Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316: Bệnh Của Ông Ngoại
Lâm Thiên đi theo bác sĩ đến văn phòng.
“Bệnh nhân bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hơn nữa gần đây bị xúc động mạnh nên đã bị sốc nặng.
Hơn nữa, bệnh cũng đã đến giai đoạn cuối, không thể chữa trị được nữa.
Có thể chỉ sống được thêm một tháng thôi.” Bác sĩ nói.
“Ung… ung thư!” Mặt Lâm Thiên tái nhợt, lập tức sửng sốt mà ngã xuống ghế.
Đầu anh là một mảnh trống rỗng.
Lúc này, Lâm Thiên thấy như bầu trời sụp đổ, không có một tia hi vọng.
So với lúc Tỉnh Xuyên xảy ra chuyện, lúc này anh thấy khó chịu, khổ sở hơn mấy trăm lần.
Với Lâm Thiên, ông ngoại chính là núi Thái Sơn, là cây cao bóng cả.
Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy như núi sụp, cây đại thụ cũng đã đổ.
“Bác sĩ, chẳng lẽ không… không có cách nào nữa sao?” Lâm Thiên cắn răng hỏi.
“Tuổi bệnh nhân đã cao, không thể phẫu thuật được.
Hơn nữa hóa trị cũng rất độc hại, chịu nhiều đau đớn, hơn nữa cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống thêm một chút thôi.” Bác sĩ nói.
Ngừng một chút, bác sĩ nói tiếp: “Theo bệnh án, nửa tháng trước bệnh nhân cũng đã biết được bệnh tình của mình rồi.
Nhưng bệnh nhân đã từ bỏ chữa trị, muốn sống tốt những ngày còn lại.”
“Nửa tháng trước ư?” Lâm Thiên ngẩn ra.
Nói như vậy không phải là ông ngoại đã biết bệnh tình của mình từ tận nửa tháng trước.
Nhưng ông ngoại vẫn không muốn nói cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên mới nghĩ ra.
Ông ngoại vội vã đánh bại nhà họp Phạm, nhanh chóng giao lại vị trí cho anh, cũng sớm đưa anh lên vị trí phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên chính là vì nguyên nhân này.
Hóa ra ông ngoại đã biết rằng mình có bệnh, không thể sống được bao lâu nữa.
“Ông ngoại…” Nước mắt Lâm Thiên bắt đầu rơi xuống, từng giọt mặn chát rơi ra từ đôi mắt đỏ ngầu.
Lâm Thiên rất ít khi khóc, khi anh bị người khác bắt nạt, bị dè bỉu, chê bai cũng chưa từng rơi lệ.
Ngay cả khi Tỉnh Xuyên sụp đổ, Lâm Thiên cũng không khóc.
Nhưng hiện tại, như thể Lâm Thiên đang trút hết ra nước mắt mà anh đã để dành cả đời.
…
Khi Lâm Thiên gặp lại ông lại, chính là ở giường bệnh.
“Cháu đã biết phải không?” Ông ngoại nhìn vào Lâm Thiên, hỏi.
“Vâng.” Lâm Thiên rầu rĩ gật đầu, hai mắt cũng đỏ lên.
“Cháu hãy mạnh mẽ lên.
Ông cũng đã tám mươi tuổi rồi.
Chuyện sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình.” Mặt ông ngoại tái nhợt, nhưng vẫn nhỏ giọng an ủi Lâm Thiên.
Ông ngoại nói tiếp: “Ông định dùng hết quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, giúp đỡ cháu đứng lên đỉnh vinh quang.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.
Từ nay về sau có lẽ cháu phải dựa vào chính mình rồi.”
Sau khi ở bệnh viện một ngày, ông ngoại liền muốn xuất viện.
Trong những ngày còn lại trên đời, ông ngoại không muốn phải ở trong phòng bệnh.
Một ngày ở trong bệnh viện này, Kim Đô cũng xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên bị niêm phong cũng đã được mở cửa trở lại.
Nhưng hầu hết cổ phần công ty đều đã nằm dưới tay nhà họ Phạm.
Toàn bộ ban lãnh đạo cũng đã bị thay đổi.
Hiện giờ chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là Phạm Quang Đức.
