-
Chương 25: Trừng Phạt Đáng Sợ Nhất
Editor: An Dĩnh Hy
“Khoan đã! Kha Nhi, vừa rồi cô mới nói cái gì? Cô yêu Nam Cung Tuyệt?” Thiển Tịch nói.
Người phụ nữ này lại giở trò gì đây? Mắt lam nghi hoặc nhìn cô.
Vương Kha Nhi vẫn còn ưỡn ngực, ngẩng đầu: “Đúng vậy, tao yêu anh ấy, tao thật tình yêu anh ấy. Phong Thiển Tịch, mày không cần phải ở đây giở thủ đoạn, tình cảm của tao và Nam Cung Tuyệt sẽ không bị mày phá hỏng đâu.”
“Ha ha, Kha Nhi à, Nam Cung Tuyệt chính là chồng của tôi, kẻ phá hư tình cảm của người khác là cô..... Bây giờ cô cứ luôn mồm nhắc đến chuyện đó, không cảm thấy có chút đổi khách thành chủ sao?”
“Vậy thì sao? Tình cảm của tụi tao chính là.... Vững, như, trụ...” Vương Kha Nhi kêu ngạo nói đột nhiên dừng lại, cô ta mở to hai mắt, nhìn người ngoài cửa tiến vào.
“Ba....” Vương Kha Nhi run rẩy gọi, thân thể dựa vào Nam Cung Tuyệt bỗng dựng dậy.....
“Bác Vương, bác cũng đã nghe thấy rồi, chứng minh cháu không có nói dối. Chuyện này, cháu tin tưởng bác biết nên xử lý như thế nào.” Phong Thiển Tịch lễ phép nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Bác Vương đỏ mặt tía tai, đôi mắt trừng đến cực đại, bước đến chỗ Vương Kha Nhi: “Mày là đứa con gái bất hiếu, cái gì không học, lại ở bên ngoài làm ra loại chuyện này! Mày mới được bao lớn? Lại đi học cách tự chà đạp chính mình?!”
“Ba, ba, không phải, ba nghe con giải thích.” Vương Kha Nhi sợ hãi hô to.
“Giải thích? Tao đã nghe hết rồi!!! Cái mặt già này của tao đã bị mày làm cho mất hết! Thiển Tịch đối với nhà chúng ta tốt như vậy, mày lại làm ra chuyện dụ dỗ chồng của người ta, mày quả thật không có liêm sĩ!! Xem tao về nhà dạy dỗ mày như thế nào!!" Bác Vương nắm lấy cánh tay Vương Kha Nhi kéo ra bên ngoài.
“Hu, hu, hu, ba... Con sai rồi.” Vương Kha Nhi vừa khóc vừa nói.
Bác Vương phẫn nộ kéo tay con gái mình đi, ngang qua chỗ Phong Thiển Tịch bác dừng lại một chút: “Thiển Tịch, bác thay mặt nó xin lỗi cháu. Nó làm ra chuyện đáng xấu hổ, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm khắc!! Làm cho nó nhớ kĩ giáo huấn này, về sau cũng không dám xằng bậy nữa! Con bé kia, mau xin lỗi người ta!”
“Không!”
Bác Vương hung hăng trừng mắt liếc Vương Kha Nhi một cái.
“Xin, xin lỗi, tôi sai rồi, về sau tôi cũng không dám nữa, nếu tôi còn làm như thế, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế.” Vương Kha Nhi hiển nhiên cực kỳ sợ ba của mình, khóc nức nở nói.
Bác Vương hừ một tiếng: “Hừ! Về nhà sẽ dạy dỗ mày!” Dừng lại một chút nhìn về phía Phong Thiển Tịch: “Thiển Tịch, chuyện này, còn phải xin cháu đừng nói ra ngoài, ngày tháng sau này của nó vẫn còn dài, còn phải lên đại học.”
“Bác Vương, cháu biết nên làm như thế nào, xin hãy yên tâm. Bác cũng nên uống ít rượu một chút.”
“Được, được. Cảm ơn, cảm ơn.” Bác Vương hung hăng kéo đứa con gái đang khóc lóc đi ra ngoài.
Sau khi họ rời đi, căn nhà ầm ĩ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại........
