Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Lý Thu Thủy bản thân đương nhiên không yếu nhưng nàng căn bản không có cách nào so sánh nổi với A Thanh, nếu đối thủ của nàng không phải là A Thanh mà là Trương Tam Phong ở thế giới cũ của Vô Song thì Lý Thu Thủy chưa chắc đã bất lực như vậy nhưng A Thanh không phải Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đúng là cường giả cực cảnh về cảnh giới mà nói Trương Tam Phong tuyệt không thua kém A Thanh nhưng Trương Tam Phong không được thế giới chấp nhận, không được sự đồng tình của thiên đạo chỉ bởi ông ta không phải là linh hồn sinh ra trong thế giới này, ông ta không có mệnh cách, đối với thiên đạo mà nói thậm chí loại người như Trương Tam Phong còn phải bị trừ diệt.
A Thanh thì lại khác Trương Tam Phong, thiên đạo thế giới này chấp nhận nàng thậm chí ủng hộ nàng, A Thanh có thể mượn thiên địa uy áp ra tay, mượn lực lượng của thiên đạo khiến bất cứ một cường giả nào trong thế giới này đều không phải là đối thủ của nàng, đây... Cũng là cái hạn chế của mệnh cách.
Khi không có mệnh cách ví dụ như Vô Song hay Trương Tam Phong thì chắc chắn bị Thiên Đạo coi là kẻ thù, là kẻ ngoại xâm tiến vào thế giới này bất quá không có mệnh cách cũng sẽ không bị giới hạn, không bị thiên đạo chi phối, không sợ uy áp đến từ thiên đạo.
Lý Thu Thủy chắc chắn thuộc dạng người có mệnh cách, nàng sinh ra ở thế giới này, tồn tại ở thế giới này vì vậy Lý Thu Thủy căn bản không có cách nào chịu được áp lực của A Thanh.
Đây là lần đầu tiên Lý Thu Thủy có cảm giác bất lực như vậy, lúc này Lý Thu Thủy liền biết sinh tử của mình chỉ nằm trong một suy nghĩ của đối phương mà thôi bất quá nàng không hiểu rốt cuộc thế gian từ bao giờ có nhân vật đáng sợ bực này?.
Theo Lý Thu Thủy biết thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện nay là Vương Trùng Dương tuy nhiên nàng cũng tin tưởng nàng có lẽ không đánh lại Vương Trùng Dương những cũng không thua kém quá nhiều chính vì vậy Lý Thu Thủy mới dám giữ lấy Thất Tinh Kiếm, nàng tuyệt đối không ngờ lại từ đâu xuất hiện một cái nữ tử thần bí, người này còn đáng sợ hơn Vương Trùng Dương gấp trăm lần.
A Thanh sau khi khống chế được Lý Thu Thủy cũng rất nhanh thu tay lại, nàng vậy mà từ từ xoay người mặc kệ Lý Thu Thủy còn chưa hoàn hồn, hai bàn tay nhẹ nhàng châm lên ánh nến trong phòng, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
“Chào”.
A Thanh rốt cuộc cũng lên tiếng bất quá nàng cũng không giỏi nói chuyện cho lắm, một câu không đầu không cuối từ miệng A Thanh đi ra khiến Lý Thu Thủy không biết làm thế nào mới tốt, chính A Thanh hiện nay còn không biết xưng hô thế nào với Lý Thu Thủy, nếu tính ra Lý Thu Thủy thậm chí còn không đáng tuổi làm con cháu của A Thanh chứ đừng nói có thể bằng vai phải lứa với nàng.
Lý Thu Thủy hai đầu gối quỳ xuống đất, nàng đầy sợ hãi nhìn nữ nhân trẻ tuổi kia, thông minh như Lý Thu Thủy mà đến lúc này vẫn chưa hiểu việc gì xảy ra, nàng cũng chỉ đành cắn răng đứng lên, đôi bàn tay trắng ngần với những ngón tay thuôn dài khẽ bám vào vạt áo mỏng, đối mặt với A Thanh bản thân Lý Thu Thủy cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ.
“Xin chào”.
Đối với A Thanh ngồi trên ghế, Lý Thu Thủy vẫn là hơi hơi cúi đầu, trên đời này không có bất cứ ai có thể làm Lý Thu Thủy cúi đầu nhưng A Thanh lại có thể, thực lực của A Thanh cùng Lý Thu Thủy căn bản không cùng một đẳng cấp.
A Thanh nhìn Lý Thu Thủy một chút sau đó ngón tay nhè nhẹ cong lên chỉ về hướng tây bắc, ánh mắt xinh đẹp của nàng từ từ nhíu lại, hướng ngón tay A Thanh chỉ chính là Tùng Hạc Lâu.
