Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Trong căn phòng trên tầng hai Tùng Hạc Lâu lúc này Hoàng Dung đầu dựa vào ngực Vô Song, tất nhiên lúc này khung cảnh có chút đặc biệt, nếu là người bên ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ nhìn thành hai cái nữ nhân đang ôm nhau, căn bản cũng sẽ không nghĩ thêm bất cứ cái gì.
Người bên ngoài đã như thế thì Hoàng Dung lại càng không nghĩ bất cứ cái gì, đây cũng chỉ là những cảm xúc bình thường nhất của nàng sau những ngày bị đè nén ở bên ngoài kia mà thôi nhưng chỉ khi nàng thực sự ôm lấy Vô Song, Hoàng Dung mới cảm thấy thân thể mình run lên.
Sự thật mà nói từ đầu đến cuối Vô Song luôn coi thường Hoàng Dung, đối mặt với hắn không phải là Mộc Uyển Thanh hay Viên Tử Y, đối mặt với hắn là đỉnh đỉnh đại danh nữ gia cát là một trong những nữ tử thông minh nhất Kim Dung hay thậm chí thông minh nhất trong võ hiệp thế giới.
Vô Song tinh thông thuật dịch dung nhưng Hoàng Dung cũng vậy chỉ là nàng không có cách nào nhìn ra thân phận nam nhân của Vô Song khi mà Vô Song thực sự quá mức xinh đẹp lại thêm Tiên Thiên Chí Âm Thể trợ giúp đừng nói là Hoàng Dung mà cho dù Hoàng Dược Sư cũng không cách nào nhìn ra tuy nhiên Vô Song đã quên một việc chết người.
Vô Song từ đầu đến cuối khi bước vào thế giới này đều không có bất cứ chuẩn bị gì ngay cả bản thân hắn lớn lên cũng là việc hắn không ngờ được, Vô Song cũng không biến thái đến cái mức thích đóng giả nữ nhân bất quá là dòng đời xô đẩy mà thôi.
Đóng giả một nữ nhân trưởng thành thật sự không có dễ dàng như những ngày hắn còn ở trên Nga Mi Sơn, ít nhất là phần ngực của Vô Song nhất định phải giả tạo ra, tất nhiên Vô Song cũng không quá mức tập trung vào vấn đề này lắm, hắn tiện tay dùng tạm hai cái bánh bao áp vào ngực mà thôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Vô Song không đột phá tông sư cảnh giới, lúc này hàn khí của hắn đến cả căn phòng cũng có dấu hiệu kết băng thì huống gì hai cái bánh bao kia?, việc này chính Vô Song cũng không để ý hay chính hắn cũng không quan tâm thì đúng hơn, hai cái bánh bao đóng đá thì thôi cùng lắm vứt đi, có gì đáng để tâm?.
Vì không để tâm nên Vô Song cũng quên luôn việc này dẫn đến khi Hoàng Dung tựa đầu vào trong ngực Vô Song, nàng lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Vô Song là cao thủ dịch dung nhưng Hoàng Dung chắc chắn cũng chẳng dưới Vô Song về khoản này, nàng lập tức nhận ra ‘ngực’ của Vô Song không phải là ‘hàng thật’.
Khi Hoàng Dung nhận ra việc này nàng lập tức muốn đẩy Vô Song ra, dù sao lúc này trong lòng nàng có chút khủng hoảng lại có chút mất cân bằng nhưng cũng chẳng hiểu trùng hợp thế nào, Vô Song lúc đó lại bắt đầu quyết định ôm lấy Hoàng Dung.
Vô Song đơn giản cũng không có nghĩ gì nhiều, một tay hắn ôm lấy tâm lưng của Hoàng Dung sau đó nhè nhẹ vỗ vai nàng.
“Ngoan, đừng khóc, ngươi xinh đẹp như vậy khóc liền sẽ rất xấu, chỉ là môt bữa ăn mà thôi nếu ngươi thích sau này ta liền nấu cho ngươi ăn?”.
Hoàng Dung đang muốn đẩy Vô Song ra nhưng không hiểu sao sau khi nghe thấy câu này, nàng lại im lặng hơn rất nhiều, rốt cuộc vẫn như vậy nằm gọn trong ngực hắn, cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì nữa.
Vô Song ôm Hoàng Dung trong ngực cũng cảm thấy Hoàng Dung có chút gì đó không đúng nhưng hắn lại không cách nào giải thích được tâm tình của Hoàng Dung, rốt cuộc thì hắn cũng đành buông nàng ra, một tay nhẹ vỗ vai nàng.
“Hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi, vết thương ở chân của muội ngủ một giấc liền đỡ, không sao cả”.
Hoàng Dung nghe thấy câu nói này của Vô Song, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia dị sắc, ánh mắt nàng đầy hứng thú nhìn Vô Song, cái ánh mắt này thậm chí làm cho Vô Song còn có chút đỏ mắt.
