Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Chương 23
Bữa ăn trưa ngày đó, chẳng ai nói với ai câu nào.
Hạ Hiểu lúc đó cũng chẳng có chút tập trung nào, tay cầm muỗng mà đầu óc thì đang ở trên mây.
Kết thúc bữa ăn rồi, Hạ Hiểu vẫn cứ thất thần như vậy.
Khúc Tịnh Dao thấy lạ, không nhịn được nữa đành phải lôi cô ra một góc hỏi chuyện:
"Hiểu Hiểu, cậu hôm nay sao vậy, cứ thất thần mãi?"
"Không có gì, tớ hơi buồn ngủ, về ngủ một lát, chiều còn đi đến đài thiên văn nữa."
Khúc Tịnh Dao định hỏi thêm nhưng chưa kịp mở miệng thì Hạ Hiểu đã đi rồi.
Làm bạn lâu ngày cô cũng biết tính Hạ Hiểu, đã muốn giấu rồi thì dù có cạy miệng vẫn không nói, còn muốn nói thì có bịt miệng cũng phải nói cho bằng được.
Buổi chiều mọi người lên xe bắt đầu đến đài thiên văn.
Tất cả đều rất háo hức mong chờ được đến khám phá nơi này.
Và đương nhiên không khiến mọi người thất vọng, trong đài thiên văn trang trí theo vũ trụ, những hành tinh được treo phía trên trông rất bắt mắt.
Một mô hình mô phỏng về dải ngân hà được đặt trung tâm của phòng, thu hút rất nhiều người đến xem.
Hạ Hiểu bị chìm đắm vào vẻ đẹp này, cứ nhìn mãi không thôi, đến lúc bị kéo đi mắt cô vẫn không rời.
Lên tầng trên chính là nơi mà mọi người mong đợi nhất.
Ở đây được đặt hai chiếc kính thiên văn.
Mọi người vừa lên đã ùa vào kính, muốn ngắm được những ngôi sao ở trên bầu trời cao kia.
Tất cả đều có vẻ rất háo hức, hết người này đến người khác đều lần lượt đến xem, còn kéo cả bạn của mình đến xem, xong rồi còn cười nói vui vẻ.
Khúc Tịnh Dao và Hạ Hiểu đương nhiên sao có thể bỏ qua việc này.
Hai người vừa xem vừa bàn luận xem ngôi sao nào sáng nhất, hành tinh nào lớn nhất,...!Bàn luận một hồi hai người mới nhớ đến mình vẫn còn 3 người bạn nữa.
Khúc Tịnh Dao quay ra tìm nhưng chỉ thấy được Từ Khả cùng La Minh Viễn đang đi về phía này.
Hạ Hiểu nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Duệ chỉ đành hỏi:
"Cố Duệ đâu, cậu ấy không đi cùng hai người sao?"
"Cậu ấy mới nói đi vệ sinh." La Minh Viễn chỉ về phía cửa dẫn đến nhà vệ sinh trả lời
"Ồ."
Hạ Hiểu gật gù cái đầu của mình, lại tiếp tục cười nói với Khúc Tịnh Dao.
Bên phía Cố Duệ, sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh lại bị chặn đường.
Mà người chặn đường kia không ai khác chính là Tống Vy.
Tống Vy nhìn Cố Duệ cười tươi, nhẹ nhàng vuốt tóc, ngập ngừng hỏi:
"Cái đó...!cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Xin lỗi, hôm đó trùng hợp lại là ngày tôi thi Vật lý, thật ngại quá, không đến được."
Tống Vy vừa nghe câu trả lời liền cảm thấy rất hụt hẫng, nụ cười trên môi cùng tắt đi.
Thế nhưng cô chỉ có thể gượng cười trả lời:
"Không...!không sao, chúng ta còn có...!còn có dịp khác."
"Ừ.
Tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Cậu hỏi đi."
Cố Duệ hít một hơi thật sâu rồi mới nói "Tại sao không mời Hiểu Hiểu, cậu và cậu ấy không phải là bạn thân sao?"
"Tớ...!chúng tớ...!cậu ấy..." Tống Vy lắp bắp không trả lời được, mắt đảo liên tục không dám nhìn Cố Duệ, cuối cùng đã nghĩ ra một câu trả lời, "Cậu ấy, không muốn chơi với tớ nữa."
"Vậy sao? Hiểu Hiểu lúc nào cũng muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại làm ngơ, khiến cậu ấy không dám nói, còn luôn nghĩ rằng có phải bản thân làm gì sao khiến cậu giận không.
Vậy rốt cuộc là cậu ấy không muốn, hay là cậu không muốn?"
"Tớ..." Tống Vy bị nói trúng tim đen, không nói được gì nữa, chỉ đành im lặng
"Tôi hy vọng nếu cậu không muốn tiếp tục tình bạn này nữa, cũng đừng gieo cho cậu ấy cảm giác tội lỗi."