Lúc này Phong Thiển Tịch mới mình về phía Nam Cung Tuyệt: “Nam Cung Tuyệt, anh thông minh như vậy, tin chắc rằng tôi không phải giải thích về những tấm ảnh kia chứ? Chuyện hôm đó, tôi không có làm!”
Gương mặt Nam Cung Tuyệt vẫn lùng như cũ: “Dễ dàng buông tha cho Vương Kha Nhi như vậy, thật là một người phụ nữ nhân từ.”
“Anh cho rằng đây là dễ dàng buông tha cho cô ta sao? Đối với cô ta mà nói, đây mới là sự trừng phạt lớn nhất.” Thiển Tịch bình đạm nói, bình thường Vương Kha Nhi sợ nhất là ba của cô ta, hậu quả này với Kha Nhi mà nói là thê thảm nhất rồi. Nhưng mà làm cô cảm thấy buồn cười chính là Nam Cung Tuyệt, con người này trước sau vẫn bình tĩnh lạnh băng, giống như đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện từ sớm, có lẽ anh đã nhìn thấu Vương Kha Nhi từ lâu, chỉ là muốn nhìn cô cùng bạn thân của mình đấu đá lẫn nhau, Nam Cung Tuyệt, anh quá vô tình.
Nam Cung Tuyệt đứng dậy, bàn tay vuốt ve trên gương mặt của cô, ngón tay hướng lên trên sờ sờ, sau đó dừng lại ở đôi mắt cô.
Thiển Tịch lập tức nhắm hai mắt, nói cô không sợ hãi là giả, cô nhiều lần nhìn thấy sự vô tình của Nam Cung Tuyệt rồi, thực sự rất sợ hãi người đàn ông này sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đó.
“Em đang sợ?”
Cô hơi hơi mở mắt ra: “Anh đã nói, sẽ không làm gì đôi mắt của tôi. Tôi đã chứng minh rồi, chuyện đó và tôi không liên quan.”
Bàn tay của anh chậm rãi từ trên mặt cô đưa xuống dưới.
Vào lúc Phong Thiển Tịch vừa thở ra một hơi, đôi tay kia từ khuôn mặt cô bắt đầu lần xuống, sờ tới cổ, sau đó là xương quai xanh của cô........
Bàn tay muốn với vào trong quần áo cô.........
“Anh đang làm gì?” Thiển Tịch đè lại bàn tay đang lần mò xuống của anh.
“Không hiểu sao?” Anh lạnh lùng nói.
“Anh không được làm như vậy!”
Đột nhiên Nam Cung Tuyệt khựng lại, hơi thở nóng bóng phả vào tai cô: “Thiển Tịch, mặc kệ chuyện này có phải do em bị hãm hại hay không. Em hãy nhớ kỹ cho tôi, thân thể em hiện tại là của ai. Không được vọng tưởng thoát khỏi tôi. Nhớ kỹ, em hiện tại thuộc về ai! Không có sự cho phép của tôi, em hãy nên ngoan ngoãn một chút!” Nói xong, anh hung hăng cắn vào lỗ tai cô.
“A.......” Cô bị đau kêu lên, đẩy Nam Cung Tuyệt ra, sờ sờ lỗ tai, trên ngón tay dính đầy máu đỏ tươi.
Nam Cung Tuyệt khẽ liếm đôi môi dính máu, cười nhạt một tiếng.
“Nam Cung Tuyệt, sao anh lại có thể như vậy?” Cô xoa xoa lỗ tai, bị anh cắn đến rách ra, có thể thấy vừa rồi anh có bao nhiêu phần lạnh lùng, hoàn toàn không chút lưu tình nào đối với cô.
Thật sự không hiểu nổi, hiểu lầm được hóa giải rồi, anh ta vẫn lạnh lùng như vậy. Anh ta hận mình đến thế sao? Rốt cuộc thì mình đã làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ, nguyên nhân là do mình không còn trong trắng sao?
Nhưng cái này mình cũng không có cách nào để đền bù, uất ức mím môi: “Tôi mệt rồi, cả đêm không ngủ, tôi đi ngủ đây.” Mất đi lần đầu tiên, cô không làm gì được, gả cho Nam Cung Tuyệt, cô cũng không làm được gì, bản thân hoàn toàn bất lực, tất cả đều không nằm trong sự kiểm soát của cô, cô còn có thể làm gì? Chỉ có thể mạnh mẽ như một con tiểu cường, hoặc là sẽ bị hành đến thảm.
