-
Chương 35: Tha Thứ Cho Tôi
Càng nghĩ về quá khứ, một nỗi buồn không tên tràn ngập trái tim cô, đôi mắt cũng vì vậy mà đỏ ửng, bất lực, buồn bã! Nước mắt như một đứa bé không ngoan, cứ chầm chậm chảy xuống má.
Những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, hai người lại kề sát nhau, cũng làm cho hắn cảm nhận được cô đang khóc.
Viêm Nặc Thiên bỗng dưng thả lỏng tay ra: “Em...! Tại sao lại khóc?!”
Được thả tự do, lại không hề cảm thấy hạnh phúc, ngược lại có vẻ rất xấu hổ, cô nghẹn ngào mở miệng: “Anh không nên chạm vào em, em đã là vợ của người ta, anh không thấy bẩn sao? A... Hành động này thật quá đáng, thật quá xấu hổ!”
“Tôi chỉ cần trái tim em trong sạch!! Bị tôi hôn, làm người tình của tôi, khó chịu như vậy sao? Khó chịu đến mức em phải khóc sao?”
“Viêm Nặc Thiên, chuyện anh muốn em làm, là tự bán rẻ nhân cách của chính mình! Ha... Anh cho rằng hết thảy những chuyện này đều là do em cam tâm tình nguyện sao?? Gia đình muốn em kết hôn, mẹ kế bắt ép em phải kết hôn, em nên làm sao? Em chỉ còn cách kết hôn với Nam Cung Tuyệt, em không có một con đường để lui. Đột nhiên lấy một người xa lạ làm chồng, anh nghĩ em hạnh phúc đến mức nào? Bây giờ ngay cả việc đi học cũng gặp một đống khó khăn, anh cho rằng em có bao nhiêu hạnh phúc? Rất hạnh phúc sao? Bây giờ em đã khốn khổ đến mức này, mà anh.. Anh còn khiến em phải xấu hổ? Muốn xem em khổ sở như thế nào phải không?”
Cảm xúc của cô như một quả bom cứ thế mà bùng nổ. Kích động cùng phẫn nộ! Cô không cam lòng yên lặng chịu đựng nữa.
“Thiển Tịch...”
“Em rất mệt, em chỉ muốn hết thảy những sinh hoạt rắc rối này, trở nên đơn giản hơn một chút.” Cô không có yêu cầu cao lắm, chỉ muốn tìm được ba ba về, sau đó sống cuộc sống của một người bình thường, cho nên xin anh, Nặc Thiên, xin anh đừng làm cuộc sống này của em, trở nên phức tạp hơn nữa.
Cô đã không thể thay đổi sự thật là cô đã gả cho Nam Cung Tuyệt, cũng không thể nào thay đổi vận mệnh rằng người kia chính là chồng của cô, cho nên cô chỉ có thể chấp nhận hết tất cả.
“Thiển Tịch, rất xin lỗi.. Tôi không biết em lại bất lực đến vậy, tôi không biết....”
“Không, anh không sai, đó là lỗi do em. Có lẽ lần trước em đã quá cực đoan, vì vậy em xin lỗi, em thật sự xin lỗi. Làm ơn, làm ơn hãy để em đi...” Câu xin lỗi này, cũng là câu mà thật tâm cô từ lâu đã giấu kín.
Viêm Nặc Thiên nhíu chặt mày, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
“Em không thích hợp ở đây lâu, em đi trước. Còn có tiệc chúc mừng người thừa kế gia tộc của anh, sau này, anh đã có người nhà, cũng không còn cô đơn nữa. Viêm thiếu gia, tạm biệt.” Phong Thiển Tịch xoay người đi đến hành lang, một câu Viêm thiếu gia, đã thể hiện sự dứt khoác của cô.
“Thiển Tịch, tha thứ cho tôi....!”
Cô dừng bước, nhưng không xoay người lại, cũng không có trả lời. Quay lưng về phía hắn, cô đã rơi nước mắt. Trong phút chốc dường như cô cảm thấy đây mới là người anh trai mà cô từng quen biết.
