Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1479
Chương 1479
Nhiếp Nhiên không ngờ anh sẽ quay lại nhìn mình, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó cô cười nâng ly lên với anh, dường như là đang chúc mừng anh.
Hoắc Hoành nhân lúc Hoắc Khải Lãng nói chuyện với người khác, cũng nâng ly lên với cô.
Hôm nay Nhiếp Nhiên là thuộc hạ của anh nên cũng chú ý ăn mặc hơn. Cô mặc quần dài màu đen, phía trên là cái áo ngắn chiết eo hở vai màu đen.
Tóc cô không vấn lên mà dùng đồ trang sức kim loại màu bạc tùy ý ghim lên thành cái đuôi ngựa thấp, son môi màu đỏ hồng càng khiến cô thêm xinh đẹp mà trưởng thành.
Thật ra quần áo buổi sáng đưa tới không phải là bộ này.
Bộ quần áo đó nghiêm chỉnh mà nói không thể gọi là quần áo, chỉ có thể gọi là dây đeo.
Ít nhất ở trong mắt Hoắc Hoành là như vậy.
Hai sợi dây nhỏ, giống như lúc nào cũng có thể đứt.
Buổi sáng Hoắc Hoành thấy cô ăn mặc như vậy, lập tức yêu cầu cô đổi bộ khác.
Nguyên nhân là, quá nguy hiểm!
“Ngộ nhỡ em không cẩn thận móc vào chỗ nào, dây bị đứt thì phải làm sao!” Hoắc Hoành nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên nghe mà cạn lời.
Cô tham gia tiệc chứ không phải đi đánh nhau, cũng không phải đi huấn luyện, làm sao có thể móc vào cái gì được?
“Hồi đó không phải em rất thích váy cao cổ dài tay sao?” Ý Hoắc Hoành dĩ nhiên là cái váy chẳng ra đâu vào đâu mà cô đã mặc khi lần đầu tiên cô đi dự tiệc với anh.
“Khi đó em không muốn đi cùng anh nên cố ý giày vò anh, được chưa?” Nhiếp Nhiên soi gương nhìn hai lần, nói với anh.
“Em đừng soi nữa, có soi anh cũng sẽ không cho em mặc cái này ra ngoài đâu.” Hoắc Hoành thấy phần xương quai xanh tinh xảo cùng với phần ngực tuổi dậy thì của cô thì trong lòng bốc hỏa.
Vốn đã không làm gì được cô, lại đang là sáng sớm, cô muốn ép mình phát điên à?!
Còn nữa, mặc như thế, đám công tử trong bữa tiệc kia còn không dán mắt lên người cô chắc?!
Cứ nghĩ đến cô gái chỉ thuộc về mình bị người khác nhìn, trong lòng anh lập tức khó chịu.
Anh bảo ngay nhà thiết kế mang quần áo tới đổi bộ khác.
Nhị thiếu bị cơn ghen vùi dập lý trí, vì vậy nhà thiết kế hàng đầu mới từ nước ngoài về bị anh mắng cho một trận, đành phải đi tìm bộ quần áo màu nhạt, kiểu bảo thủ cho cô.
Nhà thiết kế đáng thương tìm khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được bộ cô đang mặc bây giờ.
Mặc dù không quyến rũ xinh đẹp như bộ lúc đầu, nhưng cảm giác rất ngay thẳng, lại còn lão luyện và hoạt bát.
Quan trọng nhất chính là, trước sau trên dưới trừ lộ vai ra, những chỗ khác đều che kín bưng.
Lúc nhìn thấy Hoắc Hoành đưa bộ quần áo này tới, Nhiếp Nhiên chỉ cười một tiếng, không phản đối gì.
Bộ quần áo trên người này mặc dù đẹp, nhưng thiết kế ở eo quá phức tạp, hơi kiềm chế cô, còn cái áo ngắn kia rất tiện cho cô lúc quay người.
Hoắc Hoành nhìn cái bộ dây dợ kia, lại nhìn bộ quần áo chỉ lộ vai của cô mới miễn cưỡng thông qua kiểm tra.
Thầm nghĩ lần này chắc không có vấn đề rồi.
Nhưng không ai ngờ kiểu ăn mặc đặc biệt của cô lại thu hút cánh đàn ông ở đây.
Cho dù là khi nhìn thấy khẩu súng màu đen bên hông đại diện cho thân phận của cô, vẫn không ngừng có đàn ông đến gần cô.
Ở trong mắt đám người kia, vì Nhiếp Nhiên mặc quần áo đen nên khẩu súng đen bên cái eo nhỏ nhắn kia hòa làm một thể với cô. Cô đứng ở trong bóng tối, trong tay là ly rượu nho đỏ nhạt, nhìn vô cùng thần bí, tỏa ra sức quyến rũ trí mạng.
