-
Chương 22
Không một ai trong văn phòng dám nghi ngờ câu nói này của Trịnh Thư Ý.
Dù sao thì từ khi cô vào làm việc ở tòa soạn hai năm gần đây, có không ít đồng nghiệp tận mắt nhìn thấy một vài CEO của một số công ty tài chính đã từng làm việc và tiếp xúc không ngần ngại lấy lòng cô.
Từng có người mỗi ngày đưa một bó hoa hồng đến văn phòng suốt hai tháng trời, người ta ân cần thế nào cũng có thể nhìn ra được một hai.
Thậm chí sau khi tin tức cô chia tay bạn trai bị truyền ra ngoài, vài đồng nghiệp nam đã bắt đầu kế hoạch hành động, chỉ chờ có cơ hội thích hợp là ra tay ngay.
Mấy chuyện này Hứa Vũ Linh đều tận mắt nhìn thấy, cho nên bây giờ cô ta không phản bác được dù chỉ một câu, mặt mày hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại trắng.
Bốn năm người đứng vây quanh, mặc dù mọi người đều ăn ý tránh né không nhìn Hứa Vũ Linh, tuy nhiên ai nấy đều dỏng tai lên nghe ngóng, không có ai đứng ra hòa giải.
Bầu không khí giờ phút này vô cùng lúng túng, ngay cả không khí cũng phải xấu hổ thay Hứa Vũ Linh.
Mãi cho đến khi có tiếng lạch cạch vang lên mới phá vỡ sự im lặng tại đây.
Tần Thời Nguyệt cầm thanh chocolate nửa cười nửa không nhìn Hứa Vũ Linh, “Chị ăn chocolate cho bớt giận nha? Ngọt lắm á.”
Ánh mắt của Hứa Vũ Linh như chứa dao lườm sang cô nhóc, đôi mắt trừng to tưởng chừng như chỉ cần một giây sau là hàng mi dài sẽ rụng xuống hết.
Ngay lúc này, Đường Diệc bước ra khỏi văn phòng, nhìn về phía bên này.
Vừa nãy chị ta bị Hứa Vũ Linh quậy cho một trận nên vẫn còn bực bội, bèn quát to, “Mấy người làm gì thế? Vào họp!”
Mọi người vội vàng tản ra, Trịnh Thư Ý đi ra đầu tiên, giày cao gót giẫm xuống sàn nhà “cộc cộc cộc” vô cùng nhịp nhàng, như đâm thẳng vào huyệt thái dương của Hứa Vũ Linh.
Cuộc họp thường kỳ vào thứ hai chủ yếu để báo cáo và sắp xếp công việc, người chủ trì thường là các tổng biên tập của các bộ phận.
Trong phòng họp, Đường Diệc xụ mặt, Hứa Vũ Linh thì tức tối, còn Trịnh Thư Ý lại mệt mỏi, khiến mọi người đều cảm thấy áp lực.
Cuộc họp này kéo dài một ngày mà tưởng chừng như một năm, không ai dám hó hé hay đùa giỡn gì.
Sau khi tan họp, mọi người mau chóng cầm máy tính rời khỏi phòng họp.
Hứa Vũ Linh là người đi ra sau cùng, vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy bóng lưng của Trịnh Thư Ý, bước chân chợt dừng lại, cơn giận trong lòng khó mà kiềm chế.
Đến lúc này mới có hai cô đồng nghiệp bình thường khá thân với cô ta đi tới an ủi.
– – “Ấy, cô đừng có tị nạnh với cô ta, đâu phải cô không biết Đường Diệc thiên vị cô ta thế nào, chúng ta cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.”
– – “Đúng vậy, cô giận làm gì, giận điên lên cũng không phải chuyện của mình.”
– – “Cô cứ nghĩ là cô ta vừa mới chia tay người yêu nên tâm trạng không tốt, nói chuyện khó nghe tí thôi, đừng so đo với cô ta.”
Hứa Vũ Linh thở hổn hển, ánh mắt lướt một vòng theo bóng lưng của Trịnh Thư Ý, chợt nghĩ đến chuyện gì, thoái mái khẽ cười thành tiếng.
“Dù có xinh thì cũng bị người ta đá đấy thôi.”
…
Thoắt cái đã trôi qua một buổi chiều, còn khoảng mười mấy phút nữa là tan làm nên bầu không khí ở phòng làm việc cũng trở nên thoải mái hơn.
Trịnh Thư Ý viết bản thảo cả một ngày trời, cô ngẩng đầu xoa xoa cái cổ, nhìn sắc trời chiều bên ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy vận động một chút.
Lúc ngồi xuống bàn làm việc, cô không xem máy tính mà cầm điện thoại lên, bấm vào khung chat với Thời Yến.
Mọi người xung quanh bắt đầu đi qua đi lại, Trịnh Thư Ý chống cằm, nhìn chằm chằm giao diện trêи màn hình, ngón tay bắt đầu rục rịch.
Suy nghĩ một buổi trời, cô đành gửi mấy cái meme vô nghĩa sang đấy.
Trịnh Thư Ý: Anh đang làm gì đấy.gif
Trịnh Thư Ý: Chán quá đi.jpg
Loading...
