Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
- Dù sao hôm nay cũng cảm ơn mọi người giúp tôi với Thiên Anh lành lại. – Khánh Anh nắm tay Thiên Anh nở cụ cười ấm áp, khẽ nói. Từ hai bàn tay đang lạnh bỗng trở nên ấm lạ thường. Hạnh phúc là cái nắm tay như vậy sao?
- Vậy nên…- Khánh Anh nói tiếp. Cả lũ ồ ạt lên ra ý kiến
- Vậy nên Khánh Anh sẽ khao chúng ta một bữa ăn thịnh soạn hả? – Nam hí hửng
- Hay đi du lịch? – Hoàng chớp chớp mắt
- Cả hai – Tuyết tham lam nói
- Không – Khánh Anh nhíu mày nói, chịu thua lũ này toàn thích ăn với chơi.
- Không thì là gì? – Đồng thanh toàn tập
- Vậy nên…mọi người đi ngủ sớm đi. – Khánh Anh cười nhạt nói. Sau câu nói ấy là cái ngã ngửa của từng người.
- Thế không nói còn hơn – Nam bĩu môi nói thầm, nghe được Nam nói. Khánh Anh nhếch môi cười
- Nam thích thông tắc hơn là ngủ sớm à?
Câu nói hàm ý sự đe dọa của Khánh Anh làm Nam lạnh cả người. Xua xua tay nói
- Ô nâu…ngủ ngủ…ngủ thôi….*oáp* muộn rồi mà
Khánh Anh nhìn Nam bật cười thích thú. Hôm nay quả thật rất vui đối với anh.
- Thiên Anh với Vy anh đưa hai người về - Khánh Anh ra đề nghị
Cả hai gật đầu rồi ra xe.
- Anh định yêu cô ta đến khi nào? – Dòng tin nhắn lặng lẽ được gửi đến số máy của Khánh Anh . Yun nhếch mép cười đầy đau đớn.
- Khi nào…cô ấy chết. – Mãi một lúc sau, Khánh Anh mới nhắn tin trả lời lại nhỏ. Có ai biết không, nếu cô gái ấy chết thì lúc ấy anh cũng chẳng còn tồn tại rồi. Đọc xong tin nhắn, nhỏ cười thầm, vừa đau khổ vừa vui mừng đan xen.
*Cốc…cốc*
Tiếng gõ cửa làm Châu San bừng tỉnh khi đang suy nghĩ lung tung. Đã quá khuya rồi còn ai gõ cửa được chứ.
- Ai đấy? – Cô lên tiếng cảnh giác.
- Tôi. Thiên Anh - Yun khẽ nói. Khẽ nở nụ cười nhạt
- Ơ thế vào đi, cừa không khóa mà…tưởng về rồi chứ? – Cứ ngỡ là Thiên Anh kia nên Châu San le te nói, cho đến khi nhìn thấy Yun cô mới gãi gãi đầu nói
- Ô là bạn à?
- Ừ, vẫn chưa ngủ à? Chị có rảnh không nói chuyện với em lúc? – Yun cười điệu, ngồi xuống bên cạnh giường Châu San
- Có chuyện gì sao? Mà đừng xưng hô chị-em, tôi thấy kì sao ấy, mình bằng tuổi mà – Châu San cười cười nói.
- Dù sao chị cũng là bạn gái của Hoàng, em là em gái Hoàng nên xưng hô vậy trước có gì kì đâu. – Nhỏ cười, nụ cười ẩn chứa đầy mưu mô, khẽ nhìn Châu San và chẹp lưỡi thầm nghĩ “Cũng không tệ”
- Thật ra…- Châu San định nói “Thật ra tôi không phải bạn gái của Hoàng” nhưng bị Yun cướp lời.
- Chị quen Vĩnh Thiên Anh?
Châu San không nói gì chỉ gật. Nửa đêm rồi mà muốn nói mấy chuyện này sao? Thật khó hiểu mà >
- Tại sao quen? – Yun lạnh giọng
Gì đây? Hỏi như kiểu đang điều tra vậy nè. Có chuyện gì không nữa…
- À thì tôi du học bên Pháp gặp cậu ấy. Chúng tôi rất thân, tôi cũng quí cậu ấy lắm. – Châu San cười tươi.
- Quí sao? – Yun hờ hững cười lạnh nhưng không để nụ cười ấy lọt vào tầm mắt của Châu San , nhỏ khẽ hỏi
- Nếu Hoàng yêu cô ta chị còn quí cô ta không?
Từng lời, từng chữ nhỏ phun ra khiến Châu San tỉnh luôn ngủ, ánh mắt tròn xoe nhìn Yun khó hiểu.
- Ý bạn là sao? – Châu San nhíu mày hỏi. Không gian lặng như tờ, tiếng kim đồng hồ não nề tổi qua từng giây phút. Giọng nói nhỏ nhỏ đều đặn vang lên
- Cứ trả lời đi
- Tôi không trả lời đâu – Châu San mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu nhưng không muốn hỏi nhiều.
- Chiều mai rảnh chứ? Đến địa chỉ này gặp em nhé. Nếu chị không đến chị sẽ không hiểu rõ về anh Hoàng đâu - Yun khẽ cười, đặt lên tay Châu San tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ quán cafe rồi bước ra ngoài. Khẽ đưa tờ giấy lên quan sát, Châu San nằm xuống giường, không ngừng nghĩ ngợi về Hoàng và hai người con gái mang tên Thiên Anh ấy.
Câu hỏi của Yun cứ văng vẳng bên tai cô “ Nếu Hoàng yêu cô ta….” Làm tâm trí cô như rối bời. Cô lại nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên Hoàng nhìn Thiên Anh khi gặp cô nàng ở bên Pháp, ánh mắt tìm kiếm đâu đó một chút yêu thương, một chút nhớ nhung. Rồi nhớ đến ánh mắt đen chêu chọc dành cho mình khi đụng phải anh lần đầu tiên.
Hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau. Phải chăng…Hoàng và Thiên Anh từng yêu nhau. Nhưng còn Khánh Anh , anh ấy là gì vậy? Có lẽ nào, tình yêu tay ba giữa hai người bạn thân và một cô gái có thật sao. Châu San lắc nhẹ đầu cười giễu mình. Nếu vậy, Hoàng mà yêu cô thì anh chỉ xem cô như người thay thế, thay thế chỗ ngồi của Thiên Anh trong tim anh.
Không. Cô không muốn trở thành một cái bóng của người khác đâu mà.
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm nước mắt theo hàng rơi xuống. Trên gò má hồng lấm lem chút nước…mặn chát.
Cô yêu anh thật rồi. Nhưng anh thì sao đây???