Vô Song nào hiểu cô nàng này lại đang có chủ ý gì? Hắn cũng chỉ đành nhìn lại nàng rồi hỏi lại.
“Có chuyện gì sao?”.
Hoàng Dung lập tức lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười tươi như hoa lại có thêm vài phần lém lỉnh, Hoàng Dung lập tức ngồi lên giường rồi nhìn Vô Song từ đầu đến chân.
“Vậy... Vô Song tỷ tỷ, chúng ta cùng ngủ”.
Nếu là nữ tử khác thì Vô Song thật sự dám ngủ cùng giường bất quá Hoàng Dung lại khác, hắn thật sự không biết nếu Hoàng Dung ngủ chung giường với mình, bằng vào sự cơ trí của nàng sao có thể không nhận ra Vô Song là nam nhân?, Vô Song thật sự không rõ lắm cô nàng này sẽ làm ra việc gì nữa.
“Ngươi ngủ trên giường đi, ta liền ngủ dưới đất, vậy là được rồi”.
Hoàng Dung thật sự không ngờ Vô Song lại nói như vậy, chính Hoàng Dung cũng có chút sững sờ, đến khi Vô Song lấy một tấm nệm xếp xuống đất, cả người ngồi khoanh tròn trên tấm nệm thì Hoàng Dung mới hoàn hồn trở lại.
“A?, Vô Song tỷ tỷ, không phải là người nói đi ngủ sao, ngươi đang làm gì vậy?”.
Vô Song nhìn nhìn Hoàng Dung một chút sau đó cũng thản nhiên trả lời.
“Muội ngủ đi, ta chỉ cần tĩnh tọa liền đủ, cũng không nhất thiết phải ngủ”.
Nói xong cũng mặc kệ Hoàng Dung ngồi trên giường, Vô Song đưa một ngón tay ra, từ trong tay của hắn bắn ra một tia hàn khí cực mỏng thổi tắt ánh nến trên bàn rồi trực tiếp ngồi dưới đất tĩnh tọa.
Tĩnh tọa hay còn gọi là ngồi thiền, cái phương pháp tĩnh tọa này đương nhiên cũng chẳng xa lạ gì với cao thủ võ lâm, bình thường cao thủ võ lâm đều có thể lựa chọn tĩnh tọa thay vì đi ngủ một giấc dẫu sao phương pháp này không thoải mái bằng đi ngủ nhưng lại có thể tĩnh tâm, thậm chí có thể tăng trường cả nội lực, so với ngủ một giấc bình thường thì có lợi cho cường giả luyện võ hơn rất nhiều.
Tất nhiên cũng không phải tĩnh tọa thì không cần đi ngủ, có thể hiểu cơ thể con người chia làm hai phần là linh hồn cùng thể xác, khi đi ngủ bình thường là sự nghỉ ngơi của cả linh hồn cùng thể xác thì khi tĩnh tọa chỉ là sự nghỉ ngơi của thể xác mà thôi chính vì vậy trừ khi trở thành tiên nhân trong truyền thuyết ra không có cao thủ võ lâm nào thực sự bỏ được giấc ngủ của bản thân mình.
Ngọn nến đã tắt, Vô Song thì im lặng tĩnh tọa không lên tiếng trong căn phòng này chỉ còn một mình Hoàng Dung mà thôi, nàng nằm trên giường cao có điều ánh mắt lại mở lớn, không cách nào có thể ngủ nổi.
Nàng lúc này thật sự rất tò mò, nàng muốn biết Vô Song rốt cuộc là ai, hắn rốt cuộc là người như thế nào?.
Hoàng Dung đến tận bây giờ còn không dám chắc Vô Song là nam hay là nữ, cho dù nàng nhìn ra hắn giả trang nhưng Vô Song thật sự quá đẹp, đẹp đến mức chính Hoàng Dung còn cảm thấy tự ti lại thêm khí chất trên người Vô Song, loại khí chất mà bất cứ nữ nhân nào cũng hâm mộ.
Nếu Vô Song thật sự là nữ nhân, Hoàng Dung liền cảm thấy thiên hạ này lại xuất hiện một đời kỳ nữ rung chuyển cả giang hồ, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân chết mê chết mệt đây?.
Về phần nếu Vô Song là nam nhân... Nghĩ đến đây sắc mặc của Hoàng Dung lại khẽ đỏ lên, không biết vì cái gì nàng cảm thấy mong muốn Vô Song là nam nhân hơn một chút.
Một nam nhân đóng giả nữ nhân trong mắt Hoàng Dung liền trở thành có gì đó sai sai tuy nhiên so với các nữ tử khác thì Hoàng Dung vẫn còn dễ chấp nhận hơn nhiều ai bảo nàng là con của Đông Tà – Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư làm việc chưa bao giờ theo lẽ thường cũng chưa bao giờ quan tâm đến cách nhìn của thế nhân nếu không ông ta đã không được gọi là Đông Tà, bản thân Hoàng Dược Sư đặc biệt yêu thích những người có một chữ ‘tà’ như bản thân mình.
