Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1421
Chương 1421
CÔ LÀM THẾ NÀY LÀ ĐANG MƯU SÁT ĐÓ!
Uông Tư Minh dừng tay lại.
Ba người bọn họ đều nhìn về phía bóng tối nơi phát ra giọng nói đó.
Nhiếp Nhiên chậm rãi bước ra từ bóng tối, cô đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hô hấp lại có vẻ hơi bất ổn.
“Nhiếp Nhiên? Sao cô lại ở đây?” Diệp Tuệ Văn vô cùng kinh ngạc khi giờ lại gặp được Nhiếp Nhiên nên lắm mồm hỏi: “Cô cũng bất đắc dĩ phải thay đổi lộ tuyến nên cũng phải đi đường này sao?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, “Bất đắc dĩ phải thay đổi tuyến đường ư? Vì sao?”
Cô vốn cho rằng bọn họ đi theo mình tới đây, nhưng giờ nghe bọn họ nói vậy thì có vẻ chuyện không phải như cô nghĩ rồi.
Diệp Tuệ Văn gật đầu, “Đường mà chúng tôi định đi bị mưa to làm chặn đường, vì vậy chúng tôi chỉ có thể thay đổi hành trình.”
“Và đi đường này?” Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía Uông Tư Minh đang đứng dưới tán cây, khẽ nở nụ cười lạnh, “Anh dẫn theo hai người bọn họ đi đường này như vậy, không sợ chết à?”
Diệp Tuệ Văn lập tức nói: “Tôi sẽ không gây trở ngại cho bọn họ.”
“Thì ra là còn không sợ chết nữa à?”
“Đương nhiên là tôi sợ chết chứ, mấy người mau cởi trói thả tôi xuống đi, tôi sắp bị máu dồn lên não mà chết rồi đây này!” Lúc này, Tôn Hạo bị treo ngược trên cây đang giương nanh múa vuốt khua khoắng loạn cả lên, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của bọn họ lên người mình.
Uông Tư Minh lấy lại tinh thần thì mới nhớ ra sự tồn tại của Tôn Hạo, “Để tôi cởi giúp cậu.”
Anh ta ra vẻ định cắt sợ dây thừng kia luôn.
Nhưng khi anh ta vừa chạm vào sợi dây, còn chưa kịp tháo đã nghe thấy tiếng của Nhiếp Nhiên, “Trước khi tháo nhớ chú ý, bên dưới còn có bẫy rập, nếu anh cởi ra thì anh ta chắc chắn sẽ chết!”
Câu nói này của cô khiến cả ba người bọn họ đều ngẩn ra.
Tôn Hạo cũng không hề nhúc nhích nổi nữa mà khựng lại giữa không trung.
Cái gì cơ?
Vẫn còn bẫy rập nữa sao?
Hơn nữa còn là một khi cởi ra sẽ chết ư?
Những lời này của cô khiến sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh.
Nhiếp Nhiên chậm rãi bước tới, cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất, dùng một nhánh cây gạt toàn bộ lá cây trên nền đất ra.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng lạnh lẽo của một con dao quân dụng bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Lúc đó, bởi con dao chưa khởi động mà vẫn nằm yên dưới đất nên trông không có bất kì nguy hiểm gì.
Nhưng tất cả mọi người đứng đây đều biết, một khi con dao này khởi động thì kết cục của Tôn Hạo sẽ ra sao.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm động tác trên tay Nhiếp Nhiên không hề chớp mắt, bọn họ sợ cô sẽ mắc sai lầm rồi phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Hành động của Nhiếp Nhiên rất nhanh, cũng vô cùng nhuần nhuyễn, cô dùng cành cây động vào bộ phận then chốt của con dao, “phụt” một tiếng, con dao kia bật mạnh lên.
Trong đêm đen, con dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho mọi người không nhịn được mà run sợ.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng nếu vừa rồi Nhiếp Nhiên không xuất hiện kịp thời thì Tôn Hạo sẽ ra sao.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy con dao.
Bản thân Tôn Hạo khi thấy ánh sáng sắc lạnh kia thì chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không thèm để ý đến chuyện máu dồn lên não nữa, chỉ gào lên: “Ông trời ơi, Nhiếp Nhiên, cô định mưu sát tôi đó hả?”
Uông Tư Minh đang cởi dây thừng cho Tôn Hạo ra, nghe thấy anh ta nói vậy bèn nhẹ giọng khiển trách: “Cậu nói bậy gì thế hả?”
“Nếu tôi muốn mưu sát anh thì vừa rồi đã không lên tiếng, để Uông Tư Minh cứ thế cởi dây ra cho anh thì không phải là được rồi sao?”
Tôn Hạo ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ đó của anh ta thì khóe môi khẽ nhếch lên, trong đáy mắt cô mang theo chút suy tính, “Tôi muốn cứu mạng anh, có phải là anh nên cảm ơn tôi không?”
Nghe thấy câu nói quen thuộc ấy, Diệp Tuệ Văn không nhịn được mà bật cười khúc khích một tiếng.
Tôn Hạo không hiểu gì cả, quay sang nhìn cô ta, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Cô cười gì vậy?”
Diệp Tuệ Văn cố gắng nín cười, nói: “Anh mau cảm tạ ơn cứu mạng của Nhiếp Nhiên đi.”
Hiện giờ cô ta rất muốn được trông thấy bộ dạng của Tôn Hạo khi bị Nhiếp Nhiên ngược đãi.