Trịnh Thư Ý: Lăn lộn.gif
Sau đó, Trịnh Thư Ý ngồi không chờ điện thoại của mình rung lên. Nhưng đáng tiếc rằng điện thoại vẫn yên lặng.
Mười mấy phút sau, các đồng nghiệp lục tục dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Trịnh Thư Ý cũng đã nhận được hồi âm.
Chỉ có một chữ.
Thời Yến: Bận.
Trịnh Thư Ý giống như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu nằm gục xuống bàn.
Thôi rồi.
Xem ra cô “vui hơi quá” rồi.
Ngay lúc này, Tần Thời Nguyệt đứng dậy nói, “Em về đây.”
Trịnh Thư Ý không nhìn cô, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy một cách yếu ớt.
Tần Thời Nguyệt, “Tan làm rồi mà chị không về à?”
“Dù sao cũng không có việc gì.” Trịnh Thư Ý đáp, “Chị ở lại công ty viết bản thảo.”
“À…”
Tần Thời Nguyệt gật đầu, cầm túi xách đi về.
Hôm nay vốn dĩ không phải là ngày lễ gì lớn, nhưng ngoại trừ cô ra thì bình thường mọi người trong nhà đều rất bận rộn, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Thế nên mọi người đã chọn một ngày trong tháng để về nhà ông ngoại Thời Văn Quang cùng ăn cơm, bao năm trôi qua nó đã trở thành một ngày lễ của gia đình.
Nhưng hôm nay Tần Hiếu Minh có việc bận nên vắng mặt, ông ngoại vẫn còn đang ở trong thư phòng làm việc. Trêи bàn ăn chỉ còn lại ba người Tần Thời Nguyệt, Tống Nhạc Lam và Thời Yến.
Tần Thời Nguyệt không biết nên làm gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đúng lúc Tống Nhạc Lam hỏi cô công việc dạo này thế nào, thế là cô trả lời ngay.
“Công việc vẫn ổn ạ, chỉ có điều hơi mệt mỏi, ngày nào cũng nhiều việc hết.”
“À đúng rồi, hôm nay trong văn phòng vừa xảy ra một chuyện.” Cô kể với Tống Nhạc Lam, “Là cái chị leader của con, chị Thư Ý á, mẹ cũng biết mà, là cái chị hôm trước đi xem liveshow của mẹ cùng con ấy.”
“Hình như hôm qua chị Thư Ý đi phỏng vấn chú Quan, chủ biên sướиɠ như điên, lập tức đưa tít bìa cuối cùng trong năm cho chị ấy.”
“Mà con cũng không biết sao chị Thư Ý liên lạc được với chú Quan nữa, có lẽ là gặp may thật.”
Thời Yến nghe cô nhóc mở miệng là “chị Thư Ý”, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu thơ con cóc kia.
Anh khẽ nhíu mày, đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi rót nước.
Lúc quay về, Tần Thời Nguyệt vẫn còn đang nói không ngừng.
“Kết quả cái chị Hứa Vũ Linh kia điên lên, chạy đến cãi nhau với chị Thư Ý, còn dám nói trước mặt mọi người là chị Thư Ý dựa vào mặt mới lấy được bài phỏng vấn lần này, mẹ thấy có mắc cười không?”
Tống Nhạc Lam phối hợp cười theo cô, “May mắn cũng là một loại thực lực.”
“Mà chuyện này chưa tính là gì, mẹ đoán xem chị Thư Ý trả lời thế nào.”
Tần Thời Nguyệt thuật lại vô cùng sinh động, còn nhái lại dáng vẻ lúc ấy của Trịnh Thư Ý nói lại câu nói ấy, “Nếu tôi mà dựa vào sắc đẹp để làm việc thì cô nghĩ cô còn có thể đứng ở trước mặt tôi được à?”
Vừa nói xong, cô nhóc đã bật cười ha hả.
“Cười chết mất, chị ta cũng không thèm nghĩ lại, chị Thư Ý mỗi ngày có biết bao nhiêu người theo đuổi chứ, cần gì phải làm thế?”
“Con mới đi làm được mấy hôm đâu, thế mà đã gặp rất nhiều người đến lấy lòng chị ấy.”
“Như hồi trưa này nè, lúc ăn cơm xong con đi mua trà với chị ấy, anh đẹp trai làm trong tiệm cứ khăng khăng đòi mời cà phê chị Thư Ý.”
– – “Tần Thời Nguyệt.”
Tần Thời Nguyệt đang nói đến quên trời, bỗng nhiên bị Thời Yến gọi tên.
Vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thời Yến, dây thần kinh của cô căng ra, run rẩy ngậm miệng lại.
Cô không làm trò cũng chẳng kiếm chuyện, không biết mình đã làm gì chọc giận cậu mình rồi.
Thời Yến, “Con nói đủ chưa?”
Tần Thời Nguyệt, “Đủ, đủ rồi ạ…”
…
Trịnh Thư Ý tăng ca một mạch đến khi trăng lên cao, cũng chẳng biết trời sụp tối khi nào, thậm chí quên luôn bữa tối.
Cô xoa hai hàng chân mày, đang tính tắt máy thì lại nhìn một vòng xung quanh, vẫn còn nhiều đồng nghiệp chưa tan làm.
Bao gồm cả Hứa Vũ Linh.
