Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 785
Một đêm nay Dương Quá không ngủ được, Tiểu Long Nữ cũng không ngủ được.
Đêm nay Vô Song nói Dương Quá ngủ sớm nhưng mà trong ngày có quá nhiều việc xảy ra với Dương Quá khiến đứa bé 13 tuổi này không cách nào ngủ ngon, Dương Quá liền trực tiếp không ngủ nữa, vận Cửu Dương Chân Kinh mà bắt đầu tu luyện, chờ đợi bình minh lên.
Một đêm nay Tiểu Long Nữ hay tay chống cằm, nằm trên giường hàn ngọc quen thuộc nhưng cũng không thể ngủ nổi, nàng đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Vô Song.
Vô Song vì quá mệt mỏi, cơ thể của Vô Song bị đẩy đến giới hạn, đêm nay Vô Song ngủ phi thường yên tĩnh, cơ thể vừa đặt xuống cơ hồ không cách nào mở mắt ra nữa vậy.
Tiểu Long Nữ lần đầu tiên thấy sư phụ suy yếu như vậy, nàng lo lắng cho sư phụ vô cùng nhưng mà trong mắt cũng có chút tò mò, nàng cứ nằm đó mà ngắm nhìn sư phụ, Tiểu Long Nữ bất giác cảm thấy sư phụ thật đẹp.
Tiếp theo Tiểu Long Nữ lại khẽ động, đầu tiên dùng tay sờ bộ ngực của chính mình, so một hồi ‘cân đo’, nàng lại dùng ngón tay ấn vào bộ ngực sữa của Vô Song, cái miệng nhỏ không khỏi chu lên, một động tác này cực kỳ dễ thương cũng cực kỳ hồn nhiên.
Tiểu Long Nữ sau khi nhẹ ấn vào ngực Vô Song lại cố gắng xác định một lần nữa sư phụ có tỉnh lại không, khi mà sư phụ vẫn đang say ngủ thì gan của nàng liền lớn hơn, nàng rốt cuộc quyết định nằm cong người lại như con tôm vậy sau đó gối đầu lên bộ ngực của Vô Song.
Lúc này Tiểu Long Nữ cảm thấy thoải mái vô cùng, ngực của Vô Song không những thật mềm mà còn thật thơm có điều nàng bất giác lại nhìn xuống ngực mình một chút, khóe miệng một lần nữa chu lên, rốt cuộc quyết định cũng không nhìn ngực mình nữa, ôm thật chặt sư phụ mà tiến vào giấc ngủ.
Vô Song có thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ, trên người nàng luôn có một luồng u hương hấp dẫn người khác, đừng nói là người mà cho dù là độc trùng cũng vậy, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ đều bị u hương này hấp dẫn.
Thương Thiên Thủ Hộ không phải là thiên phú có thể ‘bật – tắt’ theo ý chủ nhân, nó sẽ vĩnh viễn đi theo chủ nhân, lúc nào cũng tồn tại, không có cách nào tránh được.
Tiểu Long Nữ ở gần Vô Song như vậy, đã thế còn ngủ chung một giường, nàng không hiểu cái gì là yêu, cái gì là thích, cái gì là tình cảm nhưng nàng hiểu nàng rất muốn ôm sư phụ ngủ, phi thường muốn, một ngày không có sư phụ bên người... Nàng liền cảm thấy không quen.
Cũng chính vì cảm xúc này, nàng cảm thấy bất mãn với Dương Quá, dù sao nàng cũng không hiểu vì cái gì Vô Song lại bỏ ra đại giới lớn như vậy trên người Dương Quá đây?, nếu Vô Song có mệnh hệ gì thì sao?.
Đêm nay... Chung quy là một đêm rất dài.
_ _ _ _ _ _ _ _
Sau một đêm dài thì bình minh cũng tới.
Mới sáng sớm tinh mơ nhưng lúc này Toàn Chân Giáo đã phi thường nhộn nhịp bởi chỉ cần là đệ tử Toàn Chân Giáo đều biết ngày hôm nay là lễ Trùng Dương tức Trùng Dương Đại Điển.