Bên cạnh đó, tập đoàn Triệu Thị cũng rơi vào tay nhà họ Phạm.
Hiện giờ nhà họ Phạm ở thương trường Kim Đô cũng như ở Hoa Nam đã trở thành một gia tộc không có đối thủ.
Sau khi ông ngoại xuất viện.
Bên ngoài bệnh viện Nhân Ái.
“Ông nghĩ hiện tại chúng ta nên đến phía bắc để phát triển, hoặc là ra nước ngoài tìm cách.
Thế lực nhà Trần bao trùm cả vùng này này.
Chỉ có cách rời khỏi địa bàn của họ mới có thể phát triển được.” Ông ngoại nói.
Lâm Thiên gật đầu.
Những gì ông ngoại nói anh đều hiểu được.
“Ông Lê, Anh Thiên, hai người có thấy có gì đó lạ không?” Thạch Hàn đột nhiên nói.
Lâm Thiên nghe vậy liền ngẩng đầu.
Bên cạnh bệnh viện Nhân Ái không có một bóng người.
Như thể có người đã cố ý phong tỏa nơi này.
Đột nhiên có hàng trăm người mặc áo đen liền xông đến.
Lâm Thiên nhìn kĩ lại thì nhận ra là Chu Tuấn, đi bên cạnh hắn còn có nữ vệ sĩ Black Widow .
Khi mấy người này vừa xuất hiện liền giơ tay ngăn lại đường đi của ba người Lâm Thiên.
“Chu Tuấn, mày có ý gì?” Lâm Thiên nhướn mày.
“Ý của tao mày còn không hiểu sao? Tất nhiên là tới để trả thù mày.” Chu Tuấn cười.
Sau đó hắn nói tiếp: “Trận đấu lần trước là mày cố ý làm tao mất mặt.
Còn khiến tao mất không ít tiền.
Thù này không lẽ mày đã quên rồi sao?”
“Đương nhiên tao không quên.” Lâm Thiên nghiến răng.
“Chu Tuấn tao trước nay đều có thù tất báo.
Lúc trước mày có Tỉnh Xuyên làm chỗ dựa, lại có ông ngoại mày chống lưng làm tao không thể làm gì.
Nhưng bây giờ mày đã thành kẻ trắng tay, tất nhiên tao sẽ không tha cho mày.” Chu Tuấn nói đầy tàn ác.
“Muốn trả thù sao? Chu Tuấn, mày có dám đấu với tao không?” Thạch Hàn tiến lên phía trước.
“Chủ của mày cũng sắp xong đời rồi, mày vẫn còn đi theo nó cơ à?” Chu Tuấn nhìn Thạch Hàn.
“Đó là chuyện của tao, không khiến mày quan tâm.
Nếu mày định ra tay thì tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.” Thạch Hàn nói đầy lạnh lùng.
“Ha ha, mày nghĩ rằng tao sợ mày mà không dám làm gì sao? Một thằng vệ sĩ như mày có thể Black Widow không thắng nổi.
Nhưng muốn giữ chân mày một phút cũng không thành vấn đề.” Chu Tuấn cười rồi nói tiếp.
“Trong một phút đó, một trăm người phía sau tao dễ dàng tiến lên bắt lấy Lâm Thiên và Lê Chí Thành.”
Tất nhiên hôm nay Chu Tuấn đã chuẩn bị rất kĩ.
Khi Chu Tuấn nói xong, mặt Lâm Thiên và Thạch Hàn đều biến sắc.
Họ biết những lời Chu Tuấn nói đều có lý.
Lúc này chỉ một mình Thạch Hàn không thể vào bảo vệ nổi Lâm Thiên và Lê Chí Thành.
“Chu Tuấn, nếu mày muốn đánh tao thì tao sẽ chịu.
Nhưng đừng động vào ông ngoại của tao, được không?” Lâm Thiên cắn răng, nói.
Ông ngoại của Lâm Thiên đang bị bệnh nặng.
Nếu những kẻ này ra tay với ông ngoại, chỉ cần chịu một chút, sợ rằng ông ngoại cũng sẽ không thể nào qua khỏi.