Trong cuộc họp thường kỳ hôm nay, tuy tít bìa đã giao cho Trịnh Thư Ý, nhưng bài của Hứa Vũ Linh vẫn được đăng, cho nên dù cô ta không phục thì cũng phải ngoan ngoãn viết bài cho xong.
Trịnh Thư Ý uống hết nước trong ly, lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt xe.
App đặt xe bị kẹt mạng, chờ đến khi giao diện app hiện ra, Trịnh Thư Ý đờ cả người.
“Có 184 người đang xếp hàng, quý khách phải chờ 90 phút.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đồng hồ treo tường đang chỉ mười giờ tối.
Ở khu này có không ít công ty Internet*, cho nên mười giờ, mười hai giờ tối cũng trở thành giờ cao điểm tan tầm.
*Hay còn gọi là công ty dot-com, công ty thực hiện đa số thương vụ trêи Internet.
OK, Trịnh Thư Ý nghĩ, tối nay có lẽ cô phải ngủ ở đây rồi.
Cô không tắt máy nữa, lúc đang định tiếp tục chỉnh sửa bản thảo, cô nghĩ nghĩ một hồi, sau đó chụp màn hình app đặt xe, rồi đăng lên trang cá nhân, nhưng lại để chế độ chỉ có Thời Yến nhìn thấy.
Cô đăng nội dung kèm theo: Ok, không sao cả, tôi ổn, có ai giúp tôi mang giường đến công ty không?
Âm thanh của kim giây trêи chiếc đồng hồ trong đêm lại vang lên vô cùng rõ ràng.
Trịnh Thư Ý kiểm tra điện thoại mấy lần, trang cá nhân không có động tĩnh gì, khung chat cũng im lìm.
Cô nằm sấp lên bàn một hồi, lật qua lật lại, sau đó lấy điện thoại xóa bài viết đó đi.
Thời Văn Yến, anh đúng là đồ vô tâm.
Văn phòng làm việc khá ấm áp, Trịnh Thư Ý gục xuống bàn chờ xe đến, không biết có ai khoác áo cho cô, khiến cô càng thêm buồn ngủ, trong chốc lát mắt díp cả lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên đánh thức cô.
Trịnh Thư Ý mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, lướt màn hình rồi bắt máy.
“A lô, bác tài đến rồi ạ…”
Người bên đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó lên tiếng, “Là tôi đây.”
Giọng nam lạnh lùng, không hề khách khí, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện thoại.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Thời Yến.
Trịnh Thư Ý ngơ ngác, “Anh…”
“Xuống đây.”
Ý thức cô lập tức quay về trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý ngơ ra một lát, sau đó vội vàng đứng dậy, vừa cười vừa đáp “Vâng”. Cô tắt máy tính rồi cầm túi xách đi xuống lầu.
Đã Mmời giờ rưỡi tối nhưng xung quanh tòa nhà không hề vắng vẻ, có rất nhiều xe đã được đặt trước ở trêи mạng, còn có rất nhiều người vừa tan tầm.
Cô đứng bên cạnh một bồn hoa, nhìn khắp nơi nhưng không thấy Thời Yến, cũng không thấy xe anh đâu.
Về đêm gió lớn, Trịnh Thư Ý quấn chặt khăn quàng cổ, đang định gọi điện thoại cho anh thì bỗng có người vỗ vào vai cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cậu thanh niên đẹp trai đứng cạnh mình, cậu ấy đội mũ lưỡi trai, nở nụ cười thân thiện, trêи má còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Hai lúm đồng tiền này rất dễ gây ấn tượng cho nên Trịnh Thư Ý cũng nhớ rất kỹ, đây là nhân viên của quán cà phê bên cạnh, trưa nay cậu ấy còn tặng thêm cho cô một ly cà phê.
“Cô mới tan làm hả?” Chàng trai cười hỏi.
Trịnh Thư Ý gật đầu trả lời, “Ừ, tôi tăng ca.”
“Chăm chỉ quá.” Chàng trai bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nói với cô, “Cô chờ một lát nhé!”
Trịnh Thư Ý chưa kịp nói gì, cậu ấy đã chạy như bay về phía quán cà phê.
Một lát sau, cậu ta cầm một cái túi nhỏ đi ra.
“Hồi trưa này mấy cô muốn mua bánh trứng có đúng không, lúc ấy không có bánh, mà tôi lại thấy hai cô có vẻ rất muốn ăn cho nên buổi chiều lúc thợ làm bánh đến, tôi đã bảo ông ấy làm hai cái, để xem buổi chiều cô có quay lại hay không.”
Cậu ta kéo nón lên, ngại ngùng nhìn Trịnh Thư Ý, “Không ngờ lúc tan làm lại gặp cô.”
Nói xong, cậu ta đưa cái túi nhỏ sang cho cô.
Thấy Trịnh Thư Ý không định nhận, cậu ta nói tiếp, “Tôi cố tình để lại cho cô đấy, nếu cô không nhận thì cũng chỉ vứt đi thôi, tôi không ăn đồ ngọt.”
Thật ra chàng trai này đã làm việc ở quán cà phê hơn nửa năm rồi, mỗi lần Trịnh Thư Ý xuống lầu mua trà chiều đều gặp cậu ta, cũng tính là quen mặt nên không thể nói đây là người lạ.