Sáng sớm. Khi tất cả mọi người vẫn đang trong giấc ngủ, một mình Hoàng đứng phun nước ở ngoài khuôn viên, thi thoảng những nụ cười bí ấn lại khẽ giật giật trên môi. Nhìn vào anh, không ai biết anh đang nghĩ ngợi gì nữa.
- Nay có chuyện gì vui vậy? – Tiếng Khánh Anh lành lạnh phát ra từ phía sau, anh cầm trên tay hai ly cafe, khẽ nhún người đưa cho Hoàng một ly. Hoàng bỏ vòi nước xuống, nhận lấy rồi ra ghế ngồi cạnh Khánh Anh
- Đoán đi? – Hoàng khẽ cười, môi nhấm nháp một chút cafe
- Về Dương Châu San - Khánh Anh hơi cười, dựa lưng về phía sau. Tư thế rất thoải mái.
- Đúng là người đứng đầu thế giới ngầm, gì cũng đoán ra. Mày thấy nhỏ đó thế nào? – Hoàng hí hửng nói
- Tao không bao giờ đi nhận xét con gái – Khánh Anh nghiêng đầu nói, cười nửa miệng nhìn thái độ của Hoàng
- Thế hả? Vậy chiều nay cho tao mượn Thiên Anh nhé !
- Có chuyện gì? – Anh nhíu mày hỏi.
- Tán tỉnh – Hoàng buông một câu đầy thách thức Khánh Anh
- Mày dám? – Khánh Anh hỏi lạnh lùng, ánh mắt ghì chặt lên người Hoàng. Anh biết tình cảm của Hoàng dành cho Thiên Anh không đơn giản. Tình cảm ấy đến anh còn phải “ghen tức” nhưng vì Hoàng là bạn thân của anh anh không làm gì, nếu Hoàng mà là người khác, anh không chắc tính mạng của người ấy được an toàn. Còn cô gái tên Châu San , hiện giờ Hoàng đang yêu cô gái đó, nhưng liệu thời gian này Hoàng đã quên Thiên Anh chưa?
- Dám chứ? – Hoàng nhếch môi cười. Nụ cười nửa đùa nửa thật.
- Vậy thì cứ việc – Câu nói rất lạnh lùng đầy hàn khí, xung quanh như bị câu nói ấy làm đóng băng vậy. Ánh mắt đầy băng giá nhìn chằm chằm vào Hoàng như muốn phóng băng giết đối phương vậy.
- Đùa chút mà nhìn tao kinh vậy, tao muốn tỏ tình với Châu San nhưng không biết nói như thế nào và hành động ra sao? Tao muốn Thiên Anh tư vấn và giúp đỡ. – Hoàng nói. Tảng băng kia vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng và nói
- Giúp đỡ?
- Ừ, kiểu vật thí nghiệm ý – Hoàng cười chêu chọc
- Tại sao không phải cô gái nào khác? - Khánh Anh quá quan tâm đến vấn đề liên quan đến Thiên Anh .
- Bởi vì…với Thiên Anh tao mới có cảm giác – Hoàng bất giác cười lạnh nhạt, ánh mắt đầy đau khổ, tại sao…quên một người mình đã từng yêu lại khó khăn đến như vậy?
- Đồng ý cho mượn rồi nhé! – Hoàng nở nụ cười tươi, Khánh Anh chỉ lặng gật đầu mà không nói bất kì câu nào nữa. Nói xong, cảm thấy không còn gì để nói nên Hoàng đã đứng dậy bước đi, trả lại không gian yên tĩnh như không có sự tồn tại của con người. Một mình Khánh Anh ngồi lại với thiên nhiên xung quanh. Cảnh thiên nhiên thật đẹp nhưng nụ cười của anh chợt ánh lên còn đẹp hơn gấp vạn. Rất nhanh chóng, nụ cười ấy bị thu hồi lại như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
……
Chiếc xe BMW đậu ngay trước cổng nhà Thiên Anh , Hoàng khẽ cười rồi bỏ điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Em xuống nhà đi.
- Sao ạ? – Đang mải mê ngủ nướng thì câu nói ấy làm Thiên Anh như tá hỏa. Nhưng đầu tiên hỏi lại để kiểm soát xem mình có đang mơ hay không?
- Lại đang ngủ hả? Anh lên phòng em nhé. – Hoàng cười chêu chọc
- Dạ thôi để em xuống – Cô tắt điện thoại , vứt nó sang một bên, bay xuống giường thay quần áo và chải tóc gọn gàng, búi phồng lên trên đỉnh đầu và chạy thẳng xuống dưới nhà.
- Anh đến sớm vậy?
- Có nhiều việc mà. – Hoàng cười.
- Vậy đi thôi. – Thiên Anh vui vẻ nói
Xe lăn bánh, đầu tiên Hoàng đưa Thiên Anh đến một công ty vàng bạc đá quý thuộc tập đoàn nhà anh.
Mới bước vào, nhận ra sự có mặt của Hoàng, toàn bộ nhân viên cúi chào lịch thiệp
- Thiếu gia
- Nơi đây, em chưa đến bao giờ - Thiên Anh chớp chớp mắt nói.
- Anh đến lần thứ hai – Hoàng mỉm cười
- Vậy sao? Em hơi ngạc nhiên đó nha. Công ty nhà anh mà anh đến ít vậy – Thiên Anh ngạc nhiên cười
- Không có việc cho mình thì đến đây làm gì? – Hoàng cười nói, đi về phía cầu thang máy và lên tầng 30
- Tầng này chỉ kinh doanh nhẫn tình nhân hả anh?
- Có lẽ thế - Hoàng cười, dẫn Thiên Anh đến khu bày nhẫn đủ kiểu, sáng lấp lánh và đẹp đến “đau mắt” Nhìn chúng thi nhau khoe vẻ đẹp của mình mà Thiên Anh chỉ muốn ôm hết chúng về.
- Em chọn đi – Hoàng mỉm cười nhìn Thiên Anh
- Em được chọn sao? – Thiên Anh mấp máy môi cười
- Thì anh nhờ em chọn hộ mà, anh chưa đi chọn nhẫn cho con gái bao giờ
- Vậy anh đi theo em – Thiên Anh cười tươi nói rồi kéo Hoàng đi theo. Anh mỉm cười đi theo sau cô
- Thiếu gia, thiếu gia đưa bạn gái đi mua nhẫn hả? – Một cô nhân viên khẽ chào hỏi
- Dạ? – Thiên Anh trố mắt nhìn cô nhân viên đó nói, ngượng ngùng nhìn Hoàng cười.
