và đang ngồi cạnh chủ rồi mà anh vẫn xông vào làm quen, tí nữa thì ăn đánh hội đồng.
Có số một em là lại cười như điên. Trong lòng thằng nào cũng chắc chắn mình sẽ thắng.
Thời gian chả mấy chốc đã hết. Bây giờ là 11h
Tất cả đều có mặt tại cổng chợ, nhìn mặt tên nào cũng hớn hở như vừa ăn dưa bở.
Sau vài phút so kết quả thì Minh hét lên
- Á ha ha ha…tao thắng…tao thắng…ối trời ơi mình phục mình quá, mình yêu mình ghê…
- Yêu cái thằng cha mày. Về - Nam đá Minh
- Chưa xong đâu, tối nay xem ai nhiều tin nhắn đến trước đã. – Hoàng nói
- Giờ thì về. – Khánh Anh
Về đến khách sạn. Phòng ai người nấy về, đợi đến sáng mai dậy xem số lượng tin nhắn đến như nào.
Cả bốn tài khoản đều được kiểm tra, nếu mai mà tài khoản hụt đi coi như là thua. Để tránh trường hợp nhắn tin cho người ta trước xong người ta nhắn lại đó mà…
…….
Sáng hôm sau
- Hura…chán quá! - Vừa thức dậy, Tuyết đã kêu lên. Lúc bấy giờ Thiên Anh cả Vy vẫn đang nướng trên giường. ngủ một cách ngon lành.
Tuyết dậy làm vscn rồi đi lang thang khách sạn cho đỡ chán. Rồi điểm dừng chân của Tuyết là phòng Nam.
Vào đến phòng, thấy Nam đang ngủ say như chết, cô đi đến định gọi dậy tâm sự thì thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên báo hiệu có tin nhắn mới. Tin nhắn đến cô chẳng quan tâm nhưng lần này cô phải quan tâm thật rồi.
Màn hình hiển thị dày đặc một dãy tin nhắn, tổng số tin nhắn: 307 tin
Vì đây là máy của Nam lên Tuyết biết mật khẩu, cô tò mò vào xem, thoáng qua đã thấy vài tin có nội dung “ Anh yêu ngủ rồi à”
“ Mới gặp mà nhớ anh yêu quá”
“ Anh Nam ngủ chưa? Nói chuyện với em được không”
“ Anh nói chuyện vui tính quá, em yêu anh mất rồi”
“ Anh đâu rồi, xin số em mà không nhắn tin cho em à, buồn..”
Càng đọc, máu điên trong người Tuyết càng nổi lên như sóng thần.
- Lí Nhất…NAM – Tuyết hét ầm lên vào tai Nam khiến anh giật mình tỉnh dậy
- Bão à..sóng thần..hay động đất – Anh cũng hét toáng lên
- Thêm cả lốc xoáy với núi lửa phun trào nữa đấy – Tuyết cáu
- Hihi…có chuyện gì mà căng thế? Sao ở phòng anh? – Nam nuốt nước bọt ừng ực khi thấy thái độ của Tuyết
- Nhiều gái quá ý, lần sau cài mật khẩu thì đừng cho em biết – Tuyết tức
- Anh có muốn cho em biết đâu…em đòi biết đấy chứ - Nam buộc miệng nói
- Á…anh nói cái gì…- Tuyết lại hét
- Huhu anh nói gì đâu. Mà bọn này là phù du thôi mà, anh có ý gì đâu. Tin anh đi - Nam năn nỉ
- Tin sao được, lù lù ra thế kia còn gì nữa
Tuyết nói xong định đứng dậy bỏ đi thì Nam kéo tay lại
- Xin lỗi mà. Ngàn lần xin lỗi đấy…đừng giận anh, anh xóa hết tin nhắn đi, xong đổi cả số khác mà…được chưa?
- Nói thì làm đi – Tuyết bực
Nam hơi bĩu môi rồi xóa hết tin nhắn đi, trong lòng đang sôi sùng sục “ Thôi, lại tốn tiền khao mấy thằng kia rồi”
Xóa xong, phần tin nhắn trống trơn, mặt Nam cau có lại đến khổ
- Thay cả sim đi – Tuyết nói rồi cười, bớt giận hơn rồi đi ra ngoài
- Khổ. Biết rồi.
- AAAAAAAAAAAA….Đen quá ! Nhọ quá…tức quá ! – Nam bay lên giường giãy giụa, đạp chăn bay tung tóe.
…….
12h trưa, cả đám kéo nhau đi ăn trưa.