Cô do dự một lát, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy cái túi.
“Cám ơn cậu, bao nhiêu tiền để tôi gửi lại cho cậu…”
“Cô chờ xe hả?” Chàng trai biết cô muốn nói gì, vội vàng ngắt lời, “Trễ thế này cô đứng một mình không an toàn, hay là tôi chờ cùng cô nhé?”
“Tôi…”
Cô vừa mới lên tiếng, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Không hiểu sao tiếng bước chân này lại có hơi quen tai, Trịnh Thư Ý lập tức quay đầu nhìn sang.
Ánh đèn ở tòa nhà làm việc rất sáng, phủ sáng đến trước cổng quảng trường, Thời Yến thong thả bước tới, bình tĩnh ung dung, điểm sáng trêи gọng kính khẽ lấp lánh, nhưng không hề ảnh hưởng đến ánh mắt đang khóa chặt trêи người Trịnh Thư Ý của anh.
Trịnh Thư Ý lùi về một bước theo bản năng, kéo dài khoảng cách với chàng trai kia.
Chờ đến khi Thời Yến đi đến, cô mới nói nhỏ, “Tôi chờ bạn.”
Nghe Trịnh Thư Ý nói, ánh mắt Thời Yến lướt nhìn hai người một lượt, sau đó anh nắm chặt cổ tay của cô, “Đi thôi.”
Chàng trai dừng một chút, lời muốn nói cứ nghẹn ở cổ họng, thấy hai người xoay người rời đi, vô thức bật thốt, “Tôi…”
Thời Yến dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta, rồi lại hỏi Trịnh Thư Ý, “Trả tiền chưa?”
Trịnh Thư Ý, “Hả?”
Thời Yến nhìn cô, không nói gì thêm mà kéo cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, kéo ngăn kéo chỗ ghế lái lấy tiền.
Ban đầu Trịnh Thư Ý vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi anh quay lại, đưa tiền cho chàng trai kia, không nói lời nào.
Chàng trai đứng đực ra, lúc này cậu ta đã hiểu ra, gương mặt đỏ bừng bừng, kéo thấp vành nón xuống rồi đi về hướng khác.
Trịnh Thư Ý chứng kiến cảnh này, sự vui vẻ lan ra từng chút từng chút một, cô muốn cười nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Cô vẫn cầm túi bánh trứng trêи tay, nhìn Thời Yến đi đến chỗ mình.
“Sao anh lại đến đây?”
Đến bây giờ cô mới hỏi anh câu này.
“Tiện đường.”
Lần này Trịnh Thư Ý đã có kinh nghiệm, cúi đầu “à” một tiếng chứ không hỏi dò để tìm đường chết nữa.
Dường như Thời Yến cũng không gấp.
Cơn gió dưới ánh đèn cuốn theo hương nước hoa nhàn nhạt, anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng, “Được nghênh đón nhỉ.”
Trịnh Thư Ý khiêm tốn đáp lại, “Bình thường, bình thường thôi.”
Lại là một khoảng im lặng khác.
Thời Yến bỗng đưa tay, kéo kéo khăn quàng cổ của cô, khóe mắt lướt thấy đồ trong tay cô, anh hỏi, “Cô đói bụng à?”
Trịnh Thư Ý thấy anh nhìn bánh trứng, cầm túi lên huơ huơ trước mặt anh, “Anh muốn ăn hả?”
Thời Yến nhận lấy rồi ném vào ghế sau, “Đồ của người lạ đưa mà cô cũng dám ăn hả?”
Trịnh Thư Ý lẩm bẩm trong miệng, “Người ta gặp em còn nhiều hơn cả anh đấy.”
Cô nói xong ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, Trịnh Thư Ý vội lên xe rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, Thời Yến vẫn chưa lên xe. Anh đưa tay gõ gõ lên cửa sổ xe.
Trịnh Thư Ý không biết mình lại đạp vào nguy hiểm ở đâu nữa rồi, hạ cửa xe xuống một khe hở chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
“Cô không lên ngồi ở ghế phụ, tính coi tôi là tài xế đấy à?”
…
Lúc Hứa Vũ Linh đi xuống lầu, tài xế công nghệ cứ gọi điện hối cô ta mãi, hôm nay đường đông xe, chỉ được đỗ xe ba phút, nếu cô ta không ra thì tài xế sẽ lái đi.
Hứa Vũ Linh bực bội không thôi, cúp điện thoại rồi vội chạy xuống. Nhưng vừa ra đến cửa, cô ta lại nhìn thấy Trịnh Thư Ý ngồi vào ghế phụ của một chiếc xe.
Cô ta vội vàng dừng bước.
Đầu tiên, cô ta nhìn hiệu xe, sau đó mới nhìn sang người đàn ông đang ngồi trêи ghế lái.
Tuy chỉ có một bên mặt, nhưng ánh đèn sáng sủa phản chiếu vô cùng rõ ràng.
Hứa Vũ Linh không dám tin vào mắt mình, lại càng không dám đối chiếu với người trong trí nhớ.
Cô ta ngơ ra cả buổi, lục tìm ảnh ở buổi họp báo của ngân hàng Minh Dự lần trước trong điện thoại, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.
Sau đó, Hứa Vũ Linh nhìn ánh đèn đuôi xe dần khuất xa với ánh mắt không thể tin nổi.
