-
Chương 68
Trịnh Thư Ý vội vàng gọi lại cho Vương Mỹ Như ngay lập tức.
Tuy đã khuya, nhưng Vương Mỹ Như vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, câu giới thiệu "Con là Thời Yến" cứ quanh quẩn bên tai bà mãi.
Vì thế khi nhận điện thoại của con gái, bà không biết phải mở miệng thế nào, đành hỏi, "Rốt cuộc con cũng tắm xong rồi đấy à?"
Trịnh Thư Ý, "Nửa đêm nửa hôm mẹ gọi cho con làm gì thế?"
"Mẹ không được làm phiền mày hả?" Vương Mỹ Như hứ một tiếng, "Hỏi xem mùng Một tháng Năm này con có về không?"
Trịnh Thư Ý che điện thoại lại, len lén nhìn sang Thời Yến, sau đó hạ giọng nói nhỏ, "Con biết mẹ muốn làm gì rồi."
Thanh An là thành phố du lịch, mùng Một tháng Năm và lễ Quốc Khánh hàng năm đều rất khó mua vé về nhà, đường xá thì kẹt cứng, vì thế Trịnh Thư Ý và gia đình đã thống nhất với nhau rằng, mấy ngày lễ thế này cô sẽ không về nhà.
Vương Mỹ Như hỏi thế dĩ nhiên là mang hàm ý khác.
Vương Mỹ Như, "Mẹ muốn làm gì mặc kệ mẹ, con cứ trả lời cho mẹ con có về hay không?"
Trịnh Thư Ý không trả lời bà, lại che điện thoại lại, quay sang nhìn Thời Yến mấy lần.
Thời Yến dựa vào đầu giường, lật xem tạp chí trong tay, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn cô.
"Sao thế?"
Vì che giấu sự xấu hổ, Trịnh Thư Ý hất cằm lên, hắng giọng, "Mùng Một tháng Năm anh có rảnh không?"
"Không rảnh..."
Âm thanh lật tạp chí mang theo tiếng trả lời ngắn gọn của Thời Yến, "Cũng phải rảnh."
Trịnh Thư Ý không nhịn được đá anh một cái, "Lần sau anh nói cho hết câu có được không hả?"
Sau đó cô quay lưng lại, bỏ tay che điện thoại ra, "Con biết rồi, để con xem lại đã, dạo này nhiều việc lắm, từ từ con về sau, tới lúc đó con gọi cho mẹ."
Một lời thành sấm, một tuần trước mùng Một tháng Năm, công việc kéo đến như vỡ đê.
Trịnh Thư Ý không cách nào phân thân được, ngay cả Tần Thời Nguyệt thường ngày đi làm như đi chơi cũng bị cô kéo đến giúp mình.
Đợi đến khi Vương Mỹ Như gọi điện lại lần nữa, Trịnh Thư Ý cũng chả có thời gian đeo tay nghe, đành dùng bả vai kẹp điện thoại, vừa sắp xếp lại tài liệu vừa nói, "Con không về đâu. Dạo này con bận quá, còn sắp phải đánh giá giữa năm nữa, con không rảnh thật."
Vương Mỹ Như mất kiên nhẫn, "Được rồi, được rồi, vậy con cứ bận đi, đúng là con gái lớn không nhờ được mà."
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Thư Ý nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu.
...
Ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc tế lao động.
Đây là ngày nghỉ duy nhất trong đợt nghỉ lễ kỳ này của Trịnh Thư Ý, mà Thời Yến lại đi công tác ở nước ngoài, đến tối nay anh mới về. Cô chẳng muốn đi đâu cả, nằm ở nhà cả một buổi chiều, rồi bỗng nhiên nổi hứng chạy vào phòng bếp bắt tay làm cơm
Mặc dù bình thường hai người ít khi nấu cơm, nhưng dì giúp việc mỗi ngày đều đến làm cơm đúng giờ, vì thế trong tủ lạnh luôn có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Nhưng có nguyên liệu nấu ăn, nồi niêu đầy đủ là một chuyện. Có thể biến thành món ăn trong tay Trịnh Thư Ý hay không lại là một chuyện khác.
Hai tiếng đã qua, đồ trong tủ lạnh đã vơi đi hơn nửa, nhưng chỉ có vài ba món thành công được dọn ra dĩa.
"Cũng tạm được."
Trịnh Thư Ý tháo tạp dề ra, tự khen mình một câu, "Cũng coi như đủ sắc đủ vị, Thời Yến à, phúc anh tu mấy đời đấy."
Edison làm thí nghiệm bóng đèn thất bại hơn một ngàn sáu trăm lần, cô thất bại mới có năm sáu lần thì có đáng gì.
Chỉ là cô không thích than thở với mọi người về những khó khăn đằng sau mà thôi.
Lúc sắp chén đũa, chỗ huyền quan bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý vui mừng lau tay thật nhanh rồi chạy ra ngoài.
"Anh về rồi -- hả?!"
Âm cuối cùng bỗng chốc biến điệu, từ bất ngờ thành hốt hoảng.
Vì không chỉ có mỗi Thời Yến xuất hiện trước cửa... Mà còn có mẹ ruột của cô, bà Vương Mỹ Như.
Trịnh Thư Ý há hốc miệng không khép lại được, sửng sốt trọn vẹn ba giây mới mở miệng.
"Mẹ?"
"Sao..." Vương Mỹ Như kéo va li đi lên trước vài bước, "Mới có mấy tháng không gặp mà đã không quen nhau rồi à?"
"..."
Giọng điệu này, đúng là mẹ ruột của cô không lệch đi đâu được.
Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng hoàn hồn, oán giận nhìn sang Thời Yến, sau đó ngoan ngoãn tiến lên cầm va li giúp Vương Mỹ Như.
"Hai... hai người sao lại đi cùng nhau thế?"
"Tình cờ gặp ở sân bay."
