Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1031
Chương 1031
BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (5)
Lưu Hồng Văn đi vào trước, “Dương Thụ! Cậu xem ai đến này!”
“Chị Nhiên!” Ngô Sướng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ở cửa, mắt lập tức sáng lên giống như nhìn thấy cứu tinh, “Trời ơi, tốt quá rồi! Chị Nhiên, cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị mau khuyên cậu ta đi, tôi nói rách lưỡi rồi mà cậu ta vẫn không phản ứng với tôi một câu, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Dương Thụ nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, cười lạnh, “Vậy cứ để cho anh ta quỳ đi, chờ anh ta quỳ hỏng hai chân rồi, anh ta sẽ từ bỏ ý định.”
Đôi mắt kia sau khi nghe thấy cô nói như vậy thì sầm hẳn lại.
Lưu Hồng Văn nhìn hai bên và cảm thấy bầu không khí rất quái lạ, là người thứ ba, anh ta đi trước thì hơn, đến lúc đó ngộ thương sẽ không tốt.
“... Chúng tôi vẫn phải huấn luyện, đi... đi trước đây...”
Anh ta dùng khuỷu tay chọc vào eo Ngô Sướng, Ngô Sướng hiểu ý cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi còn phải huấn luyện, đi trước đây, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi!”
Hai người tìm một cái cớ vụng về chạy thẳng đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người đứng ở cửa, một người quỳ ở cạnh giường.
“Định quỳ trước tro cốt cả đời à?” Nhiếp Nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đi đến bên cạnh anh ta.
Nhưng Dương Thụ không phản ứng với cô, cứ quỳ ở đó, nếu không phải vừa rồi anh ta ngẩng đầu nhìn mình, Nhiếp Nhiên thật sự tưởng là anh ta điếc luôn rồi.
Nhiếp Nhiên cúi lạy đơn giản với hộp tro cốt của Lâm Hoài.
“Tại sao hôm qua cô không đến?” Sau khi thấy cô cúi lạy hộp tro cốt, gương mặt quật cường của Dương Thụ mới dãn ra một chút.
“Tôi có việc.” Nhiếp Nhiên lạy xong rồi tìm một cái ghế ngồi ở bên cạnh anh ta.
“Cô có việc gì quan trọng hơn tiễn sĩ quan huấn luyện Lâm đoạn đường cuối cùng!” Vẻ mặt Dương Thụ lại căng lên.
“Đối với tôi mà nói, người chết rồi là chết rồi, không có đoạn đường cuối cùng gì cả.”
“Cô!” Dương Thụ tức giận, “Cô đừng quên, sĩ quan huấn luyện Lâm cũng vì cô mới chết!”
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Cho nên tôi làm xong việc của mình thì lập tức tới lạy anh ta. Nhưng Dương Thụ, anh phải nhớ: người sống vĩnh viễn quan trọng hơn người chết. Anh không ăn không uống không ngủ quỳ như vậy, chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện Lâm có thể tỉnh lại từ hộp tro cốt à?”
Dương Thụ nghiến răng nhìn chằm chằm hộp tro cốt trên giường, đáy mắt thoáng qua vẻ thương cảm, “Sĩ quan huấn luyện Lâm không có con, tôi muốn canh giữ cho thầy ấy đến khi người nhà của thầy ấy đến.”
Thì ra là như vậy! Nhiếp Nhiên hiểu rõ bật cười, “Không nhìn ra anh là người hiếu thuận vậy đấy.”
Dương Thụ hừ lạnh.
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt còn non nớt nhưng bướng bỉnh kia, cuối cùng vẫn nói: “Tôi sắp phải đi rồi.”
Dương Thụ ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Cô định đi đâu?”
“Trở về đơn vị dự bị.”
Dương Thụ hơi khựng lại, lạnh lùng “ồ” một tiếng, sau đó không nói tiếp nữa.
“Trước khi chết sĩ quan huấn luyện Lâm nói muốn tôi quan tâm đến anh...”
Không biết có phải câu nói này đụng chạm đến Dương Thụ không, sắc mặt anh ta sầm lại, giọng nói khó chịu: “Tôi lớn hơn cô thì cần cô quan tâm cái gì, thích đi thì đi, tôi sẽ không bám lấy cô không buông, lời sĩ quan huấn luyện Lâm nói cô không cần coi là...”
Anh ta còn chưa kịp nói chữ “thật” ra thì Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi định đưa anh đến đơn vị dự bị.” Bạn đang �
Dương Thụ kinh ngạc nhìn cô, “Cái gì?”
Đến... đơn vị dự bị?
Anh ta không nghe lầm chứ!
“Tôi cảm thấy bản lĩnh dưới nước của anh không tệ, sau này có thể đến đội thủy quân lục chiến, làm người nhái hoạt động cả ở trên cạn và dưới nước. Anh cảm thấy thế nào?” Dương Thụ thấy cô rất nghiêm túc, không giống như đang đùa, không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận, quay phắt đầu đi, lạnh giọng nói: “Tôi không đi.”
BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (5)
Lưu Hồng Văn đi vào trước, “Dương Thụ! Cậu xem ai đến này!”
“Chị Nhiên!” Ngô Sướng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ở cửa, mắt lập tức sáng lên giống như nhìn thấy cứu tinh, “Trời ơi, tốt quá rồi! Chị Nhiên, cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị mau khuyên cậu ta đi, tôi nói rách lưỡi rồi mà cậu ta vẫn không phản ứng với tôi một câu, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Dương Thụ nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, cười lạnh, “Vậy cứ để cho anh ta quỳ đi, chờ anh ta quỳ hỏng hai chân rồi, anh ta sẽ từ bỏ ý định.”
Đôi mắt kia sau khi nghe thấy cô nói như vậy thì sầm hẳn lại.
Lưu Hồng Văn nhìn hai bên và cảm thấy bầu không khí rất quái lạ, là người thứ ba, anh ta đi trước thì hơn, đến lúc đó ngộ thương sẽ không tốt.
“... Chúng tôi vẫn phải huấn luyện, đi... đi trước đây...”
Anh ta dùng khuỷu tay chọc vào eo Ngô Sướng, Ngô Sướng hiểu ý cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi còn phải huấn luyện, đi trước đây, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi!”
Hai người tìm một cái cớ vụng về chạy thẳng đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người đứng ở cửa, một người quỳ ở cạnh giường.
“Định quỳ trước tro cốt cả đời à?” Nhiếp Nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đi đến bên cạnh anh ta.
Nhưng Dương Thụ không phản ứng với cô, cứ quỳ ở đó, nếu không phải vừa rồi anh ta ngẩng đầu nhìn mình, Nhiếp Nhiên thật sự tưởng là anh ta điếc luôn rồi.
Nhiếp Nhiên cúi lạy đơn giản với hộp tro cốt của Lâm Hoài.
“Tại sao hôm qua cô không đến?” Sau khi thấy cô cúi lạy hộp tro cốt, gương mặt quật cường của Dương Thụ mới dãn ra một chút.
“Tôi có việc.” Nhiếp Nhiên lạy xong rồi tìm một cái ghế ngồi ở bên cạnh anh ta.
“Cô có việc gì quan trọng hơn tiễn sĩ quan huấn luyện Lâm đoạn đường cuối cùng!” Vẻ mặt Dương Thụ lại căng lên.
“Đối với tôi mà nói, người chết rồi là chết rồi, không có đoạn đường cuối cùng gì cả.”
“Cô!” Dương Thụ tức giận, “Cô đừng quên, sĩ quan huấn luyện Lâm cũng vì cô mới chết!”
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Cho nên tôi làm xong việc của mình thì lập tức tới lạy anh ta. Nhưng Dương Thụ, anh phải nhớ: người sống vĩnh viễn quan trọng hơn người chết. Anh không ăn không uống không ngủ quỳ như vậy, chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện Lâm có thể tỉnh lại từ hộp tro cốt à?”
Dương Thụ nghiến răng nhìn chằm chằm hộp tro cốt trên giường, đáy mắt thoáng qua vẻ thương cảm, “Sĩ quan huấn luyện Lâm không có con, tôi muốn canh giữ cho thầy ấy đến khi người nhà của thầy ấy đến.”
Thì ra là như vậy! Nhiếp Nhiên hiểu rõ bật cười, “Không nhìn ra anh là người hiếu thuận vậy đấy.”
Dương Thụ hừ lạnh.
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt còn non nớt nhưng bướng bỉnh kia, cuối cùng vẫn nói: “Tôi sắp phải đi rồi.”
Dương Thụ ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Cô định đi đâu?”
“Trở về đơn vị dự bị.”
Dương Thụ hơi khựng lại, lạnh lùng “ồ” một tiếng, sau đó không nói tiếp nữa.
“Trước khi chết sĩ quan huấn luyện Lâm nói muốn tôi quan tâm đến anh...”
Không biết có phải câu nói này đụng chạm đến Dương Thụ không, sắc mặt anh ta sầm lại, giọng nói khó chịu: “Tôi lớn hơn cô thì cần cô quan tâm cái gì, thích đi thì đi, tôi sẽ không bám lấy cô không buông, lời sĩ quan huấn luyện Lâm nói cô không cần coi là...”
Anh ta còn chưa kịp nói chữ “thật” ra thì Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi định đưa anh đến đơn vị dự bị.” Bạn đang �
Dương Thụ kinh ngạc nhìn cô, “Cái gì?”
Đến... đơn vị dự bị?
Anh ta không nghe lầm chứ!
“Tôi cảm thấy bản lĩnh dưới nước của anh không tệ, sau này có thể đến đội thủy quân lục chiến, làm người nhái hoạt động cả ở trên cạn và dưới nước. Anh cảm thấy thế nào?” Dương Thụ thấy cô rất nghiêm túc, không giống như đang đùa, không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận, quay phắt đầu đi, lạnh giọng nói: “Tôi không đi.”