Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379: Tô Bảo Nhi Là Số Một!
Khoảng một phút sau.
Vũ Ngọc Hiền: "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Anh đưa tiền cho Tô Bảo Nhi, không phải là anh chỉ muốn chơi Tô Bảo Nhi thôi sao? Anh chờ đấy, lần đấu fan hâm mộ trên Bigo Live này, muốn cho cô Tô Bảo Nhi đứng số một, cho dù anh có tiền, Vũ Ngọc Hiền tôi cũng dứt khoát không phải là người ăn chay.
Lâm Thiên lập tức đáp lại: "Được, tôi sẽ chống mắt lên mà chờ xem!"
...
Thủ đô, bên trong biệt thự của Vũ Ngọc Hiền.
“Tên khốn chết tiệt!” Vũ Ngọc Hiền tức giận đập điện thoại lên trên mặt bàn.
Vũ Ngọc Hiền vốn là muốn đàm phán, tự mình quyến rũ Lâm Thiên, nói không chừng cô ta có khi còn có thể hấp dẫn được tên thổ hào này, nhưng không ngờ thái độ của Lâm Thiên lại kiên quyết đến như vậy.
"Vũ Ngọc Hiền tôi, kém hơn Tô Bảo Nhi của anh ta ở điểm nào? Vậy mà anh ta còn thưởng cho Tô Bảo Nhi nhiều hơn như vậy, lại còn xem thường tôi!” Trong nội tâm của Vũ Ngọc Hiền cảm thấy cực kỳ bất công.
"Hừ.
Anh muốn cho Tô Bảo Nhi hạng nhất, tôi nhất định sẽ không để cho anh thành công!" Vũ Ngọc Hiền nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, Vũ Ngọc Hiền lại cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và gọi cho Tạ Cường.
Hôm nay Vũ Ngọc Hiền hiện có bốn triệu món quà, trong đó có mười triệu là do chính Tạ Cường này tặng, còn ba thổ hào khác, cộng lại tổng cộng là một trăm bảy mươi triệu.
Mấy trăm triệu fan của tặng cọ, cọ vẽ ít nhất cũng vài nghìn hay vài trăm, số đông nên cô ta gộp lại hơn chục triệu.
Sau khi cuộc gọi được nối máy.
“Anh yêu ơi, lễ đấu fan hâm mộ Bigo Live em đã bị Tô Bảo Nhi kia chen vào vị trí thứ hai rồi, em yêu, ba ngày trước lúc ở trên giường với anh yêu, anh đã hứa nhất định sẽ giúp em giành được vị trí thứ nhất mà!” Vũ Ngọc Hiền làm nũng như một đứa trẻ trên điện thoại.
"Ngọc Hiền à, đây là do Cha Mày Lục Công Tử.
Anh ta không phải là một loại người lương thiện.
Anh ta đã đưa cho Tô Bảo Nhi hơn mười hai triệu đô la.
Anh ta có thể chơi nhiều như vậy, có thể giải thích rằng tài sản của gia đình anh ta có thể lên đến hàng trăm triệu đô la, muốn tranh được với anh ta thì cái giá phải trả sẽ rất lớn.
"Em mặc kệ! Anh đã đồng ý với em rồi!" Vũ Ngọc Hiền tiếp tục làm nũng.
"Được được được.
Anh sẽ cho em thêm mười lăm triệu.
Trước tiên giúp em cướp được vị trí số một về.
Em cũng có thể bắt đầu tranh thủ livestream sớm nhất có thể, trưng cầu phiếu bầu trong phòng phát sóng trực tiếp." Tạ Cường nói một lèo.
"Dạ, anh yêu.
Anh thật tốt, em sẽ bắt đầu phát sóng với cái này." Vũ Ngọc Hiền cất giọng quyến rũ nũng nịu.
Cúp điện thoại xong, Vũ Ngọc Hiền vội vàng chuẩn bị phát sóng.
...
Bên kia, thành phố Bảo Thạnh, bên trong ký túc xá.
"Anh Thiên.
Vũ Ngọc Hiền cũng lên sóng!"
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, liền bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của Vũ Ngọc Hiền.
"Tô Bảo Nhi là số một!"
"Tô Bảo Nhi! Tô Bảo Nhi! Tô Bảo Nhi!"
...
