Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: “Đợi em tròn hai mươi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Lâm Lang vẫn đang đứng ở cửa, lúc chạy trốn Nam Vận cũng không quên người chị em thân thiết của mình, lúc chạy qua cô vội chụp lấy cổ tay cô ấy, vô cùng trượng nghĩa mà lôi cô ấy chạy theo.
Lâm Lang không kịp chuẩn bị, bị kéo một thì lảo đảo suýt ngã sấp mặt: “Cậu chạy làm gì?”
Nam Vận vội đến mức không kịp nói: “Hỏi sau đi, đi mau! Đi mau!” Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, như thể Lục Dã là một con quái vật ăn thịt người, chỉ cần chậm một giây cô sẽ bị bắt lại.
Lâm Lang đần mặt ra, chả hiểu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể chạy theo Nam Vận, lúc hai người vừa vào tháng máy cô ấy lại hỏi: “Làm sao vậy? Sao cậu lại chạy?”
Nam Vận ấn nút chọn lầu một xong thì điên cuồng ấn đóng cửa, sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, nói không rõ ràng: “Lục, Lục Dã anh ta, anh ta đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út của mình!”
Trong giọng nói của cô mang theo vài phần khó hiểu, lại có vài phần khó tin.
Nói xong cô mới nhận ra chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên ngón áp út của mình, thế là lập tức tháo ra.
Từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu chờ đợi một ngày Dã Tử sẽ đeo nhẫn cho cô, nhưng lại không ngờ bị than tinh đen Lục Dã này nhanh chân tới trước một bước, nghĩ đến chuyện này làm cô càng thấy uất ức khó chịu, thậm chí còn muốn khóc.
Lâm Lang quả thật không biết phải nói sao về hành động của anh cô, nói anh đang tự tìm đường chết cũng không được bởi vì anh ấy đeo nhẫn cho bạn gái của mình thì không sai, thậm chí còn thoáng có chút cảm giác lãng mạn! Nhưng nếu bảo là anh đang tỏ tình một cách khác người thì cũng không ổn, con gái nhà người ta đâu có biết anh là ai, còn tưởng anh đang giở trò lưu manh ấy chứ.
Lâm Lang thở dài, tuy là bất đắc dĩ nhưng cô cũng không thể không thu dọn cục diện rối rắm này giúp anh mình. Haizz, việc anh có thể giúp cô dọn sạch giỏ hàng ngày 11/11 hay không chỉ là phụ, cái chính vẫn là vì tình cảm anh em.
Cô ấy giả vờ nghiêm túc phân tích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chắc Lục Dã cũng không có ý gì khác với cậu đâu, mình thấy có khi anh ta chỉ đang chọc cậu thôi. Cái này gọi là sở thích ác ý! Không phải bình thường cậu hay gọi Lục Dã là than đen tinh sao? Ác ý như thế mới phù hợp với hình tượng than đen tinh của anh ta chứ.”
“…”
Thật sự những lời này không bắt bẻ vào đâu được.
Nam Vận cũng hơi hơi bị thuyết phục.
Cái tên Lục Dã than đen tinh trẻ trâu này còn dùng chuyện lấy búa đập nhẫn để dọa cô, loại người như anh ta làm ra những chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.
Nhưng Nam Vận vẫn cảm thấy khó chịu, cô không ngừng dùng ngón cái tay trái xoa xoa ngón áp út tay phải, làm làn da trắng nõn cũng bị cô xoa đỏ cả lên.
Trong lòng cô, chỉ có một người mới có đủ tư cách đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, đó chính là Dã Tử. Anh là người mà từ khi mới biết yêu cô đã muốn cưới, cho nên ngoại trừ anh, nếu là bất kỳ ai khác đeo nhẫn cho cô cô đều cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lâm Lang tiếp tục an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như Lục Dã có ý xấu với cậu thật thì chắc chắn sẽ không để cậu đứng ngoài rèm mà đã kéo cậu vào trong từ lâu rồi. Anh ta không để cậu vào chính là muốn giữ khoảng cách với cậu.”
Lời này có vẻ hợp lý đấy, Nam Vận cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Đi tới đại sảnh ở lầu một, hai người mới phát hiện bên ngoài vẫn còn mưa tí tách.
Giờ cũng đã gần một giờ chiều rồi, mà chút nữa Lâm Lang còn có việc cho nên đón xe đi trước. Nam Vận không có việc gì khác, cũng không phải gấp gáp về nhà — Dù sao ở nhà cũng không còn ai cho nên cô cũng không đón xe về nữa, cứ bung dù lên từ từ đi tới trạm xe buýt, vừa ngắm mưa vừa chờ xe.
