Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Vô Song cứ ngỡ thực lực của mình đã đủ để tự vệ nhưng khi hắn đối mặt cùng Lý Thu Thủy căn bản không có chút sức phản kháng nào, gần như chỉ có thể trở thành bịch bông cho nữ tử này đùa nghịch căn bản không có nữa phần thắng, đây chính là khoảng cách giữa đại tông sư cường giả cùng ngũ tuyệt cao thủ.
Thiên hạ thật ra cũng không thiếu những đại tông sư cực kỳ cường hãn bất quá Vô Song không nằm trong cái danh sách này, Vô Song đúng là có thân thể đạt đến đại tông sư nhưng thủ đoạn của hắn cũng không phải là của đại tông sư hay nói một cách chính xác hơn là Vô Song không theo kịp thực lực của chính hắn hiện nay.
Nếu cho Vô Song lên cấp một cách từ từ, nếu cho hắn thời gian rèn luyện thì chưa chắc hắn đã không thể cùng Lý Thu Thủy đối chiêu dù sao Vô Song cũng tin tưởng khi hắn trở thành đại tông sư liền chắc chắn mạnh hơn rất nhiều ‘đại tông sư’ như chính hắn hiện nay.
Vô Song tỉnh lại thì thực lực của hắn bị kéo thẳng lên đến đại tông sư cái cảnh giới mà Vô Song căn bản còn chưa tưởng tượng ra, thủ đoạn của Vô Song nếu đặt ở tông sư cảnh thì có thể coi là cực kỳ kinh người nhưng nếu lấy đại tông sư ra làm thước đo thì lại trở nên có chút tầm thường về phần so với ngũ tuyệt cao thủ thì càng không phải so nữa.
Lý Thu Thủy rất mạnh, phóng mắt trong hàng ngũ tuyệt cao thủ thì nàng tuyệt đối cũng rất mạnh, thân mang theo một nửa tuyệt học của Tiêu Dao Phái thì sao có thể yếu?, chỉ cần bằng Bắc Minh Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ cùng với Tiểu Vô Tướng Công đã đủ để nàng quét ngang thiên hạ này, đứng trước mặt Lý Thu Thủy căn bản Vô Song có muốn chạy cũng không cách nào chạy nổi.
Lúc này hắn chỉ còn có thể cầu may, cầu may Lý Thu Thủy giữ lời thả hắn cùng Hoàng Dung rời đi đồng thời Vô Song cũng bắt đầu ngửi thấy mùi âm mưu, hắn cảm thấy tại sơn cốc này chắc chắn có một bị mật đáng sợ nào đó nếu không sao có thể kéo Lý Thu Thủy đến tận đây?.
Về phần Lý Thu Thủy hiện nay, ánh mắt nàng xuất hiện từng tia sáng kỳ dị đầy hứng thú nhìn Vô Song cùng Hoàng Dung sau đó nhè nhẹ mỉm cười.
“Không hổ là thiên kim nhà Hoàng lão tà, phân tích rất đúng, bản tọa còn chưa đến mức không giữ lời với một cái tiểu bối, ngươi đi đi thôi, xuống núi cẩn thận nha”.
Lý Thu Thủy nói xong, hai tay nàng chậm rãi khoanh lại trước ngực càng làm lộ ra bộ ngực căng phồng như muốn xé tấm áo mỏng kia ra, không thể không nói nếu chỉ so sánh về mị hoặc của nữ nhân thì Lý Thu Thủy hơn Hoàng Dung nhiều lắm, bất kể là ngực, eo hay đôi chân dài miên man nàng đều hơn Hoàng Dung đang đứng cạnh Vô Song.
Hoàng Dung nghe Lý Thu Thủy nói vậy cũng không nghĩ gì nhiều, nàng lập tức nắm lấy tay Vô Song quay đầu rời đi, nàng hiện nay chỉ muốn Vô Song cách xa Lý Thu Thủy càng nhanh càng tốt, nàng thực sự có chút sợ nữ nhân trước mặt.
Lý Thu Thủy đã chuyển đến Tây Hạ Quốc, bản thân Lý Thu Thủy rất ít đi lại trên võ lâm vì vậy người hiểu về nàng cũng không nhiều bất quá Hoàng Dung lại vừa vặn biết, trong mắt nàng Lý Thu Thủy là một nữ nhân dâm đãng, loại nữ nhân có thể lên giường với không biết bao nhiêu nam nhân, loại nữ nhân nuôi không biết bao nhiêu sủng nam, đây là loại nữ nhân ‘ghê tởm’ trong mắt Hoàng Dung.
Chính Vô Song cũng không ngờ lần này Lý Thu Thủy lại thật sự giữ lời, nàng ta thực sự để Hoàng Dung nắm tay Vô Song rời khỏi sườn núi đi xuống Thái Hồ Độ, hành động này của Lý Thu Thủy khác hoàn toàn với Lý Thu Thủy mà Vô Song tưởng tượng bất quá rất nhanh... Vô Song cũng hiểu Lý Thu Thủy thực sự muốn làm gì.
...
Hai người Vô Song cùng Hoàng Dung di chuyển rất nhanh trên nền tuyết, căn bản còn không dám quay đầu nhìn lại Lý Thu Thủy đằng sau, lúc này bất kể là Vô Song hay Hoàng Dung chỉ cầu sớm sớm chạy ra khỏi khu vực này, sớm sớm chạy khỏi tầm mắt Lý Thu Thủy bất quá cả hai đều không ngờ tại ngọn núi này không chỉ có một ngũ tuyệt cao thủ.
Hoàng Dung đang một mạch chạy về phía trước đột nhiên bàn tay nàng bị một người nắm lại sau đó cả cơ thể nàng một lần nữa bị kéo về phía sau, một lần nữa nằm gọn trong ngực Vô Song.
Hoàng Dung bị động tác này của Vô Song làm cho giật mình sau đó sắc mặt trở thành ửng hồng nhưng khi nàng thấy ánh mắt nghiêm túc cộng thêm cực kỳ đề phòng của Vô Song liền bắt đầu thu hết nhi nữ thường tình lại, ánh mắt nàng cũng dần dần tập trung theo hướng nhìn của Vô Song.
Võ công của Hoàng Dung thật sự không cao, không phải là Hoàng Dung không có tư chất luyện võ mà là từ trước đến nay nàng gần như không tập trung vào mặt võ nghệ mà thôi, so với Vô Song bên cạnh thì Hoàng Dung yếu hơn nhiều, với thực lực hiện nay Hoàng Dung còn không có cách nào nhìn xuyên qua gió tuyết.
Hoàng Dung không thể nhưng Vô Song lại có thể, vì Vô Song có thể nên hắn cũng trực tiếp ôm lấy eo Hoàng Dung sau đó vòng trở lại, đáng tiếc Vô Song nhanh nhưng người trong gió tuyết kia còn nhanh hơn.
Có trách cũng chỉ có thể trách Vô Song lên núi sai ngày mà thôi.
