Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1055
Chương 1055: Chương 1055LIỀU CHẾT HUẤN LUYỆN VÌ TUYỂN CHỌN (4)
Nhiếp Nhiên cúi nhìn mình, bởi vì quần áo dính nước nên dán chặt vào người, để lộ ra hết thảy những đường cong, khiến cho chàng trai trẻ vẫn còn đang trong thời kì trưởng thành và ngây ngô thấy thẹn thùng.
Xì, thế này mà đã không chịu được rồi à?
Lúc trước khi Hoắc Hoành tận mắt thấy cô cởi quần áo mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, sắm vai người mù vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Dương Thụ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô thì cũng quên cả xấu hổ, “Cô đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.” Nhiếp Nhiên hồi hồn, sau đó đáp: “Tôi đi thay quần áo, anh huấn luyện trước đi.”
Cô về phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi lại đi ra.
Sau khi trải qua huấn luyện hô hấp, Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng, thế nên ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục huấn luyện.
Nhưng ngồi nhìn Dương Thụ huấn luyện một lúc, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, vốn dĩ một phút có thể hoàn thành một trăm lần hít đất nhưng hôm nay anh ta phải tốn thêm ba mươi giây nữa.
“Hình như hôm nay anh không ổn lắm.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”
Dương Thụ nghe cô hỏi thế thì dừng huấn luyện, cúi đầu, giọng trở nên hơi khó chịu: “Hôm nay có sĩ quan huấn luyện mới tới.”.
Truyện Full
Nhiếp Nhiên nhất thời hiểu rõ, thì ra đang âu sầu.
Thằng nhãi này, rốt cuộc vẫn không buông bỏ được.
“Thầy ấy nói cho chúng tôi biết, Quân khu 2 vừa mới nhận được tin tức, Quân khu 2 chỉ có một suất duy nhất tiến vào đội dự bị.” Dương Thụ đột nhiên chuyển đề tài khiến Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp. �
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cho Quân khu 2 một suất tức là lớp 6 của đội dự bị đã bị xử lý hoàn toàn rồi sao?
Hừ, cô biết ngay mà! Lão hồ ly vạn năm Lý Tông Dũng sao có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thế chứ?
Rõ ràng là ông ta dựa vào thành tích kém cỏi của lớp 6 trong bao nhiêu năm, cộng thêm thành tích huấn luyện của lần huấn luyện này để giải tán luôn.
“Hiện giờ toàn bộ các lớp ở Quân khu 2 đều bắt đầu tăng lượng huấn luyện.” Dương Thụ nói tiếp.
Tăng lượng huấn luyện ư?
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Xem ra lần khảo hạch này là một trận ác chiến đây.
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cứ để sĩ quan huấn luyện của các anh huấn luyện thể lực đi.”
“Cô không huấn luyện tôi nữa sao?” Dương Thụ nghe cô nói vậy thì hơi nóng nảy, “Lúc trước cô đã nhận lời với tôi là sẽ huấn luyện đến khi kết thúc khảo hạch cơ mà!”
“Anh nóng vội gì chứ, tôi chỉ không huấn luyện nền tảng cho anh nữa thôi, huấn luyện chiến đấu cũng là một hạng mục có trong lần khảo hạch này, tôi có thể huấn luyện cho anh cái đó.”
Nhưng Dương Thụ vốn bướng bỉnh lại lắc đầu, nghiêm túc và kiên định nói: “Không được, tôi vẫn muốn tiếp tục huấn luyện thể lực nền tảng! Tôi phải luyện nhiều hơn người khác thì mới lấy được cơ hội.”
Nhiếp Nhiên cúi nhìn mình, bởi vì quần áo dính nước nên dán chặt vào người, để lộ ra hết thảy những đường cong, khiến cho chàng trai trẻ vẫn còn đang trong thời kì trưởng thành và ngây ngô thấy thẹn thùng.
Xì, thế này mà đã không chịu được rồi à?
Lúc trước khi Hoắc Hoành tận mắt thấy cô cởi quần áo mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, sắm vai người mù vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Dương Thụ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô thì cũng quên cả xấu hổ, “Cô đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.” Nhiếp Nhiên hồi hồn, sau đó đáp: “Tôi đi thay quần áo, anh huấn luyện trước đi.”
Cô về phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi lại đi ra.
Sau khi trải qua huấn luyện hô hấp, Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng, thế nên ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục huấn luyện.
Nhưng ngồi nhìn Dương Thụ huấn luyện một lúc, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, vốn dĩ một phút có thể hoàn thành một trăm lần hít đất nhưng hôm nay anh ta phải tốn thêm ba mươi giây nữa.
“Hình như hôm nay anh không ổn lắm.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”
Dương Thụ nghe cô hỏi thế thì dừng huấn luyện, cúi đầu, giọng trở nên hơi khó chịu: “Hôm nay có sĩ quan huấn luyện mới tới.”.
Truyện Full
Nhiếp Nhiên nhất thời hiểu rõ, thì ra đang âu sầu.
Thằng nhãi này, rốt cuộc vẫn không buông bỏ được.
“Thầy ấy nói cho chúng tôi biết, Quân khu 2 vừa mới nhận được tin tức, Quân khu 2 chỉ có một suất duy nhất tiến vào đội dự bị.” Dương Thụ đột nhiên chuyển đề tài khiến Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp. �
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cho Quân khu 2 một suất tức là lớp 6 của đội dự bị đã bị xử lý hoàn toàn rồi sao?
Hừ, cô biết ngay mà! Lão hồ ly vạn năm Lý Tông Dũng sao có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thế chứ?
Rõ ràng là ông ta dựa vào thành tích kém cỏi của lớp 6 trong bao nhiêu năm, cộng thêm thành tích huấn luyện của lần huấn luyện này để giải tán luôn.
“Hiện giờ toàn bộ các lớp ở Quân khu 2 đều bắt đầu tăng lượng huấn luyện.” Dương Thụ nói tiếp.
Tăng lượng huấn luyện ư?
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Xem ra lần khảo hạch này là một trận ác chiến đây.
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cứ để sĩ quan huấn luyện của các anh huấn luyện thể lực đi.”
“Cô không huấn luyện tôi nữa sao?” Dương Thụ nghe cô nói vậy thì hơi nóng nảy, “Lúc trước cô đã nhận lời với tôi là sẽ huấn luyện đến khi kết thúc khảo hạch cơ mà!”
“Anh nóng vội gì chứ, tôi chỉ không huấn luyện nền tảng cho anh nữa thôi, huấn luyện chiến đấu cũng là một hạng mục có trong lần khảo hạch này, tôi có thể huấn luyện cho anh cái đó.”
Nhưng Dương Thụ vốn bướng bỉnh lại lắc đầu, nghiêm túc và kiên định nói: “Không được, tôi vẫn muốn tiếp tục huấn luyện thể lực nền tảng! Tôi phải luyện nhiều hơn người khác thì mới lấy được cơ hội.”