- Hôm nay ăn tẹt ga luôn đi, Nam trả tiền…hú hú – Minh rú lên, Hoàng ngồi đập bàn đập ghế cười lăn lộn, đến Khánh Anh còn cười to
- Khổ thân, mấy cha hôm nay ăn phải gì vậy? – Vy nhăn nhó nói với Thiên Anh
- Ăn ít thôi, không cắm mày lại đấy – Nam lườm Minh
- Cắm mày á, mày tự nguyện đấy nhá, thế thì tao càng phải ăn nhiều rồi. – Minh lè lưỡi chêu ngươi
- Gọi đi, ngồi đấy mà lên cơn với nhau, mất mắt quá ! – Tuyết lên tiếng
Minh cầm cả quyển menu mà tích từng món ăn một đỡ phải đọc cho phục vụ ghi chép. Mắt Nam chao đảo nhìn vào menu mà chỉ muốn đấm cho Minh một trận nhừ người
- Mày gọi nhiều thế, bố mày ăn hết được à? – Nam
- Bạn không biết tính tớ à? Thà thừa còn hơn thiếu…ăn nhầm còn hơn bỏ sót à? – Minh nói tỉnh bơ
- Thằng…thằng…khốn nạn – Nam xót xa
- Minh ơi, mày chưa gọi rượu với nước ngọt, đồ tráng miệng nữa – Hoàng ra ý kiến
- Gọi nước lọc đi. Nước lọc cũng tráng miệng được – Nam
- Không không…tớ thích ăn trái cây cơ, nước thì phải nước ép…không uống nước lọc đâu…huhu – Hoàng
- Mày…thích gì? – Nam lườm
- Bạn thì nhớ…bạn còn thua cả trò chơi hôm qua đấy, tớ lại sai bạn đi bê cùng phục vụ giờ - Hoàng cười chêu ngươi
- AAAAAAA…tức quá ! – Nam than rồi cũng ngồi yên để mấy người kia đập phá túi tiền của mình
- Ơ…anh Nam bị sao mà nghe lời 3 anh thế? – Vy tò mò hỏi
- Nó bị thừa tiền mà em – Hoàng cười, 3 tên còn lại cũng cười, Nam cười méo xệch
……….
Đồ ăn được bê ra, bày kín mít bàn, thậm chí phục vụ còn phải kê thêm một bàn nữa sát vào mới bày được hết cả đồ uống lên. Khách vào ăn ai cũng không thể không nhìn về phía 7 người kia được, vừa choáng vừa ngạc nhiên.
Những đĩa thức ăn trên bàn cứ vơi dần nhưng mãi chẳng chịu hết. Còn vài món chưa cả được đụng đến mà ai cũng đã no căng rồi. Thấy thế Tuyết nảy ra một ý và nói
- Ăn thôi thì chán nhỉ? Giờ chơi đố nhau đi, bên nào không trả lời được thì phải ăn một món mà bên kia yêu cầu. Và bên trả lời được câu đố thì bên ra câu đố phải ăn…
Nghe cũng thú vị nên tất cả đều ham hố đồng ý
- Vậy 3 người bọn tôi – Tuyết chỉ vào mình, Vy và Thiên Anh – đấu với 4 người các ngươi
- Ok con béc dê. 4 thanh niên chúng tôi không ngại chị em phụ nữ các người đâu – Minh nhăn nhở
- Được, chờ đấy – Tuyết
- Oẳn tù tì xem ai đố trước – Hoàng
- Thôi, ông cứ lắm chuyện, cho chị em nó đố trước – Minh
- Anh Minh hôm nay phóng khoáng thế cơ? – Tuyết bĩu môi
- Uầy…lâu lắm mới nghe thấy Tuyết nhà ta gọi Minh là anh nhớ, thôi thôi…chắc Minh chớt – Minh cười
- Bố thằng bệnh ! – Tuyết lườm
- Thôi đi mấy má…má Minh lắm mồm vừa…giờ bắt đầu chơi đi. Để lâu thức ăn nguội bây giờ - Hoàng nhảy vào
Tất cả cùng cười. Rồi bắt đầu cuộc chơi [ Ba nữ gọi là đội G (girl), 4 nam gọi là đội B (boy) nhé! ]
- 1’ -> 4 = 1505 – Tuyết ra câu đố
- Không hiểu lắm – Nam nhăn nhó
- Thằng ngu…- Minh đập vào đầu Nam rõ đau và chốt một câu – Ô tao cũng chẳng hiểu
- Dễ mà. Một phút suy tư bằng một nghìn năm không ngủ - Khánh Anh trả lời đắc ý
- Ơ…đúng rồi. – Tuyết
- Đấy…tao cũng định trả lời như thế nhưng thằng Khánh nhanh quá – Hoàng chém gió
- Thôi đi ông tướng…- Tuyết lè lưỡi chêu
- Giờ thì ăn đi…ha ha…cho ăn gì bây giờ nhỉ? – Nam cười sung sướng
- Anh em đâu…hội ý – Hoàng
Sau vài giây nghĩ thì Minh cũng lên tiếng bá đạo làm đội G suýt ngất
- Cua sốt ớt đi. Ha ha cho chị em mi chết
Món này gọi hai đĩa mà chưa ăn hết một phần tư của một đĩa tẹo nào đơn giản vì nó vừa có vì sền sệt, chua chua và đặc biệt cay rất cay. Ăn một miếng mà không có ly nước ngọt bên cạnh chắc xé lưỡi mất…
- Trời ơi sao mi nỡ đành lòng phụ phàng chị em nó như vầy….ta ủng hộ - Hoàng nói như đang hát cải lương. Lúc đội G chỉ muốn đấm cho Hoàng trận lên mương xuống biển
- Ăn đi – Đội B đồng thanh
- Ăn thì ăn. Làm gì mà căng – G đồng thanh
Thế là cả ba người hí hoáy ăn. Vừa ăn vừa quạt miệng cho đỡ nóng và bớt cay, nước mắt cứ chảy giàn giụa vì quá cay.
Tuyết định vớ cốc nước thì Khánh Anh chặn lại và nói
- Ai cho uống
- Chúng mày thương người một tý có sao đâu? – Tuyết lườm
- Ứ thương đấy – Minh và Nam chen vào
- Xong rồi. Đến lượt bọn anh đố đấy – Thiên Anh lên tiếng. Mặt đỏ bừng phát khóc
- Được rồi. Đợi nghĩ đã – Nam
- Không được nghĩ, nghĩ là thua luôn – Vy
- Luật đâu thế?