Trong gió tuyết có một trung niên nhân cao lớn, mái tóc hoa râm tương đối dày đồng thời khuôn mặt của người này có một loại sát ý cực kỳ đáng sợ, một sự uy nghiêm không thể phạm, khi Vô Song vừa nhìn thấy ông ta bản thân Vô Song đã cảm nhận được một loại sát khí thực chất khóa chặt bản thân mình.
Trung niên nhân này căn bản không giống Lý Thu Thủy, nếu Lý Thu Thủy đơn giản chỉ là trêu đùa, đối với Vô Song theo tâm thái mèo bắt chuột thì trung niên nhân này hoàn toàn khác, ông ta như một con ác hổ bị bỏ đói lâu ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát con mồi vậy.
Khinh công của ông ta không bằng được Lý Thu Thủy nhưng so với Vô Song thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ loáng một cái đã xuất hiện ngay sau lưng Vô Song, nhìn ông ta xuất thủ cứ như xé tan lớp màn tuyết phủ ra vậy.
Vô Song lập tức cắn răng ném Hoàng Dung ra xa, tay phải nắm thành quyền một quyền cách không đánh ra, một quyền này tạo ra quyền kình trực tiếp va chạm cùng cánh tay trung niên kia sau đó Vô Song cũng mượn thế điên cuồng lùi lại, hắn quả thật không dám đỡ một đoàn trực tiếp của nam nhân này.
Uy lực một chưởng này có thể nói là quá mức kinh hãi thế tục.
Cho dù không va chạm trực tiếp nhưng chỉ từ quyền kình va chạm cũng làm toàn bộ tay áo bên phải Vô Song nát bươm, dọc theo cánh tay trắng mịn của hắn xuất hiện một vết rách cực dài, máu thẫm ướt cả mặt đất phủ đầy tuyết trắng.
Vô Song cũng không có thời gian mà ôm tay đau đớn, hắn chỉ có thể mượn thế lùi lại sau đó dùng cánh tay trái nắm lấy thắt lưng của Hoàng Dung, tiếp tục vận kình lực ném nàng lùi lại hơn 20m, Vô Song hiện nay căn bản không còn quan tâm đến gì nữa, hắn cũng trực tiếp vận lên nội lực mà hét lên.
“Chạy hướng ngược lại”.
Tiếng hét của Vô Song trực tiếp làm Hoàng Dung sững người, làm Hoàng Dung quên đi hết toàn bộ đau đớn, nàng lập tức ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp triệt để nghệt ra nhưng sau đó hàm răng ngà cắn mạnh lên đôi môi đỏ mọng, nàng cắn rất mạnh đến mức trên đôi môi kia còn có cả máu chảy ra, nàng cũng tuyệt đối không nhìn thêm Vô Song một lần nào, nàng lập tức xoay đầu chạy về đường cũ.
Mỗi bước chân Hoàng Dung bỏ chạy thì thân thể nàng lại run lên, hai mắt nàng trào ra từng hàng lệ nhòa, nàng đương nhiên biết việc nàng đứng ở đây chỉ có thể làm cản đường Vô Song, nàng đối với hắn đơn giản chỉ là gánh nặng.
Hoàng Dung không nhận ra nam nhân đang tấn công Vô Song kia nhưng nàng đương nhiên cảm nhận được thực lực của ông ta đáng sợ đến bực nào, với cường giả như vậy bọn họ căn bản không có phần thắng, đây là lần đầu tiên trong đời Hoàng Dung cảm thấy mình vô dụng đến vậy.
Có đôi khi trí tuệ cao siêu đến đâu khi đứng trước mặt thực lực tuyệt đối cũng tan thành mây khói, Hoàng Dung hiện tại cái gì cũng không có nghĩ ra, nàng chỉ biết chạy theo lời Vô Song mà thôi.
Đừng nói là Hoàng Dung mà cho dù Vô Song hiện nay cũng cảm thấy không biết làm gì, đối mặt với một ngũ tuyệt cao thủ hơn nữa vị ngũ tuyệt này còn không cho Vô Song cơ hội lên tiếng, một lần ra tay muốn dồn hắn vào chỗ chết, gặp loại cao thủ này Vô Song cũng chỉ biết chạy.
Một chân dẫm xuống nền tuyết trắng, Vô Song mạnh mẽ xoay người bắn ngược về phía khác, hắn lần này sử dụng toàn bộ bản năng của cơ thể, cả người bật mạnh như một con báo đốm lướt đi lại thêm cả Kim Nhạn Công cùng Quỷ Ảnh Thân Pháp lúc này với người bình thường mà nói bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Tất nhiên đây là với người bình thường, ngũ tuyệt cao thủ đã là một loại tồn tại không thể dùng chữ ‘người’ để đánh giá nữa rồi.
Trung niên nhân kia nhìn thấy Vô Song lao đi trong mắt hiện ra một tia khinh thường, ông ta mũi chân cũng điểm nhẹ trên mắt tuyết, trong phút chốc có cảm giác như một đầu đại xà đang vươn mình bắt mồi vậy, sức bật của ông ta không khác gì một con xà búng người cả, lướt nhẹ một cái lập tức rẽ ra một con đường tuyết cho riêng mình, thân ảnh ông ta đã chạm đến vị trí của Vô Song.
Một tay cong thành trảo đưa ra, chỉ một chưởng duy nhất trực tiếp đánh bay Vô Song hơn 10 m, xương ngực Vô Song gần như bị chấn đến vỡ nát bất quá Vô Song thực sự còn chưa có chết.
Không phải là Vô Song đủ thực lực để chịu được một chiêu vừa rồi mà rõ ràng là nam nhân kia thu tay lại, trong mắt ông ta dần dần xuất hiện dị dạng.
“Ha ha, còn trẻ như vậy đã có thực lực bậc này, cho dù Khắc nhi của ta cũng là không bằng chưa kể còn xinh đẹp như vậy, được lắm sau này ngươi liền là thiếu phu nhân của Bạch Đà Sơn Trang”.
Nam nhân âm thanh phi thường cuồng ngạo, nội lực kinh người đến mức làm rung chuyển cả những bỗng tuyết đang rơi, âm thanh cuồng ngạo đập vào những vách đá vang vọng khắp không gian đầy giá lạnh.
Đương nhiên Vô Song hiện nay không đoán ra được người này là ai thì hắn cũng đi chết được rồi, trước mặt Vô Song chính là đỉnh đỉnh đại danh Tây Độc – Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong sau khi cười xong lập tức lướt đến vị trí của Vô Song, thứ ông ta dùng chính là Xà Hành Thân Pháp của riêng Bạch Đà Sơn Trang, đại thủ lại mở ra như một con rắn há miệng, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Âu Dương Phong tuy cuồng ngạo nhưng không phải kẻ không biết nghĩ trái lại Âu Dương Phong là loại người thiên tư trác tuyệt, thông minh tuyệt đỉnh, nói về tư chất của Âu Dương Phong bất cứ ai cũng phải tặc lười mà sợ hãi.
