Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1131
Chương 1131
GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (5)
Lý Tông Dũng kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, cô gái này muốn trả ân tình cho ông à? Đúng là thú vị.
“Được, đến lúc đó cô không thể từ chối đâu đấy.”
Nhiếp Nhiên đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi thấy cô rời đi, nụ cười trên môi Lý Tông Dũng dần dần biến mất, ông thở dài nói: “Thật hy vọng vĩnh viễn không cần.”
Lý Tông Dũng mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc điện thoại, ông nhìn chằm chằm chiếc điện thoại và khẽ lẩm bẩm: “Thằng nhóc con, tốt nhất cháu biết mình đang làm gì.”
Lại hai ngày trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ sát hạch, phòng 305 vì chuyện của Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường mà chẳng ai có tâm tư ôn tập.
“Xong rồi xong rồi, hai ngày qua tôi không ôn tập tử tế, tôi cảm thấy ngày mai thi tôi chết chắc rồi.” Hà Giai Ngọc cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thi Sảnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ngày nào cậu cũng đến phòng Y tế, đáng đời!”
“Nói như cậu không đi ấy!”
Thi Sảnh thản nhiên trêu chọc: “Nhưng tôi không lo lắng không yên như cậu, ngay cả cơm cũng không ăn đã mang cơm đến phòng bệnh cho người khác.”
“Tôi… tôi không phải là sợ anh ta chết đói sao? Anh ta chết đói rồi thì ai cãi nhau với tôi? Cuộc sống trong đơn vị vốn khô khan, thiếu đi một người cãi nhau sẽ nhàm chán lắm.”
“Vậy sao? Làm người phải thành thật một chút.”
“Cậu… cậu… cậu có ý gì hả? Từ trước đến giờ tôi… đều rất thành thật.”
“Được được được, cậu thành thật, cậu thành thật nhất, được rồi chứ? Mau đọc sách đi, hiếm khi thi thể năng tốt như vậy, thi viết quá kém cũng không vào được lớp khác đâu.”
“Tại sao tôi phải vào lớp khác, cho dù lần này tôi thi tốt thế nào thì tôi cũng ở lại lớp 6!”
“Ồ, không nỡ xa người nào đó à?”
“Người… người nào, cậu nói cái gì thế!” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc càng lúc càng lo lắng bất an.
“Ý tôi là cậu không bỏ được chị Nhiên nhà cậu cây. Sao hả, tôi nói sai à?”
Hà Giai Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Đâu có, đâu có, cậu nói không sai, sau này chị Nhiên đi đâu tôi sẽ đi chỗ đó!”
“Cậu dám nói như vậy trước mặt chị Kiêu nhà cậu à?”
Hà Giai Ngọc đắc ý nói: “Bây giờ hình như chị Kiêu và chị Nhiên cùng chung một phe rồi, tôi đi theo chị Nhiên thì chẳng khác nào đi theo chị Kiêu cả.”
“Nhưng lần này chị Kiêu nhà cậu phải đến lớp 1 rồi, hai người bọn họ sẽ tách ra.”
Hà Giai Ngọc lập tức chán nản: “Tôi cũng muốn vào lớp 1 nhưng tôi lại không đủ bản lĩnh. Lần này tôi có thể vào lớp 4 đã là không tệ rồi, nhưng ở lớp 4 không có chị Nhiên, chị Kiêu nên tôi cứ ở lại lớp 6 để đi theo chị Nhiên.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Hóa ra cô coi tôi là lốp dự bị à?”
Thi Sảnh bật cười.
Hà Giai Ngọc vội vàng lắc đầu, “Không, không, ý em không phải như vậy, em…” Thấy mình giải thích thế nào cũng không ổn, cô ta dứt khoát ỉu xìu ngồi xuống, nói: “Em vẫn nên đi ôn tập thì hơn.”
Sau một buổi chiều cộng thêm một buổi tối ôn tập, sáng sớm ngày hôm sau cuối cùng cũng bắt đầu thi.
Nhiếp Nhiên kết hợp thực chiến kiếp trước cùng với ghi chép hôm qua xem, lựa chọn một số câu để làm, cố gắng đủ sáu mươi, bảy mươi điểm đủ qua là được.
Nửa tiếng thi trôi qua, chuông vừa vang lên, tất cả mọi người đều lũ lượt đi ra khỏi phòng thi.
Hà Giai Ngọc cao hứng vươn vai, “Trời ơi, cuối cùng đã thi xong rồi, mệt chết tôi mất!” Sau đó cô ta cười hỏi: “Chị Kiêu, chị Nhiên, thi xong đơn vị nghỉ mấy ngày, hai người có dự định gì không?”
Nhiếp Nhiên nói thẳng: “Tôi có chút chuyện riêng, sẽ ra ngoài một lần.”
Lý Kiêu lập tức nhìn cô.
Hà Giai Ngọc cũng tò mò hỏi: “Chuyện riêng? Chuyện riêng gì?”
Nguồn:
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Kiều Duy vội vàng đi tới: “Nghiêm Hoài Vũ biết chuyện của Mã Tường rồi!”
GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (5)
Lý Tông Dũng kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, cô gái này muốn trả ân tình cho ông à? Đúng là thú vị.
“Được, đến lúc đó cô không thể từ chối đâu đấy.”
Nhiếp Nhiên đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi thấy cô rời đi, nụ cười trên môi Lý Tông Dũng dần dần biến mất, ông thở dài nói: “Thật hy vọng vĩnh viễn không cần.”
Lý Tông Dũng mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc điện thoại, ông nhìn chằm chằm chiếc điện thoại và khẽ lẩm bẩm: “Thằng nhóc con, tốt nhất cháu biết mình đang làm gì.”
Lại hai ngày trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ sát hạch, phòng 305 vì chuyện của Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường mà chẳng ai có tâm tư ôn tập.
“Xong rồi xong rồi, hai ngày qua tôi không ôn tập tử tế, tôi cảm thấy ngày mai thi tôi chết chắc rồi.” Hà Giai Ngọc cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thi Sảnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ngày nào cậu cũng đến phòng Y tế, đáng đời!”
“Nói như cậu không đi ấy!”
Thi Sảnh thản nhiên trêu chọc: “Nhưng tôi không lo lắng không yên như cậu, ngay cả cơm cũng không ăn đã mang cơm đến phòng bệnh cho người khác.”
“Tôi… tôi không phải là sợ anh ta chết đói sao? Anh ta chết đói rồi thì ai cãi nhau với tôi? Cuộc sống trong đơn vị vốn khô khan, thiếu đi một người cãi nhau sẽ nhàm chán lắm.”
“Vậy sao? Làm người phải thành thật một chút.”
“Cậu… cậu… cậu có ý gì hả? Từ trước đến giờ tôi… đều rất thành thật.”
“Được được được, cậu thành thật, cậu thành thật nhất, được rồi chứ? Mau đọc sách đi, hiếm khi thi thể năng tốt như vậy, thi viết quá kém cũng không vào được lớp khác đâu.”
“Tại sao tôi phải vào lớp khác, cho dù lần này tôi thi tốt thế nào thì tôi cũng ở lại lớp 6!”
“Ồ, không nỡ xa người nào đó à?”
“Người… người nào, cậu nói cái gì thế!” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc càng lúc càng lo lắng bất an.
“Ý tôi là cậu không bỏ được chị Nhiên nhà cậu cây. Sao hả, tôi nói sai à?”
Hà Giai Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Đâu có, đâu có, cậu nói không sai, sau này chị Nhiên đi đâu tôi sẽ đi chỗ đó!”
“Cậu dám nói như vậy trước mặt chị Kiêu nhà cậu à?”
Hà Giai Ngọc đắc ý nói: “Bây giờ hình như chị Kiêu và chị Nhiên cùng chung một phe rồi, tôi đi theo chị Nhiên thì chẳng khác nào đi theo chị Kiêu cả.”
“Nhưng lần này chị Kiêu nhà cậu phải đến lớp 1 rồi, hai người bọn họ sẽ tách ra.”
Hà Giai Ngọc lập tức chán nản: “Tôi cũng muốn vào lớp 1 nhưng tôi lại không đủ bản lĩnh. Lần này tôi có thể vào lớp 4 đã là không tệ rồi, nhưng ở lớp 4 không có chị Nhiên, chị Kiêu nên tôi cứ ở lại lớp 6 để đi theo chị Nhiên.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Hóa ra cô coi tôi là lốp dự bị à?”
Thi Sảnh bật cười.
Hà Giai Ngọc vội vàng lắc đầu, “Không, không, ý em không phải như vậy, em…” Thấy mình giải thích thế nào cũng không ổn, cô ta dứt khoát ỉu xìu ngồi xuống, nói: “Em vẫn nên đi ôn tập thì hơn.”
Sau một buổi chiều cộng thêm một buổi tối ôn tập, sáng sớm ngày hôm sau cuối cùng cũng bắt đầu thi.
Nhiếp Nhiên kết hợp thực chiến kiếp trước cùng với ghi chép hôm qua xem, lựa chọn một số câu để làm, cố gắng đủ sáu mươi, bảy mươi điểm đủ qua là được.
Nửa tiếng thi trôi qua, chuông vừa vang lên, tất cả mọi người đều lũ lượt đi ra khỏi phòng thi.
Hà Giai Ngọc cao hứng vươn vai, “Trời ơi, cuối cùng đã thi xong rồi, mệt chết tôi mất!” Sau đó cô ta cười hỏi: “Chị Kiêu, chị Nhiên, thi xong đơn vị nghỉ mấy ngày, hai người có dự định gì không?”
Nhiếp Nhiên nói thẳng: “Tôi có chút chuyện riêng, sẽ ra ngoài một lần.”
Lý Kiêu lập tức nhìn cô.
Hà Giai Ngọc cũng tò mò hỏi: “Chuyện riêng? Chuyện riêng gì?”
Nguồn:
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Kiều Duy vội vàng đi tới: “Nghiêm Hoài Vũ biết chuyện của Mã Tường rồi!”