Hoàng không nói gì với cô nhân viên mà hất mặt về phía Thiên Anh
- Em chọn đi
Loay hoay một lúc Thiên Anh chỉ vào chiếc nhẫn kim cương đang lấp lánh phía dưới. Chiếc nhẫn hình đôi cánh thiên thần rất đẹp, một bên là kim cương xanh, một bên là kim cương trắng rất đẹp, hai màu xanh trắng hòa quện vào nhau tạo nên vẻ đẹp quí phái, xung quanh còn được đính thêm hàng ngàn viên kim cương nhỏ nữa.
- Tiểu thư đây có con mắt thật tinh tường, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn đẹp nhất mà tôi cũng từng thấy đấy, nhưng thật tiếc là nó rất đắt nên hiện giờ chưa ai dám mua – Cô nhân viên nói.
- Oa, em thấy nó rất đẹp – Thiên Anh cầm chiếc nhẫn lên ngắm ngía.
- Em biết ai thiết kế nó không? – Hoàng cười
- Là ai ạ? – Thiên Anh vẫn quyến luyến lấy chiếc nhẫn không rời.
- Là Khánh Anh đó – Hoàng cười nói và xoa xoa đầu cô như một đứa con nít.
- Có vẻ em rất thích nó nhỉ? Vậy em chọn cái khác cho anh đi
- Nhưng em thấy cái này đẹp mà, anh mua đi. Chắc Châu San sẽ thích lắm đấy – Thiên Anh không hiểu câu nói của Hoàng cho lắm nên cô đã nói vậy. Cô không biết anh muốn nhường chiếc nhẫn này cho cô, bởi cô thích, anh không có ý gì khác nữa, trong lòng anh thầm nghĩ cô gái này thật ngốc.
- Vậy hả? Em không tiếc chứ? - Hoàng cười chêu chọc
- Dạ không? – Cô cười nói và thầm nghĩ, dù tiếc thì cũng có làm được gì đâu, chiếc nhẫn này đắt vậy, với khả năng của cô thì mua sao nổi…
- Lần sau Khánh Anh sẽ mua cho em chiếc đẹp hơn như vậy – Như đọc được suy nghĩ của cô, anh xuề xòa nói.
- Dạ, em đâu cần – Cô cười hì hì.
- Gói lại cho tôi đi – Hoàng quay sang ra lệnh với nhân viên.
Rời khỏi công ty nhà anh, cô hỏi
- Tiếp theo là đi đâu anh?
- Đến quán cafe đi – Hoàng ra ý kiến
- Dạ được. Anh sẽ tỏ tình ở đó hả? – Cô ngây ngô nhìn anh
- Anh chưa nghĩ ra đấy – Anh cười rồi kéo theo cô đi. Nhìn anh và cô như vậy, ai cũng nghĩ là tình nhân ấy chứ.
Từ trong quán, tiếng nhạc vang lên nghe thật lãng mạn, hai người từ từ bước vào. Chọn bàn gần vườn và hồ phun nước nhất để không khí trong lành hơn.
- Ài. Nhiệm vụ của em là gì đây? – Thiên Anh khoanh tay hỏi.
- Anh cũng không biết – Anh lắc đầu nói. – Anh muốn em chỉ bảo mà em hỏi vậy? – Anh cười
- Trước tiên phải gọi nước đã. Để xem nào – Cô cười, với lấy menu rồi đánh mắt với anh – Anh uống gì đây?
- Cho anh cafe không đường
- Chị ơi, lấy em một cafe không đường, một cafe sữa capuchino – Thiên Anh vẫy tay gọi phục vụ.
…
Đang mải mê nói chuyện. Vừa ngẩng mặt lên thì Yun thấy Hoàng và Thiên Anh đi vào. Nhỏ khẽ cười đầy mưu mô “ ô, trùng hợp thật” , đánh mắt về phía hai người và nói với Châu San
- Chị nhìn em, họ là ai?
Châu San khẽ quay người lại. Nhìn thấy Hoàng đang cười thật tươi với Thiên Anh , hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy. Lòng Châu San chợt nhói lên cảm xúc khó tả, cô gượng người quay đầu lại, không muốn nhìn nữa. Hiện tại…cô đang ghen. Lẽ nào, những lời Yun nói là sự thật
- Họ vẫn thường “ngoại tình” như vậy đó ! – Yun nhếch mép nói bí hiểm, câu nói ấy động chạm đến trái tim nhỏ bé của Châu San.
- Chị có muốn ra đấy ngồi chung không? – Yun ngỏ lời. Ảnh mắt đặt lên khuôn mặt xinh đẹp đã tĩnh lại.
- Không. Cứ để họ thế tốt hơn mà. – Châu San cười buồn, khe khẽ quay đầu lại. Bắt gặp cảnh chàng trai lén lấy từ sau ra một chiếc hộp nhỏ xinh rồi đặt lên tay cô gái đang đưa ra rồi chàng trai nhìn cô gái đầy hi vọng, cô gái từ từ hé mắt ra, bật cười nhận chiêc hộp nhỏ xinh kia đầy hạnh phúc
- Chắc là nhẫn đấy? – Yun cũng bất ngờ nhìn hai người họ, nói.
- Ừ, nhẫn. – Châu San mỉm cười chua chát. Tình yêu của cô…trái tim của cô một lần nữa thất bại rồi. Lửa chưa cháy đã bị mưa dập tắt rồi. Đau…lắm.
“Anh ở đâu, đến bên em được không? Em lại yêu nhầm người rồi. Em không nên yêu anh ta, huhu” – Châu San vừa nghĩ vừa cười đầy đau khổ, nước mắt cứ chảy ngược vào trong tim đến nỗi máu khó có thể lưu thông được.
Lần đầu tiên Châu San biết yêu là năm cô học lớp 11, và người cô yêu rất giống với Hoàng. Nhưng hình như Hoàng có vẻ đẹp hơn anh ta rất nhiều.
Rồi. Anh ta cũng làm cô đau giống như cô nhìn Hoàng lúc này nè.
- Thấy thế nào? – Tiếng Yun cất lên khiến Châu San quay trở lại thực tại
- Đau – Cô chỉ buông ra một từ. Trái tim bị bóp chặt không nói lên lời.
Không còn lời nào diễn tả được tâm trạng của cô lúc này ngoài từ “đau” Hạnh phúc đó…thật sự cô không thể có.
- Có được anh ấy không khó đâu, chị hãy nghe theo lời của em. Tối nay, em lại gặp chị, sân thượng nhé – Nói rồi, Yun bỏ đi trước không nói thêm gì nữa. Châu San lặng người ngồi lại, gục mặt xuống bàn, không biết làm gì hơn ngoài lặng lẽ khóc.