Trùng Dương Đại Điển không chỉ là lúc trưởng bối kiểm tra võ công vãn bối sau một năm, không chỉ là lúc các đệ tử cùng thế hệ giao đấu với nhau mà còn là cơ hội để thu lấy tài nguyên.
Tùy vào chiến tích của từng người, tùy vào màn thể hiện của từng người ở Toàn Chân Đại Điển sẽ thu được phần thưởng tương đương, trong đó bao gồm đan dược tu luyện, bảo kiếm hay thậm chí cả bí kíp võ công.
Đương nhiên Dương Quá cũng không quên lời dặn của Triệu Chi Kính, ngay từ sáng sớm đã có mặt ở sân lớn, chính Dương Quá cũng đang kích động không chịu được.
Chúng đệ tử một mực tập trung với nhau thành hàng thành lối, phân ra 7 tổ, Dương Quá nằm trong tổ của Ngọc Dương Tử – Vương Xử Nhất.
Ngọc Dương Tử là sư phụ của Triệu Chi Kính, Dương Quá lại là đệ tử của Triệu Chi Kính, đương nhiên sẽ được xếp vào phía bên này.
Dương Quá cũng tương đối ngoan ngoãn mà đứng thàn hàng thành lối, ánh mắt bắt đầu quan sát toàn bộ sư huynh đệ gần đó, những người này đều đang trò chuyện cực kì sôi nổi, thân thiết vô cùng nhưng thủy chung không ai để ý đến Dương Quá cả, trong cái đội ngũ này Dương Quá chỉ là người vô hình, sẽ không ai để ý tới.
Dương Quá cũng không quan tâm lắm, trực tiếp chọn một góc khuất mà đứng, trong đầu bắt đầu vận chuyển lại những cái mình học được trong 7 ngày qua.
Trong Trùng Dương Đại Điển này thì môn hạ đệ tử của Toàn Chân Thất Tử chia nhau thành bảy nhóm so tài. Các đồ tử đồ tôn của Mã Ngọc thành một nhóm. Các đồ tử đồ tôn của Khưu Xứ Cơ của Vương Xứ Nhất, đều thành một nhóm..., chỉ riêng có các đệ tử đồ tôn của Đàm Xứ Đoan thì có chút khác biệt, nhóm này không có Đàm Xử Đoan ngồi ở vị trí chủ tọa trên đài.
Mọi người gọi là Toàn Chân Thất Tử nhưng mà ai cũng biết từ lâu cũng chỉ có lục tử, Đàm Xử Đoan đã sớm chết dưới tay Tây Độc – Âu Dương Phong, sau này đối trận đều là Doãn Chí Bình thay thế vị trí của Đàm Xử Đoan.
Tất nhiên Đàm Xử Đoan tuy đã chết, song các đồ tử đồ tôn của họ Đàm vẫn rất mạnh, Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ nghĩ họ Đàm mất sớm, dành ưu ái nhiều hơn cho các đệ tử của họ Đàm, nên các dịp so tài cuối năm, các đệ tử đó cũng không thua kém gì đệ tử của sáu vị còn lại.
Năm nay cung Trùng Dương gặp họa, nếu không phải có Quách Tĩnh kịp thời chạy đến thì Toàn Chân Giáo chỉ sợ thảm bại lại thêm một vị nữ đế thần bí ở ngay hậu sơn, đám người Toàn Chân Thất Tử sầu khổ vô cùng vì vậy càng muốn nâng cao võ phong của Toàn Chân Giáo, năm nay trọng thương rất hậu, ít nhất 8 vị trí đầu đều rất hậu.
Trùng Dương Đại Điển tổ chức thi đấu rất đơn giản, 7 đoàn người tự quyết đấu với nhau, đánh theo dạng tích điểm, thắng được 3 điểm, hòa được 1 điểm, thua không có điểm nào.
