Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281
“Cô muốn cái gì? Cô nghĩ muốn nói ra yêu cầu gì!”
Triển Thiểu Khuynh trực tiếp mở miệng hỏi, trao đổi với người điên một lòng trầm mê trong nghiên cứu khoa học thế giới của mình, hoàn toàn không cần phải quanh co lòng vòng nói bóng nói gió. Trong lúc anh và Triển thị nói chuyện với những nhà khoa học trong phòng nghiên cứu khoa học điên tử, đã tìm được phương pháp, chính là phải đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng hỏi thẳng. v
“Anh…Bây giờ anh không cần biết.” Tô liếc mắt nhìn chân của anh, trực tiếp từ chối: “Cho dù biết, bây giờ cũng không thể trả thù lao cho tôi, chờ đến khi cơ thể của anh hoàn toàn hồi phục, tự nhiên tôi sẽ tự mình đòi lấy.”
“Cô muốn đòi cái gì? Có cái gì cần đợi đến khi tôi hồi phục khỏe mạnh thì mới có thể lấy hay sao? !" Triển Thiểu Khuynh càng thêm nhíu chặt chân mày: “Cô hẳn không phải muốn tiền hay quyền lực gì chứ? Vậy cuối cùng là cái gì?"”
“Tôi nói, bây giờ chưa cần phải nói ra ngoài. À, đúng rồi, anh còn chưa biết bây giờ trông mình như thế nào nhỉ?” Tố tự quyết định, tiện tay cầm lấy một cái gương, đưa tới trước mặt Thiếu Khuynh: “Bây giờ anh chỉ có chân trái bị thương nghiêm trọng nhất là còn cần tiếp tục trị liệu. Những bộ phận khác, đã hoàn toàn bình phục, đùi phải của anh…”
“Nói, rốt cuộc cô có yêu cầu gì?" Triển Thiểu Khuynh một cước đánh văng gương, đưa tay giữ chặt tay Tố ở trước mặt anh, cánh tay sắt nắm lấy cổ tay cô thật chặt, dùng toàn lực siết chặt, tức giận nói: ”Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có yêu cầu gì! Nếu như tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, bây giờ cô dừng trị liệu lại cho tôi!”
“Tôi không có cảm giác đau." Tố nhìn thẳng mắt Triển Thiểu Khuynh, vẫn lạnh nhạt mà nói: “Này hiếp tôi không có tác dụng, coi như anh bẻ gảy tay của tôi, tôi vẫn có cách để dài ra lần nữa. Anh cứ yên tâm trị liệu không được sao, cần gì bây giờ liền muốn biết cần phải trả giá gì chứ? Dù so tôi sẽ không nói ra yêu cầu gì khiến anh khổ sở, thù lao của tôi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến cuộc sống và công việc của anh, tại sao anh phải nóng lòng như thế?”
“Bởi vì tôi cảm thấy cô là một người điên!” Triển Thiểu Khuynh chẳng những không buông tay, ngược lại bị chọc giận còn bóp chặt hơn: “Yêu cầu của cô nhất định rất biến thái! Tôi không hi vọng đến lúc đó bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận yêu cầu của cô, phải thỏa mãn điều kiện của cô! Tôi có cha có Liên Hoa có Tiểu Bạch, tôi không thể nào liều mạng mặc cho cô xâm lược! Nói cho tôi biết, cô muốn cái gì, tôi có thể cự tuyệt cô, có thể dừng trị liệu lại!”
“Đây không phải việc do anh quyết định, từ ngày đầu tiên tôi tới nơi này trị liệu cho anh, anh đã nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của tôi.” Vẻ mặt của Tố không đổi, cho dù cổ tay trái của cô ta đã tái xanh, nhưng cô ta vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục động tác.
Tay phải cầm một ống thuốc từ trên kệ tủ, trực tiếp rót chất lỏng trong suốt vào trong bình truyền nước của Triển Thiếu Khuynh, cô ta đưa mắt nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: "Chỉ vì cơ thể anh, anh nên ngủ đi. Cảm ơn anh cung cấp cho tôi số liệu mới nhất, để tôi biết về sau nên gia tăng lượng thuốc hôn mê cho anh, Trước khi anh hoàn toàn khôi phục, cơ thể của anh không cần tỉnh táo, tiếp tục ngủ sâu chữa trị cho mình đi."
“Cô…" Triển Thiểu Khuynh tức giận trực tiếp cào nát tay cô ta, nhưng một giây tiếp theo, cơn buồn ngủ dày đặc liền xâm nhập, ngay cả lời nói anh cũng không nói nổi ra miệng, mắt khép chặt lại, anh vô lực tê liệt ngã xuống giường, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Tố rút tay của mình từ trong lòng bàn tay của anh, trên cổ tay trắng nõn như tuyết đầu mùa để lại năm vệt cào thật sâu, vị trí rách da chảy máu nhìn thấy mà ghê, có vẻ khủng bố dữ tợn.