“Hắn... Là người của ta”.
Câu nói này chỉ sợ ngoài Lý Thu Thủy ra không ai có thể hiểu được, lại thêm một câu nói không đầu không đuôi nữa của A Thanh nhưng Lý Thu Thủy thực sự biết được A Thanh đang nói về ai, nam nhân trong miệng A Thanh chính là Vô Song.
Lý Thu Thủy rốt cuộc cũng đã hiểu ra vì cái gì Vô Song còn trẻ như vậy đã có tu vi kinh khủng cùng võ công siêu tuyệt, nếu Vô Song là ‘người’ của nữ tử trước mặt mà nói thì mọi việc hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Thu Thủy cuộc đời nuôi không ít nam sủng nàng đương nhiên cũng bắt đầu suy nghĩ theo thiên hướng này, theo nàng xem ra võ công của A Thanh cùng Vô Song căn bản không hề liên quan đến nhau, bản thân Vô Song khi ra tay luôn ẩn ẩn mang theo hàn khí cùng với mang lại cho người ta một cảm giác quỷ dị còn A Thanh rõ ràng khác hẳn, A Thanh ra tay liền cho người ta cảm giác nghẹt thở, loại cảm giác như cả thiên hạ đè ép lên bản thân mình vậy.
Lý Thu Thủy đương nhiên cũng nhớ Vô Song từng nói sư phụ mình là Quỳ Hoa Lão Tổ, nếu Vô Song không nói dối cộng thêm lời nói của A Thanh thì chỉ sợ Vô Song thật sự là nam sủng. Tất nhiên Lý Thu Thủy không nghĩ đến phương diện hai người là tình lữ, trong mắt nàng mà nói cái gọi là tình yêu đích thực, cái gọi là tình lữ... Nó chết lâu rồi.
Nếu là trước đây Lý Thu Thủy còn muốn bắt Vô Song mang lên giường, muốn thử cái cảm giác mị cốt của nam nhân rốt cuộc có tư vị gì nhưng hiện nay chỉ bằng một câu nói của A Thanh... Lý Thu Thủy liền không dám.
“Tiền bối... Người đã nói vậy thì ta tuyệt không đụng đến kẻ kia, xin tiền bối yên tâm”.
Lúc A Thanh ra tay quá đáng sợ cũng quá đột ngột khiến Lý Thu Thủy căn bản chưa kịp phản ứng nhưng với sự thông minh của Lý Thu Thủy nàng đương nhiên có thể nghĩ ra người trước mặt của mình đã tu luyện đến cảnh giới phản lão hoàn đồng dù sao cảnh giới này cũng chẳng xa lạ gì trong mắt Lý Thu Thủy, sư tỷ của nàng Thiên Sơn Đồng Mỗ tu luyện Duy Ngã Độc Tôn Công cũng có thể chạm đến cảnh giới này.
Đối với xưng hô của Lý Thu Thủy bản thân A Thanh không cho ý kiến, nàng hiện nay đang suy nghĩ đến một cái khác, nàng đang nghĩ phải nói gì nữa mới tốt.
Nếu lúc này A Thanh một lần nữa khỏa thân cho Vô Song xem thì bản thân Vô Song hoàn toàn có thể nhìn ra cơ thể A Thanh vẫn thuần một màu đen hắc ám bất quá phần cổ của nàng đã bắt đầu trở lại với làn da trắng trẻo ban đầu, đây là một loại dấu hiệu của sự sống.
A Thanh võ công đương nhiên cực cao nhưng thân thể nàng dính ám chú vì vậy nàng chiến đấu luôn dựa vào thiên địa lực lượng, với người bình thường như Lý Thu Thủy thì không sao nhưng A Thanh biết nàng căn bản không thể thắng nổi thứ trong Đông Hoàng Lăng với thực lực như hiện nay.
Nàng lúc này căn bản không rõ mình phải làm gì với Vô Song, nàng đương nhiên cần hắn liên tục giải trừ ma khí phong ấn cơ thể mình nhưng việc... Để một nam tử cứ như vậy tiếp xúc trần trụi lên da thịt của mình lại khiến A Thanh cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
Dựa theo cái suy nghĩ kia khuôn mặt A Thanh bất tri bất giác có chút đỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp khi thêm một rạng mây đỏ ở má liền càng thêm mê người nhưng cũng đồng thời càng làm cho Lý Thu Thủy xác định Vô Song chỉ sợ thật sự là sủng nam của A Thanh.