Người đời chỉ nói Âu Dương Phong độc ác, chỉ nói Âu Dương Phong bị Hồng Thất Công cùng Hoàng Dung lừa cho thân tàn ma dại thậm chí còn khùng khùng điên điên nhưng mấy ai biết sự đáng sợ của Âu Dương Phong?.
Âu Dương Phong không chỉ võ công cao đến dọa người mà ông ta còn nắm giữ độc thuật cổ kim hiếm thấy, chỉ riêng việc có thể độc chết hết toàn bộ cá mập trên biển đã đủ nói lên Âu Dương Phong kinh khủng thế nào, không cần đến võ công chỉ cần độc dược thì Âu Dương Phong cũng đủ đứng vào hàng ngũ tuyệt.
Về phần võ công thì sao?, đúng là Âu Dương Phong trở thành khùng khùng điên điên, đúng là Âu Dương Phong về sau rất thảm rất thảm tuy nhiên mấy ai trên đời dưới điều kiện luyện công sai phương pháp có thể một lần nữa mở ra con đường mới?, xuyên suốt Kim Dung tiểu thuyết chỉ sợ có duy nhất Âu Dương Phong đủ khả năng nghĩ ra nghịch đảo Cửu Âm Chân Kinh, đủ khả năng biến một môn tuyệt học bị người khác cố ý sửa đổi thành một phiên bản hoàn toàn khác, bằng vào nghịch đảo Cửu Âm Chân Kinh năm đó chỉ cần thần trí còn minh mãn thiên hạ ai đủ sức cản Âu Dương Phong?.
Âu Dương Phong khi thu tay lại với Vô Song đương nhiên ngoại trừ ‘Khắc nhi’ của ông ta ra thì còn vì Âu Dương Phong kiêng kỵ, bất cứ một ngũ tuyệt cao thủ nào rơi vào tình trạng của Âu Dương Phong đều cảm thấy kiêng kỵ, một yêu nghiệt như Vô Song tuyệt đối không thể từ dưới đất chui lên, loại yêu nghiệt như Vô Song nhất định phải có một vị minh sư đáng sợ.
Nếu Vô Song ‘là nam nhân’ thì Âu Dương Phong chắc chắn lựa chọn một chưởng giết chết nhưng trong mắt Âu Dương Phong hiện nay thì Vô Song lại là một cái đại mỹ nhân, chỉ cần mang về cho Âu Dương Khắc gạo nấu thành cơm lại thêm vài loại độc dược khống chế thì Âu Dương Phong hoàn toàn tin tưởng ông ta có thể có thêm một vị minh hữu cường đại.
Bắt sống Vô Song so với giết Vô Song có lợi hơn nhiều.
...
Âu Dương Phong mượn Xà Hành Thân Pháp, tốc độ của ông ta cực kỳ đáng sợ khoảng cách vài chục m đối với ông ta chỉ như vài giây đồng hồ ngắn ngủi tuy nhiên tại nơi đây vẫn có một người nhanh hơn Âu Dương Phong.
Khi bàn tay Âu Dương Phong sắp chạm đến Vô Song thì có một bàn tay khác đưa ra, người này mạnh mẽ đè cổ tay của Âu Dương Phong xuống sau đó thân hình lướt nhẹ về phía ông ta, ngọc thủ mạnh mẽ đánh ra một chưởng.
Âu Dương Phong từ trước đến nay chưa sợ qua ai, ông ta cũng lập tức đánh ra một chưởng, hai người đối chưởng với nhau tạo nên chấn động khủng khiếp, nền tuyết dưới chân bắn lên tung tóe cứ như có một vụ nổ xảy ra vậy sau đó cả hai cái bóng người này cũng đều lập tức lùi lại.
Âu Dương Phong thân hình cao lớn, một thân áo đen đứng giữa đất trời về phần người trước mặt ông ta một thân hồng y mỏng tan trong gió, thân hình hoàn mỹ như ma quỷ, người này tất nhiên là Lý Thu Thủy.
“Bắc Minh Thần Công của Lý tiên tử quả nhiên đáng sợ, không ngờ có thể làm nội công trong người ta trong phút chốc mất kiểm soát, đáng sợ đáng sợ”.
Về phần Lý Thu Thủy lúc này thì lại đưa tay phải lên che miệng cười bất quá nếu có ai ở đây có thể nhìn được lòng bàn tay của nàng đều có thể thấy một màu xám đen rất nhỏ bám lên.
“Nào có, Tây Độc ngươi mới thực sự là đáng sợ, Ngũ Độc Xích Diễm Công mới chạm vào một chút liền làm người ta bị thương rồi nè”.
Vô Song lúc này thật sự không ngờ, hắn dĩ nhiên được Lý Thu Thủy cứu hơn nữa Lý Thu Thủy còn mang theo luôn Hoàng Dung đến chỗ này, Xà Hành Thân Pháp của Tây Độc so với Lăng Ba Vi Bộ của Lý Thu Thủy đúng là vẫn thấp hơn không ít, đương nhiên đánh nhau chết sống Lý Thu Thủy cũng chưa chắc đã vượt qua nổi Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong rốt cuộc cũng thu tay lại dù sao Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy lần này rõ ràng là đến hợp tác với nhau, căn bản không phải đến đọ sức.
“Lý tiên tử, không biết vì sao lại ra tay ngăn cản ta, chẳng nhẽ một trong hai người kia là cao đồ của Lý tiên tử?”.
Âu Dương Phong nói xong ánh mắt nhìn thẳng về phía Vô Song, căn bản không nhìn Hoàng Dung quá nhiều.
Thật ra một trong những lý do lớn nhất làm Âu Dương Phong vừa phát hiện ra Vô Song cùng Hoàng Dung đã tấn công là vì Hoàng Dung, Âu Dương Phong đương nhiên biết mặt mũi Hoàng Dung thế nào thì sao dám đi hỏi vợ cho Âu Dương Khắc, cũng chính vì Hoàng Dung chạy khỏi cuộc hôn sự này mới khiến cả Âu Dương Phong cùng Hoàng Dược Sư tương đối mất mặt, lần này thấy Hoàng Dung tất nhiên Âu Dương Phong muốn bắt về cho Khắc nhi.
Tất nhiên cái ý niệm này đã bị Vô Song làm cho thay đổi, ít nhất Âu Dương Phong vẫn bị thực lực của Vô Song làm cho hứng thú hơn Hoàng Dung nhiều hơn nữa Hoàng Dung có chạy nữa chạy mãi cũng không chạy khỏi được bàn tay của Tây Độc, ông ta thà bắt giữ Vô Song rồi tiếp tục bắt Hoàng Dung còn hơn là đuổi theo Hoàng Dung bởi nếu thế với tốc độ của Vô Song đúng là có cơ hội chạy thoát.
Lý Thu Thủy che miệng cười duyên, ánh mắt đầy mị sắc nhìn về phía Tây Độc.
“Phí lời, cô bé này trời sinh mị cốt, không phải là đệ tử của người ta thì có thể là ai, không biết đệ tử của ta làm gì khiến Tây Độc ngươi giận giữ như vậy, lại còn muốn mang nó lên Bạch Đà Sơn Trang làm áp trại phu nhân, nếu nó có gì không đúng hay là Tây Độc ngươi cứ trách cứ lên người ta đi, người ta không phản kháng đâu mà”.