Dù sao thì từ khi cô vào làm việc ở tòa soạn hai năm gần đây, có không ít đồng nghiệp tận mắt nhìn thấy một vài CEO của một số công ty tài chính đã từng làm việc và tiếp xúc không ngần ngại lấy lòng cô.
Từng có người mỗi ngày đưa một bó hoa hồng đến văn phòng suốt hai tháng trời, người ta ân cần thế nào cũng có thể nhìn ra được một hai.
Thậm chí sau khi tin tức cô chia tay bạn trai bị truyền ra ngoài, vài đồng nghiệp nam đã bắt đầu kế hoạch hành động, chỉ chờ có cơ hội thích hợp là ra tay ngay.
Mấy chuyện này Hứa Vũ Linh đều tận mắt nhìn thấy, cho nên bây giờ cô ta không phản bác được dù chỉ một câu, mặt mày hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại trắng.
Bốn năm người đứng vây quanh, mặc dù mọi người đều ăn ý tránh né không nhìn Hứa Vũ Linh, tuy nhiên ai nấy đều dỏng tai lên nghe ngóng, không có ai đứng ra hòa giải.
Bầu không khí giờ phút này vô cùng lúng túng, ngay cả không khí cũng phải xấu hổ thay Hứa Vũ Linh.
Mãi cho đến khi có tiếng lạch cạch vang lên mới phá vỡ sự im lặng tại đây.
Tần Thời Nguyệt cầm thanh chocolate nửa cười nửa không nhìn Hứa Vũ Linh, “Chị ăn chocolate cho bớt giận nha? Ngọt lắm á.”
Ánh mắt của Hứa Vũ Linh như chứa dao lườm sang cô nhóc, đôi mắt trừng to tưởng chừng như chỉ cần một giây sau là hàng mi dài sẽ rụng xuống hết.
Ngay lúc này, Đường Diệc bước ra khỏi văn phòng, nhìn về phía bên này.
Vừa nãy chị ta bị Hứa Vũ Linh quậy cho một trận nên vẫn còn bực bội, bèn quát to, “Mấy người làm gì thế? Vào họp!”
Mọi người vội vàng tản ra, Trịnh Thư Ý đi ra đầu tiên, giày cao gót giẫm xuống sàn nhà “cộc cộc cộc” vô cùng nhịp nhàng, như đâm thẳng vào huyệt thái dương của Hứa Vũ Linh.
Cuộc họp thường kỳ vào thứ hai chủ yếu để báo cáo và sắp xếp công việc, người chủ trì thường là các tổng biên tập của các bộ phận.
Trong phòng họp, Đường Diệc xụ mặt, Hứa Vũ Linh thì tức tối, còn Trịnh Thư Ý lại mệt mỏi, khiến mọi người đều cảm thấy áp lực.
Cuộc họp này kéo dài một ngày mà tưởng chừng như một năm, không ai dám hó hé hay đùa giỡn gì.
Sau khi tan họp, mọi người mau chóng cầm máy tính rời khỏi phòng họp.
Hứa Vũ Linh là người đi ra sau cùng, vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy bóng lưng của Trịnh Thư Ý, bước chân chợt dừng lại, cơn giận trong lòng khó mà kiềm chế.
Đến lúc này mới có hai cô đồng nghiệp bình thường khá thân với cô ta đi tới an ủi.
– – “Ấy, cô đừng có tị nạnh với cô ta, đâu phải cô không biết Đường Diệc thiên vị cô ta thế nào, chúng ta cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.”
– – “Đúng vậy, cô giận làm gì, giận điên lên cũng không phải chuyện của mình.”
– – “Cô cứ nghĩ là cô ta vừa mới chia tay người yêu nên tâm trạng không tốt, nói chuyện khó nghe tí thôi, đừng so đo với cô ta.”
Hứa Vũ Linh thở hổn hển, ánh mắt lướt một vòng theo bóng lưng của Trịnh Thư Ý, chợt nghĩ đến chuyện gì, thoái mái khẽ cười thành tiếng.
“Dù có xinh thì cũng bị người ta đá đấy thôi.”
…
Thoắt cái đã trôi qua một buổi chiều, còn khoảng mười mấy phút nữa là tan làm nên bầu không khí ở phòng làm việc cũng trở nên thoải mái hơn.
Trịnh Thư Ý viết bản thảo cả một ngày trời, cô ngẩng đầu xoa xoa cái cổ, nhìn sắc trời chiều bên ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy vận động một chút.
Lúc ngồi xuống bàn làm việc, cô không xem máy tính mà cầm điện thoại lên, bấm vào khung chat với Thời Yến.
Mọi người xung quanh bắt đầu đi qua đi lại, Trịnh Thư Ý chống cằm, nhìn chằm chằm giao diện trêи màn hình, ngón tay bắt đầu rục rịch.
Suy nghĩ một buổi trời, cô đành gửi mấy cái meme vô nghĩa sang đấy.
Trịnh Thư Ý: Anh đang làm gì đấy.gif
Trịnh Thư Ý: Chán quá đi.jpg
Loading...
Trịnh Thư Ý: Lăn lộn.gif
Sau đó, Trịnh Thư Ý ngồi không chờ điện thoại của mình rung lên. Nhưng đáng tiếc rằng điện thoại vẫn yên lặng.
