Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1059
Chương 1059
ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (3)
Tên trưởng quan kia thậm chí còn không gọi bác sĩ, chỉ đẩy bao cát ra khỏi người cô ta sau đó quăng xác xuống biển như quẳng một bao rác.
Những vệt máu của cô ta ở trên bờ cát nhanh chóng bị sóng biển cuốn đi hết.
Nói thật, hiện tại những gì Dương Thụ cảm nhận được chỉ bằng một phần mười như thế mà thôi.
“Không phải là cô nghĩ ra, thế là ai nghĩ ra?” Dương Thụ thấy cô thất thần thì không khỏi tò mò.
“Tương lai khi anh tiến vào đội thủy quân lục chiến cũng sẽ phải huấn luyện như thế, mau đứng lên tiếp tục đi!”
Sau gần ba tiếng huấn luyện với nước muối, cuối cùng Dương Thụ cũng có thể vừa nhắm mắt vừa giữ được thăng bằng cho cơ thể.
“Vì sao lại bắt tôi huấn luyện cái này?” Vất vả lắm mới kết thúc một vòng huấn luyện, nhân lúc nghỉ ngơi, Dương Thụ tới ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm trà, mắt nhìn về phía khoảng sân huấn luyện trống trải, đáp: “Anh phải nắm chắc được việc giữ thăng bằng cho bản thân mình thì mới có thể lợi dụng bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình để phản kích kẻ thù.”
Dương Thụ lập tức hiểu ra, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy sao nhất định phải ngâm mình trong nước mặn chứ?”
“Đây là huấn luyện giúp anh vẫn có thể nắm bắt được cơ thể mình sau khi đã mất đi thị giác.”
Phải biết rằng, trong lúc đánh nhau với kẻ thù, cho dù chỉ chênh lệch một milimet thôi thì cũng rất có khả năng sẽ mất mạng.
Chỉ có khi hoàn toàn nắm giữ và quen thuộc được với thân thể của mình thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong bất kì tình huống nào.
“Trong đội dự bị cũng huấn luyện vậy à?”
“Không biết, tôi mới ở trong đội dự bị có mấy tháng, không biết hết mọi nội dung huấn luyện của họ.”
Lúc mới vào đội dự bị, cô bị phạt đứng nhiều ngày, sau đó lại bị giam vào phòng kín, cố gắng sinh tồn nơi hoang dã nên về cơ bản không được trải qua huấn luyện bài bản là mấy.
Nếu được huấn luyện bài bản ở trong đội dự bị thì bây giờ cũng không cần liều mạng thế này.
“Không được mấy tháng mà cô đã bị đuổi ra rồi à?” Dương Thụ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên ném trả lại một ánh mắt lạnh lùng, “Có vấn đề gì à?”
“Không.” Dương Thụ lắc đầu, chần chừ một chút lại tiếp tục hỏi: “Vậy cô ở trong đội dự bị từng trải qua những huấn luyện gì vậy?”
“Mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thể lực ra thì phải huấn luyện chịu rét, huấn luyện bắn súng, huấn luyện chiến đấu và huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.”
Dương Thụ sửng sốt: “Hết rồi sao?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Hết rồi.”
“Ít vậy thôi à?” Hiển nhiên Dương Thụ không tin cho lắm.
“Yên tâm đi, chờ anh vào được rồi thì sẽ có rất nhiều.” Nhiếp Nhiên đáp.
“Vì sao?”
“Bởi vì các anh là người mới, đương nhiên phải được quan tâm nhiều hơn rồi.” Nhiếp Nhiên nhếch mép cười đầy thâm ý.
ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (3)
Tên trưởng quan kia thậm chí còn không gọi bác sĩ, chỉ đẩy bao cát ra khỏi người cô ta sau đó quăng xác xuống biển như quẳng một bao rác.
Những vệt máu của cô ta ở trên bờ cát nhanh chóng bị sóng biển cuốn đi hết.
Nói thật, hiện tại những gì Dương Thụ cảm nhận được chỉ bằng một phần mười như thế mà thôi.
“Không phải là cô nghĩ ra, thế là ai nghĩ ra?” Dương Thụ thấy cô thất thần thì không khỏi tò mò.
“Tương lai khi anh tiến vào đội thủy quân lục chiến cũng sẽ phải huấn luyện như thế, mau đứng lên tiếp tục đi!”
Sau gần ba tiếng huấn luyện với nước muối, cuối cùng Dương Thụ cũng có thể vừa nhắm mắt vừa giữ được thăng bằng cho cơ thể.
“Vì sao lại bắt tôi huấn luyện cái này?” Vất vả lắm mới kết thúc một vòng huấn luyện, nhân lúc nghỉ ngơi, Dương Thụ tới ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm trà, mắt nhìn về phía khoảng sân huấn luyện trống trải, đáp: “Anh phải nắm chắc được việc giữ thăng bằng cho bản thân mình thì mới có thể lợi dụng bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình để phản kích kẻ thù.”
Dương Thụ lập tức hiểu ra, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy sao nhất định phải ngâm mình trong nước mặn chứ?”
“Đây là huấn luyện giúp anh vẫn có thể nắm bắt được cơ thể mình sau khi đã mất đi thị giác.”
Phải biết rằng, trong lúc đánh nhau với kẻ thù, cho dù chỉ chênh lệch một milimet thôi thì cũng rất có khả năng sẽ mất mạng.
Chỉ có khi hoàn toàn nắm giữ và quen thuộc được với thân thể của mình thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong bất kì tình huống nào.
“Trong đội dự bị cũng huấn luyện vậy à?”
“Không biết, tôi mới ở trong đội dự bị có mấy tháng, không biết hết mọi nội dung huấn luyện của họ.”
Lúc mới vào đội dự bị, cô bị phạt đứng nhiều ngày, sau đó lại bị giam vào phòng kín, cố gắng sinh tồn nơi hoang dã nên về cơ bản không được trải qua huấn luyện bài bản là mấy.
Nếu được huấn luyện bài bản ở trong đội dự bị thì bây giờ cũng không cần liều mạng thế này.
“Không được mấy tháng mà cô đã bị đuổi ra rồi à?” Dương Thụ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên ném trả lại một ánh mắt lạnh lùng, “Có vấn đề gì à?”
“Không.” Dương Thụ lắc đầu, chần chừ một chút lại tiếp tục hỏi: “Vậy cô ở trong đội dự bị từng trải qua những huấn luyện gì vậy?”
“Mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thể lực ra thì phải huấn luyện chịu rét, huấn luyện bắn súng, huấn luyện chiến đấu và huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.”
Dương Thụ sửng sốt: “Hết rồi sao?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Hết rồi.”
“Ít vậy thôi à?” Hiển nhiên Dương Thụ không tin cho lắm.
“Yên tâm đi, chờ anh vào được rồi thì sẽ có rất nhiều.” Nhiếp Nhiên đáp.
“Vì sao?”
“Bởi vì các anh là người mới, đương nhiên phải được quan tâm nhiều hơn rồi.” Nhiếp Nhiên nhếch mép cười đầy thâm ý.