Tôn Hạo có cảm giác mình đang bị Diệp Tuệ Văn cười nhạo, cảm thấy hơi khó chịu mà nói tiếp: “Cảm ơn cái gì chứ, cái bẫy này là do Nhiếp Nhiên thiết kế, suýt chút nữa là tôi đã bị giết chết rồi, đúng ra phải là cô ấy bồi thường tôi mới đúng chứ!”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười nói: “Muốn tôi bồi thường cho anh sao? Chính bản thân anh không hề chú ý mà chạy vào cạm bẫy của tôi, đồng thời cũng phá mất bẫy rập mà tôi tạo nên, hại tôi hôm nay không có bữa tối để ăn, giờ còn dũng cảm mà dõng dạc nói rằng muốn tôi bồi thường cho anh? Nếu không có tôi thì bây giờ anh đã bị dao quân dụng của tôi xuyên thẳng vào hàm rồi!”
Tôn Hạo bị dọa cứng đờ người, anh ta không còn bất kì sức lực phản công nào nữa, đành phải nghẹn ngào nói: “... Vậy cô nói xem, cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào đây?”
“Anh giải quyết bữa tối đi!” Quả nhiên, không có gì ngoài dự đoán, Nhiếp Nhiên nói một câu như vậy.
“Hả? Nhưng giờ tối muộn thế này rồi… Trời tối om om thế này thì cô bảo tôi đi đâu tìm đồ ăn đây? Hơn nữa, cô làm cái bẫy này mà suốt đến giờ vẫn không thể tìm được con gì còn gì, đây không phải là cô muốn hại tôi sao?”
“Ai bảo là chưa bắt được, không phải bắt được anh rồi đó sao?” Nhiếp Nhiên chế giễu.
“Sao tôi có thể là đồ ăn được chứ, tôi có phải là con vật đâu!”
Tôn Hạo vừa nói dứt lời, Uông Tư Minh và Diệp Tuệ Văn không nhịn được bật cười.
Hai tay Nhiếp Nhiên khoanh trước ngực, liếc nhìn anh ta, làm như đang quan sát, “Ừ, về điểm này thì tôi xin giữ im lặng.”
Hai người còn lại càng cười to hơn.
“Cô… các người…” Tôn Hạo tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch nhưng không có cách nào nói tiếp được.
Cuối cùng Uông Tư Minh phải nhịn xuống một chút, tiến tới giảng hòa, “Được rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã ở đây thì Diệp Tuệ Văn đi theo Nhiếp Nhiên đi, tôi và Tôn Hạo đi tìm đồ ăn.”
Nói xong, anh ta liền vỗ vai Tôn Hạo, ý bảo anh ta cùng rời đi với mình.
“Tôi nói sẽ ở cùng một chỗ với các anh lúc nào?” Nhiếp Nhiên ngoẹo đầu, cười hỏi.
Hai người bọn họ đang muốn rời đi thì lập tức khựng lại.
Uông Tư Minh quay đầu, thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt cô thì mỉm cười tiêu chuẩn: “Không phải cần tìm đồ ăn sao? Chúng tôi đi tìm đồ ăn, hai cô ngồi đó chờ nhé.”
Lông mày Nhiếp Nhiên khẽ nhếch, câu này của anh ta thật ra cũng có chút trình độ, khiến cô không thể tìm được bất cứ điểm gì để bắt bẻ.
Nhiếp Nhiên nể mặt thức ăn nên không tiếp tục nói nữa, xoay người đi về nơi mình đang ẩn náu.
Diệp Tuệ Văn đi theo sau Nhiếp Nhiên.
Dọc theo đường đi, cô ta tiện tay nhặt mấy cành cây, muốn đem về chỗ ẩn náu để nhóm lửa, tránh đến lúc đó lại bị Nhiếp Nhiên đuổi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy nhưng không nói gì thêm, vẫn đi về phía trước, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra rằng bước chân của cô đã chậm lại một chút.
Diệp Tuệ Văn ôm cành cây, cố hết sức đi theo cô về nơi ẩn náu.
Nơi này tương đối dốc, đường lại khó đi, rất dễ xảy ra những trận lở đất nhỏ, vì vậy cô không tìm hang động để trú để tránh bị vùi lấp.
Cô chỉ tìm một khu đất tương đối rộng rãi bằng phẳng, lại đốt thêm một đống lửa, cứ thế mà nghỉ ngơi giữa trời.
Diệp Tuệ Văn thấy mặt đất ẩm ướt, cô ta tìm một nơi khô ráo gần đống lửa, để đống cành cây xuống, lại chuyển mấy tảng đá bằng phẳng tới để làm ghế.
Ở nơi như thế này, mặt đất ẩm ướt, không biết có gặp phải thứ gì không, nếu cứ thế mà ngồi trên nền đất thì có khi vẫn sẽ có nguy hiểm.
Chờ tới khi hết thảy mọi việc đều xong xuôi thì cô ta mới ngồi xuống.
Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh đống lửa, vùi củi để lửa cháy to hơn.
Trong nhất thời, cả hai người bọn họ đều không nói chuyện.
Diệp Tuệ Văn ngồi trên tảng đá, lại không dám kinh động Nhiếp Nhiên, chỉ có thể khẽ xoay xoay chân mình.
Một lúc sau, Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra sự khác lạ trong động tác của cô ta.
“Trẹo chân hả?”
“Không sao đâu, xoay xoay một chút là được, không đáng ngại đâu.” Diệp Tuệ Văn thấy khả năng quan sát của Nhiếp Nhiên lợi hại như vậy thì đành giả bộ cử động bàn chân yếu ớt của mình, vờ như không có chuyện gì.
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt cô ta không dễ nhìn chút nào thì cũng biết vết thương của cô ta không nhẹ, hơn nữa khi nãy vừa nhặt cành cây vừa tìm đá tảng làm ghế, hẳn là càng nặng hơn nhiều.
Cô mỉm cười, để lộ chút ý lạnh, “Cho nên mới nói, kết bạn đồng hành để làm gì, có cần thiết phải kết bạn để biến bản thân thành như vậy không, một mình đâu phải không tốt đâu.”