- Luật của đội em. Nhanh lên
- Trời lung linh mây rung rinh cành lá xõa linh tinh. Hỏi cái gì ở giữa trời và mây – Nam ra câu đố, nhìn G đầy thách thức
- Ơ…còn cành lá nữa. Thì chắc là cành lá rồi. Chuẩn men – Tuyết cười đắc trí
- Chúc mừng bạn…bạn trả lời hoàn toàn – Minh nói đến đây Tuyết mừng đến nỗi đứng hẳn dậy đập bàn
- Ôi, con cảm ơn cha mẹ đã sinh ra con, đã nuôi nấng con để con thông minh như này. Lần đầu tiên cho em gửi lời cảm ơn của mình đến ông bà cha mẹ em…và..- Tuyết đang lên cảm xúc thì Nam chặn lại vì khách hàng xung quanh cứ nhìn Tuyết như sinh vật là. May nhà hàng hôm nay vắng khách hơn mọi khi. Lâu lắm nhóm này mới có cơ hội “điên” công khai như này
- Mẹ trẻ đi thi hoa hậu chăng?
- Mày để tao nói nốt không? – Minh nhìn Tuyết
- Nói đi – Tuyết ngồi xuống cười
- Vâng…chúc mừng bạn, bạn đã trả lời hoàn toàn…SAI. Bởi vì sao? Bởi vì bạn tưởng bạn không ngu nhưng bạn ngu không tưởng – Minh cười oang oang như trúng tà
Tuyết cụt hứng lườm Minh
- Đến em trả lời – Thiên Anh nói
- Ai cho trả lời, mỗi câu chỉ được trả lời một lần thôi, Tuyết trả lời rồi còn gì? – Nam - Đáp ản là Và...haha...không uổng công đồ đệ của anh đoán toàn sai. - Nam cười sặc sụa
- Lần này cho uống rượu đi – Hoàng lên tiếng
- Gì má? Sao mà ác thế? Con gái bọn em uống sao được – Vy hét lên long trời nở đất
- Ấy…hả họa em yêu. Đây là luật chơi – Hoàng cười cười
- Hứ..
Khánh Anh lấy một chai rượu loại nhỏ rồi đưa cho đội bên kia uống
- Để chị uống hết cho – Tuyết nhận lấy chai rượu rồi cười và tu một phát hết một nửa. Rồi lại tu phát nữa hết cả chai. Uống rượu là sở trường của Tuyết mà, cô uống như uống nước lọc khiến Vy và Thiên Anh trố mắt lên nhìn khâm phục. Vy cũng uống được nhưng chỉ được một cốc đã nâng nâng rồi.
- Con gái mình thế mà khá – Nam cười xoa đầu Tuyết
- Cái gì…??? – Tuyết trừng mắt lên, cầm chả chai rượu hù Nam
- Bạn gái mình thế mà khá – Nam chuyển chế độ nịnh hót
…
- Đến bọn em đố. Trên một chuyến xe bus có rất đông người. Xe đi một đoạn có hai người lên ba người xuống. Đi một đoạn nữa có ba người lên năm người
xuống. Đi một đoạn lại ba người lên hai người xuống. Bác tài có một vợ một con. Hỏi sắp đến bến xe con gái bác tài xế tên gì? – Thiên Anh
- Ơ hay…liên quan vỡ lọ - Nam cảm thán
- Thế ai mà trả lời được – Hoàng
- Câu khác đi chứ - Khánh Anh
- Bọn em thử trả lời đi – Minh
- Tóm lại là không trả lời được chứ gì? Các anh thua đi – Vy cười mãn nguyện
- Bọn em trả lời đi – Đồng thanh
- Ơ…luật chơi có mục này à? – Tuyết giả ngây
- Bọn em ăn nhiều rồi giờ nhường cho bọn anh ăn chứ. Đơn giản thôi,. Bây giờ bọn anh xử lý hết bát này đi – Thiên Anh đẩy bát nước chấm về phía B. Bát nước chấm đầy đủ gia vị hành, tỏi, ớt, cà rốt, su hào, nước mắm, mì chính, nước sốt.
- Gì vại chài…Ai chơi ăn cái này. – Nam nhăn mặt
- Đây cũng là đồ ăn được mà, em không biết – Thiên Anh
- Dã man – Nam
- Chần chừ gì nữa. Xử lý hết đi – Tuyết lên mặt, cuối cùng cũng trả thù được
Đội B nhăn nhó như phải tội, mỗi người cầm một cái thìa lên rồi múc nước chấm ăn. Vừa ăn vừa nhăn nhó.
- Cái này chỉ để chấm thôi mà. Sao ăn được – Hoàng
- Chấm một tẹo mà đã cay rồi còn bắt ăn, cho ăn cái khác đi, pizza này – Nam
- Ăn cả đạn ý, ăn nhanh lên – Tuyết quát
- Cay…quá ! – Hoàng vừa đưa được muỗng tiếp theo lên miệng thì phụt luôn…thẳng mặt Minh làm Minh la oái oái lên
- Thằng mắt…dạy…hỏng be bét mặt tiền của tao rồi. Tao đi sửa lại đã – Minh rình rình bỏ vào wc để không phải ăn tiếp.