Viêm Nặc Thiên lại hét lên: “Tha thứ cho tôi, Thiển Tịch, xin em, tha thứ cho tôi có được không?”
Phong Thiển Tịch vẫn như cũ không hề quay đầu lại, cô lau khô nước mắt. Hắn đã từng là một anh trai hiền lành ấm áp của cô, sao cô lại có thể không tha thứ đây? Chỉ là cô muốn hắn phải đoạn tuyệt hết quá khứ. Cô không trả lời, rời khỏi hắn và bước nhanh về phía bữa tiệc.
Mặc dù cô không thay quần áo, nhưng rượu dính lên người đã khô nên cũng không quá khó chịu để mặc. Bây giờ cô muốn nhanh chóng tìm được Nam Cung Tuyệt, sau đó tìm một lý do lập tức về nhà.
Bữa tiệc vẫn diễn ra náo nhiệt, cô nhanh chóng lách qua đám đông, tìm kiếm hình dáng của Nam Cung Tuyệt. Người đàn ông đó rất dễ tìm! Anh cao lớn, lại đẹp trai như thế, dù là buổi yến hội hoàng tráng như thế này, cũng không che lấp được hào quang mà anh phát ra. Tại sao cô đã tìm lâu như vậy vẫn không tìm thấy người?
“Nam Cung phu nhân, cô vẫn chưa thay quần áo sao? Có cần hỗ trợ gì không?” Người phục vụ vừa rồi làm đổ rượu vang lên người cô cung kính hỏi.
“Không cần thay đâu, nhưng mà, cho tôi hỏi một chút, cô có nhìn thấy Nam Cung Tuyệt không? Sao tôi không tìm thấy anh ấy?”
“Nam Cung tổng tài! Hình như ngài ấy vừa mới rời đi.”
“Đi rồi?”
“Vâng ạ, nhưng mà tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy ngài ấy rời khỏi yến tiệc.”
“Ừ, cảm ơn cô.”
Sau khi nghe người phục vụ nói, cô bước ra khỏi bữa tiệc một cách đầy nghi ngờ, Nam Cung Tuyệt rời đi? Sao lại đi đột ngột như vậy? Cũng không nói với cô một tiếng, chẳng lẽ là có việc gấp phải quay về sao?
Bỏ đi, nếu anh đã đi trước, cô cũng không có lý do gì tiếp tục ở laị nơi này. Đi thôi, một mình đứng bên cạnh đường lớn, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua thân hình gầy gò của cô.
Nhưng mà cô về bằng cách nào đây? Trên người còn mặc lễ phục, không có một xu dính túi, đang là nửa đêm.... Nam Cung Tuyệt này cũng thật là, nếu muốn rời đi ít nhất cũng nên để lại cho cô tiền bắt taxi về chứ.
Thiển Tịch cúi đầu. Thế là cô phải đi bộ một mình về nhà. Đêm lạnh buốt, cô đi một lúc lâu mãi cho đến khi kiệt sức, liền cởi phăng giày cao gót rồi đá đá vào nó.
Vài giờ sau cuối cùng cô cũng đã về được Nam Cung gia nhưng bây giờ đã là nữa đêm.
‘Đinh đông....’ Cô liên tục nhấn chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Giúp việc ngủ hết rồi à?
Cô đứng trước cổng, nhìn vào cái cổng sắt cao, quăng đôi giày vào trước, đôi tay nắm lấy cửa.
Tuy rằng Phong Thiển Tịch thoạt nhìn yếu đuối mong manh, tay không thể nhấc, vai không thể chống, nhưng điều đó không có nghĩa là cô vô dụng.
Cô xoa xoa lòng bàn tay như một con cáo nhỏ linh hoạt trong đêm tối, bò dọc theo cánh cổng leo lên.
“Phù....” Cô thở ra một hơi, trước kia khi còn đi học, cô cũng thường xuyên trèo tường kiểu này.