Làm việc không quan tâm thiện ác, không màng đúng sai, không phân trắng đen, chỉ cần bản tâm muốn liền sẽ đi làm, đây là Đông Tà.
Hoàng Dung thân là con gái của Hoàng Dược Sư lại lớn lên từ nhỏ ở Đào Hoa Đảo, bản thân nàng đối với lễ giáo của thời phong kiến căn bản cũng không mấy quan tâm, suy nghĩ của nàng vượt khỏi những nữ tử bình thường rất rất nhiều nếu không cũng chẳng có chuyện nàng bỏ trốn từ Đào Hoa Đảo đến nơi này.
Trong mắt Hoàng Dung, Vô Song có thể có việc không muốn nói thì sao thậm chí với sự thông minh của Hoàng Dung bản thân nàng còn vì Vô Song nghĩ ra luôn một cái lý do hợp lý.
Hoàng Dung có thể cảm nhận được võ công của Vô Song đi theo âm nhu lộ tuyến lại mang theo chí âm chí hàn thuộc tính dẫn tới khẳng định của Hoàng Dung về việc Vô Song xuất thân từ Thiên Sơn – Linh Thứu Cung lại càng trở nên kiên cố dù sao Hàn Băng Sinh Tử Phù của Thiên Sơn Đồng Mỗ nức tiếng giang hồ ai nghe cũng sợ mất mật, cho dù Linh Thứu Cung đệ tử chưa bao giờ lấy hàn băng nội lực nổi tiếng giang hồ nhưng chỉ cần nghĩ đến Sinh Tử Phù cũng làm rất rất nhiều người nghĩ võ công cao nhất của Linh Thứu Cung chính là đi theo âm hàn lộ tuyến.
Tiếp theo Hoàng Dung khi đã khẳng định thân phận của Vô Song liền sẽ dễ chấp nhận cho hắn hơn nhiều, ai cũng biết Thiên Sơn Đồng Mỗ cực kỳ ghét nam nhân?, trong mắt nàng Vô Song sống ở Linh Thứu Cung phải đóng vai nữ nhân là hết sức bình thường nếu không chỉ sợ một ngày Thiên Sơn Đồng Mỗ ngứa mắt liền không biết vì sao mà mình chết đi.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng Dung dần dần trở nên nhu hòa lại, đặc biệt khi nghĩ đến Vô Song không nguyện ý cùng giường với mình, ánh mắt Hoàng Dung lại càng hiện ra một tia ấm áp.
Hoàng Dung là một cái kỳ nữ nhân trong thiên hạ, bản thân nàng có suy nghĩ rất khác người, nàng biết hôm nay nếu Vô Song không xuất hiện giải cứu nàng khỏi đám lạt ma kia thì nàng sẽ rất thảm, vô cùng thảm vì thế nếu Vô Song ham mê sắc đẹp của nàng mà cường đoạt bản thân nàng chính Hoàng Dung cũng sẽ cam chịu, coi như nàng cùng hắn từ nay không ai nợ ai sau đó nàng... Liền trở về Đào Hoa Đảo, nàng... Có lẽ sẽ chấp nhận hôn sự do phụ thân sắp đặt.
Hoàng Dung đương nhiên tự tin với sắc đẹp của mình, nàng biết không nhiều nam nhân có thể đè xuống dục hỏa, có thể không muốn cùng giường với nàng nhưng Vô Song dĩ nhiên lại có thể làm được thậm chí căn bản không nhìn nàng thêm một cái mà tiến vào nhập định.
Nghĩ đến đây Hoàng Dung lập tức hơi hơi lườm về phía Vô Song một chút.
“Xí, Vô Song đáng chết, còn không thèm nhìn ta một cái”.
Tự nói thầm với bản thân một câu sau đó Hoàng Dung từ từ tiến vào giấc ngủ, nằm trong chăn ấm đệm êm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng dần dần xuất hiện một nụ cười vui vẻ, lâu lắm rồi nàng mới có giấc ngủ ngon như vậy.
...
Khi ánh bình minh chiếu vào Tùng Hạc Lâu, khi những tia sáng ban mai kia nhẹ gõ cửa, Hoàng Dung liền khẽ mở mắt.
Hoàng Dung rất đẹp, nàng phi thường đẹp đồng thời lại có nét hoạt bát đáng yêu, nàng vươn vai đón chào ánh nắng bình minh sau đó khuôn mặt xinh đẹp có chút ngơ ngác nhìn xung quanh gian phòng, nàng... Không có thấy Vô Song đâu.
Trên khuôn mặt của Hoàng Dung xuất hiện một tia mất mát sau đó nàng rất nhanh bước xuống giường, ánh mắt khẽ đảo quanh gian phòng cho đến khi nhìn thấy một chậu nước nóng đặt trên bàn cùng một tấm khăn mặt trắng nàng mới kẽ thở ra một hơi.