Xe buýt còn chưa tới thì điện thoại di động của cô chợt vang lên, là Dã Tử gọi cho cô.
Thấy có cuộc gọi đến, Nam Vận lập tức nghe điện thoại: “Alo, sao vậy anh?”
“Buổi đấu giá kết thúc rồi à?” Giọng Lâm Du Dã trầm thấp ôn hòa như nam châm hấp dẫn người khác.
Nam Vận trả lời: “Kết thúc rồi, đang chuẩn bị về nhà.”
Lâm Du Dã: “Em lên xe chưa? Anh sắp đến rồi.”
Nam Vận sửng sốt: “Giờ này anh không tăng ca sao?”
Lâm Du Dã: “Hôm nay ít việc nên tan ca sớm.”
Nam Vận có chút vui mừng: “Em chưa lên xe, vẫn đang chờ ở trạm xe buýt!”
“Được.” Lâm Du Dã thấy cô gái nhỏ vui mừng, giọng mang theo ý cười đáp lời: “Em ở cửa tòa nhà chờ anh! Năm phút sau đến nơi.”
Nam Vận: “Được!”
Sau khi cúp điện thoại cô ngoan ngoãn trở lại đứng trước cửa tòa nhà, dõi mắt nhìn theo xe cộ đi tới đi lui, một lúc sau cô thấy một chiếc xe đen quen thuộc.
Lâm Du Dã dừng xe ở ven đường.
Nam Vận lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Lúc cô gái nhỏ thắt dây an toàn, Lâm Du Dã thản nhiên hỏi thăm vài câu: “Ngày hôm nay thế nào?”
Động tác Nam Vận hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, vô cùng kiên quyết trả lời: “Cực kỳ tốt, tất cả đều thuận lợi.” Lúc nói lời này, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Du Dã, sợ anh ấy lại hỏi nữa.
Cô không dám nói cho anh biết Lục Dã bỏ ra mười vạn để mua chiếc nhẫn kia, sau đó còn tặng lại nhẫn cho cô. Cô lo anh sẽ hiểu lầm.
Lâm Du Dã lại không hỏi nhiều nữa chỉ đáp một câu: “Thuận lợi là được.”
Nam Vận âm thầm thở phào một cái, sau đó cô mới thấy một hộp cơm dùng một lần màu trắng đặt trên bàn điều khiển.
Dù lúc này không đói nhưng cô vẫn tò mò hỏi một câu: “Anh mua món gì vậy?”
Lâm Du Dã chậm rãi khởi động xe, hờ hững trả lời: “Sủi cảo tôm.”
Nam Vận “…”
Trùng hợp như vậy sao?
Hay phải nói là đất Tây Phụ quái dị?
Im lặng mấy giây, cô lại khẽ hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
Lâm Du Dã nói mà mặt không hề biến sắc: “Căn tin của công ty, anh thấy cũng không tệ lắm nên mang một phần về cho em.”
Nam Vận thở phào một cái: “À.”
Lâm Du Dã: “Không nếm thử sao?”
Vừa rồi Nam Vận ăn nhiều sủi cảo tôm quá nên bây giờ một cái cũng nuốt không trôi, vội vàng nói: “Đến nơi rồi ăn cũng được.”
Lâm Du Dã lại không buông tha cô: “Đến nơi thì sẽ nguội mất, bây giờ nếm thử một cái xem sao.”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Cũng được.”
Bên cạnh hộp cơm còn đặt một đôi đũa dùng một lần. Mở hộp ra, Nam Vận dùng đũa gắp cái sủi cảo đưa và trong miệng.
Đúng là còn nóng hổi, như thể vừa mới được hấp chín, ăn khá ngon, mùi vị rất giống món cô vừa ăn ở trung tâm đấu giá.
Ăn xong hết một cái, cô không nhịn được lại ăn thêm cái nữa.
Lâm Du Dã không nhanh không chậm dò hỏi: “Ăn ngon không?”
Nam Vận gật đầu: “Ngon!”
Lâm Du Dã hỏi: “Anh làm ngon hay cái này ngon hơn?”
Anh đúng là đứa trẻ ba tuổi thích hơn thua.
Nam Vận thầm thở dài giọng trong lòng, giọng nói lại rất chi là kiên quyết, bắt đầu nịnh hót khen ngợi: “Tất nhiên là của anh làm ngon hơn, tài nghệ nấu nướng của Lâm ca nhà em đây là có một không hai, cho dù làm bất kỳ món nào cũng đều ngon nhất!”
“….”
Lâm Du Dã không còn lời nào để nói.