Lời nói của Lý Thu Thủy cứ như ma âm vậy thậm chí khiến Âu Dương Phong trực tiếp phải vận lên nội công mới có thể tránh thoát ma âm ảnh hưởng, Âu Dương Phong tất nhiên biết cho dù là kỳ độc của nhân gian cũng hiếm có loại độc nào độc bằng nữ nhân trước mặt, ngủ với Lý Thu Thủy một đêm chỉ sợ bị nữ nhân này lấy mất 20 năm nội lực, loại nữ nhân này đúng là Tây Độc không muốn dây dưa.
“Nếu đã là đệ tử của Lý tiên tử việc này coi như là lão phu sai, viên đan dược này coi như lão phu tạ lỗi”.
Từ trong tay Âu Dương Phong trực tiếp bắn ra một viên đan dược màu vàng đồng thời lúc này ngọc thủ của Lý Thu Thủy cũng đưa ra nhẹ nhàng tiếp lấy sau đó thả luôn xuống trước mặt Vô Song, nàng chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Cầm”.
Vô Song không biết viên đan dược này là gì bất quá hắn lập tức nắm lấy sau đó cất kỹ vào trong ngực áo, đồ tạ lỗi của Tây Độc sao có thể không cầm?, đương nhiên với hành động này của cả Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy cũng đủ nói lên hai người tuyệt sẽ không tiếp tục xảy ra chiến đấu.
Âu Dương Phong tạm thời mất đi ý niệm với Vô Song bất quá ánh mắt lại nhìn sang Hoàng Dung, hai tay chắp sau lưng ngực có chút nhô cao lên, ánh mắt liền sắc lạnh lại.
“Đệ tử của Lý tiên tử ta tất nhiên sẽ không đụng đến bất quá lão phu mang về hôn thê của Khắc nhi không biết có được không?”.
Hoàng Dung nghe thấy lời nói của Âu Dương Khắc lập tức biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp liền nhìn về phía Vô Song, chỉ khi thấy sắc mặt Vô Song không có gì thay đổi nàng mới khẽ thở ra một hơi.
“Tiền bối, Dung nhi đã có nam nhân trong lòng hơn nữa hôn sự này là của ngươi cùng cha ta định ra, Dung nhi liền không chấp nhận, ta căn bản không có liên quan gì đến Âu Dương Khắc đó”.
Câu trả lời của Hoàng Dung làm Âu Dương Phong hừ lạnh, một chân bước ra chỉ là một lần nữa Lý Thu Thủy lại động.
Cổ tay của Lý Thu Thủy như không xương khẽ xoay tròn sau đó một ngón tay điểm ra mang theo kinh người kình lực căn bản không khác gì vũ khí nóng của thế giới hiện đại ca.
Một chiêu này đánh tới nhưng mục tiêu cũng không phải là Âu Dương Phong mà là mặt đất ở giữa Âu Dương Phong cùng Hoàng Dung, một chiêu này vừa vặn đánh nát luôn tảng đá nằm bên dưới khiến từng phần nhỏ của nó bắn lên không trung.
Âu Dương Phong ánh mắt hơi hơi nháy lên rồi liếc nhìn Lý Thu Thủy đang mỉm cười đứng đó.
“Thiếu Lâm Niêm Hoa Chỉ?, một chiêu này Lý tiên tử đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh quả nhiên đáng sợ chỉ là ta không rõ Lý tiên tử có ý gì?”.
Lý Thu Thủy vẫn là che miệng cười duyên, ánh mắt đầy mị hoặc nhìn Tây Độc.
“Tây Độc ngươi cùng không cần phải giận giữ nha, là người ta nghĩ cho ngươi, con gái của Hoàng lão tà trí tuệ chưa chắc đã kém Phùng nha đầu năm xưa, chúng ta đi đến nơi đó căn bản không chỉ cần thực lực cường hãn còn phải cần thêm cả tiểu nha đầu này nếu không bước bước khó đi”.
Tây Độc nghe vậy trái lại không có phản ứng gì, ông ta chỉ chậm rãi gật đầu.
“Lã lão phu nghĩ chưa kỹ rồi bất quá phiền tiên tử vẫn là để lão phu quản con bé này thì hơn”.
Lý Thu Thủy tất nhiên không ngăn cản Âu Dương Phong trái lại nàng thấy đẩy Hoàng Dung sang bên Âu Dương Phong mới là tốt, nàng trực tiếp lùi về sau một bước, ngọc thủ xuất ra, chỉ cần một chiêu liền có thể đẩy Hoàng Dung về phía Âu Dương Phong.
Hoàng Dung chỉ cảm thấy thân thể run lên, trong người xuất hiện một luồng nhu kình tự động đẩy mình đi về phía Tây Độc, nàng thực sự rất sợ, rất sợ phải ở bên Tây Độc, nàng đương nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tuyệt đối có thể bị Tây Độc dùng dược vật khống chế thậm chí còn có thể bị Âu Dương Khắc làm mất đi thanh bạch.
Lại một lần nữa trong lúc Hoàng Dung sợ hãi nhất... Vô Song lại ra tay.
Thân là nam nhân Vô Song tuyệt không thể để Hoàng Dung bị đẩy đi như vậy, nếu hắn có đủ thực lực hắn hiện nay thậm chí còn có thể tiến tới giết chết Âu Dương Phong.
Một đòn đẩy của Lý Thu Thủy là không mạnh vì thế Vô Song tương đối dễ dàng đuổi kịp, cổ tay hắn đưa ra nắm lấy tay của Hoàng Dung rồi kéo ngược về phía mình, động tác ra tay của Vô Song liền làm cả Lý Thu Thủy cùng Âu Dương Phong trong phút chốc sững sờ.
Tất nhiên Vô Song sẽ không dừng lại ở đó, hắn biết hiện nay người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có Lý Thu Thủy.
Sau khi kéo Hoàng Dung về phía mình, Vô Song lập tức cúi đầu với Lý Thu Thủy, giọng nói mang theo chút cung kính.
Nữ nhân này đã nói Vô Song là đệ tử của nàng thì hắn cũng không ngại đóng vai một cái đệ tử ngoan ngoãn.
“Sư phụ, đệ tử có một việc muốn nói riêng với người, việc của Dung nhi... Xin sư phụ nghe xong lời nói của đệ tử liền quyết định”.
Câu nói của Vô Song vang lên giữa cái rét ghê người, giữa những cơn gió như cắt da cắt thịt, sau lưng hắn là Tây Độc, trước mặt hắn là Lý Thu Thủy... Về phần trong ngực hắn tất nhiên là Hoàng Dung.
Dùng một tay ôm chặt Hoàng Dung, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Lý Thu Thủy cùng Tây Độc, áp lực lúc này Vô Song phải chịu là cực kỳ đáng sợ, chính thân thể Vô Song cũng đang nhè nhẹ run lên theo từng giây phút đi qua.