Mười mấy phút sau, các đồng nghiệp lục tục dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Trịnh Thư Ý cũng đã nhận được hồi âm.
Chỉ có một chữ.
Thời Yến: Bận.
Trịnh Thư Ý giống như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu nằm gục xuống bàn.
Thôi rồi.
Xem ra cô “vui hơi quá” rồi.
Ngay lúc này, Tần Thời Nguyệt đứng dậy nói, “Em về đây.”
Trịnh Thư Ý không nhìn cô, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy một cách yếu ớt.
Tần Thời Nguyệt, “Tan làm rồi mà chị không về à?”
“Dù sao cũng không có việc gì.” Trịnh Thư Ý đáp, “Chị ở lại công ty viết bản thảo.”
“À…”
Tần Thời Nguyệt gật đầu, cầm túi xách đi về.
Hôm nay vốn dĩ không phải là ngày lễ gì lớn, nhưng ngoại trừ cô ra thì bình thường mọi người trong nhà đều rất bận rộn, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Thế nên mọi người đã chọn một ngày trong tháng để về nhà ông ngoại Thời Văn Quang cùng ăn cơm, bao năm trôi qua nó đã trở thành một ngày lễ của gia đình.
Nhưng hôm nay Tần Hiếu Minh có việc bận nên vắng mặt, ông ngoại vẫn còn đang ở trong thư phòng làm việc. Trêи bàn ăn chỉ còn lại ba người Tần Thời Nguyệt, Tống Nhạc Lam và Thời Yến.
Tần Thời Nguyệt không biết nên làm gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đúng lúc Tống Nhạc Lam hỏi cô công việc dạo này thế nào, thế là cô trả lời ngay.
“Công việc vẫn ổn ạ, chỉ có điều hơi mệt mỏi, ngày nào cũng nhiều việc hết.”
“À đúng rồi, hôm nay trong văn phòng vừa xảy ra một chuyện.” Cô kể với Tống Nhạc Lam, “Là cái chị leader của con, chị Thư Ý á, mẹ cũng biết mà, là cái chị hôm trước đi xem liveshow của mẹ cùng con ấy.”
“Hình như hôm qua chị Thư Ý đi phỏng vấn chú Quan, chủ biên sướиɠ như điên, lập tức đưa tít bìa cuối cùng trong năm cho chị ấy.”
“Mà con cũng không biết sao chị Thư Ý liên lạc được với chú Quan nữa, có lẽ là gặp may thật.”
Thời Yến nghe cô nhóc mở miệng là “chị Thư Ý”, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu thơ con cóc kia.
Anh khẽ nhíu mày, đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi rót nước.
Lúc quay về, Tần Thời Nguyệt vẫn còn đang nói không ngừng.
“Kết quả cái chị Hứa Vũ Linh kia điên lên, chạy đến cãi nhau với chị Thư Ý, còn dám nói trước mặt mọi người là chị Thư Ý dựa vào mặt mới lấy được bài phỏng vấn lần này, mẹ thấy có mắc cười không?”
Tống Nhạc Lam phối hợp cười theo cô, “May mắn cũng là một loại thực lực.”
“Mà chuyện này chưa tính là gì, mẹ đoán xem chị Thư Ý trả lời thế nào.”
Tần Thời Nguyệt thuật lại vô cùng sinh động, còn nhái lại dáng vẻ lúc ấy của Trịnh Thư Ý nói lại câu nói ấy, “Nếu tôi mà dựa vào sắc đẹp để làm việc thì cô nghĩ cô còn có thể đứng ở trước mặt tôi được à?”
Vừa nói xong, cô nhóc đã bật cười ha hả.
“Cười chết mất, chị ta cũng không thèm nghĩ lại, chị Thư Ý mỗi ngày có biết bao nhiêu người theo đuổi chứ, cần gì phải làm thế?”
“Con mới đi làm được mấy hôm đâu, thế mà đã gặp rất nhiều người đến lấy lòng chị ấy.”
“Như hồi trưa này nè, lúc ăn cơm xong con đi mua trà với chị ấy, anh đẹp trai làm trong tiệm cứ khăng khăng đòi mời cà phê chị Thư Ý.”
– – “Tần Thời Nguyệt.”
Tần Thời Nguyệt đang nói đến quên trời, bỗng nhiên bị Thời Yến gọi tên.
Vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thời Yến, dây thần kinh của cô căng ra, run rẩy ngậm miệng lại.
Cô không làm trò cũng chẳng kiếm chuyện, không biết mình đã làm gì chọc giận cậu mình rồi.
Thời Yến, “Con nói đủ chưa?”
Tần Thời Nguyệt, “Đủ, đủ rồi ạ…”
…
Trịnh Thư Ý tăng ca một mạch đến khi trăng lên cao, cũng chẳng biết trời sụp tối khi nào, thậm chí quên luôn bữa tối.
Cô xoa hai hàng chân mày, đang tính tắt máy thì lại nhìn một vòng xung quanh, vẫn còn nhiều đồng nghiệp chưa tan làm.
Bao gồm cả Hứa Vũ Linh.