Không chờ Trịnh Thư Ý nghi ngờ sao hai người bọn họ lại có thể nhận ra nhau, Thời Yến đưa tay nhận lấy va li từ tay Trịnh Thư Ý, ngửi thấy mùi thức ăn liền quay đầu hỏi cô, "Em nấu cơm à?"
Trịnh Thư Ý khẽ gật đầu.
Chờ sau khi Thời Yến kéo va li đi, cô mới hỏi nhỏ, "Mẹ, sao mẹ chạy tới mà không nói với con một tiếng thế?!"
Vưong Mỹ Như, "Nói rồi thì làm sao gọi là kiểm tra đột xuất được?"
Trịnh Thư Ý, "..."
Đúng là bệnh nghề nghiệp của giáo viên chủ nhiệm.
Cô chỉ chỉ Thời Yến, "Hai người chưa gặp nhau bao giờ mà. Sao lại cùng về nhà thế?"
Nói ra có lẽ Trịnh Thư Ý không tin, mẹ và bạn trai cô tuy không có bất kỳ một cầu nối nào nhưng lại có thể nhận ra nhau tại sân bay.
Tất cả chỉ dựa vào một gương mặt hao hao giống Trịnh Thư Ý, và một gương mặt hao hao giống với người trong tấm ảnh.
"Đúng là chưa từng gặp qua." Vương Mỹ Như khoanh tay, yên lặng quan sát chỗ ở của Trịnh Thư Ý, không mặn không nhạt đáp, "Mẹ nhận ra cậu ta ở sân bay, đến chào cậu ta một tiếng, rồi cùng nhau về đây."
Nói xong, bà quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, "Còn con thì hay rồi, dọn đến ở nhà người ta cũng không báo với mẹ một tiếng."
"Ồ, năm lớp mười hai mẹ đi Singapore với tour du lịch cũng đâu có nói với con tiếng nào đâu." Trịnh Thư Ý khẽ nói, "Mẹ nói với con mẹ đi núi Ngưu Bằng."
"..."
...
Thời Yến vừa ra tới, hai mẹ con bỗng im lặng.
Vương Mỹ Như lại quay trở về với hình tượng cô giáo Vương dịu dàng.
Vì hai người cùng đi về từ sân bay, Trịnh Thư Ý không biết bọn họ đã nói chuyện gì, tóm lại thì bây giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống nhàm chán trong tưởng tượng của cô.
Nhưng dẫu sao cũng là lần đầu gặp mặt, ánh mắt Vương Mỹ Như nhìn Thời Yến luôn mang theo thái độ đánh giá tỉ mỉ.
Đến khi đồ ăn được dọn lên bàn.
Bà ăn vài miếng, ánh mắt dò xét chuyển thành trìu mến.
"Bình thường hai đứa cũng ăn thế này à?" Vương Mỹ Như nghĩ nghĩ, "Mà thôi, dù sao vẫn tốt hơn thức ăn ngoài."
Chỉ một câu nói ngắn gọn, đã bóp tắt chút tự tin mà đầu bếp Trịnh tự cổ vũ bản thân khi so sánh với Edison.
"Thỉnh thoảng thôi ạ."
Thời Yến bình tĩnh đáp, "Bình thường đều là con nấu cơm."
Vương Mỹ Như hài lòng gật đầu, "Khổ cho con rồi."
Thời Yến, "Con cam tâm tình nguyện ạ."
Trịnh Thư Ý, "...?"
Em chỉ được ăn đúng một bữa cơm do anh làm thôi, anh không biết xấu hổ hả?
...
Tuy sự xuất hiện đột ngột của Vương Mỹ Như khiến Trịnh Thư Ý không trở tay kịp, nhưng mấy tháng không gặp, Trịnh Thư Ý rất nhớ bà.
Hơn nữa bà từ chỗ xa xôi chạy đến đây, Trịnh Thư Ý rất là cảm động.
Sau bữa tối, Vương Mỹ Như bảo đã gặp mặt bạn trai của cô, thấy anh rất tốt bà cũng yên lòng. Bà liền quay về Thanh An ngay tối hôm đó, vì ngày mai còn phải đi dạy nên bà không muốn quấy rầy cô.
Nghĩ đến chuyện mẹ cô vội vội vàng vàng như thế, sống mũi Trịnh Thư Ý cay cay, suýt nữa là bật khóc.
Nhưng Thời Yến ở bên cạnh lại nhìn cô, cười mà như không cười.
Trong tình huống này mà anh còn cười được à, anh có còn là con người hay không hả?
Con người trong lúc cảm động thì dễ dàng mất đi lý trí.
Lúc Vương Mỹ Như rời khỏi, Trịnh Thư Ý ôm bà một hồi lâu, lưu luyến không rời đưa bà đến trạm tàu.
Đến khi tiễn người đi rồi, Trịnh Thư Ý vẫn còn buồn bã nhìn về phía nhà ga mãi.
Một lát sau, cảm xúc dần dần hồi phục, lý trí quay về, cô lên xe rồi mới nhìn sang Thời Yến hỏi, "Mà sao hai người lại gặp nhau ở sân bay thế?"
Hỏi hay lắm.
Thanh An là thành phố nhỏ không có sân bay, Vương Mỹ Như đến thăm cô, dù có đi bằng gì thì cũng không thể đáp xuống sân bay quốc tế Giang Thành được.
Thời Yến cầm vô lăng, mím chặt môi, nhưng ánh mắt lại có ý cười.
"Anh nói mau."
Trịnh Thư Ý lắc lắc tay anh, "Không phải anh bay từ Pháp về sao? Sao hai người lại gặp nhau ở sân bay thế?"
"Vì..."
Thời Yến dùng một giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra lời đả kích nhất, "Dì mới đi tour Malaysia về, đang chuẩn bị đổi sang tàu cao tốc từ Giang Thành về Thanh An."
Trịnh Thư Ý, "..."
Chung quy là do cô đặt tình cảm sai chỗ rồi.
Cô hít một hơi, bao nhiêu nước mắt đều đổ ngược trở về.
