Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1117
Chương 1117
ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
Thi Sảnh ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn Cổ Lâm, cuối cùng ấp úng nói: “Mã Tường đã rời đơn vị từ sáng sớm hôm nay rồi.”
Chân Cổ Lâm hơi lảo đảo, ngã ngồi vào chỗ của mình.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Cổ Lâm, sau đó lại hỏi, “Vậy Nghiêm Hoài Vũ thì sao?”
“Hình như anh ta vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cái gì!” Hà Giai Ngọc nhảy phắt ra khỏi ghế, cau mày nói: “Đã nhiều ngày như vậy rồi tại sao vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói là vấn đề gì?”
Thi Sảnh lắc đầu, “Không biết, tôi cũng chỉ nghe Kiều Duy nói như vậy mà thôi.”
Hôm nay lúc gặp Kiều Duy, mặt anh ta gầy rộc đi, cả người tiều tụy. Anh ta không trêu đùa Thi Sảnh như mọi khi mà chỉ nhanh chóng nói mấy câu rồi rời đi.
Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng truy hỏi: “Sao cậu không hỏi nhiều hơn một chút, bây giờ không phải là Kiều Duy đã thích cậu rồi sao? Chắc chắn đồng ý nói tất cả mọi chuyện với cậu.”
Thi Sảnh hơi lúng túng, “Cậu nói linh tinh cái gì thế!”
“Tôi đâu có nói linh tinh! Cậu yêu thầm cậu ta lâu như vậy, khó khăn lắm bây giờ mới giữ được cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ mặc cho cậu làm gì thì làm rồi.”
Thi Sảnh tức giận thật sự, “Hà Giai Ngọc!”
“Được rồi!” Nhiếp Nhiên thấy hai cô gái này sắp cãi nhau, thì vội vàng hô ngừng, sau đó nghĩ cách đuổi hai người bọn họ đi.
“Nếu lo lắng thì đi tìm người trong cuộc không phải là được rồi sao, cần gì phải ở đây không ai nhường ai.”
Hai người lập tức chấm dứt chiến tranh. Nhân lúc nghỉ trưa, bọn hộ liền đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường thì không nhịn được cau mày, hỏi: “Cậu không đi à?”
Nhiếp Nhiên nói: “Sắp phải thi viết rồi, tôi muốn ôn tập tử tế, thời gian tôi ở đơn vị dự bị quá ngắn, không đi học cẩn thận được mấy.”
Thật ra thì ý đồ của cô là đuổi hết mọi người đi để mình có thể yên tĩnh ngủ một giấc.
Nhưng không ngờ Lý Kiêu lại quay lại, mở ngăn kéo lấy một ít giấy tờ ra, sau đó đặt ở cạnh giường Nhiếp Nhiên, “Những thứ này cho cậu.”
Nhiếp Nhiên nhận lấy, nhìn lướt qua, cười nói: “Woa, tốt như vậy à? Cậu đưa hết ghi chép cho tôi, không sợ tôi giành hạng nhất của cậu à?”
“Những thứ này đều là ghi chép bị cậu vứt đi, Cổ Lâm nhặt hết lên dán lại cho cậu, sau đó đưa cho tôi. Cô ấy nói là chờ lúc cậu cần thì đưa cho cậu.”
Câu nói của Lý Kiêu làm nụ cười lập tức cứng đơ ở khóe miệng Nhiếp Nhiên.
“Lần sau đừng ném đi nữa.” Lý Kiêu lạnh nhạt nói rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nhiếp Nhiên nhìn chỗ ghi chép dầy cộp kia, trên trang bìa còn có hai chữ “Nhiếp Nhiên”.
Cô tưởng là mình vứt đi đã rất rõ ràng rồi. Ai ngờ... cô ấy vẫn lén ghi chép cho cô.
Thật ra thì Nhiếp Nhiên đâu có cần những thứ này, ở kiếp trước cô đã chán ngấy những thứ trong sách vở này rồi.
Thật không biết nên nói Cổ Lâm tốt bụng hay là ngu ngốc nữa.