Mười phút trước…
- Anh nhầm rồi, ai lại tặng nhẫn kiểu như thế, phải như này này, anh đưa tay lên đi, bắt đối phương nhắm mắt lại nhớ. Giờ em là anh, anh là Châu San nhé. – Thiên Anh cười tươi đóng kịch với anh, cô cầm hộp quà nhỏ khe khẽ nắm lấy tay dưới của anh, đặt hộp quà lên bàn tay ấy. Mỉm cười nói – Làm bạn gái anh nhé.!
- Sến quá ! – Hoàng phán một câu làm Thiên Anh lườm anh cháy tóc.
- Thế anh có làm theo không? – Cô nói như ra lệnh khiến anh gật đầu nghe theo răm rắp. – Này, cầm lấy đi, bây giờ em là Châu San nhé. – Cô đưa hộp quà cho anh, anh nhận lấy, hít thở thật sâu rồi đắm mình vào nhân vật chính.
- Đầu tiên, em hãy nhắm mắt vào đi. – Hoàng cười nhìn cô gái trước mắt đang mở to mắt nhìn anh, cô gái cười làm theo, hai mắt nhằm lại chờ đợi một bất ngờ. Làm theo kịch bản cô đã nêu, anh từ từ bỏ hộp nhẫn nhỏ xinh ra, nắm lấy tay dưới của cô gái rồi đặt lên đó chiếc hộp và mỉm cười đầy hi vọng.
Cảm giác có gì đó đặt trên tay mình, cô gái khẽ mở mắt, bất ngờ cười đầy hạnh phúc và hạnh phúc hơn sau đó là câu nói
- Làm bạn gái anh nha.!
- Em đồng ý – Cô gái cười cười gật đầu….rồi hạ màn
- Rất hay phải không? - Thiên Anh cười tươi, trả lại chiếc nhẫn cho anh.
- Anh thấy sao ấy? – Hoàng cười cười, uống thêm ngụm cafe
- Anh chưa quen thôi, anh cố lên nhé.! – Cô cười nhìn anh, khẽ nắm tay anh ủng hộ anh
- Anh cảm ơn. – Anh nói, ánh mắt nhìn cô khe khẽ cười….
…
Về đến nhà. Hoàng cười rõ tươi khi nhìn thấy Châu San đang xem phim ở phòng khách.
- Không đi chơi đâu à? – Anh lên tiếng hỏi ngu ngơ
- Tôi đi một mình để lạc đường à? – Châu San đốp lại ngay.
- Ý cô là muốn tôi đưa đi đúng không? – Hoàng cười chêu
- Nào muốn. – Cô nói, không nhìn anh, chỉ chăm chăm vào màn hình tivi nhưng không thể nào tập trung xem hết bộ phim được mà lúc nào tâm trí cũng treo lủng lẳng trên mây. Chờ ai đó kéo xuống.
- Vậy hả? Thế thì thôi – Hoàng cười rồi định đi lên phòng.
- Này… - Châu San khẽ xoay người lên tiếng
- Gì? – Anh khẽ nhíu mày nhìn cô. Cô ngập ngừng nhìn anh hỏi
- Nếu anh yêu một cô gái thì anh sẽ yêu đến bao giờ ?
Cô không thể ngờ mình đủ can đảm để hỏi câu này. Nhưng thật sự cô muốn biết lắm.
- Đến bao giờ cô ấy chết. – Hoàng cười nói, rồi đi lên phòng một mạch. Ở phía dưới. Châu San tựa lưng vào ghế, khó nhọc nhắm mắt.
Hoàng và Khánh Anh thật giống nhau. Khi nào cô ấy chết…thì chính anh cũng sẽ chết.
Tối hôm đó. Châu San lên tầng thượng theo lời nói của Yun. Gió tầng thượng thôi thật mát, nhưng không thể nào thổi được muộn phiền trong lòng hai cô gái đứng đây. Yun đứng cạnh lan can nhìn xuống thế giới bên dưới đang tấp nập xe cộ chạy qua.
Câu nói…”Đến bao giờ cô ấy chết” không chỉ hiện hữu trong đầu Yun mà nó còn hiện hữu trong đầu Châu San.
- Thấy thế nào khi cô ta chết? – Yun lên tiếng hỏi Châu San
- Cho tôi hỏi đã, vì sao bạn muốn hại Thiên Anh ấy – Châu San hỏi ngược. Đôi môi anh đào khẽ mấp máy nụ cười nhạt nhẽo
- Em muốn giúp chị có được anh Hoàng một cách trọn vẹn nhất thôi. – Yun cười giả tạo đáp
- Không đơn giản – Châu San lắc đầu nói
- Ý chị là sao? – Yun nhíu mày nhìn người con gái đối diện mình một cách nghi hoặc. Chẳng lẽ cô gái này khó dụ thế à?
- Tự hiểu đi – Châu San hừ lạnh nói. Cô biết mình đang nói chuyện với một con cáo già đầy mưu mô.
Không gian bỗng trờ lên lắng lại. Gió hiu hiu thổi làm mái tóc dài của Châu San nhẹ bay, quấn quýt lấy khuôn mặt xinh đẹp đang chứa đầy nội tâm.
Sau một lúc vờ suy nghĩ, Yun khẽ cười nửa miệng, nụ cười của ác quỷ
- Chị biết không? Khi yêu một người. Ai cũng sẽ làm tất cả để có người mình yêu đấy – Yun nói đầy ẩn ý, Châu San cũng không quá ngu dốt để không hiểu câu nói ấy.
- Tại sao nói vậy với tôi. Tôi có liên quan?
- Liên quan chứ? Chị sẽ đánh mất anh Hoàng chỉ vì một con nhỏ đó đấy? Thấy sao? – Yun hất mặt nói đầy kiêu ngạo lẫn thách thức tâm trí cô gái trước mặt
- Thấy bình thường. – Châu San nói và cười lạnh
- Không bình thường chút nào cả, em cho chị nốt tối nay suy nghĩ, nếu chị đồng ý thì hãy thực hiện theo kế hoạch của em. Nhỏ đó phải chết thì chúng ta mới hạnh phúc được. – Yun nở nụ cười độc đoán, nhìn sâu vào mắt Châu San mà nói.
- Giữa tôi, thì tình bạn có trọng lượng hơn tình yêu. – Châu San nói xong rồi đi xuống. Yun nhìn bóng dáng nhỏ khuất sau ánh đèn, khẽ nở nụ cười độc ác, hai tay nắm chặt lan can như muốn bóp nạt mọi thứ.
Châu San đi về phòng, tắt điện đi để lại ánh sáng nhỏ hắt ra từ đèn ngủ. Cô nằm nghĩ rất nhiều.
Tình bạn?
Tình yêu?