Chương 1479.2LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Hai người vừa mới đối mặt mỉm cười xong, lại có một người đàn ông đi tới chỗ Nhiếp Nhiên.
Hoắc Hoành thấy cô giơ ly rượu lên mỉm cười với người đàn ông kia, sắc mặt lập tức trở nên hơi khó coi.
Đặc biệt là lúc cô nghiêng người để lộ ra phần da thịt trắng nõn.
Hoắc Hoành cảm thấy tầm mắt người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra ngoài của Nhiếp Nhiên.
Vì vậy trong lòng anh càng thêm tức giận, rốt cuộc cái nhà thiết kế đáng chết kia tìm quần áo kiểu gì thế!
Chờ bữa tiệc kết thúc, anh phải sa thải ngay nhà thiết kế vớ vẩn đó đi!
Vậy là nhà thiết kế mới học xong trở về, định phát triển ở thành phố A vẫn chưa biết chỉ vì một bộ quần áo mà mình đã bị ai đó lên cơn ghen cắt đứt con đường sự nghiệp.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm hướng kia một lúc lâu, đang định tiến lên kéo Nhiếp Nhiên ra thì nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh.
Đó là tiếng cái thìa gõ nhẹ vào thành ly.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người dẫn chương trình trên sân khấu đang nâng ly rượu nói: “Các vị, tiếp theo xin mời Chủ tịch Hoắc Khải Lãng gửi lời mở màn tới chúng ta.”
Hoắc Khải Lãng không biết đã đi từ bên cạnh Hoắc Hoành lên sân khấu từ lúc nào.
“Rất cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu tham gia bữa tiệc do Hoắc thị tổ chức…”
Hoắc Khải Lãng trên sân khấu đang nói cái gì, Hoắc Hoành không nghe nổi một câu, tầm mắt anh vẫn luôn dừng lại ở trên người gã đàn ông đang nhỏ giọng nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Lúc nhìn thấy không biết người kia nói gì mà Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, Hoắc Hoành từ trước đến giờ giỏi nhẫn nhịn hoàn toàn không nhịn được, cất bước xuyên qua đám người hướng về chỗ họ.
Hoắc Khải Lãng trên sân khấu vẫn đang tiếp tục nói, “Nhân hôm nay là một ngày vui, tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn tuyên bố ở đây.”
Ông ta cười khẽ khiến những người dưới sân khấu khẽ xôn xao.
Hoắc Khải Lãng dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục nói: “Đó chính là, Hoắc Hoành sẽ trở thành tổng giám đốc mới của Hoắc thị, có hai mươi lăm phần trăm cổ phiếu trong tay tôi.”
Hai mươi lăm phần trăm?!
Câu này khiến người ở đây hoàn toàn náo động.
Bọn họ biết Hoắc thị thay đổi lớn, nhưng không biết Hoắc Khải Lãng lại muốn chia gần như một nửa cổ phiếu của mình cho Hoắc Hoành!
Lúc đầu cho dù là Đại thiếu Hoắc Mân của nhà họ Hoắc cũng chưa từng có cổ phần công ty, chỉ có cái chức tổng giám đốc Hoắc thị hữu danh vô thực mà thôi.
Người nắm quyền thực tế vẫn là Hoắc Khải Lãng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Hoắc Hoành có cổ phần, tức là anh không chỉ là một tổng giám đốc hữu danh vô thực nữa, mà là sẽ có một chỗ ngồi trong hội đồng quản trị.
Vốn dĩ Hoắc Hoành còn có một thân phận ở thế lực ngầm, bây giờ ngoài mặt lại nắm giữ thực quyền, đây không phải là cả Hoắc thị đều bị anh nắm ở trong tay rồi sao?
Chuyện này trước giờ chưa bao giờ có.
Ngay cả đám chú bác và những thành viên hội đồng quản trị của công ty khác ở dưới sân khấu nghe thấy cũng đều kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng đại ca ủng hộ Hoắc Chử, không phải sao?
Chẳng lẽ ông ta bị Hoắc Hoành uy hiếp?
Nhưng sau đó lại nghe thấy Hoắc Khải Lãng trên sân khấu nói: “Tôi rất may mắn vì sau khi mất đi một đứa con trai, lại có thể có đứa con trai thứ hai đứng lên chống đỡ toàn bộ công ty cho tôi. Tôi cực khổ hơn nửa đời người, bây giờ cũng đến thời điểm hưởng phúc rồi.”
Trong lời nói của ông ta chan chứa hình ảnh ba hiền con thảo.