Rốt cuộc A Thanh cũng từ trong cái suy nghĩ miên man kia tỉnh lại, nàng khẽ ho một tiếng ổn định chính bản thân mình, công bằng nói với tâm tính của A Thanh nàng sớm hay muộn cũng vẫn thua trong tay Đế Thích Thiên mà thôi, nàng quá mức đơn thuần cũng quá mức ngây thơ rồi.
“Ngươi muốn đi vào bên trong Phật Sơn đúng không?”.
Khi quay về vấn đề chính thì A Thanh một lần nữa trở về với chính mình, nàng lạnh lùng mà cao ngạo, nàng thần bí mà mạnh mẽ, giọng nói của nàng vẫn ẩn ẩn mang theo một loại kinh người khí thế.
Lý Thu Thủy đối mặt với câu hỏi của A Thanh lập tức gật đầu dù sao Lý Thu Thủy cũng cảm thấy nói dối một cao thủ còn mạnh hơn sư phụ mình năm xưa thì căn bản là không sáng suốt.
“Tiền bối, ta thật sự muốn đi vào Phật Sơn... Bất quá nếu tiền bối không cho phép vãn bối lập tức rời đi”.
Lời nói của Lý Thu Thủy đương nhiên là thật nếu có nhân vật như A Thanh tiến vào Phật Sơn thì còn tranh đấu cái gì?, còn đánh đấm cái gì?, ai dám cùng A Thanh tranh đồ vật, bao nhiêu cao thủ tiến lên thì liền chết bấy nhiêu người, Lý Thu Thủy đương nhiên muốn rút.
A Thanh nghe Lý Thu Thủy trả lời xong chỉ đơn giản lắc đầu.
“Từ ngày mai nếu có ai hỏi thì liền bảo ta là tỳ nữ của ngươi, ngươi liền có trách nhiệm dẫn ta đến Phật Sơn đồng thời... Sáng nay ngươi đã nói hắn là đệ tử của ngươi thì sau này hắn liền là đệ tử của ngươi, việc này không cần thay đổi”.
A Thanh nói xong nàng liền đứng lên rồi nhè nhẹ điểm một chỉ về phía hư không lập tức từ ngón tay tưởng như mềm yếu vô lực kia xuất hiện một đường vô hình kiếm khí xé rách cả hư không, trực tiếp chém ra một vết rách giữa bầu trời đêm.
Nếu không phải lúc này là đêm tối lại thêm vào mùa đông chỉ sợ vết rách kia tuyệt đối sẽ bị người khác nhìn thấy đồng thời một chiêu này của A Thanh lại càng kinh khủng ở chỗ không phát ra bất cứ một ba động lực lượng nào, khả năng không chết lực lượng của A Thanh cao đến dọa người.
“Việc hôm nay tốt nhất không nên nói với ai... Ngươi hiểu?”.
Lý Thu Thủy đứng đó chỉ dám nuốt một ngụm nước bọt, một cái chỉ tay kia nếu rơi vào người nàng thì nàng tuyệt đối ngũ mã phanh thây căn bản không có nửa phần kháng cự.
“Tiền bối, việc hôm nay vãn bối tuyệt đối không hé răng nửa lời, tối nay căn bản chưa từng xảy ra việc gì”.
A Thanh nghe vậy liền hơi hơi hài lòng gật đầu rồi nàng một lần nữa lại nghĩ đến Vô Song.
Bản thân A Thanh vẫn luôn như vậy, nàng không phải là người vô tình, nàng là người có ân tất báo hơn nữa nàng năm đó đi theo Phạm Lãi lâu như vậy ít nhất cũng học được vài phần bản lĩnh của Phạm Lãi, nàng cũng hiểu đạo lý ‘lạt mềm buột chặt’
A Thanh lần này thu lại khí thế bản thân, khi không còn cái khí thế của thiên địa kia bên người nhìn A Thanh không khác gì một thiếu nữ ngây thơ lớn lên ở quan ngoại vậy, ánh mắt trong sáng mà đầy hồn nhiên, đây chính là hình ảnh của A Thanh những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, những năm tháng nàng còn chăn dê trên thảo nguyên xanh mướt đầy những làn gió mát.
“Ta cũng không muốn mang tiếng bắt nạt ngươi, lần này tiến vào Phật Sơn ta có thể đảm bảo tính mạng ngươi không gặp nguy hiểm... Ta thậm chí có thể chữa trị dung mạo của ngươi”.