“Nếu không có bọn họ thì hôm nay một mình tôi không thể đi tới đây được.”
Diệp Tuệ Văn ngẩng đầu, thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo trào phúng thì nói: “Nhiếp Nhiên, có thể cô có năng lực một mình đối mặt với rất nhiều chuyện. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận được rằng, khi cô gặp nguy hiểm, nếu có một người sẵn sàng tới giúp cô thì đó là sự ấm áp cỡ nào, không phải sao?”
Nụ cười trên khóe môi Nhiếp Nhiên hơi cứng đờ rồi lại sâu thêm vài phần, “Làm sao cô biết, người vươn tay ra với cô không phải là vì muốn đẩy cô rơi xuống vực thẳm?”
Diệp Tuệ Văn khẽ xoa cái chân bị thương của mình, khẳng định: “Nếu như đã là chiến hữu, tôi hiểu rõ rằng bọn họ sẽ không làm vậy, nhưng nếu chỉ vì ràng buộc lợi ích thì nói vậy cũng chưa biết chừng.”
“Chiến hữu thì có thể tín nhiệm ư?”
Không phải tất cả đều là người sao?
Chỉ thay đổi một từ thì có thể có kết cục khác sao?
“Đương nhiên, vì tôi và bọn họ có chung một niềm tin.”
Nhiếp Nhiên cau mày.
“Cái gì gọi là có chung một niềm tin?” Cô không hiểu nên hỏi lại.
“Từng giây từng phút đều vì quốc gia và nhân dân mà hiến dâng tất cả.” Khi nói về lý tưởng của bản thân, dù toàn thân Diệp Tuệ Văn đang vô cùng chật vật thì trên mặt cô ta vẫn là sự kiên định và sức mạnh không gì sánh được, đôi mắt cô ta càng thêm rực sáng.
Đó là thần thái mà Nhiếp Nhiên chưa từng thấy.
Đương nhiên, cô cũng chưa từng nghĩ tới những lời này.
Trong kiếp trước của cô, mọi thứ đều vô cùng đơn giản…
Sống sót là niềm tin của cô.
Tự do là niềm tin của cô.
Còn mấy thứ lý tưởng vĩ đại gì gì đó, bất kể là đối cô hay những kẻ khác trong căn cứ mà nói thì lại càng không có.
Có thể nói đây chính là sự khác biệt về bản chất giữa sát thủ và quân nhân.
Tội ác và thần thánh.
Nhưng buồn cười là, một kẻ đen tối xấu xa như cô lại sống lại vào thân xác một tân binh.
Nhiếp Nhiên khẽ nhếch miệng, lộ ra một vẻ châm chọc nhàn nhạt.
Đúng lúc đó, từ trong rừng cây cách đó không xa nghe được tiếng nói ồn ào của Tôn Hạo, “Này này này, mau nhìn xem, tôi bắt được rắn này! Thế nào, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!”
Bị cắt đứt dòng suy tư, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về phía Tôn Hạo, trên tay anh ta vẫn đang cầm một con rắn chết mềm oặt đi về phía cô.
Nhìn qua thì con rắn không hề nhỏ, hơn nữa cũng không phải là rắn độc.
“Nướng lên mà khó ăn quá, sẽ không tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu đấy.” Nhiếp Nhiên cười, nói không khách khí.
Tôn Hạo nghe vậy cũng không tức giận, vì kiếm được thức ăn nên anh ta đã sớm ném lời trêu chọc của Nhiếp Nhiên lên chín tầng mây rồi, “Đừng đùa, món nướng của tôi là món ngon đệ nhất thiên hạ đó, cứ chờ anh đây bộc lộ tài năng cho các em thấy. “
Vẻ mặt anh ta vô cùng đắc ý, anh ta đem con rắn đi xử lý, Diệp Tuệ Văn cũng mau chóng đi theo phụ giúp một tay.
Ở sau lưng anh ta, Uông Tư Minh lại ngồi xuống tảng đá bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Bất chợt, Nhiếp Nhiên mở miệng thẳng thắn hỏi: “Anh cố ý chọn đường này phải không?”
Uông Tư Minh nghiêng đầu nhìn cô, cúi đầu cười nhạt, “Cũng không hắn là cố ý, dù sao thì tôi cũng muốn hoàn thành sát hạch.”
Hoàn thành sát hạch ư?
Với năng lực của anh ta thì việc hoàn thành sát hạch đâu cần phải trả giá lớn vậy.
Nhiếp Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, thâm ý nói: “Dẫn theo hai người bọn họ cùng đi, tấm lòng của anh lớn hơn nhiều so với tôi đấy.”
“Bọn họ không yếu đuối như cô nghĩ đâu, chí ít là bọn đã thành công vượt qua một nửa chặng đường rồi, không phải sao?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt cũng chuyển đến trên hai người kia, chính xác mà nói thì là trên người Diệp Tuệ Văn, “Nhưng một nửa chặng đường này phải trả giá hơi lớn đó.”
Cô cảm thán mang theo nhiều thâm ý khiến cho Uông Tư Minh khẽ nhíu mày.
Anh ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại nhìn Diệp Tuệ Văn mà nói ra những lời này.
Uông Tư Minh nhìn Diệp Tuệ Văn chằm chằm, trong ánh mắt mang theo vẻ không hiểu.
Không bao lâu sau, Tôn Hạo đã nhấc nhánh cây xiên thịt rắn khỏi đống lửa, quay về phía hai người Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mà gọi: “Mau lên nào, tôi nướng xong rồi, hai người còn ngồi ở đó bô lô ba la cái gì nữa, mau lại đây lấy phần đi, món này phải ăn nóng mới ngon!”
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mau chóng tiến tới, mỗi người tự cầm một miếng, nếm thử.
Mùi vị tạm được, dù sao khi không có muối thì ăn cái gì cũng giống nhau cả.