Ai không biết còn tưởng là Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành hòa hợp lắm.
Sau đó ông ta lại chuyển chủ đề, nói: “Được rồi, bây giờ mời Tổng Giám đốc Hoắc Hoành mới nhậm chức của chúng ta đi lên nói với mọi người mấy câu.”
Ánh mắt mọi người dừng lại ở Hoắc Hoành đứng trong đám người.
Anh vốn định đi bắt Nhiếp Nhiên, nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói thế, không nhịn được dừng chân lại.
Anh đã sớm biết Hoắc Khải Lãng sẽ tuyên bố chuyện này với bên ngoài.
Nhưng chuyện cổ phần thì anh thật sự không biết, cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhiếp Nhiên cách đó không xa hình như cũng hơi kinh ngạc, quay sang nhìn Hoắc Hoành.
Người dưới sân khấu đều nhiệt liệt vỗ tay.
Hoắc Hoành lập tức ổn định lại tâm trạng, khẽ cười với người xung quanh, sau đó đi lên sân khấu.
Tất cả mọi người đều nhường đường ra cho anh.
Chương 1479.3LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Hoắc Khải Lãng nhìn thấy anh lên sâu khấu, nụ cười ở khóe miệng lại sâu thêm mấy phần, hiển nhiên rất hài lòng với đứa con trai này.
Ông ta vỗ nhẹ lên vai Hoắc Hoành, sau đó nhường lại sân khấu cho anh.
Hoắc Hoành gật đầu cười, “Rất vui vì ba tôi có thể cho tôi cơ hội dốc sức vì Hoắc thị. Hoắc thị là do ba tôi và các thành viên hội đồng quản trị vất vả xây dựng nên, máu và nước mắt trong đó, tôi tin chỉ có bọn họ có thể hiểu. Bây giờ gánh nặng này đặt lên người tôi, tôi nhất định gánh vác trách nhiệm tôi nên gánh vác, cũng hy vọng các vị có thể cùng tôi cố gắng cho một Hoắc thị tốt hơn trong tương lai.”
Một đoạn diễn văn rất đơn giản, không có vỗ ngực hứa hẹn như trong dự liệu của mọi người. Nhưng chính vì đúng mực như vậy mới càng khiến phong thái của anh chói mắt.
Đợi anh xuống sân khấu, những người hợp tác cùng với các chú bác thành viên hội đồng quản trị đều đến bắt chuyện với anh.
Đối mặt với những lời nịnh nọt kia, anh tiến thoái thỏa đáng, phong thái cũng cao quý vững vàng, biểu hiện có thể nói là không tầm thường.
“Trời, tôi sắp không chịu nổi rồi, trước kia Nhị thiếu không hề tham dự những chỗ như thế này, bây giờ chính mắt nhìn thấy, đẹp trai quá đi mất!”
“Đâu chỉ đẹp trai, hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Hoắc thị mà quy đổi thành tiền, giá trị bản thân cũng kinh khủng lắm! Chính là ông hoàng độc thân quý tộc đó!”
“Có sắc còn có tiền, đúng là bạch mã hoàng tử!”
“Nhưng chân anh ta vừa khỏi, liệu có để lại di chứng không?”
“Không phải chứ, vừa nãy tôi thấy anh ta đi bộ rất tốt mà.”
“Tôi nói là cái phương diện đó cơ, dù sao cũng là vấn đề từ thắt lưng trở xuống.”
“Chắc… không đến nỗi chứ, nếu như thật sự có vấn đề, tôi cũng nguyện ý, ai bảo anh ta đẹp trai còn có tiền như vậy!”
Đám con gái kia vốn dĩ dán mắt vào Hoắc Hoành, mắt phát sáng, bất tri bất giác thảo luận từ nhan sắc đến vấn đề nửa thân dưới của Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh đám con gái đó, nghe thấy bọn họ thấp giọng thảo luận, không nhịn được cong khóe miệng lên cười nghiền ngẫm.
Ngay cả ánh mắt lúc nhìn về phía Hoắc Hoành cũng thay đổi.
Hoắc Hoành đang nói chuyện hình như cảm nhận được ánh mắt kia, kín đáo nhìn qua, vừa vặn thấy ý cười còn chưa thu lại trên miệng Nhiếp Nhiên.
Nụ cười kia thật sự rất cổ quái, khiến anh theo bản năng cảm thấy thoáng sợ hãi trong lòng, cứ cảm thấy nụ cười không có ý tốt của cô là nhắm vào mình.
Có điều… sao tự dưng cô lại cười với mình như vậy?
Anh làm gì à?