Trong cuộc họp thường kỳ hôm nay, tuy tít bìa đã giao cho Trịnh Thư Ý, nhưng bài của Hứa Vũ Linh vẫn được đăng, cho nên dù cô ta không phục thì cũng phải ngoan ngoãn viết bài cho xong.
Trịnh Thư Ý uống hết nước trong ly, lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt xe.
App đặt xe bị kẹt mạng, chờ đến khi giao diện app hiện ra, Trịnh Thư Ý đờ cả người.
“Có 184 người đang xếp hàng, quý khách phải chờ 90 phút.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đồng hồ treo tường đang chỉ mười giờ tối.
Ở khu này có không ít công ty Internet*, cho nên mười giờ, mười hai giờ tối cũng trở thành giờ cao điểm tan tầm.
*Hay còn gọi là công ty dot-com, công ty thực hiện đa số thương vụ trêи Internet.
OK, Trịnh Thư Ý nghĩ, tối nay có lẽ cô phải ngủ ở đây rồi.
Cô không tắt máy nữa, lúc đang định tiếp tục chỉnh sửa bản thảo, cô nghĩ nghĩ một hồi, sau đó chụp màn hình app đặt xe, rồi đăng lên trang cá nhân, nhưng lại để chế độ chỉ có Thời Yến nhìn thấy.
Cô đăng nội dung kèm theo: Ok, không sao cả, tôi ổn, có ai giúp tôi mang giường đến công ty không?
Âm thanh của kim giây trêи chiếc đồng hồ trong đêm lại vang lên vô cùng rõ ràng.
Trịnh Thư Ý kiểm tra điện thoại mấy lần, trang cá nhân không có động tĩnh gì, khung chat cũng im lìm.
Cô nằm sấp lên bàn một hồi, lật qua lật lại, sau đó lấy điện thoại xóa bài viết đó đi.
Thời Văn Yến, anh đúng là đồ vô tâm.
Văn phòng làm việc khá ấm áp, Trịnh Thư Ý gục xuống bàn chờ xe đến, không biết có ai khoác áo cho cô, khiến cô càng thêm buồn ngủ, trong chốc lát mắt díp cả lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên đánh thức cô.
Trịnh Thư Ý mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, lướt màn hình rồi bắt máy.
“A lô, bác tài đến rồi ạ…”
Người bên đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó lên tiếng, “Là tôi đây.”
Giọng nam lạnh lùng, không hề khách khí, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện thoại.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Thời Yến.
Trịnh Thư Ý ngơ ngác, “Anh…”
“Xuống đây.”
Ý thức cô lập tức quay về trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý ngơ ra một lát, sau đó vội vàng đứng dậy, vừa cười vừa đáp “Vâng”. Cô tắt máy tính rồi cầm túi xách đi xuống lầu.
Đã Mmời giờ rưỡi tối nhưng xung quanh tòa nhà không hề vắng vẻ, có rất nhiều xe đã được đặt trước ở trêи mạng, còn có rất nhiều người vừa tan tầm.
Cô đứng bên cạnh một bồn hoa, nhìn khắp nơi nhưng không thấy Thời Yến, cũng không thấy xe anh đâu.
Về đêm gió lớn, Trịnh Thư Ý quấn chặt khăn quàng cổ, đang định gọi điện thoại cho anh thì bỗng có người vỗ vào vai cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cậu thanh niên đẹp trai đứng cạnh mình, cậu ấy đội mũ lưỡi trai, nở nụ cười thân thiện, trêи má còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Hai lúm đồng tiền này rất dễ gây ấn tượng cho nên Trịnh Thư Ý cũng nhớ rất kỹ, đây là nhân viên của quán cà phê bên cạnh, trưa nay cậu ấy còn tặng thêm cho cô một ly cà phê.
“Cô mới tan làm hả?” Chàng trai cười hỏi.
Trịnh Thư Ý gật đầu trả lời, “Ừ, tôi tăng ca.”
“Chăm chỉ quá.” Chàng trai bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nói với cô, “Cô chờ một lát nhé!”
Trịnh Thư Ý chưa kịp nói gì, cậu ấy đã chạy như bay về phía quán cà phê.
Một lát sau, cậu ta cầm một cái túi nhỏ đi ra.
“Hồi trưa này mấy cô muốn mua bánh trứng có đúng không, lúc ấy không có bánh, mà tôi lại thấy hai cô có vẻ rất muốn ăn cho nên buổi chiều lúc thợ làm bánh đến, tôi đã bảo ông ấy làm hai cái, để xem buổi chiều cô có quay lại hay không.”
Cậu ta kéo nón lên, ngại ngùng nhìn Trịnh Thư Ý, “Không ngờ lúc tan làm lại gặp cô.”
Nói xong, cậu ta đưa cái túi nhỏ sang cho cô.
Thấy Trịnh Thư Ý không định nhận, cậu ta nói tiếp, “Tôi cố tình để lại cho cô đấy, nếu cô không nhận thì cũng chỉ vứt đi thôi, tôi không ăn đồ ngọt.”
Thật ra chàng trai này đã làm việc ở quán cà phê hơn nửa năm rồi, mỗi lần Trịnh Thư Ý xuống lầu mua trà chiều đều gặp cậu ta, cũng tính là quen mặt nên không thể nói đây là người lạ.
Cô do dự một lát, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy cái túi.