- Ôi nhìn bọn mày khổ mà tao sướng. Sướng ơi là sướng – Tuyết ngồi bên cạnh liên tục cổ vũ nồng nhiệt
- Món của mày ngon đấy – Vy cười nhìn Thiên Anh
- Thiên Em dã man quá, huhu – Nam
- Em dã man bình thường – Thiên Anh cười cười
Thấy Nam vừa đưa muỗng nữa lên ăn và định phụt ra thì Tuyết nói luôn
- Nam ới, ăn uống hẳn hoi, cho ăn thêm đấy, chơi sạch sẽ tý nha
Nghe vậy, Nam ngậm ngùi nuốt từ từ. Mặt nhăn nhó thấy tội
Đắng, cay, chua,ngọt, mặn cứ từ từ vào trong bụng đội B.
- Thôi không chơi nữa đâu…chết mất. Nước nước…- Hoàng vừa nói tay vừa vớ cốc nước vừa ho sặc sụa.
- Ấy…không được – Vy cầm cốc nước uống luôn
- Nước nước…- Nam than, kêu oai oái lên – Tao thổ huyết luôn rồi – Nói xong Nam lại ho sặc sụa, mặt đỏ bừng
Đội G phá lên cười, Tuyết vẫn hăm he
- Thấy đẳng cấp của các chụy chưa cưng?
- Thấy rồi…thấy rồi…
- Thế thì thua nhá – Vy và Thiên Anh đồng thanh
- Vâng…thua – Đồng thanh
Đội B chịu thua xong, G mới đưa nước cho B uống. Có nước vào all tỉnh hẳn.
Một lúc xong, Minh đi ra với vẻ mặt hớn hở vì thoát kiếp. Nhìn bát nước chấm hết sạch, anh cười mãn nguyện vì mình không phải ăn nhiều
- Thằng cha Minh nó cười kìa. Giết..- Nói xong, all đứng dậy đuổi đánh Minh. Nhà hàng như náo vì lũ này. Nhân viên phục vụ chỉ biết nhìn và lắc đầu bó tay với cái tiểu đội nhí nhổ này
- Không đâu, tao ở nhà, hôm nay lặn lội trên rừng giờ đau hết cả chân rồi, bọn mày đi đâu thì đi – Tuyết trả lời
- Em cũng thế, mỏi chân lắm – Thiên Anh
- Em cũng ở nhà – Vy
- Ha ha – Nam cười…
- Cười gì? - Tuyết lườm
- Đâu có, thế tối nay 3 cô nương ở lại dưỡng sức nhé, mấy thanh niên bọn tôi đi chơi lúc – Nam hí hửng, tay chân hoạt động không ngừng
- Đúng đấy! – Hoàng lên tiếng
- Khánh Anh đi không? – Nam
- Có!
Mấy thằng hí hửng cười, sắp thể hiện tài năng tán gái rồi…
Thành phố lên đèn, gió thổi vi vu, không gian nơi đây thật đẹp và lộng lẫy
Khánh Anh chỉ mặc chiếc áo raglan thân xám đậm tay đen, quần jean mài rách cực chất cùng chiếc khuyên tai hình bọ cạp lấp lánh một bên tai khiến cho các cô gái và chàng trai đều phải đứng nhìn và ngất lần lượt
Minh nổi bật trong chiếc áo khoác kéo xéo màu xanh tím, mũ phớt tròn trắng cùng chiếc quần jean đen phong cách làm cho mọi hoạt động của mọi người phải lập tức dừng lại khi anh bước qua…
Hoàng diện trên mình chiếc áo thun trơn dài tay, được chủ nhân kéo ống tay lên gần khủy tay, trông nhanh nhẹn và cá tính hơn,quần jean túi rộng và sợi dây xích dài vắt chéo qua hông làm không ít người phải hỏi thăm và tiếp máu trong viện khi nhìn thấy anh.
Nam áo khoác thun tròng cổ có mũ màu café, quần côn hiphop cùng chiếc mũ hiphop đội ngược về phía sau trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu. Những chàng trai có vẻ đẹp như này chắc không có nhiều, đẹp đến mức khiến những chàng trai xung quanh đau đầu ghen tị, đến khổ khi bạn gái mình cứ ngắm nghía người con trai khác mãi không thôi, hai mắt như muốn long sòng sọc ra ngoài. Họ tự nhủ : Hay là mình chết quách đi cho rồi…
Bốn con người với bốn vẻ đẹp khác nhau khiến không gian nơi đây tràn đầy thú vị. Họ quá đẹp và hoản hảo từ gương mặt đến dáng đi, đấy là họ chưa cười thôi, nếu còn cười nữa thì các chàng trai ở đây phải đưa bạn gái mình đi viện vì bệnh mắt hoặc mũi rồi.
Ánh trăng lên lúc mờ lúc tỏ. Ở đây không lạnh bằng Hà Nội nhưng cũng không thấy con gái ăn mặc hở hang nhiều nhưng cũng chưa phải dạng ít.
- Ai xin số và nhận được nhiều tin nhắn làm quen nhất thì chiến thắng, ba người còn lại phải chi tiền khao người chiến thắng một bữa linh đình nhé. Người nào liệt không có tin nhắn nào thì khao cả 3 người con lại… Ha ha, và người chiến thắng không ai khác sẽ là…- Nam định tự sướng “sẽ là tao…” thì sáu con mắt chĩa thẳng vào mặt Nam đang đầy phấn khích kia mà lườm. Nếu sáu con mắt ấy phóng được ra lửa chắc bây giờ Nam đang nằm trong khoa chữa bỏng và chờ hi sinh rồi. – Một trong bốn chúng ta – Nam hớn hở nói tiếp. Không là một trong bốn chúng ta thì còn là ai nữa hả thánh…
- 11h chốt, hẹn nhau ở cổng chợ Bến Thành, thằng nào không đến đúng hẹn…xác định khao đi là vừa – Minh tuyên bố
- Ok – Tất cả đồng ý và đồng thanh
…
Đi bộ qua mấy dãy phố, không tìm được điểm thích hợp để mình dừng chân. Khánh Anh quyết định không đi nữa mà bắt taxi vào bar chơi.