“Cô đang cười cái gì mà vui vẻ thế, hay là chia sẻ với tôi đi?” Người đàn ông luôn dính bên cạnh Nhiếp Nhiên đó thấy cô cười, cũng không nhịn được cười hỏi.
“Ông chủ của tôi thăng chức, chẳng lẽ tôi không nên vui à?” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh nhạt xa cách.
“Cũng đúng, cô là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng, anh ta thăng chức, đương nhiên cô cũng nên mừng cho anh ta. không chừng đến lúc đó cô cũng có thể thăng chức theo.” Người đàn ông đó nâng ly lên với cô, “Có lẽ, bây giờ tôi cũng nên chúc mừng cô trước.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, còn chưa kịp cụng ly, mấy cô gái bên cạnh vừa rồi còn đang nói chuyện vui vẻ đã đi tới.
“Vệ sĩ? Cô là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng à?” Trong giọng nói lộ ra thái độ thù địch và khinh thường.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu qua nhìn mấy cô gái kia, “Có chuyện gì à?”
“Trông cô thế này mà cũng có thể làm vệ sĩ hả?” Mấy cô gái kia quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Không phải là dựa vào đường tắt nào lên chức đấy chứ?” Một cô gái trong đó cười châm chọc.
“Tôi nghĩ chắc chắn không phải là vệ sĩ đứng đắn đâu, nếu như là vệ sĩ đứng đắn thì phải ra bên ngoài gìn giữ an ninh, chứ không phải là ở đây nói chuyện hăng say với Lưu thiếu của chúng ta.” Một cô gái khác khinh thường liếc tên đứng bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Lưu thiếu bị nhắc đến thì gãi mũi, hơi lúng túng.
Không phải là hắn không muốn nhân cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng đám thiên kim tiểu thư này thì hắn cũng quen biết, huống hồ mấy người trong đó còn có quan hệ hợp tác với công ty của hắn.
Nếu vì một nữ vệ sĩ mà làm hỏng mấy mối quan hệ hợp tác này, chỉ sợ ba hắn sẽ lột trần đánh cho hắn một trận.
Vì vậy, hắn không thể không im lặng đứng ở bên cạnh.
Chương 1479.4LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng thản nhiên, chẳng chút sợ hãi, còn nhếch mép cười.
Hoắc Hoành ở phía xa cứ nói chuyện mấy câu sẽ theo thói quen nhìn về phía Nhiếp Nhiên, lúc thấy có mấy cô gái vây quanh Nhiếp Nhiên, anh không nhịn được cau mày lại.
Nhiếp Nhiên gặp phải phiền toái rồi.
Hoắc Hoành suy nghĩ một chút, đang định tìm cơ hội đưa cô ra ngoài, nhưng lại thấy Nhiếp Nhiên quét ánh mắt thâm ý qua đây.
Hoắc Hoành lập tức không dám nhúc nhích.
Bởi vì anh nhớ câu đêm hôm đó Nhiếp Nhiên nói với anh, rằng anh không tín nhiệm cô.
Được rồi, dù sao mấy cô gái kia cũng không phải là đối thủ của cô, để cho cô chơi chút đi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lúc nói chuyện sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn liếc về phía cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh không hành động thiếu suy nghĩ nữa, lúc này mới chuyển tầm mắt lên những cô gái trước mặt này.
“Làm vệ sĩ không phải là dựa vào thân hình, mà là…”
Cô cố ý dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng nói bên tai bọn họ: “Xem ai giết người nhiều hơn. Không khéo, tôi lại là kẻ giết người nhiều nhất.”
Nói rồi cô khẽ rút khẩu súng bên thắt lưng ra.
Đám con gái kia đã bao giờ thấy súng thật. Vừa nhìn thấy khẩu súng trong tay cô, ai cũng bị dọa tái mặt, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Nhưng bọn họ quên chân mình đi giày cao gót, lúc lui về phía sau không cẩn thận bị trẹo chân, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ người cầm đầu lên, đồng thời kịp thời giấu khẩu súng dưới cái váy phiền phức của cô ta, họng súng dí vào eo cô ta.
“Cẩn thận.”
Cô nói một lời hai nghĩa khiến cô gái kia lập tức không dám nhúc nhích, cả người cứng đờ.
Sau đó Nhiếp Nhiên đỡ cô ta lên, đồng thời cũng nhanh chóng thu lại khẩu súng trong tay rồi rời đi.
Chút sự cố nhỏ này không hề kinh động đến người xung quanh, nhưng lại không thoát được ánh mắt Hoắc Hoành.
Rút súng trong bữa tiệc, cô gái này đúng là to gan đến nỗi khiến người ta đau đầu.
