Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1444
Chương 1444: Chương 1444 LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Chú Trần lập tức dừng chân lại.
Còn đám người kia thấy trong tay Nhiếp Nhiên xuất hiện một con dao găm sáng loáng, trong lòng càng chấn động.
Tối đi ngủ lại còn mang theo dao găm, cô… cô gái này…
Đám người A Lạc thấy nụ cười lạnh của cô và dao găm sắc bén lóe lên trên mặt cô, vẻ mặt ác nghiệt đó khiến bọn họ sợ hãi trong lòng.
Người trước mắt chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi mà thôi.
Tại sao có thể có khí thế khiếp người như vậy?
Chú Trần ngại vì con dao găm ngăn ở trước mặt nên nhất thời không dám làm ra hành động gì lớn, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn tái mét, “Nếu như Nhị thiếu xảy ra chuyện gì, lão gia sẽ không bỏ qua cho cô!”
Ông ta rất rõ ràng Nhiếp Nhiên dám rút dao thì sẽ dám giết người.
Bởi vì ở trong biệt thự của Đạt Khôn, ông ta đã từng thấy sự dũng mãnh của cô gái này. Ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt cô. Mặc dù nơi này là thành phố A, là nhà họ Hoắc, nhưng cứ nghĩ đến cảnh hồi đó Nhiếp Nhiên cầm dao trực tiếp đạp bàn trà bước đến trước mặt Đạt Khôn uy hiếp hắn ngay dưới rất nhiều họng súng, ông ta đành lui lại.
Nhiếp Nhiên thấy chú Trần lui về phía sau, lúc này mới nghịch con dao trong tay, không có bất cứ vẻ sợ hãi nào, cười nói: “Yên tâm, chú quấy rầy Nhị thiếu ngủ, khiến anh ấy không thể nghỉ ngơi tử tế, chủ tịch cũng sẽ không bỏ qua cho chú.”
Câu trả lời chĩa mũi nhọn như vậy khiến chú Trần nghẹn họng. Ông ta chỉ có thể mím môi, sầm mặt lại nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Trong phòng rơi vào thế giằng co.
Rõ ràng Nhiếp Nhiên chỉ có một mình, nhưng lúc đối mặt với đám người này lại hoàn toàn không lép vế.
Ngoài cửa sổ là khí lạnh thấu xương mùa đông.
Mà bầu không khí trong phòng cũng rất căng thẳng.
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh thấy Nhiếp Nhiên cường thế chặn đứng tất cả đường đi của mọi người như vậy, nhất thời cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Hoắc Hoành nằm ở trên giường.
Nhưng hắn lại phát hiện người dưới chăn có sự bất thường.
“Sao tôi lại thấy anh Hai đang run thế kia?”
Đám người bọn họ mặc dù đã xông được vào nhưng vẫn cách giường hơi xa nên Hoắc Chử không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng câu nói này lại khiến mặt chú Trần lập tức biến sắc.
Đang yên đang lành sao Nhị thiếu lại run?
Ông ta lập tức nghĩ tới chuyện lần đó cô gái này im hơi lặng tiếng đưa Nhị thiếu đi.
Trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên.
Chẳng lẽ người dưới chăn bị đổi rồi?!
Nghĩ tới đây, ông ta theo bản năng muốn xông tới nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình.
“Nhị thiếu!”
Chương 1444.2LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Nhưng ông ta vừa mới bước lên trước một bước, Nhiếp Nhiên đứng ở trước mặt ông ta đã lắc con dao trên đầu ngón tay, mũi dao nhọn nhắm ngay vào trước mắt chú Trần đang muốn xông lên.
Lưỡi dao mỏng sắc bén chĩa thẳng vào ông ta, khiến trái tim vốn nóng lòng của ông ta không thể không kiềm chế lại.
“Tôi nói rồi, còn bước thêm một bước nữa thì sẽ để cho các người thấy máu, câu này không phải là tùy tiện nói cho vui!” Nhiếp Nhiên xoay cổ tay, lạnh lùng nhắc nhở.
Chú Trần bị cô ép không thể không dừng lại, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, giọng lớn thêm mấy phần, chỉ người nằm trên giường, nói: “Cô không thấy Nhị thiếu đang không thoải mái sao?”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng cười, “Tôi chỉ biết là Nhị thiếu buồn ngủ, các người ầm ĩ làm anh ấy không vui, cho nên mời các người đi ra ngoài!”
Cô nói mà không thèm nhìn Hoắc Hoành lấy một cái, giống như không hề quan tâm đến sự sống chết của anh. Điều này khiến chú Trần càng thêm nghi ngờ.
“Cô còn ngăn cản như vậy, tôi sẽ không khách khí đâu! Cho dù năng lực của cô có mạnh thế nào, tôi không tin nhà họ Hoắc có nhiều vệ sĩ như vậy mà không chế ngự được một mình cô!”
Thái độ của ông ta càng thêm cố chấp.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề nao núng.
Cô lạnh lùng cong môi lên, đáy mắt lộ ra vẻ châm chọc và cười nhạo.
Chú Trần không chờ đợi nữa, ông ta mím chặt môi lại thành một đường thẳng, nghiến răng, giơ tay ra hiệu tiến lên với đám vệ sĩ sau lưng.
Sắc mặt những người sau lưng lập tức thay đổi, bọn họ đồng thời rút côn điện ra, dùng sức vung mạnh. Vút một tiếng, côn điện ngắn nhỏ đồng loạt bị kéo dài ra. Mỗi người bọn họ cầm một cái côn điện hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, mang theo ý uy hiếp.