Tôn Hạo đắc ý cười nói: “Thế nào, tay nghề không tệ chứ?”
“Miễn cưỡng cũng coi như tạm được.” Nhiếp Nhiên nuốt nốt miếng thịt rắn cuối cùng trong miệng rồi nói.
Tôn Hạo trợn mắt, “Miễn cưỡng á? Đồng chí Nhiếp Nhiên, cô thế này là nghĩ một đằng nói một nẻo, rất dễ khiến cho tôi mất đi nhiệt huyết nấu ăn đấy nhé!”
Từ trước tới giờ, Tôn Hạo luôn nói chuyện theo kiểu thích bông đùa. Ở lớp 1, anh ta được coi là người tạo không khí náo nhiệt, nhưng gặp gỡ Nhiếp Nhiên, hiển nhiên như vậy vẫn là không theo lẽ thường được rồi.
“Vậy ý của anh là, hai hôm tới anh đều sẽ vác cái bụng đói mà đi tiếp?” Câu nói đầu tiên của Nhiếp Nhiên khiến anh ta phải dừng ăn.
Trong lòng Tôn Hạo thầm lầu bầu rằng sao Nhiếp Nhiên này không chỉ bắn súng với đánh nhau lợi hại, ngay cả mồm mép cũng ghê gớm như vậy chứ?
Chẳng trách sĩ quan huấn luyện An còn bị cô ta nói tới nỗi tức tối chỉ biết giậm chân.
Nhưng sau đó đầu óc của anh ta lóe lên, liền nói rằng: “Hai ngày ư? Không cần đâu, theo bản đồ thì tối mai là chúng ta có thể tới nơi rồi.”
Trí nhớ của anh ta coi như không tệ, cho nên chỉ dựa vào tuyến đường được ghi nhớ trong đầu cùng với lộ trình ngày hôm nay là có thể khẳng định được rằng tối ngày mai là bọn họ có thể tới nơi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi nghĩ các anh sẽ không thể tới nơi được.”
“Vì sao?” Tôn Hạo nghi ngờ hỏi.
Nhiếp Nhiên thần bí nói: “Ngày mai anh sẽ biết.”
Nói xong, trong lúc xoay người lại để chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt cô không biết vô tình hay cố ý đảo qua trên người Diệp Tuệ Văn.
Điều này khiến cho động tác của Diệp Tuệ Văn bất chợt hơi cứng lại một chút.
Động tác và vẻ mặt nho nhỏ này của cô ta khiến Uông Tư Minh là người đầu tiên chú ý tới.
Anh ta biết rõ Nhiếp Nhiên đang nói về Diệp Tuệ Văn.
Nhưng lý do là gì?
Tại sao lại không thể hoàn thành đúng hạn?
Điều này làm cho anh ta càng thêm trăm mối suy tư mà không có lời giải.
Dưới bóng đêm thâm trầm, trong rừng cây chỉ nghe được tiếng cành cây cháy phát ra âm thanh “lách tách” lúc vỡ ra trong đống lửa.
Bốn người bọn họ đều tựa lưng nghỉ ngơi quanh đó để bồi dưỡng tinh thần cho một ngày một đêm kế tiếp.
Suốt đêm hôm đó, đống lửa vẫn luôn cháy đều đặn.
Nhiếp Nhiên biết đó là do nửa đêm Uông Tư Minh đã hai lần bổ sung thêm cành cây vào đống lửa.
Trời còn chưa sáng hẳn, Nhiếp Nhiên đã mở mắt.
“Dậy rồi à?” Uông Tư Minh vừa bỏ thêm mấy cành cây vào đống lửa, nhìn qua thì tinh thần không tệ chút nào, không hề giống dáng vẻ của người cả đêm không ngủ.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên đứng lên, hoạt động một chút.
“Ngủ ngon chứ?”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên vẫn như cũ, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Lúc này, hai người kia nghe được tiếng bọn họ nói chuyện với nhau thì cũng đã lục tục tỉnh lại.
Uông Tư Minh thấy hai người kia đã tỉnh lại rồi thì đề nghị: “Tỉnh táo một chút, đợi lát nữa kiếm chút gì ăn rồi sau đó xuất phát.”
“Được.” Tôn Hạo vừa ngủ dậy, hai mắt vẫn còn nhập nhèm, khẽ gật đầu một cái.
Nhưng đúng lúc đó, từ xa xa vang lên một tiếng hét to, “A...!”
Tiếng hét chói tai khiến tinh thần bọn họ đều chấn động.
Tôn Hạo lập tức đứng dậy, cảnh giác nói: “Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi hình như có tiếng hét của ai đó.” Diệp Tuệ Văn chau mày nói, “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đi, chúng ta đi xem!” Uông Tư Minh lập tức đứng lên.
Hai người kia cùng đi theo.
Chỉ có Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhỏ giọng thở dài: “Hẳn là... lại có người phá mất bẫy rập của mình rồi.”
Haiz, thế này là lại không có bữa sáng rồi!
Thật là xúi quẩy, sao đám người kia luôn giẫm phải bẫy của cô chứ!
Thần sắc ba người kia nhất thời buông lỏng.
“Tôi nói này, rốt cuộc là cô làm mấy cái bẫy vậy?” Đã từng là người bị hại, Tôn Hạo không nhịn được phải hỏi.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, “Còn ba cái nữa.”
Điều này thực sự khiến cho Tôn Hạo hoàn toàn phục Nhiếp Nhiên sát đất, “Ba? Cô đúng là quá chịu khó quá rồi đấy.”
Uông Tư Minh đứng trước mặt bọn họ thúc giục: “Được rồi, đi cứu người đã, ngộ nhỡ có người tự ý cởi dây thừng thì sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Đúng đúng đúng, nhanh đi thôi, nhanh đi thôi!”