Sau một vòng thi đấu, hai người có điểm cao nhất sẽ được lựa chọn, người có điểm cao nhất vào thẳng thập cường, người thứ hai thì tiến vào vòng chiến đấu thứ hai, đối thủ chính là 7 người nhì bảng khác, bọn họ lại quyết đấu chọn ra 3 người có điểm số cao nhất, 3 người này cũng được đưa vào vòng thập cường, thập cường chiến đấu lại dựa vào điểm số chọn ra bát cường, bát cường liền bắt đầu bốc thăm chia cặp sau đó chọn ra tứ cường rồi chọn ra hai người mạnh nhất tiến hành quyết đấu với nhau tranh ngôi vị đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Toàn Chân Giáo.
Cách thức chiến đấu thì đơn giản nhưng số trận rất lớn, Trùng Dương Đại Điển phải tổ chức ba ngày mới có thể chọn ra người cặp đôi cuối cùng, đương nhiên cái điều luật này cũng chỉ áp dụng cho đệ tử đời thứ tư, về phần đệ tử đời thứ ba đơn giản chỉ luận bàn với nhau mà thôi, không phải chân chính so đấu dù sao đệ tử đời thứ ba hoặc đã là tông sư hoặc đã là đại tông sư, sẽ không đi tranh cơ duyên.
Giáo phái Toàn Chân do Vương Trùng Dương khai sáng. Vương Trùng Dương là tổ sư sáng lập. Toàn Chân Thất Tử (Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ...) Là đệ tử thân truyền của Vương Trùng Dương, thuộc đời thứ hai. Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình, Trình Dao Ca là môn đồ của Thất Tử, thuộc đời thứ ba. Dương Quá là đệ tử thuộc đời thứ tư. Chiều nay, các đệ tử của Ngọc Dương Tử như Triệu Chí Kính, Thôi Chí Phương... Tề tựu ở một sân bãi góc đông nam để so tài.
Cuộc so tài này cũng không đến phiên đám người Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ, Vương Xứ Nhất đi ra tự mình lo liệu mà đều để đệ tử đời thứ ba đứng ra, về phần đời thứ hai chỉ đóng vai trò quan sát, là trọng tài giả cùng phán quyết giả.
Triệu Chi Kính là đại đệ tử của Vương Xử Nhất, thực lực mạnh nhất, tuổi tác cũng lớn nhất, đương nhiên uy vọng cũng cao nhất, toàn bộ quá trình quyết đấu của bảng này đều do Triệu Chi Kính phân định thứ tự.
Dương Quá nhập môn muộn nhất, xếp sau cùng, lúc này Dương Quá thấy không ít tiểu đạo sĩ hoặc thiếu niên tục gia võ nghệ thành thạo, ai nấy có sở trường của mình, trong mắt hơi nhíu. Dương Quá biết nếu không gặp Cơ tỷ tỷ thì mình sao đánh lại những thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình kia?, trong lòng nghĩ đến Triệu Chi Kính trong lòng càng thêm căm giận, tất nhiên Dương Quá hiện tại không phải Dương Quá của 7 ngày trước, hiện tại trong mắt Dương Quá đám thiếu niên đệ tử đời 4 kia võ nghệ chỉ thường thường, kiếm pháp nhìn như đẹp mắt nhưng Dương Quá phá cũng chẳng khó.
Tại Toàn Chân Giáo, đệ tử đời 4 thật ra không được học Toàn Chân Kiếm Pháp trừ khi tư chất đặc biệt, mà cho dù tư chất đặc biệt cũng rất ít khi học được chọn vẹn Toàn Chân Kiếm Pháp, Toàn Chân Kiếm Pháp cùng Nhạn Hành Công vốn là tuyệt học chỉ dành cho đệ tử đời ba.
Đệ tử đời thứ tư chỉ được học kiếm pháp cơ bản, ngoài ra chú trọng học tập nội công Toàn Chân cùng với phối hợp trận pháp, công bằng mà nói chiến lực đơn lẻ của đệ tử đời 4 Toàn Chân Giáo không cao nhưng quần chiến thì lại không thể coi thường.