Tiếng nhạc xập xình dẫn lối cho Khánh Anh đến, ánh sáng lập lòe cũng đủ cho anh thấy ở đây nhiều “gái” đến nhường nào. Nhưng anh không tìm đến thứ đó mà thứ anh hướng tới lại là rượu.
Anh vào bar có một mình và anh chẳng để ý đây là bar có hoạt động như thế nào, và tất nhiên anh cũng chẳng biết đây lại chính là hang ổ của địch.
Bồi bàn phục vụ nhiệt tình thật đấy, nơi đây náo nhiệt thật đấy nhưng không biết nguy hiểm nó sẽ rình rập mình ra sao đây??
- Quen thật. Kia phải chăng là…- Chàng trai ngồi trong bóng tối khẽ mấp máy môi lên tiếng, ánh mắt nhìn vào Khánh Anh đầy hoài nghi
- Ông chủ. Có điện thoại – Tiếng nhân viên bên cạnh đánh thức suy nghĩ của chàng trai kia. Hắn cầm điện thoại lên và nghe nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn vào Khánh Anh. Nghe điện thoại xong, hắn hơi quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ
“Trái đất thật tròn, đi đâu cũng gặp được là sao?. Hắn mà biết mình ở đây chắc sẽ không để yên cho mình đâu”
Hắn lặng lẽ ngồi quan sát Khánh Anh, hai tay chống lên cằm vẻ nghĩ ngợi và có đôi chút ngạc nhiên vô cùng lớn.
“ Đây phải Kevin, thủ lĩnh của Hắc Long không? Không gặp bao lâu mà hắn ta đã lăng nhăng thế kia ư? Thiên Anh à? Anh có nên cho em biết chuyện này không nhỉ?”
Khánh Anh đang ngồi nói chuyện và “tán tỉnh” mấy em trong bar, em nào cũng đổ rầm rầm, bề ngoài toát ra một vẻ lạnh lùng nhưng trình độ tán gái của anh phải đạt đến trình độ cao ngất ngưỡng.
So về độ xinh,độ quyến rũ của các em trong đây với Thiên Anh thì sao nhỉ? Chắc Thiên Anh không bằng một góc với họ rồi. Nhưng Khánh Anh chẳng có chút rung động gì trước các vẻ đẹp ở đây, anh vẫn lạnh băng cảm xúc trong trái tim mình. Ngoài mặt thì vẫn lên dây cót “cua gái”
Anh tạm dừng cuộc chơi. Đi vào sâu bên trong để tìm wc, anh đi không hề e ngại một bước chân nào của ai trong đây, cứ như thể anh là chủ quán khiến mọi người nhìn anh đều cảm thấy dè chừng.
Hắn thấy anh đi đến gần chỗ hắn đang ngồi, nghĩ là anh nhận ra nên đứng dậy lảnh đi chỗ khác.
Đôi mắt anh hơi quét lên cái bóng dáng ấy một lượt, nhếch mép cười một cái rồi đi tiếp. Có lẽ anh cũng đã phát hiện ra điều gì đấy..
Nam. Hoàng. Minh mỗi người một nơi, cứ liên tục lên dây cót để tán gái, mồm thằng nào cũng bon như xe vừa được thay xích. Nghiêng đến đâu là gái nghiêng theo đến đấy. Ham hố nhất vẫn là Minh, đến cả hoa đã có chủ và đang ngồi cạnh chủ rồi mà anh vẫn xông vào làm quen, tí nữa thì ăn đánh hội đồng.
Có số một em là lại cười như điên. Trong lòng thằng nào cũng chắc chắn mình sẽ thắng.
Thời gian chả mấy chốc đã hết. Bây giờ là 11h
Tất cả đều có mặt tại cổng chợ, nhìn mặt tên nào cũng hớn hở như vừa ăn dưa bở.
Sau vài phút so kết quả thì Minh hét lên
- Á ha ha ha…tao thắng…tao thắng…ối trời ơi mình phục mình quá, mình yêu mình ghê…
- Yêu cái thằng cha mày. Về - Nam đá Minh
- Chưa xong đâu, tối nay xem ai nhiều tin nhắn đến trước đã. – Hoàng nói
- Giờ thì về. – Khánh Anh
Về đến khách sạn. Phòng ai người nấy về, đợi đến sáng mai dậy xem số lượng tin nhắn đến như nào.
Cả bốn tài khoản đều được kiểm tra, nếu mai mà tài khoản hụt đi coi như là thua. Để tránh trường hợp nhắn tin cho người ta trước xong người ta nhắn lại đó mà…
…….
Sáng hôm sau
- Hura…chán quá! - Vừa thức dậy, Tuyết đã kêu lên. Lúc bấy giờ Thiên Anh cả Vy vẫn đang nướng trên giường. ngủ một cách ngon lành.
Tuyết dậy làm vscn rồi đi lang thang khách sạn cho đỡ chán. Rồi điểm dừng chân của Tuyết là phòng Nam.
Vào đến phòng, thấy Nam đang ngủ say như chết, cô đi đến định gọi dậy tâm sự thì thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên báo hiệu có tin nhắn mới. Tin nhắn đến cô chẳng quan tâm nhưng lần này cô phải quan tâm thật rồi.