CÔ LÀM THẾ NÀY LÀ ĐANG MƯU SÁT ĐÓ!
Uông Tư Minh dừng tay lại.
Ba người bọn họ đều nhìn về phía bóng tối nơi phát ra giọng nói đó.
Nhiếp Nhiên chậm rãi bước ra từ bóng tối, cô đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hô hấp lại có vẻ hơi bất ổn.
“Nhiếp Nhiên? Sao cô lại ở đây?” Diệp Tuệ Văn vô cùng kinh ngạc khi giờ lại gặp được Nhiếp Nhiên nên lắm mồm hỏi: “Cô cũng bất đắc dĩ phải thay đổi lộ tuyến nên cũng phải đi đường này sao?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, “Bất đắc dĩ phải thay đổi tuyến đường ư? Vì sao?”
Cô vốn cho rằng bọn họ đi theo mình tới đây, nhưng giờ nghe bọn họ nói vậy thì có vẻ chuyện không phải như cô nghĩ rồi.
Diệp Tuệ Văn gật đầu, “Đường mà chúng tôi định đi bị mưa to làm chặn đường, vì vậy chúng tôi chỉ có thể thay đổi hành trình.”
“Và đi đường này?” Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía Uông Tư Minh đang đứng dưới tán cây, khẽ nở nụ cười lạnh, “Anh dẫn theo hai người bọn họ đi đường này như vậy, không sợ chết à?”
Diệp Tuệ Văn lập tức nói: “Tôi sẽ không gây trở ngại cho bọn họ.”
“Thì ra là còn không sợ chết nữa à?”
“Đương nhiên là tôi sợ chết chứ, mấy người mau cởi trói thả tôi xuống đi, tôi sắp bị máu dồn lên não mà chết rồi đây này!” Lúc này, Tôn Hạo bị treo ngược trên cây đang giương nanh múa vuốt khua khoắng loạn cả lên, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của bọn họ lên người mình.
Uông Tư Minh lấy lại tinh thần thì mới nhớ ra sự tồn tại của Tôn Hạo, “Để tôi cởi giúp cậu.”
Anh ta ra vẻ định cắt sợ dây thừng kia luôn.
Nhưng khi anh ta vừa chạm vào sợi dây, còn chưa kịp tháo đã nghe thấy tiếng của Nhiếp Nhiên, “Trước khi tháo nhớ chú ý, bên dưới còn có bẫy rập, nếu anh cởi ra thì anh ta chắc chắn sẽ chết!”
Câu nói này của cô khiến cả ba người bọn họ đều ngẩn ra.
Tôn Hạo cũng không hề nhúc nhích nổi nữa mà khựng lại giữa không trung.
Cái gì cơ?
Vẫn còn bẫy rập nữa sao?
Hơn nữa còn là một khi cởi ra sẽ chết ư?
Những lời này của cô khiến sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh.
Nhiếp Nhiên chậm rãi bước tới, cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất, dùng một nhánh cây gạt toàn bộ lá cây trên nền đất ra.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng lạnh lẽo của một con dao quân dụng bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Lúc đó, bởi con dao chưa khởi động mà vẫn nằm yên dưới đất nên trông không có bất kì nguy hiểm gì.
Nhưng tất cả mọi người đứng đây đều biết, một khi con dao này khởi động thì kết cục của Tôn Hạo sẽ ra sao.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm động tác trên tay Nhiếp Nhiên không hề chớp mắt, bọn họ sợ cô sẽ mắc sai lầm rồi phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Hành động của Nhiếp Nhiên rất nhanh, cũng vô cùng nhuần nhuyễn, cô dùng cành cây động vào bộ phận then chốt của con dao, “phụt” một tiếng, con dao kia bật mạnh lên.
Trong đêm đen, con dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho mọi người không nhịn được mà run sợ.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng nếu vừa rồi Nhiếp Nhiên không xuất hiện kịp thời thì Tôn Hạo sẽ ra sao.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy con dao.
Bản thân Tôn Hạo khi thấy ánh sáng sắc lạnh kia thì chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không thèm để ý đến chuyện máu dồn lên não nữa, chỉ gào lên: “Ông trời ơi, Nhiếp Nhiên, cô định mưu sát tôi đó hả?”
Uông Tư Minh đang cởi dây thừng cho Tôn Hạo ra, nghe thấy anh ta nói vậy bèn nhẹ giọng khiển trách: “Cậu nói bậy gì thế hả?”
“Nếu tôi muốn mưu sát anh thì vừa rồi đã không lên tiếng, để Uông Tư Minh cứ thế cởi dây ra cho anh thì không phải là được rồi sao?”
Tôn Hạo ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ đó của anh ta thì khóe môi khẽ nhếch lên, trong đáy mắt cô mang theo chút suy tính, “Tôi muốn cứu mạng anh, có phải là anh nên cảm ơn tôi không?”
Nghe thấy câu nói quen thuộc ấy, Diệp Tuệ Văn không nhịn được mà bật cười khúc khích một tiếng.
Tôn Hạo không hiểu gì cả, quay sang nhìn cô ta, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Cô cười gì vậy?”
Diệp Tuệ Văn cố gắng nín cười, nói: “Anh mau cảm tạ ơn cứu mạng của Nhiếp Nhiên đi.”
Hiện giờ cô ta rất muốn được trông thấy bộ dạng của Tôn Hạo khi bị Nhiếp Nhiên ngược đãi.