Trong phút chốc, cho dù chỉ là một cảm xúc thoáng qua thì nàng vẫn cảm thấy, nàng thực sự không muốn Vô Song bỏ đi.
Về phần Vô Song thì sao?, hắn hiện tại đang ở ngay gian phòng gần đó, đối mặt với Quách Tĩnh, trên tay đang cầm một cái cặp lồng bằng gỗ.
Quách Tĩnh cũng đã dậy từ rất sớm chỉ là hắn không có cách nào rời giường mà thôi dù sao chân của Quách Tĩnh cũng bị nặng hơn Hoàng Dung rất nhiều.
Quách Tĩnh lúc này ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Vô Song, thậm chí trong ánh mắt còn có một tia háo hức.
“Cơ cô nương, người dậy sớm vậy”.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước thì nghe thấy mấy chữ ‘Cơ cô nương’ từ miệng Quách Tĩnh quả thật vẫn làm cho Vô Song cảm thấy không quen.
“Ngươi thế nào rồi, còn đau nữa không, ta là y sư ngươi tốt nhất nói rõ thể trạng của mình một chút, nếu không ta không có cách nào giúp đỡ ngươi sớm rời giường được”.
Quách Tĩnh nghe vậy liền nhẹ gật đầu với Vô Song, sau đó hắn cố gắng nhích thân hình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, một tay chỉ vào chân phải của mình.
“Ở phần ngực sơ với hôm qua đã dễ chịu hơn rất nhiều nhưng chân của ta... Thực sự vẫn rất đau, rất nhức nhối”.
Vô Song nghe vậy bàn tay trắng ngần đưa ra khẽ chạm vào phần chân của Quách Tĩnh, sau đó từ từ ấn từng đầu ngón tay trên chân hắn, ánh mắt dần dần nhắm lại.
“So với hôm qua đúng là tốt hơn một chút nhưng tốc độ bình phùng quá chậm, ta không cách nào ở lại nơi đây quá lâu, có lẽ phải thay đổi phương pháp”.
Nói xong Vô Song nâng cái cặp lồng gỗ lên, từ bên trong lấy ra một cái bát tương đối lớn đồng thời mùi thơm ngào ngạt của nó khiến Quách Tĩnh lập tức sáng mắt lên, hắn thật sự cũng rất đói rồi.
“Ngươi ăn nhanh bát mì trộn này đi, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi, ta ra ngoài kiếm cho ngươi chút lá thuốc”.
Quách Tĩnh dùng hai tay tiếp lấy bát mì trộn, bất quá hắn... Lại không có lập tức ăn mà có chút ngập ngừng nhìn Vô Song.
“Cơ cô nương, người phải đi sao?, ngươi muốn đi đâu?”.
Vô Song nghe thấy câu hỏi này khuôn mặt giật giật nhìn Quách Tĩnh, hắn thực sự cảm thấy thế sự trêu người, hắn dĩ nhiên bị kẹp giữa Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh?, đây rốt cuộc là việc gì?.
“Bát mì trộn này là ta tự tay xuống bếp nấu cho ngươi, ăn nhanh đi cho nóng”.
Vô Song đương nhiên không nói cho Quách Tĩnh mình muốn đi đâu, chính bản thân hắn còn không biết thì sao có thể nói cho Quách Tĩnh?, để lại một câu nói cho Quách Tĩnh sau đó Vô Song lập tức cầm cặp lồng rời đi.
Vô Song cũng không biết khi hắn đứng lên quay đầu đi, khuôn mặt Quách Tĩnh hiện lên một tia mất mát rất lớn, hai bàn tay lớn lại càng cầm chặt bát mì trộn kia hơn.
...
Giải quyết xong việc Quách Tĩnh đương nhiên Vô Song sẽ về phòng với Hoàng Dung, so với Quách Tĩnh thì hắn càng yêu thích ở bên cạnh Hoàng Dung hơn.
Cửa phòng mở ra, Vô Song liền nhìn thấy Hoàng Dung, nàng lúc này vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi chân trần duỗi thẳng ra đồng thời ánh mắt cũng hướng về phía cửa ra vào, nàng rõ ràng đang đợi hắn trở về.
Vô Song cùng Hoàng Dung đồng thời nhìn thấy nhau sau đó đồng thời nhẹ mỉm cười, hắn thản nhiên tiến về phía trước bàn sau đó ngồi xuống, một tay đặt chiếc cặp lồng lên rồi khẽ mở ra, bên trong cũng là hai bát mì trộn.
“Dậy sớm như vậy làm gì, muội ngủ thêm một chút mới đúng, đói chưa?, chúng ta ăn sáng thôi”.
Hoàng Dung ngọt ngào cười với Vô Song sau đó nàng cũng không từ chối, nhìn bát mì trộn kia trong mắt Hoàng Dung có một tia ấm áp.
Từ trước đến nay nàng thích nhất là nấu ăn cho người khác nhưng hôm này nàng mới biết, cảm giác được người khác nấu ăn cho cũng vô cùng tốt, đặc biệt là người mà mình có thiện cảm.