Đêm qua, được Tiểu Ngôn hỗ trợ, mới có thể tìm được tên đàn ông đã đùa giỡn với cô ngày hôm đó. Có lẽ lúc này điều duy nhất an ủi cô, đó là bên cô còn có Tiểu Ngôn, còn có người duy nhất cô gửi gắm, chính là ba. Cô còn phải nỗ lực đi tìm ba về.
Từ bé đến giờ, cô chưa từng có giấc ngủ nào ngon đến vậy, ngã lưng xuống một cái đã hết ngày.
“Tiểu Ngôn, xin lỗi xin lỗi, nói mời mày đi ăn cơm, kết quả hôm qua tao ngủ một giấc hơn 20 giờ tối mới dậy, bây giờ tao sẽ tới tìm mày.” Cô cầm điện thoại chạy ra ngoài, chuyện của Vương Kha Nhi có thể xử lý thuận lợi, cũng nhờ vào Tiểu Ngôn theo cô bận rộn ở bên ngoài cả đêm. (vâng! hai chị bận, bận đi đánh người túm đầu mang về!!!!!)
Phong Thiển Tịch chạy ra ngoài đường lớn, lúc vừa định duỗi tay bắt taxi.
‘két...’ Một chiếc Minibus đột nhiên dừng ở trước mặt cô.
Vào lúc cô chưa kịp phản ứng lại, cửa xe mở ra, đột nhiên có vài người nhảy xuống, túm cô lên xe: “A....... Các người là ai, các người là ai.”
Bị mạnh bạo kéo vào xe, cảm giác được xe đang chạy về phía trước, hoảng loạn nhìn ngó từng người trên xe, một đám giang hồ côn đồ. Bắt cóc?
“Con đàn bà thối tha, yên lặng cho tao!” Đột nhiên cô bị một đòn đánh mạnh vào đầu.
Ư... Đau quá. Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, không còn cảm giác được gì nữa.......
*Dự đoán xem là ai bắt cóc Thiển Tịch nào..!
“Khoan đã! Kha Nhi, vừa rồi cô mới nói cái gì? Cô yêu Nam Cung Tuyệt?” Thiển Tịch nói.
Người phụ nữ này lại giở trò gì đây? Mắt lam nghi hoặc nhìn cô.
Vương Kha Nhi vẫn còn ưỡn ngực, ngẩng đầu: “Đúng vậy, tao yêu anh ấy, tao thật tình yêu anh ấy. Phong Thiển Tịch, mày không cần phải ở đây giở thủ đoạn, tình cảm của tao và Nam Cung Tuyệt sẽ không bị mày phá hỏng đâu.”
“Ha ha, Kha Nhi à, Nam Cung Tuyệt chính là chồng của tôi, kẻ phá hư tình cảm của người khác là cô..... Bây giờ cô cứ luôn mồm nhắc đến chuyện đó, không cảm thấy có chút đổi khách thành chủ sao?”
“Vậy thì sao? Tình cảm của tụi tao chính là.... Vững, như, trụ...” Vương Kha Nhi kêu ngạo nói đột nhiên dừng lại, cô ta mở to hai mắt, nhìn người ngoài cửa tiến vào.
“Ba....” Vương Kha Nhi run rẩy gọi, thân thể dựa vào Nam Cung Tuyệt bỗng dựng dậy.....
“Bác Vương, bác cũng đã nghe thấy rồi, chứng minh cháu không có nói dối. Chuyện này, cháu tin tưởng bác biết nên xử lý như thế nào.” Phong Thiển Tịch lễ phép nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Bác Vương đỏ mặt tía tai, đôi mắt trừng đến cực đại, bước đến chỗ Vương Kha Nhi: “Mày là đứa con gái bất hiếu, cái gì không học, lại ở bên ngoài làm ra loại chuyện này! Mày mới được bao lớn? Lại đi học cách tự chà đạp chính mình?!”
“Ba, ba, không phải, ba nghe con giải thích.” Vương Kha Nhi sợ hãi hô to.