Tôn Hạo có cảm giác mình đang bị Diệp Tuệ Văn cười nhạo, cảm thấy hơi khó chịu mà nói tiếp: “Cảm ơn cái gì chứ, cái bẫy này là do Nhiếp Nhiên thiết kế, suýt chút nữa là tôi đã bị giết chết rồi, đúng ra phải là cô ấy bồi thường tôi mới đúng chứ!”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười nói: “Muốn tôi bồi thường cho anh sao? Chính bản thân anh không hề chú ý mà chạy vào cạm bẫy của tôi, đồng thời cũng phá mất bẫy rập mà tôi tạo nên, hại tôi hôm nay không có bữa tối để ăn, giờ còn dũng cảm mà dõng dạc nói rằng muốn tôi bồi thường cho anh? Nếu không có tôi thì bây giờ anh đã bị dao quân dụng của tôi xuyên thẳng vào hàm rồi!”
Tôn Hạo bị dọa cứng đờ người, anh ta không còn bất kì sức lực phản công nào nữa, đành phải nghẹn ngào nói: “... Vậy cô nói xem, cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào đây?”
“Anh giải quyết bữa tối đi!” Quả nhiên, không có gì ngoài dự đoán, Nhiếp Nhiên nói một câu như vậy.
“Hả? Nhưng giờ tối muộn thế này rồi… Trời tối om om thế này thì cô bảo tôi đi đâu tìm đồ ăn đây? Hơn nữa, cô làm cái bẫy này mà suốt đến giờ vẫn không thể tìm được con gì còn gì, đây không phải là cô muốn hại tôi sao?”
“Ai bảo là chưa bắt được, không phải bắt được anh rồi đó sao?” Nhiếp Nhiên chế giễu.
“Sao tôi có thể là đồ ăn được chứ, tôi có phải là con vật đâu!”
Tôn Hạo vừa nói dứt lời, Uông Tư Minh và Diệp Tuệ Văn không nhịn được bật cười.
Hai tay Nhiếp Nhiên khoanh trước ngực, liếc nhìn anh ta, làm như đang quan sát, “Ừ, về điểm này thì tôi xin giữ im lặng.”
Hai người còn lại càng cười to hơn.
“Cô… các người…” Tôn Hạo tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch nhưng không có cách nào nói tiếp được.
Cuối cùng Uông Tư Minh phải nhịn xuống một chút, tiến tới giảng hòa, “Được rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã ở đây thì Diệp Tuệ Văn đi theo Nhiếp Nhiên đi, tôi và Tôn Hạo đi tìm đồ ăn.”
Nói xong, anh ta liền vỗ vai Tôn Hạo, ý bảo anh ta cùng rời đi với mình.
“Tôi nói sẽ ở cùng một chỗ với các anh lúc nào?” Nhiếp Nhiên ngoẹo đầu, cười hỏi.
Hai người bọn họ đang muốn rời đi thì lập tức khựng lại.
Uông Tư Minh quay đầu, thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt cô thì mỉm cười tiêu chuẩn: “Không phải cần tìm đồ ăn sao? Chúng tôi đi tìm đồ ăn, hai cô ngồi đó chờ nhé.”
Lông mày Nhiếp Nhiên khẽ nhếch, câu này của anh ta thật ra cũng có chút trình độ, khiến cô không thể tìm được bất cứ điểm gì để bắt bẻ.
Nhiếp Nhiên nể mặt thức ăn nên không tiếp tục nói nữa, xoay người đi về nơi mình đang ẩn náu.
Diệp Tuệ Văn đi theo sau Nhiếp Nhiên.
Dọc theo đường đi, cô ta tiện tay nhặt mấy cành cây, muốn đem về chỗ ẩn náu để nhóm lửa, tránh đến lúc đó lại bị Nhiếp Nhiên đuổi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy nhưng không nói gì thêm, vẫn đi về phía trước, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra rằng bước chân của cô đã chậm lại một chút.
Diệp Tuệ Văn ôm cành cây, cố hết sức đi theo cô về nơi ẩn náu.
Nơi này tương đối dốc, đường lại khó đi, rất dễ xảy ra những trận lở đất nhỏ, vì vậy cô không tìm hang động để trú để tránh bị vùi lấp.
Cô chỉ tìm một khu đất tương đối rộng rãi bằng phẳng, lại đốt thêm một đống lửa, cứ thế mà nghỉ ngơi giữa trời.
Diệp Tuệ Văn thấy mặt đất ẩm ướt, cô ta tìm một nơi khô ráo gần đống lửa, để đống cành cây xuống, lại chuyển mấy tảng đá bằng phẳng tới để làm ghế.
Ở nơi như thế này, mặt đất ẩm ướt, không biết có gặp phải thứ gì không, nếu cứ thế mà ngồi trên nền đất thì có khi vẫn sẽ có nguy hiểm.
Chờ tới khi hết thảy mọi việc đều xong xuôi thì cô ta mới ngồi xuống.
Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh đống lửa, vùi củi để lửa cháy to hơn.
Trong nhất thời, cả hai người bọn họ đều không nói chuyện.
Diệp Tuệ Văn ngồi trên tảng đá, lại không dám kinh động Nhiếp Nhiên, chỉ có thể khẽ xoay xoay chân mình.
Một lúc sau, Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra sự khác lạ trong động tác của cô ta.
“Trẹo chân hả?”
“Không sao đâu, xoay xoay một chút là được, không đáng ngại đâu.” Diệp Tuệ Văn thấy khả năng quan sát của Nhiếp Nhiên lợi hại như vậy thì đành giả bộ cử động bàn chân yếu ớt của mình, vờ như không có chuyện gì.
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt cô ta không dễ nhìn chút nào thì cũng biết vết thương của cô ta không nhẹ, hơn nữa khi nãy vừa nhặt cành cây vừa tìm đá tảng làm ghế, hẳn là càng nặng hơn nhiều.
Cô mỉm cười, để lộ chút ý lạnh, “Cho nên mới nói, kết bạn đồng hành để làm gì, có cần thiết phải kết bạn để biến bản thân thành như vậy không, một mình đâu phải không tốt đâu.”