Màn hình hiển thị dày đặc một dãy tin nhắn, tổng số tin nhắn: 307 tin
Vì đây là máy của Nam lên Tuyết biết mật khẩu, cô tò mò vào xem, thoáng qua đã thấy vài tin có nội dung “ Anh yêu ngủ rồi à”
“ Mới gặp mà nhớ anh yêu quá”
“ Anh Nam ngủ chưa? Nói chuyện với em được không”
“ Anh nói chuyện vui tính quá, em yêu anh mất rồi”
“ Anh đâu rồi, xin số em mà không nhắn tin cho em à, buồn..”
Càng đọc, máu điên trong người Tuyết càng nổi lên như sóng thần.
- Lí Nhất…NAM – Tuyết hét ầm lên vào tai Nam khiến anh giật mình tỉnh dậy
- Bão à..sóng thần..hay động đất – Anh cũng hét toáng lên
- Thêm cả lốc xoáy với núi lửa phun trào nữa đấy – Tuyết cáu
- Hihi…có chuyện gì mà căng thế? Sao ở phòng anh? – Nam nuốt nước bọt ừng ực khi thấy thái độ của Tuyết
- Nhiều gái quá ý, lần sau cài mật khẩu thì đừng cho em biết – Tuyết tức
- Anh có muốn cho em biết đâu…em đòi biết đấy chứ - Nam buộc miệng nói
- Á…anh nói cái gì…- Tuyết lại hét
- Huhu anh nói gì đâu. Mà bọn này là phù du thôi mà, anh có ý gì đâu. Tin anh đi - Nam năn nỉ
- Tin sao được, lù lù ra thế kia còn gì nữa
Tuyết nói xong định đứng dậy bỏ đi thì Nam kéo tay lại
- Xin lỗi mà. Ngàn lần xin lỗi đấy…đừng giận anh, anh xóa hết tin nhắn đi, xong đổi cả số khác mà…được chưa?
- Nói thì làm đi – Tuyết bực
Nam hơi bĩu môi rồi xóa hết tin nhắn đi, trong lòng đang sôi sùng sục “ Thôi, lại tốn tiền khao mấy thằng kia rồi”
Xóa xong, phần tin nhắn trống trơn, mặt Nam cau có lại đến khổ
- Thay cả sim đi – Tuyết nói rồi cười, bớt giận hơn rồi đi ra ngoài
- Khổ. Biết rồi.
- AAAAAAAAAAAA….Đen quá ! Nhọ quá…tức quá ! – Nam bay lên giường giãy giụa, đạp chăn bay tung tóe.
…….
12h trưa, cả đám kéo nhau đi ăn trưa.
- Hôm nay ăn tẹt ga luôn đi, Nam trả tiền…hú hú – Minh rú lên, Hoàng ngồi đập bàn đập ghế cười lăn lộn, đến Khánh Anh còn cười to
- Khổ thân, mấy cha hôm nay ăn phải gì vậy? – Vy nhăn nhó nói với Thiên Anh
- Ăn ít thôi, không cắm mày lại đấy – Nam lườm Minh
- Cắm mày á, mày tự nguyện đấy nhá, thế thì tao càng phải ăn nhiều rồi. – Minh lè lưỡi chêu ngươi
- Gọi đi, ngồi đấy mà lên cơn với nhau, mất mắt quá ! – Tuyết lên tiếng
Minh cầm cả quyển menu mà tích từng món ăn một đỡ phải đọc cho phục vụ ghi chép. Mắt Nam chao đảo nhìn vào menu mà chỉ muốn đấm cho Minh một trận nhừ người
- Mày gọi nhiều thế, bố mày ăn hết được à? – Nam
- Bạn không biết tính tớ à? Thà thừa còn hơn thiếu…ăn nhầm còn hơn bỏ sót à? – Minh nói tỉnh bơ
- Thằng…thằng…khốn nạn – Nam xót xa
- Minh ơi, mày chưa gọi rượu với nước ngọt, đồ tráng miệng nữa – Hoàng ra ý kiến
- Gọi nước lọc đi. Nước lọc cũng tráng miệng được – Nam
- Không không…tớ thích ăn trái cây cơ, nước thì phải nước ép…không uống nước lọc đâu…huhu – Hoàng
- Mày…thích gì? – Nam lườm
- Bạn thì nhớ…bạn còn thua cả trò chơi hôm qua đấy, tớ lại sai bạn đi bê cùng phục vụ giờ - Hoàng cười chêu ngươi
- AAAAAAA…tức quá ! – Nam than rồi cũng ngồi yên để mấy người kia đập phá túi tiền của mình
- Ơ…anh Nam bị sao mà nghe lời 3 anh thế? – Vy tò mò hỏi
- Nó bị thừa tiền mà em – Hoàng cười, 3 tên còn lại cũng cười, Nam cười méo xệch
……….
Đồ ăn được bê ra, bày kín mít bàn, thậm chí phục vụ còn phải kê thêm một bàn nữa sát vào mới bày được hết cả đồ uống lên. Khách vào ăn ai cũng không thể không nhìn về phía 7 người kia được, vừa choáng vừa ngạc nhiên.