“Lâm Thiên, mày đang cầu xin tao đó hả? Nếu mày cầu xin, vậy thì mau quỳ xuống.” Chu Tuấn khoanh tay, cười ngạo nghễ.
“Mày…” Mặt lân vân biến sắc.
“Lâm Thiên, mày phải nhớ rõ, giờ mày chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi.
Hoặc là mày nghe lời tao, hoặc là mày ăn đòn.
Mày không có tư cách ra điều kiện.” Chu Tuấn nói đầy đắc ý.
“Được, chỉ cần mày ông động đến ông nội tao.
Tao quỳ.” Lâm Thiên cắn môi.
Nhưng anh cũng chấp nhận mà nói ra yêu cầu của mình.
Lâm Thiên là một kẻ không sợ chết.
Nếu chỉ có một mình anh, dù có bị đánh đến nhừ tử anh cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu.
Đây chính là danh dự của anh.
Là một người đàn ông, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng danh dự thì không thể để mất.
Nhưng có điều còn quan trọng hơn danh dự, đó chính là tình thân.
Vì ông ngoại, dù Lâm Thiên có phải vứt bỏ đi danh dự của mình, anh cũng không tiếc.
Vì bảo vệ cho ông ngoại bình an, dù có phải quỳ xuống trước kẻ thù, Lâm Thiên cũng sẽ không ngần ngại.
“Đừng làm thế.
Dù ông có chết cũng không sao cả.” Ông ngoại giữ chặt lấy tay Lâm Thiên.
Ông ngoại cũng không muốn Lâm Thiên từ bỏ cả danh dự của mình vì ông.
“Ông ngoại, không phải hôm nay ông đã nói với cháu như thế sao? Người đàn ông cũng nên biết khi nào phải cúi đầu.” Lâm Thiên quay về phía ông ngoại, cười.
Sau đó.
“Bụp.”
Lâm Thiên liền quỳ xuống.
“Anh Thiên.”
“Cháu trai!”
Cả Thạch Hàn và ông ngoại đều khó chịu mà kêu lên.
“Ha ha, không ngờ cũng có ngày mày phải quỳ gối trước tao.” Chu Tuấn thấy vậy liền cười to lên.
“Chu Tuấn, tao đã làm theo lời của mày.
Giờ mày phải giữ lời, không được động đến ông ngoại của tao.” Lâm Thiên nhìn thẳng vào Chu Tuấn mà nói.
“Lâm Thiên, lúc nãy tao chỉ bảo mày quỳ xuống.
Tao đâu có nói là đồng ý với điều kiện của mày.
Mày là quỳ xuống cầu xin tao, tao đồng ý cho mày quỳ thôi.
Ha ha ha!” Chu Tuấn cười ha hả.
“Mày…” Đồng tử của Lâm Thiên co lại.
Trong đôi mắt cháy lên hừng hực lửa giận.
“Lâm Thiên, mày tức lắm đúng không? Tao cố ý chọc tức mày đó.
Sau đó tao sẽ xử lý cả hai ông cháu nhà mày, làm mày chỉ có thể trơ mắt ra mà chịu trận.
Thế nào? Có tức không? Ha ha ha!”
Chu Tuấn kiêu ngạo mà cười to, âm thanh vô cùng khó nghe.
“Thằng chó đẻ! Đi chết đi!” Mắt Lâm Thiên tối lại, sau đó liền tỏa ra đầy vẻ sát ý.
Sau đó, Lâm Thiên liền lấy súng ngắn ra, bắn thẳng vào người Chu Tuấn.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! “
Bốn âm thanh chói tai vang lên liên tiếp.
Lâm Thiên bắn hết cả bốn viên đạn còn lại.
Chu Tuấn thấy Lâm Thiên mang súng ra liến vội vàng kéo một tên vệ sĩ đứng bên cạnh ra che chắn cho mình.
Cho nên bốn phát súng này đều nhắm thẳng vào người tên vệ sĩ mặc áo đen.
Tên vệ sĩ này đã không còn phản ứng, quả nhiên đã mất mạng.
Chu Tuấn đẩy vệ sĩ sang một bên, sau đó hét lên:
“Mẹ kiếp, dám bắn vào tao sao? Người đâu, mau bắt lấy Lâm Thiên và Lê Chí Thành!”