Cái nào hơn, cái nào kém, cô không thể nào xác định được. Nghĩ đến những lần bên Thiên Anh , cô gái ấy thật sự rất tốt thì Châu San không thể nào muốn hại Thiên Anh được, còn đối với Hoàng…cô đã yêu Hoàng quá nhiều. Cô phải làm sao đây khi luật chơi luôn là thế. Được cái này phải mất cái kia…
- Vậy nên…- Khánh Anh nói tiếp. Cả lũ ồ ạt lên ra ý kiến
- Vậy nên Khánh Anh sẽ khao chúng ta một bữa ăn thịnh soạn hả? – Nam hí hửng
- Hay đi du lịch? – Hoàng chớp chớp mắt
- Cả hai – Tuyết tham lam nói
- Không – Khánh Anh nhíu mày nói, chịu thua lũ này toàn thích ăn với chơi.
- Không thì là gì? – Đồng thanh toàn tập
- Vậy nên…mọi người đi ngủ sớm đi. – Khánh Anh cười nhạt nói. Sau câu nói ấy là cái ngã ngửa của từng người.
- Thế không nói còn hơn – Nam bĩu môi nói thầm, nghe được Nam nói. Khánh Anh nhếch môi cười
- Nam thích thông tắc hơn là ngủ sớm à?
Câu nói hàm ý sự đe dọa của Khánh Anh làm Nam lạnh cả người. Xua xua tay nói
- Ô nâu…ngủ ngủ…ngủ thôi….*oáp* muộn rồi mà
Khánh Anh nhìn Nam bật cười thích thú. Hôm nay quả thật rất vui đối với anh.
- Thiên Anh với Vy anh đưa hai người về - Khánh Anh ra đề nghị
Cả hai gật đầu rồi ra xe.
- Anh định yêu cô ta đến khi nào? – Dòng tin nhắn lặng lẽ được gửi đến số máy của Khánh Anh . Yun nhếch mép cười đầy đau đớn.
- Khi nào…cô ấy chết. – Mãi một lúc sau, Khánh Anh mới nhắn tin trả lời lại nhỏ. Có ai biết không, nếu cô gái ấy chết thì lúc ấy anh cũng chẳng còn tồn tại rồi. Đọc xong tin nhắn, nhỏ cười thầm, vừa đau khổ vừa vui mừng đan xen.
*Cốc…cốc*
Tiếng gõ cửa làm Châu San bừng tỉnh khi đang suy nghĩ lung tung. Đã quá khuya rồi còn ai gõ cửa được chứ.
- Ai đấy? – Cô lên tiếng cảnh giác.
- Tôi. Thiên Anh - Yun khẽ nói. Khẽ nở nụ cười nhạt
- Ơ thế vào đi, cừa không khóa mà…tưởng về rồi chứ? – Cứ ngỡ là Thiên Anh kia nên Châu San le te nói, cho đến khi nhìn thấy Yun cô mới gãi gãi đầu nói
- Ô là bạn à?
- Ừ, vẫn chưa ngủ à? Chị có rảnh không nói chuyện với em lúc? – Yun cười điệu, ngồi xuống bên cạnh giường Châu San
- Có chuyện gì sao? Mà đừng xưng hô chị-em, tôi thấy kì sao ấy, mình bằng tuổi mà – Châu San cười cười nói.
- Dù sao chị cũng là bạn gái của Hoàng, em là em gái Hoàng nên xưng hô vậy trước có gì kì đâu. – Nhỏ cười, nụ cười ẩn chứa đầy mưu mô, khẽ nhìn Châu San và chẹp lưỡi thầm nghĩ “Cũng không tệ”
- Thật ra…- Châu San định nói “Thật ra tôi không phải bạn gái của Hoàng” nhưng bị Yun cướp lời.
- Chị quen Vĩnh Thiên Anh?
Châu San không nói gì chỉ gật. Nửa đêm rồi mà muốn nói mấy chuyện này sao? Thật khó hiểu mà >
- Tại sao quen? – Yun lạnh giọng
Gì đây? Hỏi như kiểu đang điều tra vậy nè. Có chuyện gì không nữa…
- À thì tôi du học bên Pháp gặp cậu ấy. Chúng tôi rất thân, tôi cũng quí cậu ấy lắm. – Châu San cười tươi.
- Quí sao? – Yun hờ hững cười lạnh nhưng không để nụ cười ấy lọt vào tầm mắt của Châu San , nhỏ khẽ hỏi
- Nếu Hoàng yêu cô ta chị còn quí cô ta không?
Từng lời, từng chữ nhỏ phun ra khiến Châu San tỉnh luôn ngủ, ánh mắt tròn xoe nhìn Yun khó hiểu.
- Ý bạn là sao? – Châu San nhíu mày hỏi. Không gian lặng như tờ, tiếng kim đồng hồ não nề tổi qua từng giây phút. Giọng nói nhỏ nhỏ đều đặn vang lên
- Cứ trả lời đi
- Tôi không trả lời đâu – Châu San mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu nhưng không muốn hỏi nhiều.
- Chiều mai rảnh chứ? Đến địa chỉ này gặp em nhé. Nếu chị không đến chị sẽ không hiểu rõ về anh Hoàng đâu - Yun khẽ cười, đặt lên tay Châu San tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ quán cafe rồi bước ra ngoài. Khẽ đưa tờ giấy lên quan sát, Châu San nằm xuống giường, không ngừng nghĩ ngợi về Hoàng và hai người con gái mang tên Thiên Anh ấy.
Câu hỏi của Yun cứ văng vẳng bên tai cô “ Nếu Hoàng yêu cô ta….” Làm tâm trí cô như rối bời. Cô lại nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên Hoàng nhìn Thiên Anh khi gặp cô nàng ở bên Pháp, ánh mắt tìm kiếm đâu đó một chút yêu thương, một chút nhớ nhung. Rồi nhớ đến ánh mắt đen chêu chọc dành cho mình khi đụng phải anh lần đầu tiên.
Hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau. Phải chăng…Hoàng và Thiên Anh từng yêu nhau. Nhưng còn Khánh Anh , anh ấy là gì vậy? Có lẽ nào, tình yêu tay ba giữa hai người bạn thân và một cô gái có thật sao. Châu San lắc nhẹ đầu cười giễu mình. Nếu vậy, Hoàng mà yêu cô thì anh chỉ xem cô như người thay thế, thay thế chỗ ngồi của Thiên Anh trong tim anh.
Không. Cô không muốn trở thành một cái bóng của người khác đâu mà.
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm nước mắt theo hàng rơi xuống. Trên gò má hồng lấm lem chút nước…mặn chát.
Cô yêu anh thật rồi. Nhưng anh thì sao đây???
Sáng sớm. Khi tất cả mọi người vẫn đang trong giấc ngủ, một mình Hoàng đứng phun nước ở ngoài khuôn viên, thi thoảng những nụ cười bí ấn lại khẽ giật giật trên môi. Nhìn vào anh, không ai biết anh đang nghĩ ngợi gì nữa.