“Nếu không có bọn họ thì hôm nay một mình tôi không thể đi tới đây được.”
Diệp Tuệ Văn ngẩng đầu, thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo trào phúng thì nói: “Nhiếp Nhiên, có thể cô có năng lực một mình đối mặt với rất nhiều chuyện. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận được rằng, khi cô gặp nguy hiểm, nếu có một người sẵn sàng tới giúp cô thì đó là sự ấm áp cỡ nào, không phải sao?”
Nụ cười trên khóe môi Nhiếp Nhiên hơi cứng đờ rồi lại sâu thêm vài phần, “Làm sao cô biết, người vươn tay ra với cô không phải là vì muốn đẩy cô rơi xuống vực thẳm?”
Diệp Tuệ Văn khẽ xoa cái chân bị thương của mình, khẳng định: “Nếu như đã là chiến hữu, tôi hiểu rõ rằng bọn họ sẽ không làm vậy, nhưng nếu chỉ vì ràng buộc lợi ích thì nói vậy cũng chưa biết chừng.”
“Chiến hữu thì có thể tín nhiệm ư?”
Không phải tất cả đều là người sao?
Chỉ thay đổi một từ thì có thể có kết cục khác sao?
“Đương nhiên, vì tôi và bọn họ có chung một niềm tin.”
Nhiếp Nhiên cau mày.
“Cái gì gọi là có chung một niềm tin?” Cô không hiểu nên hỏi lại.
“Từng giây từng phút đều vì quốc gia và nhân dân mà hiến dâng tất cả.” Khi nói về lý tưởng của bản thân, dù toàn thân Diệp Tuệ Văn đang vô cùng chật vật thì trên mặt cô ta vẫn là sự kiên định và sức mạnh không gì sánh được, đôi mắt cô ta càng thêm rực sáng.
Đó là thần thái mà Nhiếp Nhiên chưa từng thấy.
Đương nhiên, cô cũng chưa từng nghĩ tới những lời này.
Trong kiếp trước của cô, mọi thứ đều vô cùng đơn giản…
Sống sót là niềm tin của cô.
Tự do là niềm tin của cô.
Còn mấy thứ lý tưởng vĩ đại gì gì đó, bất kể là đối cô hay những kẻ khác trong căn cứ mà nói thì lại càng không có.
Có thể nói đây chính là sự khác biệt về bản chất giữa sát thủ và quân nhân.
Tội ác và thần thánh.
Nhưng buồn cười là, một kẻ đen tối xấu xa như cô lại sống lại vào thân xác một tân binh.
Nhiếp Nhiên khẽ nhếch miệng, lộ ra một vẻ châm chọc nhàn nhạt.
Đúng lúc đó, từ trong rừng cây cách đó không xa nghe được tiếng nói ồn ào của Tôn Hạo, “Này này này, mau nhìn xem, tôi bắt được rắn này! Thế nào, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!”
Bị cắt đứt dòng suy tư, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về phía Tôn Hạo, trên tay anh ta vẫn đang cầm một con rắn chết mềm oặt đi về phía cô.
Nhìn qua thì con rắn không hề nhỏ, hơn nữa cũng không phải là rắn độc.
“Nướng lên mà khó ăn quá, sẽ không tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu đấy.” Nhiếp Nhiên cười, nói không khách khí.
Tôn Hạo nghe vậy cũng không tức giận, vì kiếm được thức ăn nên anh ta đã sớm ném lời trêu chọc của Nhiếp Nhiên lên chín tầng mây rồi, “Đừng đùa, món nướng của tôi là món ngon đệ nhất thiên hạ đó, cứ chờ anh đây bộc lộ tài năng cho các em thấy. “
Vẻ mặt anh ta vô cùng đắc ý, anh ta đem con rắn đi xử lý, Diệp Tuệ Văn cũng mau chóng đi theo phụ giúp một tay.
Ở sau lưng anh ta, Uông Tư Minh lại ngồi xuống tảng đá bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Bất chợt, Nhiếp Nhiên mở miệng thẳng thắn hỏi: “Anh cố ý chọn đường này phải không?”
Uông Tư Minh nghiêng đầu nhìn cô, cúi đầu cười nhạt, “Cũng không hắn là cố ý, dù sao thì tôi cũng muốn hoàn thành sát hạch.”
Hoàn thành sát hạch ư?
Với năng lực của anh ta thì việc hoàn thành sát hạch đâu cần phải trả giá lớn vậy.
Nhiếp Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, thâm ý nói: “Dẫn theo hai người bọn họ cùng đi, tấm lòng của anh lớn hơn nhiều so với tôi đấy.”
“Bọn họ không yếu đuối như cô nghĩ đâu, chí ít là bọn đã thành công vượt qua một nửa chặng đường rồi, không phải sao?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt cũng chuyển đến trên hai người kia, chính xác mà nói thì là trên người Diệp Tuệ Văn, “Nhưng một nửa chặng đường này phải trả giá hơi lớn đó.”
Cô cảm thán mang theo nhiều thâm ý khiến cho Uông Tư Minh khẽ nhíu mày.
Anh ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại nhìn Diệp Tuệ Văn mà nói ra những lời này.
Uông Tư Minh nhìn Diệp Tuệ Văn chằm chằm, trong ánh mắt mang theo vẻ không hiểu.
Không bao lâu sau, Tôn Hạo đã nhấc nhánh cây xiên thịt rắn khỏi đống lửa, quay về phía hai người Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mà gọi: “Mau lên nào, tôi nướng xong rồi, hai người còn ngồi ở đó bô lô ba la cái gì nữa, mau lại đây lấy phần đi, món này phải ăn nóng mới ngon!”
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mau chóng tiến tới, mỗi người tự cầm một miếng, nếm thử.
Mùi vị tạm được, dù sao khi không có muối thì ăn cái gì cũng giống nhau cả.