“Tôi thấy anh đã quên mùi vị bị tôi trói lại ném ở hầm để xe rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên nhìn A Lạc cầm đầu, khẽ cười hỏi.
A Lạc bị cô chế giễu và cười nhạo trước mặt nhiều người như vậy, vốn cảm thấy mất mặt, giờ đây càng giận dữ hơn, trực tiếp giơ côn điện lên lao đến chỗ cô.
Tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên.
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, không lập tức tránh né mà cong môi lên cười tàn nhẫn khát máu, nói: “Hóa ra bây giờ là muốn nếm thử cảm giác gãy xương!”
Dứt lời, cô xoay con dao găm lên nghênh đón.
Tiếng dao găm và côn điện va chạm lập tức vang lên.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên cực nhanh, mang theo tiếng kim loại chói tai, dọc theo cái côn điện mà nghênh đón, không hề né tránh.
Chương 1444.3LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
ALạc không ngờ cô lại dám đối đầu trực diện. Thậm chí tốc độ của cô lại còn nhanh như vậy. Lúc hắn còn chưa kịp có bất cứ hành động gì, con dao găm kia đã trượt đến phần cuối của côn điện.
Hắn kinh hãi trong lòng. Nếu như còn không buông tay, con dao găm sẽ xẻ mu bàn tay hắn ra.
Dưới tình thế cấp bách, A Lạc đành vội vàng buông tay lui về phía sau.
Côn điện bị thả ra, rơi xuống, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cán côn điện, vung một cái phát ra tiếng “tạch tạch”, rồi nghiêng đầu cười xấu xa, “Trốn nhanh đấy.”
Đám vệ sĩ sau lưng thấy Nhiếp Nhiên chỉ dùng một chiêu đã đánh bại A Lạc, ánh mắt nhìn Nhiếp Nhiên cũng lập tức thay đổi.
Một cô gái lợi hại!
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng cô chỉ có khí thế, nhưng chưa từng nghĩ thực lực đúng là quá đáng sợ.
Chẳng trách Nhị thiếu đối xử với cô đặc biệt đến thế.
Chú Trần thấy cô ngang ngược như vậy, nhất thời lại không làm gì được cô, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Diệp Nhiễm! Nếu như Nhị thiếu xảy ra vấn đề, dù cô có một trăm cái mạng cũng không đền nổi!”
“Bây giờ chú nên suy nghĩ là, trước khi hoàn toàn chọc giận tôi, tốt nhất các người ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi sẽ không chỉ nói thôi đâu.” Nhiếp Nhiên thờ ơ vung vẩy cái côn điện.
Mặt chú Trần lập tức tái mét, ông ta nghiến răng gằn từng chữ chất vấn: “Cô dám ra tay ở nhà họ Hoắc, thật sự không sợ chết à?!”
Nhiếp Nhiên khinh thường bật cười thành tiếng, “Tôi có sợ chết hay không, điều này không phải chú còn rõ hơn tôi à?”
Không sợ chết.
Câu trả lời này gần như là phản ứng theo bản năng của chú Trần.
Ở trên địa bàn của Đạt Khôn mà cô ta còn dám uy hiếp Đạt Khôn thì cô ta gì chết!
“Nghe ý của cô là định tạo phản à?” Chú Trần đã hoàn toàn không còn mặt mũi gì nữa, sắc mặt từ xanh mét biến thành đen như đáy nồi.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ đã chơi chán cái gậy trong tay, ném nhẹ một cái như tùy ý ném rác xuống đất, “Chủ tịch nói rồi, tôi làm việc cho Nhị thiếu, vậy nên tôi chỉ nghe lời một mình anh ấy. Anh ấy bảo các người ra ngoài, tôi nhất định phải thi hành.”
“Nghe ý của cô là cho dù bây giờ ba tôi đứng ở đây, cô cũng muốn động thủ?” Hoắc Chử cũng bị kinh hãi, đứng ở bên cạnh cười xấu hỏi.
Từ ngày bị miệng lưỡi sắc bén của cô chặn họng, hắn luôn thầm để ý cô gái này. Tài ăn nói và năng lực hắn đã thấy rồi, vậy thì mức độ thông minh sẽ đến đâu?
“Nếu như muốn chứng thực, anh có thể thử xem.” Nhiếp Nhiên cũng châm biếm hắn.
Ha, xem ra cô gái này chỉ có sự ngang ngược và cuồng vọng thôi.
Kiểu người chỉ biết dùng năng lực tạm thời hù dọa người khác này cuối cùng sẽ chỉ là khẩu súng cho người khác.
Đến khi khẩu súng này hết đạn rồi, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Hoắc Chử tự cho là đã nhìn thấu Nhiếp Nhiên, không còn quan tâm đến cô nữa.
Chương 1444.4LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Mà lúc này chú Trần đã hoàn toàn bùng nổ, ông ta cũng không quan tâm người nằm trên giường người kia rốt cuộc có phải là Nhị thiếu không nữa, không quan tâm có phải anh đang nghỉ ngơi thật không, tức giận quát lớn: “Láo xược!”
Tiếng trách mắng xen lẫn lửa giận làm người ta run lên.
“Người đâu, lôi cô ta xuống cho tôi!” Hiển nhiên chú Trần đã tức giận tới cực điểm rồi.
Coi thường ông ta thì được.
Nhưng coi thường nhà họ Hoắc, coi thường lão gia thì không được!
Chỉ là một con nhỏ mà thôi mà lại dám hỗn láo đến mức này.
Đám người A Lạc nghe thấy chú Trần nói thế, tất cả mọi người lập tức bước về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ tạo thành một vòng vây dần dần bao vây mình lại, hơn nữa càng lúc càng thu hẹp phạm vi thì nụ cười cũng biến mất.