Bản lĩnh trọn mắt nói dối của cô gái nhỏ, thật sự là càng ngày càng lợi hại.
Trước khi hai người về nhà có ghé ngang qua siêu thị. Về đến nhà thì Lâm Du Dã cầm theo túi đồ ăn đi đến phòng bếp, sắp xếp những nguyên liệu nấu ăn mới mua về. Nam Vận trở về phòng ngủ, đầu tiên là mở rèm cửa sổ, sau đó đi thay đồ ngủ.
Bên ngoài vẫn còn mưa, sắc trời u ám mà cô cũng không bật đèn nên ánh sáng trong phòng có hơi tối.
Khí trời dần lạnh nên cô thấy có chút lạnh, thế chui vào chăn định xem phim một chút, kết quả xem chưa tới năm phút mà bắt đầu mệt rã rời, mí trên mí dưới bắt đầu đánh lộn không ngừng.
Mười phút sau, Lâm Du Dã vừa đi vào phòng ngủ đã thấy cảnh tượng thế này — chiếc máy tính bảng đang tự phát phim, cô gái nhỏ thì ngủ say tít.
Anh cười bất đắc dĩ, bước tới bên giường tắt máy tính bảng đi, cẩn thận dém chăn cho cô gái nhỏ của mình, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi rời khỏi phòng ngủ.
Anh đi qua phòng sách mở máy tính ra tiếp tục công việc.
Lâm Du Dã hơi có bệnh cuồng công việc, một khi đã tập trung tinh thần làm việc thì không còn chút khái niệm thời gian, cuối cùng thứ đánh thức anh khỏi công việc chính là tiếng hét kinh hoàng của cô gái nhỏ: “Dã Tử!”
Anh đứng bật dậy khỏi ghế, lao ra khỏi phòng làm việc thì thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa bếp với vẻ mặt kinh hãi, cổ rụt lại, hai tay bịt chặt tai như tránh bom.
Tay phải của cô còn giơ cái xúc xào rau, trông như một cây dây anten trên đầu.
Phòng bếp sáng đèn nhưng đứng bên ngoài không thể thấy tình hình bên trong, lúc này phòng bếp bốc khói trắng dày đặc tựa như chốn thần tiên nơi hạ giới.
Chỉ chốc lát Lâm Du Dã đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lập tức lao vào bếp vừa bật máy hút mùi vừa tắt lửa, sau đó đi mở cửa sổ.
Không bao lâu, đám khói trắng ngùn ngụt trong bếp đã tan biến.
Trong chảo có thứ gì đó đen kịt, Lâm Du Dã nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không nhìn ra đó là thứ gì, muốn cười một chút nhưng lại không dám cười, vì sợ làm cho cô gái nhỏ tức giận, anh không thể làm gì khác hơn là cố nén cười hỏi: “Em đang xào cái gì đây?”
Nam Vận thở hồng hộc nhìn anh, tức giận nói: “Anh muốn cười thì cứ cười đi.”
Lâm Du Dã thấp giọng bật cười.
Nam Vận bước vào bếp, bỏ cái xẻng vào nồi rồi thở dài: “Lúc đầu em muốn làm cà chua với trứng, lúc nãy xem video hướng dẫn, bộ não và mắt em đều nghĩ món này rất đơn giản, nhưng cái tay lại “vả” em một cái.”
Giọng cô không nén nổi nỗi thất vọng.
Lâm Du Dã buồn cười: “Sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?”
Nam Vận: “Em thấy anh đang bận rộn nên cũng muốn nấu cơm cho anh ăn.”
Cô dậy lúc hai giờ, thấy cửa phòng sách đóng chặt thì biết anh đang làm việc. Đến sáu giờ cô hơi đói nhưng không muốn quấy rầy anh nên quyết định tự đi nấu ăn luôn.
Cô bé ngốc.
Lâm Du Dã cười nhéo nhéo má cô: “Ra ngoài đợi đi, 20 phút nữa cơm tối sẽ xong.” Nói xong thì cầm chảo vứt trứng đổ vào thùng rác, sau đó anh rửa lại chảo rồi bắt đầu làm cơm.
Nam Vận vẫn không đi.
Trong lúc anh đang cắt rau, cô ôm lấy anh từ phía sau, do dự một lúc rồi lấy hết can đảm nói: “Em muốn nói với anh một chuyện, nhưng anh không được hỏi, chỉ có được nghe em nói.”
Suy nghĩ một buổi chiều, cô quyết định thú nhận với anh một số chuyện đã xảy ra trong buổi đấu giá hôm nay, nhưng không phải là tất cả để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
Lâm Du Dã cũng đoán được cô muốn nói gì với mình, anh bình tĩnh trả lời: “Được.”