Những đĩa thức ăn trên bàn cứ vơi dần nhưng mãi chẳng chịu hết. Còn vài món chưa cả được đụng đến mà ai cũng đã no căng rồi. Thấy thế Tuyết nảy ra một ý và nói
- Ăn thôi thì chán nhỉ? Giờ chơi đố nhau đi, bên nào không trả lời được thì phải ăn một món mà bên kia yêu cầu. Và bên trả lời được câu đố thì bên ra câu đố phải ăn…
Nghe cũng thú vị nên tất cả đều ham hố đồng ý
- Vậy 3 người bọn tôi – Tuyết chỉ vào mình, Vy và Thiên Anh – đấu với 4 người các ngươi
- Ok con béc dê. 4 thanh niên chúng tôi không ngại chị em phụ nữ các người đâu – Minh nhăn nhở
- Được, chờ đấy – Tuyết
- Oẳn tù tì xem ai đố trước – Hoàng
- Thôi, ông cứ lắm chuyện, cho chị em nó đố trước – Minh
- Anh Minh hôm nay phóng khoáng thế cơ? – Tuyết bĩu môi
- Uầy…lâu lắm mới nghe thấy Tuyết nhà ta gọi Minh là anh nhớ, thôi thôi…chắc Minh chớt – Minh cười
- Bố thằng bệnh ! – Tuyết lườm
- Thôi đi mấy má…má Minh lắm mồm vừa…giờ bắt đầu chơi đi. Để lâu thức ăn nguội bây giờ - Hoàng nhảy vào
Tất cả cùng cười. Rồi bắt đầu cuộc chơi [ Ba nữ gọi là đội G (girl), 4 nam gọi là đội B (boy) nhé! ]
- 1’ -> 4 = 1505 – Tuyết ra câu đố
- Không hiểu lắm – Nam nhăn nhó
- Thằng ngu…- Minh đập vào đầu Nam rõ đau và chốt một câu – Ô tao cũng chẳng hiểu
- Dễ mà. Một phút suy tư bằng một nghìn năm không ngủ - Khánh Anh trả lời đắc ý
- Ơ…đúng rồi. – Tuyết
- Đấy…tao cũng định trả lời như thế nhưng thằng Khánh nhanh quá – Hoàng chém gió
- Thôi đi ông tướng…- Tuyết lè lưỡi chêu
- Giờ thì ăn đi…ha ha…cho ăn gì bây giờ nhỉ? – Nam cười sung sướng
- Anh em đâu…hội ý – Hoàng
Sau vài giây nghĩ thì Minh cũng lên tiếng bá đạo làm đội G suýt ngất
- Cua sốt ớt đi. Ha ha cho chị em mi chết
Món này gọi hai đĩa mà chưa ăn hết một phần tư của một đĩa tẹo nào đơn giản vì nó vừa có vì sền sệt, chua chua và đặc biệt cay rất cay. Ăn một miếng mà không có ly nước ngọt bên cạnh chắc xé lưỡi mất…
- Trời ơi sao mi nỡ đành lòng phụ phàng chị em nó như vầy….ta ủng hộ - Hoàng nói như đang hát cải lương. Lúc đội G chỉ muốn đấm cho Hoàng trận lên mương xuống biển
- Ăn đi – Đội B đồng thanh
- Ăn thì ăn. Làm gì mà căng – G đồng thanh
Thế là cả ba người hí hoáy ăn. Vừa ăn vừa quạt miệng cho đỡ nóng và bớt cay, nước mắt cứ chảy giàn giụa vì quá cay.
Tuyết định vớ cốc nước thì Khánh Anh chặn lại và nói
- Ai cho uống
- Chúng mày thương người một tý có sao đâu? – Tuyết lườm
- Ứ thương đấy – Minh và Nam chen vào
- Xong rồi. Đến lượt bọn anh đố đấy – Thiên Anh lên tiếng. Mặt đỏ bừng phát khóc
- Được rồi. Đợi nghĩ đã – Nam
- Không được nghĩ, nghĩ là thua luôn – Vy
- Luật đâu thế?
- Luật của đội em. Nhanh lên
- Trời lung linh mây rung rinh cành lá xõa linh tinh. Hỏi cái gì ở giữa trời và mây – Nam ra câu đố, nhìn G đầy thách thức
- Ơ…còn cành lá nữa. Thì chắc là cành lá rồi. Chuẩn men – Tuyết cười đắc trí
- Chúc mừng bạn…bạn trả lời hoàn toàn – Minh nói đến đây Tuyết mừng đến nỗi đứng hẳn dậy đập bàn
- Ôi, con cảm ơn cha mẹ đã sinh ra con, đã nuôi nấng con để con thông minh như này. Lần đầu tiên cho em gửi lời cảm ơn của mình đến ông bà cha mẹ em…và..- Tuyết đang lên cảm xúc thì Nam chặn lại vì khách hàng xung quanh cứ nhìn Tuyết như sinh vật là. May nhà hàng hôm nay vắng khách hơn mọi khi. Lâu lắm nhóm này mới có cơ hội “điên” công khai như này
- Mẹ trẻ đi thi hoa hậu chăng?
- Mày để tao nói nốt không? – Minh nhìn Tuyết
- Nói đi – Tuyết ngồi xuống cười
- Vâng…chúc mừng bạn, bạn đã trả lời hoàn toàn…SAI. Bởi vì sao? Bởi vì bạn tưởng bạn không ngu nhưng bạn ngu không tưởng – Minh cười oang oang như trúng tà
Tuyết cụt hứng lườm Minh
- Đến em trả lời – Thiên Anh nói
- Ai cho trả lời, mỗi câu chỉ được trả lời một lần thôi, Tuyết trả lời rồi còn gì? – Nam - Đáp ản là Và...haha...không uổng công đồ đệ của anh đoán toàn sai. - Nam cười sặc sụa
- Lần này cho uống rượu đi – Hoàng lên tiếng
- Gì má? Sao mà ác thế? Con gái bọn em uống sao được – Vy hét lên long trời nở đất
- Ấy…hả họa em yêu. Đây là luật chơi – Hoàng cười cười
- Hứ..