“Hóa ra thuộc hạ nhà họ Hoắc đều thích cậy đông hiếp yếu như vậy.”
Lời cô nói vừa sắc bén vừa chói tai, khiến đám người kia trong nháy mắt giống như mất hết mặt mũi.
Mặc dù mất mặt, nhưng vì có thể hoàn thành mệnh lệnh của chú Trần, mấy người kia vẫn ép sát về phía trước.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ không dừng lại, biết là bọn họ định tấn công tập thể rồi.
Cô lập tức nắm chặt con dao trong tay.
Kéo dài thời gian không hiệu quả, vậy thì hoàn toàn lớn chuyện rồi!
Lúc đám người định động thủ thì Hoắc Chử lại đột nhiên lên tiếng, “Đợi đã!”
Mọi người bị tiếng hô của hắn làm giật mình, những cánh tay đang giơ lên đồng loạt dừng lại giữa không trung, đồng thời nhìn về phía hắn.
Hoắc Chử cười một tiếng, nói: “Tôi thật sự muốn thử xem.”
Sau đó hắn nói với mấy vệ sĩ: “Mấy người đừng động thủ vội, bây giờ tôi sẽ đi gọi ba tôi.”
Chú Trần bước đến chặn đường hắn: “Tam thiếu gia, lão gia đã uống thuốc ngủ rồi!”
Hoắc Chử cười lạnh nói: “Có người ngay cả uy nghiêm của ba tôi cũng không coi ra gì, thậm chí còn bắt Nhị thiếu gia nhà họ Hoắc, chuyện này chú có quyền quyết à?”
Vẻ mặt chú Trần cứng đờ.
Hoắc Chử thấy ông ta không tiếp tục ngăn cản, vòng qua ông ta, đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lên tiếng gọi Hoắc Chử lại.
Hoắc Chử quay đầu lại, cười như không cười hỏi: “Sao thế, sợ rồi à?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, chỉ mấy người bên cạnh, nói: “Trước khi gọi người, dẫn bọn họ ra ngoài đi.”
Hoắc Chử nhướng mày.
Khẩu khí của cô gái này thật lớn, dám ra lệnh cho hắn làm việc.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Được rồi, tạm thời nhịn cô ta trước.
Chờ hắn xử lý xong Hoắc Hoành rồi sẽ tính sổ với cô ta, dạy cho cô ta biết cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là ông chủ thực sự.
Chương 1444.5LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
“Các người theo tôi ra ngoài.” Trước khi rời đi, Hoắc Chử ra lệnh.
“Không được, chúng tôi đứng ở đây, nếu không ai biết cô sẽ giở trò gì trong phòng.” Chú Trần nói.
“Trí tưởng tượng của chú Trần phong phú quá rồi, trong nhà họ Hoắc có nhiều vệ sĩ như vậy, hơn nữa các người đều ở cửa, tôi có thể làm gì?” Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, quan sát ông ta từ trên xuống dưới: “Hay là chú chỉ muốn mượn cớ đuổi Tam thiếu đi?”
“Cô nói linh tinh cái gì thế!” Chú Trần cuống lên, cau mày mắng. Ông ta chỉ sợ Nhiếp Nhiên cố ý đuổi bọn họ đi để làm gì Nhị thiếu mà thôi.
“Tôi nói linh tinh? Nếu chú muốn chứng minh tôi đang nói linh tinh, chú có thể nghe lời Tam thiếu, ngoan ngoãn đi ra ngoài đi.” Nhiếp Nhiên cố ý chiếu tướng ông ta, khiến ông ta nhất thời không có cơ hội cãi lại.
Hoắc Chử đứng ở cửa, im lặng nhìn chú Trần, hình như cũng đang đợi hành động tiếp theo của ông ta.
“Tam thiếu.”
Ông ta còn chưa giải thích đã nghe thấy Hoắc Chử nghiêm giọng ra lệnh, “Ra ngoài!”
Đám người A Lạc nhìn Hoắc Chử, sau đó lại nhìn chú Trần, không nhúc nhích.
“Sao hả, lời tôi nói trong cái nhà này không có bất cứ tác dụng gì à?” Hoắc Chử cười lạnh nhìn chú Trần, “Hay là tôi vốn không có địa vị gì trong cái nhà này?”
Chú Trần hơi chấn động, vội vàng cung kính nói: “Tam thiếu nghĩ nhiều rồi.” Sau đó ông ta nói với đám vệ sĩ: “Không nghe thấy Tam thiếu nói gì à? Ra ngoài hết đi!”
Đám người A Lạc theo mệnh lệnh của chú Trần đi ra khỏi phòng.
Chú Trần chưa từ bỏ ý định lại nhìn Nhị thiếu vẫn nằm ở trên giường, không có bất cứ động tĩnh gì.
Ông ta càng khẳng định Nhị thiếu trên giường đó nhất định có vấn đề.
Vì vậy vừa ra khỏi cửa, thấy Nhiếp Nhiên thuận tay đóng cửa lại, ông ta lập tức phân phó đám người A Lạc: “Thông báo cho tất cả mọi người nhà họ Hoắc phòng bị cấp 1, phong tỏa tất cả cửa ra vào, bất cứ ai cũng không được phép ra vào.”
“Rõ!” A Lạc nhận được mệnh lệnh, đi sang bên cạnh lập tức truyền đạt vào bộ đàm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chú Trần đứng ở bên ngoài, sắc mặt nóng nảy bất an.
Bây giờ mỗi giây trôi qua, thời gian cho Nhiếp Nhiên giở trò càng dài.