Câu nói này của A Thanh liền mang theo sức sát thương kinh khủng với Lý Thu Thủy, bản thân Lý Thu Thủy lúc này cảm thấy toàn thân thể mình run lên, nàng ngay cả trong mơ cũng mong khôi phục lại dung mạo chân thật, ngay cả việc nàng mạo hiểm tiến vào Phật Sơn cũng là vì Hiên Viên Đế Quyết, cũng là vì cái mục tiêu này.
Tất nhiên Hiên Viên Đế Quyết so với lời nói của A Thanh căn bản là không thể so sánh, trong mắt Lý Thu Thủy thì Hiên Viên Đế Quyết chung quy chỉ là vật nghe mà chưa nhìn, loại công pháp này có thật hay không nàng không biết, loại công pháp này cho dù có thật thì liệu có thần kỳ như vậy không nàng cũng không biết, nàng có thể lấy được thứ này về tay hay không lại càng là một việc không cách nào chắc chắn, so với những thứ hư vô mờ ảo kia Lý Thu Thủy cảm thấy lời nói của đại cao thủ như A Thanh chân thật hơn nhiều lắm, đáng tin hơn nhiều lắm.
“Tiền bối yên tâm, vãn bối.. Không biết tiền bối muốn làm gì trong Phật Sơn nhưng vãn bối nhất định phối hợp hết mình cùng tiền bối”.
A Thanh nhè nhẹ gật đầu, nàng thật ra cũng không cần Lý Thu Thủy, cái nàng cần chỉ là một thân phận hợp pháp, một thân phận khiến những người khác không quá mức chú ý đến nàng mà thôi.
Thu lại ánh mắt của mình, A Thanh lại hướng về phía Thất Tinh Kiếm đặt trên bàn, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nhạt.
...
Tại sao Thất Tinh Kiếm là vật của gần ngàn năm về trước nhưng đến hiện nay vẫn còn như mới?, trên đời căn bản không có thứu vũ khí nào có thể tồn tại lâu như vậy, Thất Tinh Kiếm cũng không phải là ngoại lệ.
Cái gọi là cổ vũ khí của thời Đông Hán có thể chống lại ma khí bên trong Phật Sơn đương nhiên là đúng bởi cổ vũ khí từ thời Đông Hán dù ít hay nhiều vẫn mang theo khí vận của Đại Hán, mang theo một tia long mạch lực lượng của nhà Hán, chỉ cần tiến vào Phật Sơn liền có thể được long mạch bên trong Phật Sơn thủ hộ đương nhiên là có thể ngăn cản được ma khí bất quá tiền đề là... Thực sự tìm được cổ vũ khí.
Toàn bộ cổ vũ khí xuất hiện trong thiên hạ hiện nay đều là do A Thanh đưa ra ngoài, trên đời cũng chỉ có mình A Thanh đủ tuổi thọ để sửu tập mấy thứ này cũng chỉ có A Thanh biết được Đông Hoàng Lăng thực sự ở vị trí nào, nàng là người đứng sau toàn bộ những truyền thuyết về Đông Hoàng Lăng.
Nếu không có Vô Song xuất hiện thì A Thanh muốn bắt trước Hạng Vũ năm đó mà đập nồi dìm thuyền, nàng muốn dùng truyền thuyết về Đông Hoàng Lăng dẫn dụ toàn bộ cao thủ trong thế giới này hiện thế, dùng sinh mạng của toàn bộ cao thủ võ lâm trong thiên hạ cùng chính sinh mệnh của nàng để phá đi thứ hắc ám bên trong Phật Sơn, đây là một đòn tất tay của A Thanh.
Nếu nàng thắng thì thế giới này có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn còn nếu nàng thua thì diệt thế đương nhiên vẫn sẽ đổ xuống chỉ là đổ xuống sớm vài năm mà thôi, trong cuộc chiến Phật Sơn mà chính nàng thúc đẩy này chỉ có duy nhất một thứ không đổi đó là vật hy sinh, dù thắng hay dù thua thì nàng cùng vô số cao thủ của thiên hạ bị nàng kéo vào Phật Sơn đều sẽ vong mạng.
Sự xuất hiện của Vô Song lại cho A Thanh một cơ hội khác ít nhất nàng tin tưởng chỉ cần Vô Song có thể thật sự giúp nàng giải trừ toàn bộ ma khí bám trên người thì nàng dám cùng tồn tại trong Phật Sơn đánh một trận.
Nếu nàng thắng thế giới này đương nhiên có thể kéo dài, nếu nàng thua thì thế giới này liền bị đẩy vào bờ vực của sự hủy diệt điều duy nhất thay đổi chỉ là nàng không cần phải đẩy toàn bộ cao thủ trong thiên hạ làm vật tế, nàng là thủ hộ giả của thế giới này, nếu có phải hy sinh thì một mình nàng liền đủ.