Nhiếp Nhiên không ngờ anh sẽ quay lại nhìn mình, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó cô cười nâng ly lên với anh, dường như là đang chúc mừng anh.
Hoắc Hoành nhân lúc Hoắc Khải Lãng nói chuyện với người khác, cũng nâng ly lên với cô.
Hôm nay Nhiếp Nhiên là thuộc hạ của anh nên cũng chú ý ăn mặc hơn. Cô mặc quần dài màu đen, phía trên là cái áo ngắn chiết eo hở vai màu đen.
Tóc cô không vấn lên mà dùng đồ trang sức kim loại màu bạc tùy ý ghim lên thành cái đuôi ngựa thấp, son môi màu đỏ hồng càng khiến cô thêm xinh đẹp mà trưởng thành.
Thật ra quần áo buổi sáng đưa tới không phải là bộ này.
Bộ quần áo đó nghiêm chỉnh mà nói không thể gọi là quần áo, chỉ có thể gọi là dây đeo.
Ít nhất ở trong mắt Hoắc Hoành là như vậy.
Hai sợi dây nhỏ, giống như lúc nào cũng có thể đứt.
Buổi sáng Hoắc Hoành thấy cô ăn mặc như vậy, lập tức yêu cầu cô đổi bộ khác.
Nguyên nhân là, quá nguy hiểm!
“Ngộ nhỡ em không cẩn thận móc vào chỗ nào, dây bị đứt thì phải làm sao!” Hoắc Hoành nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên nghe mà cạn lời.
Cô tham gia tiệc chứ không phải đi đánh nhau, cũng không phải đi huấn luyện, làm sao có thể móc vào cái gì được?
“Hồi đó không phải em rất thích váy cao cổ dài tay sao?” Ý Hoắc Hoành dĩ nhiên là cái váy chẳng ra đâu vào đâu mà cô đã mặc khi lần đầu tiên cô đi dự tiệc với anh.
“Khi đó em không muốn đi cùng anh nên cố ý giày vò anh, được chưa?” Nhiếp Nhiên soi gương nhìn hai lần, nói với anh.
“Em đừng soi nữa, có soi anh cũng sẽ không cho em mặc cái này ra ngoài đâu.” Hoắc Hoành thấy phần xương quai xanh tinh xảo cùng với phần ngực tuổi dậy thì của cô thì trong lòng bốc hỏa.
Vốn đã không làm gì được cô, lại đang là sáng sớm, cô muốn ép mình phát điên à?!
Còn nữa, mặc như thế, đám công tử trong bữa tiệc kia còn không dán mắt lên người cô chắc?!
Cứ nghĩ đến cô gái chỉ thuộc về mình bị người khác nhìn, trong lòng anh lập tức khó chịu.
Anh bảo ngay nhà thiết kế mang quần áo tới đổi bộ khác.
Nhị thiếu bị cơn ghen vùi dập lý trí, vì vậy nhà thiết kế hàng đầu mới từ nước ngoài về bị anh mắng cho một trận, đành phải đi tìm bộ quần áo màu nhạt, kiểu bảo thủ cho cô.
Nhà thiết kế đáng thương tìm khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được bộ cô đang mặc bây giờ.
Mặc dù không quyến rũ xinh đẹp như bộ lúc đầu, nhưng cảm giác rất ngay thẳng, lại còn lão luyện và hoạt bát.
Quan trọng nhất chính là, trước sau trên dưới trừ lộ vai ra, những chỗ khác đều che kín bưng.
Lúc nhìn thấy Hoắc Hoành đưa bộ quần áo này tới, Nhiếp Nhiên chỉ cười một tiếng, không phản đối gì.
Bộ quần áo trên người này mặc dù đẹp, nhưng thiết kế ở eo quá phức tạp, hơi kiềm chế cô, còn cái áo ngắn kia rất tiện cho cô lúc quay người.
Hoắc Hoành nhìn cái bộ dây dợ kia, lại nhìn bộ quần áo chỉ lộ vai của cô mới miễn cưỡng thông qua kiểm tra.
Thầm nghĩ lần này chắc không có vấn đề rồi.
Nhưng không ai ngờ kiểu ăn mặc đặc biệt của cô lại thu hút cánh đàn ông ở đây.
Cho dù là khi nhìn thấy khẩu súng màu đen bên hông đại diện cho thân phận của cô, vẫn không ngừng có đàn ông đến gần cô.
Ở trong mắt đám người kia, vì Nhiếp Nhiên mặc quần áo đen nên khẩu súng đen bên cái eo nhỏ nhắn kia hòa làm một thể với cô. Cô đứng ở trong bóng tối, trong tay là ly rượu nho đỏ nhạt, nhìn vô cùng thần bí, tỏa ra sức quyến rũ trí mạng.