"Về nhà thôi."
...
Từ trước đến nay, Giang Thành chưa bao giờ có mùa xuân, tháng Năm chỉ mát mẻ được vài ngày, nhiệt độ liền vọt lên ba mươi lăm độ, cứ thế mà kéo dài đến tháng sáu, đã thế còn có xu hướng tăng cao.
Điều hòa trong văn phòng luôn điều chỉnh ở nhiệt độ thấp, đến thời gian nghỉ trưa, có rất nhiều đồng nghiệp nữ phải đắp chăn mỏng.
Trong không gian yên tĩnh, Tần Thời Nguyệt lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím, cô nhóc mơ mơ màng màng ngóc đầu dậy hỏi, "Chị không nghỉ trưa hả?"
Trịnh Thư Ý đánh chữ rất nhanh, "Chị chỉnh lại Power point một chút."
Tần Thời Nguyệt, "Power point gì?"
Trịnh Thư Ý nhìn xung quanh, nói nhỏ, "Báo cáo công tác."
Chuyện liên quan đến việc thăng chức, tuy các đồng nghiệp đều biết rõ, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn giữ nguyên tắc khiêm tốn như trước.
Nếu càng hy vọng thì càng dễ thất bại.
Tần Thời Nguyệt thấy hứng thú, ngồi bên cạnh nhìn một lúc lâu, sau đó lại thở dài.
Trịnh Thư Ý hỏi cô nhóc, "Em sao thế?"
Tần Thời Nguyệt chống trán, thều thào nói, "Em thấy, mẫu người lý tưởng của Dụ Du chính là kiểu con gái như chị ấy."
"Suỵt." Trịnh Thư Ý làm động tác bảo cô nhóc im miệng, "Mấy lời này đừng có mà nói trước mặt cậu út của em, sẽ hại chết chị đó."
Tần Thời Nguyệt cười, "Cũng đúng, ổng nhỏ mọn lắm."
Đến bước cuối cùng, Trịnh Thư Ý vừa định dạng lại văn bản vừa hỏi, "Sao em lại nói thế?"
"Ây, là cái lần em bị tai nạn ấy, anh ấy có đến bệnh viện mà."
Tần Thời Nguyệt đổi tư thế, ôm mặt, hai mắt vô thần nhìn máy tính, "Lúc ấy em mất mặt lắm đúng không?"
Nhớ đến dáng vẻ Tần Thời Nguyệt mắng tài xế gây chuyện ngày hôm đó, Trịnh Thư Ý không nhịn được mà bật cười.
"Thật ra cũng không phải mất mặt gì, chị thấy em làm rất đúng. Dù là nguyên nhân gì thì mọi người phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm."
"Đúng, đúng, đúng!"
Tần Thời Nguyệt kích động đập bàn hai cái, "Em hỏi anh ấy có phải thấy em so đo từng tý hay không, anh ấy cũng trả lời như thế."
Trịnh Thư Ý nhấp một hớp cà phê, không nói gì.
"Vừa nãy em xem báo cáo công tác của chị, em thấy như thế mới là người có lòng trách nhiệm. Còn em chỉ là một con cá muối*."
*Bắt nguồn từ bộ phim Đội bóng thiếu lâm, trong đó co một câu nói, "Làm người mà không có lý tưởng thì có khác gì một con cá muối." Vì thế từ "Cá muối" được dùng để chỉ những người sống không có lý tưởng, không có ước mơ.
Nguyệt cá muối ủ rủ mặt mày, mất hi vọng về tương lai, "Nhưng càng không có được, em càng thấy hăng hái hơn, phải làm sao bây giờ đây chị?"
Trịnh Thư Ý, "Anh ấy lạnh nhạt với em lắm hả?"
Tần Thời Nguyệt sửng sốt, bỗng nhiên đỏ mặt, yên lặng gục đầu xuống.
"Cũng không lạnh nhạt mấy."
Có một lần cô tụ tập cùng bạn bè, gặp phải Dụ Du ở quán bar.
Mượn ánh đèn lờ mờ, Tần Thời Nguyệt nhìn chằm chằm Dụ Du chẳng hề kiêng dè.
Nhưng được vài phút thì anh đã rời đi, sau đó không thấy quay lại nữa.
Tần Thời Nguyệt buồn bã uống rất nhiều, lúc rời khỏi quán bar đã rạng sáng.
Tuy nhiên, khi ra đến cửa quán bar, cô nhóc phát hiện Dụ Du vẫn còn ngồi trong xe chưa đi.
Đêm đó, là anh đưa cô về nhà.
Tuy đã qua một tháng, nhưng Tần Thời Nguyệt vẫn nhớ rất rõ, khi anh giúp cô cởi giày cao gót, cô mượn men say làm càn, bất cẩn đá anh một cái.
Ngay lập tức, anh nắm chặt mắt cá chân của cô.
Cảm giác ấm áp và thô ráp từ lòng bàn tay của anh truyền tới, Tần Thời Nguyệt bỗng chốc biến thành tượng gỗ.
Nhưng cũng chỉ có mỗi cô bị sượng, sau khi Dụ Du đặt chân cô lên ghế sofa, anh vẫn lịch sự hỏi han cô như mọi khi, "Có cần tôi giúp gì không?"
Đến bây giờ khi nhớ lại, Tần Thời Nguyệt vẫn muốn tát cho mình một cái.
Không biết đầu óc cô chập mạch ở đâu, thế mà lại nói, "Áo lót chật quá, em khó chịu."
Vì sao cô không học được kỹ năng quên sạch sành sanh sau khi say nhỉ?
Tần Thời Nguyệt im như thóc khi nhớ lại sự mất mặt của mình, còn Trịnh Thư Ý đã chỉnh sửa power point xong xuôi, rút USB ra, vỗ vỗ vai cô nhóc.
"Chị không thèm nghe em nói nữa, chị đến phòng họp trình chiếu thử xem sao."
Tần Thời Nguyệt, "Ồ, cố lên nha chị."