Tôn Hạo đắc ý cười nói: “Thế nào, tay nghề không tệ chứ?”
“Miễn cưỡng cũng coi như tạm được.” Nhiếp Nhiên nuốt nốt miếng thịt rắn cuối cùng trong miệng rồi nói.
Tôn Hạo trợn mắt, “Miễn cưỡng á? Đồng chí Nhiếp Nhiên, cô thế này là nghĩ một đằng nói một nẻo, rất dễ khiến cho tôi mất đi nhiệt huyết nấu ăn đấy nhé!”
Từ trước tới giờ, Tôn Hạo luôn nói chuyện theo kiểu thích bông đùa. Ở lớp 1, anh ta được coi là người tạo không khí náo nhiệt, nhưng gặp gỡ Nhiếp Nhiên, hiển nhiên như vậy vẫn là không theo lẽ thường được rồi.
“Vậy ý của anh là, hai hôm tới anh đều sẽ vác cái bụng đói mà đi tiếp?” Câu nói đầu tiên của Nhiếp Nhiên khiến anh ta phải dừng ăn.
Trong lòng Tôn Hạo thầm lầu bầu rằng sao Nhiếp Nhiên này không chỉ bắn súng với đánh nhau lợi hại, ngay cả mồm mép cũng ghê gớm như vậy chứ?
Chẳng trách sĩ quan huấn luyện An còn bị cô ta nói tới nỗi tức tối chỉ biết giậm chân.
Nhưng sau đó đầu óc của anh ta lóe lên, liền nói rằng: “Hai ngày ư? Không cần đâu, theo bản đồ thì tối mai là chúng ta có thể tới nơi rồi.”
Trí nhớ của anh ta coi như không tệ, cho nên chỉ dựa vào tuyến đường được ghi nhớ trong đầu cùng với lộ trình ngày hôm nay là có thể khẳng định được rằng tối ngày mai là bọn họ có thể tới nơi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi nghĩ các anh sẽ không thể tới nơi được.”
“Vì sao?” Tôn Hạo nghi ngờ hỏi.
Nhiếp Nhiên thần bí nói: “Ngày mai anh sẽ biết.”
Nói xong, trong lúc xoay người lại để chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt cô không biết vô tình hay cố ý đảo qua trên người Diệp Tuệ Văn.
Điều này khiến cho động tác của Diệp Tuệ Văn bất chợt hơi cứng lại một chút.
Động tác và vẻ mặt nho nhỏ này của cô ta khiến Uông Tư Minh là người đầu tiên chú ý tới.
Anh ta biết rõ Nhiếp Nhiên đang nói về Diệp Tuệ Văn.
Nhưng lý do là gì?
Tại sao lại không thể hoàn thành đúng hạn?
Điều này làm cho anh ta càng thêm trăm mối suy tư mà không có lời giải.
Dưới bóng đêm thâm trầm, trong rừng cây chỉ nghe được tiếng cành cây cháy phát ra âm thanh “lách tách” lúc vỡ ra trong đống lửa.
Bốn người bọn họ đều tựa lưng nghỉ ngơi quanh đó để bồi dưỡng tinh thần cho một ngày một đêm kế tiếp.
Suốt đêm hôm đó, đống lửa vẫn luôn cháy đều đặn.
Nhiếp Nhiên biết đó là do nửa đêm Uông Tư Minh đã hai lần bổ sung thêm cành cây vào đống lửa.
Trời còn chưa sáng hẳn, Nhiếp Nhiên đã mở mắt.
“Dậy rồi à?” Uông Tư Minh vừa bỏ thêm mấy cành cây vào đống lửa, nhìn qua thì tinh thần không tệ chút nào, không hề giống dáng vẻ của người cả đêm không ngủ.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên đứng lên, hoạt động một chút.
“Ngủ ngon chứ?”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên vẫn như cũ, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Lúc này, hai người kia nghe được tiếng bọn họ nói chuyện với nhau thì cũng đã lục tục tỉnh lại.
Uông Tư Minh thấy hai người kia đã tỉnh lại rồi thì đề nghị: “Tỉnh táo một chút, đợi lát nữa kiếm chút gì ăn rồi sau đó xuất phát.”
“Được.” Tôn Hạo vừa ngủ dậy, hai mắt vẫn còn nhập nhèm, khẽ gật đầu một cái.
Nhưng đúng lúc đó, từ xa xa vang lên một tiếng hét to, “A...!”
Tiếng hét chói tai khiến tinh thần bọn họ đều chấn động.
Tôn Hạo lập tức đứng dậy, cảnh giác nói: “Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi hình như có tiếng hét của ai đó.” Diệp Tuệ Văn chau mày nói, “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đi, chúng ta đi xem!” Uông Tư Minh lập tức đứng lên.
Hai người kia cùng đi theo.
Chỉ có Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhỏ giọng thở dài: “Hẳn là... lại có người phá mất bẫy rập của mình rồi.”
Haiz, thế này là lại không có bữa sáng rồi!
Thật là xúi quẩy, sao đám người kia luôn giẫm phải bẫy của cô chứ!
Thần sắc ba người kia nhất thời buông lỏng.
“Tôi nói này, rốt cuộc là cô làm mấy cái bẫy vậy?” Đã từng là người bị hại, Tôn Hạo không nhịn được phải hỏi.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, “Còn ba cái nữa.”
Điều này thực sự khiến cho Tôn Hạo hoàn toàn phục Nhiếp Nhiên sát đất, “Ba? Cô đúng là quá chịu khó quá rồi đấy.”
Uông Tư Minh đứng trước mặt bọn họ thúc giục: “Được rồi, đi cứu người đã, ngộ nhỡ có người tự ý cởi dây thừng thì sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Đúng đúng đúng, nhanh đi thôi, nhanh đi thôi!”