Đương nhiên việc này không liên quan gì tới Dương Quá bởi Dương Quá cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía mình, ánh mắt của Triệu Chi Kính.
Từ khi Dương Quá ngộ ra uy thì linh thức cùng khả năng cảm nhận của Dương Quá tăng lên vượt trội, Dương Quá không cần nhìn cũng có thể phát hiện ra Triệu Chi Kính.
Triệu Chi Kính vốn chờ ngày này đã lâu, chờ hai tiểu đạo sĩ đấu xong liền gọi to.
“Dương Quá bước ra”.
Dương Quá nghe vậy, trong lòng cười lạnh lập tức ngoan ngoãn bước ra, hai tay chắp lại.
“Đệ tử có mặt”
Triệu Chi Kính thấy Dương Quá bước ra quá nhanh, trong lòng thầm lấy làm lạ nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, ra vẻ đạo mạo mà nói.
“Dương Quá, một tháng qua vi sư dốc hết lòng dạy võ công cho ngươi, nay Trùng Dương Đại Điển là thời khắc kiểm tra thành quả của ngươi”.
“Thanh Đốc, ngươi là đại sư huynh, vậy luận bàn với tiểu sư đệ một chút, tiểu sư đệ mới vào môn phái, ngươi chỉ điểm cho tiểu sư đệ vài chiêu”.
Lộc Thanh Đốc chờ cơ hội này đã lâu, vội hô lớn.
“Tuân mệnh sư phụ”.
Dứt lời thân hình ục ịch của Lộc Thanh Đốc đã lao lên sàn, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Dương Quá.
“Sư đệ, còn đợi gì mà không lên đây?, đừng làm mất thời gian của mọi người?”.
Dương Quá nghe Lộc Thanh Đốc nói khẽ cười lạnh, giờ phút này Dương Quá cũng đợi lâu rồi, giờ phút này rốt cuộc đã đến.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đêm nay Vô Song nói Dương Quá ngủ sớm nhưng mà trong ngày có quá nhiều việc xảy ra với Dương Quá khiến đứa bé 13 tuổi này không cách nào ngủ ngon, Dương Quá liền trực tiếp không ngủ nữa, vận Cửu Dương Chân Kinh mà bắt đầu tu luyện, chờ đợi bình minh lên.
Một đêm nay Tiểu Long Nữ hay tay chống cằm, nằm trên giường hàn ngọc quen thuộc nhưng cũng không thể ngủ nổi, nàng đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Vô Song.
Vô Song vì quá mệt mỏi, cơ thể của Vô Song bị đẩy đến giới hạn, đêm nay Vô Song ngủ phi thường yên tĩnh, cơ thể vừa đặt xuống cơ hồ không cách nào mở mắt ra nữa vậy.
Tiểu Long Nữ lần đầu tiên thấy sư phụ suy yếu như vậy, nàng lo lắng cho sư phụ vô cùng nhưng mà trong mắt cũng có chút tò mò, nàng cứ nằm đó mà ngắm nhìn sư phụ, Tiểu Long Nữ bất giác cảm thấy sư phụ thật đẹp.
Tiếp theo Tiểu Long Nữ lại khẽ động, đầu tiên dùng tay sờ bộ ngực của chính mình, so một hồi ‘cân đo’, nàng lại dùng ngón tay ấn vào bộ ngực sữa của Vô Song, cái miệng nhỏ không khỏi chu lên, một động tác này cực kỳ dễ thương cũng cực kỳ hồn nhiên.
Tiểu Long Nữ sau khi nhẹ ấn vào ngực Vô Song lại cố gắng xác định một lần nữa sư phụ có tỉnh lại không, khi mà sư phụ vẫn đang say ngủ thì gan của nàng liền lớn hơn, nàng rốt cuộc quyết định nằm cong người lại như con tôm vậy sau đó gối đầu lên bộ ngực của Vô Song.