“Bệnh nhân bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hơn nữa gần đây bị xúc động mạnh nên đã bị sốc nặng.
Hơn nữa, bệnh cũng đã đến giai đoạn cuối, không thể chữa trị được nữa.
Có thể chỉ sống được thêm một tháng thôi.” Bác sĩ nói.
“Ung… ung thư!” Mặt Lâm Thiên tái nhợt, lập tức sửng sốt mà ngã xuống ghế.
Đầu anh là một mảnh trống rỗng.
Lúc này, Lâm Thiên thấy như bầu trời sụp đổ, không có một tia hi vọng.
So với lúc Tỉnh Xuyên xảy ra chuyện, lúc này anh thấy khó chịu, khổ sở hơn mấy trăm lần.
Với Lâm Thiên, ông ngoại chính là núi Thái Sơn, là cây cao bóng cả.
Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy như núi sụp, cây đại thụ cũng đã đổ.
“Bác sĩ, chẳng lẽ không… không có cách nào nữa sao?” Lâm Thiên cắn răng hỏi.
“Tuổi bệnh nhân đã cao, không thể phẫu thuật được.
Hơn nữa hóa trị cũng rất độc hại, chịu nhiều đau đớn, hơn nữa cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống thêm một chút thôi.” Bác sĩ nói.
Ngừng một chút, bác sĩ nói tiếp: “Theo bệnh án, nửa tháng trước bệnh nhân cũng đã biết được bệnh tình của mình rồi.
Nhưng bệnh nhân đã từ bỏ chữa trị, muốn sống tốt những ngày còn lại.”
“Nửa tháng trước ư?” Lâm Thiên ngẩn ra.
Nói như vậy không phải là ông ngoại đã biết bệnh tình của mình từ tận nửa tháng trước.
Nhưng ông ngoại vẫn không muốn nói cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên mới nghĩ ra.
Ông ngoại vội vã đánh bại nhà họp Phạm, nhanh chóng giao lại vị trí cho anh, cũng sớm đưa anh lên vị trí phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên chính là vì nguyên nhân này.
Hóa ra ông ngoại đã biết rằng mình có bệnh, không thể sống được bao lâu nữa.
“Ông ngoại…” Nước mắt Lâm Thiên bắt đầu rơi xuống, từng giọt mặn chát rơi ra từ đôi mắt đỏ ngầu.
Lâm Thiên rất ít khi khóc, khi anh bị người khác bắt nạt, bị dè bỉu, chê bai cũng chưa từng rơi lệ.
Ngay cả khi Tỉnh Xuyên sụp đổ, Lâm Thiên cũng không khóc.
Nhưng hiện tại, như thể Lâm Thiên đang trút hết ra nước mắt mà anh đã để dành cả đời.
…
Khi Lâm Thiên gặp lại ông lại, chính là ở giường bệnh.
“Cháu đã biết phải không?” Ông ngoại nhìn vào Lâm Thiên, hỏi.
“Vâng.” Lâm Thiên rầu rĩ gật đầu, hai mắt cũng đỏ lên.
“Cháu hãy mạnh mẽ lên.
Ông cũng đã tám mươi tuổi rồi.
Chuyện sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình.” Mặt ông ngoại tái nhợt, nhưng vẫn nhỏ giọng an ủi Lâm Thiên.
Ông ngoại nói tiếp: “Ông định dùng hết quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, giúp đỡ cháu đứng lên đỉnh vinh quang.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.
Từ nay về sau có lẽ cháu phải dựa vào chính mình rồi.”
Sau khi ở bệnh viện một ngày, ông ngoại liền muốn xuất viện.
Trong những ngày còn lại trên đời, ông ngoại không muốn phải ở trong phòng bệnh.
Một ngày ở trong bệnh viện này, Kim Đô cũng xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên bị niêm phong cũng đã được mở cửa trở lại.
Nhưng hầu hết cổ phần công ty đều đã nằm dưới tay nhà họ Phạm.
Toàn bộ ban lãnh đạo cũng đã bị thay đổi.
Hiện giờ chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là Phạm Quang Đức.