Sau khi Nam Vận cân nhắc từ ngữ, cô ngắn gọn trình bày: “Hôm nay em đã gặp một người đàn ông trong buổi đấu giá. Anh ta đã từng nợ mẹ em một ân huệ, vì vậy anh ta đã trả lại lòng tốt này cho em – hôm nay anh ta đã mua lại chiếc nhẫn của mẹ em, sau đó tặng cho em…”
Lâm Du Dã: “Ừ.”
Nam Vận không ngờ phản ứng Dã Tử có thể bình tĩnh như vậy, có chút khó tin: “Anh không tò mò gì sao? Không muốn hỏi gì sao?”
Lâm Du Dã dở khóc dở cười: “Không phải em yêu cầu anh không được hỏi gì sao?”
Nam Vận: “…” Người này còn có vẻ rất nghe lời.
Lâm Du Dã: “Cần anh hỏi gì không?”
Nam Vận: “Không cần! Biểu hiện của anh vừa rồi rất tốt, cần tiếp tục duy trì.”
Lâm Du Dã lại bị cô gái nhỏ này chọc cười: “Được.”
Nam Vận tiếp tục nói: “Lúc đầu em cũng không muốn nhận nhưng cái người này rất đáng ghét, cứ bắt em nhận, em cũng không thể làm gì khác hơn là nhận.”
Lâm Du Dã nhịn cười: “Ừ.”
Những lời nói vừa rồi chỉ là làm nền, Nam Vận cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: “Anh cho em bốn vạn vẫn còn nguyên trong thẻ, anh xem thử ngày nào rảnh thì chúng ta đi mua nhà! Mua xong chúng ta có thể kết hôn.”
Nói đến đây cô càng ôm anh chặt hơn, tràn ngập ỷ lại nói: “Dã Tử, em cũng không muốn trở lại nhà họ Nam, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”
Trong đầu Lâm Du Dã bỗng nhiên run lên hít sâu một hơi nói: “Đợi em tròn hai mươi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh dùng cầu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
Nam Vận hỏi: “Vậy anh muốn chúng ta sinh con lúc nào?”
Lâm Du Dã: “Chờ em tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp.”
Nam Vận bỗng nhiên nảy ra một ý xấu, cô cố tình nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học anh cũng đã hai mươi bảy, chờ chúng ta sinh con nữa anh ít nhất cũng là hai mươi tám, Dã Tử, số tuổi của anh ngày càng lớn đó.”
Lâm Du Dã: “…”
Thấy anh kinh ngạc, Nam Vận bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Ôi dào, anh đừng lo, cái câu trong “Hậu Hán Thư” kia nói như thế nào ấy nhỉ? Trượng phu vi chí, cùng đương ích kiên, lão đương ích tráng*.”
(*) Nghĩa: Ý chí của người đàn ông, tình cảnh càng khốn cùng, ý chí lại càng kiên định. Tuổi tuy cao nhưng chí khí càng căng tràn, tinh thần càng hăng hái – càng già càng dẻo dai.
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘Càng già càng dẻo dai’.
Lá gan cô gái nhỏ đúng là càng lúc càng lớn, nếu không dạy dỗ một chút thì chắc là lật cả trời.
Lâm Du Dã nhẹ nhàng mở miệng, ung dung, tàn ác đáp lời: “Tối hôm nay sẽ cho em biết, cái gì là càng già càng dẻo dai.”
Nam Vận sửng sốt, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, cũng không dám ‘dĩ hạ phạm thượng*’ nữa, cung kính lễ độ nói: “Anh Lâm, em sai rồi.”
(*) Xúc phạm bề trên
Lâm Du Dã không đáp lại cô.
Nam Vận bắt đầu làm nũng: “Anh Lâm của em là tốt nhất.”
Lâm Du Dã nhịn cười ra lệnh: “Gọi chồng đi.”
Lúc Nam Vận nói chuyện với bạn bè, cô cũng sẽ dùng danh hiệu “Chồng mình” để nói về Dã Tử, nhưng ở trong cuộc sống hàng ngày, cô chưa bao giờ gọi anh là chồng nên có chút thẹn thùng.
Nhưng nếu bây giờ không gọi thì buổi tối có khả năng phải xui xẻo, thế là cô đỏ mặt, thấp giọng khe khẽ gọi: “Chồng ơi!”
Lâm Du Dã: “Không nghe thấy.”
Nam Vận lớn tiếng hơn một chút: “Chồng ơi.”
Lâm Du Dã hài lòng cười: “Ừ.”