Không khí buổi sáng của Tùng Hạc Lâu cứ yên bình như vậy, trong cái giá rét của trời đông căn phòng nhỏ này lại có chút ấm áp.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Người bên ngoài đã như thế thì Hoàng Dung lại càng không nghĩ bất cứ cái gì, đây cũng chỉ là những cảm xúc bình thường nhất của nàng sau những ngày bị đè nén ở bên ngoài kia mà thôi nhưng chỉ khi nàng thực sự ôm lấy Vô Song, Hoàng Dung mới cảm thấy thân thể mình run lên.
Sự thật mà nói từ đầu đến cuối Vô Song luôn coi thường Hoàng Dung, đối mặt với hắn không phải là Mộc Uyển Thanh hay Viên Tử Y, đối mặt với hắn là đỉnh đỉnh đại danh nữ gia cát là một trong những nữ tử thông minh nhất Kim Dung hay thậm chí thông minh nhất trong võ hiệp thế giới.
Vô Song tinh thông thuật dịch dung nhưng Hoàng Dung cũng vậy chỉ là nàng không có cách nào nhìn ra thân phận nam nhân của Vô Song khi mà Vô Song thực sự quá mức xinh đẹp lại thêm Tiên Thiên Chí Âm Thể trợ giúp đừng nói là Hoàng Dung mà cho dù Hoàng Dược Sư cũng không cách nào nhìn ra tuy nhiên Vô Song đã quên một việc chết người.
Vô Song từ đầu đến cuối khi bước vào thế giới này đều không có bất cứ chuẩn bị gì ngay cả bản thân hắn lớn lên cũng là việc hắn không ngờ được, Vô Song cũng không biến thái đến cái mức thích đóng giả nữ nhân bất quá là dòng đời xô đẩy mà thôi.
Đóng giả một nữ nhân trưởng thành thật sự không có dễ dàng như những ngày hắn còn ở trên Nga Mi Sơn, ít nhất là phần ngực của Vô Song nhất định phải giả tạo ra, tất nhiên Vô Song cũng không quá mức tập trung vào vấn đề này lắm, hắn tiện tay dùng tạm hai cái bánh bao áp vào ngực mà thôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Vô Song không đột phá tông sư cảnh giới, lúc này hàn khí của hắn đến cả căn phòng cũng có dấu hiệu kết băng thì huống gì hai cái bánh bao kia?, việc này chính Vô Song cũng không để ý hay chính hắn cũng không quan tâm thì đúng hơn, hai cái bánh bao đóng đá thì thôi cùng lắm vứt đi, có gì đáng để tâm?.
Vì không để tâm nên Vô Song cũng quên luôn việc này dẫn đến khi Hoàng Dung tựa đầu vào trong ngực Vô Song, nàng lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Vô Song là cao thủ dịch dung nhưng Hoàng Dung chắc chắn cũng chẳng dưới Vô Song về khoản này, nàng lập tức nhận ra ‘ngực’ của Vô Song không phải là ‘hàng thật’.
Khi Hoàng Dung nhận ra việc này nàng lập tức muốn đẩy Vô Song ra, dù sao lúc này trong lòng nàng có chút khủng hoảng lại có chút mất cân bằng nhưng cũng chẳng hiểu trùng hợp thế nào, Vô Song lúc đó lại bắt đầu quyết định ôm lấy Hoàng Dung.
Vô Song đơn giản cũng không có nghĩ gì nhiều, một tay hắn ôm lấy tâm lưng của Hoàng Dung sau đó nhè nhẹ vỗ vai nàng.
“Ngoan, đừng khóc, ngươi xinh đẹp như vậy khóc liền sẽ rất xấu, chỉ là môt bữa ăn mà thôi nếu ngươi thích sau này ta liền nấu cho ngươi ăn?”.
Hoàng Dung đang muốn đẩy Vô Song ra nhưng không hiểu sao sau khi nghe thấy câu này, nàng lại im lặng hơn rất nhiều, rốt cuộc vẫn như vậy nằm gọn trong ngực hắn, cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì nữa.
Vô Song ôm Hoàng Dung trong ngực cũng cảm thấy Hoàng Dung có chút gì đó không đúng nhưng hắn lại không cách nào giải thích được tâm tình của Hoàng Dung, rốt cuộc thì hắn cũng đành buông nàng ra, một tay nhẹ vỗ vai nàng.
“Hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi, vết thương ở chân của muội ngủ một giấc liền đỡ, không sao cả”.
Hoàng Dung nghe thấy câu nói này của Vô Song, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia dị sắc, ánh mắt nàng đầy hứng thú nhìn Vô Song, cái ánh mắt này thậm chí làm cho Vô Song còn có chút đỏ mắt.
Vô Song nào hiểu cô nàng này lại đang có chủ ý gì? Hắn cũng chỉ đành nhìn lại nàng rồi hỏi lại.
“Có chuyện gì sao?”.