Cuối cùng, khoảng mười lăm phút sau, Hoắc Khải Lãng mặc quần áo ngủ đi tới.
Ông ta bị đánh thức, vẻ mặt không quá dễ chịu, cau mày, lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca, Nhị thiếu bị Diệp Nhiễm giữ ở bên trong, không để cho mọi người đến gần, thậm chí không ngại cầm dao làm người khác bị thương.” Chú Trần dùng một câu đơn giản khái quát lại.
“Đang yên đang lành tại sao phải làm như vậy?” Hoắc Khải Lãng thấy khó hiểu.
“Vừa rồi trong phòng Nhị thiếu truyền tới tiếng thủy tinh vỡ, sau khi mọi người đi vào, phát hiện Nhị thiếu nằm ở trên giường phát run, vừa muốn tới gần thì bị cô ta ngăn ở bên ngoài, cuối cùng còn cầm dao uy hiếp mọi người rời đi.”
Chương 1444.6LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Hoắc Khải Lãng mím môi, cuối cùng thấp giọng hỏi một câu, “Là ý của A Hoành hay là ý của cô ta?”
Chú Trần cung kính trả lời: “Là ý của Nhị thiếu.”
Vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Khải Lãng lúc này hơi dãn ra, “Đồng ý rồi à?”
“Vâng.” Chú Trần lại cung kính trả lời một lần nữa.
Hoắc Khải Lãng nghe thấy câu này, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Chú làm rất tốt.”
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh không quá hiểu ý nghĩa trong đoạn đối thoại này.
Rốt cuộc chú Trần đã làm cái gì?
Hắn còn đang mơ hồ thì đã nghe thấy Hoắc Khải Lãng hờ hững nói: “Mở cửa ra.”
Chú Trần nhận lệnh, mở cửa phòng ngủ ra.
Lần này không biết có phải vì Hoắc Khải Lãng ở đây không mà mở cửa vô cùng thuận lợi, không hề bị Nhiếp Nhiên ngăn cản.
Mới đẩy cửa ra đã thấy Nhị thiếu vốn nằm ở trên giường run lẩy bẩy đã ngồi dậy, tựa vào giường, vẻ mặt yếu ớt.
Mà Nhiếp Nhiên thì ngồi ở bên cạnh anh, đang đút nước cho anh.
Nhìn qua không có vấn đề gì quá lớn.
“Sao lại…”
Chú Trần đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, không nhịn được ngẩn ra.
Ông ta luôn cho là Nhị thiếu có thể bị đánh tráo rồi, không ngờ anh lại vẫn nằm ở đó.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ thật sự là ông ta đa nghi à?
Thật ra Nhiếp Nhiên một lòng muốn bọn họ rời đi là vì sợ quấy rầy Nhị thiếu ngủ sao?
Hoắc Hoành thấy Hoắc Khải Lãng ở cửa, yếu ớt cau mày hỏi: “Sao ba lại qua đây?”
“Nghe nói chỗ con xảy ra chút chuyện, cho nên tới xem sao.”
Nếu đã tới rồi, đương nhiên không có chuyện cứ đi như vậy.
Hoắc Khải Lãng đi vào, tìm cái sofa gần nhất ngồi xuống.
“Một chút chuyện nhỏ, con không cẩn thận làm đổ cốc, không ngờ ầm ĩ lớn chuyện như vậy.” Hoắc Hoành dựa vào giường, giống như đang cố chịu đựng, làm ra vẻ thoải mái.
Hoắc Chử cẩn thận nhìn vẻ mặt anh, “Không phải chứ anh Hai, vừa nãy em thấy anh nằm ở trên giường run lắm.”
“Chắc là lúc nãy mở cửa hơi lạnh, lại thêm hai ngày nay tôi hơi mệt, bị sốt nhẹ thôi.” Hoắc Hoành giả vờ khẽ ho hai tiếng.
“Thật sự chỉ là như vậy sao?”
Sao hắn lại cảm thấy người anh trai này đang cố gắng che giấu cái gì đó, không muốn để cho người khác phát hiện thế nhỉ?
Mặc dù Hoắc Hoành nhìn hơi yếu nhưng đáy mắt vẫn bình tĩnh, “Vậy chú Ba tưởng là thế nào?”
“Em thấy vẫn nên gọi bác sĩ riêng tới khám cho anh Hai thì hơn, cho dù là sốt nhẹ hay sốt cao, khám rồi mới yên tâm được.”
Lúc này Hoắc Chử hoàn toàn thể hiện mình là một người em trai tốt lo lắng cho anh trai.
“Không cần, bây giờ tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, đêm hôm không cần làm khổ bác sĩ.” Hoắc Hoành vội vàng nói.
Hoắc Chử bắt được vẻ căng thẳng lóe qua đáy mắt Hoắc Hoành giống như bắt được điểm yếu của anh, chậm rãi cong môi lên cười, mang theo tính toán và xấu xa nói: “Như vậy sao được, là bác sĩ riêng thì đương nhiên lúc nào gọi cũng phải có mặt, nếu không hằng năm trả bao nhiêu tiền như vậy còn có ý nghĩa gì?”
Hắn nói với chú Trần: “Mau đi mời bác sĩ Dương! Bảo ông ta kiểm tra cẩn thận cho anh Hai!”
Hắn vừa dứt lời, Hoắc Hoành đã siết chặt tay, hơi nâng cao giọng nói: “Tôi nói không cần!”
Hoắc Khải Lãng ngồi ở cách đó không xa cau mày lại.
Ở trong ấn tượng của ông ta, hình như đứa con trai này chưa bao giờ mất khống chế như thế này.