- Nay có chuyện gì vui vậy? – Tiếng Khánh Anh lành lạnh phát ra từ phía sau, anh cầm trên tay hai ly cafe, khẽ nhún người đưa cho Hoàng một ly. Hoàng bỏ vòi nước xuống, nhận lấy rồi ra ghế ngồi cạnh Khánh Anh
- Đoán đi? – Hoàng khẽ cười, môi nhấm nháp một chút cafe
- Về Dương Châu San - Khánh Anh hơi cười, dựa lưng về phía sau. Tư thế rất thoải mái.
- Đúng là người đứng đầu thế giới ngầm, gì cũng đoán ra. Mày thấy nhỏ đó thế nào? – Hoàng hí hửng nói
- Tao không bao giờ đi nhận xét con gái – Khánh Anh nghiêng đầu nói, cười nửa miệng nhìn thái độ của Hoàng
- Thế hả? Vậy chiều nay cho tao mượn Thiên Anh nhé !
- Có chuyện gì? – Anh nhíu mày hỏi.
- Tán tỉnh – Hoàng buông một câu đầy thách thức Khánh Anh
- Mày dám? – Khánh Anh hỏi lạnh lùng, ánh mắt ghì chặt lên người Hoàng. Anh biết tình cảm của Hoàng dành cho Thiên Anh không đơn giản. Tình cảm ấy đến anh còn phải “ghen tức” nhưng vì Hoàng là bạn thân của anh anh không làm gì, nếu Hoàng mà là người khác, anh không chắc tính mạng của người ấy được an toàn. Còn cô gái tên Châu San , hiện giờ Hoàng đang yêu cô gái đó, nhưng liệu thời gian này Hoàng đã quên Thiên Anh chưa?
- Dám chứ? – Hoàng nhếch môi cười. Nụ cười nửa đùa nửa thật.
- Vậy thì cứ việc – Câu nói rất lạnh lùng đầy hàn khí, xung quanh như bị câu nói ấy làm đóng băng vậy. Ánh mắt đầy băng giá nhìn chằm chằm vào Hoàng như muốn phóng băng giết đối phương vậy.
- Đùa chút mà nhìn tao kinh vậy, tao muốn tỏ tình với Châu San nhưng không biết nói như thế nào và hành động ra sao? Tao muốn Thiên Anh tư vấn và giúp đỡ. – Hoàng nói. Tảng băng kia vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng và nói
- Giúp đỡ?
- Ừ, kiểu vật thí nghiệm ý – Hoàng cười chêu chọc
- Tại sao không phải cô gái nào khác? - Khánh Anh quá quan tâm đến vấn đề liên quan đến Thiên Anh .
- Bởi vì…với Thiên Anh tao mới có cảm giác – Hoàng bất giác cười lạnh nhạt, ánh mắt đầy đau khổ, tại sao…quên một người mình đã từng yêu lại khó khăn đến như vậy?
- Đồng ý cho mượn rồi nhé! – Hoàng nở nụ cười tươi, Khánh Anh chỉ lặng gật đầu mà không nói bất kì câu nào nữa. Nói xong, cảm thấy không còn gì để nói nên Hoàng đã đứng dậy bước đi, trả lại không gian yên tĩnh như không có sự tồn tại của con người. Một mình Khánh Anh ngồi lại với thiên nhiên xung quanh. Cảnh thiên nhiên thật đẹp nhưng nụ cười của anh chợt ánh lên còn đẹp hơn gấp vạn. Rất nhanh chóng, nụ cười ấy bị thu hồi lại như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
……
Chiếc xe BMW đậu ngay trước cổng nhà Thiên Anh , Hoàng khẽ cười rồi bỏ điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Em xuống nhà đi.
- Sao ạ? – Đang mải mê ngủ nướng thì câu nói ấy làm Thiên Anh như tá hỏa. Nhưng đầu tiên hỏi lại để kiểm soát xem mình có đang mơ hay không?
- Lại đang ngủ hả? Anh lên phòng em nhé. – Hoàng cười chêu chọc
- Dạ thôi để em xuống – Cô tắt điện thoại , vứt nó sang một bên, bay xuống giường thay quần áo và chải tóc gọn gàng, búi phồng lên trên đỉnh đầu và chạy thẳng xuống dưới nhà.
- Anh đến sớm vậy?
- Có nhiều việc mà. – Hoàng cười.
- Vậy đi thôi. – Thiên Anh vui vẻ nói
Xe lăn bánh, đầu tiên Hoàng đưa Thiên Anh đến một công ty vàng bạc đá quý thuộc tập đoàn nhà anh.
Mới bước vào, nhận ra sự có mặt của Hoàng, toàn bộ nhân viên cúi chào lịch thiệp
- Thiếu gia
- Nơi đây, em chưa đến bao giờ - Thiên Anh chớp chớp mắt nói.
- Anh đến lần thứ hai – Hoàng mỉm cười
- Vậy sao? Em hơi ngạc nhiên đó nha. Công ty nhà anh mà anh đến ít vậy – Thiên Anh ngạc nhiên cười
- Không có việc cho mình thì đến đây làm gì? – Hoàng cười nói, đi về phía cầu thang máy và lên tầng 30
- Tầng này chỉ kinh doanh nhẫn tình nhân hả anh?
- Có lẽ thế - Hoàng cười, dẫn Thiên Anh đến khu bày nhẫn đủ kiểu, sáng lấp lánh và đẹp đến “đau mắt” Nhìn chúng thi nhau khoe vẻ đẹp của mình mà Thiên Anh chỉ muốn ôm hết chúng về.
- Em chọn đi – Hoàng mỉm cười nhìn Thiên Anh
- Em được chọn sao? – Thiên Anh mấp máy môi cười
- Thì anh nhờ em chọn hộ mà, anh chưa đi chọn nhẫn cho con gái bao giờ
- Vậy anh đi theo em – Thiên Anh cười tươi nói rồi kéo Hoàng đi theo. Anh mỉm cười đi theo sau cô
- Thiếu gia, thiếu gia đưa bạn gái đi mua nhẫn hả? – Một cô nhân viên khẽ chào hỏi
- Dạ? – Thiên Anh trố mắt nhìn cô nhân viên đó nói, ngượng ngùng nhìn Hoàng cười.
Hoàng không nói gì với cô nhân viên mà hất mặt về phía Thiên Anh
- Em chọn đi
Loay hoay một lúc Thiên Anh chỉ vào chiếc nhẫn kim cương đang lấp lánh phía dưới. Chiếc nhẫn hình đôi cánh thiên thần rất đẹp, một bên là kim cương xanh, một bên là kim cương trắng rất đẹp, hai màu xanh trắng hòa quện vào nhau tạo nên vẻ đẹp quí phái, xung quanh còn được đính thêm hàng ngàn viên kim cương nhỏ nữa.