(Chương 101 đang viết, mình up muộn một chút nhé)
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trương Tam Phong đúng là cường giả cực cảnh về cảnh giới mà nói Trương Tam Phong tuyệt không thua kém A Thanh nhưng Trương Tam Phong không được thế giới chấp nhận, không được sự đồng tình của thiên đạo chỉ bởi ông ta không phải là linh hồn sinh ra trong thế giới này, ông ta không có mệnh cách, đối với thiên đạo mà nói thậm chí loại người như Trương Tam Phong còn phải bị trừ diệt.
A Thanh thì lại khác Trương Tam Phong, thiên đạo thế giới này chấp nhận nàng thậm chí ủng hộ nàng, A Thanh có thể mượn thiên địa uy áp ra tay, mượn lực lượng của thiên đạo khiến bất cứ một cường giả nào trong thế giới này đều không phải là đối thủ của nàng, đây... Cũng là cái hạn chế của mệnh cách.
Khi không có mệnh cách ví dụ như Vô Song hay Trương Tam Phong thì chắc chắn bị Thiên Đạo coi là kẻ thù, là kẻ ngoại xâm tiến vào thế giới này bất quá không có mệnh cách cũng sẽ không bị giới hạn, không bị thiên đạo chi phối, không sợ uy áp đến từ thiên đạo.
Lý Thu Thủy chắc chắn thuộc dạng người có mệnh cách, nàng sinh ra ở thế giới này, tồn tại ở thế giới này vì vậy Lý Thu Thủy căn bản không có cách nào chịu được áp lực của A Thanh.
Đây là lần đầu tiên Lý Thu Thủy có cảm giác bất lực như vậy, lúc này Lý Thu Thủy liền biết sinh tử của mình chỉ nằm trong một suy nghĩ của đối phương mà thôi bất quá nàng không hiểu rốt cuộc thế gian từ bao giờ có nhân vật đáng sợ bực này?.
Theo Lý Thu Thủy biết thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện nay là Vương Trùng Dương tuy nhiên nàng cũng tin tưởng nàng có lẽ không đánh lại Vương Trùng Dương những cũng không thua kém quá nhiều chính vì vậy Lý Thu Thủy mới dám giữ lấy Thất Tinh Kiếm, nàng tuyệt đối không ngờ lại từ đâu xuất hiện một cái nữ tử thần bí, người này còn đáng sợ hơn Vương Trùng Dương gấp trăm lần.
A Thanh sau khi khống chế được Lý Thu Thủy cũng rất nhanh thu tay lại, nàng vậy mà từ từ xoay người mặc kệ Lý Thu Thủy còn chưa hoàn hồn, hai bàn tay nhẹ nhàng châm lên ánh nến trong phòng, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
“Chào”.
A Thanh rốt cuộc cũng lên tiếng bất quá nàng cũng không giỏi nói chuyện cho lắm, một câu không đầu không cuối từ miệng A Thanh đi ra khiến Lý Thu Thủy không biết làm thế nào mới tốt, chính A Thanh hiện nay còn không biết xưng hô thế nào với Lý Thu Thủy, nếu tính ra Lý Thu Thủy thậm chí còn không đáng tuổi làm con cháu của A Thanh chứ đừng nói có thể bằng vai phải lứa với nàng.
Lý Thu Thủy hai đầu gối quỳ xuống đất, nàng đầy sợ hãi nhìn nữ nhân trẻ tuổi kia, thông minh như Lý Thu Thủy mà đến lúc này vẫn chưa hiểu việc gì xảy ra, nàng cũng chỉ đành cắn răng đứng lên, đôi bàn tay trắng ngần với những ngón tay thuôn dài khẽ bám vào vạt áo mỏng, đối mặt với A Thanh bản thân Lý Thu Thủy cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ.
“Xin chào”.
Đối với A Thanh ngồi trên ghế, Lý Thu Thủy vẫn là hơi hơi cúi đầu, trên đời này không có bất cứ ai có thể làm Lý Thu Thủy cúi đầu nhưng A Thanh lại có thể, thực lực của A Thanh cùng Lý Thu Thủy căn bản không cùng một đẳng cấp.
A Thanh nhìn Lý Thu Thủy một chút sau đó ngón tay nhè nhẹ cong lên chỉ về hướng tây bắc, ánh mắt xinh đẹp của nàng từ từ nhíu lại, hướng ngón tay A Thanh chỉ chính là Tùng Hạc Lâu.
“Hắn... Là người của ta”.