...
P/s: Mình vừa hoàn thành xong deadline nên hôm nay có thể chỉ 1 chương.
Mai bắt đầu rảnh hơn sẽ cố gắng bù chương cho mọi người.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thiên hạ thật ra cũng không thiếu những đại tông sư cực kỳ cường hãn bất quá Vô Song không nằm trong cái danh sách này, Vô Song đúng là có thân thể đạt đến đại tông sư nhưng thủ đoạn của hắn cũng không phải là của đại tông sư hay nói một cách chính xác hơn là Vô Song không theo kịp thực lực của chính hắn hiện nay.
Nếu cho Vô Song lên cấp một cách từ từ, nếu cho hắn thời gian rèn luyện thì chưa chắc hắn đã không thể cùng Lý Thu Thủy đối chiêu dù sao Vô Song cũng tin tưởng khi hắn trở thành đại tông sư liền chắc chắn mạnh hơn rất nhiều ‘đại tông sư’ như chính hắn hiện nay.
Vô Song tỉnh lại thì thực lực của hắn bị kéo thẳng lên đến đại tông sư cái cảnh giới mà Vô Song căn bản còn chưa tưởng tượng ra, thủ đoạn của Vô Song nếu đặt ở tông sư cảnh thì có thể coi là cực kỳ kinh người nhưng nếu lấy đại tông sư ra làm thước đo thì lại trở nên có chút tầm thường về phần so với ngũ tuyệt cao thủ thì càng không phải so nữa.
Lý Thu Thủy rất mạnh, phóng mắt trong hàng ngũ tuyệt cao thủ thì nàng tuyệt đối cũng rất mạnh, thân mang theo một nửa tuyệt học của Tiêu Dao Phái thì sao có thể yếu?, chỉ cần bằng Bắc Minh Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ cùng với Tiểu Vô Tướng Công đã đủ để nàng quét ngang thiên hạ này, đứng trước mặt Lý Thu Thủy căn bản Vô Song có muốn chạy cũng không cách nào chạy nổi.
Lúc này hắn chỉ còn có thể cầu may, cầu may Lý Thu Thủy giữ lời thả hắn cùng Hoàng Dung rời đi đồng thời Vô Song cũng bắt đầu ngửi thấy mùi âm mưu, hắn cảm thấy tại sơn cốc này chắc chắn có một bị mật đáng sợ nào đó nếu không sao có thể kéo Lý Thu Thủy đến tận đây?.
Về phần Lý Thu Thủy hiện nay, ánh mắt nàng xuất hiện từng tia sáng kỳ dị đầy hứng thú nhìn Vô Song cùng Hoàng Dung sau đó nhè nhẹ mỉm cười.
“Không hổ là thiên kim nhà Hoàng lão tà, phân tích rất đúng, bản tọa còn chưa đến mức không giữ lời với một cái tiểu bối, ngươi đi đi thôi, xuống núi cẩn thận nha”.
Lý Thu Thủy nói xong, hai tay nàng chậm rãi khoanh lại trước ngực càng làm lộ ra bộ ngực căng phồng như muốn xé tấm áo mỏng kia ra, không thể không nói nếu chỉ so sánh về mị hoặc của nữ nhân thì Lý Thu Thủy hơn Hoàng Dung nhiều lắm, bất kể là ngực, eo hay đôi chân dài miên man nàng đều hơn Hoàng Dung đang đứng cạnh Vô Song.
Hoàng Dung nghe Lý Thu Thủy nói vậy cũng không nghĩ gì nhiều, nàng lập tức nắm lấy tay Vô Song quay đầu rời đi, nàng hiện nay chỉ muốn Vô Song cách xa Lý Thu Thủy càng nhanh càng tốt, nàng thực sự có chút sợ nữ nhân trước mặt.
Lý Thu Thủy đã chuyển đến Tây Hạ Quốc, bản thân Lý Thu Thủy rất ít đi lại trên võ lâm vì vậy người hiểu về nàng cũng không nhiều bất quá Hoàng Dung lại vừa vặn biết, trong mắt nàng Lý Thu Thủy là một nữ nhân dâm đãng, loại nữ nhân có thể lên giường với không biết bao nhiêu nam nhân, loại nữ nhân nuôi không biết bao nhiêu sủng nam, đây là loại nữ nhân ‘ghê tởm’ trong mắt Hoàng Dung.
Chính Vô Song cũng không ngờ lần này Lý Thu Thủy lại thật sự giữ lời, nàng ta thực sự để Hoàng Dung nắm tay Vô Song rời khỏi sườn núi đi xuống Thái Hồ Độ, hành động này của Lý Thu Thủy khác hoàn toàn với Lý Thu Thủy mà Vô Song tưởng tượng bất quá rất nhanh... Vô Song cũng hiểu Lý Thu Thủy thực sự muốn làm gì.
...
Hai người Vô Song cùng Hoàng Dung di chuyển rất nhanh trên nền tuyết, căn bản còn không dám quay đầu nhìn lại Lý Thu Thủy đằng sau, lúc này bất kể là Vô Song hay Hoàng Dung chỉ cầu sớm sớm chạy ra khỏi khu vực này, sớm sớm chạy khỏi tầm mắt Lý Thu Thủy bất quá cả hai đều không ngờ tại ngọn núi này không chỉ có một ngũ tuyệt cao thủ.
Hoàng Dung đang một mạch chạy về phía trước đột nhiên bàn tay nàng bị một người nắm lại sau đó cả cơ thể nàng một lần nữa bị kéo về phía sau, một lần nữa nằm gọn trong ngực Vô Song.
Hoàng Dung bị động tác này của Vô Song làm cho giật mình sau đó sắc mặt trở thành ửng hồng nhưng khi nàng thấy ánh mắt nghiêm túc cộng thêm cực kỳ đề phòng của Vô Song liền bắt đầu thu hết nhi nữ thường tình lại, ánh mắt nàng cũng dần dần tập trung theo hướng nhìn của Vô Song.
Võ công của Hoàng Dung thật sự không cao, không phải là Hoàng Dung không có tư chất luyện võ mà là từ trước đến nay nàng gần như không tập trung vào mặt võ nghệ mà thôi, so với Vô Song bên cạnh thì Hoàng Dung yếu hơn nhiều, với thực lực hiện nay Hoàng Dung còn không có cách nào nhìn xuyên qua gió tuyết.
Hoàng Dung không thể nhưng Vô Song lại có thể, vì Vô Song có thể nên hắn cũng trực tiếp ôm lấy eo Hoàng Dung sau đó vòng trở lại, đáng tiếc Vô Song nhanh nhưng người trong gió tuyết kia còn nhanh hơn.
Có trách cũng chỉ có thể trách Vô Song lên núi sai ngày mà thôi.
Trong gió tuyết có một trung niên nhân cao lớn, mái tóc hoa râm tương đối dày đồng thời khuôn mặt của người này có một loại sát ý cực kỳ đáng sợ, một sự uy nghiêm không thể phạm, khi Vô Song vừa nhìn thấy ông ta bản thân Vô Song đã cảm nhận được một loại sát khí thực chất khóa chặt bản thân mình.