Vào thời điểm này, nhiều tiếng động trong phòng phát sóng trực tiếp của Vũ Ngọc Hiền đang gửi đến đều phát ra ba tiếng “Tô Bảo Nhi”.
Vũ Ngọc Hiền ngồi trước ống kính.
"Các anh em, Ngọc Hiền chỉ là một livestreamer nhỏ nhoi, không muốn tranh giành với bất cứ ai, nhưng lại có người đi bắt nạt Ngọc Hiền.
Các anh trai, Ngọc Hiền bị một đám người bắt nạt và sỉ nhục."
Mắt của Vũ Ngọc Hiền đỏ hoe, bộ dạng đáng thương như bị ức hiếp.
Cô khóc lóc kể lể rất dịu dàng và làm nũng, cùng với vẻ ngoài điềm đạm đáng thương của cô ta, ngay lập tức khơi dậy mong muốn được bảo vệ của vô số đàn ông.
Trên đập:
"Tô Bảo Nhi đó quá ghê tởm.
Ngọc Hiền chỉ đang an phận phát sóng trực tiếp, nhưng cô ta lại đến để tranh giành vị trí với chị Ngọc Hiền.
Với tư cách là người hiểu rõ Ngọc Hiền, tuyệt không thể dung thứ được.
Mọi người tặng quà đi."
"Đúng vậy! Tô Bảo Nhi kia đã sao chép bài hát của Ngọc Hiền.
Ngọc Hiền đều đã tha thứ cho cô ta.
Thế mà bây giờ cô ta lại đi cạnh tranh với Ngọc Hiền để giành vị trí số một trong lễ hội Fan hâm mộ.
Thật quá đáng.
Mọi người cùng nhau tặng quà đi nào!"
"Ngọc Hiền đừng lo lắng, chúng tôi đều hỗ trợ cô! Tôi sẽ giúp cô sau khi tôi bán nhà!"
"Cái tên thổ hào Cha Mày Lục Công Tử kia thì có cái gì mà đặc biệt hơn người thế, anh ta chẳng qua chỉ là một người, chúng ta người đông thế mạnh, ai ai cũng đều tặng lễ vật, không tin so với mình anh ta vẫn không sánh bằng!"
...
Vũ Ngọc Hiền: "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Anh đưa tiền cho Tô Bảo Nhi, không phải là anh chỉ muốn chơi Tô Bảo Nhi thôi sao? Anh chờ đấy, lần đấu fan hâm mộ trên Bigo Live này, muốn cho cô Tô Bảo Nhi đứng số một, cho dù anh có tiền, Vũ Ngọc Hiền tôi cũng dứt khoát không phải là người ăn chay.
Lâm Thiên lập tức đáp lại: "Được, tôi sẽ chống mắt lên mà chờ xem!"
...
Thủ đô, bên trong biệt thự của Vũ Ngọc Hiền.
“Tên khốn chết tiệt!” Vũ Ngọc Hiền tức giận đập điện thoại lên trên mặt bàn.
Vũ Ngọc Hiền vốn là muốn đàm phán, tự mình quyến rũ Lâm Thiên, nói không chừng cô ta có khi còn có thể hấp dẫn được tên thổ hào này, nhưng không ngờ thái độ của Lâm Thiên lại kiên quyết đến như vậy.
"Vũ Ngọc Hiền tôi, kém hơn Tô Bảo Nhi của anh ta ở điểm nào? Vậy mà anh ta còn thưởng cho Tô Bảo Nhi nhiều hơn như vậy, lại còn xem thường tôi!” Trong nội tâm của Vũ Ngọc Hiền cảm thấy cực kỳ bất công.
"Hừ.
Anh muốn cho Tô Bảo Nhi hạng nhất, tôi nhất định sẽ không để cho anh thành công!" Vũ Ngọc Hiền nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, Vũ Ngọc Hiền lại cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và gọi cho Tạ Cường.
Hôm nay Vũ Ngọc Hiền hiện có bốn triệu món quà, trong đó có mười triệu là do chính Tạ Cường này tặng, còn ba thổ hào khác, cộng lại tổng cộng là một trăm bảy mươi triệu.
Mấy trăm triệu fan của tặng cọ, cọ vẽ ít nhất cũng vài nghìn hay vài trăm, số đông nên cô ta gộp lại hơn chục triệu.