Hoàng Dung lập tức lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười tươi như hoa lại có thêm vài phần lém lỉnh, Hoàng Dung lập tức ngồi lên giường rồi nhìn Vô Song từ đầu đến chân.
“Vậy... Vô Song tỷ tỷ, chúng ta cùng ngủ”.
Nếu là nữ tử khác thì Vô Song thật sự dám ngủ cùng giường bất quá Hoàng Dung lại khác, hắn thật sự không biết nếu Hoàng Dung ngủ chung giường với mình, bằng vào sự cơ trí của nàng sao có thể không nhận ra Vô Song là nam nhân?, Vô Song thật sự không rõ lắm cô nàng này sẽ làm ra việc gì nữa.
“Ngươi ngủ trên giường đi, ta liền ngủ dưới đất, vậy là được rồi”.
Hoàng Dung thật sự không ngờ Vô Song lại nói như vậy, chính Hoàng Dung cũng có chút sững sờ, đến khi Vô Song lấy một tấm nệm xếp xuống đất, cả người ngồi khoanh tròn trên tấm nệm thì Hoàng Dung mới hoàn hồn trở lại.
“A?, Vô Song tỷ tỷ, không phải là người nói đi ngủ sao, ngươi đang làm gì vậy?”.
Vô Song nhìn nhìn Hoàng Dung một chút sau đó cũng thản nhiên trả lời.
“Muội ngủ đi, ta chỉ cần tĩnh tọa liền đủ, cũng không nhất thiết phải ngủ”.
Nói xong cũng mặc kệ Hoàng Dung ngồi trên giường, Vô Song đưa một ngón tay ra, từ trong tay của hắn bắn ra một tia hàn khí cực mỏng thổi tắt ánh nến trên bàn rồi trực tiếp ngồi dưới đất tĩnh tọa.
Tĩnh tọa hay còn gọi là ngồi thiền, cái phương pháp tĩnh tọa này đương nhiên cũng chẳng xa lạ gì với cao thủ võ lâm, bình thường cao thủ võ lâm đều có thể lựa chọn tĩnh tọa thay vì đi ngủ một giấc dẫu sao phương pháp này không thoải mái bằng đi ngủ nhưng lại có thể tĩnh tâm, thậm chí có thể tăng trường cả nội lực, so với ngủ một giấc bình thường thì có lợi cho cường giả luyện võ hơn rất nhiều.
Tất nhiên cũng không phải tĩnh tọa thì không cần đi ngủ, có thể hiểu cơ thể con người chia làm hai phần là linh hồn cùng thể xác, khi đi ngủ bình thường là sự nghỉ ngơi của cả linh hồn cùng thể xác thì khi tĩnh tọa chỉ là sự nghỉ ngơi của thể xác mà thôi chính vì vậy trừ khi trở thành tiên nhân trong truyền thuyết ra không có cao thủ võ lâm nào thực sự bỏ được giấc ngủ của bản thân mình.
Ngọn nến đã tắt, Vô Song thì im lặng tĩnh tọa không lên tiếng trong căn phòng này chỉ còn một mình Hoàng Dung mà thôi, nàng nằm trên giường cao có điều ánh mắt lại mở lớn, không cách nào có thể ngủ nổi.
Nàng lúc này thật sự rất tò mò, nàng muốn biết Vô Song rốt cuộc là ai, hắn rốt cuộc là người như thế nào?.
Hoàng Dung đến tận bây giờ còn không dám chắc Vô Song là nam hay là nữ, cho dù nàng nhìn ra hắn giả trang nhưng Vô Song thật sự quá đẹp, đẹp đến mức chính Hoàng Dung còn cảm thấy tự ti lại thêm khí chất trên người Vô Song, loại khí chất mà bất cứ nữ nhân nào cũng hâm mộ.
Nếu Vô Song thật sự là nữ nhân, Hoàng Dung liền cảm thấy thiên hạ này lại xuất hiện một đời kỳ nữ rung chuyển cả giang hồ, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân chết mê chết mệt đây?.
Về phần nếu Vô Song là nam nhân... Nghĩ đến đây sắc mặc của Hoàng Dung lại khẽ đỏ lên, không biết vì cái gì nàng cảm thấy mong muốn Vô Song là nam nhân hơn một chút.
Một nam nhân đóng giả nữ nhân trong mắt Hoàng Dung liền trở thành có gì đó sai sai tuy nhiên so với các nữ tử khác thì Hoàng Dung vẫn còn dễ chấp nhận hơn nhiều ai bảo nàng là con của Đông Tà – Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư làm việc chưa bao giờ theo lẽ thường cũng chưa bao giờ quan tâm đến cách nhìn của thế nhân nếu không ông ta đã không được gọi là Đông Tà, bản thân Hoàng Dược Sư đặc biệt yêu thích những người có một chữ ‘tà’ như bản thân mình.
Làm việc không quan tâm thiện ác, không màng đúng sai, không phân trắng đen, chỉ cần bản tâm muốn liền sẽ đi làm, đây là Đông Tà.