- Tiểu thư đây có con mắt thật tinh tường, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn đẹp nhất mà tôi cũng từng thấy đấy, nhưng thật tiếc là nó rất đắt nên hiện giờ chưa ai dám mua – Cô nhân viên nói.
- Oa, em thấy nó rất đẹp – Thiên Anh cầm chiếc nhẫn lên ngắm ngía.
- Em biết ai thiết kế nó không? – Hoàng cười
- Là ai ạ? – Thiên Anh vẫn quyến luyến lấy chiếc nhẫn không rời.
- Là Khánh Anh đó – Hoàng cười nói và xoa xoa đầu cô như một đứa con nít.
- Có vẻ em rất thích nó nhỉ? Vậy em chọn cái khác cho anh đi
- Nhưng em thấy cái này đẹp mà, anh mua đi. Chắc Châu San sẽ thích lắm đấy – Thiên Anh không hiểu câu nói của Hoàng cho lắm nên cô đã nói vậy. Cô không biết anh muốn nhường chiếc nhẫn này cho cô, bởi cô thích, anh không có ý gì khác nữa, trong lòng anh thầm nghĩ cô gái này thật ngốc.
- Vậy hả? Em không tiếc chứ? - Hoàng cười chêu chọc
- Dạ không? – Cô cười nói và thầm nghĩ, dù tiếc thì cũng có làm được gì đâu, chiếc nhẫn này đắt vậy, với khả năng của cô thì mua sao nổi…
- Lần sau Khánh Anh sẽ mua cho em chiếc đẹp hơn như vậy – Như đọc được suy nghĩ của cô, anh xuề xòa nói.
- Dạ, em đâu cần – Cô cười hì hì.
- Gói lại cho tôi đi – Hoàng quay sang ra lệnh với nhân viên.
Rời khỏi công ty nhà anh, cô hỏi
- Tiếp theo là đi đâu anh?
- Đến quán cafe đi – Hoàng ra ý kiến
- Dạ được. Anh sẽ tỏ tình ở đó hả? – Cô ngây ngô nhìn anh
- Anh chưa nghĩ ra đấy – Anh cười rồi kéo theo cô đi. Nhìn anh và cô như vậy, ai cũng nghĩ là tình nhân ấy chứ.
Từ trong quán, tiếng nhạc vang lên nghe thật lãng mạn, hai người từ từ bước vào. Chọn bàn gần vườn và hồ phun nước nhất để không khí trong lành hơn.
- Ài. Nhiệm vụ của em là gì đây? – Thiên Anh khoanh tay hỏi.
- Anh cũng không biết – Anh lắc đầu nói. – Anh muốn em chỉ bảo mà em hỏi vậy? – Anh cười
- Trước tiên phải gọi nước đã. Để xem nào – Cô cười, với lấy menu rồi đánh mắt với anh – Anh uống gì đây?
- Cho anh cafe không đường
- Chị ơi, lấy em một cafe không đường, một cafe sữa capuchino – Thiên Anh vẫy tay gọi phục vụ.
…
Đang mải mê nói chuyện. Vừa ngẩng mặt lên thì Yun thấy Hoàng và Thiên Anh đi vào. Nhỏ khẽ cười đầy mưu mô “ ô, trùng hợp thật” , đánh mắt về phía hai người và nói với Châu San
- Chị nhìn em, họ là ai?
Châu San khẽ quay người lại. Nhìn thấy Hoàng đang cười thật tươi với Thiên Anh , hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy. Lòng Châu San chợt nhói lên cảm xúc khó tả, cô gượng người quay đầu lại, không muốn nhìn nữa. Hiện tại…cô đang ghen. Lẽ nào, những lời Yun nói là sự thật
- Họ vẫn thường “ngoại tình” như vậy đó ! – Yun nhếch mép nói bí hiểm, câu nói ấy động chạm đến trái tim nhỏ bé của Châu San.
- Chị có muốn ra đấy ngồi chung không? – Yun ngỏ lời. Ảnh mắt đặt lên khuôn mặt xinh đẹp đã tĩnh lại.
- Không. Cứ để họ thế tốt hơn mà. – Châu San cười buồn, khe khẽ quay đầu lại. Bắt gặp cảnh chàng trai lén lấy từ sau ra một chiếc hộp nhỏ xinh rồi đặt lên tay cô gái đang đưa ra rồi chàng trai nhìn cô gái đầy hi vọng, cô gái từ từ hé mắt ra, bật cười nhận chiêc hộp nhỏ xinh kia đầy hạnh phúc
- Chắc là nhẫn đấy? – Yun cũng bất ngờ nhìn hai người họ, nói.
- Ừ, nhẫn. – Châu San mỉm cười chua chát. Tình yêu của cô…trái tim của cô một lần nữa thất bại rồi. Lửa chưa cháy đã bị mưa dập tắt rồi. Đau…lắm.
“Anh ở đâu, đến bên em được không? Em lại yêu nhầm người rồi. Em không nên yêu anh ta, huhu” – Châu San vừa nghĩ vừa cười đầy đau khổ, nước mắt cứ chảy ngược vào trong tim đến nỗi máu khó có thể lưu thông được.
Lần đầu tiên Châu San biết yêu là năm cô học lớp 11, và người cô yêu rất giống với Hoàng. Nhưng hình như Hoàng có vẻ đẹp hơn anh ta rất nhiều.
Rồi. Anh ta cũng làm cô đau giống như cô nhìn Hoàng lúc này nè.
- Thấy thế nào? – Tiếng Yun cất lên khiến Châu San quay trở lại thực tại
- Đau – Cô chỉ buông ra một từ. Trái tim bị bóp chặt không nói lên lời.
Không còn lời nào diễn tả được tâm trạng của cô lúc này ngoài từ “đau” Hạnh phúc đó…thật sự cô không thể có.
- Có được anh ấy không khó đâu, chị hãy nghe theo lời của em. Tối nay, em lại gặp chị, sân thượng nhé – Nói rồi, Yun bỏ đi trước không nói thêm gì nữa. Châu San lặng người ngồi lại, gục mặt xuống bàn, không biết làm gì hơn ngoài lặng lẽ khóc.
Mười phút trước…
- Anh nhầm rồi, ai lại tặng nhẫn kiểu như thế, phải như này này, anh đưa tay lên đi, bắt đối phương nhắm mắt lại nhớ. Giờ em là anh, anh là Châu San nhé. – Thiên Anh cười tươi đóng kịch với anh, cô cầm hộp quà nhỏ khe khẽ nắm lấy tay dưới của anh, đặt hộp quà lên bàn tay ấy. Mỉm cười nói – Làm bạn gái anh nhé.!