Chương 1479.2LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Hai người vừa mới đối mặt mỉm cười xong, lại có một người đàn ông đi tới chỗ Nhiếp Nhiên.
Hoắc Hoành thấy cô giơ ly rượu lên mỉm cười với người đàn ông kia, sắc mặt lập tức trở nên hơi khó coi.
Đặc biệt là lúc cô nghiêng người để lộ ra phần da thịt trắng nõn.
Hoắc Hoành cảm thấy tầm mắt người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra ngoài của Nhiếp Nhiên.
Vì vậy trong lòng anh càng thêm tức giận, rốt cuộc cái nhà thiết kế đáng chết kia tìm quần áo kiểu gì thế!
Chờ bữa tiệc kết thúc, anh phải sa thải ngay nhà thiết kế vớ vẩn đó đi!
Vậy là nhà thiết kế mới học xong trở về, định phát triển ở thành phố A vẫn chưa biết chỉ vì một bộ quần áo mà mình đã bị ai đó lên cơn ghen cắt đứt con đường sự nghiệp.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm hướng kia một lúc lâu, đang định tiến lên kéo Nhiếp Nhiên ra thì nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh.
Đó là tiếng cái thìa gõ nhẹ vào thành ly.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người dẫn chương trình trên sân khấu đang nâng ly rượu nói: “Các vị, tiếp theo xin mời Chủ tịch Hoắc Khải Lãng gửi lời mở màn tới chúng ta.”
Hoắc Khải Lãng không biết đã đi từ bên cạnh Hoắc Hoành lên sân khấu từ lúc nào.
“Rất cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu tham gia bữa tiệc do Hoắc thị tổ chức…”
Hoắc Khải Lãng trên sân khấu đang nói cái gì, Hoắc Hoành không nghe nổi một câu, tầm mắt anh vẫn luôn dừng lại ở trên người gã đàn ông đang nhỏ giọng nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Lúc nhìn thấy không biết người kia nói gì mà Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, Hoắc Hoành từ trước đến giờ giỏi nhẫn nhịn hoàn toàn không nhịn được, cất bước xuyên qua đám người hướng về chỗ họ.
Hoắc Khải Lãng trên sân khấu vẫn đang tiếp tục nói, “Nhân hôm nay là một ngày vui, tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn tuyên bố ở đây.”
Ông ta cười khẽ khiến những người dưới sân khấu khẽ xôn xao.
Hoắc Khải Lãng dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục nói: “Đó chính là, Hoắc Hoành sẽ trở thành tổng giám đốc mới của Hoắc thị, có hai mươi lăm phần trăm cổ phiếu trong tay tôi.”
Hai mươi lăm phần trăm?!
Câu này khiến người ở đây hoàn toàn náo động.
Bọn họ biết Hoắc thị thay đổi lớn, nhưng không biết Hoắc Khải Lãng lại muốn chia gần như một nửa cổ phiếu của mình cho Hoắc Hoành!
Lúc đầu cho dù là Đại thiếu Hoắc Mân của nhà họ Hoắc cũng chưa từng có cổ phần công ty, chỉ có cái chức tổng giám đốc Hoắc thị hữu danh vô thực mà thôi.
Người nắm quyền thực tế vẫn là Hoắc Khải Lãng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Hoắc Hoành có cổ phần, tức là anh không chỉ là một tổng giám đốc hữu danh vô thực nữa, mà là sẽ có một chỗ ngồi trong hội đồng quản trị.
Vốn dĩ Hoắc Hoành còn có một thân phận ở thế lực ngầm, bây giờ ngoài mặt lại nắm giữ thực quyền, đây không phải là cả Hoắc thị đều bị anh nắm ở trong tay rồi sao?
Chuyện này trước giờ chưa bao giờ có.
Ngay cả đám chú bác và những thành viên hội đồng quản trị của công ty khác ở dưới sân khấu nghe thấy cũng đều kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng đại ca ủng hộ Hoắc Chử, không phải sao?
Chẳng lẽ ông ta bị Hoắc Hoành uy hiếp?
Nhưng sau đó lại nghe thấy Hoắc Khải Lãng trên sân khấu nói: “Tôi rất may mắn vì sau khi mất đi một đứa con trai, lại có thể có đứa con trai thứ hai đứng lên chống đỡ toàn bộ công ty cho tôi. Tôi cực khổ hơn nửa đời người, bây giờ cũng đến thời điểm hưởng phúc rồi.”
Trong lời nói của ông ta chan chứa hình ảnh ba hiền con thảo.
Ai không biết còn tưởng là Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành hòa hợp lắm.