Khánh Anh lấy một chai rượu loại nhỏ rồi đưa cho đội bên kia uống
- Để chị uống hết cho – Tuyết nhận lấy chai rượu rồi cười và tu một phát hết một nửa. Rồi lại tu phát nữa hết cả chai. Uống rượu là sở trường của Tuyết mà, cô uống như uống nước lọc khiến Vy và Thiên Anh trố mắt lên nhìn khâm phục. Vy cũng uống được nhưng chỉ được một cốc đã nâng nâng rồi.
- Con gái mình thế mà khá – Nam cười xoa đầu Tuyết
- Cái gì…??? – Tuyết trừng mắt lên, cầm chả chai rượu hù Nam
- Bạn gái mình thế mà khá – Nam chuyển chế độ nịnh hót
…
- Đến bọn em đố. Trên một chuyến xe bus có rất đông người. Xe đi một đoạn có hai người lên ba người xuống. Đi một đoạn nữa có ba người lên năm người
xuống. Đi một đoạn lại ba người lên hai người xuống. Bác tài có một vợ một con. Hỏi sắp đến bến xe con gái bác tài xế tên gì? – Thiên Anh
- Ơ hay…liên quan vỡ lọ - Nam cảm thán
- Thế ai mà trả lời được – Hoàng
- Câu khác đi chứ - Khánh Anh
- Bọn em thử trả lời đi – Minh
- Tóm lại là không trả lời được chứ gì? Các anh thua đi – Vy cười mãn nguyện
- Bọn em trả lời đi – Đồng thanh
- Ơ…luật chơi có mục này à? – Tuyết giả ngây
- Bọn em ăn nhiều rồi giờ nhường cho bọn anh ăn chứ. Đơn giản thôi,. Bây giờ bọn anh xử lý hết bát này đi – Thiên Anh đẩy bát nước chấm về phía B. Bát nước chấm đầy đủ gia vị hành, tỏi, ớt, cà rốt, su hào, nước mắm, mì chính, nước sốt.
- Gì vại chài…Ai chơi ăn cái này. – Nam nhăn mặt
- Đây cũng là đồ ăn được mà, em không biết – Thiên Anh
- Dã man – Nam
- Chần chừ gì nữa. Xử lý hết đi – Tuyết lên mặt, cuối cùng cũng trả thù được
Đội B nhăn nhó như phải tội, mỗi người cầm một cái thìa lên rồi múc nước chấm ăn. Vừa ăn vừa nhăn nhó.
- Cái này chỉ để chấm thôi mà. Sao ăn được – Hoàng
- Chấm một tẹo mà đã cay rồi còn bắt ăn, cho ăn cái khác đi, pizza này – Nam
- Ăn cả đạn ý, ăn nhanh lên – Tuyết quát
- Cay…quá ! – Hoàng vừa đưa được muỗng tiếp theo lên miệng thì phụt luôn…thẳng mặt Minh làm Minh la oái oái lên
- Thằng mắt…dạy…hỏng be bét mặt tiền của tao rồi. Tao đi sửa lại đã – Minh rình rình bỏ vào wc để không phải ăn tiếp.
- Ôi nhìn bọn mày khổ mà tao sướng. Sướng ơi là sướng – Tuyết ngồi bên cạnh liên tục cổ vũ nồng nhiệt
- Món của mày ngon đấy – Vy cười nhìn Thiên Anh
- Thiên Em dã man quá, huhu – Nam
- Em dã man bình thường – Thiên Anh cười cười
Thấy Nam vừa đưa muỗng nữa lên ăn và định phụt ra thì Tuyết nói luôn
- Nam ới, ăn uống hẳn hoi, cho ăn thêm đấy, chơi sạch sẽ tý nha
Nghe vậy, Nam ngậm ngùi nuốt từ từ. Mặt nhăn nhó thấy tội
Đắng, cay, chua,ngọt, mặn cứ từ từ vào trong bụng đội B.
- Thôi không chơi nữa đâu…chết mất. Nước nước…- Hoàng vừa nói tay vừa vớ cốc nước vừa ho sặc sụa.
- Ấy…không được – Vy cầm cốc nước uống luôn
- Nước nước…- Nam than, kêu oai oái lên – Tao thổ huyết luôn rồi – Nói xong Nam lại ho sặc sụa, mặt đỏ bừng
Đội G phá lên cười, Tuyết vẫn hăm he
- Thấy đẳng cấp của các chụy chưa cưng?
- Thấy rồi…thấy rồi…
- Thế thì thua nhá – Vy và Thiên Anh đồng thanh
- Vâng…thua – Đồng thanh
Đội B chịu thua xong, G mới đưa nước cho B uống. Có nước vào all tỉnh hẳn.
Một lúc xong, Minh đi ra với vẻ mặt hớn hở vì thoát kiếp. Nhìn bát nước chấm hết sạch, anh cười mãn nguyện vì mình không phải ăn nhiều
- Thằng cha Minh nó cười kìa. Giết..- Nói xong, all đứng dậy đuổi đánh Minh. Nhà hàng như náo vì lũ này. Nhân viên phục vụ chỉ biết nhìn và lắc đầu bó tay với cái tiểu đội nhí nhổ này