Hoàng Dung thân là con gái của Hoàng Dược Sư lại lớn lên từ nhỏ ở Đào Hoa Đảo, bản thân nàng đối với lễ giáo của thời phong kiến căn bản cũng không mấy quan tâm, suy nghĩ của nàng vượt khỏi những nữ tử bình thường rất rất nhiều nếu không cũng chẳng có chuyện nàng bỏ trốn từ Đào Hoa Đảo đến nơi này.
Trong mắt Hoàng Dung, Vô Song có thể có việc không muốn nói thì sao thậm chí với sự thông minh của Hoàng Dung bản thân nàng còn vì Vô Song nghĩ ra luôn một cái lý do hợp lý.
Hoàng Dung có thể cảm nhận được võ công của Vô Song đi theo âm nhu lộ tuyến lại mang theo chí âm chí hàn thuộc tính dẫn tới khẳng định của Hoàng Dung về việc Vô Song xuất thân từ Thiên Sơn – Linh Thứu Cung lại càng trở nên kiên cố dù sao Hàn Băng Sinh Tử Phù của Thiên Sơn Đồng Mỗ nức tiếng giang hồ ai nghe cũng sợ mất mật, cho dù Linh Thứu Cung đệ tử chưa bao giờ lấy hàn băng nội lực nổi tiếng giang hồ nhưng chỉ cần nghĩ đến Sinh Tử Phù cũng làm rất rất nhiều người nghĩ võ công cao nhất của Linh Thứu Cung chính là đi theo âm hàn lộ tuyến.
Tiếp theo Hoàng Dung khi đã khẳng định thân phận của Vô Song liền sẽ dễ chấp nhận cho hắn hơn nhiều, ai cũng biết Thiên Sơn Đồng Mỗ cực kỳ ghét nam nhân?, trong mắt nàng Vô Song sống ở Linh Thứu Cung phải đóng vai nữ nhân là hết sức bình thường nếu không chỉ sợ một ngày Thiên Sơn Đồng Mỗ ngứa mắt liền không biết vì sao mà mình chết đi.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng Dung dần dần trở nên nhu hòa lại, đặc biệt khi nghĩ đến Vô Song không nguyện ý cùng giường với mình, ánh mắt Hoàng Dung lại càng hiện ra một tia ấm áp.
Hoàng Dung là một cái kỳ nữ nhân trong thiên hạ, bản thân nàng có suy nghĩ rất khác người, nàng biết hôm nay nếu Vô Song không xuất hiện giải cứu nàng khỏi đám lạt ma kia thì nàng sẽ rất thảm, vô cùng thảm vì thế nếu Vô Song ham mê sắc đẹp của nàng mà cường đoạt bản thân nàng chính Hoàng Dung cũng sẽ cam chịu, coi như nàng cùng hắn từ nay không ai nợ ai sau đó nàng... Liền trở về Đào Hoa Đảo, nàng... Có lẽ sẽ chấp nhận hôn sự do phụ thân sắp đặt.
Hoàng Dung đương nhiên tự tin với sắc đẹp của mình, nàng biết không nhiều nam nhân có thể đè xuống dục hỏa, có thể không muốn cùng giường với nàng nhưng Vô Song dĩ nhiên lại có thể làm được thậm chí căn bản không nhìn nàng thêm một cái mà tiến vào nhập định.
Nghĩ đến đây Hoàng Dung lập tức hơi hơi lườm về phía Vô Song một chút.
“Xí, Vô Song đáng chết, còn không thèm nhìn ta một cái”.
Tự nói thầm với bản thân một câu sau đó Hoàng Dung từ từ tiến vào giấc ngủ, nằm trong chăn ấm đệm êm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng dần dần xuất hiện một nụ cười vui vẻ, lâu lắm rồi nàng mới có giấc ngủ ngon như vậy.
...
Khi ánh bình minh chiếu vào Tùng Hạc Lâu, khi những tia sáng ban mai kia nhẹ gõ cửa, Hoàng Dung liền khẽ mở mắt.
Hoàng Dung rất đẹp, nàng phi thường đẹp đồng thời lại có nét hoạt bát đáng yêu, nàng vươn vai đón chào ánh nắng bình minh sau đó khuôn mặt xinh đẹp có chút ngơ ngác nhìn xung quanh gian phòng, nàng... Không có thấy Vô Song đâu.
Trên khuôn mặt của Hoàng Dung xuất hiện một tia mất mát sau đó nàng rất nhanh bước xuống giường, ánh mắt khẽ đảo quanh gian phòng cho đến khi nhìn thấy một chậu nước nóng đặt trên bàn cùng một tấm khăn mặt trắng nàng mới kẽ thở ra một hơi.
Trong phút chốc, cho dù chỉ là một cảm xúc thoáng qua thì nàng vẫn cảm thấy, nàng thực sự không muốn Vô Song bỏ đi.