Lúc này Tiểu Long Nữ cảm thấy thoải mái vô cùng, ngực của Vô Song không những thật mềm mà còn thật thơm có điều nàng bất giác lại nhìn xuống ngực mình một chút, khóe miệng một lần nữa chu lên, rốt cuộc quyết định cũng không nhìn ngực mình nữa, ôm thật chặt sư phụ mà tiến vào giấc ngủ.
Vô Song có thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ, trên người nàng luôn có một luồng u hương hấp dẫn người khác, đừng nói là người mà cho dù là độc trùng cũng vậy, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ đều bị u hương này hấp dẫn.
Thương Thiên Thủ Hộ không phải là thiên phú có thể ‘bật – tắt’ theo ý chủ nhân, nó sẽ vĩnh viễn đi theo chủ nhân, lúc nào cũng tồn tại, không có cách nào tránh được.
Tiểu Long Nữ ở gần Vô Song như vậy, đã thế còn ngủ chung một giường, nàng không hiểu cái gì là yêu, cái gì là thích, cái gì là tình cảm nhưng nàng hiểu nàng rất muốn ôm sư phụ ngủ, phi thường muốn, một ngày không có sư phụ bên người... Nàng liền cảm thấy không quen.
Cũng chính vì cảm xúc này, nàng cảm thấy bất mãn với Dương Quá, dù sao nàng cũng không hiểu vì cái gì Vô Song lại bỏ ra đại giới lớn như vậy trên người Dương Quá đây?, nếu Vô Song có mệnh hệ gì thì sao?.
Đêm nay... Chung quy là một đêm rất dài.
_ _ _ _ _ _ _ _
Sau một đêm dài thì bình minh cũng tới.
Mới sáng sớm tinh mơ nhưng lúc này Toàn Chân Giáo đã phi thường nhộn nhịp bởi chỉ cần là đệ tử Toàn Chân Giáo đều biết ngày hôm nay là lễ Trùng Dương tức Trùng Dương Đại Điển.
Trùng Dương Đại Điển không chỉ là lúc trưởng bối kiểm tra võ công vãn bối sau một năm, không chỉ là lúc các đệ tử cùng thế hệ giao đấu với nhau mà còn là cơ hội để thu lấy tài nguyên.
Tùy vào chiến tích của từng người, tùy vào màn thể hiện của từng người ở Toàn Chân Đại Điển sẽ thu được phần thưởng tương đương, trong đó bao gồm đan dược tu luyện, bảo kiếm hay thậm chí cả bí kíp võ công.
Đương nhiên Dương Quá cũng không quên lời dặn của Triệu Chi Kính, ngay từ sáng sớm đã có mặt ở sân lớn, chính Dương Quá cũng đang kích động không chịu được.
Chúng đệ tử một mực tập trung với nhau thành hàng thành lối, phân ra 7 tổ, Dương Quá nằm trong tổ của Ngọc Dương Tử – Vương Xử Nhất.
Ngọc Dương Tử là sư phụ của Triệu Chi Kính, Dương Quá lại là đệ tử của Triệu Chi Kính, đương nhiên sẽ được xếp vào phía bên này.
Dương Quá cũng tương đối ngoan ngoãn mà đứng thàn hàng thành lối, ánh mắt bắt đầu quan sát toàn bộ sư huynh đệ gần đó, những người này đều đang trò chuyện cực kì sôi nổi, thân thiết vô cùng nhưng thủy chung không ai để ý đến Dương Quá cả, trong cái đội ngũ này Dương Quá chỉ là người vô hình, sẽ không ai để ý tới.
Dương Quá cũng không quan tâm lắm, trực tiếp chọn một góc khuất mà đứng, trong đầu bắt đầu vận chuyển lại những cái mình học được trong 7 ngày qua.