Sau đó ông ta lại chuyển chủ đề, nói: “Được rồi, bây giờ mời Tổng Giám đốc Hoắc Hoành mới nhậm chức của chúng ta đi lên nói với mọi người mấy câu.”
Ánh mắt mọi người dừng lại ở Hoắc Hoành đứng trong đám người.
Anh vốn định đi bắt Nhiếp Nhiên, nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói thế, không nhịn được dừng chân lại.
Anh đã sớm biết Hoắc Khải Lãng sẽ tuyên bố chuyện này với bên ngoài.
Nhưng chuyện cổ phần thì anh thật sự không biết, cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhiếp Nhiên cách đó không xa hình như cũng hơi kinh ngạc, quay sang nhìn Hoắc Hoành.
Người dưới sân khấu đều nhiệt liệt vỗ tay.
Hoắc Hoành lập tức ổn định lại tâm trạng, khẽ cười với người xung quanh, sau đó đi lên sân khấu.
Tất cả mọi người đều nhường đường ra cho anh.
Chương 1479.3LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Hoắc Khải Lãng nhìn thấy anh lên sâu khấu, nụ cười ở khóe miệng lại sâu thêm mấy phần, hiển nhiên rất hài lòng với đứa con trai này.
Ông ta vỗ nhẹ lên vai Hoắc Hoành, sau đó nhường lại sân khấu cho anh.
Hoắc Hoành gật đầu cười, “Rất vui vì ba tôi có thể cho tôi cơ hội dốc sức vì Hoắc thị. Hoắc thị là do ba tôi và các thành viên hội đồng quản trị vất vả xây dựng nên, máu và nước mắt trong đó, tôi tin chỉ có bọn họ có thể hiểu. Bây giờ gánh nặng này đặt lên người tôi, tôi nhất định gánh vác trách nhiệm tôi nên gánh vác, cũng hy vọng các vị có thể cùng tôi cố gắng cho một Hoắc thị tốt hơn trong tương lai.”
Một đoạn diễn văn rất đơn giản, không có vỗ ngực hứa hẹn như trong dự liệu của mọi người. Nhưng chính vì đúng mực như vậy mới càng khiến phong thái của anh chói mắt.
Đợi anh xuống sân khấu, những người hợp tác cùng với các chú bác thành viên hội đồng quản trị đều đến bắt chuyện với anh.
Đối mặt với những lời nịnh nọt kia, anh tiến thoái thỏa đáng, phong thái cũng cao quý vững vàng, biểu hiện có thể nói là không tầm thường.
“Trời, tôi sắp không chịu nổi rồi, trước kia Nhị thiếu không hề tham dự những chỗ như thế này, bây giờ chính mắt nhìn thấy, đẹp trai quá đi mất!”
“Đâu chỉ đẹp trai, hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Hoắc thị mà quy đổi thành tiền, giá trị bản thân cũng kinh khủng lắm! Chính là ông hoàng độc thân quý tộc đó!”
“Có sắc còn có tiền, đúng là bạch mã hoàng tử!”
“Nhưng chân anh ta vừa khỏi, liệu có để lại di chứng không?”
“Không phải chứ, vừa nãy tôi thấy anh ta đi bộ rất tốt mà.”
“Tôi nói là cái phương diện đó cơ, dù sao cũng là vấn đề từ thắt lưng trở xuống.”
“Chắc… không đến nỗi chứ, nếu như thật sự có vấn đề, tôi cũng nguyện ý, ai bảo anh ta đẹp trai còn có tiền như vậy!”
Đám con gái kia vốn dĩ dán mắt vào Hoắc Hoành, mắt phát sáng, bất tri bất giác thảo luận từ nhan sắc đến vấn đề nửa thân dưới của Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh đám con gái đó, nghe thấy bọn họ thấp giọng thảo luận, không nhịn được cong khóe miệng lên cười nghiền ngẫm.
Ngay cả ánh mắt lúc nhìn về phía Hoắc Hoành cũng thay đổi.
Hoắc Hoành đang nói chuyện hình như cảm nhận được ánh mắt kia, kín đáo nhìn qua, vừa vặn thấy ý cười còn chưa thu lại trên miệng Nhiếp Nhiên.
Nụ cười kia thật sự rất cổ quái, khiến anh theo bản năng cảm thấy thoáng sợ hãi trong lòng, cứ cảm thấy nụ cười không có ý tốt của cô là nhắm vào mình.
Có điều… sao tự dưng cô lại cười với mình như vậy?
Anh làm gì à?
“Cô đang cười cái gì mà vui vẻ thế, hay là chia sẻ với tôi đi?” Người đàn ông luôn dính bên cạnh Nhiếp Nhiên đó thấy cô cười, cũng không nhịn được cười hỏi.