Thời gian cách buổi báo cáo chỉ còn hai mươi phút.
Ngoại trừ Trịnh Thư Ý ra thì còn có một đồng nghiệp chuẩn bị thay đổi vị trí đang chuẩn bị tại phòng họp
Thấy cô đi vào, đồng nghiệp nam kia ngừng tay lại, cười nói với cô, "Chúc mừng nhé, phó chủ biên Trịnh."
Bình thường Trịnh Thư Ý và người này không thân nhau mấy, nghe anh ta chúc mừng, cô lại thấy ngại.
"Vẫn còn đang trong quá trình thẩm duyệt, nhưng mà anh đừng gọi tôi như thế, lát hồi mà có người nghe được lại cười tôi đấy."
"Ầy, cái này thì sao mà sai được, đó là chuyện chắc chắn rồi phó chủ biên Trịnh."
Đồng nghiệp nam tuy nói thế, nhưng khi anh ta vừa quay đầu đã cười khẩy.
Anh ta vào tòa soạn Kinh tế và tài chính sớm hơn Trịnh Thư Ý một năm, bây giờ vẫn còn đang cố gắng tranh chức tổ trưởng, ấy thế mà cô đã lên tới vị trí phó chủ biên.
Trong mắt một người tự nhận mình có tài nhưng không gặp thời, thì mọi sự cố gắng của người khác đều là mây bay.
Anh ta chỉ biết mình thua Trịnh Thư Ý ở chỗ, anh ta không có một anh người yêu không tầm thường.
"Phó chủ biên" chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Trịnh Thư Ý sau này sẽ không còn cùng đẳng cấp với những người cố gắng đi tìm tin tức như bọn họ nữa.
Người ta có một người bạn trai đứng tại đỉnh kim tự tháp trong giới, về sau muốn gặp ông lớn nào mà chẳng dễ.
Không giống bọn họ, muốn hẹn được một buổi phỏng vấn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lại còn thường xuyên bị bơ. Bây giờ Trịnh Thư Ý chỉ cần mở miệng, đừng nói là phỏng vấn, dù muốn hẹn ăn tối thì bạn trai nhà người ta vẫn có thể sắp xếp thỏa đáng đâu vào đấy.
"Phó chủ biên Trịnh à, sau này thành công cũng đừng quên mấy đồng nghiệp tụi tôi nhé."
Vừa quay đầu lại, đồng nghiệp này lại treo nụ cười bên môi, "Cần giúp đỡ thì cũng đừng từ chối nha."
Lời này có hơi chua, Trịnh Thư Ý chỉ tùy tiện đáp lại.
Một lát sau, một vài lãnh đạo lục tục bước vào.
Lúc Đường Diệc đi qua người Trịnh Thư Ý, chị ta còn vỗ vỗ lên vai cô.
"Đừng có căng thẳng, cô cứ như bình thường là được, không sao hết."
Phải nói rằng, câu này của Đường Diệc đã cho Trịnh Thư Ý tự tin rất lớn.
Có chị ta ngồi bên dưới, Trịnh Thư Ý báo cáo một hơi hết bài không bị gián đoạn lần nào, đôi mắt sáng lấp lánh, màn hình chiếu power point hoàn toàn trở thành khung nền.
Ngay tại khoảnh khắc cô bỏ bút hồng ngoại xuống, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong phòng họp.
...
"Xong rồi hả?"
Trịnh Thư Ý vừa bước ra, Khổng Nam và Tần Thời Nguyệt vội vàng chạy đến, "Thế nào rồi?"
Gió lạnh thổi vù vù trong phòng làm việc, cô đứng hóng gió từ máy điều hòa một lát, đè lại tâm trạng kích động của mình, bình tĩnh đáp, "Tạm được, bình tĩnh phát huy."
Khổng Nam và Tần Thời Nguyệt đồng thanh, "Khao đi."
Trịnh Thư Ý ra dấu "OK", "Tối mai nhé, chỗ nào thì tùy hai người chọn."
Quay lại bàn làm việc, Trịnh Thư Ý cầm bút lên chuẩn bị viết báo cáo hàng tuần, nhưng mãi mà vẫn không nhúc nhích.
Cô ngắm ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, thất thần một lúc lâu.
Đợi đến khi cô thu hồi tầm mắt, mười phút đã trôi qua. Khóe môi vẫn còn vươn nụ cười nhàn nhạt, ngay cả báo cáo hàng tuần cô ghét nhất mà hôm nay cô lại viết rất nhanh.
Hai tiếng sau, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, thả người lên ghế, ánh mắt bình tĩnh lại, gửi sang cho Thời Yến ba dấu chấm than liên tục.
Trịnh Thư Ý: Tối nay em mời cơm!
Trịnh Thư Ý: Chỗ nào tùy anh chọn!
Trịnh Thư Ý: Đừng khách sáo với phó chủ biên Trịnh!
Qua một lát, Thời Yến mới có thời gian rảnh xem điện thoại.
Anh gửi sang một tin nhắn thoại.
"Bác Cảng Vân Loan được không?"
Trịnh Thư Ý cong môi: Được, phó chủ biên Trịnh sẽ tự thân xuống bếp nấu cho anh ăn.
Ngay khi gửi tin nhắn đi, trên máy tính xuất hiện một email mới.
Trịnh Thư Ý bấm vào ngay, vừa nhìn thấy rõ nội dung, ánh mắt của cô như đóng đinh trên màn hình.
Cô tưởng mình nhìn nhầm nên chớp chớp mắt, đọc thầm từng chữ từng chữ một.
Như từ trên cao rơi xuống, cả người Trịnh Thư Ý có cảm giác mất trọng lực, ngay cả ánh nắng bên cửa sổ thay đổi theo tâm trạng của cô cũng biến mất tăm.
Sau đó...
Tin nhắn gửi cho Thời Yến đều bị thu hồi.
Trịnh Thư Ý: Không có cơm đâu.