Chú Trần lập tức dừng chân lại.
Còn đám người kia thấy trong tay Nhiếp Nhiên xuất hiện một con dao găm sáng loáng, trong lòng càng chấn động.
Tối đi ngủ lại còn mang theo dao găm, cô… cô gái này…
Đám người A Lạc thấy nụ cười lạnh của cô và dao găm sắc bén lóe lên trên mặt cô, vẻ mặt ác nghiệt đó khiến bọn họ sợ hãi trong lòng.
Người trước mắt chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi mà thôi.
Tại sao có thể có khí thế khiếp người như vậy?
Chú Trần ngại vì con dao găm ngăn ở trước mặt nên nhất thời không dám làm ra hành động gì lớn, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn tái mét, “Nếu như Nhị thiếu xảy ra chuyện gì, lão gia sẽ không bỏ qua cho cô!”
Ông ta rất rõ ràng Nhiếp Nhiên dám rút dao thì sẽ dám giết người.
Bởi vì ở trong biệt thự của Đạt Khôn, ông ta đã từng thấy sự dũng mãnh của cô gái này. Ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt cô. Mặc dù nơi này là thành phố A, là nhà họ Hoắc, nhưng cứ nghĩ đến cảnh hồi đó Nhiếp Nhiên cầm dao trực tiếp đạp bàn trà bước đến trước mặt Đạt Khôn uy hiếp hắn ngay dưới rất nhiều họng súng, ông ta đành lui lại.
Nhiếp Nhiên thấy chú Trần lui về phía sau, lúc này mới nghịch con dao trong tay, không có bất cứ vẻ sợ hãi nào, cười nói: “Yên tâm, chú quấy rầy Nhị thiếu ngủ, khiến anh ấy không thể nghỉ ngơi tử tế, chủ tịch cũng sẽ không bỏ qua cho chú.”
Câu trả lời chĩa mũi nhọn như vậy khiến chú Trần nghẹn họng. Ông ta chỉ có thể mím môi, sầm mặt lại nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Trong phòng rơi vào thế giằng co.
Rõ ràng Nhiếp Nhiên chỉ có một mình, nhưng lúc đối mặt với đám người này lại hoàn toàn không lép vế.
Ngoài cửa sổ là khí lạnh thấu xương mùa đông.
Mà bầu không khí trong phòng cũng rất căng thẳng.
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh thấy Nhiếp Nhiên cường thế chặn đứng tất cả đường đi của mọi người như vậy, nhất thời cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Hoắc Hoành nằm ở trên giường.
Nhưng hắn lại phát hiện người dưới chăn có sự bất thường.
“Sao tôi lại thấy anh Hai đang run thế kia?”
Đám người bọn họ mặc dù đã xông được vào nhưng vẫn cách giường hơi xa nên Hoắc Chử không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng câu nói này lại khiến mặt chú Trần lập tức biến sắc.
Đang yên đang lành sao Nhị thiếu lại run?
Ông ta lập tức nghĩ tới chuyện lần đó cô gái này im hơi lặng tiếng đưa Nhị thiếu đi.
Trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên.
Chẳng lẽ người dưới chăn bị đổi rồi?!
Nghĩ tới đây, ông ta theo bản năng muốn xông tới nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình.
“Nhị thiếu!”
Chương 1444.2LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Nhưng ông ta vừa mới bước lên trước một bước, Nhiếp Nhiên đứng ở trước mặt ông ta đã lắc con dao trên đầu ngón tay, mũi dao nhọn nhắm ngay vào trước mắt chú Trần đang muốn xông lên.
Lưỡi dao mỏng sắc bén chĩa thẳng vào ông ta, khiến trái tim vốn nóng lòng của ông ta không thể không kiềm chế lại.
“Tôi nói rồi, còn bước thêm một bước nữa thì sẽ để cho các người thấy máu, câu này không phải là tùy tiện nói cho vui!” Nhiếp Nhiên xoay cổ tay, lạnh lùng nhắc nhở.
Chú Trần bị cô ép không thể không dừng lại, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, giọng lớn thêm mấy phần, chỉ người nằm trên giường, nói: “Cô không thấy Nhị thiếu đang không thoải mái sao?”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng cười, “Tôi chỉ biết là Nhị thiếu buồn ngủ, các người ầm ĩ làm anh ấy không vui, cho nên mời các người đi ra ngoài!”
Cô nói mà không thèm nhìn Hoắc Hoành lấy một cái, giống như không hề quan tâm đến sự sống chết của anh. Điều này khiến chú Trần càng thêm nghi ngờ.
“Cô còn ngăn cản như vậy, tôi sẽ không khách khí đâu! Cho dù năng lực của cô có mạnh thế nào, tôi không tin nhà họ Hoắc có nhiều vệ sĩ như vậy mà không chế ngự được một mình cô!”
Thái độ của ông ta càng thêm cố chấp.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề nao núng.
Cô lạnh lùng cong môi lên, đáy mắt lộ ra vẻ châm chọc và cười nhạo.
Chú Trần không chờ đợi nữa, ông ta mím chặt môi lại thành một đường thẳng, nghiến răng, giơ tay ra hiệu tiến lên với đám vệ sĩ sau lưng.
Sắc mặt những người sau lưng lập tức thay đổi, bọn họ đồng thời rút côn điện ra, dùng sức vung mạnh. Vút một tiếng, côn điện ngắn nhỏ đồng loạt bị kéo dài ra. Mỗi người bọn họ cầm một cái côn điện hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, mang theo ý uy hiếp.
“Tôi thấy anh đã quên mùi vị bị tôi trói lại ném ở hầm để xe rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên nhìn A Lạc cầm đầu, khẽ cười hỏi.