Trung niên nhân này căn bản không giống Lý Thu Thủy, nếu Lý Thu Thủy đơn giản chỉ là trêu đùa, đối với Vô Song theo tâm thái mèo bắt chuột thì trung niên nhân này hoàn toàn khác, ông ta như một con ác hổ bị bỏ đói lâu ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát con mồi vậy.
Khinh công của ông ta không bằng được Lý Thu Thủy nhưng so với Vô Song thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ loáng một cái đã xuất hiện ngay sau lưng Vô Song, nhìn ông ta xuất thủ cứ như xé tan lớp màn tuyết phủ ra vậy.
Vô Song lập tức cắn răng ném Hoàng Dung ra xa, tay phải nắm thành quyền một quyền cách không đánh ra, một quyền này tạo ra quyền kình trực tiếp va chạm cùng cánh tay trung niên kia sau đó Vô Song cũng mượn thế điên cuồng lùi lại, hắn quả thật không dám đỡ một đoàn trực tiếp của nam nhân này.
Uy lực một chưởng này có thể nói là quá mức kinh hãi thế tục.
Cho dù không va chạm trực tiếp nhưng chỉ từ quyền kình va chạm cũng làm toàn bộ tay áo bên phải Vô Song nát bươm, dọc theo cánh tay trắng mịn của hắn xuất hiện một vết rách cực dài, máu thẫm ướt cả mặt đất phủ đầy tuyết trắng.
Vô Song cũng không có thời gian mà ôm tay đau đớn, hắn chỉ có thể mượn thế lùi lại sau đó dùng cánh tay trái nắm lấy thắt lưng của Hoàng Dung, tiếp tục vận kình lực ném nàng lùi lại hơn 20m, Vô Song hiện nay căn bản không còn quan tâm đến gì nữa, hắn cũng trực tiếp vận lên nội lực mà hét lên.
“Chạy hướng ngược lại”.
Tiếng hét của Vô Song trực tiếp làm Hoàng Dung sững người, làm Hoàng Dung quên đi hết toàn bộ đau đớn, nàng lập tức ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp triệt để nghệt ra nhưng sau đó hàm răng ngà cắn mạnh lên đôi môi đỏ mọng, nàng cắn rất mạnh đến mức trên đôi môi kia còn có cả máu chảy ra, nàng cũng tuyệt đối không nhìn thêm Vô Song một lần nào, nàng lập tức xoay đầu chạy về đường cũ.
Mỗi bước chân Hoàng Dung bỏ chạy thì thân thể nàng lại run lên, hai mắt nàng trào ra từng hàng lệ nhòa, nàng đương nhiên biết việc nàng đứng ở đây chỉ có thể làm cản đường Vô Song, nàng đối với hắn đơn giản chỉ là gánh nặng.
Hoàng Dung không nhận ra nam nhân đang tấn công Vô Song kia nhưng nàng đương nhiên cảm nhận được thực lực của ông ta đáng sợ đến bực nào, với cường giả như vậy bọn họ căn bản không có phần thắng, đây là lần đầu tiên trong đời Hoàng Dung cảm thấy mình vô dụng đến vậy.
Có đôi khi trí tuệ cao siêu đến đâu khi đứng trước mặt thực lực tuyệt đối cũng tan thành mây khói, Hoàng Dung hiện tại cái gì cũng không có nghĩ ra, nàng chỉ biết chạy theo lời Vô Song mà thôi.
Đừng nói là Hoàng Dung mà cho dù Vô Song hiện nay cũng cảm thấy không biết làm gì, đối mặt với một ngũ tuyệt cao thủ hơn nữa vị ngũ tuyệt này còn không cho Vô Song cơ hội lên tiếng, một lần ra tay muốn dồn hắn vào chỗ chết, gặp loại cao thủ này Vô Song cũng chỉ biết chạy.
Một chân dẫm xuống nền tuyết trắng, Vô Song mạnh mẽ xoay người bắn ngược về phía khác, hắn lần này sử dụng toàn bộ bản năng của cơ thể, cả người bật mạnh như một con báo đốm lướt đi lại thêm cả Kim Nhạn Công cùng Quỷ Ảnh Thân Pháp lúc này với người bình thường mà nói bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Tất nhiên đây là với người bình thường, ngũ tuyệt cao thủ đã là một loại tồn tại không thể dùng chữ ‘người’ để đánh giá nữa rồi.
Trung niên nhân kia nhìn thấy Vô Song lao đi trong mắt hiện ra một tia khinh thường, ông ta mũi chân cũng điểm nhẹ trên mắt tuyết, trong phút chốc có cảm giác như một đầu đại xà đang vươn mình bắt mồi vậy, sức bật của ông ta không khác gì một con xà búng người cả, lướt nhẹ một cái lập tức rẽ ra một con đường tuyết cho riêng mình, thân ảnh ông ta đã chạm đến vị trí của Vô Song.
Một tay cong thành trảo đưa ra, chỉ một chưởng duy nhất trực tiếp đánh bay Vô Song hơn 10 m, xương ngực Vô Song gần như bị chấn đến vỡ nát bất quá Vô Song thực sự còn chưa có chết.
Không phải là Vô Song đủ thực lực để chịu được một chiêu vừa rồi mà rõ ràng là nam nhân kia thu tay lại, trong mắt ông ta dần dần xuất hiện dị dạng.
“Ha ha, còn trẻ như vậy đã có thực lực bậc này, cho dù Khắc nhi của ta cũng là không bằng chưa kể còn xinh đẹp như vậy, được lắm sau này ngươi liền là thiếu phu nhân của Bạch Đà Sơn Trang”.
Nam nhân âm thanh phi thường cuồng ngạo, nội lực kinh người đến mức làm rung chuyển cả những bỗng tuyết đang rơi, âm thanh cuồng ngạo đập vào những vách đá vang vọng khắp không gian đầy giá lạnh.
Đương nhiên Vô Song hiện nay không đoán ra được người này là ai thì hắn cũng đi chết được rồi, trước mặt Vô Song chính là đỉnh đỉnh đại danh Tây Độc – Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong sau khi cười xong lập tức lướt đến vị trí của Vô Song, thứ ông ta dùng chính là Xà Hành Thân Pháp của riêng Bạch Đà Sơn Trang, đại thủ lại mở ra như một con rắn há miệng, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Âu Dương Phong tuy cuồng ngạo nhưng không phải kẻ không biết nghĩ trái lại Âu Dương Phong là loại người thiên tư trác tuyệt, thông minh tuyệt đỉnh, nói về tư chất của Âu Dương Phong bất cứ ai cũng phải tặc lười mà sợ hãi.
Người đời chỉ nói Âu Dương Phong độc ác, chỉ nói Âu Dương Phong bị Hồng Thất Công cùng Hoàng Dung lừa cho thân tàn ma dại thậm chí còn khùng khùng điên điên nhưng mấy ai biết sự đáng sợ của Âu Dương Phong?.