“Giải thích? Tao đã nghe hết rồi!!! Cái mặt già này của tao đã bị mày làm cho mất hết! Thiển Tịch đối với nhà chúng ta tốt như vậy, mày lại làm ra chuyện dụ dỗ chồng của người ta, mày quả thật không có liêm sĩ!! Xem tao về nhà dạy dỗ mày như thế nào!!" Bác Vương nắm lấy cánh tay Vương Kha Nhi kéo ra bên ngoài.
“Hu, hu, hu, ba... Con sai rồi.” Vương Kha Nhi vừa khóc vừa nói.
Bác Vương phẫn nộ kéo tay con gái mình đi, ngang qua chỗ Phong Thiển Tịch bác dừng lại một chút: “Thiển Tịch, bác thay mặt nó xin lỗi cháu. Nó làm ra chuyện đáng xấu hổ, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm khắc!! Làm cho nó nhớ kĩ giáo huấn này, về sau cũng không dám xằng bậy nữa! Con bé kia, mau xin lỗi người ta!”
“Không!”
Bác Vương hung hăng trừng mắt liếc Vương Kha Nhi một cái.
“Xin, xin lỗi, tôi sai rồi, về sau tôi cũng không dám nữa, nếu tôi còn làm như thế, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế.” Vương Kha Nhi hiển nhiên cực kỳ sợ ba của mình, khóc nức nở nói.
Bác Vương hừ một tiếng: “Hừ! Về nhà sẽ dạy dỗ mày!” Dừng lại một chút nhìn về phía Phong Thiển Tịch: “Thiển Tịch, chuyện này, còn phải xin cháu đừng nói ra ngoài, ngày tháng sau này của nó vẫn còn dài, còn phải lên đại học.”
“Bác Vương, cháu biết nên làm như thế nào, xin hãy yên tâm. Bác cũng nên uống ít rượu một chút.”
“Được, được. Cảm ơn, cảm ơn.” Bác Vương hung hăng kéo đứa con gái đang khóc lóc đi ra ngoài.
Sau khi họ rời đi, căn nhà ầm ĩ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại........
Lúc này Phong Thiển Tịch mới mình về phía Nam Cung Tuyệt: “Nam Cung Tuyệt, anh thông minh như vậy, tin chắc rằng tôi không phải giải thích về những tấm ảnh kia chứ? Chuyện hôm đó, tôi không có làm!”
Gương mặt Nam Cung Tuyệt vẫn lùng như cũ: “Dễ dàng buông tha cho Vương Kha Nhi như vậy, thật là một người phụ nữ nhân từ.”
“Anh cho rằng đây là dễ dàng buông tha cho cô ta sao? Đối với cô ta mà nói, đây mới là sự trừng phạt lớn nhất.” Thiển Tịch bình đạm nói, bình thường Vương Kha Nhi sợ nhất là ba của cô ta, hậu quả này với Kha Nhi mà nói là thê thảm nhất rồi. Nhưng mà làm cô cảm thấy buồn cười chính là Nam Cung Tuyệt, con người này trước sau vẫn bình tĩnh lạnh băng, giống như đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện từ sớm, có lẽ anh đã nhìn thấu Vương Kha Nhi từ lâu, chỉ là muốn nhìn cô cùng bạn thân của mình đấu đá lẫn nhau, Nam Cung Tuyệt, anh quá vô tình.
Nam Cung Tuyệt đứng dậy, bàn tay vuốt ve trên gương mặt của cô, ngón tay hướng lên trên sờ sờ, sau đó dừng lại ở đôi mắt cô.
Thiển Tịch lập tức nhắm hai mắt, nói cô không sợ hãi là giả, cô nhiều lần nhìn thấy sự vô tình của Nam Cung Tuyệt rồi, thực sự rất sợ hãi người đàn ông này sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đó.
“Em đang sợ?”
Cô hơi hơi mở mắt ra: “Anh đã nói, sẽ không làm gì đôi mắt của tôi. Tôi đã chứng minh rồi, chuyện đó và tôi không liên quan.”
Bàn tay của anh chậm rãi từ trên mặt cô đưa xuống dưới.
Vào lúc Phong Thiển Tịch vừa thở ra một hơi, đôi tay kia từ khuôn mặt cô bắt đầu lần xuống, sờ tới cổ, sau đó là xương quai xanh của cô........