Trịnh Thư Ý: Bạn gái anh cũng tự kỷ luôn rồi.
Tuy đã khuya, nhưng Vương Mỹ Như vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, câu giới thiệu "Con là Thời Yến" cứ quanh quẩn bên tai bà mãi.
Vì thế khi nhận điện thoại của con gái, bà không biết phải mở miệng thế nào, đành hỏi, "Rốt cuộc con cũng tắm xong rồi đấy à?"
Trịnh Thư Ý, "Nửa đêm nửa hôm mẹ gọi cho con làm gì thế?"
"Mẹ không được làm phiền mày hả?" Vương Mỹ Như hứ một tiếng, "Hỏi xem mùng Một tháng Năm này con có về không?"
Trịnh Thư Ý che điện thoại lại, len lén nhìn sang Thời Yến, sau đó hạ giọng nói nhỏ, "Con biết mẹ muốn làm gì rồi."
Thanh An là thành phố du lịch, mùng Một tháng Năm và lễ Quốc Khánh hàng năm đều rất khó mua vé về nhà, đường xá thì kẹt cứng, vì thế Trịnh Thư Ý và gia đình đã thống nhất với nhau rằng, mấy ngày lễ thế này cô sẽ không về nhà.
Vương Mỹ Như hỏi thế dĩ nhiên là mang hàm ý khác.
Vương Mỹ Như, "Mẹ muốn làm gì mặc kệ mẹ, con cứ trả lời cho mẹ con có về hay không?"
Trịnh Thư Ý không trả lời bà, lại che điện thoại lại, quay sang nhìn Thời Yến mấy lần.
Thời Yến dựa vào đầu giường, lật xem tạp chí trong tay, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn cô.
"Sao thế?"
Vì che giấu sự xấu hổ, Trịnh Thư Ý hất cằm lên, hắng giọng, "Mùng Một tháng Năm anh có rảnh không?"
"Không rảnh..."
Âm thanh lật tạp chí mang theo tiếng trả lời ngắn gọn của Thời Yến, "Cũng phải rảnh."
Trịnh Thư Ý không nhịn được đá anh một cái, "Lần sau anh nói cho hết câu có được không hả?"
Sau đó cô quay lưng lại, bỏ tay che điện thoại ra, "Con biết rồi, để con xem lại đã, dạo này nhiều việc lắm, từ từ con về sau, tới lúc đó con gọi cho mẹ."
Một lời thành sấm, một tuần trước mùng Một tháng Năm, công việc kéo đến như vỡ đê.
Trịnh Thư Ý không cách nào phân thân được, ngay cả Tần Thời Nguyệt thường ngày đi làm như đi chơi cũng bị cô kéo đến giúp mình.
Đợi đến khi Vương Mỹ Như gọi điện lại lần nữa, Trịnh Thư Ý cũng chả có thời gian đeo tay nghe, đành dùng bả vai kẹp điện thoại, vừa sắp xếp lại tài liệu vừa nói, "Con không về đâu. Dạo này con bận quá, còn sắp phải đánh giá giữa năm nữa, con không rảnh thật."
Vương Mỹ Như mất kiên nhẫn, "Được rồi, được rồi, vậy con cứ bận đi, đúng là con gái lớn không nhờ được mà."
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Thư Ý nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu.
...
Ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc tế lao động.
Đây là ngày nghỉ duy nhất trong đợt nghỉ lễ kỳ này của Trịnh Thư Ý, mà Thời Yến lại đi công tác ở nước ngoài, đến tối nay anh mới về. Cô chẳng muốn đi đâu cả, nằm ở nhà cả một buổi chiều, rồi bỗng nhiên nổi hứng chạy vào phòng bếp bắt tay làm cơm
Mặc dù bình thường hai người ít khi nấu cơm, nhưng dì giúp việc mỗi ngày đều đến làm cơm đúng giờ, vì thế trong tủ lạnh luôn có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Nhưng có nguyên liệu nấu ăn, nồi niêu đầy đủ là một chuyện. Có thể biến thành món ăn trong tay Trịnh Thư Ý hay không lại là một chuyện khác.
Hai tiếng đã qua, đồ trong tủ lạnh đã vơi đi hơn nửa, nhưng chỉ có vài ba món thành công được dọn ra dĩa.
"Cũng tạm được."
Trịnh Thư Ý tháo tạp dề ra, tự khen mình một câu, "Cũng coi như đủ sắc đủ vị, Thời Yến à, phúc anh tu mấy đời đấy."
Edison làm thí nghiệm bóng đèn thất bại hơn một ngàn sáu trăm lần, cô thất bại mới có năm sáu lần thì có đáng gì.
Chỉ là cô không thích than thở với mọi người về những khó khăn đằng sau mà thôi.
Lúc sắp chén đũa, chỗ huyền quan bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý vui mừng lau tay thật nhanh rồi chạy ra ngoài.
"Anh về rồi -- hả?!"
Âm cuối cùng bỗng chốc biến điệu, từ bất ngờ thành hốt hoảng.
Vì không chỉ có mỗi Thời Yến xuất hiện trước cửa... Mà còn có mẹ ruột của cô, bà Vương Mỹ Như.
Trịnh Thư Ý há hốc miệng không khép lại được, sửng sốt trọn vẹn ba giây mới mở miệng.
"Mẹ?"
"Sao..." Vương Mỹ Như kéo va li đi lên trước vài bước, "Mới có mấy tháng không gặp mà đã không quen nhau rồi à?"
"..."
Giọng điệu này, đúng là mẹ ruột của cô không lệch đi đâu được.
Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng hoàn hồn, oán giận nhìn sang Thời Yến, sau đó ngoan ngoãn tiến lên cầm va li giúp Vương Mỹ Như.
"Hai... hai người sao lại đi cùng nhau thế?"
"Tình cờ gặp ở sân bay."
Không chờ Trịnh Thư Ý nghi ngờ sao hai người bọn họ lại có thể nhận ra nhau, Thời Yến đưa tay nhận lấy va li từ tay Trịnh Thư Ý, ngửi thấy mùi thức ăn liền quay đầu hỏi cô, "Em nấu cơm à?"