Âu Dương Phong không chỉ võ công cao đến dọa người mà ông ta còn nắm giữ độc thuật cổ kim hiếm thấy, chỉ riêng việc có thể độc chết hết toàn bộ cá mập trên biển đã đủ nói lên Âu Dương Phong kinh khủng thế nào, không cần đến võ công chỉ cần độc dược thì Âu Dương Phong cũng đủ đứng vào hàng ngũ tuyệt.
Về phần võ công thì sao?, đúng là Âu Dương Phong trở thành khùng khùng điên điên, đúng là Âu Dương Phong về sau rất thảm rất thảm tuy nhiên mấy ai trên đời dưới điều kiện luyện công sai phương pháp có thể một lần nữa mở ra con đường mới?, xuyên suốt Kim Dung tiểu thuyết chỉ sợ có duy nhất Âu Dương Phong đủ khả năng nghĩ ra nghịch đảo Cửu Âm Chân Kinh, đủ khả năng biến một môn tuyệt học bị người khác cố ý sửa đổi thành một phiên bản hoàn toàn khác, bằng vào nghịch đảo Cửu Âm Chân Kinh năm đó chỉ cần thần trí còn minh mãn thiên hạ ai đủ sức cản Âu Dương Phong?.
Âu Dương Phong khi thu tay lại với Vô Song đương nhiên ngoại trừ ‘Khắc nhi’ của ông ta ra thì còn vì Âu Dương Phong kiêng kỵ, bất cứ một ngũ tuyệt cao thủ nào rơi vào tình trạng của Âu Dương Phong đều cảm thấy kiêng kỵ, một yêu nghiệt như Vô Song tuyệt đối không thể từ dưới đất chui lên, loại yêu nghiệt như Vô Song nhất định phải có một vị minh sư đáng sợ.
Nếu Vô Song ‘là nam nhân’ thì Âu Dương Phong chắc chắn lựa chọn một chưởng giết chết nhưng trong mắt Âu Dương Phong hiện nay thì Vô Song lại là một cái đại mỹ nhân, chỉ cần mang về cho Âu Dương Khắc gạo nấu thành cơm lại thêm vài loại độc dược khống chế thì Âu Dương Phong hoàn toàn tin tưởng ông ta có thể có thêm một vị minh hữu cường đại.
Bắt sống Vô Song so với giết Vô Song có lợi hơn nhiều.
...
Âu Dương Phong mượn Xà Hành Thân Pháp, tốc độ của ông ta cực kỳ đáng sợ khoảng cách vài chục m đối với ông ta chỉ như vài giây đồng hồ ngắn ngủi tuy nhiên tại nơi đây vẫn có một người nhanh hơn Âu Dương Phong.
Khi bàn tay Âu Dương Phong sắp chạm đến Vô Song thì có một bàn tay khác đưa ra, người này mạnh mẽ đè cổ tay của Âu Dương Phong xuống sau đó thân hình lướt nhẹ về phía ông ta, ngọc thủ mạnh mẽ đánh ra một chưởng.
Âu Dương Phong từ trước đến nay chưa sợ qua ai, ông ta cũng lập tức đánh ra một chưởng, hai người đối chưởng với nhau tạo nên chấn động khủng khiếp, nền tuyết dưới chân bắn lên tung tóe cứ như có một vụ nổ xảy ra vậy sau đó cả hai cái bóng người này cũng đều lập tức lùi lại.
Âu Dương Phong thân hình cao lớn, một thân áo đen đứng giữa đất trời về phần người trước mặt ông ta một thân hồng y mỏng tan trong gió, thân hình hoàn mỹ như ma quỷ, người này tất nhiên là Lý Thu Thủy.
“Bắc Minh Thần Công của Lý tiên tử quả nhiên đáng sợ, không ngờ có thể làm nội công trong người ta trong phút chốc mất kiểm soát, đáng sợ đáng sợ”.
Về phần Lý Thu Thủy lúc này thì lại đưa tay phải lên che miệng cười bất quá nếu có ai ở đây có thể nhìn được lòng bàn tay của nàng đều có thể thấy một màu xám đen rất nhỏ bám lên.
“Nào có, Tây Độc ngươi mới thực sự là đáng sợ, Ngũ Độc Xích Diễm Công mới chạm vào một chút liền làm người ta bị thương rồi nè”.
Vô Song lúc này thật sự không ngờ, hắn dĩ nhiên được Lý Thu Thủy cứu hơn nữa Lý Thu Thủy còn mang theo luôn Hoàng Dung đến chỗ này, Xà Hành Thân Pháp của Tây Độc so với Lăng Ba Vi Bộ của Lý Thu Thủy đúng là vẫn thấp hơn không ít, đương nhiên đánh nhau chết sống Lý Thu Thủy cũng chưa chắc đã vượt qua nổi Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong rốt cuộc cũng thu tay lại dù sao Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy lần này rõ ràng là đến hợp tác với nhau, căn bản không phải đến đọ sức.
“Lý tiên tử, không biết vì sao lại ra tay ngăn cản ta, chẳng nhẽ một trong hai người kia là cao đồ của Lý tiên tử?”.
Âu Dương Phong nói xong ánh mắt nhìn thẳng về phía Vô Song, căn bản không nhìn Hoàng Dung quá nhiều.
Thật ra một trong những lý do lớn nhất làm Âu Dương Phong vừa phát hiện ra Vô Song cùng Hoàng Dung đã tấn công là vì Hoàng Dung, Âu Dương Phong đương nhiên biết mặt mũi Hoàng Dung thế nào thì sao dám đi hỏi vợ cho Âu Dương Khắc, cũng chính vì Hoàng Dung chạy khỏi cuộc hôn sự này mới khiến cả Âu Dương Phong cùng Hoàng Dược Sư tương đối mất mặt, lần này thấy Hoàng Dung tất nhiên Âu Dương Phong muốn bắt về cho Khắc nhi.
Tất nhiên cái ý niệm này đã bị Vô Song làm cho thay đổi, ít nhất Âu Dương Phong vẫn bị thực lực của Vô Song làm cho hứng thú hơn Hoàng Dung nhiều hơn nữa Hoàng Dung có chạy nữa chạy mãi cũng không chạy khỏi được bàn tay của Tây Độc, ông ta thà bắt giữ Vô Song rồi tiếp tục bắt Hoàng Dung còn hơn là đuổi theo Hoàng Dung bởi nếu thế với tốc độ của Vô Song đúng là có cơ hội chạy thoát.
Lý Thu Thủy che miệng cười duyên, ánh mắt đầy mị sắc nhìn về phía Tây Độc.
“Phí lời, cô bé này trời sinh mị cốt, không phải là đệ tử của người ta thì có thể là ai, không biết đệ tử của ta làm gì khiến Tây Độc ngươi giận giữ như vậy, lại còn muốn mang nó lên Bạch Đà Sơn Trang làm áp trại phu nhân, nếu nó có gì không đúng hay là Tây Độc ngươi cứ trách cứ lên người ta đi, người ta không phản kháng đâu mà”.