Nói xong Cố Duệ nhấc bước chân đi lướt qua, để lại Tống Vy vừa thẹn vừa giận.
Cố Duệ đi ra sảnh ngoài, đến chỗ Hạ Hiểu liền nắm lấy tay cô lén kéo đi.
Khúc Tịnh Dao, Từ Khả cùng La Minh Viễn đang hăng say nói chuyện nên không hay biết gì.
Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu đến một nơi, lấy tiền ra mua 2 vé rồi kéo cô vào trong.
Hạ Hiểu bị ấn ngồi xuống ghế vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô quay sang nhìn Cố Duệ bên cạnh mình hỏi:
"Đây là đang làm gì vậy?"
"Dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
"Hả? Vậy còn bên ngoài, lỡ họ không thấy chúng ta rồi đi tìm thì sao, rắc rối lắm?"
"Yên tâm, tớ nói với thầy Liễu rồi."
Hạ Hiểu đúng là phải khâm phục với cách làm việc nhanh gọn của Cố Duệ.
Nếu như anh đã nói như vậy thì cô sẽ thoải mái tận hưởng chuyến đi này.
Xe đã bắt đầu chuyển động, đi sâu vào bên trong.
Nơi này được gọi là trò chơi "Du hành vũ trụ", được thiết kế theo phong cách 4D, giúp cảm nhận chân thực như đang lạc vào vũ trụ.
Chiếc xe nhỏ được thiết kế hình tròn theo mô hình các hành tinh, mỗi xe ngồi được 2 người, chạy trên đường ray như tàu lượn siêu tốc, có điều tốc độ chậm hơn nhiều.
Hạ Hiểu bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nơi này, luôn miệng khen.
Chuyến đi này cô đã khám phá được rất nhiều thứ thú vị.
Ban đầu cô quyết định đi là quả đúng đắn.
Một chuyến đi đối với người khác chẳng là gì, nhưng nó là kỷ niệm khó quên đọng lại trong kí ức cô.
Sau khi trở về sảnh ngoài để chuẩn bị về khách sạn, Khúc Tịnh Dao đã hỏi Hạ Hiểu đủ thứ chuyện, bắt cô phải khai ra đã đi đâu chơi.
Hạ Hiểu ban đầu rất cứng miệng bảo chỉ đi dạo, nhưng dưới sự uy hiếp của cô bạn cô chỉ đành nói thật, kết quả bị cô bạn trêu là "trọng sắc khinh bạn", khiến Hạ Hiểu có trăm cái miệng cũng không giải thích được..
Hạ Hiểu lúc đó cũng chẳng có chút tập trung nào, tay cầm muỗng mà đầu óc thì đang ở trên mây.
Kết thúc bữa ăn rồi, Hạ Hiểu vẫn cứ thất thần như vậy.
Khúc Tịnh Dao thấy lạ, không nhịn được nữa đành phải lôi cô ra một góc hỏi chuyện:
"Hiểu Hiểu, cậu hôm nay sao vậy, cứ thất thần mãi?"
"Không có gì, tớ hơi buồn ngủ, về ngủ một lát, chiều còn đi đến đài thiên văn nữa."
Khúc Tịnh Dao định hỏi thêm nhưng chưa kịp mở miệng thì Hạ Hiểu đã đi rồi.
Làm bạn lâu ngày cô cũng biết tính Hạ Hiểu, đã muốn giấu rồi thì dù có cạy miệng vẫn không nói, còn muốn nói thì có bịt miệng cũng phải nói cho bằng được.
Buổi chiều mọi người lên xe bắt đầu đến đài thiên văn.
Tất cả đều rất háo hức mong chờ được đến khám phá nơi này.
Và đương nhiên không khiến mọi người thất vọng, trong đài thiên văn trang trí theo vũ trụ, những hành tinh được treo phía trên trông rất bắt mắt.
Một mô hình mô phỏng về dải ngân hà được đặt trung tâm của phòng, thu hút rất nhiều người đến xem.
Hạ Hiểu bị chìm đắm vào vẻ đẹp này, cứ nhìn mãi không thôi, đến lúc bị kéo đi mắt cô vẫn không rời.
Lên tầng trên chính là nơi mà mọi người mong đợi nhất.
Ở đây được đặt hai chiếc kính thiên văn.
Mọi người vừa lên đã ùa vào kính, muốn ngắm được những ngôi sao ở trên bầu trời cao kia.
Tất cả đều có vẻ rất háo hức, hết người này đến người khác đều lần lượt đến xem, còn kéo cả bạn của mình đến xem, xong rồi còn cười nói vui vẻ.
Khúc Tịnh Dao và Hạ Hiểu đương nhiên sao có thể bỏ qua việc này.
Hai người vừa xem vừa bàn luận xem ngôi sao nào sáng nhất, hành tinh nào lớn nhất,...!Bàn luận một hồi hai người mới nhớ đến mình vẫn còn 3 người bạn nữa.