Nam Vận: “Vậy là được tha đúng không?”
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều: “Buổi tối gọi tiếp.”
Nam Vận: “…” Cầm thú!
Lâm Lang không kịp chuẩn bị, bị kéo một thì lảo đảo suýt ngã sấp mặt: “Cậu chạy làm gì?”
Nam Vận vội đến mức không kịp nói: “Hỏi sau đi, đi mau! Đi mau!” Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, như thể Lục Dã là một con quái vật ăn thịt người, chỉ cần chậm một giây cô sẽ bị bắt lại.
Lâm Lang đần mặt ra, chả hiểu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể chạy theo Nam Vận, lúc hai người vừa vào tháng máy cô ấy lại hỏi: “Làm sao vậy? Sao cậu lại chạy?”
Nam Vận ấn nút chọn lầu một xong thì điên cuồng ấn đóng cửa, sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, nói không rõ ràng: “Lục, Lục Dã anh ta, anh ta đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út của mình!”
Trong giọng nói của cô mang theo vài phần khó hiểu, lại có vài phần khó tin.
Nói xong cô mới nhận ra chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên ngón áp út của mình, thế là lập tức tháo ra.
Từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu chờ đợi một ngày Dã Tử sẽ đeo nhẫn cho cô, nhưng lại không ngờ bị than tinh đen Lục Dã này nhanh chân tới trước một bước, nghĩ đến chuyện này làm cô càng thấy uất ức khó chịu, thậm chí còn muốn khóc.
Lâm Lang quả thật không biết phải nói sao về hành động của anh cô, nói anh đang tự tìm đường chết cũng không được bởi vì anh ấy đeo nhẫn cho bạn gái của mình thì không sai, thậm chí còn thoáng có chút cảm giác lãng mạn! Nhưng nếu bảo là anh đang tỏ tình một cách khác người thì cũng không ổn, con gái nhà người ta đâu có biết anh là ai, còn tưởng anh đang giở trò lưu manh ấy chứ.
Lâm Lang thở dài, tuy là bất đắc dĩ nhưng cô cũng không thể không thu dọn cục diện rối rắm này giúp anh mình. Haizz, việc anh có thể giúp cô dọn sạch giỏ hàng ngày 11/11 hay không chỉ là phụ, cái chính vẫn là vì tình cảm anh em.
Cô ấy giả vờ nghiêm túc phân tích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chắc Lục Dã cũng không có ý gì khác với cậu đâu, mình thấy có khi anh ta chỉ đang chọc cậu thôi. Cái này gọi là sở thích ác ý! Không phải bình thường cậu hay gọi Lục Dã là than đen tinh sao? Ác ý như thế mới phù hợp với hình tượng than đen tinh của anh ta chứ.”
“…”
Thật sự những lời này không bắt bẻ vào đâu được.
Nam Vận cũng hơi hơi bị thuyết phục.
Cái tên Lục Dã than đen tinh trẻ trâu này còn dùng chuyện lấy búa đập nhẫn để dọa cô, loại người như anh ta làm ra những chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.
Nhưng Nam Vận vẫn cảm thấy khó chịu, cô không ngừng dùng ngón cái tay trái xoa xoa ngón áp út tay phải, làm làn da trắng nõn cũng bị cô xoa đỏ cả lên.
Trong lòng cô, chỉ có một người mới có đủ tư cách đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, đó chính là Dã Tử. Anh là người mà từ khi mới biết yêu cô đã muốn cưới, cho nên ngoại trừ anh, nếu là bất kỳ ai khác đeo nhẫn cho cô cô đều cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lâm Lang tiếp tục an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như Lục Dã có ý xấu với cậu thật thì chắc chắn sẽ không để cậu đứng ngoài rèm mà đã kéo cậu vào trong từ lâu rồi. Anh ta không để cậu vào chính là muốn giữ khoảng cách với cậu.”
Lời này có vẻ hợp lý đấy, Nam Vận cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Đi tới đại sảnh ở lầu một, hai người mới phát hiện bên ngoài vẫn còn mưa tí tách.
Giờ cũng đã gần một giờ chiều rồi, mà chút nữa Lâm Lang còn có việc cho nên đón xe đi trước. Nam Vận không có việc gì khác, cũng không phải gấp gáp về nhà — Dù sao ở nhà cũng không còn ai cho nên cô cũng không đón xe về nữa, cứ bung dù lên từ từ đi tới trạm xe buýt, vừa ngắm mưa vừa chờ xe.
Xe buýt còn chưa tới thì điện thoại di động của cô chợt vang lên, là Dã Tử gọi cho cô.