Trịnh Thư Ý khẽ gật đầu.
Chờ sau khi Thời Yến kéo va li đi, cô mới hỏi nhỏ, "Mẹ, sao mẹ chạy tới mà không nói với con một tiếng thế?!"
Vưong Mỹ Như, "Nói rồi thì làm sao gọi là kiểm tra đột xuất được?"
Trịnh Thư Ý, "..."
Đúng là bệnh nghề nghiệp của giáo viên chủ nhiệm.
Cô chỉ chỉ Thời Yến, "Hai người chưa gặp nhau bao giờ mà. Sao lại cùng về nhà thế?"
Nói ra có lẽ Trịnh Thư Ý không tin, mẹ và bạn trai cô tuy không có bất kỳ một cầu nối nào nhưng lại có thể nhận ra nhau tại sân bay.
Tất cả chỉ dựa vào một gương mặt hao hao giống Trịnh Thư Ý, và một gương mặt hao hao giống với người trong tấm ảnh.
"Đúng là chưa từng gặp qua." Vương Mỹ Như khoanh tay, yên lặng quan sát chỗ ở của Trịnh Thư Ý, không mặn không nhạt đáp, "Mẹ nhận ra cậu ta ở sân bay, đến chào cậu ta một tiếng, rồi cùng nhau về đây."
Nói xong, bà quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, "Còn con thì hay rồi, dọn đến ở nhà người ta cũng không báo với mẹ một tiếng."
"Ồ, năm lớp mười hai mẹ đi Singapore với tour du lịch cũng đâu có nói với con tiếng nào đâu." Trịnh Thư Ý khẽ nói, "Mẹ nói với con mẹ đi núi Ngưu Bằng."
"..."
...
Thời Yến vừa ra tới, hai mẹ con bỗng im lặng.
Vương Mỹ Như lại quay trở về với hình tượng cô giáo Vương dịu dàng.
Vì hai người cùng đi về từ sân bay, Trịnh Thư Ý không biết bọn họ đã nói chuyện gì, tóm lại thì bây giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống nhàm chán trong tưởng tượng của cô.
Nhưng dẫu sao cũng là lần đầu gặp mặt, ánh mắt Vương Mỹ Như nhìn Thời Yến luôn mang theo thái độ đánh giá tỉ mỉ.
Đến khi đồ ăn được dọn lên bàn.
Bà ăn vài miếng, ánh mắt dò xét chuyển thành trìu mến.
"Bình thường hai đứa cũng ăn thế này à?" Vương Mỹ Như nghĩ nghĩ, "Mà thôi, dù sao vẫn tốt hơn thức ăn ngoài."
Chỉ một câu nói ngắn gọn, đã bóp tắt chút tự tin mà đầu bếp Trịnh tự cổ vũ bản thân khi so sánh với Edison.
"Thỉnh thoảng thôi ạ."
Thời Yến bình tĩnh đáp, "Bình thường đều là con nấu cơm."
Vương Mỹ Như hài lòng gật đầu, "Khổ cho con rồi."
Thời Yến, "Con cam tâm tình nguyện ạ."
Trịnh Thư Ý, "...?"
Em chỉ được ăn đúng một bữa cơm do anh làm thôi, anh không biết xấu hổ hả?
...
Tuy sự xuất hiện đột ngột của Vương Mỹ Như khiến Trịnh Thư Ý không trở tay kịp, nhưng mấy tháng không gặp, Trịnh Thư Ý rất nhớ bà.
Hơn nữa bà từ chỗ xa xôi chạy đến đây, Trịnh Thư Ý rất là cảm động.
Sau bữa tối, Vương Mỹ Như bảo đã gặp mặt bạn trai của cô, thấy anh rất tốt bà cũng yên lòng. Bà liền quay về Thanh An ngay tối hôm đó, vì ngày mai còn phải đi dạy nên bà không muốn quấy rầy cô.
Nghĩ đến chuyện mẹ cô vội vội vàng vàng như thế, sống mũi Trịnh Thư Ý cay cay, suýt nữa là bật khóc.
Nhưng Thời Yến ở bên cạnh lại nhìn cô, cười mà như không cười.
Trong tình huống này mà anh còn cười được à, anh có còn là con người hay không hả?
Con người trong lúc cảm động thì dễ dàng mất đi lý trí.
Lúc Vương Mỹ Như rời khỏi, Trịnh Thư Ý ôm bà một hồi lâu, lưu luyến không rời đưa bà đến trạm tàu.
Đến khi tiễn người đi rồi, Trịnh Thư Ý vẫn còn buồn bã nhìn về phía nhà ga mãi.
Một lát sau, cảm xúc dần dần hồi phục, lý trí quay về, cô lên xe rồi mới nhìn sang Thời Yến hỏi, "Mà sao hai người lại gặp nhau ở sân bay thế?"
Hỏi hay lắm.
Thanh An là thành phố nhỏ không có sân bay, Vương Mỹ Như đến thăm cô, dù có đi bằng gì thì cũng không thể đáp xuống sân bay quốc tế Giang Thành được.
Thời Yến cầm vô lăng, mím chặt môi, nhưng ánh mắt lại có ý cười.
"Anh nói mau."
Trịnh Thư Ý lắc lắc tay anh, "Không phải anh bay từ Pháp về sao? Sao hai người lại gặp nhau ở sân bay thế?"
"Vì..."
Thời Yến dùng một giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra lời đả kích nhất, "Dì mới đi tour Malaysia về, đang chuẩn bị đổi sang tàu cao tốc từ Giang Thành về Thanh An."
Trịnh Thư Ý, "..."
Chung quy là do cô đặt tình cảm sai chỗ rồi.
Cô hít một hơi, bao nhiêu nước mắt đều đổ ngược trở về.
"Về nhà thôi."
...