Đi bộ qua một khoảng sân rộng lớn, đến trước biệt thự: ‘đinh đông, đinh đông...’ Tại sao ấn cả chuông cửa cũng không có người tới mở, không thể nào??
Gió lạnh từng đợt thổi qua, cô liên tục run rẩy, nhưng dù có ấn chuông thế nào cũng không có người tới mở cửa. Cô đành phải ở một mình ngoài cửa, dựa lưng vào tường, lạnh lẽo cùng mệt mỏi.
Ngay cả khi Nam Cung Tuyệt đã về, cũng nên nói với giúp việc rằng cô chưa trở về nhà chứ? Có một chút thê lương không nói thành lời bao quanh cô. Cô chỉ nghĩ rằng, có thể anh ấy đang vội, cũng có lẽ anh ấy chưa trở về.
Cô cuộn tròn người và ngủ thiếp đi trên mặt đất.
Đêm khuya......
Cánh cửa biệt thự đã được mở.
Một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt cô, mắt lam nhìn xuống Phong Thiển Tịch giống như đang nhìn một đống rác rưởi.
“Thiếu gia, có cần đỡ thiếu phu nhân vào trong không?” Người giúp việc bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nam Cung Tuyệt trợn mắt: “Không cần.”
“Ban đêm trời rất lạnh, có cần đem cho thiếu phu nhân một tấm chăn không ạ?”
“Hừ!! Đừng lo lắng cho cô ta!” Mắt lam lạnh lùng nhìn cô, trong đêm tối, Nam Cung Tuyệt đứng ở cửa một lúc lâu, lờ đi Phong Thiển Tịch đang ngủ say sưa, quay vào trong biệt thự.
Sau khi Nam Cung Tuyệt rời khỏi, đôi mắt của Phong Thiển Tịch từ từ mở ra, chợt lóe lên một tia lạnh lẽo. Cô vốn đã ngủ rồi, nhưng chỗ này rất lạnh, lại có nhiều muỗi như vậy, sao cô có thể ngủ say chứ. Một chút tiếng động cũng làm cô bừng tỉnh.
Cô vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của Nam Cung Tuyệt và người giúp việc. Ha, thật nực cười. Cô còn nghĩ là anh có lý do, nhưng thật không ngờ được, là anh cố ý!
Những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, hai người lại kề sát nhau, cũng làm cho hắn cảm nhận được cô đang khóc.
Viêm Nặc Thiên bỗng dưng thả lỏng tay ra: “Em...! Tại sao lại khóc?!”
Được thả tự do, lại không hề cảm thấy hạnh phúc, ngược lại có vẻ rất xấu hổ, cô nghẹn ngào mở miệng: “Anh không nên chạm vào em, em đã là vợ của người ta, anh không thấy bẩn sao? A... Hành động này thật quá đáng, thật quá xấu hổ!”
“Tôi chỉ cần trái tim em trong sạch!! Bị tôi hôn, làm người tình của tôi, khó chịu như vậy sao? Khó chịu đến mức em phải khóc sao?”
“Viêm Nặc Thiên, chuyện anh muốn em làm, là tự bán rẻ nhân cách của chính mình! Ha... Anh cho rằng hết thảy những chuyện này đều là do em cam tâm tình nguyện sao?? Gia đình muốn em kết hôn, mẹ kế bắt ép em phải kết hôn, em nên làm sao? Em chỉ còn cách kết hôn với Nam Cung Tuyệt, em không có một con đường để lui. Đột nhiên lấy một người xa lạ làm chồng, anh nghĩ em hạnh phúc đến mức nào? Bây giờ ngay cả việc đi học cũng gặp một đống khó khăn, anh cho rằng em có bao nhiêu hạnh phúc? Rất hạnh phúc sao? Bây giờ em đã khốn khổ đến mức này, mà anh.. Anh còn khiến em phải xấu hổ? Muốn xem em khổ sở như thế nào phải không?”
Cảm xúc của cô như một quả bom cứ thế mà bùng nổ. Kích động cùng phẫn nộ! Cô không cam lòng yên lặng chịu đựng nữa.
“Thiển Tịch...”