Câu nói này chỉ sợ ngoài Lý Thu Thủy ra không ai có thể hiểu được, lại thêm một câu nói không đầu không đuôi nữa của A Thanh nhưng Lý Thu Thủy thực sự biết được A Thanh đang nói về ai, nam nhân trong miệng A Thanh chính là Vô Song.
Lý Thu Thủy rốt cuộc cũng đã hiểu ra vì cái gì Vô Song còn trẻ như vậy đã có tu vi kinh khủng cùng võ công siêu tuyệt, nếu Vô Song là ‘người’ của nữ tử trước mặt mà nói thì mọi việc hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Thu Thủy cuộc đời nuôi không ít nam sủng nàng đương nhiên cũng bắt đầu suy nghĩ theo thiên hướng này, theo nàng xem ra võ công của A Thanh cùng Vô Song căn bản không hề liên quan đến nhau, bản thân Vô Song khi ra tay luôn ẩn ẩn mang theo hàn khí cùng với mang lại cho người ta một cảm giác quỷ dị còn A Thanh rõ ràng khác hẳn, A Thanh ra tay liền cho người ta cảm giác nghẹt thở, loại cảm giác như cả thiên hạ đè ép lên bản thân mình vậy.
Lý Thu Thủy đương nhiên cũng nhớ Vô Song từng nói sư phụ mình là Quỳ Hoa Lão Tổ, nếu Vô Song không nói dối cộng thêm lời nói của A Thanh thì chỉ sợ Vô Song thật sự là nam sủng. Tất nhiên Lý Thu Thủy không nghĩ đến phương diện hai người là tình lữ, trong mắt nàng mà nói cái gọi là tình yêu đích thực, cái gọi là tình lữ... Nó chết lâu rồi.
Nếu là trước đây Lý Thu Thủy còn muốn bắt Vô Song mang lên giường, muốn thử cái cảm giác mị cốt của nam nhân rốt cuộc có tư vị gì nhưng hiện nay chỉ bằng một câu nói của A Thanh... Lý Thu Thủy liền không dám.
“Tiền bối... Người đã nói vậy thì ta tuyệt không đụng đến kẻ kia, xin tiền bối yên tâm”.
Lúc A Thanh ra tay quá đáng sợ cũng quá đột ngột khiến Lý Thu Thủy căn bản chưa kịp phản ứng nhưng với sự thông minh của Lý Thu Thủy nàng đương nhiên có thể nghĩ ra người trước mặt của mình đã tu luyện đến cảnh giới phản lão hoàn đồng dù sao cảnh giới này cũng chẳng xa lạ gì trong mắt Lý Thu Thủy, sư tỷ của nàng Thiên Sơn Đồng Mỗ tu luyện Duy Ngã Độc Tôn Công cũng có thể chạm đến cảnh giới này.
Đối với xưng hô của Lý Thu Thủy bản thân A Thanh không cho ý kiến, nàng hiện nay đang suy nghĩ đến một cái khác, nàng đang nghĩ phải nói gì nữa mới tốt.
Nếu lúc này A Thanh một lần nữa khỏa thân cho Vô Song xem thì bản thân Vô Song hoàn toàn có thể nhìn ra cơ thể A Thanh vẫn thuần một màu đen hắc ám bất quá phần cổ của nàng đã bắt đầu trở lại với làn da trắng trẻo ban đầu, đây là một loại dấu hiệu của sự sống.
A Thanh võ công đương nhiên cực cao nhưng thân thể nàng dính ám chú vì vậy nàng chiến đấu luôn dựa vào thiên địa lực lượng, với người bình thường như Lý Thu Thủy thì không sao nhưng A Thanh biết nàng căn bản không thể thắng nổi thứ trong Đông Hoàng Lăng với thực lực như hiện nay.
Nàng lúc này căn bản không rõ mình phải làm gì với Vô Song, nàng đương nhiên cần hắn liên tục giải trừ ma khí phong ấn cơ thể mình nhưng việc... Để một nam tử cứ như vậy tiếp xúc trần trụi lên da thịt của mình lại khiến A Thanh cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
Dựa theo cái suy nghĩ kia khuôn mặt A Thanh bất tri bất giác có chút đỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp khi thêm một rạng mây đỏ ở má liền càng thêm mê người nhưng cũng đồng thời càng làm cho Lý Thu Thủy xác định Vô Song chỉ sợ thật sự là sủng nam của A Thanh.