Từ trước đến nay, Giang Thành chưa bao giờ có mùa xuân, tháng Năm chỉ mát mẻ được vài ngày, nhiệt độ liền vọt lên ba mươi lăm độ, cứ thế mà kéo dài đến tháng sáu, đã thế còn có xu hướng tăng cao.
Điều hòa trong văn phòng luôn điều chỉnh ở nhiệt độ thấp, đến thời gian nghỉ trưa, có rất nhiều đồng nghiệp nữ phải đắp chăn mỏng.
Trong không gian yên tĩnh, Tần Thời Nguyệt lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím, cô nhóc mơ mơ màng màng ngóc đầu dậy hỏi, "Chị không nghỉ trưa hả?"
Trịnh Thư Ý đánh chữ rất nhanh, "Chị chỉnh lại Power point một chút."
Tần Thời Nguyệt, "Power point gì?"
Trịnh Thư Ý nhìn xung quanh, nói nhỏ, "Báo cáo công tác."
Chuyện liên quan đến việc thăng chức, tuy các đồng nghiệp đều biết rõ, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn giữ nguyên tắc khiêm tốn như trước.
Nếu càng hy vọng thì càng dễ thất bại.
Tần Thời Nguyệt thấy hứng thú, ngồi bên cạnh nhìn một lúc lâu, sau đó lại thở dài.
Trịnh Thư Ý hỏi cô nhóc, "Em sao thế?"
Tần Thời Nguyệt chống trán, thều thào nói, "Em thấy, mẫu người lý tưởng của Dụ Du chính là kiểu con gái như chị ấy."
"Suỵt." Trịnh Thư Ý làm động tác bảo cô nhóc im miệng, "Mấy lời này đừng có mà nói trước mặt cậu út của em, sẽ hại chết chị đó."
Tần Thời Nguyệt cười, "Cũng đúng, ổng nhỏ mọn lắm."
Đến bước cuối cùng, Trịnh Thư Ý vừa định dạng lại văn bản vừa hỏi, "Sao em lại nói thế?"
"Ây, là cái lần em bị tai nạn ấy, anh ấy có đến bệnh viện mà."
Tần Thời Nguyệt đổi tư thế, ôm mặt, hai mắt vô thần nhìn máy tính, "Lúc ấy em mất mặt lắm đúng không?"
Nhớ đến dáng vẻ Tần Thời Nguyệt mắng tài xế gây chuyện ngày hôm đó, Trịnh Thư Ý không nhịn được mà bật cười.
"Thật ra cũng không phải mất mặt gì, chị thấy em làm rất đúng. Dù là nguyên nhân gì thì mọi người phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm."
"Đúng, đúng, đúng!"
Tần Thời Nguyệt kích động đập bàn hai cái, "Em hỏi anh ấy có phải thấy em so đo từng tý hay không, anh ấy cũng trả lời như thế."
Trịnh Thư Ý nhấp một hớp cà phê, không nói gì.
"Vừa nãy em xem báo cáo công tác của chị, em thấy như thế mới là người có lòng trách nhiệm. Còn em chỉ là một con cá muối*."
*Bắt nguồn từ bộ phim Đội bóng thiếu lâm, trong đó co một câu nói, "Làm người mà không có lý tưởng thì có khác gì một con cá muối." Vì thế từ "Cá muối" được dùng để chỉ những người sống không có lý tưởng, không có ước mơ.
Nguyệt cá muối ủ rủ mặt mày, mất hi vọng về tương lai, "Nhưng càng không có được, em càng thấy hăng hái hơn, phải làm sao bây giờ đây chị?"
Trịnh Thư Ý, "Anh ấy lạnh nhạt với em lắm hả?"
Tần Thời Nguyệt sửng sốt, bỗng nhiên đỏ mặt, yên lặng gục đầu xuống.
"Cũng không lạnh nhạt mấy."
Có một lần cô tụ tập cùng bạn bè, gặp phải Dụ Du ở quán bar.
Mượn ánh đèn lờ mờ, Tần Thời Nguyệt nhìn chằm chằm Dụ Du chẳng hề kiêng dè.
Nhưng được vài phút thì anh đã rời đi, sau đó không thấy quay lại nữa.
Tần Thời Nguyệt buồn bã uống rất nhiều, lúc rời khỏi quán bar đã rạng sáng.
Tuy nhiên, khi ra đến cửa quán bar, cô nhóc phát hiện Dụ Du vẫn còn ngồi trong xe chưa đi.
Đêm đó, là anh đưa cô về nhà.
Tuy đã qua một tháng, nhưng Tần Thời Nguyệt vẫn nhớ rất rõ, khi anh giúp cô cởi giày cao gót, cô mượn men say làm càn, bất cẩn đá anh một cái.
Ngay lập tức, anh nắm chặt mắt cá chân của cô.
Cảm giác ấm áp và thô ráp từ lòng bàn tay của anh truyền tới, Tần Thời Nguyệt bỗng chốc biến thành tượng gỗ.
Nhưng cũng chỉ có mỗi cô bị sượng, sau khi Dụ Du đặt chân cô lên ghế sofa, anh vẫn lịch sự hỏi han cô như mọi khi, "Có cần tôi giúp gì không?"
Đến bây giờ khi nhớ lại, Tần Thời Nguyệt vẫn muốn tát cho mình một cái.
Không biết đầu óc cô chập mạch ở đâu, thế mà lại nói, "Áo lót chật quá, em khó chịu."
Vì sao cô không học được kỹ năng quên sạch sành sanh sau khi say nhỉ?
Tần Thời Nguyệt im như thóc khi nhớ lại sự mất mặt của mình, còn Trịnh Thư Ý đã chỉnh sửa power point xong xuôi, rút USB ra, vỗ vỗ vai cô nhóc.
"Chị không thèm nghe em nói nữa, chị đến phòng họp trình chiếu thử xem sao."
Tần Thời Nguyệt, "Ồ, cố lên nha chị."
Thời gian cách buổi báo cáo chỉ còn hai mươi phút.