Thấy có cuộc gọi đến, Nam Vận lập tức nghe điện thoại: “Alo, sao vậy anh?”
“Buổi đấu giá kết thúc rồi à?” Giọng Lâm Du Dã trầm thấp ôn hòa như nam châm hấp dẫn người khác.
Nam Vận trả lời: “Kết thúc rồi, đang chuẩn bị về nhà.”
Lâm Du Dã: “Em lên xe chưa? Anh sắp đến rồi.”
Nam Vận sửng sốt: “Giờ này anh không tăng ca sao?”
Lâm Du Dã: “Hôm nay ít việc nên tan ca sớm.”
Nam Vận có chút vui mừng: “Em chưa lên xe, vẫn đang chờ ở trạm xe buýt!”
“Được.” Lâm Du Dã thấy cô gái nhỏ vui mừng, giọng mang theo ý cười đáp lời: “Em ở cửa tòa nhà chờ anh! Năm phút sau đến nơi.”
Nam Vận: “Được!”
Sau khi cúp điện thoại cô ngoan ngoãn trở lại đứng trước cửa tòa nhà, dõi mắt nhìn theo xe cộ đi tới đi lui, một lúc sau cô thấy một chiếc xe đen quen thuộc.
Lâm Du Dã dừng xe ở ven đường.
Nam Vận lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Lúc cô gái nhỏ thắt dây an toàn, Lâm Du Dã thản nhiên hỏi thăm vài câu: “Ngày hôm nay thế nào?”
Động tác Nam Vận hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, vô cùng kiên quyết trả lời: “Cực kỳ tốt, tất cả đều thuận lợi.” Lúc nói lời này, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Du Dã, sợ anh ấy lại hỏi nữa.
Cô không dám nói cho anh biết Lục Dã bỏ ra mười vạn để mua chiếc nhẫn kia, sau đó còn tặng lại nhẫn cho cô. Cô lo anh sẽ hiểu lầm.
Lâm Du Dã lại không hỏi nhiều nữa chỉ đáp một câu: “Thuận lợi là được.”
Nam Vận âm thầm thở phào một cái, sau đó cô mới thấy một hộp cơm dùng một lần màu trắng đặt trên bàn điều khiển.
Dù lúc này không đói nhưng cô vẫn tò mò hỏi một câu: “Anh mua món gì vậy?”
Lâm Du Dã chậm rãi khởi động xe, hờ hững trả lời: “Sủi cảo tôm.”
Nam Vận “…”
Trùng hợp như vậy sao?
Hay phải nói là đất Tây Phụ quái dị?
Im lặng mấy giây, cô lại khẽ hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
Lâm Du Dã nói mà mặt không hề biến sắc: “Căn tin của công ty, anh thấy cũng không tệ lắm nên mang một phần về cho em.”
Nam Vận thở phào một cái: “À.”
Lâm Du Dã: “Không nếm thử sao?”
Vừa rồi Nam Vận ăn nhiều sủi cảo tôm quá nên bây giờ một cái cũng nuốt không trôi, vội vàng nói: “Đến nơi rồi ăn cũng được.”
Lâm Du Dã lại không buông tha cô: “Đến nơi thì sẽ nguội mất, bây giờ nếm thử một cái xem sao.”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Cũng được.”
Bên cạnh hộp cơm còn đặt một đôi đũa dùng một lần. Mở hộp ra, Nam Vận dùng đũa gắp cái sủi cảo đưa và trong miệng.
Đúng là còn nóng hổi, như thể vừa mới được hấp chín, ăn khá ngon, mùi vị rất giống món cô vừa ăn ở trung tâm đấu giá.
Ăn xong hết một cái, cô không nhịn được lại ăn thêm cái nữa.
Lâm Du Dã không nhanh không chậm dò hỏi: “Ăn ngon không?”
Nam Vận gật đầu: “Ngon!”
Lâm Du Dã hỏi: “Anh làm ngon hay cái này ngon hơn?”
Anh đúng là đứa trẻ ba tuổi thích hơn thua.
Nam Vận thầm thở dài giọng trong lòng, giọng nói lại rất chi là kiên quyết, bắt đầu nịnh hót khen ngợi: “Tất nhiên là của anh làm ngon hơn, tài nghệ nấu nướng của Lâm ca nhà em đây là có một không hai, cho dù làm bất kỳ món nào cũng đều ngon nhất!”
“….”
Lâm Du Dã không còn lời nào để nói.
Bản lĩnh trọn mắt nói dối của cô gái nhỏ, thật sự là càng ngày càng lợi hại.