- Sến quá ! – Hoàng phán một câu làm Thiên Anh lườm anh cháy tóc.
- Thế anh có làm theo không? – Cô nói như ra lệnh khiến anh gật đầu nghe theo răm rắp. – Này, cầm lấy đi, bây giờ em là Châu San nhé. – Cô đưa hộp quà cho anh, anh nhận lấy, hít thở thật sâu rồi đắm mình vào nhân vật chính.
- Đầu tiên, em hãy nhắm mắt vào đi. – Hoàng cười nhìn cô gái trước mắt đang mở to mắt nhìn anh, cô gái cười làm theo, hai mắt nhằm lại chờ đợi một bất ngờ. Làm theo kịch bản cô đã nêu, anh từ từ bỏ hộp nhẫn nhỏ xinh ra, nắm lấy tay dưới của cô gái rồi đặt lên đó chiếc hộp và mỉm cười đầy hi vọng.
Cảm giác có gì đó đặt trên tay mình, cô gái khẽ mở mắt, bất ngờ cười đầy hạnh phúc và hạnh phúc hơn sau đó là câu nói
- Làm bạn gái anh nha.!
- Em đồng ý – Cô gái cười cười gật đầu….rồi hạ màn
- Rất hay phải không? - Thiên Anh cười tươi, trả lại chiếc nhẫn cho anh.
- Anh thấy sao ấy? – Hoàng cười cười, uống thêm ngụm cafe
- Anh chưa quen thôi, anh cố lên nhé.! – Cô cười nhìn anh, khẽ nắm tay anh ủng hộ anh
- Anh cảm ơn. – Anh nói, ánh mắt nhìn cô khe khẽ cười….
…
Về đến nhà. Hoàng cười rõ tươi khi nhìn thấy Châu San đang xem phim ở phòng khách.
- Không đi chơi đâu à? – Anh lên tiếng hỏi ngu ngơ
- Tôi đi một mình để lạc đường à? – Châu San đốp lại ngay.
- Ý cô là muốn tôi đưa đi đúng không? – Hoàng cười chêu
- Nào muốn. – Cô nói, không nhìn anh, chỉ chăm chăm vào màn hình tivi nhưng không thể nào tập trung xem hết bộ phim được mà lúc nào tâm trí cũng treo lủng lẳng trên mây. Chờ ai đó kéo xuống.
- Vậy hả? Thế thì thôi – Hoàng cười rồi định đi lên phòng.
- Này… - Châu San khẽ xoay người lên tiếng
- Gì? – Anh khẽ nhíu mày nhìn cô. Cô ngập ngừng nhìn anh hỏi
- Nếu anh yêu một cô gái thì anh sẽ yêu đến bao giờ ?
Cô không thể ngờ mình đủ can đảm để hỏi câu này. Nhưng thật sự cô muốn biết lắm.
- Đến bao giờ cô ấy chết. – Hoàng cười nói, rồi đi lên phòng một mạch. Ở phía dưới. Châu San tựa lưng vào ghế, khó nhọc nhắm mắt.
Hoàng và Khánh Anh thật giống nhau. Khi nào cô ấy chết…thì chính anh cũng sẽ chết.
Tối hôm đó. Châu San lên tầng thượng theo lời nói của Yun. Gió tầng thượng thôi thật mát, nhưng không thể nào thổi được muộn phiền trong lòng hai cô gái đứng đây. Yun đứng cạnh lan can nhìn xuống thế giới bên dưới đang tấp nập xe cộ chạy qua.
Câu nói…”Đến bao giờ cô ấy chết” không chỉ hiện hữu trong đầu Yun mà nó còn hiện hữu trong đầu Châu San.
- Thấy thế nào khi cô ta chết? – Yun lên tiếng hỏi Châu San
- Cho tôi hỏi đã, vì sao bạn muốn hại Thiên Anh ấy – Châu San hỏi ngược. Đôi môi anh đào khẽ mấp máy nụ cười nhạt nhẽo
- Em muốn giúp chị có được anh Hoàng một cách trọn vẹn nhất thôi. – Yun cười giả tạo đáp
- Không đơn giản – Châu San lắc đầu nói
- Ý chị là sao? – Yun nhíu mày nhìn người con gái đối diện mình một cách nghi hoặc. Chẳng lẽ cô gái này khó dụ thế à?
- Tự hiểu đi – Châu San hừ lạnh nói. Cô biết mình đang nói chuyện với một con cáo già đầy mưu mô.
Không gian bỗng trờ lên lắng lại. Gió hiu hiu thổi làm mái tóc dài của Châu San nhẹ bay, quấn quýt lấy khuôn mặt xinh đẹp đang chứa đầy nội tâm.
Sau một lúc vờ suy nghĩ, Yun khẽ cười nửa miệng, nụ cười của ác quỷ
- Chị biết không? Khi yêu một người. Ai cũng sẽ làm tất cả để có người mình yêu đấy – Yun nói đầy ẩn ý, Châu San cũng không quá ngu dốt để không hiểu câu nói ấy.
- Tại sao nói vậy với tôi. Tôi có liên quan?
- Liên quan chứ? Chị sẽ đánh mất anh Hoàng chỉ vì một con nhỏ đó đấy? Thấy sao? – Yun hất mặt nói đầy kiêu ngạo lẫn thách thức tâm trí cô gái trước mặt
- Thấy bình thường. – Châu San nói và cười lạnh
- Không bình thường chút nào cả, em cho chị nốt tối nay suy nghĩ, nếu chị đồng ý thì hãy thực hiện theo kế hoạch của em. Nhỏ đó phải chết thì chúng ta mới hạnh phúc được. – Yun nở nụ cười độc đoán, nhìn sâu vào mắt Châu San mà nói.
- Giữa tôi, thì tình bạn có trọng lượng hơn tình yêu. – Châu San nói xong rồi đi xuống. Yun nhìn bóng dáng nhỏ khuất sau ánh đèn, khẽ nở nụ cười độc ác, hai tay nắm chặt lan can như muốn bóp nạt mọi thứ.
Châu San đi về phòng, tắt điện đi để lại ánh sáng nhỏ hắt ra từ đèn ngủ. Cô nằm nghĩ rất nhiều.
Tình bạn?
Tình yêu?
Cái nào hơn, cái nào kém, cô không thể nào xác định được. Nghĩ đến những lần bên Thiên Anh , cô gái ấy thật sự rất tốt thì Châu San không thể nào muốn hại Thiên Anh được, còn đối với Hoàng…cô đã yêu Hoàng quá nhiều. Cô phải làm sao đây khi luật chơi luôn là thế. Được cái này phải mất cái kia…