Khúc Tịnh Dao quay ra tìm nhưng chỉ thấy được Từ Khả cùng La Minh Viễn đang đi về phía này.
Hạ Hiểu nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Duệ chỉ đành hỏi:
"Cố Duệ đâu, cậu ấy không đi cùng hai người sao?"
"Cậu ấy mới nói đi vệ sinh." La Minh Viễn chỉ về phía cửa dẫn đến nhà vệ sinh trả lời
"Ồ."
Hạ Hiểu gật gù cái đầu của mình, lại tiếp tục cười nói với Khúc Tịnh Dao.
Bên phía Cố Duệ, sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh lại bị chặn đường.
Mà người chặn đường kia không ai khác chính là Tống Vy.
Tống Vy nhìn Cố Duệ cười tươi, nhẹ nhàng vuốt tóc, ngập ngừng hỏi:
"Cái đó...!cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Xin lỗi, hôm đó trùng hợp lại là ngày tôi thi Vật lý, thật ngại quá, không đến được."
Tống Vy vừa nghe câu trả lời liền cảm thấy rất hụt hẫng, nụ cười trên môi cùng tắt đi.
Thế nhưng cô chỉ có thể gượng cười trả lời:
"Không...!không sao, chúng ta còn có...!còn có dịp khác."
"Ừ.
Tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Cậu hỏi đi."
Cố Duệ hít một hơi thật sâu rồi mới nói "Tại sao không mời Hiểu Hiểu, cậu và cậu ấy không phải là bạn thân sao?"
"Tớ...!chúng tớ...!cậu ấy..." Tống Vy lắp bắp không trả lời được, mắt đảo liên tục không dám nhìn Cố Duệ, cuối cùng đã nghĩ ra một câu trả lời, "Cậu ấy, không muốn chơi với tớ nữa."
"Vậy sao? Hiểu Hiểu lúc nào cũng muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại làm ngơ, khiến cậu ấy không dám nói, còn luôn nghĩ rằng có phải bản thân làm gì sao khiến cậu giận không.
Vậy rốt cuộc là cậu ấy không muốn, hay là cậu không muốn?"
"Tớ..." Tống Vy bị nói trúng tim đen, không nói được gì nữa, chỉ đành im lặng
"Tôi hy vọng nếu cậu không muốn tiếp tục tình bạn này nữa, cũng đừng gieo cho cậu ấy cảm giác tội lỗi."
Nói xong Cố Duệ nhấc bước chân đi lướt qua, để lại Tống Vy vừa thẹn vừa giận.
Cố Duệ đi ra sảnh ngoài, đến chỗ Hạ Hiểu liền nắm lấy tay cô lén kéo đi.
Khúc Tịnh Dao, Từ Khả cùng La Minh Viễn đang hăng say nói chuyện nên không hay biết gì.
Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu đến một nơi, lấy tiền ra mua 2 vé rồi kéo cô vào trong.
Hạ Hiểu bị ấn ngồi xuống ghế vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô quay sang nhìn Cố Duệ bên cạnh mình hỏi:
"Đây là đang làm gì vậy?"
"Dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
"Hả? Vậy còn bên ngoài, lỡ họ không thấy chúng ta rồi đi tìm thì sao, rắc rối lắm?"
"Yên tâm, tớ nói với thầy Liễu rồi."
Hạ Hiểu đúng là phải khâm phục với cách làm việc nhanh gọn của Cố Duệ.
Nếu như anh đã nói như vậy thì cô sẽ thoải mái tận hưởng chuyến đi này.
Xe đã bắt đầu chuyển động, đi sâu vào bên trong.
Nơi này được gọi là trò chơi "Du hành vũ trụ", được thiết kế theo phong cách 4D, giúp cảm nhận chân thực như đang lạc vào vũ trụ.
Chiếc xe nhỏ được thiết kế hình tròn theo mô hình các hành tinh, mỗi xe ngồi được 2 người, chạy trên đường ray như tàu lượn siêu tốc, có điều tốc độ chậm hơn nhiều.
Hạ Hiểu bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nơi này, luôn miệng khen.
Chuyến đi này cô đã khám phá được rất nhiều thứ thú vị.
Ban đầu cô quyết định đi là quả đúng đắn.
Một chuyến đi đối với người khác chẳng là gì, nhưng nó là kỷ niệm khó quên đọng lại trong kí ức cô.
Sau khi trở về sảnh ngoài để chuẩn bị về khách sạn, Khúc Tịnh Dao đã hỏi Hạ Hiểu đủ thứ chuyện, bắt cô phải khai ra đã đi đâu chơi.
Hạ Hiểu ban đầu rất cứng miệng bảo chỉ đi dạo, nhưng dưới sự uy hiếp của cô bạn cô chỉ đành nói thật, kết quả bị cô bạn trêu là "trọng sắc khinh bạn", khiến Hạ Hiểu có trăm cái miệng cũng không giải thích được..