“Cám ơn cậu, bao nhiêu tiền để tôi gửi lại cho cậu…”
“Cô chờ xe hả?” Chàng trai biết cô muốn nói gì, vội vàng ngắt lời, “Trễ thế này cô đứng một mình không an toàn, hay là tôi chờ cùng cô nhé?”
“Tôi…”
Cô vừa mới lên tiếng, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Không hiểu sao tiếng bước chân này lại có hơi quen tai, Trịnh Thư Ý lập tức quay đầu nhìn sang.
Ánh đèn ở tòa nhà làm việc rất sáng, phủ sáng đến trước cổng quảng trường, Thời Yến thong thả bước tới, bình tĩnh ung dung, điểm sáng trêи gọng kính khẽ lấp lánh, nhưng không hề ảnh hưởng đến ánh mắt đang khóa chặt trêи người Trịnh Thư Ý của anh.
Trịnh Thư Ý lùi về một bước theo bản năng, kéo dài khoảng cách với chàng trai kia.
Chờ đến khi Thời Yến đi đến, cô mới nói nhỏ, “Tôi chờ bạn.”
Nghe Trịnh Thư Ý nói, ánh mắt Thời Yến lướt nhìn hai người một lượt, sau đó anh nắm chặt cổ tay của cô, “Đi thôi.”
Chàng trai dừng một chút, lời muốn nói cứ nghẹn ở cổ họng, thấy hai người xoay người rời đi, vô thức bật thốt, “Tôi…”
Thời Yến dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta, rồi lại hỏi Trịnh Thư Ý, “Trả tiền chưa?”
Trịnh Thư Ý, “Hả?”
Thời Yến nhìn cô, không nói gì thêm mà kéo cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, kéo ngăn kéo chỗ ghế lái lấy tiền.
Ban đầu Trịnh Thư Ý vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi anh quay lại, đưa tiền cho chàng trai kia, không nói lời nào.
Chàng trai đứng đực ra, lúc này cậu ta đã hiểu ra, gương mặt đỏ bừng bừng, kéo thấp vành nón xuống rồi đi về hướng khác.
Trịnh Thư Ý chứng kiến cảnh này, sự vui vẻ lan ra từng chút từng chút một, cô muốn cười nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Cô vẫn cầm túi bánh trứng trêи tay, nhìn Thời Yến đi đến chỗ mình.
“Sao anh lại đến đây?”
Đến bây giờ cô mới hỏi anh câu này.
“Tiện đường.”
Lần này Trịnh Thư Ý đã có kinh nghiệm, cúi đầu “à” một tiếng chứ không hỏi dò để tìm đường chết nữa.
Dường như Thời Yến cũng không gấp.
Cơn gió dưới ánh đèn cuốn theo hương nước hoa nhàn nhạt, anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng, “Được nghênh đón nhỉ.”
Trịnh Thư Ý khiêm tốn đáp lại, “Bình thường, bình thường thôi.”
Lại là một khoảng im lặng khác.
Thời Yến bỗng đưa tay, kéo kéo khăn quàng cổ của cô, khóe mắt lướt thấy đồ trong tay cô, anh hỏi, “Cô đói bụng à?”
Trịnh Thư Ý thấy anh nhìn bánh trứng, cầm túi lên huơ huơ trước mặt anh, “Anh muốn ăn hả?”
Thời Yến nhận lấy rồi ném vào ghế sau, “Đồ của người lạ đưa mà cô cũng dám ăn hả?”
Trịnh Thư Ý lẩm bẩm trong miệng, “Người ta gặp em còn nhiều hơn cả anh đấy.”
Cô nói xong ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, Trịnh Thư Ý vội lên xe rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, Thời Yến vẫn chưa lên xe. Anh đưa tay gõ gõ lên cửa sổ xe.
Trịnh Thư Ý không biết mình lại đạp vào nguy hiểm ở đâu nữa rồi, hạ cửa xe xuống một khe hở chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
“Cô không lên ngồi ở ghế phụ, tính coi tôi là tài xế đấy à?”
…
Lúc Hứa Vũ Linh đi xuống lầu, tài xế công nghệ cứ gọi điện hối cô ta mãi, hôm nay đường đông xe, chỉ được đỗ xe ba phút, nếu cô ta không ra thì tài xế sẽ lái đi.
Hứa Vũ Linh bực bội không thôi, cúp điện thoại rồi vội chạy xuống. Nhưng vừa ra đến cửa, cô ta lại nhìn thấy Trịnh Thư Ý ngồi vào ghế phụ của một chiếc xe.
Cô ta vội vàng dừng bước.
Đầu tiên, cô ta nhìn hiệu xe, sau đó mới nhìn sang người đàn ông đang ngồi trêи ghế lái.
Tuy chỉ có một bên mặt, nhưng ánh đèn sáng sủa phản chiếu vô cùng rõ ràng.
Hứa Vũ Linh không dám tin vào mắt mình, lại càng không dám đối chiếu với người trong trí nhớ.
Cô ta ngơ ra cả buổi, lục tìm ảnh ở buổi họp báo của ngân hàng Minh Dự lần trước trong điện thoại, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.
Sau đó, Hứa Vũ Linh nhìn ánh đèn đuôi xe dần khuất xa với ánh mắt không thể tin nổi.