Rốt cuộc A Thanh cũng từ trong cái suy nghĩ miên man kia tỉnh lại, nàng khẽ ho một tiếng ổn định chính bản thân mình, công bằng nói với tâm tính của A Thanh nàng sớm hay muộn cũng vẫn thua trong tay Đế Thích Thiên mà thôi, nàng quá mức đơn thuần cũng quá mức ngây thơ rồi.
“Ngươi muốn đi vào bên trong Phật Sơn đúng không?”.
Khi quay về vấn đề chính thì A Thanh một lần nữa trở về với chính mình, nàng lạnh lùng mà cao ngạo, nàng thần bí mà mạnh mẽ, giọng nói của nàng vẫn ẩn ẩn mang theo một loại kinh người khí thế.
Lý Thu Thủy đối mặt với câu hỏi của A Thanh lập tức gật đầu dù sao Lý Thu Thủy cũng cảm thấy nói dối một cao thủ còn mạnh hơn sư phụ mình năm xưa thì căn bản là không sáng suốt.
“Tiền bối, ta thật sự muốn đi vào Phật Sơn... Bất quá nếu tiền bối không cho phép vãn bối lập tức rời đi”.
Lời nói của Lý Thu Thủy đương nhiên là thật nếu có nhân vật như A Thanh tiến vào Phật Sơn thì còn tranh đấu cái gì?, còn đánh đấm cái gì?, ai dám cùng A Thanh tranh đồ vật, bao nhiêu cao thủ tiến lên thì liền chết bấy nhiêu người, Lý Thu Thủy đương nhiên muốn rút.
A Thanh nghe Lý Thu Thủy trả lời xong chỉ đơn giản lắc đầu.
“Từ ngày mai nếu có ai hỏi thì liền bảo ta là tỳ nữ của ngươi, ngươi liền có trách nhiệm dẫn ta đến Phật Sơn đồng thời... Sáng nay ngươi đã nói hắn là đệ tử của ngươi thì sau này hắn liền là đệ tử của ngươi, việc này không cần thay đổi”.
A Thanh nói xong nàng liền đứng lên rồi nhè nhẹ điểm một chỉ về phía hư không lập tức từ ngón tay tưởng như mềm yếu vô lực kia xuất hiện một đường vô hình kiếm khí xé rách cả hư không, trực tiếp chém ra một vết rách giữa bầu trời đêm.
Nếu không phải lúc này là đêm tối lại thêm vào mùa đông chỉ sợ vết rách kia tuyệt đối sẽ bị người khác nhìn thấy đồng thời một chiêu này của A Thanh lại càng kinh khủng ở chỗ không phát ra bất cứ một ba động lực lượng nào, khả năng không chết lực lượng của A Thanh cao đến dọa người.
“Việc hôm nay tốt nhất không nên nói với ai... Ngươi hiểu?”.
Lý Thu Thủy đứng đó chỉ dám nuốt một ngụm nước bọt, một cái chỉ tay kia nếu rơi vào người nàng thì nàng tuyệt đối ngũ mã phanh thây căn bản không có nửa phần kháng cự.
“Tiền bối, việc hôm nay vãn bối tuyệt đối không hé răng nửa lời, tối nay căn bản chưa từng xảy ra việc gì”.
A Thanh nghe vậy liền hơi hơi hài lòng gật đầu rồi nàng một lần nữa lại nghĩ đến Vô Song.
Bản thân A Thanh vẫn luôn như vậy, nàng không phải là người vô tình, nàng là người có ân tất báo hơn nữa nàng năm đó đi theo Phạm Lãi lâu như vậy ít nhất cũng học được vài phần bản lĩnh của Phạm Lãi, nàng cũng hiểu đạo lý ‘lạt mềm buột chặt’
A Thanh lần này thu lại khí thế bản thân, khi không còn cái khí thế của thiên địa kia bên người nhìn A Thanh không khác gì một thiếu nữ ngây thơ lớn lên ở quan ngoại vậy, ánh mắt trong sáng mà đầy hồn nhiên, đây chính là hình ảnh của A Thanh những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, những năm tháng nàng còn chăn dê trên thảo nguyên xanh mướt đầy những làn gió mát.
“Ta cũng không muốn mang tiếng bắt nạt ngươi, lần này tiến vào Phật Sơn ta có thể đảm bảo tính mạng ngươi không gặp nguy hiểm... Ta thậm chí có thể chữa trị dung mạo của ngươi”.
Câu nói này của A Thanh liền mang theo sức sát thương kinh khủng với Lý Thu Thủy, bản thân Lý Thu Thủy lúc này cảm thấy toàn thân thể mình run lên, nàng ngay cả trong mơ cũng mong khôi phục lại dung mạo chân thật, ngay cả việc nàng mạo hiểm tiến vào Phật Sơn cũng là vì Hiên Viên Đế Quyết, cũng là vì cái mục tiêu này.