Trước khi hai người về nhà có ghé ngang qua siêu thị. Về đến nhà thì Lâm Du Dã cầm theo túi đồ ăn đi đến phòng bếp, sắp xếp những nguyên liệu nấu ăn mới mua về. Nam Vận trở về phòng ngủ, đầu tiên là mở rèm cửa sổ, sau đó đi thay đồ ngủ.
Bên ngoài vẫn còn mưa, sắc trời u ám mà cô cũng không bật đèn nên ánh sáng trong phòng có hơi tối.
Khí trời dần lạnh nên cô thấy có chút lạnh, thế chui vào chăn định xem phim một chút, kết quả xem chưa tới năm phút mà bắt đầu mệt rã rời, mí trên mí dưới bắt đầu đánh lộn không ngừng.
Mười phút sau, Lâm Du Dã vừa đi vào phòng ngủ đã thấy cảnh tượng thế này — chiếc máy tính bảng đang tự phát phim, cô gái nhỏ thì ngủ say tít.
Anh cười bất đắc dĩ, bước tới bên giường tắt máy tính bảng đi, cẩn thận dém chăn cho cô gái nhỏ của mình, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi rời khỏi phòng ngủ.
Anh đi qua phòng sách mở máy tính ra tiếp tục công việc.
Lâm Du Dã hơi có bệnh cuồng công việc, một khi đã tập trung tinh thần làm việc thì không còn chút khái niệm thời gian, cuối cùng thứ đánh thức anh khỏi công việc chính là tiếng hét kinh hoàng của cô gái nhỏ: “Dã Tử!”
Anh đứng bật dậy khỏi ghế, lao ra khỏi phòng làm việc thì thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa bếp với vẻ mặt kinh hãi, cổ rụt lại, hai tay bịt chặt tai như tránh bom.
Tay phải của cô còn giơ cái xúc xào rau, trông như một cây dây anten trên đầu.
Phòng bếp sáng đèn nhưng đứng bên ngoài không thể thấy tình hình bên trong, lúc này phòng bếp bốc khói trắng dày đặc tựa như chốn thần tiên nơi hạ giới.
Chỉ chốc lát Lâm Du Dã đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lập tức lao vào bếp vừa bật máy hút mùi vừa tắt lửa, sau đó đi mở cửa sổ.
Không bao lâu, đám khói trắng ngùn ngụt trong bếp đã tan biến.
Trong chảo có thứ gì đó đen kịt, Lâm Du Dã nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không nhìn ra đó là thứ gì, muốn cười một chút nhưng lại không dám cười, vì sợ làm cho cô gái nhỏ tức giận, anh không thể làm gì khác hơn là cố nén cười hỏi: “Em đang xào cái gì đây?”
Nam Vận thở hồng hộc nhìn anh, tức giận nói: “Anh muốn cười thì cứ cười đi.”
Lâm Du Dã thấp giọng bật cười.
Nam Vận bước vào bếp, bỏ cái xẻng vào nồi rồi thở dài: “Lúc đầu em muốn làm cà chua với trứng, lúc nãy xem video hướng dẫn, bộ não và mắt em đều nghĩ món này rất đơn giản, nhưng cái tay lại “vả” em một cái.”
Giọng cô không nén nổi nỗi thất vọng.
Lâm Du Dã buồn cười: “Sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?”
Nam Vận: “Em thấy anh đang bận rộn nên cũng muốn nấu cơm cho anh ăn.”
Cô dậy lúc hai giờ, thấy cửa phòng sách đóng chặt thì biết anh đang làm việc. Đến sáu giờ cô hơi đói nhưng không muốn quấy rầy anh nên quyết định tự đi nấu ăn luôn.
Cô bé ngốc.
Lâm Du Dã cười nhéo nhéo má cô: “Ra ngoài đợi đi, 20 phút nữa cơm tối sẽ xong.” Nói xong thì cầm chảo vứt trứng đổ vào thùng rác, sau đó anh rửa lại chảo rồi bắt đầu làm cơm.
Nam Vận vẫn không đi.
Trong lúc anh đang cắt rau, cô ôm lấy anh từ phía sau, do dự một lúc rồi lấy hết can đảm nói: “Em muốn nói với anh một chuyện, nhưng anh không được hỏi, chỉ có được nghe em nói.”
Suy nghĩ một buổi chiều, cô quyết định thú nhận với anh một số chuyện đã xảy ra trong buổi đấu giá hôm nay, nhưng không phải là tất cả để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
Lâm Du Dã cũng đoán được cô muốn nói gì với mình, anh bình tĩnh trả lời: “Được.”
