Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1260
Chương 1260
CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (7)
“Tiểu Thất còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, không được không được. Tôi đang tính để cô ấy nghỉ ngơi thêm một thời gian, chữa khỏi vết thương rồi còn đi đánh quyền Anh nữa.”
“Nhưng ngoài chị Thất ra thì không còn người nào thích hợp nữa đâu ạ.” Triệu Lực khuyên, “Bây giờ ở đây chỉ còn mình chị Thất có năng lực, lại được Cát gia tin tưởng, ngài đâu thể để cho một người mà ngài không tin tưởng đi đón hàng được phải không ạ? Mấy thứ hàng kia đều là thứ khủng khiếp cả, một khi bị phát hiện thì xong đời.”
Thoạt trông có vẻ Cát Nghĩa đã bị thuyết phục, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn hơi do dự.
Lúc này Thiên Dạ lên tiếng: “Cát gia, tôi không sao, cứ để tôi đi.”
“Cô chắc chắn chứ? Nhưng mà…” Nghe Thiên Dạ nói thế, Cát Nghĩa cau mày một lúc rồi vẫn lắc đầu, “Không được, lần trước đấu quyền Anh cô đã bị thương ở tay, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Thiên Dạ lập tức nói: “Không sao, cái tay này của tôi về cơ bản là đã ổn rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì nếu muốn thay Cát gia làm việc.”
“Thật sao? Nhưng tôi vẫn lo lắng lắm. Tay của cô phải đánh quyền Anh cho tôi, nếu không có nắm đấm tràn đầy sức mạnh này, tôi còn muốn cô làm gì?” Câu nói cuối cùng của Cát Nghĩa có ý nghĩa khá sâu sắc khiến Thiên Dạ phải khẽ nhíu mày.
Khi không thể xác định được hàm nghĩa bên trong lời nói của Cát Nghĩa, Thiên Dạ chỉ có thể sử dụng cách bảo đảm bảo thủ nhất, cô ta nói: “Cát gia yên tâm, tay tôi chắc chắn không có bất cứ vấn đề nào hết, cho dù là làm việc hay đấm bốc, tôi đều có thể đảm nhiệm được.”
“Thật sao? Thì ra cái gì cô cũng có thể đảm nhiệm được à, vậy thì đúng là tôi nhặt được bảo bối rồi.” Cát Nghĩa nói nửa đùa nửa thật.
Triệu Lực đứng đấy nãy giờ, yếu ớt hỏi: “Vậy Cát gia… Thế này là chốt rồi phải không? Nếu đã chốt thì tôi lập tức triệu tập mọi người, sau đó chuẩn bị xuất phát.”
“Đừng vội, đừng vội, tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ mới được.”
Thiên Dạ và Triệu Lực nghe Cát gia nói thế bèn vội vàng biết điều đi ra ngoài.
Đợi gần một tiếng sau, Cát Nghĩa mới từ trong phòng đi ra, ông ta gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Thiên Dạ, quyết định đưa theo cô ta đi lấy hàng.
Điều này khiến Thiên Dạ rất vui mừng.
Cát Nghĩa căn dặn Triệu Lực, “Nhưng Tiểu Thất là người mới, cậu tìm thêm mấy đứa có kinh nghiệm, như thế mới hỗ trợ cho Tiểu Thất được.”
Triệu Lực gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình biết rồi.
Sau khi hắn đã tập hợp đủ người, bọn họ lên xe, chạy đến địa điểm chỉ định.
Xe chạy mất hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi vắng vẻ và hoang vu.
Thiên Dạ xuống xe rồi hỏi Cát Nghĩa ngồi ở ghế sau: “Cát gia, người móc nối ở đâu?”
Ở trong xe, Cát Nghĩa chỉ về hướng có ánh đèn, “Bọn họ nói ở trong rừng cây kia.”
Thiên Dạ gật đầu, sau đó nương theo ánh trăng đi về phía rừng cây.
�
Dưới ánh trăng chiếu rọi, mông lung, cô ta nhìn thấy có một bóng người ở cách đó không xa.
Thiên Dạ đi lên phía trước, nhìn thấy bóng lưng kia, hỏi: “Cô là người móc nối à? Hàng đâu?”
Bỗng nhiên người đứng im lặng bất động đó quay đầu lại, “Chẳng phải cô chính là hàng của tôi đấy à?”
CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (7)
“Tiểu Thất còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, không được không được. Tôi đang tính để cô ấy nghỉ ngơi thêm một thời gian, chữa khỏi vết thương rồi còn đi đánh quyền Anh nữa.”
“Nhưng ngoài chị Thất ra thì không còn người nào thích hợp nữa đâu ạ.” Triệu Lực khuyên, “Bây giờ ở đây chỉ còn mình chị Thất có năng lực, lại được Cát gia tin tưởng, ngài đâu thể để cho một người mà ngài không tin tưởng đi đón hàng được phải không ạ? Mấy thứ hàng kia đều là thứ khủng khiếp cả, một khi bị phát hiện thì xong đời.”
Thoạt trông có vẻ Cát Nghĩa đã bị thuyết phục, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn hơi do dự.
Lúc này Thiên Dạ lên tiếng: “Cát gia, tôi không sao, cứ để tôi đi.”
“Cô chắc chắn chứ? Nhưng mà…” Nghe Thiên Dạ nói thế, Cát Nghĩa cau mày một lúc rồi vẫn lắc đầu, “Không được, lần trước đấu quyền Anh cô đã bị thương ở tay, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Thiên Dạ lập tức nói: “Không sao, cái tay này của tôi về cơ bản là đã ổn rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì nếu muốn thay Cát gia làm việc.”
“Thật sao? Nhưng tôi vẫn lo lắng lắm. Tay của cô phải đánh quyền Anh cho tôi, nếu không có nắm đấm tràn đầy sức mạnh này, tôi còn muốn cô làm gì?” Câu nói cuối cùng của Cát Nghĩa có ý nghĩa khá sâu sắc khiến Thiên Dạ phải khẽ nhíu mày.
Khi không thể xác định được hàm nghĩa bên trong lời nói của Cát Nghĩa, Thiên Dạ chỉ có thể sử dụng cách bảo đảm bảo thủ nhất, cô ta nói: “Cát gia yên tâm, tay tôi chắc chắn không có bất cứ vấn đề nào hết, cho dù là làm việc hay đấm bốc, tôi đều có thể đảm nhiệm được.”
“Thật sao? Thì ra cái gì cô cũng có thể đảm nhiệm được à, vậy thì đúng là tôi nhặt được bảo bối rồi.” Cát Nghĩa nói nửa đùa nửa thật.
Triệu Lực đứng đấy nãy giờ, yếu ớt hỏi: “Vậy Cát gia… Thế này là chốt rồi phải không? Nếu đã chốt thì tôi lập tức triệu tập mọi người, sau đó chuẩn bị xuất phát.”
“Đừng vội, đừng vội, tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ mới được.”
Thiên Dạ và Triệu Lực nghe Cát gia nói thế bèn vội vàng biết điều đi ra ngoài.
Đợi gần một tiếng sau, Cát Nghĩa mới từ trong phòng đi ra, ông ta gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Thiên Dạ, quyết định đưa theo cô ta đi lấy hàng.
Điều này khiến Thiên Dạ rất vui mừng.
Cát Nghĩa căn dặn Triệu Lực, “Nhưng Tiểu Thất là người mới, cậu tìm thêm mấy đứa có kinh nghiệm, như thế mới hỗ trợ cho Tiểu Thất được.”
Triệu Lực gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình biết rồi.
Sau khi hắn đã tập hợp đủ người, bọn họ lên xe, chạy đến địa điểm chỉ định.
Xe chạy mất hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi vắng vẻ và hoang vu.
Thiên Dạ xuống xe rồi hỏi Cát Nghĩa ngồi ở ghế sau: “Cát gia, người móc nối ở đâu?”
Ở trong xe, Cát Nghĩa chỉ về hướng có ánh đèn, “Bọn họ nói ở trong rừng cây kia.”
Thiên Dạ gật đầu, sau đó nương theo ánh trăng đi về phía rừng cây.
�
Dưới ánh trăng chiếu rọi, mông lung, cô ta nhìn thấy có một bóng người ở cách đó không xa.
Thiên Dạ đi lên phía trước, nhìn thấy bóng lưng kia, hỏi: “Cô là người móc nối à? Hàng đâu?”
Bỗng nhiên người đứng im lặng bất động đó quay đầu lại, “Chẳng phải cô chính là hàng của tôi đấy à?”