A Lạc bị cô chế giễu và cười nhạo trước mặt nhiều người như vậy, vốn cảm thấy mất mặt, giờ đây càng giận dữ hơn, trực tiếp giơ côn điện lên lao đến chỗ cô.
Tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên.
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, không lập tức tránh né mà cong môi lên cười tàn nhẫn khát máu, nói: “Hóa ra bây giờ là muốn nếm thử cảm giác gãy xương!”
Dứt lời, cô xoay con dao găm lên nghênh đón.
Tiếng dao găm và côn điện va chạm lập tức vang lên.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên cực nhanh, mang theo tiếng kim loại chói tai, dọc theo cái côn điện mà nghênh đón, không hề né tránh.
Chương 1444.3LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
ALạc không ngờ cô lại dám đối đầu trực diện. Thậm chí tốc độ của cô lại còn nhanh như vậy. Lúc hắn còn chưa kịp có bất cứ hành động gì, con dao găm kia đã trượt đến phần cuối của côn điện.
Hắn kinh hãi trong lòng. Nếu như còn không buông tay, con dao găm sẽ xẻ mu bàn tay hắn ra.
Dưới tình thế cấp bách, A Lạc đành vội vàng buông tay lui về phía sau.
Côn điện bị thả ra, rơi xuống, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cán côn điện, vung một cái phát ra tiếng “tạch tạch”, rồi nghiêng đầu cười xấu xa, “Trốn nhanh đấy.”
Đám vệ sĩ sau lưng thấy Nhiếp Nhiên chỉ dùng một chiêu đã đánh bại A Lạc, ánh mắt nhìn Nhiếp Nhiên cũng lập tức thay đổi.
Một cô gái lợi hại!
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng cô chỉ có khí thế, nhưng chưa từng nghĩ thực lực đúng là quá đáng sợ.
Chẳng trách Nhị thiếu đối xử với cô đặc biệt đến thế.
Chú Trần thấy cô ngang ngược như vậy, nhất thời lại không làm gì được cô, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Diệp Nhiễm! Nếu như Nhị thiếu xảy ra vấn đề, dù cô có một trăm cái mạng cũng không đền nổi!”
“Bây giờ chú nên suy nghĩ là, trước khi hoàn toàn chọc giận tôi, tốt nhất các người ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi sẽ không chỉ nói thôi đâu.” Nhiếp Nhiên thờ ơ vung vẩy cái côn điện.
Mặt chú Trần lập tức tái mét, ông ta nghiến răng gằn từng chữ chất vấn: “Cô dám ra tay ở nhà họ Hoắc, thật sự không sợ chết à?!”
Nhiếp Nhiên khinh thường bật cười thành tiếng, “Tôi có sợ chết hay không, điều này không phải chú còn rõ hơn tôi à?”
Không sợ chết.
Câu trả lời này gần như là phản ứng theo bản năng của chú Trần.
Ở trên địa bàn của Đạt Khôn mà cô ta còn dám uy hiếp Đạt Khôn thì cô ta gì chết!
“Nghe ý của cô là định tạo phản à?” Chú Trần đã hoàn toàn không còn mặt mũi gì nữa, sắc mặt từ xanh mét biến thành đen như đáy nồi.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ đã chơi chán cái gậy trong tay, ném nhẹ một cái như tùy ý ném rác xuống đất, “Chủ tịch nói rồi, tôi làm việc cho Nhị thiếu, vậy nên tôi chỉ nghe lời một mình anh ấy. Anh ấy bảo các người ra ngoài, tôi nhất định phải thi hành.”
“Nghe ý của cô là cho dù bây giờ ba tôi đứng ở đây, cô cũng muốn động thủ?” Hoắc Chử cũng bị kinh hãi, đứng ở bên cạnh cười xấu hỏi.
Từ ngày bị miệng lưỡi sắc bén của cô chặn họng, hắn luôn thầm để ý cô gái này. Tài ăn nói và năng lực hắn đã thấy rồi, vậy thì mức độ thông minh sẽ đến đâu?
“Nếu như muốn chứng thực, anh có thể thử xem.” Nhiếp Nhiên cũng châm biếm hắn.
Ha, xem ra cô gái này chỉ có sự ngang ngược và cuồng vọng thôi.
Kiểu người chỉ biết dùng năng lực tạm thời hù dọa người khác này cuối cùng sẽ chỉ là khẩu súng cho người khác.
Đến khi khẩu súng này hết đạn rồi, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Hoắc Chử tự cho là đã nhìn thấu Nhiếp Nhiên, không còn quan tâm đến cô nữa.
Chương 1444.4LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Mà lúc này chú Trần đã hoàn toàn bùng nổ, ông ta cũng không quan tâm người nằm trên giường người kia rốt cuộc có phải là Nhị thiếu không nữa, không quan tâm có phải anh đang nghỉ ngơi thật không, tức giận quát lớn: “Láo xược!”
Tiếng trách mắng xen lẫn lửa giận làm người ta run lên.
“Người đâu, lôi cô ta xuống cho tôi!” Hiển nhiên chú Trần đã tức giận tới cực điểm rồi.
Coi thường ông ta thì được.
Nhưng coi thường nhà họ Hoắc, coi thường lão gia thì không được!
Chỉ là một con nhỏ mà thôi mà lại dám hỗn láo đến mức này.
Đám người A Lạc nghe thấy chú Trần nói thế, tất cả mọi người lập tức bước về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ tạo thành một vòng vây dần dần bao vây mình lại, hơn nữa càng lúc càng thu hẹp phạm vi thì nụ cười cũng biến mất.