Sau khi Nam Vận cân nhắc từ ngữ, cô ngắn gọn trình bày: “Hôm nay em đã gặp một người đàn ông trong buổi đấu giá. Anh ta đã từng nợ mẹ em một ân huệ, vì vậy anh ta đã trả lại lòng tốt này cho em – hôm nay anh ta đã mua lại chiếc nhẫn của mẹ em, sau đó tặng cho em…”
Lâm Du Dã: “Ừ.”
Nam Vận không ngờ phản ứng Dã Tử có thể bình tĩnh như vậy, có chút khó tin: “Anh không tò mò gì sao? Không muốn hỏi gì sao?”
Lâm Du Dã dở khóc dở cười: “Không phải em yêu cầu anh không được hỏi gì sao?”
Nam Vận: “…” Người này còn có vẻ rất nghe lời.
Lâm Du Dã: “Cần anh hỏi gì không?”
Nam Vận: “Không cần! Biểu hiện của anh vừa rồi rất tốt, cần tiếp tục duy trì.”
Lâm Du Dã lại bị cô gái nhỏ này chọc cười: “Được.”
Nam Vận tiếp tục nói: “Lúc đầu em cũng không muốn nhận nhưng cái người này rất đáng ghét, cứ bắt em nhận, em cũng không thể làm gì khác hơn là nhận.”
Lâm Du Dã nhịn cười: “Ừ.”
Những lời nói vừa rồi chỉ là làm nền, Nam Vận cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: “Anh cho em bốn vạn vẫn còn nguyên trong thẻ, anh xem thử ngày nào rảnh thì chúng ta đi mua nhà! Mua xong chúng ta có thể kết hôn.”
Nói đến đây cô càng ôm anh chặt hơn, tràn ngập ỷ lại nói: “Dã Tử, em cũng không muốn trở lại nhà họ Nam, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”
Trong đầu Lâm Du Dã bỗng nhiên run lên hít sâu một hơi nói: “Đợi em tròn hai mươi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh dùng cầu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
Nam Vận hỏi: “Vậy anh muốn chúng ta sinh con lúc nào?”
Lâm Du Dã: “Chờ em tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp.”
Nam Vận bỗng nhiên nảy ra một ý xấu, cô cố tình nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học anh cũng đã hai mươi bảy, chờ chúng ta sinh con nữa anh ít nhất cũng là hai mươi tám, Dã Tử, số tuổi của anh ngày càng lớn đó.”
Lâm Du Dã: “…”
Thấy anh kinh ngạc, Nam Vận bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Ôi dào, anh đừng lo, cái câu trong “Hậu Hán Thư” kia nói như thế nào ấy nhỉ? Trượng phu vi chí, cùng đương ích kiên, lão đương ích tráng*.”
(*) Nghĩa: Ý chí của người đàn ông, tình cảnh càng khốn cùng, ý chí lại càng kiên định. Tuổi tuy cao nhưng chí khí càng căng tràn, tinh thần càng hăng hái – càng già càng dẻo dai.
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘Càng già càng dẻo dai’.
Lá gan cô gái nhỏ đúng là càng lúc càng lớn, nếu không dạy dỗ một chút thì chắc là lật cả trời.
Lâm Du Dã nhẹ nhàng mở miệng, ung dung, tàn ác đáp lời: “Tối hôm nay sẽ cho em biết, cái gì là càng già càng dẻo dai.”
Nam Vận sửng sốt, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, cũng không dám ‘dĩ hạ phạm thượng*’ nữa, cung kính lễ độ nói: “Anh Lâm, em sai rồi.”
(*) Xúc phạm bề trên
Lâm Du Dã không đáp lại cô.
Nam Vận bắt đầu làm nũng: “Anh Lâm của em là tốt nhất.”
Lâm Du Dã nhịn cười ra lệnh: “Gọi chồng đi.”
Lúc Nam Vận nói chuyện với bạn bè, cô cũng sẽ dùng danh hiệu “Chồng mình” để nói về Dã Tử, nhưng ở trong cuộc sống hàng ngày, cô chưa bao giờ gọi anh là chồng nên có chút thẹn thùng.
Nhưng nếu bây giờ không gọi thì buổi tối có khả năng phải xui xẻo, thế là cô đỏ mặt, thấp giọng khe khẽ gọi: “Chồng ơi!”
Lâm Du Dã: “Không nghe thấy.”
Nam Vận lớn tiếng hơn một chút: “Chồng ơi.”
Lâm Du Dã hài lòng cười: “Ừ.”
Nam Vận: “Vậy là được tha đúng không?”
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều: “Buổi tối gọi tiếp.”
Nam Vận: “…” Cầm thú!