“Ông chủ của tôi thăng chức, chẳng lẽ tôi không nên vui à?” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh nhạt xa cách.
“Cũng đúng, cô là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng, anh ta thăng chức, đương nhiên cô cũng nên mừng cho anh ta. không chừng đến lúc đó cô cũng có thể thăng chức theo.” Người đàn ông đó nâng ly lên với cô, “Có lẽ, bây giờ tôi cũng nên chúc mừng cô trước.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, còn chưa kịp cụng ly, mấy cô gái bên cạnh vừa rồi còn đang nói chuyện vui vẻ đã đi tới.
“Vệ sĩ? Cô là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng à?” Trong giọng nói lộ ra thái độ thù địch và khinh thường.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu qua nhìn mấy cô gái kia, “Có chuyện gì à?”
“Trông cô thế này mà cũng có thể làm vệ sĩ hả?” Mấy cô gái kia quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Không phải là dựa vào đường tắt nào lên chức đấy chứ?” Một cô gái trong đó cười châm chọc.
“Tôi nghĩ chắc chắn không phải là vệ sĩ đứng đắn đâu, nếu như là vệ sĩ đứng đắn thì phải ra bên ngoài gìn giữ an ninh, chứ không phải là ở đây nói chuyện hăng say với Lưu thiếu của chúng ta.” Một cô gái khác khinh thường liếc tên đứng bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Lưu thiếu bị nhắc đến thì gãi mũi, hơi lúng túng.
Không phải là hắn không muốn nhân cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng đám thiên kim tiểu thư này thì hắn cũng quen biết, huống hồ mấy người trong đó còn có quan hệ hợp tác với công ty của hắn.
Nếu vì một nữ vệ sĩ mà làm hỏng mấy mối quan hệ hợp tác này, chỉ sợ ba hắn sẽ lột trần đánh cho hắn một trận.
Vì vậy, hắn không thể không im lặng đứng ở bên cạnh.
Chương 1479.4LÀM CHỦ HOẮC THỊ - TIẾT MỤC NHỎ TRONG BỮA TIỆC
Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng thản nhiên, chẳng chút sợ hãi, còn nhếch mép cười.
Hoắc Hoành ở phía xa cứ nói chuyện mấy câu sẽ theo thói quen nhìn về phía Nhiếp Nhiên, lúc thấy có mấy cô gái vây quanh Nhiếp Nhiên, anh không nhịn được cau mày lại.
Nhiếp Nhiên gặp phải phiền toái rồi.
Hoắc Hoành suy nghĩ một chút, đang định tìm cơ hội đưa cô ra ngoài, nhưng lại thấy Nhiếp Nhiên quét ánh mắt thâm ý qua đây.
Hoắc Hoành lập tức không dám nhúc nhích.
Bởi vì anh nhớ câu đêm hôm đó Nhiếp Nhiên nói với anh, rằng anh không tín nhiệm cô.
Được rồi, dù sao mấy cô gái kia cũng không phải là đối thủ của cô, để cho cô chơi chút đi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lúc nói chuyện sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn liếc về phía cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh không hành động thiếu suy nghĩ nữa, lúc này mới chuyển tầm mắt lên những cô gái trước mặt này.
“Làm vệ sĩ không phải là dựa vào thân hình, mà là…”
Cô cố ý dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng nói bên tai bọn họ: “Xem ai giết người nhiều hơn. Không khéo, tôi lại là kẻ giết người nhiều nhất.”
Nói rồi cô khẽ rút khẩu súng bên thắt lưng ra.
Đám con gái kia đã bao giờ thấy súng thật. Vừa nhìn thấy khẩu súng trong tay cô, ai cũng bị dọa tái mặt, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Nhưng bọn họ quên chân mình đi giày cao gót, lúc lui về phía sau không cẩn thận bị trẹo chân, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ người cầm đầu lên, đồng thời kịp thời giấu khẩu súng dưới cái váy phiền phức của cô ta, họng súng dí vào eo cô ta.
“Cẩn thận.”
Cô nói một lời hai nghĩa khiến cô gái kia lập tức không dám nhúc nhích, cả người cứng đờ.
Sau đó Nhiếp Nhiên đỡ cô ta lên, đồng thời cũng nhanh chóng thu lại khẩu súng trong tay rồi rời đi.
Chút sự cố nhỏ này không hề kinh động đến người xung quanh, nhưng lại không thoát được ánh mắt Hoắc Hoành.
Rút súng trong bữa tiệc, cô gái này đúng là to gan đến nỗi khiến người ta đau đầu.