Cô nhàn nhạt
Triển Thiểu Khuynh trực tiếp mở miệng hỏi, trao đổi với người điên một lòng trầm mê trong nghiên cứu khoa học thế giới của mình, hoàn toàn không cần phải quanh co lòng vòng nói bóng nói gió. Trong lúc anh và Triển thị nói chuyện với những nhà khoa học trong phòng nghiên cứu khoa học điên tử, đã tìm được phương pháp, chính là phải đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng hỏi thẳng. v
“Anh…Bây giờ anh không cần biết.” Tô liếc mắt nhìn chân của anh, trực tiếp từ chối: “Cho dù biết, bây giờ cũng không thể trả thù lao cho tôi, chờ đến khi cơ thể của anh hoàn toàn hồi phục, tự nhiên tôi sẽ tự mình đòi lấy.”
“Cô muốn đòi cái gì? Có cái gì cần đợi đến khi tôi hồi phục khỏe mạnh thì mới có thể lấy hay sao? !" Triển Thiểu Khuynh càng thêm nhíu chặt chân mày: “Cô hẳn không phải muốn tiền hay quyền lực gì chứ? Vậy cuối cùng là cái gì?"”
“Tôi nói, bây giờ chưa cần phải nói ra ngoài. À, đúng rồi, anh còn chưa biết bây giờ trông mình như thế nào nhỉ?” Tố tự quyết định, tiện tay cầm lấy một cái gương, đưa tới trước mặt Thiếu Khuynh: “Bây giờ anh chỉ có chân trái bị thương nghiêm trọng nhất là còn cần tiếp tục trị liệu. Những bộ phận khác, đã hoàn toàn bình phục, đùi phải của anh…”
“Nói, rốt cuộc cô có yêu cầu gì?" Triển Thiểu Khuynh một cước đánh văng gương, đưa tay giữ chặt tay Tố ở trước mặt anh, cánh tay sắt nắm lấy cổ tay cô thật chặt, dùng toàn lực siết chặt, tức giận nói: ”Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có yêu cầu gì! Nếu như tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, bây giờ cô dừng trị liệu lại cho tôi!”
“Tôi không có cảm giác đau." Tố nhìn thẳng mắt Triển Thiểu Khuynh, vẫn lạnh nhạt mà nói: “Này hiếp tôi không có tác dụng, coi như anh bẻ gảy tay của tôi, tôi vẫn có cách để dài ra lần nữa. Anh cứ yên tâm trị liệu không được sao, cần gì bây giờ liền muốn biết cần phải trả giá gì chứ? Dù so tôi sẽ không nói ra yêu cầu gì khiến anh khổ sở, thù lao của tôi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến cuộc sống và công việc của anh, tại sao anh phải nóng lòng như thế?”
“Bởi vì tôi cảm thấy cô là một người điên!” Triển Thiểu Khuynh chẳng những không buông tay, ngược lại bị chọc giận còn bóp chặt hơn: “Yêu cầu của cô nhất định rất biến thái! Tôi không hi vọng đến lúc đó bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận yêu cầu của cô, phải thỏa mãn điều kiện của cô! Tôi có cha có Liên Hoa có Tiểu Bạch, tôi không thể nào liều mạng mặc cho cô xâm lược! Nói cho tôi biết, cô muốn cái gì, tôi có thể cự tuyệt cô, có thể dừng trị liệu lại!”
“Đây không phải việc do anh quyết định, từ ngày đầu tiên tôi tới nơi này trị liệu cho anh, anh đã nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của tôi.” Vẻ mặt của Tố không đổi, cho dù cổ tay trái của cô ta đã tái xanh, nhưng cô ta vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục động tác.
Tay phải cầm một ống thuốc từ trên kệ tủ, trực tiếp rót chất lỏng trong suốt vào trong bình truyền nước của Triển Thiếu Khuynh, cô ta đưa mắt nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: "Chỉ vì cơ thể anh, anh nên ngủ đi. Cảm ơn anh cung cấp cho tôi số liệu mới nhất, để tôi biết về sau nên gia tăng lượng thuốc hôn mê cho anh, Trước khi anh hoàn toàn khôi phục, cơ thể của anh không cần tỉnh táo, tiếp tục ngủ sâu chữa trị cho mình đi."
“Cô…" Triển Thiểu Khuynh tức giận trực tiếp cào nát tay cô ta, nhưng một giây tiếp theo, cơn buồn ngủ dày đặc liền xâm nhập, ngay cả lời nói anh cũng không nói nổi ra miệng, mắt khép chặt lại, anh vô lực tê liệt ngã xuống giường, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Tố rút tay của mình từ trong lòng bàn tay của anh, trên cổ tay trắng nõn như tuyết đầu mùa để lại năm vệt cào thật sâu, vị trí rách da chảy máu nhìn thấy mà ghê, có vẻ khủng bố dữ tợn.
Cô nhàn nhạt