Bên cạnh đó, tập đoàn Triệu Thị cũng rơi vào tay nhà họ Phạm.
Hiện giờ nhà họ Phạm ở thương trường Kim Đô cũng như ở Hoa Nam đã trở thành một gia tộc không có đối thủ.
Sau khi ông ngoại xuất viện.
Bên ngoài bệnh viện Nhân Ái.
“Ông nghĩ hiện tại chúng ta nên đến phía bắc để phát triển, hoặc là ra nước ngoài tìm cách.
Thế lực nhà Trần bao trùm cả vùng này này.
Chỉ có cách rời khỏi địa bàn của họ mới có thể phát triển được.” Ông ngoại nói.
Lâm Thiên gật đầu.
Những gì ông ngoại nói anh đều hiểu được.
“Ông Lê, Anh Thiên, hai người có thấy có gì đó lạ không?” Thạch Hàn đột nhiên nói.
Lâm Thiên nghe vậy liền ngẩng đầu.
Bên cạnh bệnh viện Nhân Ái không có một bóng người.
Như thể có người đã cố ý phong tỏa nơi này.
Đột nhiên có hàng trăm người mặc áo đen liền xông đến.
Lâm Thiên nhìn kĩ lại thì nhận ra là Chu Tuấn, đi bên cạnh hắn còn có nữ vệ sĩ Black Widow .
Khi mấy người này vừa xuất hiện liền giơ tay ngăn lại đường đi của ba người Lâm Thiên.
“Chu Tuấn, mày có ý gì?” Lâm Thiên nhướn mày.
“Ý của tao mày còn không hiểu sao? Tất nhiên là tới để trả thù mày.” Chu Tuấn cười.
Sau đó hắn nói tiếp: “Trận đấu lần trước là mày cố ý làm tao mất mặt.
Còn khiến tao mất không ít tiền.
Thù này không lẽ mày đã quên rồi sao?”
“Đương nhiên tao không quên.” Lâm Thiên nghiến răng.
“Chu Tuấn tao trước nay đều có thù tất báo.
Lúc trước mày có Tỉnh Xuyên làm chỗ dựa, lại có ông ngoại mày chống lưng làm tao không thể làm gì.
Nhưng bây giờ mày đã thành kẻ trắng tay, tất nhiên tao sẽ không tha cho mày.” Chu Tuấn nói đầy tàn ác.
“Muốn trả thù sao? Chu Tuấn, mày có dám đấu với tao không?” Thạch Hàn tiến lên phía trước.
“Chủ của mày cũng sắp xong đời rồi, mày vẫn còn đi theo nó cơ à?” Chu Tuấn nhìn Thạch Hàn.
“Đó là chuyện của tao, không khiến mày quan tâm.
Nếu mày định ra tay thì tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.” Thạch Hàn nói đầy lạnh lùng.
“Ha ha, mày nghĩ rằng tao sợ mày mà không dám làm gì sao? Một thằng vệ sĩ như mày có thể Black Widow không thắng nổi.
Nhưng muốn giữ chân mày một phút cũng không thành vấn đề.” Chu Tuấn cười rồi nói tiếp.
“Trong một phút đó, một trăm người phía sau tao dễ dàng tiến lên bắt lấy Lâm Thiên và Lê Chí Thành.”
Tất nhiên hôm nay Chu Tuấn đã chuẩn bị rất kĩ.
Khi Chu Tuấn nói xong, mặt Lâm Thiên và Thạch Hàn đều biến sắc.
Họ biết những lời Chu Tuấn nói đều có lý.
Lúc này chỉ một mình Thạch Hàn không thể vào bảo vệ nổi Lâm Thiên và Lê Chí Thành.
“Chu Tuấn, nếu mày muốn đánh tao thì tao sẽ chịu.
Nhưng đừng động vào ông ngoại của tao, được không?” Lâm Thiên cắn răng, nói.
Ông ngoại của Lâm Thiên đang bị bệnh nặng.
Nếu những kẻ này ra tay với ông ngoại, chỉ cần chịu một chút, sợ rằng ông ngoại cũng sẽ không thể nào qua khỏi.