“Em rất mệt, em chỉ muốn hết thảy những sinh hoạt rắc rối này, trở nên đơn giản hơn một chút.” Cô không có yêu cầu cao lắm, chỉ muốn tìm được ba ba về, sau đó sống cuộc sống của một người bình thường, cho nên xin anh, Nặc Thiên, xin anh đừng làm cuộc sống này của em, trở nên phức tạp hơn nữa.
Cô đã không thể thay đổi sự thật là cô đã gả cho Nam Cung Tuyệt, cũng không thể nào thay đổi vận mệnh rằng người kia chính là chồng của cô, cho nên cô chỉ có thể chấp nhận hết tất cả.
“Thiển Tịch, rất xin lỗi.. Tôi không biết em lại bất lực đến vậy, tôi không biết....”
“Không, anh không sai, đó là lỗi do em. Có lẽ lần trước em đã quá cực đoan, vì vậy em xin lỗi, em thật sự xin lỗi. Làm ơn, làm ơn hãy để em đi...” Câu xin lỗi này, cũng là câu mà thật tâm cô từ lâu đã giấu kín.
Viêm Nặc Thiên nhíu chặt mày, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
“Em không thích hợp ở đây lâu, em đi trước. Còn có tiệc chúc mừng người thừa kế gia tộc của anh, sau này, anh đã có người nhà, cũng không còn cô đơn nữa. Viêm thiếu gia, tạm biệt.” Phong Thiển Tịch xoay người đi đến hành lang, một câu Viêm thiếu gia, đã thể hiện sự dứt khoác của cô.
“Thiển Tịch, tha thứ cho tôi....!”
Cô dừng bước, nhưng không xoay người lại, cũng không có trả lời. Quay lưng về phía hắn, cô đã rơi nước mắt. Trong phút chốc dường như cô cảm thấy đây mới là người anh trai mà cô từng quen biết.
Viêm Nặc Thiên lại hét lên: “Tha thứ cho tôi, Thiển Tịch, xin em, tha thứ cho tôi có được không?”
Phong Thiển Tịch vẫn như cũ không hề quay đầu lại, cô lau khô nước mắt. Hắn đã từng là một anh trai hiền lành ấm áp của cô, sao cô lại có thể không tha thứ đây? Chỉ là cô muốn hắn phải đoạn tuyệt hết quá khứ. Cô không trả lời, rời khỏi hắn và bước nhanh về phía bữa tiệc.
Mặc dù cô không thay quần áo, nhưng rượu dính lên người đã khô nên cũng không quá khó chịu để mặc. Bây giờ cô muốn nhanh chóng tìm được Nam Cung Tuyệt, sau đó tìm một lý do lập tức về nhà.
Bữa tiệc vẫn diễn ra náo nhiệt, cô nhanh chóng lách qua đám đông, tìm kiếm hình dáng của Nam Cung Tuyệt. Người đàn ông đó rất dễ tìm! Anh cao lớn, lại đẹp trai như thế, dù là buổi yến hội hoàng tráng như thế này, cũng không che lấp được hào quang mà anh phát ra. Tại sao cô đã tìm lâu như vậy vẫn không tìm thấy người?
“Nam Cung phu nhân, cô vẫn chưa thay quần áo sao? Có cần hỗ trợ gì không?” Người phục vụ vừa rồi làm đổ rượu vang lên người cô cung kính hỏi.
“Không cần thay đâu, nhưng mà, cho tôi hỏi một chút, cô có nhìn thấy Nam Cung Tuyệt không? Sao tôi không tìm thấy anh ấy?”
“Nam Cung tổng tài! Hình như ngài ấy vừa mới rời đi.”
“Đi rồi?”
“Vâng ạ, nhưng mà tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy ngài ấy rời khỏi yến tiệc.”
“Ừ, cảm ơn cô.”
Sau khi nghe người phục vụ nói, cô bước ra khỏi bữa tiệc một cách đầy nghi ngờ, Nam Cung Tuyệt rời đi? Sao lại đi đột ngột như vậy? Cũng không nói với cô một tiếng, chẳng lẽ là có việc gấp phải quay về sao?