“Hóa ra thuộc hạ nhà họ Hoắc đều thích cậy đông hiếp yếu như vậy.”
Lời cô nói vừa sắc bén vừa chói tai, khiến đám người kia trong nháy mắt giống như mất hết mặt mũi.
Mặc dù mất mặt, nhưng vì có thể hoàn thành mệnh lệnh của chú Trần, mấy người kia vẫn ép sát về phía trước.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ không dừng lại, biết là bọn họ định tấn công tập thể rồi.
Cô lập tức nắm chặt con dao trong tay.
Kéo dài thời gian không hiệu quả, vậy thì hoàn toàn lớn chuyện rồi!
Lúc đám người định động thủ thì Hoắc Chử lại đột nhiên lên tiếng, “Đợi đã!”
Mọi người bị tiếng hô của hắn làm giật mình, những cánh tay đang giơ lên đồng loạt dừng lại giữa không trung, đồng thời nhìn về phía hắn.
Hoắc Chử cười một tiếng, nói: “Tôi thật sự muốn thử xem.”
Sau đó hắn nói với mấy vệ sĩ: “Mấy người đừng động thủ vội, bây giờ tôi sẽ đi gọi ba tôi.”
Chú Trần bước đến chặn đường hắn: “Tam thiếu gia, lão gia đã uống thuốc ngủ rồi!”
Hoắc Chử cười lạnh nói: “Có người ngay cả uy nghiêm của ba tôi cũng không coi ra gì, thậm chí còn bắt Nhị thiếu gia nhà họ Hoắc, chuyện này chú có quyền quyết à?”
Vẻ mặt chú Trần cứng đờ.
Hoắc Chử thấy ông ta không tiếp tục ngăn cản, vòng qua ông ta, đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lên tiếng gọi Hoắc Chử lại.
Hoắc Chử quay đầu lại, cười như không cười hỏi: “Sao thế, sợ rồi à?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, chỉ mấy người bên cạnh, nói: “Trước khi gọi người, dẫn bọn họ ra ngoài đi.”
Hoắc Chử nhướng mày.
Khẩu khí của cô gái này thật lớn, dám ra lệnh cho hắn làm việc.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Được rồi, tạm thời nhịn cô ta trước.
Chờ hắn xử lý xong Hoắc Hoành rồi sẽ tính sổ với cô ta, dạy cho cô ta biết cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là ông chủ thực sự.
Chương 1444.5LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
“Các người theo tôi ra ngoài.” Trước khi rời đi, Hoắc Chử ra lệnh.
“Không được, chúng tôi đứng ở đây, nếu không ai biết cô sẽ giở trò gì trong phòng.” Chú Trần nói.
“Trí tưởng tượng của chú Trần phong phú quá rồi, trong nhà họ Hoắc có nhiều vệ sĩ như vậy, hơn nữa các người đều ở cửa, tôi có thể làm gì?” Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, quan sát ông ta từ trên xuống dưới: “Hay là chú chỉ muốn mượn cớ đuổi Tam thiếu đi?”
“Cô nói linh tinh cái gì thế!” Chú Trần cuống lên, cau mày mắng. Ông ta chỉ sợ Nhiếp Nhiên cố ý đuổi bọn họ đi để làm gì Nhị thiếu mà thôi.
“Tôi nói linh tinh? Nếu chú muốn chứng minh tôi đang nói linh tinh, chú có thể nghe lời Tam thiếu, ngoan ngoãn đi ra ngoài đi.” Nhiếp Nhiên cố ý chiếu tướng ông ta, khiến ông ta nhất thời không có cơ hội cãi lại.
Hoắc Chử đứng ở cửa, im lặng nhìn chú Trần, hình như cũng đang đợi hành động tiếp theo của ông ta.
“Tam thiếu.”
Ông ta còn chưa giải thích đã nghe thấy Hoắc Chử nghiêm giọng ra lệnh, “Ra ngoài!”
Đám người A Lạc nhìn Hoắc Chử, sau đó lại nhìn chú Trần, không nhúc nhích.
“Sao hả, lời tôi nói trong cái nhà này không có bất cứ tác dụng gì à?” Hoắc Chử cười lạnh nhìn chú Trần, “Hay là tôi vốn không có địa vị gì trong cái nhà này?”
Chú Trần hơi chấn động, vội vàng cung kính nói: “Tam thiếu nghĩ nhiều rồi.” Sau đó ông ta nói với đám vệ sĩ: “Không nghe thấy Tam thiếu nói gì à? Ra ngoài hết đi!”
Đám người A Lạc theo mệnh lệnh của chú Trần đi ra khỏi phòng.
Chú Trần chưa từ bỏ ý định lại nhìn Nhị thiếu vẫn nằm ở trên giường, không có bất cứ động tĩnh gì.
Ông ta càng khẳng định Nhị thiếu trên giường đó nhất định có vấn đề.
Vì vậy vừa ra khỏi cửa, thấy Nhiếp Nhiên thuận tay đóng cửa lại, ông ta lập tức phân phó đám người A Lạc: “Thông báo cho tất cả mọi người nhà họ Hoắc phòng bị cấp 1, phong tỏa tất cả cửa ra vào, bất cứ ai cũng không được phép ra vào.”
“Rõ!” A Lạc nhận được mệnh lệnh, đi sang bên cạnh lập tức truyền đạt vào bộ đàm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chú Trần đứng ở bên ngoài, sắc mặt nóng nảy bất an.
Bây giờ mỗi giây trôi qua, thời gian cho Nhiếp Nhiên giở trò càng dài.
Cuối cùng, khoảng mười lăm phút sau, Hoắc Khải Lãng mặc quần áo ngủ đi tới.