Trong Trùng Dương Đại Điển này thì môn hạ đệ tử của Toàn Chân Thất Tử chia nhau thành bảy nhóm so tài. Các đồ tử đồ tôn của Mã Ngọc thành một nhóm. Các đồ tử đồ tôn của Khưu Xứ Cơ của Vương Xứ Nhất, đều thành một nhóm..., chỉ riêng có các đệ tử đồ tôn của Đàm Xứ Đoan thì có chút khác biệt, nhóm này không có Đàm Xử Đoan ngồi ở vị trí chủ tọa trên đài.
Mọi người gọi là Toàn Chân Thất Tử nhưng mà ai cũng biết từ lâu cũng chỉ có lục tử, Đàm Xử Đoan đã sớm chết dưới tay Tây Độc – Âu Dương Phong, sau này đối trận đều là Doãn Chí Bình thay thế vị trí của Đàm Xử Đoan.
Tất nhiên Đàm Xử Đoan tuy đã chết, song các đồ tử đồ tôn của họ Đàm vẫn rất mạnh, Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ nghĩ họ Đàm mất sớm, dành ưu ái nhiều hơn cho các đệ tử của họ Đàm, nên các dịp so tài cuối năm, các đệ tử đó cũng không thua kém gì đệ tử của sáu vị còn lại.
Năm nay cung Trùng Dương gặp họa, nếu không phải có Quách Tĩnh kịp thời chạy đến thì Toàn Chân Giáo chỉ sợ thảm bại lại thêm một vị nữ đế thần bí ở ngay hậu sơn, đám người Toàn Chân Thất Tử sầu khổ vô cùng vì vậy càng muốn nâng cao võ phong của Toàn Chân Giáo, năm nay trọng thương rất hậu, ít nhất 8 vị trí đầu đều rất hậu.
Trùng Dương Đại Điển tổ chức thi đấu rất đơn giản, 7 đoàn người tự quyết đấu với nhau, đánh theo dạng tích điểm, thắng được 3 điểm, hòa được 1 điểm, thua không có điểm nào.
Sau một vòng thi đấu, hai người có điểm cao nhất sẽ được lựa chọn, người có điểm cao nhất vào thẳng thập cường, người thứ hai thì tiến vào vòng chiến đấu thứ hai, đối thủ chính là 7 người nhì bảng khác, bọn họ lại quyết đấu chọn ra 3 người có điểm số cao nhất, 3 người này cũng được đưa vào vòng thập cường, thập cường chiến đấu lại dựa vào điểm số chọn ra bát cường, bát cường liền bắt đầu bốc thăm chia cặp sau đó chọn ra tứ cường rồi chọn ra hai người mạnh nhất tiến hành quyết đấu với nhau tranh ngôi vị đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Toàn Chân Giáo.
Cách thức chiến đấu thì đơn giản nhưng số trận rất lớn, Trùng Dương Đại Điển phải tổ chức ba ngày mới có thể chọn ra người cặp đôi cuối cùng, đương nhiên cái điều luật này cũng chỉ áp dụng cho đệ tử đời thứ tư, về phần đệ tử đời thứ ba đơn giản chỉ luận bàn với nhau mà thôi, không phải chân chính so đấu dù sao đệ tử đời thứ ba hoặc đã là tông sư hoặc đã là đại tông sư, sẽ không đi tranh cơ duyên.
Giáo phái Toàn Chân do Vương Trùng Dương khai sáng. Vương Trùng Dương là tổ sư sáng lập. Toàn Chân Thất Tử (Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ...) Là đệ tử thân truyền của Vương Trùng Dương, thuộc đời thứ hai. Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình, Trình Dao Ca là môn đồ của Thất Tử, thuộc đời thứ ba. Dương Quá là đệ tử thuộc đời thứ tư. Chiều nay, các đệ tử của Ngọc Dương Tử như Triệu Chí Kính, Thôi Chí Phương... Tề tựu ở một sân bãi góc đông nam để so tài.