Về phần Vô Song thì sao?, hắn hiện tại đang ở ngay gian phòng gần đó, đối mặt với Quách Tĩnh, trên tay đang cầm một cái cặp lồng bằng gỗ.
Quách Tĩnh cũng đã dậy từ rất sớm chỉ là hắn không có cách nào rời giường mà thôi dù sao chân của Quách Tĩnh cũng bị nặng hơn Hoàng Dung rất nhiều.
Quách Tĩnh lúc này ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Vô Song, thậm chí trong ánh mắt còn có một tia háo hức.
“Cơ cô nương, người dậy sớm vậy”.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước thì nghe thấy mấy chữ ‘Cơ cô nương’ từ miệng Quách Tĩnh quả thật vẫn làm cho Vô Song cảm thấy không quen.
“Ngươi thế nào rồi, còn đau nữa không, ta là y sư ngươi tốt nhất nói rõ thể trạng của mình một chút, nếu không ta không có cách nào giúp đỡ ngươi sớm rời giường được”.
Quách Tĩnh nghe vậy liền nhẹ gật đầu với Vô Song, sau đó hắn cố gắng nhích thân hình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, một tay chỉ vào chân phải của mình.
“Ở phần ngực sơ với hôm qua đã dễ chịu hơn rất nhiều nhưng chân của ta... Thực sự vẫn rất đau, rất nhức nhối”.
Vô Song nghe vậy bàn tay trắng ngần đưa ra khẽ chạm vào phần chân của Quách Tĩnh, sau đó từ từ ấn từng đầu ngón tay trên chân hắn, ánh mắt dần dần nhắm lại.
“So với hôm qua đúng là tốt hơn một chút nhưng tốc độ bình phùng quá chậm, ta không cách nào ở lại nơi đây quá lâu, có lẽ phải thay đổi phương pháp”.
Nói xong Vô Song nâng cái cặp lồng gỗ lên, từ bên trong lấy ra một cái bát tương đối lớn đồng thời mùi thơm ngào ngạt của nó khiến Quách Tĩnh lập tức sáng mắt lên, hắn thật sự cũng rất đói rồi.
“Ngươi ăn nhanh bát mì trộn này đi, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi, ta ra ngoài kiếm cho ngươi chút lá thuốc”.
Quách Tĩnh dùng hai tay tiếp lấy bát mì trộn, bất quá hắn... Lại không có lập tức ăn mà có chút ngập ngừng nhìn Vô Song.
“Cơ cô nương, người phải đi sao?, ngươi muốn đi đâu?”.
Vô Song nghe thấy câu hỏi này khuôn mặt giật giật nhìn Quách Tĩnh, hắn thực sự cảm thấy thế sự trêu người, hắn dĩ nhiên bị kẹp giữa Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh?, đây rốt cuộc là việc gì?.
“Bát mì trộn này là ta tự tay xuống bếp nấu cho ngươi, ăn nhanh đi cho nóng”.
Vô Song đương nhiên không nói cho Quách Tĩnh mình muốn đi đâu, chính bản thân hắn còn không biết thì sao có thể nói cho Quách Tĩnh?, để lại một câu nói cho Quách Tĩnh sau đó Vô Song lập tức cầm cặp lồng rời đi.
Vô Song cũng không biết khi hắn đứng lên quay đầu đi, khuôn mặt Quách Tĩnh hiện lên một tia mất mát rất lớn, hai bàn tay lớn lại càng cầm chặt bát mì trộn kia hơn.
...
Giải quyết xong việc Quách Tĩnh đương nhiên Vô Song sẽ về phòng với Hoàng Dung, so với Quách Tĩnh thì hắn càng yêu thích ở bên cạnh Hoàng Dung hơn.
Cửa phòng mở ra, Vô Song liền nhìn thấy Hoàng Dung, nàng lúc này vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi chân trần duỗi thẳng ra đồng thời ánh mắt cũng hướng về phía cửa ra vào, nàng rõ ràng đang đợi hắn trở về.
Vô Song cùng Hoàng Dung đồng thời nhìn thấy nhau sau đó đồng thời nhẹ mỉm cười, hắn thản nhiên tiến về phía trước bàn sau đó ngồi xuống, một tay đặt chiếc cặp lồng lên rồi khẽ mở ra, bên trong cũng là hai bát mì trộn.
“Dậy sớm như vậy làm gì, muội ngủ thêm một chút mới đúng, đói chưa?, chúng ta ăn sáng thôi”.
Hoàng Dung ngọt ngào cười với Vô Song sau đó nàng cũng không từ chối, nhìn bát mì trộn kia trong mắt Hoàng Dung có một tia ấm áp.
Từ trước đến nay nàng thích nhất là nấu ăn cho người khác nhưng hôm này nàng mới biết, cảm giác được người khác nấu ăn cho cũng vô cùng tốt, đặc biệt là người mà mình có thiện cảm.
Không khí buổi sáng của Tùng Hạc Lâu cứ yên bình như vậy, trong cái giá rét của trời đông căn phòng nhỏ này lại có chút ấm áp.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com