Bỏ đi, nếu anh đã đi trước, cô cũng không có lý do gì tiếp tục ở laị nơi này. Đi thôi, một mình đứng bên cạnh đường lớn, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua thân hình gầy gò của cô.
Nhưng mà cô về bằng cách nào đây? Trên người còn mặc lễ phục, không có một xu dính túi, đang là nửa đêm.... Nam Cung Tuyệt này cũng thật là, nếu muốn rời đi ít nhất cũng nên để lại cho cô tiền bắt taxi về chứ.
Thiển Tịch cúi đầu. Thế là cô phải đi bộ một mình về nhà. Đêm lạnh buốt, cô đi một lúc lâu mãi cho đến khi kiệt sức, liền cởi phăng giày cao gót rồi đá đá vào nó.
Vài giờ sau cuối cùng cô cũng đã về được Nam Cung gia nhưng bây giờ đã là nữa đêm.
‘Đinh đông....’ Cô liên tục nhấn chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Giúp việc ngủ hết rồi à?
Cô đứng trước cổng, nhìn vào cái cổng sắt cao, quăng đôi giày vào trước, đôi tay nắm lấy cửa.
Tuy rằng Phong Thiển Tịch thoạt nhìn yếu đuối mong manh, tay không thể nhấc, vai không thể chống, nhưng điều đó không có nghĩa là cô vô dụng.
Cô xoa xoa lòng bàn tay như một con cáo nhỏ linh hoạt trong đêm tối, bò dọc theo cánh cổng leo lên.
“Phù....” Cô thở ra một hơi, trước kia khi còn đi học, cô cũng thường xuyên trèo tường kiểu này.
Đi bộ qua một khoảng sân rộng lớn, đến trước biệt thự: ‘đinh đông, đinh đông...’ Tại sao ấn cả chuông cửa cũng không có người tới mở, không thể nào??
Gió lạnh từng đợt thổi qua, cô liên tục run rẩy, nhưng dù có ấn chuông thế nào cũng không có người tới mở cửa. Cô đành phải ở một mình ngoài cửa, dựa lưng vào tường, lạnh lẽo cùng mệt mỏi.
Ngay cả khi Nam Cung Tuyệt đã về, cũng nên nói với giúp việc rằng cô chưa trở về nhà chứ? Có một chút thê lương không nói thành lời bao quanh cô. Cô chỉ nghĩ rằng, có thể anh ấy đang vội, cũng có lẽ anh ấy chưa trở về.
Cô cuộn tròn người và ngủ thiếp đi trên mặt đất.
Đêm khuya......
Cánh cửa biệt thự đã được mở.
Một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt cô, mắt lam nhìn xuống Phong Thiển Tịch giống như đang nhìn một đống rác rưởi.
“Thiếu gia, có cần đỡ thiếu phu nhân vào trong không?” Người giúp việc bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nam Cung Tuyệt trợn mắt: “Không cần.”
“Ban đêm trời rất lạnh, có cần đem cho thiếu phu nhân một tấm chăn không ạ?”
“Hừ!! Đừng lo lắng cho cô ta!” Mắt lam lạnh lùng nhìn cô, trong đêm tối, Nam Cung Tuyệt đứng ở cửa một lúc lâu, lờ đi Phong Thiển Tịch đang ngủ say sưa, quay vào trong biệt thự.
Sau khi Nam Cung Tuyệt rời khỏi, đôi mắt của Phong Thiển Tịch từ từ mở ra, chợt lóe lên một tia lạnh lẽo. Cô vốn đã ngủ rồi, nhưng chỗ này rất lạnh, lại có nhiều muỗi như vậy, sao cô có thể ngủ say chứ. Một chút tiếng động cũng làm cô bừng tỉnh.
Cô vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của Nam Cung Tuyệt và người giúp việc. Ha, thật nực cười. Cô còn nghĩ là anh có lý do, nhưng thật không ngờ được, là anh cố ý!