Cuộc so tài này cũng không đến phiên đám người Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ, Vương Xứ Nhất đi ra tự mình lo liệu mà đều để đệ tử đời thứ ba đứng ra, về phần đời thứ hai chỉ đóng vai trò quan sát, là trọng tài giả cùng phán quyết giả.
Triệu Chi Kính là đại đệ tử của Vương Xử Nhất, thực lực mạnh nhất, tuổi tác cũng lớn nhất, đương nhiên uy vọng cũng cao nhất, toàn bộ quá trình quyết đấu của bảng này đều do Triệu Chi Kính phân định thứ tự.
Dương Quá nhập môn muộn nhất, xếp sau cùng, lúc này Dương Quá thấy không ít tiểu đạo sĩ hoặc thiếu niên tục gia võ nghệ thành thạo, ai nấy có sở trường của mình, trong mắt hơi nhíu. Dương Quá biết nếu không gặp Cơ tỷ tỷ thì mình sao đánh lại những thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình kia?, trong lòng nghĩ đến Triệu Chi Kính trong lòng càng thêm căm giận, tất nhiên Dương Quá hiện tại không phải Dương Quá của 7 ngày trước, hiện tại trong mắt Dương Quá đám thiếu niên đệ tử đời 4 kia võ nghệ chỉ thường thường, kiếm pháp nhìn như đẹp mắt nhưng Dương Quá phá cũng chẳng khó.
Tại Toàn Chân Giáo, đệ tử đời 4 thật ra không được học Toàn Chân Kiếm Pháp trừ khi tư chất đặc biệt, mà cho dù tư chất đặc biệt cũng rất ít khi học được chọn vẹn Toàn Chân Kiếm Pháp, Toàn Chân Kiếm Pháp cùng Nhạn Hành Công vốn là tuyệt học chỉ dành cho đệ tử đời ba.
Đệ tử đời thứ tư chỉ được học kiếm pháp cơ bản, ngoài ra chú trọng học tập nội công Toàn Chân cùng với phối hợp trận pháp, công bằng mà nói chiến lực đơn lẻ của đệ tử đời 4 Toàn Chân Giáo không cao nhưng quần chiến thì lại không thể coi thường.
Đương nhiên việc này không liên quan gì tới Dương Quá bởi Dương Quá cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía mình, ánh mắt của Triệu Chi Kính.
Từ khi Dương Quá ngộ ra uy thì linh thức cùng khả năng cảm nhận của Dương Quá tăng lên vượt trội, Dương Quá không cần nhìn cũng có thể phát hiện ra Triệu Chi Kính.
Triệu Chi Kính vốn chờ ngày này đã lâu, chờ hai tiểu đạo sĩ đấu xong liền gọi to.
“Dương Quá bước ra”.
Dương Quá nghe vậy, trong lòng cười lạnh lập tức ngoan ngoãn bước ra, hai tay chắp lại.
“Đệ tử có mặt”
Triệu Chi Kính thấy Dương Quá bước ra quá nhanh, trong lòng thầm lấy làm lạ nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, ra vẻ đạo mạo mà nói.
“Dương Quá, một tháng qua vi sư dốc hết lòng dạy võ công cho ngươi, nay Trùng Dương Đại Điển là thời khắc kiểm tra thành quả của ngươi”.
“Thanh Đốc, ngươi là đại sư huynh, vậy luận bàn với tiểu sư đệ một chút, tiểu sư đệ mới vào môn phái, ngươi chỉ điểm cho tiểu sư đệ vài chiêu”.
Lộc Thanh Đốc chờ cơ hội này đã lâu, vội hô lớn.
“Tuân mệnh sư phụ”.
Dứt lời thân hình ục ịch của Lộc Thanh Đốc đã lao lên sàn, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Dương Quá.
“Sư đệ, còn đợi gì mà không lên đây?, đừng làm mất thời gian của mọi người?”.
Dương Quá nghe Lộc Thanh Đốc nói khẽ cười lạnh, giờ phút này Dương Quá cũng đợi lâu rồi, giờ phút này rốt cuộc đã đến.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com