ĐÁNH BẠI TÔI - XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
Thi Sảnh ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn Cổ Lâm, cuối cùng ấp úng nói: “Mã Tường đã rời đơn vị từ sáng sớm hôm nay rồi.”
Chân Cổ Lâm hơi lảo đảo, ngã ngồi vào chỗ của mình.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Cổ Lâm, sau đó lại hỏi, “Vậy Nghiêm Hoài Vũ thì sao?”
“Hình như anh ta vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cái gì!” Hà Giai Ngọc nhảy phắt ra khỏi ghế, cau mày nói: “Đã nhiều ngày như vậy rồi tại sao vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói là vấn đề gì?”
Thi Sảnh lắc đầu, “Không biết, tôi cũng chỉ nghe Kiều Duy nói như vậy mà thôi.”
Hôm nay lúc gặp Kiều Duy, mặt anh ta gầy rộc đi, cả người tiều tụy. Anh ta không trêu đùa Thi Sảnh như mọi khi mà chỉ nhanh chóng nói mấy câu rồi rời đi.
Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng truy hỏi: “Sao cậu không hỏi nhiều hơn một chút, bây giờ không phải là Kiều Duy đã thích cậu rồi sao? Chắc chắn đồng ý nói tất cả mọi chuyện với cậu.”
Thi Sảnh hơi lúng túng, “Cậu nói linh tinh cái gì thế!”
“Tôi đâu có nói linh tinh! Cậu yêu thầm cậu ta lâu như vậy, khó khăn lắm bây giờ mới giữ được cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ mặc cho cậu làm gì thì làm rồi.”
Thi Sảnh tức giận thật sự, “Hà Giai Ngọc!”
“Được rồi!” Nhiếp Nhiên thấy hai cô gái này sắp cãi nhau, thì vội vàng hô ngừng, sau đó nghĩ cách đuổi hai người bọn họ đi.
“Nếu lo lắng thì đi tìm người trong cuộc không phải là được rồi sao, cần gì phải ở đây không ai nhường ai.”
Hai người lập tức chấm dứt chiến tranh. Nhân lúc nghỉ trưa, bọn hộ liền đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường thì không nhịn được cau mày, hỏi: “Cậu không đi à?”
Nhiếp Nhiên nói: “Sắp phải thi viết rồi, tôi muốn ôn tập tử tế, thời gian tôi ở đơn vị dự bị quá ngắn, không đi học cẩn thận được mấy.”
Thật ra thì ý đồ của cô là đuổi hết mọi người đi để mình có thể yên tĩnh ngủ một giấc.
Nhưng không ngờ Lý Kiêu lại quay lại, mở ngăn kéo lấy một ít giấy tờ ra, sau đó đặt ở cạnh giường Nhiếp Nhiên, “Những thứ này cho cậu.”
Nhiếp Nhiên nhận lấy, nhìn lướt qua, cười nói: “Woa, tốt như vậy à? Cậu đưa hết ghi chép cho tôi, không sợ tôi giành hạng nhất của cậu à?”
“Những thứ này đều là ghi chép bị cậu vứt đi, Cổ Lâm nhặt hết lên dán lại cho cậu, sau đó đưa cho tôi. Cô ấy nói là chờ lúc cậu cần thì đưa cho cậu.”
Câu nói của Lý Kiêu làm nụ cười lập tức cứng đơ ở khóe miệng Nhiếp Nhiên.
“Lần sau đừng ném đi nữa.” Lý Kiêu lạnh nhạt nói rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nhiếp Nhiên nhìn chỗ ghi chép dầy cộp kia, trên trang bìa còn có hai chữ “Nhiếp Nhiên”.
Cô tưởng là mình vứt đi đã rất rõ ràng rồi. Ai ngờ... cô ấy vẫn lén ghi chép cho cô.
Thật ra thì Nhiếp Nhiên đâu có cần những thứ này, ở kiếp trước cô đã chán ngấy những thứ trong sách vở này rồi.
Thật không biết nên nói Cổ Lâm tốt bụng hay là ngu ngốc nữa.