Tất nhiên Hiên Viên Đế Quyết so với lời nói của A Thanh căn bản là không thể so sánh, trong mắt Lý Thu Thủy thì Hiên Viên Đế Quyết chung quy chỉ là vật nghe mà chưa nhìn, loại công pháp này có thật hay không nàng không biết, loại công pháp này cho dù có thật thì liệu có thần kỳ như vậy không nàng cũng không biết, nàng có thể lấy được thứ này về tay hay không lại càng là một việc không cách nào chắc chắn, so với những thứ hư vô mờ ảo kia Lý Thu Thủy cảm thấy lời nói của đại cao thủ như A Thanh chân thật hơn nhiều lắm, đáng tin hơn nhiều lắm.
“Tiền bối yên tâm, vãn bối.. Không biết tiền bối muốn làm gì trong Phật Sơn nhưng vãn bối nhất định phối hợp hết mình cùng tiền bối”.
A Thanh nhè nhẹ gật đầu, nàng thật ra cũng không cần Lý Thu Thủy, cái nàng cần chỉ là một thân phận hợp pháp, một thân phận khiến những người khác không quá mức chú ý đến nàng mà thôi.
Thu lại ánh mắt của mình, A Thanh lại hướng về phía Thất Tinh Kiếm đặt trên bàn, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nhạt.
...
Tại sao Thất Tinh Kiếm là vật của gần ngàn năm về trước nhưng đến hiện nay vẫn còn như mới?, trên đời căn bản không có thứu vũ khí nào có thể tồn tại lâu như vậy, Thất Tinh Kiếm cũng không phải là ngoại lệ.
Cái gọi là cổ vũ khí của thời Đông Hán có thể chống lại ma khí bên trong Phật Sơn đương nhiên là đúng bởi cổ vũ khí từ thời Đông Hán dù ít hay nhiều vẫn mang theo khí vận của Đại Hán, mang theo một tia long mạch lực lượng của nhà Hán, chỉ cần tiến vào Phật Sơn liền có thể được long mạch bên trong Phật Sơn thủ hộ đương nhiên là có thể ngăn cản được ma khí bất quá tiền đề là... Thực sự tìm được cổ vũ khí.
Toàn bộ cổ vũ khí xuất hiện trong thiên hạ hiện nay đều là do A Thanh đưa ra ngoài, trên đời cũng chỉ có mình A Thanh đủ tuổi thọ để sửu tập mấy thứ này cũng chỉ có A Thanh biết được Đông Hoàng Lăng thực sự ở vị trí nào, nàng là người đứng sau toàn bộ những truyền thuyết về Đông Hoàng Lăng.
Nếu không có Vô Song xuất hiện thì A Thanh muốn bắt trước Hạng Vũ năm đó mà đập nồi dìm thuyền, nàng muốn dùng truyền thuyết về Đông Hoàng Lăng dẫn dụ toàn bộ cao thủ trong thế giới này hiện thế, dùng sinh mạng của toàn bộ cao thủ võ lâm trong thiên hạ cùng chính sinh mệnh của nàng để phá đi thứ hắc ám bên trong Phật Sơn, đây là một đòn tất tay của A Thanh.
Nếu nàng thắng thì thế giới này có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn còn nếu nàng thua thì diệt thế đương nhiên vẫn sẽ đổ xuống chỉ là đổ xuống sớm vài năm mà thôi, trong cuộc chiến Phật Sơn mà chính nàng thúc đẩy này chỉ có duy nhất một thứ không đổi đó là vật hy sinh, dù thắng hay dù thua thì nàng cùng vô số cao thủ của thiên hạ bị nàng kéo vào Phật Sơn đều sẽ vong mạng.
Sự xuất hiện của Vô Song lại cho A Thanh một cơ hội khác ít nhất nàng tin tưởng chỉ cần Vô Song có thể thật sự giúp nàng giải trừ toàn bộ ma khí bám trên người thì nàng dám cùng tồn tại trong Phật Sơn đánh một trận.
Nếu nàng thắng thế giới này đương nhiên có thể kéo dài, nếu nàng thua thì thế giới này liền bị đẩy vào bờ vực của sự hủy diệt điều duy nhất thay đổi chỉ là nàng không cần phải đẩy toàn bộ cao thủ trong thiên hạ làm vật tế, nàng là thủ hộ giả của thế giới này, nếu có phải hy sinh thì một mình nàng liền đủ.
(Chương 101 đang viết, mình up muộn một chút nhé)
...
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com