Lời nói của Lý Thu Thủy cứ như ma âm vậy thậm chí khiến Âu Dương Phong trực tiếp phải vận lên nội công mới có thể tránh thoát ma âm ảnh hưởng, Âu Dương Phong tất nhiên biết cho dù là kỳ độc của nhân gian cũng hiếm có loại độc nào độc bằng nữ nhân trước mặt, ngủ với Lý Thu Thủy một đêm chỉ sợ bị nữ nhân này lấy mất 20 năm nội lực, loại nữ nhân này đúng là Tây Độc không muốn dây dưa.
“Nếu đã là đệ tử của Lý tiên tử việc này coi như là lão phu sai, viên đan dược này coi như lão phu tạ lỗi”.
Từ trong tay Âu Dương Phong trực tiếp bắn ra một viên đan dược màu vàng đồng thời lúc này ngọc thủ của Lý Thu Thủy cũng đưa ra nhẹ nhàng tiếp lấy sau đó thả luôn xuống trước mặt Vô Song, nàng chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Cầm”.
Vô Song không biết viên đan dược này là gì bất quá hắn lập tức nắm lấy sau đó cất kỹ vào trong ngực áo, đồ tạ lỗi của Tây Độc sao có thể không cầm?, đương nhiên với hành động này của cả Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy cũng đủ nói lên hai người tuyệt sẽ không tiếp tục xảy ra chiến đấu.
Âu Dương Phong tạm thời mất đi ý niệm với Vô Song bất quá ánh mắt lại nhìn sang Hoàng Dung, hai tay chắp sau lưng ngực có chút nhô cao lên, ánh mắt liền sắc lạnh lại.
“Đệ tử của Lý tiên tử ta tất nhiên sẽ không đụng đến bất quá lão phu mang về hôn thê của Khắc nhi không biết có được không?”.
Hoàng Dung nghe thấy lời nói của Âu Dương Khắc lập tức biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp liền nhìn về phía Vô Song, chỉ khi thấy sắc mặt Vô Song không có gì thay đổi nàng mới khẽ thở ra một hơi.
“Tiền bối, Dung nhi đã có nam nhân trong lòng hơn nữa hôn sự này là của ngươi cùng cha ta định ra, Dung nhi liền không chấp nhận, ta căn bản không có liên quan gì đến Âu Dương Khắc đó”.
Câu trả lời của Hoàng Dung làm Âu Dương Phong hừ lạnh, một chân bước ra chỉ là một lần nữa Lý Thu Thủy lại động.
Cổ tay của Lý Thu Thủy như không xương khẽ xoay tròn sau đó một ngón tay điểm ra mang theo kinh người kình lực căn bản không khác gì vũ khí nóng của thế giới hiện đại ca.
Một chiêu này đánh tới nhưng mục tiêu cũng không phải là Âu Dương Phong mà là mặt đất ở giữa Âu Dương Phong cùng Hoàng Dung, một chiêu này vừa vặn đánh nát luôn tảng đá nằm bên dưới khiến từng phần nhỏ của nó bắn lên không trung.
Âu Dương Phong ánh mắt hơi hơi nháy lên rồi liếc nhìn Lý Thu Thủy đang mỉm cười đứng đó.
“Thiếu Lâm Niêm Hoa Chỉ?, một chiêu này Lý tiên tử đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh quả nhiên đáng sợ chỉ là ta không rõ Lý tiên tử có ý gì?”.
Lý Thu Thủy vẫn là che miệng cười duyên, ánh mắt đầy mị hoặc nhìn Tây Độc.
“Tây Độc ngươi cùng không cần phải giận giữ nha, là người ta nghĩ cho ngươi, con gái của Hoàng lão tà trí tuệ chưa chắc đã kém Phùng nha đầu năm xưa, chúng ta đi đến nơi đó căn bản không chỉ cần thực lực cường hãn còn phải cần thêm cả tiểu nha đầu này nếu không bước bước khó đi”.
Tây Độc nghe vậy trái lại không có phản ứng gì, ông ta chỉ chậm rãi gật đầu.
“Lã lão phu nghĩ chưa kỹ rồi bất quá phiền tiên tử vẫn là để lão phu quản con bé này thì hơn”.
Lý Thu Thủy tất nhiên không ngăn cản Âu Dương Phong trái lại nàng thấy đẩy Hoàng Dung sang bên Âu Dương Phong mới là tốt, nàng trực tiếp lùi về sau một bước, ngọc thủ xuất ra, chỉ cần một chiêu liền có thể đẩy Hoàng Dung về phía Âu Dương Phong.
Hoàng Dung chỉ cảm thấy thân thể run lên, trong người xuất hiện một luồng nhu kình tự động đẩy mình đi về phía Tây Độc, nàng thực sự rất sợ, rất sợ phải ở bên Tây Độc, nàng đương nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tuyệt đối có thể bị Tây Độc dùng dược vật khống chế thậm chí còn có thể bị Âu Dương Khắc làm mất đi thanh bạch.
Lại một lần nữa trong lúc Hoàng Dung sợ hãi nhất... Vô Song lại ra tay.
Thân là nam nhân Vô Song tuyệt không thể để Hoàng Dung bị đẩy đi như vậy, nếu hắn có đủ thực lực hắn hiện nay thậm chí còn có thể tiến tới giết chết Âu Dương Phong.
Một đòn đẩy của Lý Thu Thủy là không mạnh vì thế Vô Song tương đối dễ dàng đuổi kịp, cổ tay hắn đưa ra nắm lấy tay của Hoàng Dung rồi kéo ngược về phía mình, động tác ra tay của Vô Song liền làm cả Lý Thu Thủy cùng Âu Dương Phong trong phút chốc sững sờ.
Tất nhiên Vô Song sẽ không dừng lại ở đó, hắn biết hiện nay người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có Lý Thu Thủy.
Sau khi kéo Hoàng Dung về phía mình, Vô Song lập tức cúi đầu với Lý Thu Thủy, giọng nói mang theo chút cung kính.
Nữ nhân này đã nói Vô Song là đệ tử của nàng thì hắn cũng không ngại đóng vai một cái đệ tử ngoan ngoãn.
“Sư phụ, đệ tử có một việc muốn nói riêng với người, việc của Dung nhi... Xin sư phụ nghe xong lời nói của đệ tử liền quyết định”.
Câu nói của Vô Song vang lên giữa cái rét ghê người, giữa những cơn gió như cắt da cắt thịt, sau lưng hắn là Tây Độc, trước mặt hắn là Lý Thu Thủy... Về phần trong ngực hắn tất nhiên là Hoàng Dung.
Dùng một tay ôm chặt Hoàng Dung, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Lý Thu Thủy cùng Tây Độc, áp lực lúc này Vô Song phải chịu là cực kỳ đáng sợ, chính thân thể Vô Song cũng đang nhè nhẹ run lên theo từng giây phút đi qua.
...
P/s: Mình vừa hoàn thành xong deadline nên hôm nay có thể chỉ 1 chương.
Mai bắt đầu rảnh hơn sẽ cố gắng bù chương cho mọi người.
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com