Ngoại trừ Trịnh Thư Ý ra thì còn có một đồng nghiệp chuẩn bị thay đổi vị trí đang chuẩn bị tại phòng họp
Thấy cô đi vào, đồng nghiệp nam kia ngừng tay lại, cười nói với cô, "Chúc mừng nhé, phó chủ biên Trịnh."
Bình thường Trịnh Thư Ý và người này không thân nhau mấy, nghe anh ta chúc mừng, cô lại thấy ngại.
"Vẫn còn đang trong quá trình thẩm duyệt, nhưng mà anh đừng gọi tôi như thế, lát hồi mà có người nghe được lại cười tôi đấy."
"Ầy, cái này thì sao mà sai được, đó là chuyện chắc chắn rồi phó chủ biên Trịnh."
Đồng nghiệp nam tuy nói thế, nhưng khi anh ta vừa quay đầu đã cười khẩy.
Anh ta vào tòa soạn Kinh tế và tài chính sớm hơn Trịnh Thư Ý một năm, bây giờ vẫn còn đang cố gắng tranh chức tổ trưởng, ấy thế mà cô đã lên tới vị trí phó chủ biên.
Trong mắt một người tự nhận mình có tài nhưng không gặp thời, thì mọi sự cố gắng của người khác đều là mây bay.
Anh ta chỉ biết mình thua Trịnh Thư Ý ở chỗ, anh ta không có một anh người yêu không tầm thường.
"Phó chủ biên" chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Trịnh Thư Ý sau này sẽ không còn cùng đẳng cấp với những người cố gắng đi tìm tin tức như bọn họ nữa.
Người ta có một người bạn trai đứng tại đỉnh kim tự tháp trong giới, về sau muốn gặp ông lớn nào mà chẳng dễ.
Không giống bọn họ, muốn hẹn được một buổi phỏng vấn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lại còn thường xuyên bị bơ. Bây giờ Trịnh Thư Ý chỉ cần mở miệng, đừng nói là phỏng vấn, dù muốn hẹn ăn tối thì bạn trai nhà người ta vẫn có thể sắp xếp thỏa đáng đâu vào đấy.
"Phó chủ biên Trịnh à, sau này thành công cũng đừng quên mấy đồng nghiệp tụi tôi nhé."
Vừa quay đầu lại, đồng nghiệp này lại treo nụ cười bên môi, "Cần giúp đỡ thì cũng đừng từ chối nha."
Lời này có hơi chua, Trịnh Thư Ý chỉ tùy tiện đáp lại.
Một lát sau, một vài lãnh đạo lục tục bước vào.
Lúc Đường Diệc đi qua người Trịnh Thư Ý, chị ta còn vỗ vỗ lên vai cô.
"Đừng có căng thẳng, cô cứ như bình thường là được, không sao hết."
Phải nói rằng, câu này của Đường Diệc đã cho Trịnh Thư Ý tự tin rất lớn.
Có chị ta ngồi bên dưới, Trịnh Thư Ý báo cáo một hơi hết bài không bị gián đoạn lần nào, đôi mắt sáng lấp lánh, màn hình chiếu power point hoàn toàn trở thành khung nền.
Ngay tại khoảnh khắc cô bỏ bút hồng ngoại xuống, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong phòng họp.
...
"Xong rồi hả?"
Trịnh Thư Ý vừa bước ra, Khổng Nam và Tần Thời Nguyệt vội vàng chạy đến, "Thế nào rồi?"
Gió lạnh thổi vù vù trong phòng làm việc, cô đứng hóng gió từ máy điều hòa một lát, đè lại tâm trạng kích động của mình, bình tĩnh đáp, "Tạm được, bình tĩnh phát huy."
Khổng Nam và Tần Thời Nguyệt đồng thanh, "Khao đi."
Trịnh Thư Ý ra dấu "OK", "Tối mai nhé, chỗ nào thì tùy hai người chọn."
Quay lại bàn làm việc, Trịnh Thư Ý cầm bút lên chuẩn bị viết báo cáo hàng tuần, nhưng mãi mà vẫn không nhúc nhích.
Cô ngắm ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, thất thần một lúc lâu.
Đợi đến khi cô thu hồi tầm mắt, mười phút đã trôi qua. Khóe môi vẫn còn vươn nụ cười nhàn nhạt, ngay cả báo cáo hàng tuần cô ghét nhất mà hôm nay cô lại viết rất nhanh.
Hai tiếng sau, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, thả người lên ghế, ánh mắt bình tĩnh lại, gửi sang cho Thời Yến ba dấu chấm than liên tục.
Trịnh Thư Ý: Tối nay em mời cơm!
Trịnh Thư Ý: Chỗ nào tùy anh chọn!
Trịnh Thư Ý: Đừng khách sáo với phó chủ biên Trịnh!
Qua một lát, Thời Yến mới có thời gian rảnh xem điện thoại.
Anh gửi sang một tin nhắn thoại.
"Bác Cảng Vân Loan được không?"
Trịnh Thư Ý cong môi: Được, phó chủ biên Trịnh sẽ tự thân xuống bếp nấu cho anh ăn.
Ngay khi gửi tin nhắn đi, trên máy tính xuất hiện một email mới.
Trịnh Thư Ý bấm vào ngay, vừa nhìn thấy rõ nội dung, ánh mắt của cô như đóng đinh trên màn hình.
Cô tưởng mình nhìn nhầm nên chớp chớp mắt, đọc thầm từng chữ từng chữ một.
Như từ trên cao rơi xuống, cả người Trịnh Thư Ý có cảm giác mất trọng lực, ngay cả ánh nắng bên cửa sổ thay đổi theo tâm trạng của cô cũng biến mất tăm.
Sau đó...
Tin nhắn gửi cho Thời Yến đều bị thu hồi.
Trịnh Thư Ý: Không có cơm đâu.
Trịnh Thư Ý: Bạn gái anh cũng tự kỷ luôn rồi.