Ông ta bị đánh thức, vẻ mặt không quá dễ chịu, cau mày, lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca, Nhị thiếu bị Diệp Nhiễm giữ ở bên trong, không để cho mọi người đến gần, thậm chí không ngại cầm dao làm người khác bị thương.” Chú Trần dùng một câu đơn giản khái quát lại.
“Đang yên đang lành tại sao phải làm như vậy?” Hoắc Khải Lãng thấy khó hiểu.
“Vừa rồi trong phòng Nhị thiếu truyền tới tiếng thủy tinh vỡ, sau khi mọi người đi vào, phát hiện Nhị thiếu nằm ở trên giường phát run, vừa muốn tới gần thì bị cô ta ngăn ở bên ngoài, cuối cùng còn cầm dao uy hiếp mọi người rời đi.”
Chương 1444.6LỚN CHUYỆN RỒI, MẤT KHỐNG CHẾ RỒI?
Hoắc Khải Lãng mím môi, cuối cùng thấp giọng hỏi một câu, “Là ý của A Hoành hay là ý của cô ta?”
Chú Trần cung kính trả lời: “Là ý của Nhị thiếu.”
Vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Khải Lãng lúc này hơi dãn ra, “Đồng ý rồi à?”
“Vâng.” Chú Trần lại cung kính trả lời một lần nữa.
Hoắc Khải Lãng nghe thấy câu này, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Chú làm rất tốt.”
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh không quá hiểu ý nghĩa trong đoạn đối thoại này.
Rốt cuộc chú Trần đã làm cái gì?
Hắn còn đang mơ hồ thì đã nghe thấy Hoắc Khải Lãng hờ hững nói: “Mở cửa ra.”
Chú Trần nhận lệnh, mở cửa phòng ngủ ra.
Lần này không biết có phải vì Hoắc Khải Lãng ở đây không mà mở cửa vô cùng thuận lợi, không hề bị Nhiếp Nhiên ngăn cản.
Mới đẩy cửa ra đã thấy Nhị thiếu vốn nằm ở trên giường run lẩy bẩy đã ngồi dậy, tựa vào giường, vẻ mặt yếu ớt.
Mà Nhiếp Nhiên thì ngồi ở bên cạnh anh, đang đút nước cho anh.
Nhìn qua không có vấn đề gì quá lớn.
“Sao lại…”
Chú Trần đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, không nhịn được ngẩn ra.
Ông ta luôn cho là Nhị thiếu có thể bị đánh tráo rồi, không ngờ anh lại vẫn nằm ở đó.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ thật sự là ông ta đa nghi à?
Thật ra Nhiếp Nhiên một lòng muốn bọn họ rời đi là vì sợ quấy rầy Nhị thiếu ngủ sao?
Hoắc Hoành thấy Hoắc Khải Lãng ở cửa, yếu ớt cau mày hỏi: “Sao ba lại qua đây?”
“Nghe nói chỗ con xảy ra chút chuyện, cho nên tới xem sao.”
Nếu đã tới rồi, đương nhiên không có chuyện cứ đi như vậy.
Hoắc Khải Lãng đi vào, tìm cái sofa gần nhất ngồi xuống.
“Một chút chuyện nhỏ, con không cẩn thận làm đổ cốc, không ngờ ầm ĩ lớn chuyện như vậy.” Hoắc Hoành dựa vào giường, giống như đang cố chịu đựng, làm ra vẻ thoải mái.
Hoắc Chử cẩn thận nhìn vẻ mặt anh, “Không phải chứ anh Hai, vừa nãy em thấy anh nằm ở trên giường run lắm.”
“Chắc là lúc nãy mở cửa hơi lạnh, lại thêm hai ngày nay tôi hơi mệt, bị sốt nhẹ thôi.” Hoắc Hoành giả vờ khẽ ho hai tiếng.
“Thật sự chỉ là như vậy sao?”
Sao hắn lại cảm thấy người anh trai này đang cố gắng che giấu cái gì đó, không muốn để cho người khác phát hiện thế nhỉ?
Mặc dù Hoắc Hoành nhìn hơi yếu nhưng đáy mắt vẫn bình tĩnh, “Vậy chú Ba tưởng là thế nào?”
“Em thấy vẫn nên gọi bác sĩ riêng tới khám cho anh Hai thì hơn, cho dù là sốt nhẹ hay sốt cao, khám rồi mới yên tâm được.”
Lúc này Hoắc Chử hoàn toàn thể hiện mình là một người em trai tốt lo lắng cho anh trai.
“Không cần, bây giờ tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, đêm hôm không cần làm khổ bác sĩ.” Hoắc Hoành vội vàng nói.
Hoắc Chử bắt được vẻ căng thẳng lóe qua đáy mắt Hoắc Hoành giống như bắt được điểm yếu của anh, chậm rãi cong môi lên cười, mang theo tính toán và xấu xa nói: “Như vậy sao được, là bác sĩ riêng thì đương nhiên lúc nào gọi cũng phải có mặt, nếu không hằng năm trả bao nhiêu tiền như vậy còn có ý nghĩa gì?”
Hắn nói với chú Trần: “Mau đi mời bác sĩ Dương! Bảo ông ta kiểm tra cẩn thận cho anh Hai!”
Hắn vừa dứt lời, Hoắc Hoành đã siết chặt tay, hơi nâng cao giọng nói: “Tôi nói không cần!”
Hoắc Khải Lãng ngồi ở cách đó không xa cau mày lại.
Ở trong ấn tượng của ông ta, hình như đứa con trai này chưa bao giờ mất khống chế như thế này.