“Lâm Thiên, mày đang cầu xin tao đó hả? Nếu mày cầu xin, vậy thì mau quỳ xuống.” Chu Tuấn khoanh tay, cười ngạo nghễ.
“Mày…” Mặt lân vân biến sắc.
“Lâm Thiên, mày phải nhớ rõ, giờ mày chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi.
Hoặc là mày nghe lời tao, hoặc là mày ăn đòn.
Mày không có tư cách ra điều kiện.” Chu Tuấn nói đầy đắc ý.
“Được, chỉ cần mày ông động đến ông nội tao.
Tao quỳ.” Lâm Thiên cắn môi.
Nhưng anh cũng chấp nhận mà nói ra yêu cầu của mình.
Lâm Thiên là một kẻ không sợ chết.
Nếu chỉ có một mình anh, dù có bị đánh đến nhừ tử anh cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu.
Đây chính là danh dự của anh.
Là một người đàn ông, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng danh dự thì không thể để mất.
Nhưng có điều còn quan trọng hơn danh dự, đó chính là tình thân.
Vì ông ngoại, dù Lâm Thiên có phải vứt bỏ đi danh dự của mình, anh cũng không tiếc.
Vì bảo vệ cho ông ngoại bình an, dù có phải quỳ xuống trước kẻ thù, Lâm Thiên cũng sẽ không ngần ngại.
“Đừng làm thế.
Dù ông có chết cũng không sao cả.” Ông ngoại giữ chặt lấy tay Lâm Thiên.
Ông ngoại cũng không muốn Lâm Thiên từ bỏ cả danh dự của mình vì ông.
“Ông ngoại, không phải hôm nay ông đã nói với cháu như thế sao? Người đàn ông cũng nên biết khi nào phải cúi đầu.” Lâm Thiên quay về phía ông ngoại, cười.
Sau đó.
“Bụp.”
Lâm Thiên liền quỳ xuống.
“Anh Thiên.”
“Cháu trai!”
Cả Thạch Hàn và ông ngoại đều khó chịu mà kêu lên.
“Ha ha, không ngờ cũng có ngày mày phải quỳ gối trước tao.” Chu Tuấn thấy vậy liền cười to lên.
“Chu Tuấn, tao đã làm theo lời của mày.
Giờ mày phải giữ lời, không được động đến ông ngoại của tao.” Lâm Thiên nhìn thẳng vào Chu Tuấn mà nói.
“Lâm Thiên, lúc nãy tao chỉ bảo mày quỳ xuống.
Tao đâu có nói là đồng ý với điều kiện của mày.
Mày là quỳ xuống cầu xin tao, tao đồng ý cho mày quỳ thôi.
Ha ha ha!” Chu Tuấn cười ha hả.
“Mày…” Đồng tử của Lâm Thiên co lại.
Trong đôi mắt cháy lên hừng hực lửa giận.
“Lâm Thiên, mày tức lắm đúng không? Tao cố ý chọc tức mày đó.
Sau đó tao sẽ xử lý cả hai ông cháu nhà mày, làm mày chỉ có thể trơ mắt ra mà chịu trận.
Thế nào? Có tức không? Ha ha ha!”
Chu Tuấn kiêu ngạo mà cười to, âm thanh vô cùng khó nghe.
“Thằng chó đẻ! Đi chết đi!” Mắt Lâm Thiên tối lại, sau đó liền tỏa ra đầy vẻ sát ý.
Sau đó, Lâm Thiên liền lấy súng ngắn ra, bắn thẳng vào người Chu Tuấn.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! “
Bốn âm thanh chói tai vang lên liên tiếp.
Lâm Thiên bắn hết cả bốn viên đạn còn lại.
Chu Tuấn thấy Lâm Thiên mang súng ra liến vội vàng kéo một tên vệ sĩ đứng bên cạnh ra che chắn cho mình.
Cho nên bốn phát súng này đều nhắm thẳng vào người tên vệ sĩ mặc áo đen.
Tên vệ sĩ này đã không còn phản ứng, quả nhiên đã mất mạng.
Chu Tuấn đẩy vệ sĩ sang một bên, sau đó hét lên:
“Mẹ kiếp, dám bắn vào tao sao? Người đâu, mau bắt lấy Lâm Thiên và Lê Chí Thành!”