Bàn tay muốn với vào trong quần áo cô.........
“Anh đang làm gì?” Thiển Tịch đè lại bàn tay đang lần mò xuống của anh.
“Không hiểu sao?” Anh lạnh lùng nói.
“Anh không được làm như vậy!”
Đột nhiên Nam Cung Tuyệt khựng lại, hơi thở nóng bóng phả vào tai cô: “Thiển Tịch, mặc kệ chuyện này có phải do em bị hãm hại hay không. Em hãy nhớ kỹ cho tôi, thân thể em hiện tại là của ai. Không được vọng tưởng thoát khỏi tôi. Nhớ kỹ, em hiện tại thuộc về ai! Không có sự cho phép của tôi, em hãy nên ngoan ngoãn một chút!” Nói xong, anh hung hăng cắn vào lỗ tai cô.
“A.......” Cô bị đau kêu lên, đẩy Nam Cung Tuyệt ra, sờ sờ lỗ tai, trên ngón tay dính đầy máu đỏ tươi.
Nam Cung Tuyệt khẽ liếm đôi môi dính máu, cười nhạt một tiếng.
“Nam Cung Tuyệt, sao anh lại có thể như vậy?” Cô xoa xoa lỗ tai, bị anh cắn đến rách ra, có thể thấy vừa rồi anh có bao nhiêu phần lạnh lùng, hoàn toàn không chút lưu tình nào đối với cô.
Thật sự không hiểu nổi, hiểu lầm được hóa giải rồi, anh ta vẫn lạnh lùng như vậy. Anh ta hận mình đến thế sao? Rốt cuộc thì mình đã làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ, nguyên nhân là do mình không còn trong trắng sao?
Nhưng cái này mình cũng không có cách nào để đền bù, uất ức mím môi: “Tôi mệt rồi, cả đêm không ngủ, tôi đi ngủ đây.” Mất đi lần đầu tiên, cô không làm gì được, gả cho Nam Cung Tuyệt, cô cũng không làm được gì, bản thân hoàn toàn bất lực, tất cả đều không nằm trong sự kiểm soát của cô, cô còn có thể làm gì? Chỉ có thể mạnh mẽ như một con tiểu cường, hoặc là sẽ bị hành đến thảm.
Đêm qua, được Tiểu Ngôn hỗ trợ, mới có thể tìm được tên đàn ông đã đùa giỡn với cô ngày hôm đó. Có lẽ lúc này điều duy nhất an ủi cô, đó là bên cô còn có Tiểu Ngôn, còn có người duy nhất cô gửi gắm, chính là ba. Cô còn phải nỗ lực đi tìm ba về.
Từ bé đến giờ, cô chưa từng có giấc ngủ nào ngon đến vậy, ngã lưng xuống một cái đã hết ngày.
“Tiểu Ngôn, xin lỗi xin lỗi, nói mời mày đi ăn cơm, kết quả hôm qua tao ngủ một giấc hơn 20 giờ tối mới dậy, bây giờ tao sẽ tới tìm mày.” Cô cầm điện thoại chạy ra ngoài, chuyện của Vương Kha Nhi có thể xử lý thuận lợi, cũng nhờ vào Tiểu Ngôn theo cô bận rộn ở bên ngoài cả đêm. (vâng! hai chị bận, bận đi đánh người túm đầu mang về!!!!!)
Phong Thiển Tịch chạy ra ngoài đường lớn, lúc vừa định duỗi tay bắt taxi.
‘két...’ Một chiếc Minibus đột nhiên dừng ở trước mặt cô.
Vào lúc cô chưa kịp phản ứng lại, cửa xe mở ra, đột nhiên có vài người nhảy xuống, túm cô lên xe: “A....... Các người là ai, các người là ai.”
Bị mạnh bạo kéo vào xe, cảm giác được xe đang chạy về phía trước, hoảng loạn nhìn ngó từng người trên xe, một đám giang hồ côn đồ. Bắt cóc?
“Con đàn bà thối tha, yên lặng cho tao!” Đột nhiên cô bị một đòn đánh mạnh vào đầu.
Ư... Đau quá. Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, không còn cảm giác được gì nữa.......
*Dự đoán xem là ai bắt cóc Thiển Tịch nào..!