Sau khi cuộc gọi được nối máy.
“Anh yêu ơi, lễ đấu fan hâm mộ Bigo Live em đã bị Tô Bảo Nhi kia chen vào vị trí thứ hai rồi, em yêu, ba ngày trước lúc ở trên giường với anh yêu, anh đã hứa nhất định sẽ giúp em giành được vị trí thứ nhất mà!” Vũ Ngọc Hiền làm nũng như một đứa trẻ trên điện thoại.
"Ngọc Hiền à, đây là do Cha Mày Lục Công Tử.
Anh ta không phải là một loại người lương thiện.
Anh ta đã đưa cho Tô Bảo Nhi hơn mười hai triệu đô la.
Anh ta có thể chơi nhiều như vậy, có thể giải thích rằng tài sản của gia đình anh ta có thể lên đến hàng trăm triệu đô la, muốn tranh được với anh ta thì cái giá phải trả sẽ rất lớn.
"Em mặc kệ! Anh đã đồng ý với em rồi!" Vũ Ngọc Hiền tiếp tục làm nũng.
"Được được được.
Anh sẽ cho em thêm mười lăm triệu.
Trước tiên giúp em cướp được vị trí số một về.
Em cũng có thể bắt đầu tranh thủ livestream sớm nhất có thể, trưng cầu phiếu bầu trong phòng phát sóng trực tiếp." Tạ Cường nói một lèo.
"Dạ, anh yêu.
Anh thật tốt, em sẽ bắt đầu phát sóng với cái này." Vũ Ngọc Hiền cất giọng quyến rũ nũng nịu.
Cúp điện thoại xong, Vũ Ngọc Hiền vội vàng chuẩn bị phát sóng.
...
Bên kia, thành phố Bảo Thạnh, bên trong ký túc xá.
"Anh Thiên.
Vũ Ngọc Hiền cũng lên sóng!"
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, liền bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của Vũ Ngọc Hiền.
"Tô Bảo Nhi là số một!"
"Tô Bảo Nhi! Tô Bảo Nhi! Tô Bảo Nhi!"
...
Vào thời điểm này, nhiều tiếng động trong phòng phát sóng trực tiếp của Vũ Ngọc Hiền đang gửi đến đều phát ra ba tiếng “Tô Bảo Nhi”.
Vũ Ngọc Hiền ngồi trước ống kính.
"Các anh em, Ngọc Hiền chỉ là một livestreamer nhỏ nhoi, không muốn tranh giành với bất cứ ai, nhưng lại có người đi bắt nạt Ngọc Hiền.
Các anh trai, Ngọc Hiền bị một đám người bắt nạt và sỉ nhục."
Mắt của Vũ Ngọc Hiền đỏ hoe, bộ dạng đáng thương như bị ức hiếp.
Cô khóc lóc kể lể rất dịu dàng và làm nũng, cùng với vẻ ngoài điềm đạm đáng thương của cô ta, ngay lập tức khơi dậy mong muốn được bảo vệ của vô số đàn ông.
Trên đập:
"Tô Bảo Nhi đó quá ghê tởm.
Ngọc Hiền chỉ đang an phận phát sóng trực tiếp, nhưng cô ta lại đến để tranh giành vị trí với chị Ngọc Hiền.
Với tư cách là người hiểu rõ Ngọc Hiền, tuyệt không thể dung thứ được.
Mọi người tặng quà đi."
"Đúng vậy! Tô Bảo Nhi kia đã sao chép bài hát của Ngọc Hiền.
Ngọc Hiền đều đã tha thứ cho cô ta.
Thế mà bây giờ cô ta lại đi cạnh tranh với Ngọc Hiền để giành vị trí số một trong lễ hội Fan hâm mộ.
Thật quá đáng.
Mọi người cùng nhau tặng quà đi nào!"
"Ngọc Hiền đừng lo lắng, chúng tôi đều hỗ trợ cô! Tôi sẽ giúp cô sau khi tôi bán nhà!"
"Cái tên thổ hào Cha Mày Lục Công Tử kia thì có cái gì mà đặc biệt hơn người thế, anh ta chẳng qua chỉ là một người, chúng ta người đông thế mạnh, ai ai cũng đều tặng lễ vật, không tin so với mình anh ta vẫn không sánh bằng!"
...